Ánh mắt Lâm Minh thoáng ngưng, ngón tay cấp tốc bắn ra, chỉ nghe “vù” một tiếng vang nhỏ, Bàn Long cương châm như tia chớp bay ra, cắt không gian, với tốc độ khó tin xẹt qua cánh tay của Âu Dương Địch Hoa.
Phốc!
Hai tay Âu Dương Địch Hoa bị chặt đứt, cổ tay cụt phun máu, hai cái tay đứt liên đới một đống Phích Lịch Tà Hỏa châu bay lên trời.
A a a a!!!
Âu Dương Địch Hoa phát ra tiếng kêu thảm thống khổ, Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, tùy ý vung tay lên. Một cơn gió xoáy bay ra, thu thập tất cả Phích Lịch Tà Hỏa châu.
Gió nâng Phích Lịch Tà Hỏa châu lơ lửng ở giữa không trung, ít nhất hai mươi hạt châu, quay tròn loạn chuyển, mà Âu Dương Địch Hoa lại thống khổ ngã trên mặt đất rên rỉ.
Hai tay hắn bị đứt ra từ khuỷu tay trở xuống, đoạn trên còn lóe ra tia sét, đã bị đốt cháy đen.
Trương Phụng Tiên ở một bên nhìn mà lòng như tro tàn. Hắn nhìn quen sự đời hiện tại hai chân lại một mực run run. Trương Phụng Tiên đảm nhiệm hội trưởng Liên Hợp thương hội nhiều năm như vậy, không biết xử tử bao nhiêu người, nhưng hiện giờ khi chính hắn đối mặt tử vong lại toàn thân phát run.
Người càng là thân ở địa vị cao lại càng sợ chết, Trương Phụng Tiên cũng là như thế. Tay nắm quyền to nhiều năm, thân phận khiến người tôn sùng, hưởng hết vô số tài phú, trân bảo, mỹ nữ. Hết thảy đều khiến hắn vô cùng lưu luyến sinh mệnh, sợ tử vong.
Thiếu niên giữa không trung kia quả thật chính là ma quỷ, hắn quá mạnh, mạnh đến mức có thể dễ dàng đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay, tựa như mèo vờn. Ở trước mặt hắn, bất kỳ phản kháng đều mất ý nghĩa.
Lâm Minh thả ra linh hồn lực quét số Phích Lịch Tà Hỏa châu này một lần, mỉm cười, không chút khách khí thu hết toàn bộ.
- Sớm biết ngươi có Phích Lịch Tà Hỏa châu, ta lại làm sao cho ngươi cơ hội?
Âu Dương Địch Hoa giống như một con chó chết quỳ rạp trên mặt đất. Hai tay đã đứt, hắn chỉ có thể dùng đầu chống đất, máu tươi không ngừng từ trong miệng hắn phun ra. Hắn hung tợn nói:
- Ngươi... Ngươi chờ thúc thúc ta điên cuồng trả thù đi... Người sẽ làm ngươi sống không bằng chết!
Lâm Minh từ từ hạ xuống trước mặt Âu Dương Địch Hoa, cười lạnh nói:
- Thúc thúc ngươi? Ta đem mọi chuyện làm sạch sẽ gọn gàng, hắn sẽ biết là ta giết ngươi sao? Ngươi một cao thủ Ngưng Mạch trung kỳ, bên cạnh còn có bốn cao thủ hộ vệ, ở tổng bộ Liên Hợp thương hội cao thủ như mây uống rượu. Dưới tình huống như vậy, ngươi lại không nói không rằng chết đi, ngươi cảm thấy thúc thúc ngươi sẽ đem đối tượng hoài nghi đặt lên người ta sao? Chỉ sợ hắn sẽ cho rằng đây là cao thủ Tiên Thiên gây ra nhỉ. Ha ha ha!
Lâm Minh sở dĩ dám giết Âu Dương Địch Hoa, chính là đoán chắc sẽ không ai hoài nghi đến minh.
