Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 31: Bộ ba mắt vàng!




“Tiểu Mặc? Chẳng lẽ đó chính là…” Gia chủ chợt hồi thần, nghiêng đâu nhìn tiểu bất điểm trên lưng thần thú Dực Long, mơ hồ nhìn thấu bộ dáng mấy phần giống Long Thiên Tuyệt khi còn bé, tâm tình của ông kích động khác thường, đây chính là tằng tôn(1) của mình a!

“Tiểu Mặc! Bé không có chuyện gì là tốt, không ngờ Thiên Thần tìm được bé.” Long Hựu Đình kìm lòng không đậu tự nhủ.

Tứ gia nghe được lời của hắn, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ đó là Thiên Thần và con của Thiên Tuyệt?”

“Đúng vậy! Con trai Thiên Tuyệt tên là Long Mặc, tất cả mọi người đều gọi bé là Tiểu Mặc, là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, khả ái.” Long Hựu Đình nói tới đây, tự đáy lòng vui thích cùng tự hào, nếu người Long gia thấy thiên phú của Tiểu Mặc, nhất định sẽ bị dọa sợ!.

Long Thiên Tầm rướn cổ lên, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ, vui mừng kêu lên: “Thiên Thần ca ca! Muội là Thiên Tầm, muội ở chỗ này!”

Long Thiên Thần quay đầu, nhìn theo phương hướng của nàng, khuôn mặt tuấn lãng từ từ nở nụ cười: “Thiên Tầm, Tứ thúc, Cửu thúc!” Hắn tự mình phán đoán, nhận ra Tứ gia ngồi ở xe lăn, ấn tượng tương đối khắc sâu trong trí nhớ thời thơ ấu chỉ sợ cũng chỉ có tiểu Thiên Tầm thường hay theo chân hai huynh đệ bọn họ chơi đùa.

Cả hội trường tỷ võ mới vừa còn không khí khẩn trương, bởi vì hai người đến mà bỗng nhiên xôn xao, bàn tán.

“Thì ra là đứa bé kia chính là con trai của Tuyệt thiếu gia, quả nhiên rất giống với Tuyệt thiếu gia…” Những cao thủ lớn tuổi cảm thán nói, bọn hắn vẫn còn nhớ hình dáng của Long Thiên Tuyệt khi còn bé.

Nhị gia vốn đang giãy dụa ở ranh giới sống chết, bây giờ lại nhìn thấy con trai của Long Thiên Tuyệt, hắn âm tàn nhìn đứa bé kia, hận không thể giết chết nó ngay lập tức. Phụ thân của nó có huyết mạch Long gia thuần chính nhất, mẫu thân của nó là cô nương được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, như vậy còn không đủ chứng minh thằng bé này cũng có huyết mạch Long gia thuần chính nhất sao? Lại thêm một mầm họa!

Nếu nó tồn tại ở Long gia, như vậy con cháu của hắn vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi.

Mắt của hắn đáy xẹt qua một tia sát ý, đã bị Long Thiên Tuyệt bắt quả tang. Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nói: “Sao? Ngươi lại muốn giết con ta sao? Nhị thúc, ngươi thật sự là hết thuốc chữa rồi! Tốt, hôm nay ta sẽ tặng ngươi một cái chết thoải mái, để biết đến tột cùng ai mới là Long gia chính thống, ai mới là người tôn quý nhất Long gia!”

Hắn cười đến tàn nhẫn, quay đầu nói với Long Thiên Thần và Tiểu Mặc: “Thiên Thần, Tiểu Mặc, hai người đến trên đài, chúng ta cùng tiễn Nhị thúc một đoạn đường!”

Nhị gia thấy nụ cười tàn nhẫn của hắn, trong lòng mơ hồ sinh ra dự cảm xấu, hắn ta rốt cuộc muốn làm cái gì?

Long Thiên Thần và Tiểu Mặc nghe lời Long Thiên Tuyệt, đồng loạt nhảy xuống đài tỷ võ, Long Thiên Thần ôm Tiểu Mặc, đứng cạnh Long Thiên Tuyệt, bên cạnh còn có gia chủ và Đại trưởng lão, không khí quái dị vô cùng.

“Thiên Thần, có biết Nhị thúc năm đó tại sao lại muốn diệt trừ chúng ta, coi chúng ta là cái đinh trong mắt không?” Long Thiên Tuyệt nói.

