Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 7 - Chương 21: Thông đạo tới Ngạo Thiên đại lục




Đó là một tiểu đảo vô danh, xa xa có thể nhìn cảm nhận được sóng biển cường đại dao động, lấy tiểu đảo làm trung tâm, trên mặt nước biển bốc hơi một tầng nhiệt khí màu trắng, nhiệt khí cuồn cuộn, phảng phất như đem tiểu đảo đặt trong mây mù.

Mấy chiếc thuyền lớn chạy nhanh đến gần tiểu đảo, Vân Khê đứng ở đầu thuyện, hưng phấn mà hô lớn: “Mọi người xem! Nơi này chính là cửa vào của thông đạo rồi!”

Mấy cao thủ trên thuyền lớn nghe nói, rối rít kích động xôn xao.

“Không nghĩ tới sinh thời chúng ta còn có thể trở lại Ngạo Thiên đại lục.” Dạ Cô Phong cảm khái không dứt, đứng ở phía sau hắn ba huynh đệ Dạ Hàn Nhật cùng Dạ Tử Hi cũng cảm thán theo, phía sau bọn họ, còn có một đám người đến từ Huyễn Dạ Tinh Hải cùng những cao thủ mới gia nhập Dạ gia, mặc dù chỉ mới rời đi không đến hai năm, thế lực Dạ gia cũng là tăng lên gấp đôi, không thể so sánh được.

Ban đầu người Bạch gia và Độc Cô gia cùng bọn họ tới Long Tường đại lục, sau khi trải qua giang hồ phân tranh tàn khốc, cũng đã bị loại tên ra khỏi lịch sử võ đài, chỉ còn có Dạ gia bọn họ vẫn đứng vững không ngã. Nếu người Bạch gia cùng Độc Cô gia biết sẽ có kết cục ngày hôn nay, bọn họ có lựa chọn rời khỏi Ngạo Thiên đại lục nữa không?

“Không biết Huyễn Dạ Tinh Hải còn tồn tại hay không? Ta có chút nhớ nhà.” Dạ Hàn Nguyệt cúi đầu nói.

“Cho dù Huyễn Dạ Tinh Hải mất, cũng không quan trọng, chỉ cần người một nhà chúng ta bình an, so sánh với bất cứ truyện gì đều trọng yếu hơn.” Dạ Hàn Nhật mỉm cười an ủi đệ đệ nói.

Nơi cách bọn họ không xa, đám người Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Dung Thiếu Hoa, Lam Mộ Hiên, Mộ Vãn Tình, Mộ Cảnh Huy cùng Tứ đại hộ pháp tâm tình hết sức vui vẻ, rốt cục có thể trở về đến nơi bọn họ nhiều năm sinh sống.

So với Long Tường đại lục, bọn họ càng hoài niệm Ngạo Thiên đại lục hơn, bởi vì nơi đó bọn họ vô cùng quen thuộc, con người nơi đó lại càng chất phác hàm hậu hơn người ở Long Tường đại lục, bọn họ đã khẩn cấp muốn về đến nơi thuộc về bọn họ.

“Song Nhi, đáng tiếc cha mẹ cùng mấy vị ca ca của nàng không muốn rời Bách Lí gia tộc, nhưng nàng đừng khổ sở, ta cùng đại ca, đại tẩu sẽ chăm sóc nàng, sau này chúng ta sẽ là người nhà của nàng.”

Đối với sự chăm sóc an ủi của Long Thiên Thần, Bách Lí Song cảm động, như chim nhỏ nép vào lồng ngực của hắn, vành mắt ửng đỏ: “Phụ thân cùng ca ca nhất định không chịu rời đi Thiên Long thành, ta thật lo lắng, cao thủ Bắc Thần gia tộc có thể gây bất lợi cho họ không đây?”

“Không, nàng yên tâm, chờ đến Ngạo Thiên đại lục, ta sẽ cố gắng tu luyện, chúng ta sớm muộn gì cũng trở lại Thiên Long Thành, trợ giúp phụ thân cùng huynh trưởng chiến thắng cường địch!” Long Thiên Thần nói.

“Ừ, chúng ta cùng nhau cố gắng! Ta không thể bôi nhọ huyết mạch truyền thừa của Bách Lí gia tộc, ta muốn vì Bách Lý gia tộc gánh chịu trách nhiệm.”

