Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 6 - Chương 41: Bi kịch của thích khách Đệ Ngũ




Edit: Tiểu Nguyệt Dương

Beta: Tiểu Mộng

Sáng sớm hôm sau, Hoa Sở Sở ủ rũ trở về. Cẩn thận hỏi thăm mới biết thì ra nàng ấy đi tìm Liên Minh Thích Khách, muốn treo giải to để Đệ Ngũ lấy mạng Vân Khê. Ai ngờ còn chưa nhắn đến chỗ Đệ Ngũ đã bị người liên lạc trực tiếp khước từ. Nguyên nhân rất đơn giản, theo điều tra, Vân Khê chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý, bại hoại đạo đức, hay cực kỳ tàn ác cả, do vậy, yêu cầu này không phù hợp với điều kiện của Liên Minh Thích Khách. Đối phương cũng báo lại rõ ràng, muốn để hắn nhận vụ này, trừ phi đến khi Vân Khê làm ra thứ gì đó thương thiên hại lý, bại hoại đạo đức, cực kỳ tàn ác đã rồi hãy nói.

Hoa Sở Sở rối rắm a, thì ra là bỏ tiền thuê sát thủ giết người cũng không dễ dàng.

Vân Khê còn rối rắm hơn thế, muốn tự mua cái đầu mình mà cũng khó khăn như vậy. Có còn thiên lý hay không đây?!

“Vân tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Không thì tỷ chạy đi gây án, giết mấy người ấy? Hay phóng hỏa cũng được!” Hoa Sở Sở chờ đợi nhìn Vân Khê, làm cho nàng không còn gì để nói cả.

“Giết người phóng hỏa hơi khó khăn, chọn phương pháp đơn giản nhất vậy...... Vân tỷ tỷ, tái giá đi! Vứt chồng bỏ con, hẳn là bại hoại đạo đức, đúng không?”

Khóe mắt Vân Khê giật giật, rất muốn tung một chưởng đánh chết nàng ấy luôn đi cho rồi!

Vì muốn cứu Mưu ca ca nhà nàng ấy mà rắp tâm đẩy mình tới nước đạo đức bại hoại, giết người phóng hỏa?

“Có rồi!” Vân Khê chợt thấy ánh sáng lóe lên trong đầy, vỗ tay một cái, nói, “Chúng ta dùng cách này thì tốt hơn, dùng cái đó đó rồi......”

“Như thế nào? Như thế nào?” Đáy mắt Hoa Sở Sở bùng lửa, nhảy nhảy lên.

Vân Khê cười thần bí, tầm mắt quỷ dị đánh giá vài lần từ trên xuống dưới nàng ấy, làm cho người ta nổi hết cả da gà, lòng sinh dự cảm xấu.

Quay lại tửu lâu lúc trước, tân khách ngồi đầy.

Vân Khê dẫn đám thanh niên Bạch Sở Mục, Long Thiên Tầm, còn có Triệu Hiểu Du, Triệu Hiểu Mẫn ngồi vào một bàn, gọi mấy món đơn giản và rượu, chuẩn bị xem cuộc vui.

Xung quanh, chủ đề của các tân khách vẫn không thoát khỏi chuyện Học viện Thiên Long và Liên Minh Thích Khách.

“Nghe nói đêm qua lại có người tới ám sát Bách Lí viện trưởng, bị cao thủ của Học viện Thiên Long vây bắt, hiện bị nhốt trong Địa lao đấy.”

“Là ai vậy? Thích khách Đệ Tứ trong truyền thuyết à?”

“Nghe nói chính là người đó! Hắn mò vào phòng ngủ Bách Lí viện trưởng, đang định hạ thủ thì bị nhóm cao thủ vây lấy. May là viện trưởng đã dời đi từ trước nên hắn ta không ám sát thành công, nếu không, hậu quả khó lường a.”

“Bách Lí viện trưởng khiêm tốn hiền lành, vì sao có nhiều kẻ tới ám sát ông ấy không ngừng như vậy? Ta không hiểu được!”

“Có cái gì mà không hiều? Bách Lí viện trưởng vừa chết, vị trí viện trưởng của cả Học viện Thiên Long để trống, khẳng định có người muốn ngồi lên đó nên tranh đoạt bảo tọa mà thôi.”