- Ta lúc ấy ở võ phủ đăng ký thời gian lịch lãm là hai tháng, hiện tại mới một tháng rưỡi mà thôi. Sau khi ta giết ngươi, đợi thêm nửa tháng mới xuất hiện, ai lại hoài nghi ta? Mọi người đều biết ngươi ta có mâu thuẫn, nhưng là lại có ai biết mâu thuẫn giữa chúng ta đã thăng cấp đến mức phải giết đối phương?
Lâm Minh dùng mũi thương hất thân trên Âu Dương Địch Hoa lên, Âu Dương Địch Hoa đầy mặt là máu, đã không thành hình người. Lâm Minh rất ung dung tháo Tu Di giới của Âu Dương Địch Hoa xuống, linh hồn lực đảo qua, chậc chậc khen ngợi:
- Không hổ là cháu ruột của trưởng lão Thất Huyền cốc, của cải thật là dày. Cảm ơn, vừa lúc trong tay ta hơi khẩn trương.
Lâm Minh vừa nói vừa cầm Tu Di giới lắc lắc trước mắt Âu Dương Địch Hoa.
Phốc!
Âu Dương Địch Hoa lửa giận công tâm, phun mạnh ra một ngụm máu tươi. Hắn toàn thân kinh mạch đã đứt thêm nhiều chỗ, không phải bị đánh mà là bị Lâm Minh làm tức giận.
Lửa giận chính là cái gọi là “Khí”. Khí tức thông thuận, ý niệm thoải mái, tu võ cũng làm ít công to. Trái lại, nếu là lửa giận công tâm, khí đọng trong kinh mạch, có khả năng làm tổn hại kinh mạch.
Càng là người cao ngạo, càng dễ dàng bị lửa giận công tâm, cổ đại liền có quân sĩ mưu sĩ tính toán không bỏ sót bị tức hộc máu mà chết. Hiện giờ Âu Dương Địch Hoa tuy rằng không sống sờ sờ bị tức chết, lại bị tức đứt kinh mạch, có thể thấy được hắn hận Lâm Minh cỡ nào.
Nhìn thấy Âu Dương Địch Hoa ra thế này, Lâm Minh lắc đầu, muốn trông cậy vào hắn nói ra người giả trang Cầm Tử Nha là không có khả năng, đang định hạ sát thủ. Mà đúng vào lúc này, Trương Phụng Tiên một mực trốn ở xa xa đột nhiên nói:
- Lâm thiếu hiệp, ta biết là ai giả trang Cầm phủ chủ lừa gạt ngươi!
- Hả?
Lâm Minh xoay người nhìn phía Trương Phụng Tiên:
- Ngươi biết?
Ánh mắt phủ đầy sát khí của Lâm Minh giống như dao, Trương Phụng Tiên chạm vào ánh mắt này chỉ cảm thấy trong lòng co rụt lại, lùi liền hai bước. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ nói:
- Ta không biết, nhưng là ta có thể đoán đúng tám chín phần mười.
- Nói xem xem.
- Ta... Ta có thể nói, chỉ là thỉnh cầu Lâm thiếu hiệp buông tha ta!
Trương Phụng Tiên nói xong “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, với thân phận của hắn ngay cả nhìn thấy hoàng đế Thiên Vận quốc đều chỉ cần khom mình thi lễ là được, hiện giờ lại hai đầu gối quỳ xuống đất. Hắn bị thảm tượng của Âu Dương Địch Hoa kích thích đến, ngay cả cháu ruột của trưởng lão Thất Huyền cốc đều rơi vào kết cục này huống chi là hắn.
Không thể không nói, dục vọng cầu sinh của người là đáng sợ, có mấy người có thể đối mặt tử vong hồn nhiên không sợ? Đại đa số người khi sắp chết đều sẽ đánh liều hết thảy để tranh thủ một con đường sống. Lúc đó, cái gì tôn nghiêm, liêm sỉ, đạo đức đều thành một chuyện cười.
- Ồ? Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta?
