Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 2 - Chương 8




Chương V08: Ôn nhu vô tận của hắn.Mặt trời trên cao đang lặn dần xuống phía Tây, mang đến một mảng ráng hồng rực rỡ, tầng tầng lớp lớp mây chiết xạ nhau biến thành nhiều màu chói lọi ở phía xa. Thác nước đổ xuống, nước tầng tầng đổ theo, bên trong, có một thân ảnh mảnh mai đang ngồi trên cự thạch, thấy không rõ dung mạo của nàng, cũng chẳng thấy rõ ánh mắt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy muôn vàn cột nước đang hướng nàng trút xuống, tựa như muốn đem thân ảnh nhỏ bé đó ép chặt.

Vân Khê một bên niệm theo tâm pháp, lưu chuyển chân khí, một bên ngăn cản luồng nước cường đại đang cuồn cuộn một lần lại một lần hướng nàng đánh tới. Nàng cảm thấy eo và lưng dường như muốn vỡ vụn, nhất là ở bả vai, hứng chịu dòng thủy lực mạnh mẽ. Cắn chặt hàm răng, nàng thấy vai mình dường như tê dại, từng đợt đau nhức chạy thẳng vào tâm. Cổ tay kịch liệt đau đớn, bên hông Vân Khê bị ép cong như nhũn ra, thiếu chút nữa chống đỡ không được sẽ chúi hết thân người xuống cự thạch! Nàng vội vàng chuyên chú vận chuyển một phần chân khí bên trong cơ thể, một lần rồi lại một lần. Vân Khê rõ ràng cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể được phân ra, huyền khí cấp tốc hướng về những chỗ đau nhức, tựa hồ so với ngày thường còn nhiều năng lượng hơn. Chúng nó vui sướng chảy qua bả vai, tâm mạch cùng huyệt vị, chậm rãi thấm vào bên trong cơ thể, lặng lẽ tăng cường ý chí cho nàng.

Cảm nhận được cơ thể dễ chịu hơn, Vân Khê lại càng thêm chú tâm vận chuyển chân khí, mỗi lúc mỗi lúc lại nhiều hơn, chậm rãi lặp đi lặp lại. Nàng chợt phát hiện khi mọi sự chú ý đều tập trung vào cơ thể, ngoại lực cường đại dường như không còn ảnh hưởng đến tri giác.

Đây là cảnh giới khi nhập định sao?

Thân mình thon gầy của nàng cũng dần dần duỗi thẳng, huyền khí màu trắng trong cơ thể nàng cũng phiêu tán ra bên ngoài, một tầng bạch khí mỏng manh tạo thành vòng bảo hộ, đem nàng che chở trong đó. Tầng khí bảo hộ mỏng manh đó sau một thời gian thì dần mở rộng, cho đến khi đủ kiên cường chống đỡ ngoại lực, như biến thành một cái kén ngăn cách toàn bộ dòng nước bên ngoài.

Xa xa cách thác nước khoảng ba bốn trượng, Long Thiên Tuyệt khoanh chân ngồi trên một chỗ tương đối sạch sẽ, thần tình nghiêm nghị nhìn theo thân ảnh nho nhỏ ở giữa thác nước, hai tay lặng lẽ nắm chặt.

Cách lớp nước, hắn không nhìn rõ mặt Vân Khê, nhưng hắn có thể tưởng tượng được thần sắc quật cường của nàng. Dù đau lòng nàng, nhưng lại không thể giúp, hắn ngồi chỗ này, lòng nóng như lửa đốt.

Từ trước đến nay dù tiến vào núi đao biển lửa hắn cũng không chút e ngại, hiện tại lại đứng ngồi không yên. Nếu có thể, hắn hy vọng người ngồi trong kia thay nàng là hắn, cam lòng nhận hết tất cả cực khổ.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, một canh giờ, hai canh giờ…

Hai canh giờ vừa qua không lâu, từ trong màn nước dày đặc nổi lên biến hóa, sắc trắng chói mắt xuyên thấu dòng nước, như tích tụ muôn vàn quang cầu, không ngừng lớn mạnh, lớn mạnh, lại lớn mạnh.

Oanh!