“Thì ra là vậy, hiểu rồi hiểu rồi.”

“......”

Vân Khê hít sâu một hơi, quả là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Chuyện không hề đơn giản, không chỉ là tư oán với người của Liên Minh Thích Khách, mà có lẽ ngọn nguồn chân chính đang nằm trong hệ thống quyền lực của Học viện Thiên Long.

“Đệ Ngũ, xem ngươi trốn được chỗ nào?” Một tiếng quát khẽ vang lên, nóc tửu lâu bị thủng một lỗ lớn, ba bóng người lục tục lọt vào, xuất hiện giữa tửu lâu.

Chưởng quỹ thấy thế, thiếu chút nữa là khóc ầm lên: “Lại nữa?” Hôm qua vất vả lắm mới lấp được chỗ đó, hôm nay lại vỡ nữa rồi, rốt cuộc có để người ta làm ăn hay không?!

Các tân khách rối rít bật dậy, tránh qua hai bên, nhưng không ai rời đi, toàn bộ đều đứng lại xem náo nhiệt.

“Đệ Tứ, ngươi khinh người quá đáng! Nói thế nào thì ta cũng là Đệ Tứ trước trong Liên minh, ngươi tưởng ngươi đánh bại ta được một lần thì rất giỏi chắc? Hôm nay ta phải quyết một trận tử chiến với ngươi, không phân lại thắng bại thì không dừng!” Người tiến vào tửu lâu trước, “Đệ Ngũ”, cầm kiếm mà đứng, một thân lam y bọc lấy dáng người, khuôn mặt che kín chỉ lộ ra hai con mắt. Thoáng qua thì thấy cũng uy phong lẫm lẫm, khí thế bất phàm. Nhìn kỹ lại mới phát hiện, vị “Đệ Ngũ” này hình như nhỏ bé quá thì phải, đến thanh âm cũng mềm nhũn, kiểu gì cũng thấy có hương vị ẻo lả.

Các tân khách xôn xao, hóa ra là Đệ Tứ cùng Đệ Ngũ của Liên Minh Thích Khách đánh nhau.

“Không đúng, không phải Đệ Tứ tối qua đã bị Học viện Thiên Long nhốt lại à? Sao lại xuất hiện ở đây?”

“Đệ Ngũ sao mà càng nhìn càng giống nữ nhân vậy?”

“Các ngươi nói thử xem hai bọn họ ai lợi hại hơn?”

Giữa tiếng nghị luận, Đệ Tứ ẩn thân dưới áo choàng áo đen, ôm kiếm mà đứng, một thân sát khí cực kỳ lãnh khốc. Cô gái áo lam bên cạnh mở miệng, chỉ thằng vào Đệ Ngũ mà mắng: “Một tên tướng bại trận cũng dám lớn lối? Đừng quên, bảy hôm trước, ngươi đã thua thế nào dưới một kiếm của Mưu ca ca nhà ta như thế nào! Uổng công tự xưng là tung hoành giang hồ mười mấy năm, ngay một chiêu nửa thức của Mưu ca ca nhà ta cũng đánh không lại, còn có mặt mũi làm Đệ Tứ chắc? Đừng nói là Đệ Tứ, đến Đệ Ngũ cũng không có tư cách đâu! Ta bây giờ xếp thứ chín mươi chín, ngươi có tin không, ta ra một kiếm cũng có thể xử ngươi, hử?”

Khẩu khí thật lớn!

Đệ Cửu Thập Cửu (chín mươi chín) mà cũng dám khiêu chiến Đệ Ngũ?

Hiểu biết về thích khách của đám khách nhân không ngừng sụp đỡ. Đây tuyệt đối là một Liên minh quái thai dị dạng, cái dạng người cổ quái gì cũng có.

“Ngươi? Bớt đứng đó nói khoác đi, một chưởng của ta cũng có thể đánh chết ngươi!” Đệ Ngũ nổi giận.

“Được, vậy để mọi người chứng kiến đi. Số chín mươi chín của Liên Minh Thích Khách hôm nay khiêu chiến Đệ Ngũ, nếu như ngươi thua, từ nay về sau, ta mới là Đệ Ngũ!” Cô gái áo lam cất cao giọng.

