Trong lòng Bách Lý Hạo Nhiên lúc này là một loại kích động không nói thành lời, bờ môi của hắn hơi hơi run run, đã trông mấy trăm đến ngàn năm, vốn đã sắp chết tâm lại như được tưới thêm sinh mệnh, nháy mắt liền khôi phục sức sống.
Trên Hoàn Linh thảo có một tia tinh nguyên của hắn, hắn có thể cảm giác được lúc này Hoàn Linh thảo còn sống tốt, cũng không héo rũ, sức sống còn rất ương ngạnh.
Tần Ly mãi đi về phía trước, Dịch Băng theo sau nàng. Dịch Băng luôn luôn nhìn bóng lưng của Tần Ly, vắt hết óc suy tư làm thế nào có thể khiến Tần Ly vĩnh viễn trong dược sơn.
Từ sau khi Tần Ly vào Thanh Vân sơn, địa vị của nàng ta ở trong tông giảm mạnh. Hiện tại từ thiếu chủ xuống đến đệ tử bình thường, mọi người đối Tần Ly đều là khen ngợi, vinh quang và địa vị đó vốn là của nàng ta. Luyện dược thuật luôn là cái thứ để nàng ta kiêu ngạo, nếu cả cái này cũng bị Tần Ly đánh bại, nàng ta sao có thể cam tâm?
Vừa nãy nghĩ hai người U cung thế nào cũng có thể làm Tần Ly bị thương, vậy nàng ta có thể nhân cơ hội giải quyết nàng, không ngờ hai người kia với dụng như vậy, cả một chiêu của Tần Ly cũng không tiếp được.
Dọc đường hai người vẫn duy trì trầm mặc, đều tự ôm tâm tư đi ra ngoài dược sơn.
Lúc này, Lăng Chiêu và Lăng Thi Thi của Lăng gia cũng đi ra dược sơn, Lăng Chiêu liếc mắt một cái thì thấy Minh Chỉ Nhiễm và Minh Chỉ Huyên cách đó không xa, hắn bước mau vượt đến chỗ các nàng. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tự nhận là tao nhã, đi đến bên Minh Chỉ Huyên: "Huyên nhi, khéo như vậy, các ngươi cũng hái xong dược?"
Minh Chỉ Huyên vừa thấy là Lăng Chiêu, trong lòng có điểm không kiên nhẫn. Lăng Chiêu thích nàng, nàng đã sớm biết, nhưng tâm tư nàng luôn đặt trên người Minh Dạ, căn bản là không để hắn vào mắt. Nếu không phải thấy luyện dược thuật của hắn cao siêu, nàng mới không nhẫn nại tiếp đón hắn. Nàng khẽ gật đầu, nở một nụ cười.
Lăng Chiêu luôn coi Minh Chỉ Huyên là nữ thần trong lòng, trong nhà đã sớm nói qua, thê tử tương lai của hắn sẽ chọn một cô giá trong Minh gia. Ở một lần tụ hội hắn coi trọng Minh Chỉ Huyên, từ đó về sau đối xử với nàng như hôn thê của mình.
Lăng Thi Thi cũng không thích Minh Chỉ Huyên, nàng đối người Minh gia không có hảo cảm, thấy ca ca mình luôn theo đuôi Minh Chỉ Huyên, cảm thấy có chút mất mặt.
Mặt Minh Chỉ Huyên vốn đang có chút ý cười khi nhìn thấy Tần Ly đằng trước thì triệt để biến mất. Chỉ cần vừa thấy nàng, đã nghĩ đến thái độ Minh Dạ đối đãi với hai người họ khác biệt, trong lòng hận ý không thể khống chế.
Tần Ly thấy bên cạnh bốn người cách đó không xa, nhưng cũng không tính đi lên chào hỏi. Dịch Băng thấy ánh mắt Minh Chỉ Huyên tràn ngập hận ý, trong lòng cười lạnh! Tần Ly, ngươi cả người Minh gia cũng chọc tới, xem ra càng ngày càng thú vị.
Dịch Băng vội vàng mỉm cười đi tới trước mặt mấy người, hàn huyên nói: "Thật sự là khéo, chúng ta lại cùng nhau xuống núi, không bằng cùng nhau đi đi!"
"Tần Ly, ngươi nhìn thấy bổn tiểu thư lại chẳng chào hỏi!" Minh Chỉ Huyên tựa như không nhìn thấy Dịch Băng, lực chú ý của nàng hiện tại đều đặt trên người Tần Ly. Nàng vốn khinh thường nói chuyện với người thế lực khác, nàng là tiểu thư Minh gia, luận thân phận địa vị không phải mấy đệ tử thế lực khác có thể so. Nhưng nhìn thấy Tần Ly, nàng lại nhịn không được lên tiếng.
Dịch Dăng thấy Minh Chỉ Huyên lên mặt, ý cười trên mặt cũng duy trì không được. Nhưng tục ngũ nói đúng, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, nàng không thể kết bằng hữu với Minh Chỉ Huyên, nhưng hiện tại coi như là cùng trên trận tuyến. Chỉ cần có thể nhìn thấy Tần Ly không hay ho, nàng liền cao hứng.
Lăng Chiêu thấy Minh Chỉ Huyên tức giận, ánh mắt nhìn Tần Ly có chút không tốt, vốn hắn cũng không nhận thức Tần Ly, nhưng thấy nàng làm người mình thích không vui, lập tức đi phía trước bước một bước nói: "Tần Ly kia, không thấy Huyên nhi cùng nói chuyện với ngươi sao?"
Tần Ly vừa quay đầu lại, thấy Minh Chỉ Huyên dáng vẻ cao ngạo, không nhịn được trong lòng trợn trừng mắt. Hiện tại bọn họ cũng không phải là ở Minh gia, nữ nhân này lại còn có tâm tư bày đặt đại tiểu thư. Không quan tâm bọn họ, tiếp tục đi ra ngoài.
