Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 41: Thần khí thứ hai đến tay




Hai ngày trước, Hách Liên Tử Phong nói mình có cách đưa người của Thánh cung tới Tư Đồ gia tộc, lời của hắn hôm nay đã được chứng thực, Vân Khê phải bội phục tự tin và năng lực của hắn.

Đây là tầng cao nhất của Phong Tích lâu.

Từ góc độ cửa sổ này có thể nhìn thấy rõ ràng từng góc của Tư Đồ phủ.

Một phần ba thủ vệ Phong Tích lâu bị điều đi nghênh chiến người Thánh cung, các trưởng lão Nam Viện cũng dốc toàn lực lượng, hôm nay Tư Đồ phủ gặp phải cường địch, ai cũng không dám buông lỏng. Giờ phút này, chỉ có ba người là không có việc gì mà ẩn náu ở tầng cao nhất Phong Tích lâu, leo lên ngắm nhìn, thưởng thức kịch hay.

“Hách Liên, ngươi làm như thế nào vậy? lại khiến cho người Thánh cung đến Tư Đồ phủ?” Vân Khê tò mò.

Hách Liên Tử Phong khẽ mím môi, đưa mắt nhìn nơi người Thánh cung và Tư Đồ phủ đang giao chiến kịch liệt, thần sắc thần bí khó lường.

Long Thiên Tuyệt hé mắt đánh giá Hách Liên Tử Phong, nửa thật nửa giả nói: “Đúng là rất lợi hạ, lợi hại đến mức khiến ta tưởng ngươi đã gia nhập Thánh Cung…”

Vân Khê nghe vậy, sững sờ, ngay sau đó quay đầu nhìn Hách Liên Tử Phong, nhưng thấy vẻ mặt hắn không mảy may thay đổi, hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói của Long Thiên Tuyệt.

Cho nên Vân Khê trừng mắt với Long Thiên Tuyệt: “Thiên Tuyệt, chớ nói bừa! chúng ta đang hợp tác nên tín nhiệm lẫn nhau.”

Sắc mặt Long Thiên Tuyệt trầm xuống, đưa nay ôm lấy thắt lưng nàng, bắt đầu không an phận: “phu nhân, “lấy tay bắt cá” cũng không hay.”

Ở góc độ Vân Khê không nhìn thấy, hai người Hách Liên Tử Phong và Long Thiên Tuyệt đồng thời nghiên đầu, trong không khí ánh mắt va chạm kịch liệt.

Đang nói chuyện thì một ánh lửa chợt nổ tung phía xa, đỏ khắp bầu trời.

Trong màu đỏ của ngọn lửa, có mấy bóng người màu đen từ trong không trung rơi xuống, trong đó có một thân ảnh quen thuộc. Mặc dù đó là khoảng cách rất xa, Vân Khê vẫn nhận ra rõ ràng.

“Không nhầm là đến lúc rồi.” Bởi vì nàng thấy trong những người rơi từ không trung xuống có Tư Đồ Khôi.

“Chia nhau ra hành động đi.” Hách Liên Tử Phong bình tĩnh nói một câu, rồi dẫn đầu xoay người rời khỏi tầng lầu.

Vân Khê cũng đang muốn đi, lại bị Long Thiên Tuyệt kéo trở lại.

“Khê nhi, Hách Liên Tử Phong có vấn đề, không nên quá tin hắn.” Vẻ mặt Long Thiên Tuyệt rất nghiêm túc.

“Chàng phát hiện ra điều gì sao?” Lòng Vân Khê hồi hộp, mơ hồ có cảm giác không ổn, nếu có thể nàng muốn đồng thời tin tưởng cả hai người, nhưng nếu so sánh, nàng tin tưởng Long Thiên Tuyệt hơn.

Nhưng mà, Hách Liên Tử Phong thực sự có vấn đề sao?

Nội tâm nàng rất là mâu thuẫn, nàng hi vọng đây không phải là sự thực.