Năng lượng màu trắng ầm ầm nổ tung, phát ra tia sáng chói lóa, khiến người khác không tự chủ nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng.

Long Thiên Tuyệt khép lại đôi mắt hẹp dài, rồi mở ra, chỉ thấy từ trong ánh sáng bên trong, thoát ra một thân ảnh mảnh dẻ. Nàng toàn thân đều ướt đẫm, thoạt nhìn có vẽ hơi chật vật, nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở dụ hoặc, chính là một loại hơi thở hồn nhiên tươi mát. Nàng phá không mà ra, ngự phong mà đến, theo sát nàng còn có một cỗ áp lực kinh tâm động phách, làm cho người người đều không thể nhìn thẳng chỉ có thể ngửa mặt trông theo.

“Chúc mừng nàng, cuối cùng cũng thành công.” Đôi mắt Long Thiên Tuyệt sáng rực, từ mặt đất đứng lên, mỉm cười chào đón nàng. Nàng thật sự thành công, phá kén phá khí, so với cao thủ Mặc Huyền tam phẩm bình thường còn lợi hại hơn! Bởi vì nàng phải trải qua đau khổ không thuộc về nàng, phá vỡ chướng ngại, đột phá huyền quan. Chuyện này cần rất nhiều ý chí cùng nghị lực thế nên so với những kẻ tự nhiên tăng cấp có khác nhau rất lớn.

“Ta thành công!” Vân Khê điểm nhẹ mũi chân, dừng trước mặt hắn, hướng về hắn nhẹ cười, từ từ mở miệng nói.

Ngắn ngủn ba chữ lại mang theo vô số tình cảm, hết thảy chỉ trong ba chữ, không cần nhiều thêm bất kì từ nào khác,

“Mặc huyền tam phẩm, hơn nữa gần đến đỉnh…Ngươi chính là thiên tài võ học!” Long Thiên Tuyệt thâm sâu đánh giá nàng, rất nhanh đoán được cấp độ huyền giai cùng phẩm cách của nàng, đôi con ngươi thâm thúy có một chút kinh ngạc tán thưởng khó phát hiện. Kiên cường cùng cứng cỏi của nàng khiến đã hắn cảm thán khôn nguôi, mà tiến độ vượt bậc của nàng, lại càng khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Người bình thường cần ít nhất ba canh giờ mới có thể từ trong hoàn cảnh khắc nghiệt này đột phá, mà nàng chỉ dùng vỏn vọn hai canh giờ không hơn không kém. Nàng chẳng những thành công tiến cấp mà còn lập tức bước đến đỉnh Mặc Huyền tam phẩm. Chậc chậc, tốc độ tu luyện như vậy, ngay cả hắn còn ghanh tị không ngớt. Hắn rất tin, so với tư chất của hắn thì sẽ có một ngày nàng sẽ khiến thế nhân kinh hãi, lâm vào khuynh đảo! Nàng khiến họ chói mắt, vụt sáng như sao.

Tầm mắt của hắn dần hạ xuống, trong lúc vô tình dừng ở quần áo ướt đẫm của nàng, nó ôm sát thân hình kiều diễm, đường cong trước ngực rõ ràng, hắn thậm chí thấy được điểm giữa mê người loáng thoáng ẩn hiện.

Một cỗ nhiệt hỏa trào dâng trong người, ánh mắt hắn nháy mắt trở nên nóng bỏng, cổ họng khô khốc khó chịu.

Vân Khê nhận ra điểm khác thường của hắn, liền theo tầm mắt hắn nhìn lại chính mình, khuôn mặt bất giác ửng hồng.

“Hạ lưu!” Tay nàng theo quán tính nâng lên, muốn cho hắn một bạt tai, lại ở giữa đường bị hắn chặn lại.

Long Thiên Tuyệt mâu quang trầm xuống, bắt được cổ tay của nàng, lại dùng lực kéo nàng qua, đụng vào lồng ngực vững chải của hắn. Hai người thân thể gắt gao dán chặt, hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại của nàng, còn cả hương thơm của nàng, tâm thần hơi hơi hưng phấn.