“Không biết.” Long Thiên Thần lắc đầu.

Long Thiên Tuyệt lại hỏi Tiểu Mặc nói: “Tiểu Mặc, con biết tại sao không? Biết hắn tại sao muốn đuổi giết phụ thân và Thần thúc thúc, làm hại phụ thân và Thần thúc thúc gần như mệnh tang cửu tuyền không?”

Tiểu Mặc lắc đầu, chu mỏ nói: “Hắn là đồ trứng thối! Những kẻ muốn hại phụ thân và Thần thúc thúc đều là đồ trứng thối! Trứng thối sẽ bị đánh đòn, đánh cho rụng răng, trọc đầu!”

Long Thiên Tuyệt khoái trá cười khẽ, không hổ là con trai cưng của hắn và Khê Nhi, cách mắng người cũng thật giống nhau, hắn rất muốn nói, chiêu này của con mẹ con đã dùng rồi đó.

“Để ta nói cho hai đứa biết. Đồ trứng thối này thống hận chúng ta, muốn giết chúng ta, là bởi vì trên người chúng ta chảy huyết mạch Long gia thuần chính nhất, là bởi vì chúng ta có một đôi mắt khác người – đôi mắt màu vàng, tượng trưng cho Long gia. Hắn ghen tỵ với chúng ta, sợ chúng ta đoạt danh tiếng, địa vị của con hắn, cháu hắn, sợ bọn chúng không có nơi đặt chân trên đất Long gia, vĩnh viễn đều phải cúi đầu trước chúng ta. Hắn không cam lòng, cho nên hắn muốn giết người!”

“Hắn thật xấu xa!” Tiểu Mặc oán giận nói.

“Hắn hư hỏng như vậy, chúng ta là có nên dạy dỗ hắn một chút không?” Long Thiên Tuyệt tiếp tục hướng dẫn nhi tử.

Tiểu Mặc dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Phụ thân, chúng ta dạy dỗ hắn như thế nào được?”

Long Thiên Tuyệt đột nhiên đưa tay điểm huyệt Nhị gia, sau đó thả lỏng bàn tay đang bóp cổ y ra. Cách làm của hắn khiến cho mọi người phía dưới giật mình, bọn họ còn tưởng rằng hắn sẽ giết chết Nhị gia trước mặt con mình, không thể ngờ rằng hắn lại buông tha đối phương, chỉ nhẹ nhàng điểm huyệt mà thôi.

Hắn đến tột cùng muốn làm gì?

Lòng của mỗi người tràn đầy nghi vấn, bao gồm cả gia chủ, Đại trưởng lão và người trong cuộc là Nhị gia.

Trong những ánh mắt tò mò, Long Thiên Tuyệt đón lấy Tiểu Mặc trong tay Long Thiên Thần, khóe môi nhếch lên, cười đến tà mị. Hắn cúi đầu, nói với nhi tử: “Cách tra tấn kẻ địch tốt nhất chính là bắt được nhược điểm của hắn, sau đó tạo ra đả kích thật mạnh nhằm vào nhược điểm của hắn.? Đã biết chúng ta nên làm thế nào để đả kích hắn chưa?”

Hắn tiếp tục dẫn đường cho con trai, từ lúc Tiểu Mặc xuất hiện, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý tưởng có thể trả thù Nhị gia thật thoải mái. Hắn không hy vọng giết người trước mặt con trai của mình, khiến cho con trai lưu lại ấn tượng quá đẫm máu. Thường thì cảnh giới tối cao của việc giết người đó chính là không đánh mà thắng.

Tiểu Mặc khẽ đảo mắt, dò xét Nhị gia một lượt, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, nói: “Có rồi! Nếu hắn ghen tỵ với đôi mắt màu vàng của chúng ta, vậy thì ba người chúng ta sẽ lộ ra ánh mắt màu vàng cho hắn xem, cho hắn ghen tức mà chết!”

Long Thiên Tuyệt cười phá lên, con trai hắn quả nhiên thông minh a, nói một hiểu mười!

Long Thiên Thần đầu tiên sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, khen Tiểu Mặc lợi hại: “Không sai! Cho hắn tức chết, cho hắn ghen tỵ chết!”

Ba người nhìn nhau, ăn ý nở nụ cười, nụ cười hơi giảo hoạt, hơi tà ác.

