Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 50: Đội Ngũ Trợ Uy Đầy Phong Cách




Kèm theo đoàn người Vân Khê tiến vào sân đại hội luyện đan, thì Viên đại sư, Tô đại sư cùng Lưu đại sư ba người xa xa hướng bọn họ đi tới, tựa hồ đã đợi bọn họ hồi lâu, chỉ đợi bọn họ lộ diện mà thôi.

“Vân cô nương, ngươi đã tới.” Lưu đại sư sảng lãng cười, sải bước mà đến.

“Các vị đại sư!” Vân Khê nhớ được hôm qua nàng luyện chế vương phẩm đan dược kia chính là bị ba người này nuốt mất.

“Thiên Tuyệt!” tầm mắt của Viên đại sư từ trên người Vân Khê, liếc đến trên người Long Thiên Tuyệt, sau đó như có điều suy nghĩ, tựa hồ đang tìm kiếm thân ảnh của người nào đó.

Trong tay Long Thiên Tuyệt đang ôm nhi tử, hướng hắn cười nhạt, đoán được hắn đang tìm kiếm người nào: “Hắn ở gia tộc Hiên Viên, phụng bồi mẹ ta.”

Mi tâm của Viên đại sư căng thẳng, bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Long Thiên Tuyệt, rồi không nói cái gì nữa.

“Vân cô nương, trong đại hội luyện đan hôm nay, ngươi chuẩn bị mang cho chúng ta kinh hỉ nào thế? Cả đan minh chúng ta đều mong đợi biểu hiện hôm nay của ngươi đó.” Tô đại sư ôn hòa cười nói.

“Không sai! Không sai! Hôm qua ta đem chuyện ngươi luyện chế được vương phẩm đan dược cáo tri cho những đại sư luyện đang khác, bọn họ lại không tin, nói đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Ngươi hôm nay cần phải hảo hảo phát huy, nắm quyền thực để chứng minh, khiến cho mấy cái tên mò mẫm kia đâm hai mắt của mình, ha ha ha......” Lưu đại sư cười đến hào phóng.

Lúc này, có giọng nói chen vào phụ họa, tiếng cười hào phóng kia thoáng cái đã đem tiếng cười của Lưu đại sư đè xuống dưới: “Nói thật hay! Vợ của cháu ngoại Hiên Viên gia chúng ta tự nhiên là nhất đẳng. Ai dám chất vấn nàng, đó chính là chất vấn Hiên Viên Phách Thiên ta! Ha ha ha ha......”

Thì ra gia chủ của gia tộc Hiên Viên đích thân tới hiện trường!

Người của Đan minh nghe tiếng, liền rối rít nhiệt tình nghênh đón.

Vừa nhìn một cái, lần này cũng không phải là Hiên Viên gia chủ một người tới, phía sau hắn là đội ngũ ủng hộ rất nhiều, không phải là nhiều bình thường, ít nhất cũng phải có trên một trăm! (TT: đem nhiều người vừa cổ vũ vừa chuẩn bị cướp đồ luôn đấy haha)

Hai người Vân Khê,Long Thiên Tuyệt liếc nhau một cái, Vân Khê có chút kinh ngạc, cũng thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới ông ngoại tự mình đến trợ trận cho nàng.

“Khê Nhi nha đầu, ông ngoại đặc biệt đem người tới trợ uy cho cháu. Lúc tỷ thí, chớ khẩn trương, cứ theo bình thường phát huy, thua cũng không cần lo, hết thảy có ông ngoại ở đây, trời sập xuống ông ngoại đỡ lấy, ha ha ha......”

Vân Khê cười một tiếng, nghe được lời nói hào tình vạn trượng của Hiên Viên gia chủ trong lòng không khỏi cảm động. Song một khắc sau, cảm động trong lòng nàng lập tức biến mất, thay vào đó là chấn động như sét đánh toàn thân!

“Mọi người đồng thanh nào, hô khẩu hiệu của chúng ta, cho Khê Nhi nha đầu nâng cao tinh thần!” Hiên Viên gia chủ hưng phấn mà hướng phía sau làm điệu bộ, ngay sau đó mấy trăm người cùng đồng thanh kêu lên, xông phá tận trời.

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch!”

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch!”

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch! ——”

Vân Khê không có đứng vững nữa, hướng phía Long Thiên Tuyệt, vịn đầu của vai hắn, thật khó khắn lắm mới đứng vững.

Cái này khẩu hiệu cũng không tránh khỏi quá dọa người đi, vậy mà rất có khí thế sao?