“Á….” Vân Khê hô hấp có chút hỗn loạn, vặn vẹo thân mình, muốn tránh khỏi người hắn, trong lúc vô tình lại đụng đến bộ phận mẫn cảm của hắn, khiến hắn hít một ngụm sâu.

Hai cánh tay hắn dang rộng, ôm chặt nàng đang muốn thoát ly thân mình, chặt chẽ giam cầm trong lồng ngực ấm áp.

“Đừng nhúc nhích!” Thanh âm trầm ấm của hắn gầm nhẹ.

Cảm giác được một vật cứng rắn đang chạm vào nàng, Vân Khê mơ hồ hiểu rõ, mặt từ hồng chuyển sang màu đỏ, thân mình nàng cứng ngắc, căng thẳng đứng yên, cảm thấy hắn trước mắt rất là nguy hiểm, tựa như muốn một ngụm ăn nàng vào bụng.

“Long, Long Thiên Tuyệt, ngươi, ngươi đừng…” Nàng rất là ão não phát hiện, thân thể mình dường như đang nhũn ra, thanh âm hơi run. Hơi thở nam tính của hắn vây quanh nàng, khiến nàng cả người suy nhuyễn.

“Bỏ họ ta đi, gọi lại tên ta một lần!” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt thâm nùng, mùi hương cơ thể nàng hấp dẫn hắn, dục hỏa trong người hắn tùy ý thiêu đốt.

“Ngươi đừng náo loạn, mau thả ta ra!” Vân Khê toàn thân run rẩy, hơi thở hắn mê hoặc nàng, thân thể không hiểu tại sao cảm thấy lửa nóng, may mắn lý trí nhắc nhở nàng, nàng không thể thuận theo hắn, bởi nàng còn chưa thể xác định lòng mình.

Hắn cúi đầu, ở tai nàng luẩn quẩn, cố ý thổi khí:”Kêu tên ta, bằng không sẽ không thả ngươi đi.”

“Vô lại!” Vân Khê mắng, rõ ràng là có ý mắng, nhưng lại kêu bởi thanh âm run rẩy của nàng, thế nên toàn bộ ý nghĩa đều trôi mất, chỉ nghe như thanh âm tình nhân nhỏ nhẹ, yêu kiều.

Một tiếng “vô lại” này khiến Long Thiên Tuyệt tê dại, tâm tình càng thêm sung sướng.

Hắn cúi đầu, ngậm lấy vành tay phấn nộn của nàng, nhẹ nhàng liếm láp, thanh âm khàn khàn trêu chọc:”Ngươi không gọi, ta liền tiếp tục cắn…”

“Đừng! Ta gọi, để ta gọi…Thiên Tuyệt, Thiên Tuyệt….Mau dừng lại đi!” Loại cảm xúc này quá mức xa lạ, Vân Khê nín thở, toàn bộ thân hình hư nhuyễn, vô lực nhúc nhích, chỉ có thể theo sát thân hắn cầu xin giúp đỡ, tim đập dồn dập tiết lộ sự khẩn trương của nàng.

“Khê nhi, cho ta được không? Ta muốn ngươi….” Hắn trầm thấp nói, mang theo tia điện đánh vào thân thể Vân Khê, nàng từ trong ý loạn tình mê giật mình tỉnh lại.

Ánh mắt nàng có chút mê loạn, tầm nhìn rời rạc, ngay cả chính mình cũng không biết mình muốn làm gì.

Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, khiến cả người nàng run rẩy, làm nàng không nhịn được hắt hơi một cái.

Cái nhảy mũi này tới rất không đúng thời điểm, đánh vỡ bầu không khí mờ ám, đem hai người thoát ra.

“Cảm lạnh sao?” Long Thiên Tuyệt nhăn nhăn mi tâm, đáy mắt xẹt qua tia u tối, hai tay buông lỏng nàng, cởi xuống ngoại bào của mình, khoác cho nàng “Bên kia có cái sơn động, ngươi vào nghỉ trước đi.”

Vân Khê xoa xoa cái mũi, nhìn hắn xoay người tiến về phía hồ nước, không biết tại sao đáy lòng chợt cảm thấy mất mát, lời nói liền như vậy không tự chủ thốt ra:”Ngươi đi đâu vậy?”

