- Tuy rằng ta sẽ bị nghiêm trị, nhưng xem ra vẫn còn hơn sau này bị Lâm Minh xử lý.
- Huống chi, thiên tài chết rồi cũng không còn là thiên tài nữa, Thất Huyền võ phủ không đến mức vì cái chết của một thiên tài mà giết ta, cộng thêm thập hoàng tử ở trong bóng tối hỗ trợ, ta có thể tìm một lý do rời khỏi võ phủ, sung vào quân đội.
Mà sung quân đối với Chu Viêm mà nói không đáng kể chút nào, về phần khai trừ, tuy rằng đáng tiếc, nhưng mà có thể giết chết Lâm Minh, tuyệt đối đáng giá!
Đây là cơ hội duy nhất để hắn giết chết Lâm Minh!
Nhưng mà có thể giết được Lâm Minh sao?
Trong lòng Chu Viêm trầm xuống.
- Ta chỉ còn một chiêu võ kỹ mạnh nhất, nhưng một chiêu này sẽ ảnh hưởng tới bản thân rất lớn, bình thường ta chỉ có thể phát huy ra sáu thành uy lực, nếu như ta không quan tâm mà thúc giục ra mười thành uy lực thì có thể ảnh hưởng tới kinh mạch bản thân! Sau này những đường kinh mạch này càng khó đả thông, trở thành chướng ngại để ta đột phá Ngưng Mạch kỳ, tuy nhiên sự cho tới bây giờ, cũng không cần quan tâm nhiều như vậy.
Khuôn mặt Chu Viêm hiện lên vẻ dữ tợn, hắn thúc giục chân nguyên tới mức tận cùng, Xích Viêm kiếm cũng theo đó vang lên tiếng kêu thê lương.
- Chu Viêm muốn toàn lực ứng phó!
- Chân nguyên lực thật là khủng khiếp! Chỉ sợ võ giả cảnh giới Luyện Cốt cũng không có chân nguyên khủng bố như vậy!
Từ sau khi biết Lâm Minh tìm hiểu ra Phấn Thân Toái Cốt quyền, cũng không ai tiếp tục hoài nghi thực lực của Chu Viêm nữa, Chu Viêm có thể cùng với yêu nghiệt Lâm Minh đánh lâu như vậy, cũng là rất khá.
Cảm nhận sát khí trên người Chu Viêm phát ra, khóe miệng Lâm Minh vểnh lên, muốn liều mạng sao? Ta sẽ chơi tới cùng! Từ lúc bắt đầu giao thủ tới giờ, Lâm Minh vẫn luôn súc thế!
Tuy rằng mỗi một chiêu của hắn đều dùng toàn lực nhưng mà vẫn lưu lại khí thế.
Chiêu thức dùng hết, khí thế không dứt, đây là mấu chốt súc thế trong chiến đấu.
Bây giờ Lâm Minh đem tất cả khí thế rót vào trong Quán Hồng thương, cũng là chờ một kích cuối cùng này!
- Trận chiến ngày hôm nay là trận đấu quan trọng nhất trong đời ra, Chu Viêm, cũng là đối thủ quan trọng nhất của ta ở trong khảo hạch võ đạo chi tâm Thất Huyền võ phủ. Ảo Cảnh quan, tình dục quan chính là sơ hở trong lòng ta, hôm nay, ta trong lúc Chu Viêm xuất ra sát chiêu mạnh nhất mà đánh bại hắn mà bổ cứu võ đạo chi tâm của mình.
Lâm Minh tiến mạnh lên trước một bước, viên gạch dưới chân hắn ầm ầm nổ tung, tay phải dang ra, Quán Hồng thương ngang dọc, bày ra chiêu thức đơn giản Thiết Kiều Lan Giang.
Nhưng mà chiêu thức này chỉ là mở đầu, sau khi Lâm Minh làm ra hành động khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ, Quán Hồng thương màu tím đen trở nên trầm ổn, giống như xích sắt trong nước, mặc cho dòng nước mãnh liệt cỡ nào nhưng cũng không thể khiến cho nó dao động dù chỉ một chút.