Những người vây xem xung quanh đủ loại vẻ mặt quái dị, không thể hiểu được ý nghĩ của bọn họ. Song khi chân chính thấy cha con, huynh đệ ba người đồng thời để lộ ra ba đôi mắt màu vàng, cả đám đều bị chấn động.

“Trời ơi! Ba người bọn hắn đều có con mắt màu vàng, đều là huyết mạch Long gia thuần chính nhất!”

“Có quá khoa trương không thế? Đã không có thì thôi, nếu có thì có hẳn ba đôi mắt màu vàng. Ta muốn ngất quá.”

“......”

Ba đôi mắt vàng thật quá nổi bạt, khiến người xem như đui mù. Trong lịch sử lâu đời của Long gia cũng chưa từng có một màn kinh tâm động phách như thế..

Ba người có huyết mạch thuần khiết Long gia a!

Đối với Long gia, đây mới thật sự là tài phú!

Cái gì Nhị gia, trưởng lão, hộ pháp, hết thảy đều là chó má!

Gia còn nhiều mà, muốn sinh bao nhiêu liền sinh; trưởng lão còn nhiều, muốn phong thì phong luôn; hộ pháp cũng phải của hiếm, chỉ cần Các chủ nói một câu, muốn ngươi làm hộ pháp, ngươi chính là hộ pháp...... Chỉ có huyết mạch Long gia thuần chính nhất chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu(2)!

Thử nghĩ xem, Long gia gần trăm năm nay cũng chưa từng xuất hiện một tử tôn có huyết mạch thuần khiết, mà bây giờ chẳng những xuất hiện, lại còn liên tiếp xuất hiện ba, không phải kỳ tích thì là gì!

Điều này đúng là một thùng nước lạnh dội vào nhóm người đảng Nhị gia còn đang ảo tưởng. Thế cục hiện giờ, bên nào chiếm thượng phong, bên nào rơi hạ phong đã quá rõ ràng rồi, sao bọn họ còn dám ôm mộng với đảng Nhị gia nữa chứ?

Đại gia nhất mạch liên tiếp xuất hiện ba con nói dòng có huyết mạch thuần chính nhất, ngày sau tiền đồ vô lượng a. Rất nhiều người Long gia bắt đầu dao động, thầm nghĩ, đi theo Long Thiên Tuyệt, nhân vật có huyết mạch thuần chính nhất, còn phải lo nghĩ đến tương lai sao?

Côn Luân lão giả, Bạch Sở Mục, Bách Lí Song, Độc Cô Mưu, còn có mấy người Thường bá đứng trong đám người Long gia thấy một màn như vậy, trong lòng tràn đầy tự hào, vì mình và bọn họ ở cùng một phe mà cảm thấy kiêu ngạo, vinh hạnh. Ba người kia thể hiện bản lĩnh, khiến cho đám người Long gia kinh hãi, nhưng lại khiến cho bọn họ hưng phấn hơn cả lúc bản thân mình đạt được thành công.

Đây mới thực sự là bằng hữu!

Trên đài chủ tịch, Long Hựu Đình cùng cha con Tứ gia nhìn nhau, thấy đôi bên đáy mắt kích động.

Trên đài tỷ võ, cách ba người Long Thiên Tuyệt không xa là gia chủ và Đại trưởng lão. Tận mắt chứng kiến kỳ tích vĩ đại này, bọn họ nhất thời chấn động. Lúc trước đã biết hai huynh đệ Long Thiên Tuyệt đều có đôi mắt màu vàng, nhưng bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, con trai Long Thiên Tuyệt cũng có một đôi mắt màu vàng, nói cách khác, hai đời đều xuất hiện huyết mạch thuần chính nhất, điều này không phải chứng minh Long gia có thể hưng thịnh ít nhất hai đời người sao?

Hai vị đầu lĩnh ngoại tông từ trước đến giờ luôn lấy lợi ích Long gia làm trọng giờ phút này cực kì phức tạp, ý niệm cứu Nhị gia trong đầu bọn họ từ từ biến mất. Có lẽ đúng như Long Hựu Đình nói, ông đến tột cùng là muốn giữ được một đứa con trai, hay là muốn giữ được hai đứa cháu, một đứa chắt, cùng hai đứa con trai khác nữa… Nặng nhẹ ra sao, nên chọn như thế nào, hiện tại đã vô cùng rõ ràng, huống chi còn có chuyện huyết mạch thuần chính nhất.

