Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 241




Rất nhanh Lâm Minh liền bay đến đoạn giữa thềm đá bạch ngọc, lúc này, một thanh âm the thé vang lên bên tai Lâm Minh:

- Tiểu tử quả có chút bản sự, đúng là ta xem thường ngươi!

Lâm Minh quay đầu nhìn liền thấy Vương Vũ của Hoắc La quốc đã đi theo phía sau hắn cách đó không xa, cũng là bộ dáng thoải mái, hiển nhiên không có dùng toàn lực.

- So với nhau, ngươi cũng không tính kém lắm!

Lâm Minh thuận miệng nói.

Nghe giọng điệu tùy ý của Lâm Minh, Vương Vũ hừ lạnh một tiếng:

- Để xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu!

Tới gần đoạn giữa thềm đá bạch ngọc, số lượng võ giả tăng nhiều không ít. Một số võ giả quanh quẩn một chỗ như thế, thong thả đi tới.

Tuy rằng Lâm Minh phát hiện loại trạng thái kỳ dị này, nhưng cũng không có giảm chậm tốc độ, vẫn giữ tốc độ như trước lao tới hướng sơn môn.

“Dùng sức xông tới đi, ta chờ xem ngươi bị chặn họng!”. Vương Vũ thầm nguyền rủa trong lòng, đoạn giữa thềm đá bạch ngọc có một bẫy rập nho nhỏ, nếu không để ý sẽ dính bẫy. Tuy rằng với thực lực của Lâm Minh không đến mức từ đó thất bại, nhưng có thể làm cho hắn xấu mặt cũng không tệ.

Võ giả ở chung quanh thấy Lâm Minh ngang ngược xông thẳng đến đoạn giữa thềm đá, cũng ôm tâm lý vui sướng khi người gặp họa:

- Tiểu tử này còn không biết nơi đó có mai phục đây!

- Nơi đó ch dù là võ giả Ngưng Mạch kỳ từng trải, thiết nghĩ cũng phải làm chuẩn bị đầy đủ cho tốt, nếu không sẽ bị đánh cái trở tay không kịp!

Mọi người dùng chân nguyên truyền âm bàn luận, dùng chuyện đó để cân bằng tâm lý khó chịu khi họ bị người phía sau vượt qua.

Lâm Minh bước một chân qua điểm giữa của thềm đá bạch ngọc. Hắn đã sớm phát hiện nơi này không thích hợp, mặc dù là Âu Dương Minh và Khương Bạc Vân, thời điểm tới đây cũng ngưng lại thời gian mấy hơi thở, không ai đi thẳng một hơi vượt qua.

“Thì ra nơi này có Huyễn Sát trận độc lập!”. Lâm Minh cảm nhận trận phù trên bãi đá đột nhiên sáng lên, từng đạo nguyên khí từ trong trận pháp bắn ra, bắn thẳng đến phía mình.

Lâm Minh dùng linh hồn lực đảo qua, lực công kích đại khái tương đương với một kích toàn lực của võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất, tuy rằng hắn chống đỡ không có vấn đề gì, tuy nhiên có thể né tránh ít dùng sức đương nhiên càng tốt.

Chân đạp bộ pháp Kim Bằng Phá Hư, thân thể Lâm Minh dưới thêm vào Phong chi ý cảnh trở nên nhẹ như không khí, thân mình hắn liên tục nhích động, công kích của nguyên khí lưu toàn bộ thất bại. Bởi vì tốc độ quá nhanh, thân mình Lâm Minh kéo ra một tàn ảnh, nhẹ nhàng đi xuyên qua trong nguyên khí lưu dày đặc, chỉ mấy hơi thở đã tránh khỏi tất cả toàn bộ công kích của nguyên khí lưu.

- Tất cả đều tránh thoát?

- Như thế nào có thể né tránh? Cho dù là võ giả Ngưng Mạch kỳ thâm niên đi tới cửa ải này, cũng chỉ phải dựa vào chân nguyên hùng hậu cứng rắn chống lại công kích, trọng lực quá mạnh, căn bản là không tránh kịp!

- Thân pháp thật biến thái! Chỉ nói về thân pháp, tuyệt không kém gì thiên tài của Thất Huyền cốc, nhưng không biết sức chiến đấu thế nào?

