Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 3 - Chương 17: Chiến hữu đi cầu của Tiểu Mặc Mặc




Vân Tiểu Mặc cơm nước no nê còn thu được một vạn lượng ngân phiếu, cái tay nhỏ bé ôm ngân phiếu vào ngực, mang theo Tiểu Bạch vừa hát mấy điệu dân gian, vừa đi chung quanh tản bộ, tâm tình rất tốt.

“Ngươi thật quá độc………….ngươi quá độc………ô ô…”

Tiểu Bạch nằm trên vai thằng bé đột nhiên kêu đau, vô tội nháy mắt nói: “Tiểu Mặc Mặc, có thể không hát mấy bài của nữ ma đầu được không? Vừa nghe đến nó, Tiểu Bạch liền đau bụng.”

“Ai u, ta hình như cũng bắt đầu đau bụng nha.”Vân Tiểu Mặc cũng nhíu lại chân mày nhỏ bé, vội vàng nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy về phía nhà xí gần đó.

Bởi vì đệ tử Lăng Thiên Cung khá nhiều, cho nên nhà xí xây lên cũng có chút hoàng tráng, hai nhà xí có thể chứa đồng thời hai mươi người.

Vân Tiểu Mặc cất bước chạy đến cái đầu tiên bên tay trái, vội vàng gõ mấy cái: “Có ai không?”

” Có người hay không?” Thủy chung không có tiếng trả lời, nhưng có một cỗ mùi thối nồng đậm từ bên trong bay ra.

Vân Tiểu Mặc bóp lỗ mũi, cau mày: “Thối quá nga!” Rồi nghĩ thầm, không biết người này rốt cuộc ăn cái gì mà lại bị rượt đến thiên hôn địa ám đến vậy, đến hừ một tiếng cũng không hừ nổi sao?

“Chúng ta đi bên kia!” Vân Tiểu Mặc mở ra nhà xí thứ hai, may mà gian bên này trống không.

Vừa muốn bước vào nhà xí, Vân Tiểu Mặc liền nhớ tới Tiểu Bạch trên vai, tóm gáy nó đem đặt trên mặt đất: “Tiểu Bạch, ngươi đi chỗ khác a.”

Tiểu Bạch cọ cọ chân thằng bé, bỉu môi nói: “Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch muốn cùng ngươi đi một chỗ”

Vân Tiểu Mặc trừng mắt, giọng nói có chút nghiêm túc: “Tiểu Bạch, ngươi không còn nhỏ nữa, không thể theo ta đi nhà xí được.” Đúng là không nhỏ rồi, cũng sống hơn một ngàn tuổi rồi còn gì.

Tiểu Bạch lưu luyến không rời, tiếp tục dùng sức đem thân nhỏ lông mao mềm như nhung cọ cọ, một đôi con ngươi vô hại đen như mực nhìn Vân Tiểu Mặc.

Vân Tiểu Mặc không có bị mê hoặc bởi vẻ mặt vô hại của nó, tay nhỏ bé nhấc lên đem nó ném ra ngoài: “Đi!”

Tiểu Bạch nhìn cửa nhà xí vô tình đóng lại, đầu nhỏ cũng cúi xuống, vô cùng ủ rũ. Lần đầu tiên vào nhà xí bị Tiểu Mặc Mặc từ bỏ, Tiểu Bạch thật đau lòng.

Một người một sủng vật lần lượt vào nhà xí, một cởi quần ngồi xuống cầu, một mê mang đảo quanh toàn cảnh, không biết nên bắt đầu như thế nào.

Tiểu Bạch vòng vo mấy lần, gấp đến độ xoay quanh, hướng về Vân Tiểu Mặc cách vách nói: “Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch không biết.”

“A… Ngồi xổm xuống là được! A...” Vân Tiểu Mặc còn đang tự lực cánh sinh, hơi đâu mà lo cho nó? (TT: haha)

Ngồi xổm xuống?