Hắn mạnh mặc hắn, cầu sắt ngăn sông lớn.
- Là thức mở đầu Thương quyết cơ sở, Thiết Kiều Lan Giang!
- Trời ạ, rốt cuộc lại được nhìn thấy Thiết Kiều Lan Giang thức của Lâm Minh sư huynh!
Một nữ đệ tử so với Lâm Minh nhỏ hơn nửa tuổi, miễn cưỡng được tiến vào Nhân Chi đường hưng phấn siết chặt nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn vì quá kích động mà trở nên đỏ rực.
Đối với rất nhiều đệ tử bậc thấp Nhân Chi đường mà nói, Thiết Kiều Lan Giang thức của Lâm Minh chính là một truyền kỳ.
Không ít đệ tử bậc thấp của Nhân Chi đường đều xuất thân bình dân, gia cảnh thiếu thốn, Ỡtrong Thất Huyền võ phủ bởi cũng là đệ tử tầng dưới chót, cũng không lựa chọn được công pháp tốt gì, tuy rằng bọn họ cũng mang vinh quang mình là đệ tử Thất Huyền võ phủ nhưng mà vẫn không kỳ vọng quá lớn đối với tương lai của mình.
Nhưng mà Lâm Minh, cũng xuất thân bình dân, lại bằng vào một bộ Thương quyết cơ sở, dùng Thiết Kiều Lan Giang thức đánh bại cao thủ Địa Chi đường Trương Thương!
Đây là một kỳ tích!
Thiết Kiều Lan Giang thức là một chiêu thức rất cũ, nhưng trong tay Lâm Minh lại trở nên trầm ổn như núi, thế không thể chống đỡ! Bất kỳ võ kỹ hoa lệ nào chỉ một thương là bị đánh tan.
Người trong Thất Huyền võ phủ có thể sử dụng Thương quyết cơ sở chống lại tuyệt chiêu của Chu Viêm cũng chỉ có một mình Lâm Minh!
Đối mặt với Thiết Kiều Lan Giang thức của Lâm Minh, sắc mặt Chu Viêm trở nên ngưng trọng trước nay chưa có.
Đây là lần giao thủ quan trọng nhất, hắn tuyệt đối không vì Lâm Minh dùng Thương quyết cơ sở mà khinh thường hắn, đối với kẻ ngộ tính yêu nghiệt này, công pháp gì tới tay hắn đều có thể hóa mục nát thành thần kỳ.
- Bùng!
Trong tiếng quát lớn của Chu Viêm, y phục tơ tằm trên người hắn cũng bùng lên ngọn lửa chân nguyên, hỏa chân nguyên mang theo khí tức nóng rực đốt cháy, y phục hóa thành từng mảnh lửa rơi xuống.
Chu Viêm tiện tay xé ra một cái, quần áo như tờ giấy bị xé rách toang, lộ ra thân thể tráng kiện, bởi vì chân nguyên bao phủ cho nên nhìn hắn có vẻ có chút yêu dị.
Tay Xích Viêm kiếm cháy sáng, Chu Viêm có thể cảm giác được kinh mạch vẫn chưa được đả thông trong cơ thể bị ngọn lửa chân nguyên gây ra tổn thương, đau như kim đâm, nhưng mà loại cảm giác đau đớn này, lại khiến cho hắn cảm giác hưng phấn khát máu.
- Đi tìm chết!
Thân thể Chu Viêm từ trạng thái cực tĩnh đột nhiên bạo động, ngọn lửa vù vù từ trên không trung hóa thành một đạo ảo ảnh, hai tay cầm kiếm, giơ qua đỉnh đầu, thân thể uốn cong, giống như một cây cung lên dây, hỏa chân nguyên phía sau hắn hóa thành một đóa Hồng Liên màu đỏ như máu, yên lặng nở rộ trên không trung.