Vài vị tuấn kiệt trẻ tuổi nhao nhao bàn tán. Lúc này, một thanh niên áo trắng cười nói:

- Các ngươi sai lầm rồi! Hắn có thể né tránh công kích của nguyên khí lưu cậy vào không phải thân pháp, mà là linh hồn lực cường đại, thông qua linh hồn lực trước do thám biết quỹ tích công kích của nguyên khí lưu, sau đó tính toán trước thời hạn né tránh. Người ấy là một thiên tài về linh hồn lực, ta từng chính mắt thấy hắn ra tay ở Nam Hoa lâu. Võ giả cùng cấp với hắn, cho dù là Âu Dương Tử Vân của Thất Huyền cốc cũng nhanh chóng bị bại dưới tay hắn!

- Cái gì? Nhanh chóng đánh bại Âu Dương Tử Vân? Thì ra là thế! Ta nghe nói Âu Dương Tử Vân của Hợp Hoan tông bị người đánh bại, thì ra chính là hắn...

Ở đây có không ít đệ tử của Thất Huyền cốc, tin tức Âu Dương Tử Vân bị đánh thành trọng thương, bọn họ đã biết, đối với sáu đại phân tông khác mà nói, có cơ hội nhìn thấy Hợp Hoan tông bị cười nhạo, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua, cho nên tin tức Âu Dương Tử Vân trọng thương đã sớm truyền đi khắp Thất Huyền cốc.

Sau một phen bàn tán, một vài võ giả ở gần đó đều âm thầm lưu tâm tới Lâm Minh, nhất là võ giả dưới Ngưng Mạch sơ kỳ thậm chí bắt đầu cân nhắc nếu gặp Lâm Minh có nên hay không trước thời hạn nhận thua, bọn họ cũng không cho rằng thực lực của mình mạnh hơn so với Âu Dương Tử Vân.

Qua cửa ải của đoạn giữa bậc thềm ngọc thạch, tiếp sau không còn bị trở ngại ngăn cản, Lâm Minh đi thẳng một đường lên mây xanh, rất nhanh liền đi tới sơn môn. Bởi vì Lâm Minh cố ý che giấu thực lực, lại bước chân chậm bớt chút ít, nên thời điểm hắn đến sơn môn, nơi này đã đứng bảy mươi, tám mươi người, hết chín thành trở lên là đệ tử của Hợp Hoan tông, người của ba mươi sáu quốc gia và gia tộc tu võ chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ.

Lâm Minh rất rõ ràng, người có thể trước thời hạn đứng ở chỗ này, không nhất định đã cường đại hơn so với võ giả còn đang ở trên bậc thềm ngọc thạch, một cửa sơn môn chỉ cần quá quan là được, người che giấu thực lực như hắn có khối người. Đối với rất nhiều võ giả không nổi tiếng mà nói, chuyện dẫn tới chú ý trước thời hạn đúng là không hay lắm, làm không tốt sẽ trở thành cái đích cho mọi người đả kích.

Cây nhang rất nhanh liền cháy hết ba phần tư, Huyễn Sát trận ở đoạn giữa bậc thềm ngọc thạch cũng loại bỏ rất nhiều võ giả. Rất nhiều người vừa tới đó liền bị nguyên khí lưu đánh cho thất điên bát đảo, cũng may nguyên khí lưu này công kích hình thái đặc thù, nhiều lắm chỉ tạo thành một ít vết thương nhẹ, không trí mạng lắm, nếu không một cửa này hẳn phải ngã xuống rất nhiều võ giả.

Chu Ngọc cùng Lương Long một đường giống như cụ ông leo núi đi tới đây, mắt thấy từng võ giả tốc độ mau hơn nhiều lắm so với bọn hắn cũng thất bại trong gang tấc ở chỗ này, hai người không kìm được liếc nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ cười khổ. Bọn họ cũng coi như hiểu được, Cầm Tử Nha vốn chính là lôi kéo bọn hắn để cho đủ danh ngạch năm người, vốn cũng không trông cậy vào hai người bọn họ có thể vượt qua cửa Quan Sơn môn.

- Làm sao bây giờ, chúng ta qua hay không?