Vân Khê chỉ cảm thấy tất cả ánh mắt ở chu vi bên cạnh như tia laser tập trung chiếu ở trên người của nàng, đem nàng bắn thành tổ ong, nàng vốn là đã quá nổi rồi, hiện tại thì hay rồi, một lần nữa nổi danh hơn.

Long Thiên Tuyệt cố gắng nhịn cười, hai vai kịch liệt lay động, tối hôm qua hắn đã nghe ông ngoại nói muốn tới trợ trận cho Khê Nhi rồi, ai ngờ trận thế này lại uy vũ kinh người như thế, thật vượt xa dự liệu của hắn.

Tiểu Mặc ở bên cạnh hai người bọn họ, thì phản ứng không giống họ nha, bé hưng phấn mà vỗ hai tay nhỏ bé: “Ông cố ngoại, thật là giỏi nha!”

Hiên Viên gia chủ chiếm được cháu cố tán dương, cái đuôi nhất thời vểnh lên, tiếng cười càng thêm sảng lãng hào phóng: “Tiểu Mặc, cháu rất có ánh mắt nga! Ông cố ngoại còn chuẩn bị thứ lợi hại hơn nữa, có muốn nhìn hay không?”

“Muốn nhìn! Muốn nhìn!” vẻ mặt của Tiểu Mặc đầy hưng phấn, tổ tôn hai người một xướng một họa, hoàn toàn không để ý cảm thụ của người trong cuộc.

Vân Khê vịn đầu vai Long Thiên Tuyệt, trong lòng sinh ra dự cảm vô cùng xấu, chẳng lẽ cái này còn không phải là lợi hại nhất, còn có chuyện dọa người hơn nữa sao?

Long Thiên Tuyệt cúi đầu mỉm cười, cho nàng một ánh mắt khích lệ: nàng cam chịu đi, đối với cách xử sự không giống người bình thường của ông ngoại, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Tiểu thiên Thần, tiểu Sở Mục, còn lo lắng cái gì? Mau phơi bày một ít vũ khí phong cách nhất của chúng ta cho đại tẩu các ngươi xem đi?” Hiên Viên gia chủ xoay người lại, chỉ huy Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục phía sau.

Hai người Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục liếc mắt nhìn nhau, cười hắc hắc, nụ cười rất quỷ dị.

Tay của Vân Khê thật chặc bắt lấy cánh tay của Long Thiên Tuyệt, cái loại dự cảm xấu này càng ngày càng đậm......

Rầm ——

Một cuộn vải tơ hoành phi rộng hơn hai mươi thước xổ ra, giơ lên cao ở trên bầu trời của đội ngũ trợ uy hơn trăm người, mấy chữ vô cùng phong cách nhảy vào mi mắt mọi người.

” Luyện Đan Sư đệ nhất thiên hạ, trừ Vân Khê kia thì còn người nào?”

Khi những người chung quanh cùng đọc to lên chữ hoành phi xong, bên tai Vân Khê ‘ong’ một tiếng, thiếu chút nữa ngất luôn.

Sét đánh toàn thân!

Không phải sét đánh bình thường a!

Dù da mặt Vân Khê có dày tựa như tường thành, nhưng cũng chống cự không nổi ngũ lôi gia thân oanh kích này a, hôm nay thật là mất thể diện.

“Ha ha ha, như thế nào? Có phải rất phong cách hay không?” Đáng tiếc thần kinh của Hiên Viên gia chủ không phải thô bình thường, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có nhìn thấy nàng gần như lâm vào biên giới của sự sụp đổ.

“Ha ha, quá phong cách rồi! Ông cố ngoại giỏi nhất!”

“Thật là lợi hại! Thật là lợi hại nga!”

Vậy mà bên cạnh hắn còn có cháu ngoại, cháu cố ngoại sùng bái mù quáng, Vân Khê hoàn toàn xốc xếch.

“Thiên Tuyệt, hiện tại có thể mang ta về nhà hay không?” Vẻ mặt tội nghiệp nhìn Long Thiên Tuyệt, nàng thật rất muốn lập tức lập tức biến mất ở hiện trường.

“Bảo bối, nàng chịu ủy khuất một chút! Coi như cái gì cũng không có nhìn thấy, cái gì cũng không có nghe thấy, nàng chỉ nhìn một mình ta là được rồi.” Long Thiên Tuyệt cười dài nghiêng thân, hôn lên cái trán của nàng.

Quả nhiên vẫn là mỹ nam kế hữu dụng, một câu”Bảo bối” đã đem tâm thần Vân Khê nhộn nhạo.

Được rồi, vậy thì lựa chọn không nhìn.

Kết quả là, ở trong vòng vây vô cùng phong cách của đội ngũ trợ trận, Vân Khê đi tới vị trí tỷ thí thuộc về nàng.

