Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 6 - Chương 2: Không tệ, bản thiếu thích




Đối diện Đông Phương Hi từ trong không gian rút ra một thanh nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm vừa rút ra, lóe một bạch quang chói mát, giống như một cái màu bạc thất luyện. Linh khí ngưng trên thân kiếm, thân kiếm thẳng đứng.

Tần Ly phát hiện linh khí hai người đều là thần khí bình thường, cũng là từ trong hư không lấy ra, có chút kinh ngạc. Kính của nàng cũng là thần khí, nàng hiểu thần khí không thể đặt trong không gian giới chỉ. Nhưng thần khí của họ không phải lấy từ trong Linh Hải, có chút mới mẻ.

Đông Phương Hi dùng nhuyễn kiếm, người khiêu chiến cần nhiều kỹ xảo hơn sử dụng kiếm cứng rắn, chỉ thấy Đông Phương Hi lúc nãy còn đứng ở một góc, nháy mắt đâm tới Nam Cung Hạ. Kiếm như linh xà, một chiêu tràn ngập khiêu khích và quả quyết. Thân kiếm xoay tròn, mang theo linh khí như gió xoáy.

Mắt Nam Cung Hạ ngưng lại, dưới chân vừa chuyển, nghiêng người một cái tránh thoát một kiếm sắc bén. Toàn thân đè thấp chiều cao cơ thể, trên đoản đao mang theo đao phong sắc bén, một đao tiếp một đao chém về phía Đông Phương Hi. Đao phong chứa linh khí, giống như băng sơn hàn phách.

Đoản đao không ngừng va chạm nhuyễn kiếm, phát ra tiếng "keng keng" giòn vang, mang theo tư thế hào hùng đại khí mạnh mẽ. Động tác cơ thể của hai người không dong dài dây dưa, quả quyết anh khí. Tựa như song long, lại mỗi người mỗi vẻ.

Lôi đài bị chiêu thức của hai người đánh tới tạo ra những rung động "ầm ầm", nhưng không có chút hư hao. Tần Ly cẩn thận quan sát lôi đài, phát hiện lôi đài này hoàn toàn khác lôi đài nàng thấy ở Cực đại lục. Tuy rằng lôi đài ở Cực đại lục dùng chất liệu tốt nhất để xây dựng, nhưng trong tỷ thí cũng khó miễn sẽ có hư hao, lôi đài bị huỷ trước mắt Tần Ly cũng có vài cái. Nhưng lôi đài nơi này không biết dùng chất liệu gì, lại có thể hấp thu linh khí công kích của bọn họ, hoàn toàn không có hư hao.

Tu vi Nam Cung Hạ và Đông Phương Hi nhìn như sức mạnh ngang nhau, nhưng có nhãn lực đều có thể nhìn ra Đông Phương Hi hiện tại đã có chút không ổn, hơn nữa tính hắn vội vàng xao động, bởi vậy rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.

Hiện Tần Ly hoàn toàn không thấy rõ chiêu thức của hai người, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh hai người không ngừng chiến đấu. Tuy rằng cách xa, cũng hiểu chiêu thúc hai người tạo ra nàng hoàn toàn không thể ngăn cản. Đây là thực lực thần vương, thiếu chút phù hoa, lại càng khiếp hồn người.

So với giữa bọn họ, Tần Ly cảm thấy chiến đấu mình dưới hạ giới trải qua tựa như tiểu hài tử gặp gia gia, hoàn toàn không thể so sánh.

Tuy rằng thấy không rõ hướng chiêu thức của hai người, Tần Ly vẫn không chuyển ánh mắt. Nam Cung Ngạo dư quang luôn luôn chú ý nàng, phát hiện nàng cũng không giống nữ tử thế gia khác đều chú ý bộ dáng và động tác của hai người trên đài, mà là chú ý hướng chiêu thức của hai người.

Nhưng xem tu vi nàng, dẫu có chú ý, cũng không nhìn ra. Không phải vấn đề nhãn lực, mà là thực lực chênh lệch.

Độ cong khóe miệng Nam Cung Hạ ngày càng lớn, biết Đông Phương Hi bắt đầu nóng vội. Song đao ở trước thân kéo một hình cung tròn, tiếp hình thành một linh kỹ phức tạp. Hai chữ "Toái không!", khí quán cầu vồng, mang theo khí phách không thể chiến thắng.

Đoản đao hình thành linh kỹ giống như ngàn vạn mũi trên bắn cùng lúc, xé rách không gian, vẽ ra từng đạo màu đen, ùn ùn đánh tới trên người Đông Phương Hi.

Mẵt Đông Phương Hi tối sầm lại, biết bản thân vừa mới nóng vội. Dưới chân xoay chuyển, thứ phi thăng cửu tiêu, gian nan tránh thoát một chiêu vừa rồi.

Nam Cung Hạ không cảm thấy thất vọng, độ cong khóe môi ngược lại càng kéo càng lớn. Hắn hiểu biết bạo long Đông Phương Hi hơn tất cả, tuy rằng tính khí nóng nảy, nhưng nếu hiểu biết bản thân không đủ, tuyệt đối sẽ không vào thời khắc mấu chốt bởi vì tính tình của mình mà rơi vào hạ phong. Vừa rồi có thể khiến hắn xuất hiện cảm xúc vội vàng xao động, đã là không dễ dàng.

Nếu Đông Phương Hi dễ dàng đã bại bởi hắn, thì phải khiến hắn thất vọng rồi. Như vậy tên mình và hắn cùng xưng thiên tài, chẳng phải cũng thành đồ chỉ có danh?

Đông Phương Hi một bước lên trời, ở không trung đảo ngược một cái ngưng linh lực đánh xuống phía dưới. Trường kiếm mang theo khí thế không thể địch nổi đâm về phía đỉnh đầu Nam Cung Hạ, Tần Ly dường như thấy được ánh quanh linh khí tạo ra, không khỏi đổ mồ hôi thay Nam Cung Hạ. Nàng hiện tại đã coi Nam Cung Hạ thành bằng hữu, tự nhiên không muốn hắn bị thương.

Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện bản thân lo lắng hoàn toàn là dư thừa. Nam Cung Hạ tuy rằng không liếc nhìn bên trên, cũng cảm giác được áp lực phía trên. Hắn cũng không trốn tránh, mà đặt song đao lên trên đỉnh, cố gắng kháng một kích này. "Oanh" một tiếng bạo vang, tầm mắt mọi người đều nhìn phía hai thanh đoản đao, sợ giây tiếp theo dường như sẽ vỡ vụn.

Tần Ly có thể nhìn ra hai người đều là huyền linh sư, lại đều không triệu hồi huyền linh thú. Nàng không biết là, ở trên Thần Ma đại lục, phần lớn tỷ thí là dựa vào thực lực chính mình, huyền linh thú cũng chỉ là thủ đoạn bảo mệnh. Nói cách khác, ở dưới tình huống thực lực tương đương sẽ không dễ dàng triệu hồi huyền linh thú. Nếu vừa lên đã triệu hồi huyền linh thú, ngược lại sẽ bị người nhạo báng.

"Hạ, không ngờ lâu như vậy không luận bàn với huynh, thực lực lại có tiến bộ!" Đông Phương Hi phi dừng ở đối diện Nam Cung Hạ, trong mắt có một tia kinh ngạc.

Nam Cung Hạ thủ đoạn vừa chuyển, chắn đoản đao ở trước ngực, mi liếc mắt đưa tình cười nói: "Cũng vậy!"

Ngón tay Đông Phương Hi có hơi hơi run run, hiển nhiên là bị một kích vừa rồi chấn động. Một kích lúc nãy hắn đã dùng chín thành linh lực, hơn nữa còn đánh từ trên xuống, lại có thể bị hắn vững vàng tiếp được.

Quan hệ âm thầm của hai người tuy rằng không tệ, nhưng đề cập đến vinh dự gia tộc, vẫn là không thể nương tay. Hai người đều có đúng mực, tự nhiên sẽ không xuất hiện tình huống xuống nước hay không tận lực. Hắn vừa rồi là hết lực, không ngờ lại không thành công.

"Thời gian đủ lâu, bản thiếu cũng không thể để giai nhân đợi lâu." Dứt lời, Nam Cung Hạ ngưng toàn bộ linh lực, lại là một linh kỹ đánh ra ngoài.

"Phá Ma!"

Trên đài mọi người một trận một trận hoan hô thét chói tai, không khí dĩ nhiên đạt tới đỉnh. Gia chủ Đông Phương gia tộc Đông Phương Sóc trong mắt lóe ám quang không rõ, tu vi Nam Cung Hạ lại ở phía trên Hi nhi, xem ra trận này nhất định thua.

Gia chủ Nam Cung gia tộc Nam Cung Lâm Thiên tâm tình không tệ, nhất là nhìn đến sắc mặt Đông Phương Sóc có chút âm trầm, trong lòng lại một trận đắc ý.

Hai vị sứ giả Thần điện liên tiếp gật đầu, Nam Cung Hạ và Đông Phương Hi đều là thiên phú dị bẩm, tiếp tục trưởng thành, tương lai nhất định có thể thuận lợi tiến vào Thần điện.

Tứ đại gia tộc chấp chưởng một phương, an bày tỷ thí này, ngoài đốc thúc người trẻ tuổi nỗ lực tu luyện, còn vì có thể được Thần điện coi trọng. Mới trước mắt thôi, tứ đại gia tộc đều có không ít người tiến vào Thần điện. Nhìn thấy sứ giả Thần điện gật đầu, tâm tình Đông Phương Sóc mới bình phục một ít.

Phàm là người có tu vi tương đối cao, đều có thể nhìn ra linh kỹ này của Nam Cung Hạ có uy lực hơn Toái Không vừa rồi. Khí thế dời núi lấp biển trong đó, dù là thần vương trung kỳ cũng phải kiêng kị vài phần. Cấp bậc càng cao, chênh lệch một giai càng lớn, dưới tình hình chung, kém một giai, kết cục đã xác định.

Đông Phương Hi mắt thấy linh kỹ của Nam Cung Hạ đánh về phía mình, thân hình uốn éo, nhuyễn kiếm theo một góc độ quỷ dị đâm tới. "Tuyết Phi Trục Tinh!"

Thân kiếm rung động, ánh ra tàn ảnh, phiến phiến ngân quang lượn lờ, trông rất đẹp mắt. Góc độ đâm kiếm rất là xảo quyệt, mọi người lại bắt đầu lo lắng cho Nam Cung Hạ.

Nam Cung Hạ cong khóe miệng, chính là một kích này. Hắn đoán chắc thời điểm mình dùng Phá Ma, Đông Phương Hi nhất định sẽ sử dụng "Tuyết Phi Trục Tinh", bởi vì hai linh kỹ này đều là một kích mạnh nhất của họ.

"Toái Không Phá Ma!"

Cái gì?

Chỉ thấy Nam Cung Hạ dung hợp hai lĩnh kỹ mình đã sử dụng cùng một chỗ, linh lực bên trong dùng mười phần.

Đông Phương Hi xem Nam Cung Hạ hồ li một loại tươi cười, âm thầm cắn chặt răng, trở tay rút kiếm đâm ra về, đem toàn bộ linh lực đều dùng trên phòng ngự.

Cùng lúc Nam Cung Hạ sử dụng linh kỹ, thân thể cũng bắn theo ra ngoài. Trực tiếp vọt tới phía sau Đông Phương Hi, đoản đao đâm tới nói: "Hi, ngại quá, huynh thua!"

Đông Phương Hi chặn linh kỹ vừa rồi, cũng đã không kịp chống đỡ động tác của Nam Cung Hạ. Trên người có chút chật vật, tay nắm nhuyễn kiếm cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ nói: "Xú tiểu tử huynh, một chút mặt mũi cũng không cho ta!"

"Được, buổi tối mời huynh uống rượu." Nam Cung Hạ dứt lời, hai người lại thành huynh đệ tốt kề vai sát cánh.