“Tỷ thí thì tỷ thí, ta sợ ngươi chắc?” Đệ Ngũ giơ kiếm, chỉ về hướng cô gái áo lam, giương cung bạt nỏ, chiến cuộc tức khắc bắt đầu.

Các tân khách lại lui về phía sau, chừa ra một không gian rộng hơn nữa để hai người kia tỷ võ.

Cả bàn người Vân Khê vô cùng bình tĩnh, ai cũng không nhúc nhích nửa bước, trên mặt đều treo nụ cười thần bí khó lường, cứ như đã lường trước hết thảy từ đầu.

“Giết!”

Quát một tiếng, trường kiếm hai người va chạm, tiến vào chém giết.

Trong tửu lâu, kiếm khí tung hoành, song phương đánh rất kịch liệt.

Những người không biết võ thì trầm trồ khen ngợi, ai hiểu võ thì không khỏi nghi ngờ, trình độ võ công cũng chả có gì đặc biệt, nhìn có vẻ kịch liệt, kì thực kiếm thuật thường thường. Nhưng là, dân gian thủy chung vẫn là dân gian, người không biết võ chiếm đa số, trong mắt họ, đây chính là một cuộc tỷ thí giữa cao thủ rồi. Nhìn kìa, đánh thật kịch liệt a?

“Keng!”

Đại khái qua mười mấy hiệp, trường kiếm trong tay Đệ Ngũ bị đánh bay, tuyên bố chịu thua.

Từ đám khác nhân bộc phát ra một tràng vỗ tay vang dội dành cho cô gái áo lam. Trận chiến thắng này đại biểu cho việc, từ nay về sau, cô gái áo lam chính là Đệ Ngũ của Liên Minh Thích Khách rồi!

Một cao thủ Số Chín mươi chín đánh bại cao thủ Đệ Ngũ, tương phản lớn như thế đủ để xác định võ công Đệ Ngũ kia rách nát cỡ nào!

Cô gái áo lam vung trường kiếm, gác bên cổ Đệ Ngũ: “Nếu dám quỳ xuống xin tha, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống!”

Đệ Ngũ trợn mắt, rồi đột nhiên như đã quyết tâm chuyện gì, quỳ gối xuống đất, dập đầu xin tha: “Đệ Tứ, Đệ Ngũ, ta nhận thua, ta đánh không lại các ngươi, ta không xứng để trở thành Đệ Ngũ, không xứng để trở thành người của Liên Minh Thích Khách, xin các ngươi tha cho ta đi! Xin dập đầu với các ngươi ở đây!”

Hành động của Đệ Ngũ làm cho không ít người khinh bỉ. Một kiếm khách có thể thất bại, nhưng không thể đánh mất tôn nghiêm.

Cô gái áo lam lui về phía sau một bước, giống như bị đối phương hù dọa, ánh mắt nàng lóe ra, liếc liếc nhìn, không biết nên phản ứng thế nào.

Đột nhiên, từ bên ngoài tửu lâu phóng tới một luồng hàn quang lạnh lẽo, thoảng qua toàn trường.

Thân ảnh màu lam như quỷ mị hư vô bay vào, trường kiếm ngâm dài, đâm về phía “Đệ Ngũ” kia!

“Sở Sở, cẩn thận!” “Đệ Tứ” vứt đấu lạp đi, cô gái áo lam cũng vọt tới đằng trước, cả hai cùng phi thân về hướng “Đệ Ngũ”. Đây rõ ràng là Long Thiên Thần và Bách Lí Song!

Cùng lúc đó, ánh mắt Vân Khê lóe sáng, đập bàn phóng lên.

Hoa Sở Sở thì giả trang làm “Đệ Ngũ” quỳ gối trên mặt đất. Vì để bức bách Đệ Ngũ chân chính hiện thân bằng bất cứ giá nào, nàng định dập đầu xin tha thật sự ở đây. Ai ngờ, chưa trình diễn xong, Đệ Ngũ thật đã tới rồi!