Tần Ly đi đến lối vào dược sơn, thấy kết giới mở ra, đi ra ngoài núi. Vừa đi ra dược sơn thì thấy Minh Dạ đang chờ ở nơi đó, nàng cười cười đi tới cạnh Minh Dạ: "Dạ, sao chàng chờ ta sớm vậy, nếu hôm nay ta không ra, vậy chàng đợi vô ích à?"
"Nghĩ chắc nàng cũng sắp ra đây, nên đến chờ trước, hiện tại xem ra là thích hợp." Tay Minh Dạ ngạt một sợi tóc bị bung ra của Tần Ly, ánh mắt nhìn chăm chú dung nhan xinh đẹp của nàng.
Tần Ly bị Minh Dạ nhìn có chút không được tự nhiên, hơi khép mắt nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Minh Chỉ Huyên thấy Minh Dạ, định đi lên chào hỏi. Nhưng Minh Dạ chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi nắm tay Tần Ly đi.
Dịch Băng thấy Tần Ly đi rồi, cũng đi về phía trước. Xem ra hiện tại không cần nàng động thủ Tần Ly cũng có phiền toái, nàng sẽ chờ xem Minh Chỉ Huyên đối phó Tần Ly như thế nào.
Minh Chỉ Huyên dừng lại bước chân, cắn môi, ngón tay gắt gao nắm chặt hai bên váy. Tầm mắt nàng nhìn chằm chằm nắm tay của Minh Đau và Tần Ly, hận không đi lên tách bọn họ ra.
Lăng Chiêu kỳ thực biết Minh Chỉ Huyên thích Minh Dạ, nhưng hắn không quan tâm, nghĩ chỉ cần mình nỗ lực, Minh Chỉ Huyên nhất định sẽ coi trọng hắn. Thấy nàng nhìn chằm chằm hai người phía trước, sắc mặt trắng bệch, đi đến bên người nàng hỏi: "Huyên nhi, nàng làm sao vậy?"
"Ngươi tránh ra, mặc kệ ta!" Minh Chỉ Huyên nói xong, nước mắt tràn mi, chạy về chỗ ở của mình.
Lăng Thi Thi đi lên phía trước nói: "Ca, huynh không thấy nàng không muốn huynh quan tâm sao? Đi, chúng ta trở về."
"Thi Thi, muội đi về trước đi!" Nói xong, Lăng Chiêu lập tức đuổi theo Minh Chỉ Huyên.
Lăng Thi Thi cắn răng, giậm chân, trong lòng nổi giận. Nàng sao lại có một ca ca ngốc như vậy, thật sự là tức chết nàng.
Minh Chỉ Nhiễm luôn luôn lẳng lặng đứng ở một bên, cả đầu đều nghĩ đến làm sao để lợi dụng thảo dược mới hái được.
Tần Ly cùng Minh Dạ nắm tay đi đến nơi ở của Minh Dạ, Minh Dạ thấy bộ dáng nàng rất vui vẻ, cười hỏi: "Xem ra thu hoạch không tệ nhỉ!"
"Ha ha, quả thật không tệ. Đi, trở về cho chàng xem thứ tốt." Trở lại phòng của Minh Dạ, Tần Ly đóng cửa, kéo Minh Dạ về trong huyền giới.
Minh Dạ thấy Tần Ly thần thần bí bí, mày khinh động. Đi đến trong dược viên, Tần Ly chỉ vào dược viên nói: "Trên đỉnh núi có một mảnh linh dược, chàng xem, hiện tại toàn bộ dược viên phong phú hơn trước nhiều. Đó là Hoàn Linh thảo, xem như thảo dược quý hiếm nhất trên núi. Trừ mấy cái này ra, ta còn ở trên núi tìm được Phòng ngự chi tinh."
Tần Ly kéo Minh Dạ xem, tâm trạng rất tốt. Minh Dạ không ngờ trong mấy ngày nay Tần Ly lại tìm được nhiều bảo bối như vậy, trách không được nàng cao hứng như vậy.
"Dạ, lúc kẻ trên núi ta đã giải quyết hai người U cung, chỉ sợ rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện." Tần Ly nhìn đến cây Hỏa Diễm thảo, nghĩ tới hai người U cung.
Minh Dạ lạnh mặt, trực giác mách lúc ở trên núi, Tần Ly nhất định là gặp phải chuyện gì, bằng không nàng cũng không vội vã giải quyết người U cung như vậy. "Ly nhi, những người khác không có gì, nhưng U Liên kia tương đối phiền toái. Địa vị của nàng ở U cung rất cao, lại là đệ tử môn hạ của đại trưởng lão. Lão gia hỏa kia là người rất bao che khuyết điểm, cực kỳ bá đạo, bằng không U Liên kia cũng sẽ không kiêu ngạo như vậy. Nêu hắn biết đồ đệ của mình mất tích, sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua."
"Kỳ thực ta cũng nghĩ đến, trên tay nàng có một bán thần khí, nếu không phải địa vị rất cao, như thế nào cũng sẽ không đến phiên nàng. Nhưng người U cung và Liệt Diễm môn ta vốn cũng không muốn buông tha, nhất là hai trưởng lão, bọn họ không thể không chết." Nói xong, hơi thở quanh thân Tần Ly có chút dao động.
Minh Dạ hiểu thù hận của Tần Ly với người U cung và Liệt Diễm môn, nếu đổi thành hắn, sợ là không ẩn nhẫn lâu như vậy. "Mặc kệ thế nào, ta đều sẽ giúp nàng."
Thời điểm Minh Dạ và Tần Ly ở trong huyền giới, Minh Chỉ Huyên đã chạy về trong dược cốc. Lăng Chiêu đuổi theo nàng, kéo nàng nói: "Huyên nhi, nàng đừng khóc, được không vậy?"
Minh Chỉ Huyên bị Lăng Chiêu chặn đứng, cúi đầu anh anh khóc. Một bên khóc một bên trong lòng mắng Tần Ly, nếu không phải nàng, Dạ ca ca cũng sẽ không đối nàng như vậy.