- Hồng Liên Luyện Ngục!
Không gian trong nháy mắt như tối sầm lại, gốc cây Hồng Liên quỷ dị dường như cắn nuốt hết ánh sáng, chẳng những ẩn chứa hỏa chân nguyên, hơn nữa còn tụ hợp khí tức nóng cháy của mặt trời.
Đối mặt với một kích tất sát của Chu Viêm, trong nháy mắt kia, Lâm Minh lòng lại tĩnh như nước, lỗ tai hắn như cách âm với hết thảy tiếng động bên ngoài, bất kể là tiếng ngọn lửa bùng cháy hay là tiếng hoan hô của người xem.
Trong mắt hắn chỉ còn lại một mình Chu Viêm, trong lòng hắn chỉ có Quán Hồng thương!
Đem toàn bộ khí thế tích tụ rót vào trong Quán Hồng thương, chân nguyên mãnh liệt chấn động, Lâm Minh đâm ra một thương, giống như một ngọn núi đập xuống dưới.
- Ầm!
Thương cùng Hồng Liên Luyện Ngục kích đánh vào nhau, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, giống như tiếng thiên lôi nổ vang, chân nguyên va chạm kịch liệt gây ra sóng xung kích mang theo tiếng ca ca ca, mặt đất cứng rắn của Diễn Võ trường nổ tung, từng mảnh gạch lớn bị cuốn phăng.
- Binh!
Bóng người màu hồng như đạn pháo bắn ra, mạnh mẽ nện lên cây cột cạnh Diễn Võ trường gần đó, trong tiếng răng rắng, khối đá nham thạch lập tức bị chấn cho gãy đôi.
Thân ảnh này chính là Chu Viêm, lúc này hắn cả người đẫm máu, hôn mê nằm trên đất, không biết sống chết.
Mà Lâm Minh cũng không chịu nổi, trong va chạm khủng bố vừa rồi hắn cũng bị thương, thân thể bay ngược về sau mười mấy thước, tuy nhiên khi còn ở trên không trung, hắn đã dùng Quán Hồng thương ổn định thân thể, cuối cùng dùng cán thương ghìm trên mặt đất.
Trong người khí huyết cuồn cuộn, một ngụm máu như muốn phá ngược yết hầu trào ra nhưng lại bị Lâm Minh mạnh mẽ vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đè xuống.
- Một kích thật mạnh, nếu như ta không học xong súc thế, đem tất cả khí thế tích tụ vào một kích cuối cùng này, thì chỉ sợ một kích vừa rồi người thua chính là ta, ít nhất cùng với Chu Viêm cũng là lưỡng bại câu thương! Chỉ riêng dư chấn đã phá vỡ bảo vệ đơn nguyên trong người ta, thiếu chút nữa khiến ta hộc máu, mà đây vẫn là chân nguyên ta đã ở cảnh giới Luyện Tạng đại thành, nếu không vừa rồi nội tạng nhất định bị tổn thương, khiến cho ta bị trọng thương.
- Kích cuối cùng của Chu Viêm hình như liều mạng dồn hết tất cả thể lực, lần này khẳng định hắn bị thương không nhẹ!
- Phù phù phù...
Lửa rơi vãi vẫn còn cháy, toàn trường lại lặng ngắt như tờ, trận chiến đăng phong tạo cực vừa rồi, cho dù đổi thành hai võ giả cảnh giới Luyện Cốt đỉnh phong giao thủ cũng không kịch liệt được như vậy!
Chu Viêm đúng là tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng mà Lâm Minh thua hắn nửa giai đánh bại hắn.
- Chu Viêm đã chết rồi sao?
- Chiêu cuối cùng tuyệt đối là Chu Viêm muốn liều mạng, Hồng Liên Luyện Ngục căn bản không phải là Chu Viêm có thể sử dụng, hắn đã cạn kiệt chân nguyên.