Chẳng qua là gia chủ cũng không nghĩ tới, giờ phút này dù hắn quyết định ra sao, thì kết cục cũng không hề thay đổi. Tâm hồn một người nếu đã tổn thương thì sẽ rất khó lành sẹo. Nếu ông muốn nhận được sự tha thứ của cháu trai, của chắt trai, chỉ sợ con đường phải đi sẽ rất dài. Nhưng giờ phút này, ông vẫn còn đang đắm chìm trong rung động đối với ba đôi mắt màu vàng kia, không còn ý thức được nữa.

Không chỉ con người bị dọa sợ, mà ba thần thú cũng lộ ra vẻ mặt khác nhau. Vui sướng, kích động là thần thú Kỳ Lân và thần thú Dực Long, chủ nhân mình uy phong như thế bọn chúng cũng rất tự hào. Ngạc nhiên và sợ hãi là thần thú Ngân Xà, thấy đối thủ của chủ nhân là một đám người biến thái như vậy, nó không run không được, nhưng mình đã cũng chủ nhân khế ước, cùng tiến cùng lùi với chủ nhân, nó tuyệt không thể làm trái, thần thú cũng có nguyên tắc của thần thú!

Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có Cửu cô cô siêu cấp thần thú, mới có thể hạnh họe, yêu cầu, hô to gọi nhỏ đối với chủ nhân mình khế ước mà thôi.

Vân Khê cũng không ngờ cha con bọn họ lại dùng trò trẻ con chơi đùa như vậy để kích thích Nhị gia, nhưng nhìn thấy sắc mặt Nhị ra nháy mắt trắng bệch, hình như chiêu này cũng rất hữu dụng. Nàng khẽ nhíu mày, cùng những người khác ngắm nhìn ba người bọn họ, đôi mắt màu vàng đúng là làm cho bọn họ càng thêm uy vũ, càng thêm mị lực.

Nàng lại không có chú ý tới, tả hộ pháp dưới kiếm của nàng đang nhúc nhích mấy cái, mơ hồ có dấu hiệu tỉnh lại.

Hữu hộ pháp cũng không chú ý tới tả hộ pháp đang thức tỉnh, tinh thần của hắn còn đang tập trung vào ba đôi mắt vàng của ba người Long Thiên Tuyệt, đáy lòng vô cùng khiếp sợ. Hắn rốt cuộc đã hiểu, tại sao lần đầu tiên Các chủ nhìn thấy Tiểu Mặc mà đã thích bé như vậy, hóa ra là có nguyên do cả. Có những người vừa gặp nhau đã thấy thân thiết, giống như thiên tài thương tiếc thiên tài, hoặc là cùng huyết mạch mà gần gũi với nhau.

Ba đôi mắt màu vàng nổi bật khiến bao người rung động nhưng lại mang đến cho Nhị gia cơn ác mộng, ác mộng khủng khiếp nhất trong cuộc đời hắn.

Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, đứa bé này cũng có huyết mạch chính thống nhất!

Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng khi tận mắt thấy, đáy lòng hắn vẫn ghen tỵ, vô cùng không cam lòng. Hắn chính thức tuyệt vọng!

Tại sao a? Đây là tại sao?

Chẳng lẽ bởi vì mẫu thân của hắn không phải là cô nương được vòng tay Bích Thủy Thiên Tâm tuyển định, cho nên nhất mạch của hắn nhất định phải cúi đầu, vĩnh viễn không thể chuyển mình sao?

Hắn không cam lòng a! Quá không cam lòng!

Hắn muốn thay đổi vận mệnh của mình, muốn làm cho đời đời con cháu cũng có thể trở thành Long gia chính thống, chân chính trở thành chúa tể chân chính của Long gia.

Hắn muốn con cháu của mình có địa vị vô cùng tôn quý, hắn lại càng muốn mình trở thành truyền kì của Long gia, dẫn dắt Long gia tranh bá trên Long Tường đại lục, khiến cho Long gia càng ngày càng rực rỡ, sáng tạo nên những trang sử mới cho Long gia.

Hắn làm như vậy, cũng là vì con cháu của hắn, vì Long gia, hắn làm sai chỗ nào?