Trên đài ánh mắt nữ tử nhìn Nam Cung Hạ càng thêm điên cuồng, bên trong đều là tràn đầy ái mộ, nhưng đều bị Nam Cung Hạ tự giác che chắn. Bỏ song đao vào sát không gian, tự động biến mất.

Trở lại khán đài, Nam Cung Hạ trực tiếp ngồi xuống bên người Tần Ly, cười lưu manh nói: "Tiểu Lưu Ly, thế nào, vừa rồi bản thiếu soái không?"

Tần Ly gật đầu: "Cũng được!"

Nam Cung Hạ cười khổ một tiếng nói: "Cái gì mà cũng được? Có thể không đả kích ta sao?"

"Linh khí lúc nãy ngươi bỏ đâu vậy?" Tần Ly vừa rồi liền cảm thấy mới mẻ, thấy hắn đi qua, đã nghĩ hỏi một chút.

Nam Cung Hạ duỗi tay, trong hư không xuất hiện song đao mỏng như cánh ve. "Ngươi nói cái này? À, ta hiểu rồi, ngươi chưa thấy qua tùy thân không gian hả?"

Tần Ly gật đầu, quả thật chưa thấy qua.

"Chờ thực lực ngươi đến thần vương, tự nhiên là có thể tự mình khai sáng, không gian này dùng tốt hơn không gian giới chỉ nhiều, cái gì cũng có thể đựng. Không gian giới chỉ bỏ phong ấn tinh thần, ai cũng có thể dùng. Nhưng tùy thân không gian thì khác, dẫu ngươi đã chết, nó cũng chỉ phiêu đãng trong hư không. Trừ phi cơ duyên xảo hợp, nếu không đồ gì đặt ở tùy thân không gian, người khác cả đời cũng lấy không được." Nam Cung Hạ khó được có tâm tư giải thích.

Tần Ly đã hiểu, tùy thân không gian này quả thật là thứ tốt. Lúc ở Cực đại lục, sự tình giết người lấy không gian giới chỉ không ít. Nhưng nếu là tùy thân không gian, người khác căn bản không thể nào xuống tay. Trừ phi là cơ duyên xảo hợp cho ngươi phát hiện cửa vào không gian, có thể nói là bí cảnh tuyệt đối.

Nam Cung Hạ duỗi người, vẫn là bộ dáng lười nhác. "Tiểu Lưu Ly, bản thiếu mang ngươi đi chơi nhé? Tỷ thí về sau không có gì đáng xem, lại nói hiện tại tu vi ngươi cũng xem không hiểu."

Tần Ly nhìn phía dưới, phát hiện người lên sân về sau tu vi đều thấp hơn Nam Cung Hạ mấy cấp bậc, xem qua tỷ thí Nam Cung Hạ và Đông Phương Hi, những người khác đích xác thực không có gì đáng xem. Trên đài nữ tử trẻ tuổi đều đều yên tĩnh lại, chỉ lén lút ngắm chỗ Đông Phương Hi cùng Nam Cung Hạ.

Tần Ly gật đầu, Nam Cung Hạ lôi kéo nàng xuống khán đài. Tuy rằng kéo tay áo, Tần Ly vẫn có chút khó chịu, rút tay về.

Nam Cung Hạ thấy Tần Ly cúi đầu, đưa tay nắm trở về, trong lòng có chút không thoải mái. Tay vừa đưa ra, Tần Ly né qua.

Nam Cung Hạ nhíu mày, chưa từng có nữ tử sẽ tránh sự đụng chạm của hắn. Mỗi lần nếu tâm tình hắn tốt kéo tay ai đó, hoặc là sờ soạng mặt ai, người nào không phải một mặt thẹn thùng nhìn hắn? Nhưng hắn thấy, Tần Ly không phải bởi vì thẹn thùng, mà là khó chịu. Sắc mặt lạnh đi, tính khí đại thiếu gia tái phát, tay nắm lấy cổ tay nàng đi về phía trước.

Tần Ly lại định tránh thoát nhưng tránh không thoát, sắc mặt cũng lạnh xuống. "Hạ thiếu, mời ngươi buông tay."

"Tiểu Lưu Ly, đừng quên, ngươi chỉ là một tỳ nữ của bản thiếu, không có tư cách cùng bản thiếu cò kè mặc cả." Nam Cung Hạ vừa quay đầu lại, hai tròng mắt giống như mạn đà la bên trong luyện ngục, cực xinh đẹp lại mình đầy kịch độc.

Tần Ly một hơi buồn ở ngực, nỗ lực đình chỉ. Được rồi, nàng hiện tại tu vi thấp, quả thật là không có tư cách cò kè mặc cả. Song Tần Ly cũng không phải người mặc người chà đạp, không có thực lực nàng còn có luyện dược thuật. "Lặp lại lần nữa, mời ngươi buông tay, bằng không tự gánh lấy hậu quả!"

Nàng tuy rằng coi Nam Cung Hạ là bằng hữu, nhưng cũng có điểm mấu chốt. Nàng không thích người đụng chạm ngoài Minh Dạ, cho dù là bằng hữu cũng không được.

Nam Cung Hạ dừng bước chân, quay đầu đến yên lặng nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng đến cùng vì sao nắm chắc vậy, chẳng lẽ không sợ bản thân mất hứng xử lý nàng sao?

Ánh mắt Tần Ly kiên định lạnh lùng, hiển nhiên đã trở mặt. Nếu Nam Cung Hạ cả tôn trọng tối thiểu cũng làm không được, nàng sẽ lo lắng sẽ không coi hắn là bằng hữu nữa.

Nam Cung Hạ im lặng thở dài, cuối cùng thả tay. "Tiểu Lưu Ly, không ngờ ngươi rất quật cường. Không tệ, bản thiếu thích." Trong mắt ánh sáng lãnh nhạt dần, tươi cười lưu manh lại xuất hiện trên mặt.

Nam Cung Hạ cảm thấy bản thân tám phần là điên rồi, lại thật sự coi nữ nhân trở thành bằng hữu. Nếu không một câu nói nàng vừa mới uy hiếp mình, hắn đã sớm vẫy tay giết chết nàng.