Vợ chồng hai người thâm tình nhìn nhau, hoạn nạn mới thấy chân tình, tâm tư của nhau cũng được kéo lại gần hơn.

Bạch Sở Mục sau khi nghe xong lời nói của Long Thiên Tầm cùng Bách Lí Song, quay đầu đối với Long Thiên Tầm nói: “Thiên Tầm, ở Long Tường đại lục, ta có tổ mẫu cùng ông ngoại, đến Ngạo Thiên đại lục, ta liền hai bàn tay trắng rồi, nàng có hối hận khi đi theo ta không?”

Long Thiên Tầm ôn nhu cười một tiếng, ngón tay đâm đâm ngực hắn, nói: “Lúc ta biết chàng, không phải chàng cũng hai bàn tay trắng sao, hơn nữa, ta thích chàng cũng không phải là bởi vì thân thế chàng.”

“Vậy nàng yêu thích ta vì cái gì?” Bạch Sở Mục mừng rỡ hai mắt sáng lên, đắc ý.

Long Thiên Tầm mặt ửng đỏ, xấu hổ nói: “Ta không phải đã nói với chàng rồi sao.”

Bạch Sở Mục ăn quỵt nói: “Lúc nào a? Ta đã sớm quên mất, nàng lặp lại lần nữa nha, lời nói đó, nàng nói bao nhiêu lần, ta cũng sẽ không ngại nhiều.”

Long Thiên Thần ở một bên không nhịn được nữa rồi, hướng hắn trợn mắt: “Tiểu tử ngươi thật khiến người ta khinh thường, chỉ biết khi dễ Thiên Tầm muội muội.”

“Nữ nhân của ta, ngươi quản được sao?” Bạch Sở Mục vươn tay, đắc ý đem tiểu thê tử kéo đến bên người, lắc đầu nói.

Những cao thủ xem náo nhiệt xung quanh rối rít cười lớn lên, phàm là ở nơi đâu có hai kẻ dở hơi này đều có thể mang đến vui vẻ.

“Ta nói với các ngươi những người trẻ tuổi này, có thời gian ở chỗ này cãi nhau, làm sao không dành nhiều thời gian hơn để cho lão phu sớm ngày được ôm tằng ngoại tôn đây?’ Hiên Viên lão gia tử chen vào nói, lão vì ủng hộ cháu ngoại và cháu dâu mình, lần này là để cho gia tộc Hiên Viên dốc toàn bộ lực lượng, đi theo bọn họ.

Cao thủ Hiên Viên gia tộc, Vân tộc cùng Long gia có thể nói là chiếm hai phần ba, về phần những cap thủ học viện cùng những gia tộc khác đều có suy nghĩ của riêng mình, chỉ có một chút những cao thủ cùng một nhà với Vân Khê là đi cùng. còn những cao thủ khác vẫn lựa chọn ở lại Long Tường đại lục, tùy thời hành động.

“Ông ngoại, chúng ta thành thân cũng chưa được mấy ngày a, nào có nhanh như vậy?” Long Thiên Thần phản bác, bị lão gia tử hung dữ trừng mắt: “Đó là ngươi không có bản lãnh! Nhớ năm đó lúc ấy lão phu ra trận, là bách phát bách trúng, dáng vẻ này của các ngươi, chậm quá, nhãi con cũng không biết ở nơi đâu.”

Lão gia tử trêu chọc, dương dương đắc ý.

Trong khi nói chuyện, thuyền cách bờ càng ngày càng gần, sòng nhiệt đánh về phía thân thuyền, mỗi người trên người đều cảm thấy khó chịu.

“Mọi người chú ý, tận lực tụ lại cùng một chỗ!” Long Các chủ vung tay lên, một đạo huyền khí xuất hiện ở bên ngoài thuyền bè, đem mấy cái thuyền lớn song song bao phủ trong đó, nhiệt khí bị huyền khí ngăn cản ở bên ngoài, thuyền lớn tiếp tục an toàn chạy nhanh về phía trước.

“Thiên Tuyệt, đợi đến nơi cửa vào, ta sẽ vận dụng lực lượng thần khí để mở ra. Chàng mang theo bọn nhỏ cùng những cao thủ khác chờ ở phía sau, không nên tới gần, chờ ta sắp sửa mở ra hoàn toàn, mọi người hãy tới.” Vân Khê cẩn thận nói, có kinh nghiệm mở lần đầu tiên, nàng lo lắng lúc mở ra sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cho nên phỉa nói trước để chuẩn bị.

“Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt bỗng dưng bắt được tay nàng, há mồm muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn là nhịn được, hắn ôn nhu cười một tiếng. “Cẩn thận một chút!”

Cuồng phong như một con mãnh thú gầm thét, đi lên tiểu đảo, vào sâu trong đảo, Vân Khê rất nhanh tìm được ngọn nguồn bạo phong.

Nơi đó chính là thông đạo trong truyền thuyết rồi!

Toàn bộ những cao thủ khác đều giữ lại ở bên ngoài tiểu đảo, cách khoảng trăm bước, những cao thủ có thực lực tốt hơn, vẫn có thể thấy rõ ràng hết thảy mọi chuyện bên ngoài, chỉ thấy Vân Khê từ từ vận dụng lực lượng thần khí, bạch sắc quang mang chiếu sáng toàn bộ cửa vào, bao gồm cả tiểu đảo cũng được bao phủ bên trong.

Các cao thủ ngừng hô hấp, kiên nhẫn chờ đợi, dưới chân bọn họ, cả tiểu đảo từ từ lung lay, tiếng gió gào thét càng thêm càn rỡ, gào khóc thảm thiết.

Long Thiên Tuyệt chăm chú nhìn bóng người mơ hồ bị bạch sắc bao phủ bên trong, bất ngờ lông mày nhíu chặt một chút, đột nhiên, nơi dư quang xẹt qua một đạo ánh sáng màu tím, thật sâu đánh vào thông đạo.

Chỉ một thoáng, ánh sáng màu trắng cùng ánh sáng màu tím đan vào nhau, cả lối vào khí lãng kịch liệt rung động.

“Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt đột nhiên ngấng đầu, thấy được trên bầu trời đột nhiên xuất hiện bóng người, hắn hơi giật mình, lộ ra cảnh giác, “Tử Yêu?”

Các cao thủ còn lại cũng rối rít kinh hoàng, bọn họ một đường chạy trốn, mục đích đúng là muốn tránh đi Bắc Thần gia tộc, ai ngờ Tử Yêu vẫn đuổi tới.

“Bắc Thần, chúng ta đã thối lui, không muốn cùng ngươi tranh đấu, ngươi vì sao còn muốn gây sự?” Long Các chủ đứng dậy cùng Tử Yêu giằng co.

Tử Yêu đứng trên không, nhìn xuống người ở mặt đất, cười đến quỷ dị: “Có cho phép các ngươi thối lui hay không còn phải do bổn tọa định đoạt, bất quá, hôm nay bổn tọa, không phải vì ngăn cản các ngươi, mà tới trợ giúp các ngươi.”

Trợ giúp bọn họ?

Lời này ai cũng không tin!

“Các ngươi không phải là muốn mở ra thông đạo vào Ngạo Thiên đại lục sao? Bổn tọa cũng cảm thấy cửa vào thông đạo giữa hai đại lục đã không cần thiết tồn tại rồi, nếu muốn mở ra thông đạo, vậy hãy để cho nó hoàn toàn mở ra đi! Bổn tọa cũng không ngại trở thành chủ nhân của hai đại lục!” Tử Yêu vừa nói, vung tay lên, mấy đạo huyền khí màu tím như kình lôi đồng thời đánh vào chính giữa cửa vào.

Ánh sáng màu tím đem ánh sáng màu trắng trong nháy mắt đè ép đi xuống.

Cửa vào thông đạo thoáng cái biến thành miệng một con mãnh thú khổng lồ, phảng phất như địa ngục vô tận, có thể tùy thời đem người nuốt hết.

Khí thế cuồng bạo tiếp tục lan tràn, cả tiểu đảo bị cổ lực lượng này cắt thành hai nửa, hướng mặt biển phân chia đi.

Nước biển dâng lên tạo thành tường sóng, tràn ngập ánh mắt mọi người, bao la mà hùng vĩ!

Mọi người ở đây hết sức kinh ngạc, Long Thiên Tuyệt dũng cảm quên mình chạy như bay, xông vào giữa tử bạch quang tại lối vào thông đạo.

“Khê Nhi___”

“Một đạo khí lãng hướng tới, thân ảnh Long Thiên Tuyệt linh hoạt thoát ra trong làn sóng giận dữ, hơi không cẩn thận, cũng sẽ bị khí lãng đánh trúng, như vạn thiết côn đồng thời đánh xuống, lực lượng đáng sợ như vậy, không phải người bình thường có thể thừa nhận.