Bóng ma tuyệt vọng bao phủ hắn, chỉ cần vừa nghĩ tới con cháu mình bắt đầu từ hôm nay sẽ vĩnh viễn sống dưới bóng của ba người này, tim của hắn liền thắt lại, máu của hắn như ngừng chảy.

Sắc mặt còn đang trắng bệch từ từ trở nên mờ nhạt, cuối cùng, máu của hắn đều đông lại, ngừng chảy, một người đang sống sờ sờ lại chịu kích động quá mức mà chết.

Khi đầu hắn gục xuống đất, trong đám người có mấy thanh âm hô lớn, lên tiếng, rõ ràng chính là thê thiếp và các con cháu của Nhị gia.

“Cha!”

“Nhị gia!”

Mấy người khóc lóc chạy về phía đài tỷ võ, gục trên người Nhị gia, không ngừng mà khóc nức nở. Nhị gia đã chết, bọn họ trở thành cô nhi quả mẫu, hoàn toàn mất đi chỗ dựa, nghĩ vậy, bọn họ khóc càng thương tâm.

Gia chủ nhìn già trẻ lớn bé này, nặng nề thở dài, xem ra có một số việc, ông muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Việc gì nên phát sinh thì sẽ xảy ra. Vừa thở dài, cả người ông trong nháy mắt như già đi mấy tuổi, sống lưng vẫn thẳng giờ như còng xuống, đời này ông có chín người con trai, vốn có thể hưởng hạnh phúc tuổi già, ai ngờ…

Ông liên tục thở dài.

Đúng lúc đó, từ dưới đài tỷ võ vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa, khiến tất cả mọi người kinh động.

Tả hộ pháp vốn bị lực lượng thần khí đả thương, thần trí hỗn độn đột nhiên thanh tỉnh, thừa dịp Vân Khê phân tâm, liền bóp cổ Vân Khê, tàn bạo nhìn chằm chằm nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân, ngươi dám đả thương ta, nhục nhã ta. Ta giết ngươi!”

Tình huống bất ngờ phát sinh.

Vân Khê còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn bóp cổ, nàng sắp không thở nổi rồi, quên mất mình có thuật Na Di, có thể tùy thời thoát đi.

Tiếng kêu sợ hãi của nàng kinh động mọi người trên đâì tỷ võ. Ba đôi mắt màu vàng cũng đồng loạt nhìn về phía nàng và Tả hộ pháp, lực uy hiếp kia thật không giống bình thường.

Tả hộ pháp vốn đang tàn bạo trừng mắt nhìn Vân Khê, chợt cảm thấy bất an, tâm thần không yên, hắn ngẩng đầu muốn tìm kiếm, ai ngờ vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy ba đôi mắt vàng kia đang hung ác trừng hắn, khiến cả người hắn run lên, hoàn toàn kinh ngạc.

Vừa rồi thần trí hắn rối loạn, từ đầu đến cuối không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là dạy cho Vân Khê một bài học, không ngờ rằng nơi này đang xảy ra một chuyện siêu cấp rung động lòng người, hắn cũng hoàn toàn chấn kinh, tay bóp cổ Vân Khê cũng quên dùng sức.

“Sao…Chuyện gì xảy ra? Ở đâu lại có nhiều đôi mắt màu vàng thế này?” Tả hộ pháp cảm giác mình giống như là đang nằm mơ, chẳng lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại?

“Buông nàng ra!”

“Buông mẫu thân ra!”

“Buông đại tẩu ra!”

Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần cùng Tiểu Mặc ba người cùng quát lên, bởi vì phẫn nộ mà sắc vàng càng thêm chói mắt.

Tả hộ pháp cả kinh, không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, cũng không phải bởi vì e ngại ba người này, mà là hắn bỗng nhiên cảm giác được phía sau mình có hơi thở nguy hiểm lại gần.

Nhìn lại ba người Long Thiên Tuyệt, cả ba sắc mặt đều có biến hóa, vui sướng chính là Long Thiên Thần cùng Tiểu Mặc, mà phức tạp, mâu thuẫn chính là Long Thiên Tuyệt. Sắc mặt ba người rất quái dị, giống như là nhìn thấy điều gì đó kỳ quái, mà điều kỳ quái ấy vô cùng có khả năng đang ở sau lưng hắn.

Nhận ra nguy hiểm, hắn đột nhiên quay đầu lại, đáng tiếc đã chậm một bước, một thanh trường kiếm theo động tác quay đầu của hắn, nhanh chóng xẹt qua cổ hắn, cắt đứt động mạch chủ trên cổ hắn.