Không biết tự lúc nào, nàng đối với hắn lại có vài phần ỷ lại.

Khuôn mặt tuấn mĩ hiện lên một tia tà khí, khẽ nhếch môi cười nham hiểm, nhìn như có chút bất đắc dĩ vờ nói:”Ta nghĩ, ta phải đi tắm nước lạnh…Như thế chúng ta mới có thể đồng cam cộng khổ, không phải sao? ”

Vân Khê khẽ giật mình, đến khi hiểu được ý hắn, mặt ngượng ngùng hồng lên. (ai hk hiểu xin đọc kĩ ba lần sau đó dùng ý nghĩ đen tối nhất mà nghĩ về chuyện “đồng cam cộng khổ” của ảnh…em không giải thích thêm…)

Nam nhân đáng giận này, hắn đang muốn nhắc nhở nàng cái gì sao?

Hừ, cho ngươi nghẹn chết đi!

Vân Khê xoay người, không thèm nhìn hắn, chợt phía sau truyền đến một tiếng “Bùm” vang lên từ nước.

Ngoái đầu nhìn lại, hắn thật sự nhảy xuống….

Nàng hé miệng cười, tâm tình đột nhiên rất khoái trá, tiếng cười giòn giã như châu ngọc liền như vậy thoát ra.

Long Thiên Tuyệt ngâm mình dưới thủy hồ, dùng nước lạnh dội mặt mình, đuổi đi một trận ham muốn nóng bỏng với nàng. Nghe được tiếng cười của nàng, hắn quay đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía nàng. Nàng là đầu sỏ khiến hắn biến thành như vậy, cư nhiên còn dám chê cười hắn?

Haizz, Long Thiên Tuyệt đường đường một đời tà tôn, sao lại luân lạc đến tình cảnh như thế này?

Trong sơn động, đống lửa bằng củi được đốt lên, tiếng lách bách của củi cháy phát ra, đặc biệt vang dội trong không gian im ắng.

Vân Khê ôm gối ngồi bên đống lửa, thỉnh thoảng lại liếc về phía Long Thiên Tuyệt đang gảy lửa ở đối diện. Hắn ngồi ngay ngắn một chỗ trước đống lửa, cầm một cây củi khô cháy dang dở, lưng thẳng, thân ảnh cao ngất như tùng. Ánh lửa thấp thoáng làm khuôn mặt tuấn tú của hắn tăng thêm một phần phong vân, từ trong khuôn mặt khôi ngô ấy phóng ra hơi thở mị hoặc.

Nhớ tới tình cảnh dưới nước của hắn, nàng nhất thời tự nhiên cười khẽ..

Cũng thấp thoáng dưới ánh lửa, khuôn mặt nàng mang theo màu hồng càng thêm chói lọi, nàng nhẹ nhàng cười, tươi sáng như muôn hoa nở rộ.

Long Thiên Tuyệt hạ mi mắt, buồn cười nhìn nàng, cân nhắc mở miệng nói:”Ngươi nhìn cái gì? Có phải cũng bị mị lực của ta cuốn hút hay không?”

Vân Khê không chút khách khí quăng cho hắn ánh mắt khinh thường, nam nhân này thật là tự kỉ!

“Ngươi thật là tôn chủ của Lăng Thiên Cung sao, nghe mọi người nói đó chính là một thế hệ tà giáo?” Đối với thân phận của hắn, nàng đều từ miệng người khác nghe được, nhưng vẫn không có bao giờ hỏi chính hắn, thế nên trong lòng nàng vẫn luôn tò mò.

“Không giống sao?” Hắn nhíu mày, không đáp hỏi lại.

“Ừ…Tà khí thật ra thì có, nhưng chỉ sợ không đủ tàn ác….” Không phải nói tôn chủ của Lăng Thiên Cung là ác ma cuồng bạo, giết người không chớp mắt, người người đều sợ hãi sao? Nhưng nàng lại cảm thấy, hắn so với người được xem là chính nghĩa, lại càng giống hạng người lương thiện chính nhân quân tử hơn!