Tiểu Bạch mê mang bò lên trên bệ xí, vừa dò xét nhìn vào bên trong bỗng thấy buồn nôn, thiếu chút nữa cả kinh rơi mà vào trong hầm.

Mồ hôi giọt giọt chạy xuống, quá kinh dị rồi!

Thôi thôi, ta đây không thèm học văn minh loài người a, tùy tiện đi.

Tiểu Bạch tùy chỗ ngồi xuống, lại bắt đầu hành động không văn minh.

Một người một sủng vật bởi vì tham mà ăn quá nhiều cua, kết quả xui xẻo không phải bàn. Cộng thêm một người thần bí đã ở trong nhà xí từ đầu. Cả dãy nhà xí, mùi hôi thối tràn ngập, đến chim bay phía trên cũng không thể không bay đường vòng tránh xa một chút, đến cuối còn kinh dị mà rớt vài cọng lông vũ.

Vân Tiểu Mặc rốt cục đã xử lý xong, vẻ mặt thư thái, mí mắt lim dim, trên trán có mấy giọt mồ hôi. Thải ra hết rồi, một bữa vừa rồi coi như là không ăn a.

” Tại sao không có giấy nha?” Nhìn nhìn khắp nơi, thằng bé lại gõ gõ bằng hữu ở nhà xí cách vách, lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngươi có giấy hay không? Có thể cho ta mượn mấy tờ không?”

Đồng chí ngồi cầu cách vách không lên tiếng, chẳng qua là dưới đáy lòng thầm oán mấy câu, giấy nhà xí còn mượn? Chẳng lẽ dùng xong trả lại chắc? (TND: Khinh bỉ ca!)

“Ngươi còn đang… à? Sao không nói chuyện a?” Vân Tiểu Mặc thấy đối phương chậm chạp không đáp lại, nhăn mũi tự hỏi: “Chẳng lẽ hắn bị “xông” chết sao?” (TT: đoạn này ta hết chịu nổi)

Đầu nhỏ nghiêng chín mươi độ nhòm xuống, chỉ thấy được một đôi giày, một đôi giày khảm Kim tuyến.

” Ngươi còn tỉnh không? Có cần hỗ trợ không?”

Khóe miệng đồng chí cách vách giần giật, mặt thối đen thui, đứa nhỏ này có phải quá mức nhiệt tình rồi hay không?

Nhận ra đối phương đang nhìn trộm, hắn cố ý động chân biểu đạt bản thân hoàn toàn thanh tỉnh, không phải vì mùi hôi thối mà chết như thằng nhóc kia tưởng tượng.

“May quá, còn có thể động!” Vân Tiểu Mặc nâng đầu nhỏ khả ái trở lại, lại bắt đầu lo lắng kiếm giấy.

Cách nhà xí đó không xa, có hai gã đệ tử núp ở một bên, nhỏ giọng bàn luận.

“Làm sao bây giờ? Tiểu Thiếu chủ cũng tiến vào rồi, chúng ta có nên đem giấy đưa vào hay không?”

“Tôn chủ không phải đã nói rồi sao? Gạt Hách Liên Tử Phong hai canh giờ, chờ hai canh giờ sau mới đưa giấy vào.” (TND: *cuồng tiếu-ing* Hóa ra đồng chí thần bí thầm lặng đi giày kim tuyến chính là Phong ca nha)

” Hai canh giờ? Có phải lâu quá không?”

“Tôn chủ ra lệnh, ai dám cãi lời?”

“Tôn chủ hình như có chút quá trẻ con? Dùng biện pháp như thế chỉnh Hách Liên Tử Phong.”

” Xuỵt! Nhỏ giọng một chút! Tôn chủ anh minh thần võ, làm sao mà làm chuyện trẻ con chứ? Ta tin tưởng tôn chủ làm vậy nhất định là đã nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, mang thâm ý khác. Ừ, nhất định là như vậy.”

” Ngươi nói cũng có lý. Tin tôn chủ, sẽ được bất tử!”