“Ngươi...... Ngươi dám giết ta?” Tả hộ pháp nhìn Long Thiên Trạch chẳng biết xuất hiện sau hắn từ khi nào, hai mắt toàn tia máu.

“Ngươi dám uy hiếp con dâu của ta, ngươi nói xem ta có dám giết ngươi hay không?” Long Thiên Trạch lạnh nhạt mà đứng, đưa tay, bình tĩnh kéo Vân Khê lại, sau đó tung một cước tuyệt đẹp, đá bay tả hộ pháp.

Vân Khê bị một câu “con dâu của ta” làm cho đứng hình, người này rốt cuộc là ai? Cứu nàng, còn gọi nàng là con dâu? Chẳng lẽ ông là...... Vân Khê bưng kín miệng mình, bất khả tư nghị nhìn người trước mắt, chỉ thấy nam tử này dung mạo cực kỳ trẻ trung, ngũ quan đẹp đẽ, loáng thoáng có thể tìm ra bóng dáng của Thiên Tuyệt và Tiểu Mặc, cả người tràn đầy tiên khí và tư thái lạnh lùng, ưu nhã, rõ ràng giống hệt Thiên Tuyệt lúc mới gặp gỡ. Phải chăng đây là phụ thân của Thiên Tuyệt?

Nàng đã tưởng tượng vô số lần cảnh tượng mình gặp gỡ công công(3), duy nhất không nghĩ đến loại trường hợp như hiện tại. Lần đầu tiên gặp mặt, ông đã ra tay cứu nàng, mặc dù nàng tự có phương pháp thoát thân, nhưng một kiếm và một cước đầy uy lực kia thật sự quá đẹp!

Trong lòng tự nhiên có chút sùng bái! Song, rất nhanh, lý trí của nàng chiến thắng hết thảy.

Ông ta đã từng vứt bỏ Thiên Tuyệt, đã từng không tín nhiệm thê tử của mình, vứt bỏ thê tử của mình, người giống như vậy, cho dù cứu mình mấy trăm lần, đẹp đẽ mấy trăm lần cũng không thể thay đổi ấn tượng ác liệt trong nội tâm nàng.

Là người Thiên Tuyệt không thích, thì nàng cũng không thích người đó.

Vân Khê bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vung tay của Long Thiên Trạch ra, nhìn ông bằng ánh mắt ghét bỏ.

Long Thiên Trạch hơi sững sờ, thấy nàng tức giận rời đi, đi về phía Long Thiên Tuyệt, trong lòng ông chợt hiểu ra, không khỏi âm thầm cười khổ. Xem ra cả nhà bọn họ thật sự cùng chung mối thù a, đều coi ông thành đại ác nhân vứt bỏ vợ con.

“Khê Nhi, nàng không sao chứ?” Long Thiên Tuyệt thu hồi đôi mắt vàng, ánh mắt ôn nhu cẩn thận quan sát cổ Vân Khê. Thấy ngoài dấu tay rõ ràng không có những vết thương khác, hắn mới yên lòng.

“Mẫu thân! Tiểu Mặc rất sợ người xảy ra chuyện.” Tiểu Mặc liều lĩnh vào giữa mẫu thân và phụ thân, ôm chầm lấy chân mẫu thân, giọng nói nũng nịu, non nớt..

Vân Khê khom người, bế bé lên, để sát vào mặt của hắn, hôn một lúc.

“Con mới khiến mẫu thân lo lắng chết đi được. Sau này không cho phép chạy loạn nữa, biết chưa?” Tuy là lời trách mắng nghiêm nghị nhưng tràn đầy đau lòng, Tiểu Mặc cũng bởi vì lo lắng cho mình, mới có thể một mình đi ra ngoài tìm kiếm, có con trai ngoan như vậy, nàng còn cầu gì nữa, sao có thể trách cứ bé chứ?

“Tiểu Mặc biết rồi, Tiểu Mặc yêu mẫu thân nhất, mẫu thân nhất định, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Tiểu Mặc ôm chặt cổ nàng, vành mắt thoáng đỏ lên, nước mắt ròng ròng. Nếu mẫu thân thật sự xảy ra chuyện như bé mơ thấy, bé nhất định sẽ thương tâm chết.