“Ta còn đang tìm kiếm chứng cớ. Nàng tin tưởng ta, nhưng mà ta biết rõ ràng nhất tác phong xử sự của Thánh cung, tuyệt đối không phải người ngoài nói vài ba câu vớ vẩn là có thể ra tay, cho nên ta tin chắc hắn nhất định có liên quan đến người Thánh cung. Về phần hắn rốt cục có thể làm hại chúng ta không, ta cũng không rõ, tóm lại cẩn thận thì hơn. Tâm tư của hắn chôn quá sâu, ai cũng không hiểu rõ, nàng tốt hơn là nên cách xa hắn một chút.

“Hắn thật sự sẽ như vậy sao?” Lông mày Vân Khê nhíu chặt, nơi nào đó trong lòng bỗng dưng dâng lên một đợt sóng.

Nhìn vẻ mặt vướng mắc của nàng, Long Thiên Tuyệt mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng mà quan tâm nàng, nói: “Ta cũng hi vọng đó không phải là sự thật, ta không muốn thấy nàng đau lòng, khó chịu.”

“Thiên Tuyệt, ta chỉ coi hắn là bạn bè của ta…” Hắn dịu dàng làm hòa tan lòng nàng thành một dòng nước.

“Ta hiểu, cho nên ta mới dễ dàng tha thứ cho hắn, nếu không ta làm sao có thể sống hòa bình cùng hắn?” Long Thiên Tuyệt nhướng mi, làm ra vẻ cay nghiệt.

Vân Khê hiểu ý cười một tiếng, trong đôi mắt đen trong trẻo tỏa ra ánh sáng vui vẻ, hai tay kéo cánh tay phải của hắn, ấm áp mà dựa vào: “vậy chàng điều tra cẩn thận một chút, nếu hắn trong sạch, đừng để hắn chịu oan.”

“Yên tâm đi.” Long Thiên Tuyệt dịu dàng ôm lấy nàng, trong đôi mắt thâm thúy dung hòa giữa bất đắc dĩ và bao dung.

Lại một ánh lửa nổ tung phía chân trời, lóa sáng chói mắt giống như muốn thiêu đốt cả bầu trời.

Bên phía Thánh cung, tam đại tôn giả đứng đầu, đối đầu trực tiếp với cửu đại thái thượng trưởng lão của Tư Đồ gia tộc, thế mà lực lượng ngang nhau, có thể tưởng tượng thực lực chân chính họ. Mà ngay từ lúc mới giao chiến gia chủ Tư Đồ Khôi bị thuốc nổ khiến cho bị thương không nhẹ.

Tình cảnh như thế, ranh giới sinh tử mong manh, Tư Đồ gia tộc sinh ra ý niệm sử dụng thần khí.

Trước khi Tư Đồ Khôi vội vã chạy tới khuê phòng của Tư Đồ Mẫn Mẫn, Vân Khê đã trở lại gian phòng.

“Mẫn Mẫn, nhanh ra ngoài với phụ thân.” Tư Đồ Khôi rất vội vàng, cũng không nói nhiều, trực tiếp kéo nàng ra ngoài.

“Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì? Ngài bị thương? Có nặng lắm không?” Vân Khê quan sát vết thương trên người hắn nhưng trong lòng suy đoán rốt cục hắn giấu thần khí ở đâu.

Tư Đồ Khôi dừng lại, sắc mặt đột nhiên rất nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Mẫn Mẫn, lần này liên quan đến sự sống còn của Tư Đồ gia tộc, phụ thân hi vọng con lấy toàn cục làm trọng, trợ giúp gia tộc chống lại kẻ địch.”

Vân Khê làm ra vẻ nghi ngờ nói: “Phụ thân, Mẫn Mẫn không biết võ công làm sao có thể giúp?”

“Con có thể.” Tư Đồ Khôi cho nàng một ánh mắt khẳng định, “Con đi cùng cha đến một nơi.”

Ánh mắt Vân Khê lóe lên tinh quang, nàng thật sự tò mò tột cùng hắn giấu thần khí ở nơi nào.

Đi theo Tư Đồ Khôi đến một đường mòn cuối tây viện, dọc đường Vân Khê không dám tùy tiện hỏi lung tung sợ không cẩn thận lộ tẩy, giờ này phút này, giữ im lặng mới là sáng suốt nhất.