Hai gã đệ tử tay cầm giấy, nhất tề ngẩng đầu nhìn thiên không, trên bầu trời phảng phất chiếu ra khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của tôn chủ bọn hắn, trên mặt hai người đều là sùng bái.

Vân Tiểu Mặc tìm hồi lâu mà không thu được gì, vô cùng ủ rũ thở dài nói: “Người nào thất đức như vậy, đem tất cả giấy cầm đi hết chứ?”

Cách vách, Hách Liên Tử Phong mặt đen hừ lạnh, hỏi phụ thân ngươi đi!

Còn không phải là chuyện tốt hắn làm sao?

Đường đường một đời Tà tôn, từng là Thiên Long tôn giả của Thánh cung, lại học những thứ thủ đoạn hạ lưu này, bỏ thuốc trong rượu và thức ăn, khiến mình đau bụng đến thiên hôn địa ám.

Trẻ con! Thật sự là quá trẻ con!

” Xoẹt!” Hắn soạt một tiếng xé ra một mảng vạt áo lớn, không có biện pháp, chấp nhận chấp nhận đi, cũng không thể để cho một tờ giấy làm khó anh hùng hán tử.

Nghe được tiếng cửa mở cách vách, Vân Tiểu Mặc đang cúi đầu đột nhiên ngẩng lên hô lớn: “Uy, ngươi muốn đi sao? Có thể giúp ta lấy ít giấy tới hay không?” Tiểu tử vẫn không quên lợi dụng quan hệ nhân tình, dù gì cũng từng là chiến hữu cùng nhau ngồi cầu mà.

Lại “xoẹt” một tiếng, một miếng vải màu tím lắc lư bay vào nhà xí, Vân Tiểu Mặc vội vàng đưa tay tiếp được rồi kinh ngạc kêu một tiếng, rất là tò mò.

Thì ra cũng có thể làm như vậy? Tiểu sinh vô cùng thụ giáo!

” Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch cũng muốn.”

Tiểu Bạch chui tới từ tấm ngăn cách vách, cái mông nhỏ sáng ngời a sáng ngời, cho nên một người một sủng vật bắt đầu chia sẻ miếng vải vừa nhận.

Hách Liên Tử Phong cất bước ra khỏi nhà xí, mặt than đen xì lại bình tĩnh, sải bước rời đi.

Đi qua nơi hai gã đệ tử trốn, hắn hướng bọn họ quăng đi một đạo mắt lạnh sắc bén như đao, bọn họ cho là chính mình nói chuyện đủ nhỏ sao? Sau này ngàn vạn đừng để hắn ở ngoài Lăng Thiên Cung nhìn thấy họ, nếu không, nhất định sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết!

Đợi tiếng bước chân đi xa, hai gã đệ trốn ở góc tường giả bộ mới từ từ xoay người lại, bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Đừng nói ra tay chứ, chỉ một ánh mắt lạnh băng kia cũng đã khiến bọn họ không rét mà run rồi!

Người này, chọc không nổi!

Sau này thấy hắn, nhất định phải tránh thật xa.

Hách Liên Tử Phong bước nhanh rời đi, muốn mau mau trở về phòng thay một thân xiêm y, vừa nãy ngồi trong hầm cũng khá lâu, quần áo đều bị dính mùi. Từ trước đến giờ hắn luôn thích sạch sẽ, làm sao mà chịu được chứ.

Đi mới được một đoạn, xa xa liền nhìn thấy Vân Khê đâm đầu đi tới, dưới chân ngừng lại muốn tránh một chút, hắn không muốn để cho nàng thấy bộ dáng mình như bây giờ, lại không nghĩ Vân Khê đã sớm phát hiện hắn.

” Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.” Vân Khê cất bước hướng hắn đi tới.

” Không có gì.” Hách Liên Tử Phong buồn bực đáp một câu, bụng lại bất chợt quặn đau, tay theo phản xạ tự động ôm bụng.