Lương Long trông thấy hai võ giả phía trước bị nguyên khí lưu đánh bay, trong lòng chợt hiểu, võ giả tốc độ càng chậm thực lực càng kém, đến lúc này, đã ít có người có thể thông qua nguyên khí lưu, cơ bản đều là kết cục bị đánh bay đi.

Chu Ngọc cắn răng một cái, nói:

- Vượt qua! Sao không qua! Đã đi tới đây rồi, cho dù biết rõ không qua được cũng phải đi qua, nếu buông bỏ, ngược lại sẽ đánh mất cái tâm võ đạo của mình! Không ra Thiên Vận quốc, không biết chênh lệch lớn bao nhiêu! Hiện tại ngẫm lại, chúng ta thật đúng là ếch ngồi đáy giếng!

Đệ tử của bốn đại gia tộc tu võ ở chung quanh Thiên Vận quốc, luôn mang theo một cảm giác về sự ưu việt của mình, hiện tại Chu Ngọc cũng hiểu được, đừng nói những đệ tử gia tộc tu võ bọn họ, dù là bản thân tứ đại gia tộc, đặt ở toàn bộ Thất Huyền địa khu, cũng chỉ là bốn con kiến nho nhỏ mà thôi. Khoảng cách phạm vi mấy chục vạn dặm, không biết có bao nhiêu gia tộc lịch sử còn lâu đời, còn lớn mạnh hơn so với gia tộc bọn họ.

Một chân đạp lên điểm giữa bậc thềm ngọc thạch, lập tức nguyên khí lưu phủ trùm xuống, Chu Ngọc cùng Lương Long chỉ là cứng rắn chống cự vài lần liền bị đánh bay. Theo phía sau bọn họ đang bay lên còn có vài võ giả khác, có vài người bị đánh bay một lần, rồi lại bò lên đi tới tiếp.

Cũng có người bị đánh bay một lần liền buông bỏ, thậm chí còn có người không có nếm thử đã khiếp đảm bỏ cuộc, bởi vì bọn họ biết rõ năng lực của mình khẳng định là không qua được.

Hết thảy đều dừng ở trong mắt Lâm Minh, những võ giả lần lượt nếm thử, lần lượt thất bại kia khiến hắn vô cùng cảm khái trong lòng. Không lâu trước đây, hắn cũng giống như bọn họ, vì một mục tiêu cố gắng cả đời đều khó có thể với tới, hắn đã nếm thử vô số lần và thất bại vô số.

Chỉ vì hy vọng xa vời, lại đánh bạc hết thảy chính mình, đây là con đường của võ đạo.

Bao gồm phần đông vị diện của Thần Vực ở bên trong, võ giả nhiều hằng hà sa số như sao trên trời, mà cuối cùng người có thể đứng trên đỉnh thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nên muốn đi đến một bước này, phải có nghị lực, có thiên phú, còn phải có cơ duyên!

Mà cơ duyên chỉ dành cho người có chuẩn bị tốt, nếu không dù chiếm được cơ duyên cũng vô dụng.

Ba đại cốc chủ của Thất Huyền cốc, như trước đứng ở trên linh chu cao cao tại thượng, coi thường võ giả cố gắng leo lên ở phía dưới, giống như nhân loại coi thường con kiến.

Lúc này, nén nhang cũng cháy càng ngày càng chậm, tuy rằng chỉ còn lại có một phần tư, nhưng kỳ thật vẫn còn dài một nửa xích. Lâm Minh phỏng chừng, dựa theo tốc độ này ít nhất có thể cháy thời gian nửa canh giờ mới tàn hết.

Thì ra thời gian cũng đủ, Lâm Minh đột nhiên hiểu được, một cửa Quan Sơn môn này, bản thân nó chính là một trường tôi luyện, để cho những tuấn kiệt trẻ tuổi kia tự mình cảm giác chính xác, hiểu được chân chính chênh lệch giữa bọn họ với thiên tài, nếu lần này bị đả kích liền buông bỏ không leo lên, bọn họ cũng sẽ mất đi tư cách truy tìm võ đạo.

Đây là một hồi đãi cát giữa sóng to, để người còn lưu lại phải nhận được một lần lịch lãm tâm linh, về phần người bị loại bỏ thì có thể từ đó sẽ không gượng dậy nổi.