“Khê Nhi, Khê Nhi ___”

Hắn tìm kiếm khắp nơi, chạm mọi nơi, lỗ hổng ở lối vào thông đạo, nước xoáy cuồng bạo chảy cuồn cuộn,  kéo hắn vào trong nước xoáy. Trong tầm mắt, hắn không có tìm được thân ảnhVân Khê, nàng rốt cuộc đi nơi nào?

“Bắc Thần, mau dừng tay!” Vân Huyên vào lúc này xuất hiện, nàng bay đến trước mặt Tử Yêu, cùng hắn khoảng cách tương đối gần, “Vân Khê không thể chết được, ta không thể để cho ngươi hại chết nàng!”

“Nga? Ngươi lại có tư cách gì để cho ta dừng tay?” Tử Yêu nhướng mi, trong tay đã dừng lại tất cả công kích.

Vân Huyên ánh mắt thu lại chốc lát, nói: “Ngươi không phải là muốn trả thù ta sao? Ta đi với ngươi.”

Tử Yêu nhìn nàng, trong đôi mắt hiện lên chút ánh sáng, hắn nheo lại con ngươi hẹp dài: “Ngươi thật cam tâm tình nguyện đi theo ta?”

“Đúng vậy!” Vân Huyên khẳng định nói.

“Tại sao? Cũng bởi vì Vân Khê là hậu duệ người cấm kỵ nhất tộc?” Tử Yêu hỏi, mép không tự chủ giương lên tiếu ý, là tự tin, cũng là đắc ý.

“Đây cũng là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân trọng yếu hơn là, trên cõi đời này chỉ có nàng mới có thể cứu sông Tiêu Dao, cho nên ta không thể để cho Vân Khê gặp chuyện không may!” Vân Huyên trả lời.

Nụ cười trên môi chợt thu hồi, trên khuôn mặt lạnh lùng của Tử Yêu lộ ra tức giận: “Đinh Tiêu Dao, hắn thật vẫn còn sống? Hắn ở đâu?”

“Không liên quan tới ngươi!” Vân Huyên nói, “Ngươi chỉ cần nói, giao dịch giữa chúng ta có được hay không? Một khi đồng ý, ta mặc ngươi xử trí, muốn chém muốn giết, ngươi muốn làm gì cũng được! Nếu ngươi không đồng ý, ta hôm nay cùng ngươi liều mạng, cho dù là hồn phi phách tán, ta cũng muốn giữ được tánh mạng Vân Khê!”

Nàng cả người giận dữ, một đoàn ngọn lửa màu vàng thiêu đốt ở quanh thân nàng. Nàng biết trước mắt thực lực của mình không thể chiến thắng được Tử Yêu, nhưng vì giữ được tính mạng Tiêu Dao, nàng nguyện ý đồng quy vu tận!

“Tốt! Rất tốt!” Tử Yêu bộ ngực kịch liệt phập phồng, tràn ngập tức giận, muốn phóng thích ra. Hắn cũng không rõ mình vì sao mình lại tức giận, nhưng cứ nghĩ đến Vân Huyên liều lĩnh không  sợ hi sinh, hắn lại không có bất kỳ khoái cảm trả thù, ngược lại là tức giận, tức giận tột đỉnh.

“Bổn tọa hôm nay tạm thời bỏ qua cho các ngươi!” Tử Yêu trong tay xuất hiện một cái lồng vàng, mặt nhìn Vân Huyên, “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, bắt đầu từ bây giờ, mạng của ngươi chính là của bổn tọa!”

Vân Huyên nhìn cái Lồng vàng trên tay của hắn, ánh mắt không nháy, Lồng vàng trước mắt này đối với bà mà nói đại biểu cho sự sỉ nhục, một khi bà bước vào Lồng vàng, sẽ khó mà xóa được sỉ nhục trên lưng.

Nhưng bà không có lựa chọn nào khác!

Bà quay lại, chăm chú nhìn vào thồn đạo một lần, sau đó quay đầu lại, đi vào trong Lồng vàng.

Huyền khí màu tím biến mất, lối vào thông đạo càng mở càng lớn, bốn phía cửa vào không thấy thân ảnh Vân Khê, cả Long Thiên Tuyệt cất bước vọt vào thông đạo cũng không thấy đâu.