“Ngươi nói ta không đủ tàn ác? Vậy phải làm như thế nào mới xem là tàn ác, mới xứng với hai chữ Tà tôn đây?” Long Thiên Tuyệt tà tà nhếch mày, xoi mói lời nói bậy bạ của nàng, giương lên khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt khiêm tốn học hỏi.

Vân Khê thấy hắn nhếch mày, lập tức nghĩ đến chuyện vừa rồi, tức giận trừng hắn, nói:”Bên ngoài mọi người truyền rằng ngươi giết người không chớp mắt, ngay cả người già, phụ nữ lẫn trẻ em đều không buông tha…”

“Ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao?” Hắn lại hỏi.

Vân Khê câu môi khẽ cười, nói:”Như Tiểu Mặc thường nói, người xấu không bao giờ đem hai chữ người xấu viết trên mặt…”

Lông mi dài hoa lệ của hắn hạ xuống, ranh mãnh nói:”Thế để ta viết lên trán mình hai chữ người tốt…”

Vân Khê thấy da mặt dày của hắn, khinh thường liếc mắt, mũi đột nhiên ngưa ngứa, hắt xì một cái thật mạnh.

Long Thiên Tuyệt thấy thế, thu hồi ý cười, đứng dậy đi đến bên kia.

Hắn đến cạnh nàng ngồi xuống, cánh tay dài dang rộng, đem nàng ôm vào trong lòng.

“Để cái tên xấu xa này, làm ấm lô cho ngươi, như thế nào?”

Theo góc độ Vân Khê nhìn lại, chỉ thấy nửa mặt của hắn, cùng hắn nói chuyện, lông mi thật dài trên mắt duyên dáng tạo thành một đường cong, mũi và môi hắn đều tinh sảo mà hoa mỹ, hắn như vậy, thật sự hấp dẫn, làm cho không người nào có thể ly khai tầm mắt.

“Vậy ta không khách khí…” Nàng cong môi cười, trong lòng ấm áp, chủ động vươn hai tay, vòng qua thắt lưng hắn, chui chui dụi dụi vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, nhắm hai mắt lại, chợt nhận thấy cảm giác như vậy rất tốt, thật ấm áp, rất ấm áp.

Thân thể hắn không tự chủ cương cứng, lưng lại càng thêm thẳng hơn. Nàng rõ ràng nghe được tiếng ồ ồ thở gấp của hắn, mang thêm vài phần ẩn nhẫn, theo sau là tiếng thở dài bất đắc dĩ, như là hối hận, lại như là giãy giụa, thế nên hai tay nàng bên hông hắn ôm chặt hơn.

Hắn không còn nói chuyện, duy trì trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở mới cho biết sự hiện hữu của hắn.

Hai người đều im lặng không nói, trong sơn động to lớn, giờ phút nàng càng thêm yên tĩnh.

Sắc trời mỗi lúc mỗi tối, thi thoảng hiện lên tiếng gió gào thét bên ngoài động.

Trong sơn động, trừ bỏ thanh âm lửa chảy lách bách, chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai người.

“Ngủ đi, ta thay ngươi canh chừng…”

Hắn dịu dàng nói, như lời chú thần bí thôi miên nàng, mí mắt Vân Khê hoàn toàn khép chặt, trong giây lát liền tiến vào mộng đẹp.

Trong lúc mơ ngủ, Vân Khê mộng về nàng khi bé ở bên cạnh ba mẹ, khi đó một nhà ba người sao mà đầm ấm, sao mà hạnh phúc. Mẹ nàng dịu dàng, tao nhã, ba nàng vừa nghiêm khắc vừa thân thiết đối với nàng. Khi đó, nàng lớn lên trong vòng tay ba mẹ, được họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vô tư vô lự (không lo không nghĩ) khôn lớn.

Trong lúc thiếp ngủ, khóe môi nàng hơi giương lên, cười ngọt ngào.

Cảnh trong mơ lưu chuyển, đó là chuyện phát sinh lúc nàng mười ba tuổi, tại từ đường gia tộc, ba ba gọi nàng tới đến điểm sâu nhất trong mật thất, chính thức đem Tàn hoa bí lục truyền cho nàng.