Nhìn xem những thiên tài đã đi lên sơn môn ở bên cạnh mình, bọn họ nhìn về phía các võ giả cố gắng vùng vẫy ở phía dưới, trong ánh mắt ít nhiều mang theo vẻ khinh thường. Loại ánh mắt khinh thường này, đồng dạng cũng là một loại kích thích đối với những võ giả thiên tài cũng từng bao phủ trong vầng hào quang, đang còn ở trên bậc thềm ngọc thạch kia.

Bọn họ trước nay luôn quen thói cao cao tại thượng, có mấy khi chịu đựng loại khinh bỉ này?

Chú ý tới ánh mắt của những thiên tài này, Lâm Minh lại cảm khái trong lòng, những người này cũng chỉ ở Thất Huyền địa khu mới có tư cách được xưng là thiên tài, có tư cách lộ ra loại ánh mắt khinh thường này. Nếu bọn họ đến địa khu trình độ cao hơn, chỉ sợ cũng chỉ đủ tư cách leo lên tới bậc thềm ngọc thạch rồi thôi chăng?

Mượn Mục Thiên Vũ để nói, mười lăm tuổi Ngưng Mạch, mười bảy tuổi Hậu Thiên, hai mươi hai tuổi Tiên Thiên, vậy nếu như Mục Thiên Vũ ở tuổi hai mươi tuổi đứng ở chỗ này, tất cả thiên tài ở đây, bao gồm ba đại cốc chủ Thất Huyền cốc, đều phải ảm đạm thất sắc!

Ở thời điểm Lâm Minh đang cảm khái, Tần Hạnh Hiên rốt cuộc đi lên sơn môn sắc mặt đỏ ửng. Nhìn thấy Tần Hạnh Hiên đổ mồ hôi như mưa, Lâm Minh cười vui vẻ đi tới đón tiếp, đưa cho nàng một lọ đan dược khôi phục chân nguyên.

Tuy rằng miễn cưỡng quá quan, nhưng với tuổi của Tần Hạnh Hiên, cùng với tu vi chỉ là Luyện Cốt trung kỳ của nàng, cũng đủ để khiến người ta khiếp sợ.

Sau nửa canh giờ, cửa Quan Sơn môn cuối cũng đã xong, rất nhiều võ giả mệt nhoài ngã xuống trên bậc thềm, mặc cho bọn họ cố gắng như thế nào nhưng thủy chung không thể bước trên sơn môn. Lương Long cùng Chu Ngọc chung quy cũng không thể quá quan.

Cuối cùng võ giả còn lại chỉ có hơn hai trăm người, tỷ lệ loại bỏ đến gần sáu thành. Trong hai trăm người này, đệ tử của Thất Huyền cốc chiếm hơn bảy thành, ba mươi sáu quốc gia và mười sáu gia tộc tu võ đến đây chỉ còn lại ít ỏi mấy chục người. Thậm chí rất nhiều võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ cũng bị loại, bọn họ không qua được cửa ải nguyên khí lưu. Những nguyên khí lưu kia, mỗi một đạo đều tương đương với một kích toàn lực của võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất. Liên tiếp bị mấy chục đạo nguyên khí lưu, võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ thực lực không mạnh hoàn toàn không thể chống lại được.

Thiên Vận quốc còn lại ba người là Lăng Sâm, Lâm Minh, Tần Hạnh Hiên, trổ hết tài năng ở trong ba mươi sáu quốc gia. Nên biết rằng gần một nửa số quốc gia không có qua được một người nào, chỉ có mười đại quốc Hoắc La quốc, Kính Thiền quốc như vậy mới có danh ngạch, mới có thể còn lại ba đệ tử.

Thiên Vận quốc vốn ở trong ba mươi sáu quốc gia cũng chỉ xếp hạng là trình độ hạng trung bình, hội võ lần này có thể có thành tích như vậy thật khiến người ta rất bất ngờ.

Về phần mười sáu gia tộc tu võ, tình huống hơi tốt hơn một chút so với ba mươi sáu quốc gia. Gia tộc cổ lâu đời thường thường sẽ có một đệ tử trọng điểm bồi dưỡng, bởi vậy trên cơ bản ít nhất có thể còn lại một người. Một vài gia tộc hơi lớn hơn một chút thì có thể còn lại hai ba người...