"Huyên nhi, nàng có phải bởi vì Minh Dạ?" Lăng Chiêu hận không thể giết Minh Dạ, hắn luôn ngóng trông Minh Chỉ Huyên có thể liếc hắn một cái, cho dù là một nụ cười cũng cảm thấy là một loại ban ân. Nhưng Minh Chỉ Huyên đặt cả trái tim trên người Minh Dạ, hắn thấy ghen tị nhưng không có biện pháp.
Minh Chỉ Huyên ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Lăng Chiêu, ngươi là thật tâm thích ta sao?"
"Huyên nhi, nàng đến bây giờ còn hỏi vấn đề này? Tâm ý của ta đối với nàng như thế nào, nàng chẳng lẽ không biết sao?" Lăng Chiêu cười khổ một tiếng nói.
Minh Chỉ Huyên kéo tay Lăng Chiêu: "Nếu ngươi thật sự thích ta, nhất định hi vọng ta vui vẻ có phải không?"
"Đương nhiên, chỉ cần nàng vui vẻ, bảo ta làm cái gì ta đều nguyện ý." Lăng Chiêu liên tiếp gật đầu nói.
Minh Chỉ Huyên miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Tốt lắm, ngày mai chính là đan thử, ngươi nhất định phải thắng Tần Ly. Hơn nữa sau khi xuất cốc, giúp ta giết nàng."
Lăng Chiêu trầm mặc, Đoan Mộc Vân Nghệ và trưởng lão Thanh Vân tông đều ở đó, hắn làm sao có thể giết Tần Ly chứ? "Huyên nhi, nàng bảo ta ở đan thử thắng nàng ta không thành vấn đề, nhưng giết nàng, sợ là không dễ dàng như vậy."
Minh Chỉ Huyên không ngờ Lăng Chiêu thề son sắt, nhưng hắn làm việc lại chần chần chừ chừ. Nàng lạnh mặt nói: "Ngươi còn nói bản thân thích ta, giúp ta tí chuyện cũng không nguyện ý, chẳng lẽ ngươi sợ hãi? Quên đi, coi ta như cái gì cũng chưa nói." Nói xong, đẩy Lăng Chiêu ra muốn đi.
Lăng Chiêu cắn răng một cái nói: "Huyên nhi, nàng đừng nóng giận, ta đáp ứng nàng là được. Ta đường đường là thiếu gia Lăng gia, chẳng lẽ còn sợ một tiểu nha đầu chắc?"
Minh Chỉ Huyên quay đầu, cảm kích nhìn Lăng Chiêu. Chậm rãi tựa vào lòng hắn, ánh mắt lạnh đi. Tần Ly, ngươi chờ chết đi!
Lăng Chiêu không ngờ Minh Chỉ Huyên sẽ dựa vào lòng hắn, vội vàng lấy tay ôm lấy nàng. Hiện tại hắn cảm thấy bản thân cách hạnh phúc đã càng ngày càng gần, cả người hơi lâng lâng.
Vốn ngày thứ hai sau khi mấy người Tần Ly trở về là đan thử, bọn họ phải dùng thảo dược trên núi hái được để luyện chế đan dược. Nhưng sáng sớm lúc dược sơn đóng cửa, U Liên và U Khánh đều không trở về, trưởng lão U cung có chút sốt ruột.
Lần này U cung có hai vị trưởng lão, một là đại trưởng lão U Chấn, còn có một người tên là U Tham. Hai người lập tức tìm tiểu đồng trong viện, U Chấn nói: "Đệ tử U cung chúng ta không trở về, phiền ngươi thông tri cốc chủ một chút, chúng ta muốn đi tìm kiếm một chút."
Tiểu đồng gật đầu, chuyển lời cho lão giả ở đó, lão giả đi tới trước mặt Bách Lý Hại Nhiên: "Cốc chủ, người U cung tham gia Đan thử không trở về, bọn họ muốn lên dược sơn tìm một chút."
Bách Lý Hạo Nhiên nhướn mày, lãnh đạm nói: "Cứ theo các năm trước mà làm!" Hắn hiện tại không có hứng thú với mấy chuyện bề bộn này, còn định đi tìm người đã hái dược Hoàn Linh thảo.
Lão giả cung kính khom người lui ra ngoài, sau đó đi đến nơi U cung ở, nói với hai người U Chấn: "Dược sơn trong cốc không thể tùy ý mở ra, lão phu sẽ thay hai vị đi tìm, sau đó sẽ về báo lại cho hai vị."
U Chấn vốn muốn cùng đi, nhưng nghĩ đến cốc chủ không thích người khác phá hư quy củ, chỉ có thể gật đầu.
Thực lực lão giả không kém U Chấn, tiến vào trong dược sơn thần thức vừa động đã bao phủ gần nửa dược sơn. Hắn ở trên núi tìm kiếm một canh giờ, cũng không phát hiện tung tích con người, cũng cảm thấy có điểm kỳ quái. Hai người này không từ dược sơn đi ra, bậy chắc còn ở trong dược sơn, nhưng hắn tìm kiếm nửa ngày cũng chưa phát hiện một bóng người. Nghĩ hai người kia nếu không phải bị người giết, thì chính là chết trong tay huyền linh thú.
Hắn tìm kiếm huyền linh thú trên núi, hỏi xong đoán hai người đó là bị người giết. Cũng không biết là người phương nào làm, nhưng đây chẳng phải vấn đề hắn muốn quan tâm. Hắn trở lại trong viện nói tim tức cho U Chấn, U Chấn nghe xong giận dữ, không ngờ lại có người dám giết đệ tử của hắn, hắn nhất định phải bắt được người kia.
Hắn nghĩ bán thần khí trên người U Liên chắc đang ở trên người hung thủ, vì thế định ở thời điểm Đan thử tìm ra người kia.
Chuyện này xem như kết thúc, thế lực khác nghe người U Cung không trở về, đa số chính là cười xoà.