Giọng Lâm Minh đột nhiên biến lạnh.
Trương Phụng Tiên vội vàng lắc đầu:
- Không dám, chỉ cần Lâm thiếu hiệp buông tha ta, ta có thể cho Lâm thiếu hiệp một trăm triệu lượng vàng! Ta có thể điều động toàn bộ Liên Hợp thương hội phục vụ cho thiếu hiệp, thiếu hiệp muốn tìm kiếm tài liệu hy hữu, muốn tìm nha hoàn tiểu thiếp, muốn tìm đan dược dược thảo quý báu, đều có thể thông qua Liên Hợp thương hội ta. Ta dám cam đoan con đường tin tức của Liên Hợp thương hội là rộng nhất Thiên Vận quốc, ngay cả hoàng thất đều không thể sánh bằng!
Một trăm triệu lượng vàng?
Lâm Minh mí mắt giật giật, thuế má thu nhập của toàn bộ Thiên Vận quốc một năm cũng chỉ là mấy ngàn vạn lượng vàng mà thôi, Liên Hợp thương hội này thật sự là phú khả địch quốc.
Trương Phụng Tiên sợ Lâm Minh không đồng ý, tiếp tục nói:
- Thiếu hiệp nếu không tin được ta, có thể đem ta giam lỏng trước. Với thiên phú của thiếu hiệp, đột phá Tiên Thiên là chuyện sớm hay muộn. Chờ thiếu hiệp đột phá Tiên Thiên, tính mạng của ta liền hoàn toàn nắm giữ trong tay thiếu hiệp, tuyệt đối không dám phản bội!
Tuy rằng điều kiện Trương Phụng Tiên đưa ra động lòng người, nhưng là tha Trương Phụng Tiên sẽ có nguy hiểm rất lớn. Lâm Minh cũng không muốn mạo hiểm như vậy, hắn nói:
- Trước không nói những chuyện này, ngươi đoán đến người giả trang Cầm phủ chủ là ai?
Trương Phụng Tiên nơm nớp lo sợ nói:
- Thiếu hiệp không giết ta?
- Ta không giết ngươi.
Lâm Minh nói rất thản nhiên.
Trương Phụng Tiên tròng mắt xoay tròn, đang muốn bắt Lâm Minh thề với võ đạo chi tâm, chính vào lúc này Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người, một chưởng đánh vào ngực Âu Dương Địch Hoa.
Tuyệt Mạch thủ!
Phốc!
Thân thể Âu Dương Địch Hoa chấn động mạnh, chân nguyên toàn thân giống như bóng xì hơi tràn ra bốn phía, trong nháy mắt võ công mất hết.
Hắn vô lực ngã xuống đất, hai mắt đã mất tiêu cự. Đến nước này rồi, hắn sống không khác gì đã chết.
Lâm Minh thu tay, lạnh giọng nói:
- Không thể tưởng được ngươi còn có sức tự đoạn kinh mạch tự sát.
Trương Phụng Tiên ở một bên nhìn mà hết hồn. Nhấc tay liền phế võ công toàn thân của Âu Dương Địch Hoa, ngay cả tự sát đều không được. Lâm Minh này quả thật là ác ma.
- Nói đi, nghĩ kỹ chưa?
- Ta nói... Ta nói.
Trương Phụng Tiên không dám nhắc lại chuyện lấy võ đạo chi tâm thề, hắn sợ Lâm Minh trong lòng không vui, làm cho mình sống không được muốn chết không xong:
- Ta hoài nghi, người giả trang Cầm phủ chủ là phó phủ chủ Bích Lạc của Thất Huyền võ phủ. Người này xuất thân từ Huyễn tông, am hiểu nhất chính là Dịch Dung thuật. Hơn nữa hắn cùng Âu Dương Địch Hoa quan hệ không tồi, lại không hợp với Cầm phủ chủ, rất có thể xuống tay với ngươi.
Trương Phụng Tiên là người nắm quyền Liên Hợp thương hội, hiểu biết tin tức rất nhiều, võ giả bình thường căn bản không biết Bích Lạc là ai.