Làm một gã kiếm khách hoặc nói là một gã thích khách, bọn họ để ý nhất chính là danh dự của mình, sao có thể tha thứ cho kẻ lén chửi bới, phá hỏng danh dự mình được chứ?

Hàn quang phía sau ngày càng gần, tiếng kiếm như âm hồn đoạt mệnh, Hoa Sở Sở nhận ra nguy hiểm nhưng không tránh né kịp nữa.

Nàng nhắm hai mắt lại, chờ trái tim bị đâm thủng, chấm dứt tính mạng mình. Tin là, chỉ cần Đệ Ngũ xuất hiện, Vân tỷ tỷ nhất định sẽ bắt được hắn, sau đó đưa đi đối chất, trả lại trong sạch cho Mưu ca ca. Chỉ cần Mưu ca ca được bình an vô sự, nàng ủy khuất một chút hay dâng cả tính mạng ra, cũng không có vấn đề gì hết

Keng! Keng! Keng!

Ở sau lưng, tiếng kiếm khí bị đánh bay vang lên, ba tiếng liên tục, đủ để tim nàng dừng đập ba lần.

Không có một kiếm xuyên tim theo dự đoán, nàng khẽ hé mắt ra, quay đầu, phát hiện Đệ Ngũ đã bị Vân Khê chế phục hoàn toàn. Trường kiếm trong tay hắn bị đứt thành ba đoạn rơi xuống đất, hai mắt Đệ Ngũ rực lửa giận, phẫn uất không thôi.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ai cho phép các ngươi phá hoại thanh danh của ta? Đại trượng phu thà chết đứng còn hơn sống quỳ!” Đệ Ngũ hung hãn lườm Hoa Sở Sở, thân thể của hắn đã bị Vân Khê khống chế, nhưng sát khí và khí diễm trên người vẫn lớn lối vô cùng.

Đây mới là khí chất và kiêu ngạo một thích khách cần có!

Hoa Sở Sở lột lớp ngụy trang trên mặt xuống, vặn eo, cũng lớn lối trợn mắt trừng đối phương: “Ngươi còn dám hung dữ với ta? Là ngươi làm hại Mưu ca ca bị Học viện Thiên Long oan uổng, nhận nhầm là hung thủ ám sát Bách Lí viện trưởng, ngươi dám nói chuyện này không phải là ngươi làm sao?”

Ánh mắt hung hãn của Đệ Ngũ lộ ra mấy phần mờ mịt, giọng nói hòa hoãn bớt, nhưng vẫn dùng phương thức gào thét để biểu đạt: “Đệ Tứ bị oan thì liên quan gì tới ta? Các ngươi coi Đệ Ngũ này là loại người gì? Ta chẳng lẽ là loại nguyện đánh cuộc mà không chịu thua nên giở trò sau lưng chắc? Ngươi đừng quên rằng, lần thi hành nhiệm vụ trước, là ta giúp các ngươi một tiếng, là ta giải quyết phiền toái hộ các ngươi!”

“À......” Hoa Sở Sở giống như đột nhiên hồi hồn, nhớ lại chút chuyện, nàng rụt cổ le lưỡi, có chút chột dạ, dán sát vào bên tai Vân Khê nói, “Vân tỷ tỷ, hắn có vẻ không phải cái loại người đó thật đấy, lần trước, thật sự là hắn đã giúp chúng ta.”

Vân Khê tức giận trừng mắt, không phải luôn miệng nói Đệ Ngũ là hiềm nghi lớn nhất nên phải phí sức bày ra cục diện hôm nay, dụ Đệ Ngũ vào bẫy sao?

Hiện tại lại một câu “có vẻ không phải cái loại người đó thật đấy”, chẳng phải bọn họ uổng công hết rồi ư?

Vân Khê suy tư, phất tay cho Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục một cái, ý bảo bọn họ khiêng người về trước rồi sẽ thẩm vấn kỹ lại sau. Bất kể thế nào, đã xuất lực, cũng không thể lãng phí thời gian được.

“Buông! Các ngươi buông ra! Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục, ta—!”

Á huyệt bị điểm, Đệ Ngũ không còn phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa, chỉ có thể đỏ mặt, giận dữ trừng mắt nhìn mỗi người, biểu đạt sự phẫn nộ của hắn.