"Nói cho bọn họ, chuẩn bị đan thử!" Hiện Bách Lý Hạo Nhiên thầm nghĩ tìm người hái được Hoàn Linh thảo, việc khác hắn không có hứng thú, đan thử cứ cử hành theo lẽ thường.
U Chấn và U tham nghe được lão giả nói cho bọn họ, muốn cử hành đan thử, trong lòng đều rất là bất bình. Bọn họ bên này hiện tại một luyện dược sư cũng không có, cử hành không cử hành đan thử không liên quan đến bọn họ. U Chấn có chút không cam lòng nói: "Đi, ta trái lại muốn nhìn, là ai có lá gan lớn như vậy."
Mọi người vừa nghe nói muốn cử hành đan thử, người các thế lực tham gia đều tề tụ ở dược đường trong dược cốc.
Dược đỉnh của mỗi người đều là tự chuẩn bị, cụ thể muốn luyện chế đan dược gì cũng là bản thân quyết định. Cuối cùng phẩm cấp cao nhất, phẩm chất tốt nhất sẽ trở thành Đan khôi. Phàm là người thắng cuốc trong Đan thử, cuối cùng đều trở thành luyện dược sư có tiếng trong tây đại lục.
Tần Ly đang chuẩn bị, tầm mắt Lăng Chiêu tập trung ở trên dược liệu nàng chuẩn bị, muốn xem xem nàng định luyện chế đan dược phẩm cấp gì.
U Chấn và U Tham đi đến trong dược đường, U Chấn vừa vào trong đường lập tức tìm vị trí bán thần khí, thần khí lần này là hắn lấy được, phía trên còn có một tia thần thức của hắn. Chỉ cần có người mang nó trên người, thì tuyệt đối sẽ không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Hắn ở trong đường nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đem tầm mắt đứng ở trên người Tần Ly. Hắn đi đến bên cạnh Tần Ly, một đôi mắt âm vụ nhìn nàng nói: "Tiểu cô nương, ở trên núi ngươi có thấy đệ tử của lão phu?"
Tần Ly không ngờ lão gia hỏa này bỗng chốc tìm được mình, nhưng hắn làm sao mà biết được? Chẳng lẽ vấn đề là ở thần khí trên người? Nàng cũng không giấu diếm, nói: "Không sai, ta đã gặp hai người kia."
"Thì phải là nói, đồ đệ lão phu chết ở trên tay ngươi?" Linh lực trên người U Chấn bắt đầu dao động, hắn phóng xuất ra uy áp khiến rất nhiều người xung quanh không chống đỡ được.
Minh Dạ và Đoan Mộc Vân Nghệ Thấy U Chấn phóng thích uy áp, đã muốn đi qua giúp Tần Ly. Lúc này, lão giả đi vào dược đường, nhìn thấy một màn này vung tay áo thu hết uy áp U Chấn phóng ra. Hắn đi đến cạnh Tần Ly và U Chấn nói: "Lão phu mặc kệ giữa các ngươi có ân oán gì, nơi này muốn cử hành đan thử. Trong Dược cốc không cho phép phát sinh tư đấu, các ngươi có ân oán gì mời sau khi rời cốc lại giải quyết."
Tần Ly còn chưa trả lời, câu hỏi của U Chấn đã bị lão giả đánh gãy, trong lòng hắn có chút bất mãn. Nhưng dược cốc không phải hắn có thể đắc tội, cũng chỉ có thể đen mặt đi tới một bên.
Đoan Mộc Vân Nghệ và Minh Dạ nửa bước dừng lại, không tiến lên.
Dịch Băng cười lạnh trong lòng, không ngờ người U cung nhanh vậy đã phát hiện là Tần Ly làm, vốn nàng còn muốn tiết lộ một chút, hiện tại xem ra không cần.
Ánh mắt Minh Chỉ Huyên luôn luôn đều nhìn Tần Ly, xem ra người Tần Ly đắc tội thật đúng không ít. Hừ, vậy xem nàng chết như thế nào.
Ánh mắt Lăng Kiếm cũng nhìn chằm chằm vào Tần Ly, hắn càng xem càng chắc chắn ý nghĩ của chính mình. Xem ra tiểu nha đầu này thật là con gái của Tần Dịch Dương và Lăng Nhân Toàn, lần này nàng đã đến dược cốc, cũng đừng chuẩn bị sống mà rời.
"Cốc chủ đến!" Ngay lúc trong đường không khí quỷ dị, giương cung bạt kiếm, một tiếng hô lớn chợt tới, Bách Lý Hạo Nhiên đại đường, ngồi ở trên ghế mềm trải da thú màu trắng.
Hắn nhìn một vòng trên người mọi người, đem con ngươi dừng trên người Tần Ly. Hơi thở trên Hoàn Linh thảo là từ trên người nàng vọng lại, không ngờ người hái Hoàn Linh thảo lại là một nha đầu nhỏ như vậy.
Bách Lý Hạo Nhiên hướng về phía lão giả gật đầu, lão giả cao giọng tuyên bố: "Đan thử bắt đầu!"
Tần Ly chuẩn bị luyện chế Đan dược thập phẩm cao cấp Phá Thánh đan, nàng bày hết dược liệu lên, đã đem dược đỉnh ra. Phá Thánh đan, tên như ý nghĩa, chính là dùng vào thời điểm đột phá bình chướng thánh cấp. Người bình thường đến đế cấp cửu giai đỉnh phong, ở dưới tình huống bình thường nếu tự đột phá, xác xuất thành công là rất thấp, rất nhiều người dừng lại ở đế cấp cửu giai đỉnh phong mấy trăm năm cũng không thể đột phá.
Nếu dùng Phá Thánh Đan, xác xuất thành công sẽ tăng lên 5%, phẩm chất càng tốt, xác xuất thành công sẽ tăng cao hơn. Nhìn qua gia tăng xác xuất thành công cũng không quá cao, nhưng đối với người nhiều năm thất bại mà nói, quả thực chính là thần dược.