“Khê nhi, Tàn hoa bí lục truyền từ đời này sang đời khác cho người kế thừa Vân gia, hôm nay ta giao nó cho con. Nhưng nên nhớ, sau này lỡ có người muốn tranh đoạt Tàn hoa bí lục, con không cần liều mạng bảo vệ, bởi lẽ không có gì quí hơn mạng sống.”

Vân Khê lúc ấy không hiểu lời nói ấm áp của cha, chỉ cảm thấy hắn buồn lo vô cớ, lúc này nghĩ lại, mới biết được ba ba có lẽ vốn có dự cảm xấu. Hắn nói nàng không cần liều mình bảo vệ bí lục, bởi vì trên đời không có gì quí hơn tính mạng… Một giọt lệ của nàng chảy xuống, ba ba, cũng bởi lời này của người, mới khiến ta lại càng muốn bảo vệ tốt bí lục, cũng chính vì ta không muốn làm người thất vọng.

Cảnh trong mơ bất chốc biến mất, lại hiện lên một màn trước khi nàng xuyên không.

Các trưởng bối trong gia tộc đang một đường đuổi giết nàng, đuổi tới cạnh vách núi, bọn họ hợp sức bức bách nàng, bản tính ghê tởm hiện rõ trên khuôn mặt chúng. Bọn họ muốn bí lục, muốn vị trí gia chủ, càng muốn mạng của nàng!

“Không được, đừng ép ta!”

“Bí lục là của ta, là ba ba truyền cho ta, các ngươi đều không có tư cách lấy được nó…”

“Đây là các ngươi ép ta….Ta dù chết cũng không đưa nó cho các ngươi….”

“Aaaaaa….”

Long Thiên Tuyệt theo ánh lửa cúi nhìn khuôn mặt Vân Khê, dung nhan kiều mị của nàng ban đầu hồn nhiên ngọt ngào, sau đó lại tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, vô luận là loại biểu tình nào, trước đây ở trước mặt hắn nàng đều chưa thể hiện ra. Đây mới là chân chính nội tâm nàng? Sau sự kiên cường cùng lạnh lùng bên ngoài, không ai biết được mặt khác của nàng, không phải sự hồn nhiên ngọt ngào đó tự nhiên biến mất, mà là do một sự thật tàn khốc buộc nàng trở nên lạnh lùng.

Nàng rốt cuộc mơ thấy cái gì, mới có thể hiển lộ ra thần sắc sợ hãi cùng tuyệt vọng như thế?

“Không được lại đây, các ngươi đừng nghĩ bức ta!” Vân Khê giãy giụa trong mộng, cuối cùng màn nọ một lần lại một lần lặp lại, làm cho nàng cơ hồ không thể chịu nổi.

Trong thống khổ cùng giãy dụa, một vật mềm mại ấm nóng chiếm hữu môi nàng. Vật mềm mại ấy ôn nhu lướt qua môi nàng, lần nữa mạnh mẽ chà xát cánh hoa của nàng.

“Khê nhi, có ta ở đây, đừng sợ!”

Hơi thở nóng rực chậm rãi phun ở tai cùng hai gò má nàng, áp lực trên môi tăng thêm, bắt đầu ve vuốt. Mày Vân Khê đang nhíu chặt dần giản ra, cảnh đáng sợ trong mơ cũng đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh về một nơi giống như đào nguyên tiên cảnh.

Trong khung cảnh thơ mộng ấy, nơi nơi tràn ngập hương hoa, không có tranh chấp, không có lừa gạt, chỉ có hương hoa thơm hòa cùng tiếng chim ríu rít.

Bất tri bất giác, vật gì đó mở ra hai cánh hoa của nàng, tham lam tiếng vào miệng nàng. Nàng cúi đầu rên khẽ, hơi mở miệng, để cho vật ẩm ướt cùng mềm mại kia thoải mái quấy nhiễu, nhu hòa, ngọt ngào đảo qua đầu lưỡi nàng, khơi dậy một trận run rẩy trong cơ thể nàng, nháy mắt cả người hưng phấn như bị thiêu đốt.

Xuất phát từ bản năng, nàng đưa tay, vòng quanh cổ đối phương, đón lấy nó, khiến cho môi nàng cùng nó giao triền nhảy múa.