Hai người vốn không khí vui thích trở nên có chút xấu hổ, một đường không nói chuyện. Nam Cung Hạ ở phía trước dẫn đường, Tần Ly theo ở phía sau, đi đến phố hạ dân.

Một con phố cũ nát kéo dài xuất hiện trước mặt hai người, so với Nam Cung Hạ một thân xa hoa đứng ở ngã tư có chút không hợp nhau.

"Tiểu Lưu Ly, nơi này chính là phố hạ dân, đi, đi tìm quản lý địa phương hỏi một chút."

Tần Ly thấy Nam Cung Hạ cũng không có quên nhắc nhở mình, sắc mặt dịu đi. Đi theo hắn tới một gian nhà, người lui tới đều nhìn chăm chú vào bọn họ.

Người làm hộ tịch đều đứng xếp hàng một bên, Tần Ly cũng không thể chen ngang. Nam Cung Hạ vốn định hỏi thay nàng, nghĩ ngợi lại không nhúc nhích, tựa vào cạnh cửa chờ.

Người ở bên trong vừa thấy Nam Cung Hạ đều có chút kinh ngạc, đều tránh sang một bên nhường đường. Người vừa tránh ra, quản lý hộ tịch Chương Võ lập tức thấy Nam Cung Hạ đứng tựa vào cửa. Vội từ trên ghế đứng lên, chạy chậm đến trước mặt hắn, một mặt cười nịnh: "Hắc hắc, Nam Cung công tử, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy? Ngài có chuyện phải làm sao? Cứ việc phân phó."

Nam Cung Hạ hơi nghiêng người, ánh mắt liếc về phía Tần Ly.

Chương Võ có thể leo lên vị trí này, nhãn lực tự nhiên rất tốt. Lập tức chạy đến bên Tần Ly: "Vị tiểu thư này, ngài có chuyện gì muốn làm?"

Tần Ly nhìn Nam Cung Hạ, quay đầu lại nói: "Ta muốn tìm một người, chắc hẳn là một ngàn nhiều năm trước phi thăng lên."

"À, không biết hắn tên gọi là gì? Ta sẽ giúp ngài đi thăm dò."

"Diễm Lân!" Tần Ly suy tư một chút, vẫn báo tên.

Chương Võ đã biết tên, lập tức chạy về nghiêm cẩn tìm đọc. Hôm nay hắn may mắn, nếu có thể tìm được người kia, dựa vào tài lực và thế lực Nam Cung gia, nhất định có thể lấy được chút ưu việt. Nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được người này, không khỏi có chút thất vọng.

Đi trở về trước mặt Tần Ly: "Ngại quá, vị tiểu thư này, không có tin tức của người này. Nói vậy người này hẳn là gia nhập thế lực nào đó, cũng không có xuất hiện ở phố hạ dân."

Tần Ly có điểm thất vọng, bất quá ngẫm lại cũng phải, lấy tính Diễm Lân, chắc chắn sẽ không cam lòng sinh sống ở nơi này, nhất định sẽ đi chỗ khác. Gật đầu, mỉm cười nói: "Phiền toái ngươi."

"Không tìm được?" Nam Cung Hạ không cần nghe, nhìn sắc mặt Tần Ly cũng biết. "Đi thôi, ngươi nói tên với ta, bản thiếu giúp ngươi đi hỏi thăm một chút."

"Ừ, hắn tên Diễm Lân." Tốt xấu gì lấy địa vị Nam Cung gia, hỏi thăm tự nhiên cũng dễ dàng hơn nàng.

Nam Cung Hạ vừa nghe tên thì biết là một nam nhân, con ngươi trầm trong một cái chớp mắt. Ngẩng đầu nói: "Tiểu Lưu Ly, có tin tức ta sẽ nói cho ngươi. Được rồi, người không tìm được cũng không thể lãng phí thời gian, bản thiếu mang ngươi đi nơi này."

"Leng keng"

Nam Cung Hạ vốn đang bước nửa chân thì dừng lại, nhìn ngọc bài bên thắt lưng nhíu mày. Tháo ngọc bài xuống, rót vào một tia linh lực. "Có việc ạ?"

"Xú tiểu tử, nói chuyện với cha ngươi thế à? Về đây mau."

Tần Ly bĩu môi, phương thức ở chung của hai phụ tử này thật đúng là......

Phụ thân Nam Cung Hạ là nhị đệ Nam Cung Lâm Thiên - Nam Cung Lâm Viên, ở Nam Cung gia địa vị cũng tương đối cao. Nam Cung Lâm Thiên không có con, chỉ phải ba nữ nhi, bởi vậy luôn luôn đối xử với Nam Cung Hạ và Nam Cung Ngạo như con ruột.

Người Nam Cung gia đều biết, Nam Cung Hạ cùng Nam Cung Ngạo chính là người thừa kế gia chủ sau này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chính là chọn người kế thừa từ trong hai bọn họ.

"Ài, hôm nay chỉ sợ là đi không được." Nam Cung Hạ lắc lắc đầu, bộ dáng cực không tình nguyện. Quay đầu nói với Chương Võ: "Gì đó ơi, đi tìm tọa kỵ cho bản thiếu."

Chương Võ đối với Nam Cung Hạ không nhớ được tên của hắn, một chút mất hứng đều không có, vui vui vẻ vẻ đi chuẩn bị.

Trở lại Nam Cung gia, Nam Cung Hạ đuổi Tần Ly về tẩm điện, "Tiểu Lưu Ly, ngoan ngoãn trở về chờ, bản thiếu lập tức trở về, buổi tối dẫn ngươi đi ra ngoài ăn ngon." Nói xong cũng không nhìn Tần Ly, thả người bay đi.

Tần Ly một đầu hắc tuyến, đây là cái ngữ khí gì, nàng cũng không phải sủng vật của hắn. Xoay người trở về trong điện, chuẩn bị về huyền giới tu luyện.

Trở về huyền giới, đem hỗn độn linh thạch Nam Cung Hạ cho nàng ra. Hiện tại tăng lên thực lực mới là mấu chốt nhất, bằng không nàng căn bản không dám một mình đi ra ngoài xông xáo. Cũng không thể mãi ở Nam Cung gia, xem ra nàng phải kiếm một chút tiền trước mới được, đến lúc đó là có thể mua nhiều linh thạch.