Nàng nhìn quét một vòng, phát hiện mấy người khác sử dụng dược đỉnh cũng đều không phải vật phàm. Sau khi bọn họ lấy ra dược đỉnh thì một đám bắt đầu sử dụng hỏa diễm châm dược đỉnh.
Trong số họ, có mấy người sử dụng là hỏa diễm đặc biệt, hỏa diễm của Tinh Diệu là màu lam, trung tâm ngọn lửa là màu lam đậm, toàn bộ độ ấm của hỏa diễm cao hơn hỏa diễm bình thường rất nhiều, nhưng hỏa diễm này chính là một loại thú hỏa, cũng không thuộc loại thiên địa dị hỏa.
Minh gia Minh Chỉ Nhiễm sử dụng là một hỏa diễm màu vàng, loại hỏa diễm này xem như sinh ra từ thiên địa, nhưng cũng không tinh thuần, nhưng đối một luyện dược sư mà nói cũng đã khó có được.
Lăng gia Lăng Chiêu sử dụng hỏa diễm là màu đen, hỏa diễm vừa ra, hỏa diễm khác đều bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại, cả hoả diễm màu vàng của Minh Chỉ Nhiễm dưới được đỉnh cũng bắt đầu nhảy lên. Trên mặt hắn mang theo một chút kiêu ngạo, đây chính là một đám thiên địa dị hỏa nhỏ hắn lấy được ở phía cực Bắc sơn cốc Hắc Ám, không phải thú hỏa khác có thể bằng được.
Nhưng ngay tại thời điểm nụ cười của hắn không kiên trì được bao lâu, thì thấy trên tay Tần Ly biến ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm là màu trắng tinh thuần, bên trong lóng lánh quang mang bốn màu. Nhìn qua độ ấm không cao lắm, nhưng hỏa của mấy người khác bắt đầu không ngừng mà toát ra, dần dần rút nhỏ rất nhiều. Mọi người đều bắt đầu dùng linh lực thêm vào hỏa diễm, hỏa diễm bất ổn đối luyện dược ảnh hưởng là rất lớn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Tần Ly, cả Bách Lý Hạo Nhiên cũng chăm chú nhìn huyền hỏa trên tay Tần Ly. Nhất là người U cung và thế lực khác, trong đó xung có người gặp qua huyền hỏa, đều tham lam nhìn hỏa diễm trong tay Tần Ly.
U Chấn U cung và trưởng lão Liệt Diễm môn, Tinh Sa phái, năm đó đều từng tiến vào Thiên mộ, từng chứng kiến huyền hỏa của Khuynh Nhan. Thấy huyền hoả trong tay nàng cũng cực kì tương tự, mỗi người đều bắt đầu động tâm tư.
Hỏa diễm của người khác, cho dù là thiên địa dị hỏa cũng phải dùng lọ chứa, chỉ có huyền hỏa của Tần Ly là từ trong thân thể phóng ra. Hiện tại hứng thú của Bách Lý Hạo Nhiên với Tần Ly lớn hơn nữa, không ngờ nàng không chỉ có thể hái được Hoàn Linh thảo, lại có thể sử dụng thân thể dung hợp thiên địa thần hỏa. Không biết trên người nàng còn có bí mật gì, xem ra chính mình phải chú ý cô gái này nữa.
Tần Ly không để ý phản ứng của người khác, sau khi châm dược đỉnh thì bỏ dược liệu đầu tiên Tử Lan Tam Diệp thảo vào. Sau đó đem vài loại dược liệu dựa theo trình tự để vào trong đó. Động tác của nàng đâu vào đấy, nhìn qua tựa hồ chẳng phải thật cố sức.
Những người khác không nghĩ tới hỏa diễm Tần Ly bá đạo như vậy, một mặt phải thêm hoả diễm, một mặt còn phải chuẩn bị dược liệu, một đám bận túi bụi.
Tần Ly đem dược liệu đều bỏ vào, thì bắt đầu gia tăng hỏa diễm loại trừ tạp chất trong dược liệu, sau đó đem hỗn hợp Hỏa Diễm thảo cùng Thanh Phong Lan đã nghiền nát trước đó rắc vào trong dược đỉnh. Linh lực trên tay nàng luôn luôn thêm vào dược thủy, chờ dược thủy chậm rãi dung hợp.
Đan dược của những người khác cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn dung hợp, nhưng bởi vì mọi người luyện chế đan dược phẩm cấp đều tương đối cao, bởi vậy ở giai đoạn dung hợp cần thời gian tương đối dài.
Ngay lúc mọi người đang đợi Đan dược dung hợp, Liệt Viêm đan trong đỉnh của Liệt Diễm môn đã bắt đầu tản mát ra dược hương. Chỉ cần đan dược bắt đầu phát ra dược hương, đã nói lên đan dược sắp ngưng tụ thành. Trên mặt hắn lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì đây là hắn lần đầu tiên luyện chế cửu phẩm cao cấp đan dược, xem ra sắp thành công.
Sau khi Liệt Viêm đan dược thành, đan dược của Tinh Sa phái Tinh Thần, Thanh Vân tông Dịch Băng còn có Lăng gia Lăng Thi Thi đều lần lượt thành hình.
Minh Chỉ Huyên thấy phẩm cấp đan dược Tần Ly luyện chế cao hơn nàng, bởi vậy bấy giờ thay đổi phẩm cấp mình luyện chế, lại từ trong không gian giới chỉ lấy ra một ít dược liệu, chuẩn bị luyện chế.
Trên đài chỉ thấy dược đỉnh của Minh Chỉ Nhiễm, Lăng Chiêu, Tinh Diệu cùng Tần Ly không có một tia động tĩnh, thủy chung còn ở giai đoạn dung hợp. Bọn họ khống chế hỏa diễm, trên trán mấy người đều bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi.