Căn cứ vào hiểu biết của nàng với Tư Đồ phủ, bình thường tây viện Tư Đồ phủ là nơi ở của các thành viên trong gia tộc, Tư Đồ Khôi đưa nàng đến đây, hẳn là không phải vì thần khí mà là tìm người nào?

Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn không hỏi ra miệng.

Đi qua một sương phòng, trước mắt rõ ràng là một loạt bia mộ tôn quý, thì ra nơi này là nghĩa địa của Tư Đồ gia tộc!

Vân Khê ngạc nhiên phát hiện toàn bộ nơi này chôn cất nữ quyến của Tư Đồ gia tộc, bình thường các cô gái sau khi chết cũng không thể được vào từ đường gia tộc, Tư Đồ gia dĩ nhiên cũng thế, cho nên liền sắp đặt bia mộ nữ quyến ở đây.

Chẳng qua là, Tư Đồ Khôi đưa nàng đến đây làm gì?

Gia tộc Tư Đồ sống còn trước mắt, hắn không giúp sức chiến đấu lại khăng khăng dẫn nàng đến một chỗ như vậy, đến tột cùng là có ý đồ gì?

Chỗ tai trái, tiểu Tả vẫn trong trạng thái ngủ hình như cảm ứng được cái gì, bắt đầu tỉnh lại.

Vân Khê cảm thấy sự thay đổi của tiểu Tả, lập tức tâm thần khẽ động, từ từ khẳng định suy đoán của mình.

Người phía trước rốt cục dừng lại trước một bia mộ.

Vân Khê vòng qua hắn, thấy trên bia mộ khắc chữ “Liễu thị Mạnh Noãn chi mộ.”

Liễu Mạnh Noãn, chẳng lẽ là..

“Phu nhân, hiện nay Tư Đồ gia gặp nạn, ta không thể không để cho Mẫn Mẫn mạo hiểm, hi vọng ngươi không trách ta.” Tư Đồ Khôi khom người nhẹ vỗ bia mộ, chân tình trong ánh mắt lộ ra, ôn hòa hơn so với bất cứ lúc nào trong ngày thường.

“Mẫn Mẫn, dưới bia mộ có một cơ quan, con mở nó ra.”

Ánh mắt Vân Khê sáng lên, vội vàng khom người tìm cơ quan, quả nhiên sau lưng bia mộ có nhô ra một hòn đá hình tròn, to bằng nắm đấm. Nàng đưa tay xoay xoay, mặt đất bên cạnh bia mộ lập tức nứt ra thành một lỗ hổng, một hộp gấm nhỏ xinh xắn bỗng dưng nhô lên từ mặt đất. Nàng gấp rút mở ra hộp gấm, trong nháy mắt ánh sáng chói chang tán loạn, suýt chút nữa làm làm mắt Vân Khê bị thương.

Thật thông minh, cũng thật giảo hoạt!

Tư Đồ Khôi lại giấu thần khí xuống dưới bia mộ của phu nhân hắn.

Đợi từ từ thích ứng với ánh sáng kia, Vân Khê chăm chú nhìn lại, thấy trong hộp gấm là một chiếc vòng tay, một dụng cụ màu bạc rèn thành vòng tay. Ánh sáng âm u quanh quẩn xung quanh nó, thỉnh thoảng lưu chuyển, cực kỳ giống tình huống lúc nàng mới gặp Tiểu Tả.

“Mẫn Mẫn, đây là thần khí mà gia tộc Tư Đồ chúng ta bảo tồn.” Tư Đồ Khôi đưa tay lấy chiếc vòng tay bạc từ trong hộp gấm ra, nói: “Còn nhớ rõ những gì liên quan đến thần khí mà phụ thân nói với con không? Tất cả gia tộc Tư Đồ chúng là gần ngàn người, còn có đông đảo đệ tử dựa vào Tư Đồ gia tộc, song trước con, trong năm mươi năm mới có một hậu duệ chính thống có thể mở ra sức mạnh thần khí, gần đây người đó là gia gia con. Trong thập đại gia tộc có một bí mật không lưu truyền, bình thường sau khi người thừa kế xuất hiện thì người thừa kế trước sẽ qua đời không có lý do. Có thể là do số mệnh đã định, ba ngày, sau khi con ra đời, gia gia con liền qua đời một cách lạ lùng.”