“Nữ ma đầu, Tiểu Bạch thiếu chút nữa là không gặp được ngươi rồi.” Cổ Vân Khê đột nhiên nhiều ra cục lông nhung, ra sức cọ cọ trên cổ nàng, chính là Tiểu bạch đã lâu không gặp.

Vân Khê duỗi một tay ra, xoa xoa bộ lông của nó, mỉm cười nói: “Tiểu tử này thật làm cho người ta yêu thương.”

Vân Khê cũng không trách cứ nó, nghĩ đến Long Vương Long Hậu vẫn không có bất kỳ tin tức gì, suy bụng ta ra bụng người, trong nội tâm nàng càng thêm thương yêu Tiểu Bạch.

Nhìn một lúc mẹ con bọn họ, xác định bọn họ đều bình an vô sự, Long Thiên Tuyệt lúc này mới quay đầu, nhìn về phía cha của mình. Một ánh nhìn này, hàm chứa không biết bao nhiêu tình cảm phức tạp. Hắn không hề nghĩ tới phụ thân lại đột nhiên ra tay cứu Vân Khê, từ lý trí, hắn hẳn nên cảm kích mới đúng. Nhưng chút ơn huệ này không thể bù đắp được bi kịch, tổn thương mười mấy năm nay do một tay ông ta tạo nên.

Hắn hận ông ta!

Ở thời điểm mẫu thân cần sự tin tưởng, ủng hộ nhất, ông ta cũng không đứng ra bảo vệ mẫu thân. Khi huynh đệ hai người bọn hắn gặp nguy hiểm, thời khắc sống còn, ông ta cũng không xuất hiện.

Cho nên hắn hận, không phải hận bình thường, không phải ông ta chỉ cần tùy tùy tiện tiện làm vài chuyện tốt là có thể hoàn toàn hóa giải thù hận trong lòng hắn, trừ phi… Trừ phi mẫu thân của hắn có thể sống lại, trừ phi hắn nghe được chính miệng mẫu thân nói, bà không hận ông ta, bà tha thứ cho ông ta, nếu không… Nếu không, cuộc đời hắn sẽ không bao giờ gọi một tiếng “phụ thân” nữa!

“Thiên Tuyệt......” Long Thiên Trạch nhìn hắn, đôi mắt trước giờ vẫn lạnh nhạt, vô ba giờ phút này bỗng nổi lên sóng gió, nhìn thấy đứa con trai mình yêu quý nhất, có thể không kích động sao? Trong lòng có bao nhiêu hận, thì có bấy nhiêu yêu, ông có thể hiểu Thiên Tuyệt vì sao hận ông như thế, nếu không có hi vọng, làm sao lại thất vọng?

Không phải ông chưa bao giờ yêu thương con mình cả. Trong hai đứa bé, ông gần gũi nhất, thân thiết nhất là con trai cả, tình cảm cha con thắm thiết, sao có thể nói quên liền quên, nói xóa liền xóa? Nếu không phải năm đó vạn bất đắc dĩ, ông tuyệt đối sẽ không chọn lựa phương thức cực đoan như vậy, suýt nữa hại chết hai đứa con trai của mình.

Nếu nói là hối hận, không phải là không có, nhưng nếu thời gian có quay trở lại, để cho ông trở lại quá khứ, một lần nữa lựa chọn, ông vẫn quyết định như vậy. Chẳng qua, trước tiên ông sẽ trừ đi đệ đệ của mình, trừ đi tất cả thế lực có thể uy hiếp tới con của mình.

“Không được gọi tên ta, ông không xứng!” Long Thiên Tuyệt trừng mắt, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía ông.

Long Thiên Trạch mi tâm căng thẳng, hai chân định ngay tại chỗ, cả người ở khẽ run.

Long Thiên Thần nhìn hai bên, một bên là đại ca của mình, một bên là phụ thân của mình, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết phải như thế nào mới hóa giải được ân oán của bọn họ.

Long Thiên Trạch đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả mọi người Long gia thất kinh. Người đã bế quan tu luyện mười sáu năm, không ngờ lại xuất hiện ở đại hội tỷ võ của gia tộc ngày hôm nay. Người người đều biết, mới vừa rồi ba người Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần, Tiểu Mặc thể hiện bản lĩnh trước mặt mọi người đều là đại gia nhất mạch, về tình về lý hẳn là một nhà đoàn tụ phải hòa thuận, vui vẻ. Nhưng sự thật lại khác hẳn, Tuyệt thiếu gia vô cùng ghét bỏ đại gia.