Về phần những thứ tiếng nghị luận cùng ánh mắt ngạc nhiên kia, hết thảy nàng lựa chọn không nhìn, coi như là đối với dầy da mặt của mình lại tăng thêm một tầng hiểu biết.

Theo đuôi phía sau đoàn người bọn hắn mấy người Tô đại sư, Lưu đại sư cùng Viên đại sư buồn cười, mọi người nén cười đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, bất quá bị thân phận của Hiên Viên gia chủ uy hiếp, không chỉ đám bọn ba người hắn không dám tùy ý cất tiếng cười to, mà những khán giả khác biết được thân phận Hiên Viên gia chủ cũng không dám cất tiếng cười to, nhiều lắm thì ngầm cười trộm mà thôi.

Hiện trường không khí rất hòa hài, rất vui mừng.

Đang lúc Vân Khê cho là”Du hành” sắp kết thúc, thì Hiên Viên gia chủ phất phất tay, hơn trăm người chi chúng làm trò trước mặt người xem toàn trường của đại hội Luyện Đan Sư, lại đem miệng của bọn hắn gào to khẩu hiệu ba lần.

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch!”

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch!”

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch! ——”

Tiếng la rung trời, khí thế đem thanh âm toàn trường áp đảo đi xuống.

Vân Khê triệt để bị đánh bại, các loại xốc xếch không ngừng xuất hiện.

Cái này không phải nên kết thúc rồi sao?

Ai ngờ...... Còn không có?

“Cha, chuyện chơi vui như vậy sao không gọi con?” Rất xa, một thân ảnh quen thuộc chạy tới, một thân ảnh màu đỏ nhỏ nhắn hiện ra, rõ ràng chính là Hiên Viên Túc Gia đã gặp ở Thiên Long Thành.

Theo phía sau hắn, còn có hai người, theo thứ tự là Bách Lí viện trưởng và sư phụ của hắn Viên lão.

Không nghĩ tới hai vị nhân vật đầu sỏ này, cũng sẽ đích thân tới hiện trường đại hội luyện đan, đông đảo người đã nhận ra thân phận bọn họ, không khỏi than thở.

“Gia Nhi, con tới đúng lúc! Cha đang trợ uy cho...... Cháu dâu con đó!” Hiên Viên gia chủ cười híp mắt nhìn mọi người, tâm tình càng thêm vui vẻ.

“Cháu dâu con?”

“Cháu dâu con?”

“Cháu dâu con?”

“......”

Mấy thanh âm đồng thời vang lên, không khỏi bị cái tin tức quái dị này dọa.

Ánh mắt Hiên Viên Túc Gia lòe lòe, đem Vân Khê trên dưới đánh giá một cái, đang muốn nói với nàng những thứ gì, thì tầm mắt của hắn bỗng nhiên vừa nhảy, rơi xuống trên người Hiên Viên gia chủ, kích động kêu lên: ” Khẩu hiệu mới vừa rồi của các ngươi, có thể la một lần nữa hay không? Rất có khí thế. Ta từ xa đã bị khí thế kia làm chấn động”

Vân Khê hiện tại vô cùng xác nhận, bọn họ quả nhiên đều là người một nhà, toàn gia này suy nghĩ quá khác người, một chút thời gian làm cho người ta chuẩn bị tâm lý cũng không có.

“Tốt! Mọi người nhanh lên một chút la khẩu hiệu một lần cho Tam tiểu thư nghe.” Hiên Viên gia chủ cười lớn phát hiệu lệnh.

“Tam tiểu thư?” Không chỉ Vân Khê ngạc nhiên, Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục đều đã biết Hiên Viên Túc Gia đều nhất tề ngạc nhiên nhìn về phía hắn, hắn lại là”Nàng”, hơn nữa còn là Tam tiểu thư của gia tộc Hiên Viên? Cũng chính là dì út của Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, là bà dì út của Tiểu Mặc cùng Tiểu Nguyệt nha sao?

Vân Khê muốn chết luôn, cái này đúng là quá rối loạn mà?

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch!”

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch!”

“Vân Khê tất thắng, Hiên Viên vô địch! ——”

Khẩu hiệu lần nữa vang tận trời, Hiên Viên Túc Gia bị một trận hưng phấn, cả người đeo ở trên người Hiên Viên gia chủ, cha con hai người cười đến vô cùng khoan khoái.

Hiện tại Vân Khê rốt cục hiểu, tại sao hành động cùng tính tình Hiên Viên Túc Gia lại cổ quái như thế, thì ra là nhất mạch di truyền.