“Trước kia, người thừa kế mỗi đời của Tư Đồ gia tộc đều là nam tử, cũng chỉ có nam tử mới có thể nối tiếp huyết mạch cho gia tộc, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ đệ đệ con mới là người duy nhất có thể mở ra thần khí của thế hệ này. Sau khi phụ thân và mấy vị thái thượng trưởng lão bàn bạc, vì để bảo vệ tốt hơn cho con, nên cũng không giải thích gì, cứ để mọi ngươi đâm lao thì phải theo lao, cho rằng Tinh nhi là người thừa kế duy nhất của Tư Đồ gia thế hệ này.”

Tư Đồ Khôi dừng lại, chuyển ngữ điệu, nói: “Mẫn Mẫn, con có biết vì sao cha và các thái thượng trưởng lão phản đối hôn sự của ngươi và Vân Thanh chứ?”

“Vì sao?” Vân Khê thực tình lắng nghe lời của hắn nói, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không ngờ hôm nay lại nghe được nhiều bí mật của Tư Đồ Khôi như vậy.

“Như phụ thân vừa nói, trước kia người thừa kế mỗi thời của Tư Đồ gia đều là nam tử, cũng chỉ có nam tử mới có thể kế truyền thừa huyết mạch của Tư Đồ gia. Nhưng thế hệ này đến phiên con lại là nữ tử. Con có biết được sự tuyệt vọng của phụ thân và các thái thượng trưởng lão khi biết được tin tức này không? Nói cách khác, Tư Đồ gia tộc chúng ta đến thế hệ này, coi như là đi đến cuối cùng rồi. Tương lai dù con gả cho ai thì máu mủ cũng không thuộc về Tư Đồ gia tộc nữa, Tư Đồ gia tộc cũng không còn người có thể mở ra sức mạnh của thần khí.”

“Tư Đồ gia tộc không có thần khí bảo vệ thì làm sao có chỗ đứng trong thập đại gia tộc, làm sao có chỗ đứng trong thiên hạ? Trên thế gian này kẻ mạnh là vua, lấy thực lực làm căn cốt, một khi Tư Đồ gia tộc mất đi quyền hành và cả sức mạnh, như vậy đến lúc đó chúng ta chỉ là cá trên thớt.”

Vân Khê nghe đến đó, cũng hiểu được rõ ràng: “Cho nên, cha muốn ta gả vào gia tộc Hách Liên, để cầu xin gia tộc Hách Liên che chở?”

“Không sai! Còn có một chuyện bí mật mà chưa cho con biết. Thượng Quan gia tộc kia cũng giống Tư Đồ gia tộc chúng ta, người thừa kế thế hệ này là một nữ tử, tin đồn này lan trong gia tộc khiến người người thấy bất an nên nội bộ không ngừng hỗn loạn, cuối cùng dẫn đến thảm họa diệt môn.”

Thì ra là như vậy.

Người của Thượng Quan gia tộc tự biết Thượng Quan gia tộc qua thế hệ này nhất định sẽ suy vong, cho nên mỗi người bắt đầu mưu cầu tương lai cho bản thân, không ngừng đấu tranh, cuối cùng bị Thánh cung thừa dịp không vững mà gần như diệt cả nhà.

Mà Tư Đồ gia tộc thì cẩn thận hơn nhiều, thay mận đổi đào, cố ý khiến người ta nghĩ rằng Tư Đồ Nam Tinh là người thừa kế của gia tộc thế hệ này mới ngăn cản được lòng người gia tộc rối loạn.

Đoan Mộc Gia Tộc cũng như thế, thân phận người thừa kế của Đoan Mộc Tĩnh vẫn bị giấu diếm rất tốt cho đến sau khi gia chủ qua đời, rốt cục mới có người biết chuyện liên quan đến thân phận người thừa kế, cho nên có chuyển biến to lớn quyết định giết Đoan Mộc Tĩnh.

“Mẫn Mẫn, thân là nữ nhi của Tư Đồ gia tộc, ngươi thừa kế sức mạnh thần khí, con không có lựa chọn nào khác. Hiện tại, gia tộc gặp nguy cấp đang cần con xuất hiện mở ra sức mạnh thần khí, bảo vệ gia tộc!”