Tử Yêu cầm trong tay Lồng vàng, ngoài tức giận còn lộ ra ý cười.  Vốn là, hắn dẫn theo cao thủ Bắc Thần gia tộc, muốn diệt Vân tộc, ai ngờ đến Đoan Mộc gia tộc, tất cả mọi người đã mất đi tung tích, hắn bằng vào thần trí của mình đuổi kịp tới nơi này, những cao thủ Bắc Thần khác theo hắn mà đến, bị hắn vứt lại ở phía sau.

Giờ phút này, trong mắt hắn, bất luận kẻ nào khác cũng không lọt vào được mắt hắn.

Hắn vung tay áo, kích khởi một làn sóng lớn, mang theo Lồng vàng là chiến lợi phẩm của hắn, biến mất ở Hải Vực.

Những cao thủ Vân tộc đưa mắt nhìn thân ảnh hắn rời đi, muốn đi ngăn trở, nhưng bọn hắn càng thêm lo lắng sinh tử Vân tộc, bao gồm cả đám Vân Mộ Phàm cùng Vân Trung Thiên, cũng đem toàn bộ lực chú ý đặt ở phương hướng lối vào thông đạo, không có ai đi ngăn trở Tử Yêu.

“Đại ca cùng đại tẩu đều đã đi vào thông đạo, chúng ta cũng mau chút vào đi thôi.” Lời nói của  Long Thiên Thần đã nhắc nhở mọi người, mọi người người trước ngã xuống người sau tiến lên, chạy đên cửa vào thông đạo.

Chờ sau khi mọi người tiến vào thông đạo, ở nơi cách Hải Vực không xa, một con Bạch Hạc chở đoàn người xuất hiện trên bầu trời, đường bay đặc biệt, Bạch Hạc rất nhanh tiếp cận thông đạo, ở trên lưng nó, nam tử áo bào màu bạc thủ lĩnh phát ra tiếng cười lớn: “Ngạo Thiên đại lục, Nam Cung Dực ta đã trở lại___”

“Chúc mừng Dực công tử! Ngài mới thật là chân mênh thiên tử, bọn ta ngày sau tựu dựa vào ngài, giúp ngài đoạt lại ngôi vị hoàng đế, trở thành đúng đầu Ngạo Thiên đại lục!” Ở phía sau Nam Cung Dực, mười mấy tên cao thủ cùng kêu to lên.

Nam Cung Dực cúi đầu cười, đường viền trên khuôn mặt tuấn mỹ, một lần nữa tỏa sáng khí thế vương giả. Hắn nằm gai nếm mật, chịu nhục lâu như vậy, hắn rốt cục chờ được cơ hội.

Hiện nay hắn đã không còn là Nam Cung Dực trước kia mặc người chém giết nữa, hắn muốn đọat lại hết thảy thuộc về hắn, để cho con dân của hắn một lần nữa nhìn thấy hắn, tự hào về hắn!

Phía sau Bạch hạc, lại tới một Côn Bằng.

Hách Liên Tử Phong thở hổn hển, mặc dù đã dùng hết toàn lực đuổi theo, vẫn là chậm một bước.

Cửa vào thông đạo, đã không bóng người, Khê Nhi bọn họ đã an toàn thoát hiểm hay không? Hắn không yên lòng, cho nên khống chế Côn Bằng đi vào thông đạo.

“Khê Nhi! Nàng mau tỉnh lại!” Long Thiên Tuyệt sau khi đi vào thông đạo rất nhanh tìm được Vân Khê, không có giống như lần đầu tiên, nàng vẫn còn ở đây, tuy nhiên đã lâm vào hôn mê.

Nàng mạch đập rất yêu, mạch đập rất chậm cơ hồ muốn biến mất.

“Khê Nhi, mau tỉnh lại, không nên ngủ tiếp nữa.” Long Thiên Tuyệt ôm ái thê, lo lắng nóng nảy.

Mới vừa Tử Yêu liên tiếp công kích, có hay không thương tổn đên nàng, nàng vì sao hôn mê, hắn trong khoảng thời gian ngắn không có đầu mối, hắn chỉ thấy được ái thê của mình lâm vào hôn mê.

“Đại ca, nhìn kía! Đó là Nam Cung Dực!”