“Tiểu Thiên Tuyệt, tiểu Thiên Thần, tiểu Sở Mục, ông ngoại giới thiệu cho các ngươi, vị này chính là Tam muội của mẫu thân các ngươi, cũng chính là dì út của các ngươi, Hiên Viên Túc Gia.” Hiên Viên gia chủ cười híp mắt giới thiệu.

Ba người Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục nhất tề trong mũi thở hổn hển một tiếng, không có gọi, muốn bọn họ phải gọi một người tuổi so với bọn hắn còn nhỏ hơi là dì út, bọn họ gọi không ra miệng được. Hơn nữa thời điểm ở Thiên Long Thành, bọn họ cũng biết nhau, còn có chút thù hận với nhau, giờ phút này đột nhiên thân phận biến chuyển, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không có cách nào thích ứng.

Hiên Viên Túc Gia nhíu mày lại, cũng không quá để ý, chẳng qua là cười hắc hắc nói: “Cha, con đã sớm ra gặp bọn họ, thời điểm tỷ võ ở Thiên Long Thành, bọn họ cũng ở đó, chẳng qua là không nghĩ tới bọn họ lại cũng là thân thích của con, thế giới này cũng không phải quá nhỏ sao. Đúng rồi, sư phụ con và Bách Lí viện trưởng cũng tới, ngài đến gặp bọn họ chào hỏi một tiếng đi.”

Lôi kéo phụ thân đi về phía Viên lão cùng Bách Lí viện trưởng hai người, lúc này, Bách Lí Song đã quấn lấy Bách Lí viện trưởng, mở miệng một tiếng là gia gia, gọi đến không còn thân mật hơn.

Long Thiên Tuyệt thấy Nhị lão, cũng đến trên trước mặt chào hỏi. ấn tượng của Nhị lão đối với hắn rất sâu, nên thái độ hết sức khách khí ôn hòa. Còn có Vân Trung thiên, thân là môn sinh đắc ý nhất của Bách Lí viện trưởng, tự nhiên cũng không thể thờ ơ không để ý.

Viên đại sư cùng Viên lão chính là quan hệ phụ tử, như thế người ở Đan Minh cũng có quan hệ quen thuộc với Viên lão và Bách Lí viện trưởng.

Kể từ đó, đoàn người đã thân càng thêm thân rồi, hàn huyên, chào hỏi lẫn nhau, qua tốt một lúc, cho đến khi gần tới thời gian bắt đầu đại hội luyện đan, mới tự mình phân tán, quan sát tỷ thí thì quan sát tỷ thí, tham gia tỷ thí thì vào bàn tham gia tỷ thí.

Một cuộc đại hội luyện đan, hưng thịnh chưa bao giờ có.

Nhân vật lớn giống như Bách Lí viện trưởng, Viên lão, Hiên Viên gia chủ lớn đến hiện trường xem cuộc thi, tự nhiên cũng có đại nhân vật đến từ những địa phương khác, thí dụ như gia chủ Mặc gia, viện trưởng Côn Bằng học viện, đáng nhắc tới chính là, nghe được hôm nay Vân tộc cũng phái một vị đại nhân vật đi tới hiện trường tỷ thí.

Giờ phút này, trên đài chủ tịch, Minh Chủ Đan Minh tự mình cùng một vị đại nhân vật đi lên đài, tin đồn đây chính là một vị nguyên lão đến từ Vân tộc, thân phận không tầm thường.

Vân Khê vốn định trước khi tỷ thí, cùng ca ca tán gẫu mấy câu, quay đầu, thì phát hiện ca ca đang xuất thần ngắm nhìn một người trên đài chủ tịch, ánh mắt phức tạp mà quấn quýt. Nàng tò mò đi lên trước, không nhịn được hỏi thăm.

“Ca, sao thế? Huynh biết nàng?”

Người hắn đưa mắt nhìn chính là một người nữ tử trung niên, nhìn nàng trang phục, rõ ràng là trang phục đặc thù thuộc về Vân tộc, song lại khác với trang phục của những người Vân tộc mà nàng từng gặp. Khí thế của nàng ta uy nghiêm, trong ánh mắt phát sáng mang theo vài phần lãnh ngạo cùng khinh miệt coi trời bằng vung, xem hơi thở cường đại trên người nàng, thì phải là một vị nhân vật đứng đầu ở Vân tộc.

Nghe được Vân Khê hỏi thăm, Vân Trung Thiên quay đầu, chân mày nhíu lại, ngữ khí nghiêm nghị nói: “Nàng là một trong những nguyên lão của Vân Huyễn điện, ở Vân tộc, mọi người đều gọi là Hồng Liên đại nhân, chính là một trong tám Đại nguyên lão của Vân Huyễn điện. Công phu của nàng sâu không lường được, là một đại nhân vật cực kì khủng bố khó dây dưa, ta chưa bao giờ nghe nói nàng tham gia quan sát tỷ thí của đại hội luyện đan, ta đoán không ra lần này nàng tới là có mục đích gì, bất quá bằng trực giác của ta, sẽ không có cái gì chuyện tốt.”