“Thiên Trạch, sao con lại tới đây?” Gia chủ cuối cùng thoát khỏi tâm trạng đau buồn khi mất đi đứa con thứ hai, nhìn thấy đứa con làm cho mình tự hào nhất khiến cho tâm tình của ông tốt lên rất nhiều.

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Trên đài chủ tịch, Long Hựu Đình và Tứ gia hai người rối rít hô to lên, bọn họ đã có mười sáu năm chưa từng nhìn thấy đại ca, tâm tình khó tránh khỏi có chút kích động. Long Thiên Trạch liếc hai người một cái, cũng không trả lời gia chủ, mà quay đầu lại, nhìn chằm chằm Long Thiên Tuyệt, đôi mắt tràn đầy tình cảm, giống như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Lúc này, hữu hộ pháp đột nhiên mở miệng, hắn nâng thi thể tả hộ pháp, cất giọng nói: “Long Thiên Trạch, ngươi giết tả hộ pháp, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Long Thiên Trạch không để ý đến hắn, bởi vì ông biết, Các chủ thật ra đã sớm đến đài tỷ võ. Nơi này đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lão nhân gia người hẳn đã thấy nhất thanh nhị sở, ai đúng ai sai, ông căn bản không cần giải thích.

“Long Thiên Trạch, không phải là bổn hộ pháp muốn làm khó ngươi, chẳng qua Tiêu Dao các quy củ sâm nghiêm, đã là người của Tiêu Dao các, một khi chết, tất phải truy cứu nguyên nhân. Giết người thì đền mạng, đây là quy củ Tiêu Dao các từ trước đến giờ, tốt nhất ngươi nên theo ta đến Tiêu Dao các một chuyến, tự mình giải thích rõ với Các chủ.” Hữu hộ pháp nói.

“Ta nghĩ việc này hình như không cần thiết nữa. Ngài nói đúng không? Các chủ?” Long Thiên Trạch không chút hoang mang, thần sắc thong dong hướng lên bầu trời phía trên.

“Cái gì? Các chủ? Các chủ lão nhân gia cũng ở nơi đây?” Hữu hộ pháp lấy làm kinh hãi, nhìn quanh, Các chủ công lực thâm hậu, nếu người thật sự muốn ẩn thân, chỉ sợ hắn cũng không cách nào dò xét ra. Chẳng qua, Các chủ lão tới thật sao? Theo hắn biết, Các chủ lão nhân gia đã gần trăm năm chưa từng rời khỏi Tiêu Dao các, nếu người rời khỏi Tiêu Dao các, vậy nhất định có sự kiện oanh động trên Long Tường đại lục.

Thật sự có chuyện lớn phát sinh sao?

Sao hắn không biết?

Không chỉ có hữu hộ pháp giật mình, gia chủ cùng những cao thủ Long gia khác nghe nói Các chủ giá lâm ngoại tông Long gia, mọi người đều lộ ra thần sắc cung kính. Nếu trong suy nghĩ của mọi người, gia chủ là Hoàng đế thì Các chủ chính là thần thánh, không thể khinh nhờn.

“Các chủ? Các chủ lão nhân gia tới thật sao?” Gia chủ nhìn khắp nơi, những cao thủ Long gia còn lại cũng rối rít nhìn quanh, chẳng lẽ các chủ người đã sớm xen lẫn trong đám người bọn họ, cải trang vi hành?

Mọi người ở đây tìm kiếm khắp nơi, thì một thanh âm xa xa từ nơi cao nhất của Long gia, cũng chính là lầu các của gia chủ truyền tới: “Các ngươi không cần tìm, Các chủ ở chỗ này! Còn không mau mau tới đây nghênh đón?”

Người nói chuyện, chính là Trấn Hải tổ sư, mà đứng cạnh ông, một lão giả tiên phong đạo cốt, giống như trích tiên chính là Các chủ.

Mọi người cung kính, gia chủ dẫn đầu, nhất tề quỳ xuống, hướng Các chủ phía xa lạy nghênh.



(1) chắt.

(2) chỉ có thể may mắn mà gặp được, chứ không thể từ tạo ra được.

(3) bố chồng.