Đám khách nhân vây xem thấy mụ mị cả đầu, không thể phân rõ ai đúng ai sai, ai thật ai giả.

“Vân tỷ tỷ, chúng ta làm gì bây giờ?” Hoa Sở Sở nhìn ngón tay, yếu ớt hỏi, đã ý thức được sai lầm mình phạm phải.

“Có thể làm gì nữa? Lẫn lộn quá!” Vân Khê bĩu môi, “Cùng lắm thì xin lỗi hắn rồi đuổi về Liên Minh Thích Khách thôi.”

“A? Xin lỗi?” Hoa Sở Sở cũng bĩu môi, có chút bất đắc dĩ.

Vân Khê khẽ cười, vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi, chúng ta đi về trước đã! Dù sao hắn cũng là người Liên Minh Thích Khách, mưa gió lần này xuất hiện ở Thiên Long thành, nhất định có duyên cớ khác, chúng ta có lẽ sẽ thám thính ra vài tin tức có liên quan khác cũng nên.”

“Thật chứ?” Ánh mắt Hoa Sở Sở sáng lên, tâm tình tốt hơn chút. Đoàn người tiếp tục tóm Đệ Ngũ trở về Phủ Thành chủ.

Đến Phủ Thành chủ, cả đại đường tề tụ một đám người. Đệ Ngũ được để nội đường to lớn, cột bằng dây thừng vào một cái ghế thái sư. Nơi này nghiễm nhiên trở thành công đường, còn Đệ Ngũ là phạm nhân bị thẩm vấn.

Hoa Sở Sở chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt Đệ Ngũ đầu tiên, cất giọng chất vấn: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở Thiên Long thành, nhận nhiệm vụ đặc thù hay là tới hùa với người khác đẩy Mưu ca ca đưa vào chỗ chết?”

Đệ Ngũ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không để ý tới nàng.

Hoa Sở Sở tức giận, tóm tóc hắn lại uy hiếp: “Nếu ngươi còn không nói, ta nhổ sạch chỗ tóc này, ngươi có tin hay không?”

Đệ Ngũ lại cười lạnh, không sợ hãi chút nào: “Liên Minh Thích Khách kiêng kỵ nhất là đồng môn tương tàn, ngươi đã gia nhập thì đã là một phần tử của Liên minh, phải tuân thủ quy tắc của nó. Ta xếp hạng trước ngươi, theo tôn ti, nếu ngươi còn bất kính như vậy, toàn bộ thích khách trong Liên minh đều có thể công khai lên án!”

Hoa Sở Sở sửng sốt, nghĩ lại, hình như có quy tắc thật thì phải. Đảo mắt một cái, nàng đắc ý nhún vai, cười giảo hoạt: “Ngươi đừng quên rằng, Số Chín mươi chín vừa đả bại Đệ Ngũ, ngươi còn quỳ xuống xin tha trước mặt mọi người đấy nhé. Bắt đầu từ giờ, ta không còn là Số Chín mươi chín mà thành Đệ Ngũ rồi! Xếp hạng trước ngươi, theo tôn ti, ta muốn bắt nạt ngươi thế nào, thì chính là thế đó!”

Nàng vừa nói, vừa hung hăng giật tóc hắn, làm cho Đệ Ngũ giận đến bốc khói trên đầu.

“Hèn hạ vô sỉ! Ta nhất định sẽ truy cứu các ngươi vì tội hủy hoại danh dự!”

Vân Khê nhìn Hoa Sở Sở tra hỏi cái kiểu chơi đùa kia, nhất định sẽ không thu được kết quả gì, bèn đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoa Sở Sở: “Được rồi, qua một bên đi, để ta tới hỏi vẫn hơn.”

Hoa Sở Sở làm mặt quỷ với Đệ Ngũ, sau đó ngoan ngoãn lui lại.

Vân Khê khom người, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, trầm giọng nói: “Bị Đệ Tứ đánh bại, mất hết danh dự, tụt thành Đệ Ngũ, cho nên ngươi ghi hận trong lòng.” Không phải là giọng chất vấn, mà là khẳng định.

Đệ Ngũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn lại nàng.