Thần sắc hắn nghiêm trang, giọng nói chân thành: “Thiên Thiên, bắt đầu từ bây giờ, muội phải cẩn thận làm việc. Tốt nhất có thể thường xuyên cùng Hiên Viên gia chủ, Bách Lí viện trưởng bọn họ ở cùng một chỗ, chớ ở một mình, ta sợ Hồng Liên đại nhân sẽ đối với muội bất lợi......”

“Tại sao? Chẳng lẽ bởi vì ta thuộc về cấm kỵ nhất tộc của Vân tộc sao? Cho nên nàng không chịu tha cho ta?” Vân Khê suy đoán nói.

Vân Trung Thiên vẻ mặt căng thẳng, trong ánh mắt lộ ra đau đớn, hắn giơ tay khẽ vuốt tóc mai của nàng, ôn nhu nói: “Thiên Thiên, muội nhớ kỹ. Chúng ta không phải là cấm kỵ nhất tộc, chúng ta là người có huyết thống cao quý nhất Vân tộc, chúng ta là tôn quý nhất, nhất là muội.....”

Giọng nói của hắn, mang theo vài phần mê hoặc, để cho Vân Khê từ từ mất phương hướng.

Trên người bọn họ có huyết thống cao quý nhất Vân tộc, bọn họ là tôn quý nhất.

Không sai!

Chính thống và cấm kỵ vốn là theo ý nguyện của người thống trị phán quyết thôi, không căn cứ trên cái gì cả, chờ một ngày kia huynh muội hai người bọn họ du ngoạn sơn thuỷ nơi cao nhất Vân tộc, như vậy bọn họ chính là chánh thống, mọi người còn lại, bọn nàng muốn họ là chánh thống, thì chính là chánh thống, muốn họ là cấm kỵ, thì chính là cấm kỵ!

Thế gian này, vĩnh viễn đều nắm trong tay kẻ mạnh, người nào có quyền thì người đó nói chuyện.

Hai huynh muội nhìn nhau, thiếu chút nữa quên mất giờ phút này còn đang ở trên đại hội luyện đan, càng thêm quên mất, bản thân hai người bọn họ chính là tiêu điểm mà toàn trường chú ý. Hiện tại lại càng thành trung tâm để các loại tiếng nghị luận liên tiếp vang lên.

“Khụ khụ, Trung Thiên huynh, tỷ thí lập tức sẽ phải bắt đầu, ngươi có phải nên kiểm tra một chút dụng cụ tỷ thí của mình rồi hay không?” Long Thiên Tuyệt đột nhiên đến gần bên người hai người, cánh tay ôm nhẹ Vân Khê, cắt đứt ánh mắt im lặng nhìn nhau của họ, hơn nữa nhanh chóng cho Vân Trung Thiên một ánh mắt kỳ quái.

Vân Trung Thiên khẽ sững sờ, dư quang tiếp thu một đạo ánh mắt sắc bén đến từ trên đài chủ tịch, hắn lúc này mới giật mình là mình thất thố, ở vô hình trung, hắn đã đưa tới nguy hiểm cho Thiên Thiên. Chết tiệt, hắn không thể cho họ biết mình cùng Thiên Thiên quen biết nhau, nếu không hắn sớm muộn gì cũng hại Thiên Thiên.

“Bảo bối, nàng làm trò mặt trước mặt của mọi người, ngó nhìn những nam nhân khác như vậy, sẽ rất làm tổn thương tự ái của ta.” Long Thiên Tuyệt nâng mặt của nàng lên, ôn nhu hôn xuống, chỉ dùng tiếng nói chĩ hai người có thể nghe được nói, “Nếu như nàng không khắc chế tình cảm của mình, sớm muộn gì nàng cũng hại...... ca ca ruột của mình, hiểu không?”

Vân Khê ngước mắt, chống lại ánh mắt chân thành của hắn, thì không khỏi gật gật đầu.

Vân Trung Thiên nhiều lần khắc chế tình cảm của mình, không thể cùng nàng nhận nhau, trong đó tất có nguyên do. Mặc dù nàng còn không biết trong chuyện này đến tột cùng dấu bao nhiêu bí mật, nhưng nàng cảm thụ nhận được, Vân Trung Thiên đang đem hết toàn lực để bảo vệ nàng.