“Mẫn Mẫn, đây là trách nhiệm của con, trách nhiệm không thể từ chối.” Tư Đồ Khôi nắm lấy tay nàng, tự mình đeo vòng tay bạc vào cổ tay Vân Khê.

Vân Khê cúi đầu nhìn cổ tay mình, lắc lắc chiếc vòng bạc lóng lánh ánh sáng chói mắt trong tay, giống như tráng lệ tuyên bố thắng lợi của nàng. Không ngờ thần khí đến tay dễ dàng như vậy, hoặc là nói đích thân Tư Đồ Khôi đem thần khí đến tay nàng, cảm giác thành tựu bỗng sinh ra.

Một tia tinh quan trong đáy mắt phát ra.

Thần khí đã đến tay, không bằng thừa dịp này thoát khỏi Tư Đồ gia?

“Mẫn Mẫn, phụ thân biết đã làm con khó xử, nhưng bây giờ tình thế bắt buộc, người Thánh cung đến ép chặt, hôm nay nếu con không thể sử dụng sức mạnh thần khí, như vậy Tư Đồ gia tộc sợ là sẽ rơi vào vết xe đổ của Thượng Quan gia tộc, vạn kiếp bất phục a.”

Đối mặt với khẩn cầu của Tư Đồ Khôi, trong lòng Vân Khê sinh ra cảm giác không đành lòng, phần không đành lòng này cũng là bởi vì Tư Đồ Mẫn Mẫn. Nàng bố trí chiếm thần khí của gia tộc Tư Đồ đã là không phúc hậu gì, nếu bỏ mặc không quan tâm Tư Đồ gia tộc, vậy thì quá mức vô tình.

Cũng được, nể mặt chị dâu tương lai, vậy làm chuyện tốt một lần, trước tiên giúp Tư Đồ gia tộc giải quyết phiền toái rồi đi cũng không muốn.

“Phụ thân, người cứ yên tâm đi, Mẫn Mẫn nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Đến khi hai người chạy tới vòng chiến đấu kịch liệt, thì lực lượng trung thành của Tư Đồ gia tộc đã nhanh chóng tiêu hao, lúc bắt đầu cửu đại thái thượng trưởng lão còn có thể đánh tương đương với đối phương, nhưng dần dần họ phát hiện căn bản không thể bình xét thực lực của đối thương, phảng phất bọn họ không bao giờ dùng hết sức mạnh, cũng không biết mệt mỏi là gì. Từ lúc giao chiến đến giờ bọn họ đều toàn lực xuất kích, chỉ công không thủ, trận đấu liều chết thế này, ai mà chịu được?

Trong vòng chiến đấu, Vân Khê nhìn thấy hai người vốn đã chết là Lãnh Mi Nhi và Tống Hi, da không đổi nhưng ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn là một cái xác không hồn, đáy lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi xót xa, nàng lại sinh ra sự đồng cảm với họ, đã chết cũng không được yên nghỉ, mà còn bị lợi dụng như thế là quá bi thảm rồi.

Tầm mắt nàng tiếp tục quét trong đám người, nhanh chóng phát hiện Long Thiên Tuyệt đang giả dạng thành “Tường trưởng lão”. Lẽ ra hắn là một trong các thái thượng trưởng lão, hẳn là nên kề vai chiếu đấu với cửu đại trưởng lão, nhưng hắn lại rất láu cá, không nói lúc đầu đã khoan thai tới chậm, bây giờ tới cũng chỉ giết chết những tên lính quèn, từ chối đối đầu trực tiếp với tam đại tôn giả.

Vân Khê khẽ nhếch khóe môi, trong lòng âm thầm cười trộm, thật là phục hắn rồi, hắn không sợ sau này mọi người liên hợp lại tới kết tội hắn à?

Lại nhìn Hách Liên Tử Phong, hắn cũng tới hiện trường, cũng giống như thế, hắn cũng không tham gia vào trận giao chiến cùng tam đại tôn giả, mà là lạnh lùng đứng ở một bên xem cuộc chiến, thái độ ta là khách nhân, không liên quan đến ta.