“Trong lòng ngươi không cam, cho nên đã tìm cơ hội đối phó Đệ Tứ. Vừa hay Liên Minh Thích Khách muốn ám sát viện trưởng Thiên Long, ngươi liền lợi dụng thời thế, ném tội danh ám sát lên người Đệ Tứ, khiến hắn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Mà với năng lực hiện nay, Đệ Tứ chưa thể đối kháng cùng toàn bộ Học viện Thiên Long được. Đến khi bị sa lưới, ngươi có thể mượn tay Học viện Thiên Long để diệt trừ Đệ Tứ. Hắn vừa chết, ngươi lại thuận lý thành chương trở thành Đệ Tứ của Liên Minh Thích Khách. Không uổng người nào, không mất chút sức, tâm nguyện lại đạt thành, ta nói có đúng không?”

Đệ Ngũ càng nghe Vân Khê nói, thần sắc càng lúc càng tức giận, máu nóng cả người như vọt hết lên tận đỉnh đầu: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó? Ta mà làm chuyện như vậy sao? Đúng là ta không vừa mắt với Đệ Tứ, nhưng thằng này còn không hèn hạ đến nỗi đánh lén sau lưng người khác như thế!”

“Ngươi không làm thật sao? Vậy lần này tới Thiên Long thành, là vì chuyện gì?” Vân Khê rèn sắt luôn khi còn nóng, từng bước ép sát.

“Ta tới Thiên Long thành theo lệnh Chữ Thiên Nhất Hào để điều tra chân tướng! Có người ngoài mạo danh Liên Minh Thích Khách, hành hung khắp nơi, chúng ta đương nhiên phải điều tra nhất thanh nhị sở rồi!” Đệ Ngũ nổi giận đùng đùng nói.

“Thì ra là vậy!” Vân Khê quan sát sự biến hóa ánh mắt của hắn, chỉ thấy tức giận và phản ứng bản năng, không giống nói dói. Nàng nhếch môi cười nhạt, nhún nhún vai: “Được rồi, ta tin ngươi! Nói sớm không phải xong rồi sao? Cũng chả gây ra nhiều hiểu lầm như vậy! Làm sao bây giờ nào? Tất cả mọi người đã chứng kiến ngươi bại dưới tay Số Chín mươi chín, giờ muốn làm sáng tỏ cũng không kịp rồi. Thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc giả khốc!”

Lồng ngực Đệ Ngũ phập phồng kịch liệt phập phồn, tức giận cực kỳ. Nàng còn dám nói? Một thân danh dự của hắn đều hủy hết trong tay mấy người bọn họ rồi!

“Ta có đề nghị, ngươi suy nghĩ thử xem.” Vân Khê lại nói, “Chúng ta hợp tác, ngươi điều tra vấn đề nội bộ của Liên minh, bọn ta điều tra vấn đề nội bộ của Học viện Thiên Long. Sau khi tra xét rõ ràng, xác nhận Đệ Tứ trong sạch rồi cứu hắn khỏi địa lao, chúng ta cùng diễn một tuồng kịch, cứu lại tôn nghiêm và danh tiếng của ngươi, thế nào?”

Da mặt Đệ Ngũ giần giật, rất muốn đánh người. Các ngươi vô sỉ đủ chưa vậy? Biết hắn trân trọng danh tiếng của mình, nên nếu muốn vãn hồi mọi chuyện, chỉ có nữa đồng ý với bọn họ, sau đó diễn lại một tiết mục khác. Nếu không, màn bại trận trước mặt mọi người hôm nay, còn hình ảnh quỳ xuống xin tha, sẽ bám hắn cả đời, trở thành trò cười trong giới thích khách, không bao giờ rửa sạch nổi.

Cắn răng, hắn ngầm cân nhắc, rốt cục gật đầu.

Hoa Sở Sở vui mừng nhảy nhót, đến khi nhận được ánh mắt tàn bạo Đệ Ngũ gửi đến, nàng mới ý thức ra, vô cùng chân chó chạy tới, vừa cởi dây thừng cho hắn vừa nhận lỗi.