“Uy, hình như có mùi gì đó? Thối thúi.” Vân Khê đến sát hắn ngửi ngửi, hơi nhăn mũi, tầm mắt lướt xuống, rất nhanh liền phát hiện trường bào hắn thiếu một mảng lớn “Còn áo của ngươi làm sao vậy?”

Nàng không hỏi thì thôi, vừa thốt ra, Hách Liên Tử Phong liền lửa giận một bụng, cảm giác sôi trào trong dạ dày cũng càng lợi hại, trên trán rỉ ra vài giọt mồ hôi lạnh.

” Ngươi làm sao nha?” Vân Khê nhận thấy không thích hợp, tiến lên định đỡ. Thân thể hắn nghiêng một cái, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cả người cứ như vậy dựa trên vai Vân Khê, trọng tâm cả người đều đổ vào trên người nàng.

Vân Khê thấp giọng hô một tiếng, đứng không vững, hai người cứ như vậy lung lay mấy lần mới đứng vững vàng được.

Mà một màn này vừa vặn bị Long Thiên Tuyệt xa xa trông thấy, gương mặt tuấn tú nhất thời đen một mảng lớn, ghen tức nổi lên. (TND: Đáng đời ca =)))) Ai bảo chơi xấu người ta chứ)

” Tai nàng…” Hách Liên Tử Phong trong lúc vô tình phát hiện khuyên tai trên tai trái nàng, thì lộ ra vẻ kinh ngạc, một cánh tay không tự chủ đưa về phía nó.

Long Thiên Tuyệt mặt càng thêm đen, cả người như mũi tên chuẩn bị bắn tới đó thì lúc này Vân hộ pháp đột nhiên ngăn ở trước mặt hắn.

” Tôn chủ, Viêm hộ pháp cùng Băng hộ pháp đã trở lại, còn mang đến tin tức liên quan đến Đoan Mộc gia tộc.”

Không nghe được tôn chủ đáp lại, Vân hộ pháp kinh ngạc ngẩng đầu mới phát hiện tôn chủ đang mặt âm u trừng mắt nhìn phía sau hắn. Cái kiểu mặt than đen giống như một giây yên tĩnh trước bão táp đang tới này kinh khủng không thể chịu nổi,

Hắn còn cảm thấy, trong không khí nồng đậm mùi chua...

Có thể làm cho tôn chủ biểu hiện khác thường như vậy, trên đời cũng chỉ có một người.

Vân hộ pháp từ từ quay đầu, quả nhiên thấy được Hách Liên Tử Phong, một tay ôm vai phu nhân, một tay chạm tới tai nàng, mặt hai người gần sát như dính vào nhau. Hình ảnh mập mờ như thế, tôn chủ không có lập tức bão nổi đã khiến hắn có chút ngạc nhiên rồi.

” Thay Bổn Tôn coi chừng Hách Liên Tử Phong!” Giọng nói lạnh băng khiến người ta không khỏi rét căm căm.

Vân hộ pháp cả người sợ run, vội vàng gật đầu nói: “Dạ, tôn chủ yên tâm đi. Thuộc hạ nhất định gắt gao coi chừng hắn!”

” hừ!” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng phất tay áo, xoay người rời đi.

Dấm chua của Tôn chủ thật là đáng sợ!

Vân hộ pháp nổi da gà toàn thân, trốn tới sau một gốc cây cổ thụ, căng lớn hai mắt, giúp tôn chủ tiếp tục theo dõi.

Bên này, Hách Liên Tử Phong kinh ngạc phát hiện cái khuyên trên tai trái Vân Khê, mâu quang ảm đạm: “Tai của nàng... Rất kỳ lạ.”

Vân Khê mi tâm đứng thẳng, chẳng nhẽ hắn nhận ra tai trái nàng đeo chính là thần khí?

” Nàng đã biết lai lịch của thập đại thần khí rồi sao?” Hách Liên Tử Phong đứng vững lại, thấy cách đó không xa có bộ bàn ghế đá, liền cất bước đi tới nghỉ ngơi.