- Liều mạng cạn kiệt chân nguyên tổn hại tu vi, Chu Viêm cũng muốn thắng trận này, hắn đúng là rất cố chấp, nhưng mặc dù như vậy, hắn cũng thất bại, Lâm Minh đúng là thật khủng bố.
Ở đây có cao thủ, tự nhiên nhìn ra tình huống giao phong giữa hai người.
Thậm chí vài trưởng lão võ phủ cũng nhìn ra, một kích cuối cùng của Chu Viêm còn ẩn chứa sát tâm.
- Ta rất là kỳ quái, Lâm Minh cho dù ngộ tính có tốt, thiên tư không tốt, cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy, hai tháng này tu vi của hắn lại tăng lên một bậc, hắn làm sao làm được?
- Cái này... Hình như là Lâm Minh lĩnh ngộ võ ý nào đó.
- Võ ý? Đó là cái gì vậy?
- Ồ... Ta cũng nghe nói vậy, cụ thể là cái gì ta cũng không rõ ràng lắm, chắc là rất lợi hại!
Hai tên đệ tử bậc thấp Nhân Chi đường không có ý định nói chuyện quá to, nhưng mà bọn họ nói chuyện lại bị một tên đệ tử xếp hạng trước năm mươi trên Bài Danh thạch nghe được, hắn lập tức mở to mắt nhìn:
- Vừa rồi các ngươi nói cái gì? Võ... Võ ý? Lâm Minh, lĩnh ngộ võ ý?
- Đúng vậy.
Tên đệ tử bậc thấp kia vẻ mặt khó hiểu.
- Ngươi nghe ai nói?
Tên đệ tử Thiên Chi phủ kia lập tức trở nên kích động, điều này khiến cho tên đệ tử bậc thấp hoảng sợ, đối mặt với đệ tử Thiên Chi phủ xếp hạng trước năm mươi, bọn họ vẫn cảm giác một chút áp lực.
- Chuyện này... Chuyện này hình như là Tạ Đông sư huynh thủ hộ Thác Nước Hàn Đàm nói...
- Tạ Đông...
Tên đệ tử Thiên Chi phủ kia nuốt một ngụm nước bọt, tuy rằng Tạ Đông chưa đạt tới Ngưng Mạch kỳ, nhưng mà làm chấp sự ở trong Thất Huyền võ phủ nhiều năm như vậy, kiến thức rộng rãi, không có khả năng bắn tên không đích.
Lâm Minh này không ngờ lại lĩnh ngộ võ ý!
Ngộ tính yêu nghiệt, võ đạo chi tâm cao hơn người một bậc, đồng thời còn có võ ý!
Thật sự là quá đáng sợ!
Lúc này, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của Thất Huyền võ phủ vội vàng lên sân khấu, là Chu Viêm thượng dược, mà Lâm Minh lại đi xuống Diễn Võ trường, trải qua trận chiến vừa rồi, hắn đã hao hết chân nguyên, bây giờ sức chiến đấu hạ xuống mấy bậc, chỉ sợ cũng không địch nổi võ giả Luyện Thể tầng ba bình thường.
Nhưng trên người Lâm Minh còn ẩn chứa cỗ khí thế cường đại ẩn mà không phát, lại bày ra thực lực cường đại và ngộ tính yêu nghiệt khiến cho mọi người cảm thấy áp lực.
Đây là sự sợ hãi từ trong lòng võ giả sinh ra.
Khi Lâm Minh xuống đài, người gần đó nhao nhao lui lại, cho dù là những võ giả đã thành danh đã lâu, cũng cung kính tránh ra, mà những đệ tử bậc thấp coi Lâm Minh là thần tượng kia, lại càng thêm sùng bái hắn.
- Lâm Minh tiên sinh! Chúc mừng!
Thái tử Dương Lâm từ xa đứng dậy, đi tới nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa trong ngữ điệu của hắn còn mang một phần đắn đo và kính lễ, nếu hắn biểu hiện ra sự tôn kính đối với cường giả hiền sĩ, cũng không làm mất thân phận.