Hắn nghĩ cho nàng như thế, sao nàng có thể tùy hứng, mà không nghĩ đến an nguy của hắn đây?

Kéo tay Long Thiên Tuyệt, nàng trở lại vị trí của mình, trên mặt là mấy phần lấy lòng đắc ý.

Người ở bên ngoài nhìn trong mắt, cảnh tượng này nghiễm nhiên chính là nàng cùng Vân Trung Thiên liếc mắt đưa tình, bị phu quân của nàng phát hiện, sau đó Vân Trung Thiên bại lui, hai vợ chồng cầm tay mà về, một câu chuyện rất cẩu huyết.

Hồng Liên đại nhân khẽ híp mắt, ánh mắt sắc bén, nhìn chăm chú về phương hướng của Vân Trung Thiên, như có điều suy nghĩ.

Ở phía sau cách Vân Trung Thiên không xa, có một đôi mắt khác phiếm tia máu, hung hăng theo dõi hắn, chủ nhân đôi mắt này, không phải là người khác, chính là Vân Phiên Phiên.

Nàng ở trong khảo hạch Luyện Đan Sư hôm qua, đã được như ý nguyện, chiếm được huy chương Luyện Đan Sư cấp chín, vốn tưởng rằng hôm nay rốt cục có thể ở trước mặt Hồng Liên đại nhân hãnh diện. Ai ngờ tỷ thí còn chưa bắt đầu, liền gặp được một màn đôi cẩu nam nữ thân mật ngắm nhìn nhau, thật là tức chết nàng.

Đây chính là vị hôn phu của nàng, nàng làm sao có thể cho phép những nữ nhân khác mơ ước hắn?

Cho dù bản thân nàng cũng không có yêu Vân Trung Thiên đến như vậy, nhưng cũng là người nàng xem trọng, hơn nữa còn là chiếm được sự thừa nhận của cung chủ và mọi người trong Vân tộc. Nam nhân của mình bị nhúng chàm, mất mặt chính là nàng.

Nữ nhân chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta! Ngày hôm qua thì ngươi may mắn, luyện chế được vương phẩm đan dược, nhưng mà ta không tin, mỗi lần ngươi đều có vận may như vậy, hôm nay còn có thể luyện chế ra vương phẩm đan dược sao? Ta hôm nay nhất định phải thắng ngươi, áp chế nhuệ khí của ngươi.

Ở giữa nàng cùngVân Trung Thiên còn một chỗ trống, vừa vặn là vị trí của Vân Thần Thụ, hắn không có nhìn loạn khắp nơi, mà nghiêm túc loay hoay dụng cụ luyện đan của hắn, đã từ từ tiến vào vào trong trạng thái, bộ dáng này so với ngày thường cười ha ha tinh khiết thì khác xa. Có thể nói, mấy vị Luyện Đan Sư xuất sắc đến từ Vân tộc, trên căn bản đều được an bài ở cùng một khu vực. Luyện Đan Sư đến từ Vân tộc, trừ ba người bọn họ ra, còn có bảy tám người.

Có thể nói, nhân số Luyện Đan Sư mà Vân tộc được mời, là nhân số đông đảo nhất so với những tổ chức Luyện Đan Sư hoặc là học viện trong gia tộc. Nguyên nhân một, là bởi vì thực lực cường đại cùng lực ảnh hưởng của bản thân Vân tộc, nguyên nhân thứ hai, còn lại là bởi vì quan hệ huyết mạch truyền thừa, mà trong Vân tộc xuất hiện nhiều Luyện Đan Sư, hơn nữa mọi người thiên phú xuất chúng, Đan Minh không muốn cũng không thể. Giống như Vân Trung Thiên vậy vừa có thiên phú luyện khí, lại có thiên phú luyện đan, thì đã ít lại càng ít hơn.

Vân Khê còn nghe nói, những Luyện Đan Sư đến từ Vân tộc này, toàn bộ thực lực đều ở Luyện Đan Sư cấp tám trở lên, trừ Vân Trung thiên, Vân Thần Thụ cùng Vân Phiên Phiên ba người là Luyện Đan Sư ra cấp chín, thì còn có bốn người cũng là Luyện Đan Sư cấp chín, chỉ bất quá ba người Vân Trung Thiên bọn hắn là trẻ tuổi nhất trong đám nhân vật thiên tài. Có đội hình cường đại như thế xuất chiến, khó trách Vân tộc lại phái đại nhân lớn như giống như Hồng Liên đích thân tới hiện trường xem cuộc chiến.

Nhưng thế thì sao, bàn về nhân khí cùng đội hình trợ trận ở hiện trường, Vân Khê là tuyệt đối là áp đảo, không ai bằng.