- Bích Lạc? Thì ra là thế, người này tu vi thế nào?
- Hình như là... Hậu Thiên trung kỳ.
- Um... Cảm ơn ngươi, Tu Di giới đưa ta đi.
- Được... Được.
Trương Phụng Tiên run lẩy bẩy tháo Tu Di giới, ngay khi hắn đem nhẫn giao vào trong tay Lâm Minh, lại đột nhiên thân thể cứng đờ, trừng to mắt nhìn hai mắt của Lâm Minh.
Đôi mắt Lâm Minh lúc này đã biến thành hai vòng xoáy màu đen, vòng xoáy chậm rãi xoay tròn, trung tâm là hắc ám vô tận, dường như phía sau thông với hư không vô tận.
Trương Phụng Tiên chỉ cảm thấy linh hồn bị hút vào, vô số cảnh tượng hỗn loạn ùa vào trong đầu hắn. Hắn nhìn thấy vô số chính mình, có thời thiếu niên, có lúc tuổi già, có thăng quan tiến chức, có lưu lạc đầu đường.
Sau khi trải qua không biết bao nhiêu cuộc đời phức tạp, vô số đoạn ngắn cuộc đời này toàn bộ đảo ngược cuốn vào trong đầu hắn, ở trên không tinh thần chi hải nhấc lên gió lốc dữ dội. Thân thể hắn chấn động mạnh, tinh thần chi hải ầm ầm vỡ nát, tiếp theo đồng tử phóng đại, trong mắt hoàn toàn mất thần thái, đã biến thành ngu ngốc.
Tuy nhiên Lâm Minh cũng không ngừng tay, vẫn như trước thi triển Luân Hồi võ ý. Thẳng đến khi tinh thần chi hải của Trương Phụng Tiên vỡ nát không thể nát hơn, không còn để lại một chút xíu tin tức hoàn chỉnh.
Phịch!
Trương Phụng Tiên ngã ra đất, trừng to mắt nhìn bầu trời, khóe mắt đổ máu, hai mắt đã mất tròng đen, chỉ còn lại lòng trắng.
Hai mắt Lâm Minh lúc này mới khôi phục bình thường:
- Ta nói không giết ngươi là không giết ngươi, tha ngươi một mạng, yên yên tĩnh tĩnh nằm trên giường vượt qua nửa đời sau đi.
Xoay người nhìn phía Âu Dương Địch Hoa, Lâm Minh bấm tay bắn ra, Bàn Long cương châm bắn ra đến đầu ngón tay:
- Có di ngôn gì không?
Âu Dương Địch Hoa dường như không nghe thấy, vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
- Vậy thì chết đi!
Bàn Long cương châm bay ra, thân thể Âu Dương Địch Hoa bị Lôi Linh xuyên qua, rất nhanh liền bị đốt thành tro tàn.
Lâm Minh tiện tay vung lên, một luồng gió nhẹ thổi tan toàn bộ tro tàn, hắn cẩn thận hấp thu hết lôi đình lực sót lại trong không khí, tiếp đó thu hồi hai cái Tu Di giới và Mộng Cảnh chi châu.
Sau khi Mộng Cảnh chi châu bị thu hồi, ảo cảnh kết giới còn có thể duy trì một lúc, đủ cho Lâm Minh rời đi.
Trên bầu trời đang mưa tuyết lớn bằng lông ngỗng, Lâm Minh đạt tới cảnh giới phản phác quy chân có thể tùy ý thu liễm khí tức toàn thân, trừ phi là cao thủ Tiên Thiên nếu không căn bản không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.
Hắn cứ như vậy dễ dàng ra khỏi tổng bộ Liên Hợp thương hội, không kinh động đến bất kỳ kẻ nào.
- Hậu Thiên trung kỳ, phó phủ chủ Thất Huyền võ phủ Bích Lạc...
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, trong lòng đã tuyên án tử hình đối với Bích Lạc.