Trong mộng, muôn hoa hé nở, gió lất phất thổi bay từng đóa hoa, bỗng hiện ra một đạo thánh quang màu trắng chói mắt, bên trong thánh quang xuất hiện một nam nhân, áo hắn trắng như tuyết, nắng ấm áp tỏa lên người hắn một tầng màu vàng, hoàn mĩ thánh thiện, như tiên giáng trần. Hắn hướng nàng đi tới, không thấy rõ mặt của hắn, bởi hắn thật sự quá mức chói mắt.

Hắn ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, ôn nhu ôm nàng trong lòng, ôn nhu hôn nàng….

Giữa thế ngoại đào tiên là một nam tử thanh khiết vô cùng đang ôn nhu, lưu luyến hôn nàng…Mộng đẹp như vậy khiến nàng thật không muốn tỉnh lại, khóe môi duyên dáng không tự chủ cong lên một tia thanh thản.

Thân mình nàng nhẹ nhàng được đặt xuống mặt đất, lưng chạm vào đất trong nháy máy truyền đến tia mát lạnh làm cho nàng thanh tỉnh vài phần. Đây rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là thực tại?

Nàng không phân biệt rõ.

Thân hình cường tráng hạ xuống, đè lên thân thể mềm mại của nàng, tay nàng chặt chẽ quấn quanh cổ hắn, sợ hắn đột nhiên biến mất không thấy. Nếu đây là mộng dĩ lệ (về vợ chồng???), như vậy nàng không muốn tỉnh lại, hắn hôn môi nàng, bàn tay hắn, hơi thở của hắn, còn có giọng nói trầm thấp của hắn, làm cho nàng hạnh phúc đến mê say.

Nhắm hai mắt để hắn tùy ý hôn mặt nàng, mặc hai tay hắn cởi bỏ xiêm y của nàng. Nàng mềm nhũn nằm trên mặt đất, cảm nhận được sự nóng bỏng cùng khát vọng trong nàng, thân mình mẫn cảm dâng lên, mẫn cảm đến mức tay hắn lướt qua da thịt nàng ở nơi nào, nơi đó sẽ không kiềm chế được mà run rẩy.

“Khê nhi, ta có thể không?” Thanh âm trầm thấp của hắn hỏi, như rượu nguyên chất say lòng người.

Trong mơ, cũng là đồng dạng thanh âm:”Nữ nhân, ta có thể không?”

Ánh sáng chói mắt kia dần tán đi, Vân Khê rốt cuộc thấy rõ mặt đối phương, đó là một khuôn mặt hết sức tinh sảo, mi mày xinh đẹp, mũi dọc dừa, môi dù có chút đỏ bừng nhưng lại hết sức mê người, ngũ quan tinh mĩ tràn đầy sức sống tạo thành khuôn mặt khuynh đảo chúng sanh.

Vân Khê khẽ chau mày, như thế nào lại là hắn?

Cảnh trong mơ của nàng lại chuyển, đến tình cảnh ngày đầu tiên nàng đến Ngạo Thiên đại lục.

Ngày đó, nàng vô tình bước chân vào cấm địa.

Sương trắng lượn lờ trong rừng trúc, một tòa nhà tao nhã ẩn cư bên trong, ấm áp khi xuân về, ngây ngất hương hoa bay theo gió. Từ trong rừng trúc thấp thoáng một thân ảnh, có thể thấy rõ bạch y phiêu diêu theo gió múa kiếm, từng đóa hoa lất phất rơi theo.

Nàng tò mò tìm đường vào sâu bên trong.

Bóng trắng trước mặt nàng phút chốc biến mất, cảm nhận được nguy hiểm tới gần, nàng thấy một thanh kiếm sắc bén đang đặt ngay cổ nàng. Trong lòng nàng đột nhiên chấn động, nâng con ngươi lên, mắt chống lại khuôn mặt tuyệt sắc khiến người người kinh diễm.

Khuôn mặt tuấn tú hé ra kia có đôi mi cong dài, mũi kiêu ngạo thẳng, môi mỏng kiên nghị. Cặp mắt thâm thúy như hổ, toàn thân tản ra một cỗ cuồng vọng cùng bá đạo không ai bì nổi, hơi thở nghiêm nghị, lạnh lùng kinh người.