Trong huyền giới bốn năm ngày, Tần Ly đã luyện hóa linh thạch sạch sẽ, tu vi tăng đến thần giả lục giai. Cảm giác thời gian không sai biệt lắm, liền ra huyền giới.

Nam Cung Hạ bay đến chính sảnh Nam Cung gia, lúc này Nam Cung gia có thể nói là người đều tập trung ở bên trong. Nam Cung Lâm Thiên, Nam Cung Lâm Viên và Nam Cung Ngạo đều ở trong đó.

"Đều đến đông đủ?" Nam Cung Hạ rảo bước vào đại sảnh, an vị ở cái ghế cuối cùng. Tựa vào trên ghế, lười nhác nói không nên lời.

Nam Cung Lâm Viên nhíu mày lắc đầu, "Ngồi không ra ngồi, tiến vào cũng không biết chào ai!" Ở trong đại gia tộc, đối với quy củ rất nghiêm. Nhưng nói tới nói lui, hai con hắn đều là thiên tài, tự nhiên cũng sẽ không thật sự trách phạt.

Những người khác hiển nhiên đã sớm quen cái dạng này của Nam Cung Hạ, Nam Cung Ngạo cũng không nói một lời, lạnh lùng ngồi ở chỗ kia, hai huynh đệ này là ngoại lệ của Nam Cung gia, cũng là người không thể đắc tội nhất. Nhất là Nam Cung Hạ, âm tình bất định. Cao hứng thì dễ nói, mất hứng vậy tự cầu nhiều phúc.

Nam Cung Lâm Thiên hắng giọng: "Được ròi, hôm nay gọi các ngươi đến chính là thương lượng một chút chuyện đi Phong Vân đảo. Ma giới từ sau khi Ma đế trở lại, liền bắt đầu công kích thậm tệ lãnh địa thần giới chúng ta. Minh giới bây giờ còn đang ở trạng thái quan sát, thừa dịp trong khoảng thời gian này nhất định phải đuổi người Ma giới về Ma giới. Linh Vị lần này phái hai thần quân muốn dẫn người bốn nhà cùng đi Phong Vân đảo, ta chuẩn bị để Hạ nhi và Ngạo nhi đi lịch lãm một phen."

"Gia chủ, này!" Nam Cung Lâm Viên có chút không vừa ý, để hai con trai bảo bối của hắn cùng đi, lỡ may gặp được cái gì ngoài ý muốn làm sao bây giờ?

Nam Cung Lâm Thiên không nói tiếp, ngược lại nhìn Nam Cung Ngạo cùng Nam Cung Hạ: "Thế nào, có đi hay là không?"

Nam Cung Ngạo chỉ phun ra một chữ "Đi" không có câu sau.

Nam Cung Hạ cười quỷ dị: "Không phải là Ma giới sao? Còn sợ bọn họ chắc?"

Thái độ hai người đã tỏ, Nam Cung Lâm Thiên nở nụ cười, "Tốt, vậy ngày mai phải đi Thần điện đưa tin đi!"

Nam Cung Lâm Viên hận không thể đánh chết hai xú tiểu tử này, đây là có thể tùy tiện đáp ứng sao? Tuy rằng là một thời cơ tốt để lập công, nếu hành động lần này biểu hiện tốt, về sau tiến vào thần điện cơ bản chính là chuyện như đinh đóng cột. Nhưng còn có nguy hiểm nữa, vạn nhất......

Càng nghĩ càng không thoải mái, nghĩ một lát lại cùng Nam Cung Lâm Thiên thương lượng một chút, dù lưu một người ở nhà cũng tốt!

"Không còn chuyện khác nữa?" Nam Cung Hạ từ ghế đứng lên, xoay người đi ra đại sảnh.

Nam Cung Hạ trực tiếp bay đến tẩm điện của Tần Ly, vừa vào cửa thì thấy Tần Ly đang ngồi ở trong sảnh. "Tiểu Lưu Ly, ngươi đây là chờ bản thiếu sao? Thực ngoan!"

Tần Ly vừa ngẩng đầu, "Nhanh như vậy đã nói xong rồi?"

"Ừ, ngày mai bản thiếu phải xuất môn, buổi tối hôm nay mang ngươi đi chơi."

"Đi chỗ nào?" Tần Ly hỏi ra rồi mới cảm thấy có điểm xấu hổ. Đây là bí mật của Nam Cung gia, nàng không nên hỏi như vậy.

Nam Cung Hạ không có gì cố kỵ, "Đi Phong Vân đảo, Ma giới gần đây lại không yên."

"Người đi rất nhiều sao?"

"Ừ, hẳn là không ít."

Tần Ly trầm mặc, kỳ thực nàng muốn nói có thể dẫn nàng cùng đi không, nhưng mà ngẫm lại cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng, dù sao bọn họ mới nhận thức một ngày.

Nam Cung Hạ đi đến bên cạnh Tần Ly, khom thắt lưng ngẩng đầu nhìn nàng: "Sao thế? Muốn đi theo bản thiếu hả?" Muốn nói lại thôi, còn hỏi nhiều vấn đề như vậy, Nam Cung Hạ cũng đoán được bảy tám phần.

"Có thể không?" Tần Ly trốn về sau. Mặt hắn cách mình gần quá.

Nam Cung Hạ duỗi thẳng thắt lưng, vươn tay vuốt ve cằm, nhướng mày nói: "Cũng không phải không thể, nhưng mà ngươi nghe lời mới được. Nữ trang khẳng định là không được, vậy làm gã sai vặt cho bản thiếu?"

Tần Ly cũng không biết vì sao mở miệng muốn đi theo, đối với Nam Cung Hạ không đứng đắn nàng đã có thể miễn dịch, chỉ gật đầu.

"Được rồi, việc này định như vậy, đi, bản thiếu mang ngươi đi ra ngoài."

Hai người đi tới cửa, Nam Cung Hạ dang tay, ôm Tần Ly vào trong lòng, thả người bay lên trời.