Chuyện Đệ Ngũ tạm thời dừng tại đó. Có sự gia nhập của hắn, bọn họ càng nắm chắc tình huống của Liên Minh Thích Khách. Đúng như Vân Khê và Long Thiên Tuyệt suy đoán, Liên minh không hề nhận bất kỳ nhiệm vụ ám sát Bách Lí viện trưởng nào, có người đang mạo danh để làm chuyện bất nghĩa!

Mà bi kịch là, Độc Cô Mưu thành kẻ chết thay mấu chốt.

Rốt cuộc là hạng người nào mà phải phí tâm tư bố trí ra một cục như thế, đưa cả Học viện Thiên Long và Liên Minh Thích Khách vào tròng?

“Theo lời đại ca, huynh ấy hoài nghi mấy tên trưởng lão Học viện Thiên Long có tâm đoạt vị, ngầm kéo bè kết phái, dùng đủ các loại phương thức để thăm dò chỗ ẩn thân của Bách Lí viện trưởng, ý đồ bất chính. Còn nữa, địa đạo trong nhà viện trưởng cũng xuất hiện rất kỳ quặc, không thể một lần là xong, mà phải làm liên tục mấy năm mới được!” Long Thiên Tuyệt mở miệng nói.

“Hai ngày sau là sinh thần Bách Lí viện trưởng, các nhân vật trọng yếu của mười đại học viện đều tề tụ tại Học viện Thiên Long, Bách Lí viện trưởng nhất định phải xuất tịch để tổ chức thọ yến. Chúng ta cần nhanh chóng tra rõ mọi sự, không thể để thọ yến hôm đó phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn được.” Vân Khê thở dài, vốn thọ yến là chuyện vui như vậy, ai ngờ sóng ngầm mãnh liệt, sát cơ trồi lên.

“Mấy ngày nay, ta sẽ phái thêm người lưu ý động tĩnh bên Học viện Thiên Long. Bách Lí viện trưởng là trụ cột của cả học viện, một khi ông ngã xuống, chỉ sợ giữa mười đại học viện sẽ không còn an bình, lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.” Long Thiên Tuyệt suy nghĩ sâu xa. Mười đại học viện đến giờ đều lấy Học viện Thiên Long làm cầm đầu. Thứ nhất là thực lực mạnh hơn cả, thứ hai là do Bách Lí viện trưởng đức cao vọng trọng, mới được viện trưởng khác tôn kính và sùng bái. Có Bách Lí viện trưởng ở đó, những học viện khác không có bất kỳ ý nghĩ tranh danh đoạt lợi gì. Nhưng một khi đầu rồng ngã xuống, đám rắn tôm phía dưới sẽ không nhân cơ hội lợi dụng sơ hở hay sao?

Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, chuyện này sợ là không hề đơn giản. Bọn họ mới chỉ động tới tầng bên ngoài của nó mà thôi.

“Ta nghĩ, chuyện chưa chắc đã nghiêm trọng như thế đâu. Dù thế nào thì, hai ta, thêm cả Thiên Thần, đã nắm trong tay ba đại học viện rồi. Nếu có nổi lên phân tranh, chỉ cần ba phương hợp lực lại, ta không tin mình không lấn được bọn họ!” Vân Khê lạnh lùng nhướng mày, nói một cách tự tin ngạo nghễ.

“Chỉ hy vọng là như thế.” Long Thiên Tuyệt cười nhẹ, ôn nhu cầm tay nàng. Dù bọn họ không ngừng đối diện phong ba, nhưng hắn tin, chỉ cần hai người cùng sóng vai đồng hành, khó khăn hay gian nguy gì cũng không có vấn đề.

“Mẫu thân, bên ngoài có người tới tìm! Nói là tới trả kiếm!” Tiểu Mặc ở ngoài cửa gào to một tiếng rồi biến đi rất nhanh. Hôm nay bé sẽ gặp lại Kim trưởng lão của Khí học viện và mấy người bạn Long gia yêu dấu, tâm tình đang rất vui vẻ, chỉ muốn mau mau tới hội họp với đám bạn cũ. Bỏ quả ân oán hỗn loạn của đời trước Long gia, tre con dù sao cũng là trẻ con, đều là bằng hữu cả!

“Trả kiếm?” Ánh mắt Vân Khê híp lại, sau đó lại sáng lên, nàng biết người đến là ai rồi.