Nhìn một cái xem, trên thính phòng khẩu hiệu la vang dội nhất, hoành phi kéo dài có phong cách nhất, cũng là thuộc về nàng!

Vân Khê vừa chuẩn bị dụng cụ cần có cho đại hội luyện đan, vừa mãnh liệt lau mồ hôi, vị ông ngoại này đưa cho nàng đại lễ, thật sự là quá kinh người.

Nếu như hôm nay không phải tỷ thí thuật luyện đan, mà là người cùng khoa trương, như vậy giải thưởng không phải là nàng thì không thể là ai.

Chuẩn bị xong dụng cụ luyện đan xong, nhìn quanh một vòng, ở tay phải phía sau, nàng nhìn thấy Tần Tú, đối phương vẫn một mực chú ý nàng, hướng nàng mỉm cười lấy lòng.

Hôm qua kiến thức được thuật luyện đan của Vân Khê sau, lòng muốn chiến thắng nàng của Tần Tú như ngọn lửa đã tắt, cho nên hôm nay hắn cố ý làm cho người ta an bài vị trí ở phía sau này, từ góc độ này, có thể đem cả quá trình nàng luyện đan thu hết vào mắt không xót thứ gì.

Vân Khê cười một tiếng đáp lại hắn, trong lòng âm thầm nổi lên ý niệm muốn thu hắn về dưới cờ của mình.

Xa hơn bên trái của mình nhìn một chút, Mộ lão,Lam Mộ Hiên hai người cười dài hướng nàng nhìn sang, ánh mắt kia phảng phất đang nói…, chúng ta đều trông chờ vào ngươi nga!

Keng keng keng......

Tiếng chuông của đại hội luyện đan rốt cục gõ vang, hiện trường rất nhanh yên tĩnh lại.

“Chư vị, đại hội luyện đan lập tức sẽ phải bắt đầu, trước tiên Minh Chủ đan minh chúng ta sẽ tới tuyên bố đề mục tỷ thí.”

Rầm——

Một đống ánh mắt đồng loạt bắn về phía Minh Chủ Đan Minh, lão đầu nhi cười lên vô cùng hiền lành. Vân Khê nhìn hắn, không khỏi liên tưởng đến ông thọ được vẽ trong bức tranh Phúc Lộc Thọ, nếu cho hắn cầm đào mừng thọ trong tay, như vậy hắn chính là thọ tinh gia gia Phúc Thọ duyên niên, thấy thế nào cũng thân thiết.

“Hoan nghênh mọi người đi tới Đan Minh, tham gia đại hội luyện đan hôm nay. Lần này đại hội luyện đan chúng ta muốn mời gần một ngàn Luyện Đan Sư, bọn họ đến từ......”

Thọ tinh gia gia thao thao bất tuyệt nói một giờ liền, cho đến khi Vân Khê sắp buồn ngủ, hắn mới rốt cục bắt đầu tuyên bố đề mục tỷ thí hôm nay.

“...... Hôm nay tỷ thí tổng cộng chia làm ba trận từ dễ vào khó khăn. Đề mục đấu vòng loại rất đơn giản, ta cho nó lấy một cái tên dễ nhớ, gọi ‘ Cứu Giúp Chim Bồ Câu ’! Chúng ta ở hiện trường đã chuẩn bị một ngàn chim bồ câu, có số thứ tự đem bọn họ phân phát đến trong tay mỗi người, lúc mới bắt đầu tỷ thí sẽ cho nó ăn vào một loại kịch độc. Chư vị nhằm vào độc tính loại kịch độc này mà đan dược luyện chế giải độc, trong quá trình ở chỗ này tỷ thí, nếu như chim bồ câu chết, như vậy thì sẽ bị đào thải. Chim bồ câu được cứu sống, có thể tiến vào đấu bán kết, đấu bán kết sau là trận chung kết, người cuối cùng thắng được, chẳng những có thể lấy được Thất Diệp Tang Hoa, còn có thể được mời trở thành nguyên lão của Đan Minh, hưởng thụ đan minh hết thảy đãi ngộ cấp nguyên lão......”

Thọ tinh thật đúng là không phải dài dòng bình thường, những chuyện có liên qua đến đãi ngộ cấp nguyên lão của Đan Minh, cũng đã thao thao bất tuyệt một phen, tóm lại chính là rất nhiều chỗ tốt. Vân Khê hoàn toàn,từ đầu,luôn luôn không tâm tư nghe xong bên lời mà nói…, nàng tương đối cảm thấy hứng thú chính là nói xong đề mục vòng loại. Đan minh lại cầm một ngàn con chim bồ câu đảm làm vật thí nghiệm, độc chết một con chim bồ câu, thì đào thải ra khỏi cuộc thi, vậy mà còn gọi là “Cứu giúp chim bồ câu”, cái này quá tàn nhẫn đi.