Từ cái nhìn đầu tiên, nàng liền biết, nàng về sau sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.

Rõ ràng là cùng khuôn mặt, chính là trên mặt hắn mỗi một đường nét cùng biểu cảm đều phá lệ, hết sức ôn nhu, hoàn toàn bất đồng cùng người nọ trong ấn tượng của nàng, hắn rốt cuộc là ai?

Dưới chân núi Từ Vân, khuôn mặt hắn băng lãnh nhìn nàng, ánh mắt sắc bén khóa chặt nàng, bá đạo nói:”Nữ nhân kia, ngoan ngoãn ở đây chờ ta, không được đi mất….Nếu ngươi lén trốn đi, ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi dám đắc tội ta.”

Khuôn mặt kia hé ra một màn nọ, nàng còn chặt chẽ khắc sâu trong đầu, xóa đi không được!

“Không cần! Ngươi cút mau cho ta…”

Vân Khê đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, thấy được khuôn mặt Long Thiên Tuyệt đang phóng đại ngay trước mắt nàng. Ánh mắt thâm thúy của hắn lưu chuyển một loại tình cảm phức tạp, mi tâm chau lại,nồng đậm sầu tư.

Chống lại ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy hồ của hắn, Vân Khê ngây ngốc tại chỗ, hắn như thế nào lại nằm trên người nàng, hơn nữa trong không khí tràn ngập hương vị mờ a? Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra? Tâm tình của nàng rất phức tạp, chuyện lúc nãy là trong mơ hay thực tại?

Nếu là mơ, tại sao lại xuất hiện gương mặt nguy hiểm của nam nhân nọ?

Có phải đã xảy ra chuyện gì không hay rồi không? Có phải hắn đã phát hiện nàng ly khai núi Từ Vân, nên hắn mới tìm nàng?

Toàn thân bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Ánh mắt biến hóa cùng suy nghĩ của nàng, Long Thiên Tuyệt đều quan sát được, hắn cảm thấy mất mát, đáy lòng dâng lên một cỗ thương tiếc. Nàng rốt cuộc mơ thấy gì, vì cái gì sợ hãi?

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, vì nàng lau đi mồ hôi, đến tột cùng có chuyện gì đáng sợ, có thể làm nàng ra mồ hôi lạnh như thế?

“Khê nhi, đừng sợ! Có ta ở đây, không ai có thể thương tổn ngươi.”

Hơi thở dồn dập của Vân Khê dần chuyển sang bình lặng, rồi nhìn hắn thật sâu, phảng phất như từ trên người hắn chiếm được một cỗ năng lượng, bất an trong lòng cũng dần biến mất.

“Gặp ác mộng sao? Có thể cho ta biết nàng mơ thấy gì không?” Thanh âm của hắn say mê như rượu.

“Ta mơ thấy…” Vân Khê thốt ra thanh âm, nhưng không biết nên nói cho hắn về cảnh nào, cảnh nam nhân trong mơ, cảnh nàng tò mò bước vào rừng trúc, hay cảnh nàng bị bắt.

“Ta mơ thấy có người muốn đuổi giết ta…”

“Đừng sợ, không có việc gì, chẳng qua chỉ mộng thôi.” Hắn cúi đầu, dịu dàng hôn nàng, hôn nhiều chỗ trên khuôn mặt nàng, mềm nhẹ như vỗ về búp bê bằng sứ.

“Ân” Nàng khẽ nói, vặn vẹo thân thể, lại cảm thấy được thân thể hai người giờ phút này tiếp xúc hết sức thân mật, dung nhan tuyệt sắc của nàng bỗng nhiễm một tầng đỏ hồng. Nguyên lai, cảnh vừa rồi trong mơ, không phải tất cả đều là hư ảo.

Nguyên lai, thật sự có người yêu thương nàng, cho nàng ấm áp.

Như vậy, câu hỏi lúc nãy, có phải cũng là hắn hỏi hay không?

Nghĩ đến chuyện như vậy có thể xảy ra, mày nàng không khỏi giãn ra, môi cong lên.