“Mẫn Mẫn” Tư Đồ Khôi bên cạnh nhắc nhở.

Vân Khê hoàn hồn, tự nhiên hiểu được ý hắn, chẳng qua, chỉ sợ là hắn chưa từng nhìn thấy hiệu lực đích thực của thần khí rồi? Hắn cho là tùy tiện có thể sử dụng thần khí ở đây sao?

Thu lại ánh mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng, Vân Khê quay đầu liếc Tư Đồ Khôi một cái, thần sắc ngạo nghễ nói: “Truyền lệnh xuống, bảo tất cả mọi người lui sang một bên.” Giọng điệu ra lệnh, không được chen vào.

Tư Đồ Khôi rõ ràng sửng sốt, trừng mắt nhìn, có phần không dám tin cô gái ra lệnh trước mắt chính là nữ nhi của hắn.

“Mẫn Mẫn, ngươi vừa nói gì?” Hắn cho là mình sinh ra ảo giác, từ trước đến giờ nữ nhi luôn mềm mại ôn hòa, đâu có khí chất thế này?

Vân Khê lạnh lùng cong môi, nếu thần khí đã tới tay thì nàng cũng không cần thiết phải tiếp tục ngụy trang. Đồng ý giúp hắn đối phó với người Thánh cung đã coi như nàng nể tình Tư Đồ Mẫn Mẫn mà phát ra lòng tốt rồi.

Nàng nghiêng người đối diện hắn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương, nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ: “ta nói, nếu không muốn Tư Đồ gia tộc diệt môn thì lập tức sai mọi người lui ra một bên!”

Tư Đồ Khôi nhìn lại nàng, cả người chấn động, chợt thấy lạnh cả người từ trong nội tâm, hắn vốn đã bị thương, bị chấn động này, suýt lảo đảo muốn ngã.

“Ngươi, ngươi rốt cục là ai?”

Không ai hiểu con bằng cha, hắn đã phát hiện đối phương không phải nữ nhi của hắn.

“Ta là ai, ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết, từ nay về sau thần khí đã không phải là tài sản của Tư Đồ gia!”

Vân Khê lạnh lùng cười một tiếng, rút ra cây chùy thủ, nhẹ nhàng rạch một nhát lên cổ tay mình.

Động tác của nàng lưu loát, thần sắc lạnh nhạt, chân mày cũng không nhăn.

Tư Đồ Khôi nhìn nàng như vậy, càng xác định nàng không phải là nữ nhi của mình, cho dù mất tâm trí trong lúc nguy cấp cũng không chuyển biến lớn như thế được.

Mà giờ phút này, điều kinh ngạc không còn là thân phận của nàng, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào cổ tay bị thương của nàng.

Cổ tay chỗ vòng bạc kia nhanh chóng chảy ra máu tươi, máu tươi tuôn ra như suối, toàn bộ hội tụ lại tại chiếc vòng tay bạc. Nó như thỏa thích thút máu trên người nàng tham lam không đáy.

Ánh sáng màu bạc từ từ sáng hơn, cho đến khi hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Ngươi…” Tư Đồ Khôi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lại một lần nữa mê muội. Nàng rốt cục là ai? Nếu không phải là nữ nhi của hắn, vậy thì làm sao có thể khởi động sức mạnh của thần khí?

Chẳng lẽ nữ nhi thật sự trúng tà, cho nên mới có tính tình không giống như trước?

Trước lúc đeo vòng bạc lên, nàng vẫn tốt đẹp, sau khi đeo vòng bạc thì tính tình nàng mới chuyển biến như thế. Ánh mắt mê mang của Tư Đồ Khôi dần trở nên trấn tĩnh, trong lòng hắn tự nhận định là như thế, đó là vấn đề chiếc vòng bạc, nhất định là bản thân vòng bạc có sức mạnh kỳ quái mới khiến cho tính tình chủ nhân đeo nó đột nhiên mạnh mẽ.

Sau khi nhận định như thế, trong lòng Tư Đồ Khôi liền không băn khoăn nữa, hướng về phía mọi người hô lên: “tất cả mọi người mau lui ra phía sau ta! Mau!”