Không có biện pháp, thật sự là Long Thiên Tuyệt quá độc ác hạ thuốc nặng như vậy ở trong rượu với thức ăn, hắn bị rượt đến không còn sức lực.

Vân Khê cũng ngồi xuống theo: “Xin lắng tai nghe.”

Hách Liên Tử Phong nhìn nàng, êm giọng kể lại: “Thập đại gia tộc tổng cộng có mười thần khí, chính là kiệt tác trong tay một thánh giả từ thời cổ đại xa xưa. Vị thánh giả này có mười đệ tử, vì để ngợi khen lòng trung thành của bọn họ, thánh giả đích thân chế tạo mười món thần khí, đem máu huyết mười vị đệ tử phong ấn vào đó. Bởi vì trên thần khí có huyết mạch thủ hộ, cho nên chỉ có truyền nhân chân chính của thập đại gia tộc có trong người dòng máu thuần khiết nhất mới có thể mở ra sức mạnh thần khí.”

“Nói cách khác, cho dù ngoại nhân có chiếm được thần khí thì cũng vô dụng, chỉ có truyền nhân thuần huyết nhất của thập đại gia tộc mới có thể sử dụng thần khí.” Vân Khê vừa suy tư lời của hắn vừa nói.

Hách Liên Tử Phong nói: “Không sai! Song, thế nhân chỉ mới biết hậu duệ thập đại gia tộc có thể mở ra sức mạnh thần khí, lại không hay sau lưng còn có một bí mật khác.”

Vân Khê mi tâm nhảy lên: “Có ý gì? Ngươi là nói trừ bỏ thập đại gia tộc, còn có biện pháp khác để khởi động thần khí?”

Hách Liên Tử Phong bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt từ từ thâm thúy: “Cõi đời này đúng là còn có một người, hơn nữa chỉ một mình nàng mới có thể khiến cả mười món thần khí phát huy toàn bộ công lực.”

” Là ai nha?” Vân Khê rất là kinh ngạc, toàn bộ lòng hiếu kỳ đều bị câu dẫn.

” Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” Hách Liên Tử Phong nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lưu chuyển sâu kín.

Vân Khê nhíu mi hỏi: “Ngươi?”

Hách Liên Tử Phong lắc đầu, kín miệng không nói gì.

Vân Khê từ từ duỗi ngón tay, chỉ hướng chính mình: “Ta?!”

Hách Liên Tử Phong rốt cục gật đầu, khóe môi rõ ràng giương lên, cười đến bí hiểm. (TND: Soái a~)

Vân Khê ngây ngốc cứ như bị một trận thiên lôi hung hãn bổ vào đầu, khó có thể tin lắc đầu: “Làm sao có thể? Ta không có bất kỳ liên hệ máu mủ nào với thập đại gia tộc, làm sao có thể khiến cho thập đại thần khí phát huy tác dụng?”

Hách Liên Tử Phong nói: ” Nàng đúng là không có liên hệ máu mủ cùng thập đại gia tộc, nhưng là có liên quan với người chế tạo thần khí.”

“Làm sao có thể chứ?! Mà sao ngươi biết được?” Vân Khê cảm thấy chuyện này quá mức nguy hiểm, không dám tin tưởng dễ dàng.

“Còn nhớ rõ sáu năm trước ta cứu nàng dưới vách núi không?” Thanh âm Hách Liên Tử Phong từ từ nhẹ nhàng. (TND: Aizh, nhắc tới người ta lại đau lòng a *chui vào góc vật vã một hồi*)

Vân Khê yên lặng phòng bị.

” Lúc ấy nàng đã hấp hối, hơi thở mong manh. Dưới tình huống vô kế khả thi, ta chỉ còn cách thử đem Cửu Chuyển Linh Châu đưa vào trong cơ thể nàng. Cửu Chuyển Linh Châu cùng thập đại thần khí đều thuộc sở hữu của vị thánh giả kia. Sau khi đưa Linh châu vào trong cơ thể nàng, ta mới phát hiện nàng có huyết mạch đặc thù. Có lẽ chính vì nguyên nhân này, Cửu Chuyển Linh Châu mới có thể cứu nàng một mạng. Ta sợ người khác cũng phát hiện bí mật trên người nàng nên đã dùng bí pháp đem phong ấn Cửu Chuyển Linh Châu.”