Động tác của hắn thật sự quá nhanh, tim Tần Ly sợ tới mức "thịch" nhảy dựng. "Buông tay."

"Ngươi xác định muốn ta buông tay?" Nam Cung Hạ vốn chỉ định đùa một chút, thấy sắc mặt Tần Ly không tốt, thở dài: "Yên tâm, bản thiếu đối với thân thể ngươi không có hứng thú. Tiểu Lưu Ly, ngươi nghĩ nhiều rồi. Sở dĩ ôm ngươi, chỉ để thuận tiện."

Tần Ly không nói gì, sắc mặt vẫn là lạnh lùng.

Đến trước một tòa lâu sáu tầng, Nam Cung Hạ thả tay. Vừa vào cửa, có một nữ tử uốn éo cơ thể như rắn nước đi tới cạnh Nam Cung Hạ, mùi hương bay vào mũi cũng không làm người cảm thấy ghê tởm. Một tay phe phẩy quạt hương bồ, một tay đặt ở trên vai Nam Cung Hạ nói: "Hạ thiếu, tầng sáu đều vì ngài chuẩn bị tốt! A, còn dẫn theo tiểu mỹ nhân đến?"

"Ừ." Nam Cung Hạ nghiêng người, đi vào bên trong, cảm giác người phía sau không theo kịp, kêu lên: "Thất thần làm gì thế?"

Tần Ly nhìn chỗ này, tầng một bố trí thập phần lịch sự tao nhã, vừa thấy chính là chỗ ăn cơm. Nhưng cũng thấy trên bàn có mấy nữ tử bồi rượu, trong lúc nhất thời có điểm không rõ nơi này đến cùng là đang làm gì, nghĩ liền dừng lại bước chân.

Tần Ly thấy Nam Cung Hạ nhìn nàng, chung quanh thực khách cũng đều ngẩng đầu nhìn nàng, bước nhanh theo lên. Vào bên trong thì thấy một không gian thông đạo, dĩ nhiên là trực tiếp thông đến các tầng, so thang lầu tiện hơn rất nhiều. Nhưng một tửu lâu, tạm thời coi nó là tửu lâu đi, lại có không gian thông đạo, này cũng quá xa xỉ rồi?

Đến tầng sáu, Nam Cung Hạ quen thuộc đi đến trước một nhã gian, đẩy cửa đi vào. Trên đỉnh như nơi thả hoa đăng, một vòng minh châu lóe ánh sáng ôn nhu, vây quanh một khối linh thạch bé hơn nắm tay ở giữa, chiếu sáng toàn hộ gian phòng. Ở giữa là một cái bàn lớn, lúc này mặt trên đã bày đầy rượu và thức ăn.

Nam Cung Hạ trực tiếp đi đến giữa gian ngồi xuống, "Tiểu Lưu Ly, ngươi cứ ngồi bên cạnh bản thiếu đi."

"Đây là nơi nào?" Tần Ly ngồi xuống rồi hỏi.

"Ngươi cảm thấy đây là nơi nào?" Nam Cung Hạ dựa vào bàn, một tay chống đầu nói.

Tần Ly lắc đầu, nếu nàng đã nhìn ra còn có thể hỏi hắn sao? Thức ăn trên bàn nàng chưa từng ăn, nhưng nhìn linh khí tràn đầy bên trên, đều là món gì đó giá trị xa xỉ.

Nam Cung Hạ nở nụ cười, như một đóa mạn đà la màu tím, yêu dã khiếp người. "Nơi nam nhân không có việc gì có thể đến tiêu khiển, hoạt động. Có điều cũng có đặc biệt đến ăn cơm, tỷ như bản thiếu."

Tuy rằng Nam Cung Hạ nói uyển chuyển, Tần Ly cũng biết đây là nơi nào. Nhưng nơi này quả thật không giống loại đó, một chút cũng không cảm thấy dơ bẩn. Chỉ nhìn trang hoàng và thức ăn, cũng biết nhất định không bình thường. Nghĩ đến tiền, Tần Ly quay đầu hỏi: "Hạ thiếu, không biết trên đại lục này, luyện dược sư địa vị như thế nào?"

"Ngươi biết luyện dược?"

"Ừ."

Nam Cung Hạ thẳng đứng dậy nói: "Luyện dược sư cũng không ít, nhưng nếu cao cấp mà nói, ở trong một ít thế lực vẫn là tương đối nổi tiếng. Ngươi hiện tại là luyện dược sư cấp mấy?"

Ở trên Thần Ma đại lục, luyện dược sư địa vị tương đối cao, nhưng cũng không phải rất khan hiếm. Nhưng Tần Ly thì khác, nàng có thiên địa thần hỏa, hơn nữa tinh thần lực và linh hồn lực đều rất cường hãn, bởi vậy có thể nói khắp đại lục cũng tìm không ra một người.

"Luyện dược thần sư." Tần Ly không lừa hắn, một là coi hắn là bằng hữu, hai là vì bản thân nàng cũng không hiểu biết nơi này. Nghĩ người nơi này tu vi đều rất cao, như vậy luyện dược thuật cố gắng cũng rất cao.

"Luyện dược thần sư là cấp bậc gì?" Nam Cung Hạ hiển nhiên không biết cấp bậc luyện dược sư ở hạ giới. "Chờ một chút mang ngươi đi Hiệp hội luyện dược sư làm khảo hạch."

Tần Ly nghe xong lời Nam Cung Hạ nói, biết tiêu chuẩn nơi này không giống với Cực đại lục, gật đầu. "Hạ thiếu, ngươi rất hiểu toàn bộ Thần Ma đại lục?"

"Thần giới khỏi nói, Ma giới và Minh giới đều hiểu biết một ít!" Nam Cung Hạ hỏi tiếp: "Ngươi có gì muốn hỏi à?"

Tần Ly suy tư một chút nói: "Ngươi có biết Thần Hải Chi Nam, Âm U Chi Cảnh chỉ là cái gì không?"