Minh Chỉ Huyên vốn định luyện chế thập phẩm trung cấp đan dược, nhưng ngay tại thời điểm dung hợp, nàng biết tự bản thân sẽ không thắng nổi Tần Ly. Bởi vì phẩm chất đan được của nàng thật sự quá kém, phẩm cấp không tính cao nhất, phẩm chất cũng không phải quá tốt, bởi vậy chỉ có thể trước tiên ra đan.
Nàng cầm lọ đan dược của mình đứng qua một bên, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm bốn người trên đài. Nhất là Lăng Chiêu cùng Tần Ly, nàng hiện tại đang trong lòng cầu nguyện, nhất định phải để Lăng Chiêu thắng lợi.
Mồ hôi trên trán Minh Chỉ Nhiễm càng ngày càng nhiều, nàng từ nhỏ thân thể không tốt, dù hiện tại luyện dược thuật cao tới đâu, cũng có chút không chịu được. Nàng thấy không thể tiếp tục, chuẩn bị ra đan.
Cao cấp đan dược ở thời điểm dung hợp, dung hợp càng hoàn mỹ, xuất ra đan dược phẩm chất càng tốt. Cũng chính là ở giai đoạn dung hợp dùng thời gian càng dài, phẩm chất càng tốt.
Trên đài chỉ còn lại Tinh Diệu, Lăng Chiêu cùng Tần Ly, phẩm chất hỏa diễm của Tinh Diệu không tốt như Lăng Chiêu và Tần Ly, bởi vậy nhất định phẩm chất đan dược của hắn cũng không bằng hai người họ. Thấy trên đầu còn lại bọn họ ba người, ngẫm lại lấy hạng ba cũng có thể, liền bắt đầu ra đan.
Lăng Chiêu thấy bộ dáng Tần Ly vẫn là lão thần khắp nơi, trong lòng không khỏi có điểm sốt ruột. "Chẳng lẽ ngươi còn muốn thắng Lăng gia, lấy được đan khôi lần này? Chẳng lẽ ngươi không có nghe nói qua, cây cao vượt rừng gặp gió quật sao? Ngươi một nữ nhân không bối cảnh, vẫn là khiêm tốn một chút thì hơn."
"Ta thế nào không nhọc ngươi lo lắng, ngươi vẫn là xem trọng đan dược của ngươi đi, cẩn thận một lát cái gì cũng không chiếm được." Tần Ly lãnh đạm lườm Lăng Chiêu một cái nói.
Lăng Chiêu hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi đã cố ý như thế, ta cũng không thèm nói." Hắn cảm giác bản thân đã sắp đến cực hạn, nếu lại kiên trì quả thật không thể cam đoan phẩm chất đan dược. Hắn không nghĩ tới Tần Ly lại có thể kiên trì lâu như vậy, tuy rằng lời nói đáp ứng Minh Chỉ Huyên không làm được, nhưng hắn hiện tại phải ra đan. Tần Ly không biết tốt xấu như vậy, chờ ra dược cốc lại giải quyết nàng cũng giống nhau.
Hắn nhìn hướng Minh Chỉ Huyên, trong mắt có chút xin lỗi. Sắc mặt Minh Chỉ Huyên hiện cùng xanh xao không sai biệt lắm, miễn bàn bao nhiêu buồn bực. Không nghĩ tới nhiều người như vậy cũng không phải đối thủ Tần Ly, thật sự là tức chết nàng.
Đan dược của Tần Ly cũng bắt đầu phát ra đan hương, vì thế rất nhanh liền ra đan. Mỗi người đều đặt đan dược mình luyện chế trước mặt Bách Lý Hạo Nhiên, kỳ thực kết quả trong đó đại bộ phận người đã biết rồi. Tần Ly Phá Thánh đan trở thành đan khôi lần này, dược cốc thưởng cho coi như là thập phần trân quý.
Đan thử kết thúc, đại bộ phận người đều rời đi, Tần Ly cũng chuẩn bị cùng Minh Dạ rời đi. Ngay tại một khắc hai người bọn họ chuẩn bị ra dược đường, tiếng nói của Bách Lý Hạo Nhiên từ từ truyền đến. "Tần Ly, ngươi lưu một chút."
Tần Ly cùng Minh Dạ có điểm kinh ngạc, Bách Lý Hạo Nhiên này lại kêu nàng lưu lại. Nàng nhìn Minh Dạ, phát hiện hắn cũng không hiểu ra sao, đánh nói với hắn: "Chàng đi về trước đi, một lát ta tự mình trở về."
Minh Dạ có điểm lo lắng, nghĩ một lát nói: "Ta ở cửa chờ nàng." Tay hắn bóp nhẹ tay Tần Ly, đi ra ngoài.
Tần Ly biết hắn lo lắng cho mình, cũng không nói cái gì, đi đến trước mặt Bách Lý Hạo Nhiên nói: "Cốc chủ có gì phân phó?"
"Ngươi đi theo ta." Hắn chỉ nói bốn chữ, rồi đi đầu đi ra ngoài.
Tần Ly phát hiện hắn trông thì đang đi, nhưng chân lại căn bản không tiếp xúc mặt đất. Miệng nàng run rẩy, đi theo sau Bách Lý Hạo Nhiên.
Đến phòng hắn ở, Tần Ly phát hiện nơi nơi đều là một mảnh màu trắng, so với nơi bọn họ ở càng thêm thanh nhã, cũng càng thêm có tiên khí.
Hắn xoay quải sức trên tường, bức tường bên giường tách ra hai bên. Bên trong cửa vừa mở ra, một dòng khí lạnh vô cùng phả ra từ bên trong, lại còn lạnh hơn khi nàng tiến vào hàn đàm. Nhưng có chút tương tự với thiết liên khoá Lục Kình Thương.
Nàng thêm một tầng linh lực trên người, mới đi theo Bách Lý Hạo Nhiên tiến vào. Sau đó "ầm" một tiếng, cửa lập tức đóng lại.