Cửu Chuyển Linh Châu? Đây là thật sao?

Nhưng nếu là thật......

” Cho nên, lúc ngươi nói muốn dẫn ta đi Long Tường đại lục, thật ra là vì muốn ta giúp ngươi khởi động thần khí, sau đó mở ra lối đi, mà không phải là......” Vân Khê nghe xong tin tức này, nghĩ đến đầu tiên không phải là vui mừng về chuyện thần khí, mà thay vào đó, trong lòng giống như buông được một tảng đá lớn. Thì ra hắn làm hết thảy cũng có chứa mục đích cùng toan tính, căn bản không phải thật lòng thích nàng, quan tâm nàng.

Hách Liên Tử Phong lặng yên nhìn lại, thấy nàng thở phào một cái, tâm đột nhiên nhói đau: “Tùy nàng muốn nghĩ thế nào.”

” Haha… Hách Liên Tử Phong, ngươi thật rất biết tính toán, ta cho là ít nhất ngươi cũng là một người không muốn thương tổn bằng hữu. Thì ra ta sai lầm rồi, từ khi bắt ngươi đầu đã tính toán ta, lợi dụng ta! Ha ha......” Vân Khê cười trào phúng, trong lòng còn có chút không thoải mái, tư vị bị người lợi dụng thật sự là không thoải mái. (TND: Ta bắt đầu cáu nha, đây không phải điển hình của kiểu tự cho là đúng sao:-w)

Không phải, không phải như thế!

Khê Nhi, ta là thật sự muốn vĩnh viễn chung sống cùng một chỗ với nàng!

Ánh mắt Hách Liên Tử Phong ảm đạm, u quang từ từ lưu chuyển, vô số lời nói nghẹn ở trong cổ, bị hắn mạnh mẽ nuốt trở vào. Nói những thứ này còn có ý nghĩa sao? Trong lòng nàng, trong mắt nàng căn bản không có ta, dù cận kề cái chết cũng không nguyện ý để ta đụng vào, ta làm sao có thể nói đây?

“Như vậy cũng tốt, ta cũng sẽ không cảm thấy nợ ngươi, sau này giữa chúng ta chính là quan hệ hợp tác. Chờ tập hợp đủ thập đại thần khí, đi tới Long Tường đại lục, chúng ta liền vĩnh viễn chia tách, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, cả đời không qua lại với nhau nữa!” Vân Khê cười lạnh, thần sắc từ từ chuyển sang lãnh mạc cùng xa cách, rồi xoay người rời đi.

Cảm giác được nàng cách mình càng ngày càng xa, Hách Liên Tử Phong kìm lòng không được, đưa tay kéo lấy nàng: “Khê Nhi!”

Vân Khê hờ hững ngăn tay hắn lại: “Thỉnh tôn trọng một chút! Ta giờ là nữ nhân của Long Thiên Tuyệt!”

Hách Liên Tử Phong thống khổ gắt gao nhíu mày, khó khăn phun ra một câu: “Ta muốn giúp ngươi giải trừ phong ấn Cửu Chuyển Linh Châu.” (TND: Vì Phong ca đã bị cự tuyệt triệt để và cũng buông xuôi rồi nên ta chuyển về xưng hô ta-ngươi như bình thường nhé)

Vân Khê níu chặt mi tâm, lâm vào trầm mặc cùng do dự.

Vân hộ pháp xa xa trông thấy hai người đang lôi kéo nhau, trong lòng căng thẳng, nhớ tới tôn chủ trước khi đi đã dặn bảo, vội vàng bước nhanh vọt tới, cắt đứt hai người dây dưa.