"Ngươi làm sao có thể biết nơi đó? Ngày mai muốn đi Phong Vân đảo ở trên Thần hải. Đông lâm Nam lâm Minh giới. Thần Hải Chi Nam chỉ chính là Minh giới, Âm U Chi Cảnh chỉ đại khái hẳn là Minh đô Minh giới, cũng xưng là Âm U thành." Nam Cung Hạ tò mò xem xét Tần Ly: "Tiểu Lưu Ly, ngươi làm sao mà biết chỗ này?"

"Hạ thiếu, cám ơn ngươi nói với ta, cái này rất quan trọng với ta." Tần Ly trong lòng có chút kích động, ngày mai có thể đến Thần hải, khoảng cách giữa nàng và Dạ càng ngày càng gần.

Nam Cung Hạ thấy Tần Ly cao hứng như vậy, đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút buồn bực. Nàng hỏi Minh giới làm gì, chẳng lẽ nàng muốn đi Minh giới?

Ngay lúc hai người suy nghĩ miên man, Đông Phương Hi đi đến. Vừa vào cửa vốn rất cao hứng, nhưng nhìn thấy Tần Ly sắc mặt lập tức đen. "Hạ, sao huynh còn dẫn theo nàng ta?"

"Đều đã qua, cũng đừng nhắc lại, Tiểu Lưu Ly hiện tại là tỳ nữ của ta." Nam Cung Hạ cười.

Đông Phương Hi vừa thấy Tần Ly, đã nghĩ đến chuyện bản thân ở trước mắt bao người bị nữ nhân đáng chết này đụng choáng váng. Tuy rằng không quay đầu bước đi, nhưng sắc mặt cũng đen có thể nhỏ ra mực.

Tần Ly không có hảo cảm với nam nhân nóng tính không nhân phẩm này, bởi vậy cũng không nói chuyện.

Lúc này có hai nữ tử trẻ tuổi từ cửa đi đến, nhìn thấy Tần Ly bên trong, có chút kinh ngạc. "Hạ thiếu, hôm nay không cần tỷ muội chúng ta đi theo?"

"Ngươi lưu lại, nàng đi ra ngoài là rồi." Nam Cung Hạ tùy tiện chỉ tay, để lại một người. "Rót rượu!"

Nữ tử xinh đẹp cầm bầu rượu bằng ngọc, rót cho mỗi người Nam Cung Hạ và Đông Phương Hi một chén rượu, sau đó đứng ở một bên. Hai vị thiếu gia không bảo nàng ngồi, nàng vạn vạn không dám ngồi xuống.

Cứ như vậy, nữ tử này cứ như vậy trưng bày đứng qua một bên.

"Đến, đã buổi tối mời ngươi uống rượu ngon, trước cạn một ly." Nam Cung Hạ giơ chén rượu, Đông Phương Hi nhìn hắn nói: "Nàng không uống?"

"Tiểu Lưu Ly, ngươi biết uống rượu không?" Nam Cung Hạ quay đầu hỏi Tần Ly.

"Không đâu." Tần Ly nào có tâm tư bồi bọn họ uống rượu, nàng hiện tại đã bắt đầu nghĩ làm sao để đi Minh giới tìm Minh Dạ.

Đông Phương Hi cho rằng bản thân đề xuất, cô gái này có chút mắt nhìn đều sẽ nâng chén mời hắn, không ngờ lại lại không thèm nhìn mình, quẳng hai chữ "không đâu".

Cho tới bây giờ không bị nữ nhân bỏ qua như vậy, trên trán gân xanh lại bắt đầu nổi lên. "Bản thiếu không có hỏi ngươi có hay không, rót rượu cho nàng ta!"

Nữ tử bên cạnh quan sát, rót một chén cho Tần Ly.

Nam Cung Hạ không ngờ Đông Phương Hi sẽ tích cực với Tần Ly như vậy, quay đầu nói: "Tiểu Lưu Ly, chúng ta nhận thức lâu như vậy còn chưa uống rượu với nhau đâu, nào, cạn một ly."

Nhận thức lâu như vậy? Chỉ mới một ngày thôi được không hả? Tần Ly cũng hiểu Nam Cung Hạ không muốn quan hệ giữa mình và Đông Phương Hi gay gắt, nhưng nàng chỉ là không quen nhìn bộ dáng hắn cả vú lấp miệng em. Nâng chén rượu, cụng ly với Nam Cung Hạ, uống một ngụm.

"Bộp" một tiếng, Đông Phương Hi vỗ bàn, uy áp thần vương trên người phóng ra. Chưa từng có nữ nhân dám khiêu khích điểm mấu chốt của hắn, hắn nâng chén, cái cô gái này cũng dám không nhìn hắn! Tốt, rất tốt!

Nam Cung Hạ vung tay lên đánh tan uy áp của Đông Phương Hi, có chút đau đầu. Hắn tựa hồ không nên để hai người kia gặp mặt, một người một chút mặt mũi cũng không cho, một muốn chết sống muốn tích cực, thật sự là đau đầu.

"Hi, nào, uống rượu!" Nam Cung Hạ chủ động nâng chén, cho Đông Phương Hi một ánh mắt. Ngươi là thế gia công tử, làm gì cùng một cái nữ tử so đo?

Đông Phương Hi cũng cảm thấy tự mình hào phóng, tuy rằng đen mặt, nhưng không nói cái gì nữa.

May mắn bàn ở Nguyệt Trung hiên đều làm từ chất liệu thượng đẳng, mới không bị sụp đổ.

Một bữa cơm thật quỷ dị, may mắn Tần Ly hiện tại không có tâm tình cùng Đông Phương Hi phân cao thấp, coi như là bình an ăn một bữa cơm.

Đông Phương Hi luôn uống rượu, căn bản là không muốn dùng bữa. Nhìn nữ nhân đáng chết kia, hắn một chút thèm ăn cũng không có, nếu không phải không muốn bằng hữu khó xử, hắn hôm nay sẽ giáo huấn một chút nữ nhân không biết trời cao đất rộng.

Ăn xong cơm, Nam Cung Hạ liền dẫn theo Tần Ly đến Hiệp hội luyện dược. Thủ vệ vừa thấy là Nam Cung Hạ, đều cúi đầu khom lưng nói: "Hạ thiếu, mời!"