"Không ngờ ngươi còn nhỏ, lại có định lực thế này. Chẳng lẽ thấy ta dẫn ngươi tới nơi này, một chút cũng không sợ hãi sao?" Bách Lý Hạo Nhiên quay đầu lại nhìn Tần Ly nói.
Tần Ly hơi chớp mắt, thản nhiên nói: "Ta sợ hãi có tác dụng sao? Đừng nói ta không phải đối thủ của ngươi, chính là hơn nữa mọi người bên ngoài, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của ngươi đi?"
"Ha ha, không sai, có nhãn lực. Hoàn Linh thảo ở trên người ngươi đúng không?" Bách Lý Hạo Nhiên cởi bỏ áo khoác, ngồi ở bên cạnh ghế hàn băng.
Tần Ly không ngờ cả cái này hắn cũng biết, gật đầu nói: "Không sai, là ở chỗ ta. Lúc trước cốc chủ đã nói, linh dược trên dược sơn đều có thể hái, sẽ không muốn đổi ý chứ?"
"Tự nhiên sẽ không đổi ý! Ngươi có biết vì sao ta muốn mỗi mười năm mở dược cốc một lần không? Vì sao phải cử hành sự kiện đan dược?"
Tần Ly sửng sốt một cái chớp mắt, nàng quả thật nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua thật không ngờ mà thôi. Nàng lắc đầu nói: "Không biết. Kỳ thực ta luôn rất hiếu kỳ vấn đề này, phiền cốc chủ giải thích nghi hoặc."
"Không ngờ ngươi có thể nghĩ sâu xa như vậy, cho tới nay, thế lực nhìn thấy dược cốc cường đại và phần thường sự kiện đan dược, đều là vui vẻ trước, không ngờ một tiểu nha đầu lại có thể ý thức được vấn đề này, tính cảnh giác rất cao." Bách Lý Hạo Nhiên khẽ cười nói: "Ngươi có nguyện ý nghe một chuyện xưa?"
Tần Ly khóe miệng khinh dương nói: "Ta có lựa chọn sao? Nói vậy cốc chủ việc muốn ta có liên quan đến chuyện xưa?"
"Ha ha, quả thật có liên quan, tiểu nha đầu ngươi thú vị đó." Bách Lý Hạo Nhiên cười khẽ, ánh mắt dần dần trở nên có chút mê ly.
"Thời gian qua thật nhanh, cũng qua quá chậm. Ta ở trên đời đã cô độc lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, không ngờ lại thật sự vào lúc còn sống đợi được người phải đợi."
"Không biết đã qua bao lâu, chỉ nhớ rõ ở thế giới bên ngoài thế lực thay đổi một đám lại một đám, mà bên trong dược cốc vẫn như cũ quạnh quẽ đáng sợ. Tiểu nha đầu, ngươi có thể không biết, kỳ thực có đôi khi đứng ở chỗ cao, thật sự rất cô độc."
"Nhớ khi đó ta vừa mới tạo thân thể, khi vẫn là thiếu niên ngây thơ, ở trong dược cốc, gặp nàng. Nàng lúc đó bị thương rất nặng, ta lúc đó chưa từng gặp con người, cảm thấy tò mò nên cứu nàng. Sau này tựa như một ít chuyện xưa hay kể, nàng cảm kích ta, nên ở lại dược cốc làm bạn với ta. Nhưng thời gian ở chung thật sự quá ngắn, có lẽ đối với con người các ngươi mà nói thời gian một ngàn năm đã rất dài, nhưng đối chúng ta người có được sinh mệnh vô tận mà nói, lúc này vẫn là quá ngắn."
"Khi đó nàng nói nàng cần phải đi rồi, bởi vì còn có rất nhiều việc chưa làm. Ta tuy rằng không nỡ, nhưng không muốn giam cầm nàng ở bên mình, nhìn nàng dần dần héo tàn. Nhưng không ngờ, chờ khi ta gặp lại nàng, nàng đã thành một khối thi thể lạnh như băng. Ta dùng máu của mình cho nàng, vẫn không thể cứu sống nàng. Nhưng may mắn thay, linh hồn của nàng còn còn chưa rời đi, ta còn có hi vọng cứu sống nàng. Đến chỗ này chắc ngươi đã nghĩ đến gì rồi?" Bách Lý Hạo Nhiên thu tầm mắt, hỏi.
Tần Ly gật đầu: "Linh hồn của nàng nhất định bị hao tổn? Cốc chủ, ta có chút không hiểu, trong dược cốc nhiều linh thảo như vậy, trên đỉnh núi còn có Hoàn Linh thảo, ngươi vì sao không lấy cứu người ngươi thương?"
"Linh dược trong núi này đều là do ta sinh ra, ta chính là Dược Linh duy nhất trên đời này. Thế nhân đều đồn đãi ta là luyện dược thần sư, trên thực tế chỉ là tung tin vịt thôi. Ta có thể tẩm bổ linh dược, máu thịt của ta có thể hoạt tử nhân, sinh bạch cốt. Nhưng nhưng đáng buồn nhất ở đây, bởi vì là Dược Linh, ta không thể chạm vào linh dược. Cơ thể của ta sẽ tự động hấp thụ tinh nguyên bên trong linh dược, chỉ cần linh dược bị ta chạm qua, sẽ nhanh chóng héo rũ."
Nói tới đây, Bách Lý Hạo Nhiên từ trong giới chỉ lấy ra một gốc cây Thiên Châu Lan, chỉ thấy cái lá màu đỏ bị hắn vừa chạm vào, nhanh chóng héo rũ, cuối cùng biến thành một đống bột phấn.
Tần Ly khóe miệng run rẩy, này cũng quá thần kỳ. "Cho nên ngài cử hành sự kiện đan dược, là muốn tìm được một người có thể hái Hoàn Linh thảo, cũng có luyện dược thuật cao siêu luyện chế đan dược tới cứu người trong lòng ngươi?"