Đáng thương cho chim bồ câu.

Mọi người nghe đề mục như thế, cũng xôn xao hẳn lên

Đề mục như vậy, còn nói không khó?

Phải biết rằng thể chất mỗi một con chim bồ câu cũng có khác biệt, ăn vào loại độc giống nhau, có ít chim bồ câu sẽ chết tại chỗ, có ít chim bồ câu sức chịu đựng tốt hơn, có thể kéo dài thật lâu. Điều này cũng làm cho hạn định của Luyện Đan Sư, phải bằng thời gian nhanh nhất luyện chế ra thuốc giải độc hoàn. Song điều kiện tiên quyết là, đầu tiên phải biết rõ ràng chim bồ câu ăn vào đến tột cùng là độc gì, bọn họ phải đúng bệnh hốt thuốc mới được.

Cái này đã đem đại bộ phận Luyện Đan Sư làm khó rồi, trong ngày thường bọn họ đều là chiếu vào cách điều chế để luyện đan, biết những đan dược có thể giải độc gì, về phần độc tính vân vân, bọn họ hiểu được cũng không nhiều. Cũng cùng một đạo lý như làm nghề thợ rèn vậy, bọn họ vì các tướng sĩ xuất chinh ra chiến trường chế tạo binh khí, nhưng bản thân bọn họ chưa chắc đã dùng qua loại binh khí này, cũng sẽ không tự mình cầm lấy binh khí ra chiến trận. Chế tạo binh khí là việc bọn họ tinh thông, nhưng là ra trận giết địch, bọn họ hoàn toàn ứng phó không được.

Những thứ Luyện Đan Sư này cũng giống như vậy, chỉ hiểu được luyện đan, cũng không biết như thế nào phân biệt độc tính. Hết lần này tới lần khác Minh Chủ Đan Minh còn không nói cho bọn hắn biết chim bồ câu đến tột cùng là trúng kịch độc gì, như thế bảo bọn họ từ đâu hạ thủ a?

Vân Khê nhếch nhếch môi, đối với chuyện này nàng rất có lòng tin, chút vấn đề khó khăn này không làm khó được nàng.

Rất nhanh, nàng được dẫn tới cạnh một con chim bồ câu, nhìn tận mắt người Đan Minh cho nó ăn vào kịch độc. Chim bồ câu ở tại chỗ liền có phản ứng, thân thể co quắp, miệng bắt đầu sùi bọt mép.

Trước sau trái phải bên cạnh nàng, có người rối rít kinh hô lên.

“Trời! Đây là kịch độc gì, độc tính lợi hại như thế?”

“Sẽ không nhanh như vậy mà chết chứ?”

“Có phải đùa bỡn chúng ta hay không?”

Các loại thanh âm oán trách bừng bừng vang lên.

Vân Khê nhìn quanh một vòng, chim bồ câu trong tay mỗi người sau khi ăn vào kịch độc, phản ứng không khác nhau là mấy. Nàng đưa tay, dò xét mạch đập của chim bồ câu, mặc dù miệng nó sùi bọt mép, nhưng chỉ lâm vào bất tỉnh, vẫn lưu lại một tia hơi thở. Theo nàng phán đoán, nó nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ nửa canh giờ, qua nửa canh giờ, nó sẽ dữ nhiều lành ít.

Cho nên, nàng phải ở trong nửa canh giờ, luyện chế ra đan dược giải độc, hơn nữa loại kịch độc này tương đối đặc biệt, rất dễ dàng làm cho người ta phân biệt sai lầm, nhưng mà nàng cũng tính trước kỹ càng.

Trong nửa canh giờ, luyện chế ra Giải Độc Đan, hẳn là không thành vấn đề!

Nhìn chung quanh một chút thấy hai người Lam Mộ Hiên, Mộ lão, cũng nhất tề nhìn nàng quăng đến ánh mắt tự tin, chứng minh bọn họ đã hiểu rõ trong lòng.

Nhìn lại phương hướng Vân Trung Thiên, Vân Thần Thụ, Vân Trung Thiên hướng về phía nàng khẽ mỉm cười, mười phần tự tin, mà Vân Thần Thụ thì đem lỗ mũi ở trên mình chim bồ câu hít hà, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, lộ ra sắc mặt vui mừng.

Thấy tất cả mọi người đã có đáp án, Vân Khê yên tâm rất nhiều, người của nàng nói gì thì cũng không thể ở vòng đấu loại mà bị đào thải.