Hai người đi vào, lập tức người chạy ra tiếp đãi: "Nam Cung thiếu gia, không biết lúc này đến Hiệp hội luyện dược có chuyện gì sao?"

"Sắp xếp khảo hạch cho nàng." Nam Cung Hạ chỉ vào Tần Ly nói.

"Được, vị tiểu thư này, mời đi theo xuống dưới." Tiểu nhị dẫn theo Tần Ly đi vào bên trong, Tần Ly quay đầu nhìn Nam Cung Hạ, Nam Cung Hạ nói: "Đi đi, bản thiếu ở chỗ này chờ ngươi."

Người đi lại bên trong Hiệp hội không ít, Tần Ly đi theo tiểu nhị xuyên qua đại đường, đi qua một quảng trường, đi vào bên trong.

"Chuyện gì?" Một lão giả đang nghiên cứu đan phương, thấy tiểu nhị dẫn theo Tần Ly đến, thuận miệng hỏi.

"Lí đại sư, là như vậy, Hạ thiếu Nam Cung gia dẫn theo vị tiểu thư này đến, hi vọng ngài giúp đỡ khảo hạch một chút." Thái độ tiểu nhị rất cung kính, có thể ở trong Hiệp hội luyện dược, đều là luyện dược sư vang danh Thần giới. Người người đều có tính cách riêng, không phải bọn họ có thể đắc tội.

Lão nhân được gọi là Lý đại sư ngẩng đầu liếc Tần Ly một cái, vẫy tay chỉ vào một gian phòng: "Đi vào thí nghiệm một chút lực lượng tinh thần đi!"

Tần Ly thấy hắn không để ý, cũng lười nhiều lời. Đi vào phòng thì thấy một quả cầu như thủy tinh, bên trong có vài thứ màu trắng chuyển động.

"Đưa tay lên trên." Lão giả không ngẩng đầu, vẫn như cũ xem đan phương trên tay.

Tần Ly đặt hai tay lên trên quả cầu, vật bên trong bắt đầu quay cuồng, tiếp càng cút càng nhiều, dần dần lấp đầy toàn bộ thủy tinh cầu. Một đạo bạch quang từ trong cầu phát ra, chiếu sáng toàn bộ phòng.

"Sao lại thế này?"

"Lộp cộp"

Không biết là ai kêu to lên, mọi người nghe được tiếng đều chạy tới phòng thí nghiệm của Tần Ly, chỉ chốc lát sau đã đầy toàn bộ phòng.

Mà vừa rồi lão giả còn một lòng nghiên cứu đan phương đã thành si ngốc, há miệng một mặt không thể tin.

Cái này cũng chưa xong, chỉ nghe "cạch" một tiếng, thủy tinh cầu xuất hiện một vết nứt, lão giả vọt tới trước mặt Tần Ly nói: "Có thể, có thể, bỏ tay ra!"

Tần Ly cũng không biết đây là chuyện gì, nàng cho tới bây giờ cũng chưa thí nghiệm tinh thần lực. Nghe lão giả nói có thể, mới bỏ tay xuống.

Lão giả cũng cố không để bụng tiếc thủy tinh cầu kia, lôi kéo Tần Ly đi ra ngoài. "Mau, đi thí nghiệm một chút linh hồn lực."

Người còn lại trong phòng đều ngơ ngác nhìn chăm chú vào thủy tinh cầu vỡ vụn, đây vẫn là người sao? Tinh thần lực lại đạt tới trạng thái viên mãn. Nhưng nàng rõ ràng chỉ là thần giả nho nhỏ thôi!

Tần Ly đi đến phòng bên cạnh, những người đó chạy theo tới. Một đám đều trợn to mắt nhìn, không biết còn có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng dọa người hư vậy nữa không.

Tần Ly đầu đầy hắc tuyến, bị một đám người nhìn như động vật hiếm có, có chút kinh sợ.

Trước mặt lại là một thủy tinh cầu, bên trong có vật nhỏ màu đen chuyển động. Tần Ly nhắm mắt lại, đặt tay lên trên. Liền cảm thấy linh hồn tựa hồ đều bị hấp thụ trên quả cầu, vật nhỏ màu đen càng ngày càng nhiều, dần dần lại lấp đầy toàn bộ quả cầu.

Lúc này Tần Ly tiếp thu giáo huấn, thấy quả cầu bắt đầu phát ra hào quang, lập tức buông hai tay ra. Không biết quả cầu kia bao nhiêu tiền, làm hỏng đồ của người ta, trong lòng luôn bất an.

Lão giả nuốt ngụm nước miếng, cũng không nói cái gì nữa, "lộp cộp" chạy ra ngoài.

Qua đại khái một khắc, một lão giả khác đi theo lão giả kia trở lại, nhìn màu đen trong thủy tinh cầu còn đang quay cuồng, nhìn kỹ Tần Ly.

"Mau, mời Nam Cung thiếu gia đến." Lão giả phân phó với Lý đại sư bên cạnh.

Tần Ly nhìn hắn, nghe ngữ khí hắn nói, chắc địa vị cao hơn Lý đại sư kia. Nhưng hắn làm chi kích động nhìn mình như vậy, chẳng lẽ là bởi vì mình làm hỏng quả cầu kia?

Lúc Nam Cung Hạ bị gọi đến, thấy nhiều người vây quanh còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. "La đại sư, kêu bản thiếu có chuyện gì?"

"Nam Cung thiếu gia, chúng ta muốn sắp xếp khảo hạch luyện dược cho vị cô nương này một lần. Xin hỏi, vị cô nương này là tiểu thư Nam Cung gia?" La đại sư tựa như phát hiện trân bảo hiếm có, khi nói chuyện đều có âm rung, có thể thấy được hắn hiện tại kích động thế nào.

Nam Cung Hạ dừng một chút, có thể làm La đại sư mắt cao hơn đầu này kích động như vậy, chẳng lẽ Tiểu Lưu Ly thiên phú rất cao? Vốn muốn nói nàng là tỳ nữ của chính mình, ngược lại sửa lời nói: "Không sai, nàng là tiểu thư Nam Cung gia."