Từ trong thông đạo chạy ra một con Bạch Hạc, Long Thiên Thần nhìn một cái là có thể nhận ra nam tử đứng đầu trên lưng Bạch Hạc, người nọ không phải là Nam Cung Dực một thân áo bào màu bạc khuynh thiên hạ ngày xưa, còn có thể là ai đây?

Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Bạch hạc chạy nhanh thoát đi, nó cơ hồ là sau khi thoát khỏi thông đạo, liền lập tức hướng nơi xa bay đi, phảng phất là đoán chừng có thể sẽ có người truy đuổi nó.

Thân ảnh Bạch Hạc càng bay càng xa, Nam Cung Dực đưa lưng về phía trước, hướng về phía mọi người lộ ra tia cười lạnh, hơn nữa khi tầm mắt hắn rơi vào trên người Vân Khê đang hôn mê, khóe môi lộ ra nụ cười rõ rang lớn hơn.

“Nam, Cung, Dực!” Long Thiên Tuyệt từng câu từng chữ lạnh lùng, hắn rốt cục nhận rõ rồi, đến tột cùng là người nào làm độc khí trong mộ địa tràn ra ngoài, là ai làm hại cả Vân tộc không chỗ dung thân.

Bất quá, hiện tại hắn không có thời gian đi để ý tới hắn, so với một người cặn bã, hắn càng quan tâm an nguy ái thê hơn.

Long Các chủ cúi người, bắt mạch cho Vân Khê, vẻ mặt khó coi.

“Các chủ, Khê Nhi rốt cuộc bị làm sao?” Long Thiên Tuyệt hỏi tới.

Đám người Vân Mộ Phàm, Vân Trung Thiên, Long Thiên Trạch, Hiên Viên Túc Nhã, Hiên Viên lão gia tử cũng rối rít vây tới đây, tỏ vẻ ân cần.

Long Các chủ thở dài, ý vị thâm tường nói: “Một kiếp này, cuối cùng cũng đến. có thể vượt qua hay không, phải dựa vào chính nàng.”

“Cái gì kiếp nạn? Chẳng lẽ......” Long Thiên Tuyệt mày kiếm thật nhíu lại thật chặt, tinh thần hỗn loạn.

“Ngay từ mấy tháng trước, ta đã thấy được trong cơ thể nàng huyền khí dị thường, đây là do nàng tu luyện Tàn Hoa bí lục Vân tộc, tu luyện cấp bậc càng cao, Tàn Hoa bí lục nguy hại càng lớn. ..... đây là kiếp nạn, nàng sớm muộn cũng phải đối mặt!” Long Các chủ vỗ vỗ đầu vai Long Thiên Tuyệt, “Tuyệt Nhi, ngươi cũng không được tuyệt vọng, ta xem tướng mệnh Vân Khê bất phàm, lấy kiên nghị cùng tính cách của nàng, nàng nhất định là vượt qua được cửa ải khó, độ kiếp trọng sinh. Việc ngươi phải làm bây giờ, chính là hảo hảo thủ hộ nàng, đợi chờ nàng tỉnh lại. Phải tin tưởng nàng, nàng sẽ không dễ dàng vứt bỏ ngươi cùng bọn nhỏ.”

Nghe xong lời nói của Các chủ, Long Thiên Tuyệt trầm mặc không nói, đôi mắt hắn chăm chú ngắm nhìn dung nhan Vân Khê ngủ, trong đầu trống rỗng.

Đám người Vân Mộ Phàm mặc dù cũng lo lắng an nguy của Vân Khê, nhưng bây giờ người cần quan tâm hơn là Long Thiên Tuyệt.

“Thiên Tuyệt, Các chủ nói không sai, ngươi phải tin tưởng Khê Nhi, nàng dũng cảm kiên cường như vậy, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, độ kiếp trọng sinh.” Vân Mộ Phàm nói.

“Thiên Tuyệt, bọn nhỏ còn cần ngươi chiếu cố, nếu như ngay cả ngươi cũng mất đi tinh thần, bọn nhỏ sẽ kinh hoàng ra sao? Suy nghĩ tới cho bọn nhỏ, Khê Nhi nhất định hi vọng khi mình tỉnh lại, gặp lại ngươi cùng bọn nhỏ an toàn, mạnh khỏe.” Vân Trung Thiên ôn nhuận khuyên bảo.