” Phu nhân, ngài không sao chứ?” Vân hộ pháp miệng hỏi Vân Khê, hai mắt vẫn là không nhịn được liếc tới trên người Hách Liên Tử Phong.

Vân Khê giống như không nghe được lời của hắn, trầm mặc một hồi mới chầm chậm mở miệng nói: “Lúc nào?”

Đôi mắt Hách Liên Tử Phong sáng lên, thanh âm khàn khàn nói: “Tối nay tới phòng ta.”

Lúc nào? – Tối nay tới phòng ta.

Vân hộ pháp xông lại cũng chỉ nghe được hai câu này, đáy lòng rung lên chuông báo động. Này chẳng phải là…? Đã ước hẹn đến trong phòng sao? Cũng qúa trắng trợn rồi! Không được, phải mau nói cho tôn chủ biết, bằng không… Bình dấm chua của tôn chủ không đánh lật không được!

Phòng nghị sự, Viêm hộ pháp cùng Băng hộ pháp cả người phong trần vừa chạy về Lăng Thiên Cung, giờ phút này đang hồi báo với tôn chủ bọn họ tin tức đã thám thính được.

“Tôn chủ, Lão gia chủ Đoan Mộc Hùng của Đoan Mộc gia du ngoạn bên ngoài đã trở lại, hiện tại đã về tới Đoan Mộc gia. Ông ta biết được cháu gái bị hãm hại, rồi bị đuổi giết đến mức giờ phải lưu lạc bên ngoài, tức giận không nhỏ đã rút kiếm chém giết không ít người Đoan Mộc gia. Ông ta còn tự mình tìm đến thuộc hạ mà nói rõ quyết tâm cùng thành ý muốn đón cháu gái của mình quay lại, ít ngày nữa sẽ tự mình tới cửa bái phỏng.”

Long Thiên Tuyệt cau mày trầm tư: “Đoan Mộc Hùng, Bổn Tôn cũng từng có giao thiệp với người này, là người trẻ tuổi nhất cũng có thực lực mạnh mẽ nhất trong số thái thượng trưởng lão của Đoan Mộc gia tộc. Ông ta không giống với những kẻ Đoan Mộc gia kia, cũng đáng tin cậy. Tiểu Tĩnh nếu có lão chiếu cố, tin tưởng không có việc gì, dù sao bọn họ cũng có quan hệ huyết thống. Huống chi, chúng ta đã giết ba vị tôn giả của Thánh cung, nhất định cung chủ bọn họ rất nhanh sẽ có hành động trả thù Lăng Thiên Cung. Trước đó, đem Tiểu Tĩnh phó thác cho ông nội của nó có lẽ lại là một chuyện tốt.”

“Tôn chủ anh minh.” Viêm hộ pháp và Băng hộ pháp cùng lên tiếng.

Lúc này, một thanh âm đột ngột chen vào.

“Tôn chủ, không xong rồi!”

Long Thiên Tuyệt híp mắt, lạnh lùng quét về phía Vân hộ pháp đang vội vàng xông vào phòng nghị sự: “Có chuyện gì?”

Vân hộ pháp thở hào hển, đứt quãng nói: “Tôn chủ, Hách Liên Tử Phong, hắn…. hắn hẹn phu nhân… tối nay đến phòng hắn....”

Một trận gió lướt qua, bóng người trước mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.

Vân hộ pháp kinh ngạc quay đầu, chỉ có thể nhìn đến một luồng khói bụi theo sau, lẩm bẩm khẽ nói: “Tôn chủ, ta còn chưa nói xong mà.”

Quay đầu tiếp thu ánh mắt Viêm hộ pháp cùng Băng hộ pháp bắn tới, thật giống như đang nói: ngươi nhất định phải chết.

“Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?” Vân hộ pháp sờ sờ mũi, có chút ủy khuất, hắn vừa rồi cũng không nói dối, thật sự là hắn nghe được bọn họ buổi tối ước hẹn nha.