Long Thiên Trạch vốn định nói cái gì đó, bị thê tử ngăn lại, Hiên Viên Túc Nhã từ trong tay áo lấy ra một cái bùa bình an màu vàng, bỏ vào tay con trai, ấm giọng nói: “Tuyệt Nhi, còn nhớ rõ cái bùa bình an này không? Con đã cầu nó từ chùa về, đưa cho mẫu thân, mẫu thân luôn mang nó mà bình yên vô sự. Hiện tại, con đeo nó cho Khê Nhi, nương tin tưởng, thành ý của con nhất định có thể cảm động thần linh, khiến các vị che chở Khê Nhi.”

Nhìn bùa bình an trong tay, Long Thiên Tuyệt từ từ thu hồi tâm thần, hắn cúi đầu cười khổ, hắn chưa bao giờ tin tưởng cái gì gọi là thần linh, cái bùa này cũng là hắn tiện tay đưa cho mẫu thân, để cho mẫu thân an tâm. Hắn căn bản không tin tưởng một cái bùa bình an nho nhỏ có thể phù hộ cho Khê Nhi, nhưng lần này, hắn muốn tin tưởng một lần.

Bởi vì trừ thần linh cùng mình Khê Nhi, tựa hồ không còn có người có thể đến giúp được nàng, bao gồm chính hắn.

“Nương nói rất đúng, thần linh nhất định sẽ phù hộ cho Khê Nhi bình an.” Hắn đem bùa bình an để vào trong ngực Vân Khê.

Thời điểm Hách Liên Tử Phong lao ra khỏi thông đạo, nhìn thấy chính là một màn như vậy, hắn từ trên lưng Côn Bằng nhảy xuống, mới đi được mấy bước, các cao thủ  đên từ những đại gia tộc xung quanh một loạt xông lên, đem hắn vậy ở giữa.

“Hách Liên Tử Phong, ngươi còn có lá gan theo tới? Bắc Thần gia tộc các ngươi làm hại đại tẩu hôn mê bất tỉnh, khoản nợ này, chúng ta trước tìm ngươi tính sổ!” Long Thiên Thần rút kiếm xông tới đàu tiên.

“Ngươi chính là người có huyết mạch truyền thừa Bắc Thần gia tộc?” Vô Tâm nguyên lão ánh mắt sắc bén, đe dọa nhìn Hách Liên Tử Phong, cười lạnh, “Thật tốt quá! Chỉ cần giết ngươi, Bắc Thần gia tộc sẽ không còn bất kỳ người nào thừa kế, chờ Bắc Thần vừa chết, Bắc Thần gia tộc các ngươi tất bị diệt trừ. Chư vị, đây là trời ban cho cơ hội tốt, chính hắn tự đưa tới cửa, chúng ta quyết không thể để hắn rời đi!”

“Hắn là người Tử Yêu chỉ định thừa kế Bắc Thần gia tộc, giết hắn rồi, chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của Tử Yêu, đáng giá! Mọi người theo cung tiến lên, giết hắn đi!” Một vị cao thủ Long gia, cao giọng hô, theo sát, càng ngày càng nhiều cao thủ la lên, tiếng kêu giết nối nhau thành một mảnh.

“Giết hắn đi!”

“Giết hắn đi!”

“Giết hắn đi!”

........

Hách Liên Tử Phong mâu quang lạnh lùng xuống một chút, hắn rốt cục ý thức được, mình và Vân Khê trong lúc ranh giới phân chia đến tột cùng là ở nơi nào.

Hắn không làm sai điều gì, thậm chí không sát hại bất cứ người nào trong gia tộc của bọn họ, song, hắn bị ấn định là truyền thừa của Bắc Thần gia tộc, cho nên, việc ác của Bắc Thần gia tộc đều có một phần của hắn, hắn đã không có đường lui.

Hắn đi lên phía trước một bước, đám người xung quanh xúm lại một vòng, không để cho hắn có bất kỳ cơ hội nào đến gần Vân Khê.

“Ta chỉ muốn biết, Khê Nhi rốt cuộc thế nào?” Hắn không có để ý đến đám người chung quanh, một đôi mắt nặng nề xuyên thấu đám người, thẳng tắp nhìn về người trong ngực Long Thiên Tuyệt.

Ánh mắt của hắn chấp nhất như vậy, kiên trì như vậy, tựa hồ không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản hắn.

Chỉ sợ không cách nào vượt qua ranh giới ở phía trước, hắn cũng muốn xác nhận, hắn chỉ quan tâm một điều, người kia rốt cuộc là sống hay là đã chết.