"Không sai, tiểu nha đầu, chỉ cần có thể cứu nàng, mặc kệ bảo ta trả giá cái gì cũng được." Đau xót trong mắt Bách Lý Hạo Nhiên đả động đến Tần Ly.
Nếu là trước kia, hắn có cứu được người trong lòng hay không nàng một chút cũng không quan tâm. Nhưng từ sau khi nàng yêu một người, mới chính thức cảm nhận được loại tình cảm sinh tử siêu việt này. Nàng hiện tại rất hiểu nỗi đau của Bách Lý Hạo Nhiên, nếu đổi thành nàng, tin tưởng cũng sẽ mãi nỗ lực.
Tần Ly gật đầu: "Nếu có thể giúp cốc chủ cứu sống người ngươi thương, Tần Ly nhất định tận lực. Nhưng luyện chế Tu Hồn đan cần phải đạt tới cấp bậc luyện dược thần sư mới được, hiện tại ta chỉ sợ thực lực không đủ." Trên mặt của nàng có một tia áy náy.
Bách Lý Hạo Nhiên cười nói: "Ngươi có thể, nếu ta không nhìn lầm, trên người ngươi có hỗn độn căn nguyên và thiên địa thần hỏa, đúng không?"
"Cái này với cấp bậc luyện dược có quan hệ gì?" Tần Ly có chút kinh ngạc nói.
Bách Lý Hạo Nhiên nói: "Ta có thể giúp ngươi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày uống một chén máu của ta, về sau thân thể của ngươi sẽ dần biến hóa. Một tháng sau, cấp bậc luyện dược của ngươi tự nhiên có thể đạt tới cảnh giới luyện dược thần sư. Chỉ cần phối hợp khí hỗn độn căn nguyên và thiên địa thần hỏa, luyện chế Tu Hồn đan không là vấn đề."
Tần Ly cả kinh trong lòng, một ngày một chén máu, dù hắn không phải nhân loại cũng chịu không nổi mà! "Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng không thể liều mạng đâu. Một ngày một chén máu, ngươi làm sao chịu được? Đến lúc đó nữ nhân ngươi thương sống lại, lại không tìm thấy ngươi, ngươi bảo nàng làm sao sống sót?"
"Chỉ cần nàng có thể sống tiếp là tốt rồi, cái khác cũng không trọng yếu. Có lẽ nàng sớm đã quên ta, đến lúc đó ngươi chỉ cần nói không gặp ta là tốt rồi." Bách Lý Hạo Nhiên thầm nghĩ nữ tử hắn thương mau tỉnh lại, cái khác căn bản không quan tâm. "Ngươi không biết, dù ta có thể chờ, nhưng nàng đã không chờ được. Hồn lực của nàng đã càng ngày càng yếu, một tháng sau tùy thời đều có thể biến mất trong thiên địa."
Tần Ly nghe đến đó xem như hiểu rõ, không ngờ lại còn có nguyên nhân này. Nàng nghĩ một lát, huyền giới của mình có thể tận dụng. Do dự một cái chớp mắt, nàng ngước mắt nói với Bách Lý Hạo Nhiên: "Trên người ta có bán thần khí không gian, bên ngoài một ngày, bên trong chính là ba mươi ngày, nếu chúng ta đi vào, thời gian chắc là kịp."
Bách Lý Hạo Nhiên vốn không ôm hi vọng gì với sinh mệnh của mình, nhưng hiện tại hắn phát hiện ông trời vẫn thương tiếc hắn. Tâm tình hắn có chút kích động nói: "Cám ơn ngươi, tiểu nha đầu."
"Cốc chủ khách khí, ta cũng không muốn nhìn thấy hai người các ngươi vất vả như vậy. Hơn nữa ta cảm thấy cô gái kia thật sự rất may mắn, lại có thể gặp được nam tử tốt như ngươi." Tần Ly tự đáy lòng nói.
Bách Lý Hạo Nhiên cười nói: "Tiểu nha đầu, ngươi đừng gọi ta cốc chủ, nếu nguyện ý, thì gọi tên của ta đi! Tuy rằng ta lớn hơn ngươi mấy ngàn tuổi, nhưng đối linh thể chúng ta do thiên địa tạo ra mà nói, mấy ngàn năm cũng không phải rất lớn."
Tần Ly cười cười nói: "Vậy ngươi cũng đừng gọi ta tiểu nha đầu, gọi ta Tần Ly là được."
"Ha ha, vậy về sau ngươi gọi tên ta, ta cũng gọi tên ngươi. Tiểu Ly, ta dẫn ngươi đi gặp nàng, từ hôm nay trở đi, chúng ta coi như là bằng hữu." Khí chất lãnh đạm của Bách Lý Hạo Nhiên dần dần trở nên thân thiết lên.
Tần Ly gật đầu nói: "Ta thật đúng là có điểm tò mò, nữ tử Hạo Nhiên thích không biết có bộ dáng xinh đẹp thiên tiên thế nào."
Bách Lý Hạo Nhiên từ ghế tựa đứng lên, dẫn Tần Ly đi vào bên trong. Ngay tại nơi hàn khí dày đặc, đặt một thủy tinh quan (quan tài thủy tinh). Trong quan nằm một nữ tử tuổi còn trẻ. Tóc nàng dài mềm mại xoã ở hai bên, mặt trái xoan trắng nõn, làn da nõn nà, mi như xa đại, mũi như huyền đảm, môi như chu đan. Lông mi thật dài nhẹ nhàng che khuất cặp mắt thoáng dài hẹp. Nàng hai tay đặt lên nhau ở trước ngực, trên người mặc một bộ váy màu trắng. Sắc mặt của nàng chẳng phải rất tái nhợt, ngược lại có chút ửng đỏ, tựa như đang ngủ. Nữ tử này cùng Bách Lý Hạo Nhiên khí chất rất giống, thật là mỹ nhân tuyệt đỉnh.
"Hạo Nhiên, ngươi còn chưa giới thiệu cho ta tên nàng là gì đâu!" Tần Ly trong lòng đối nữ tử cao thượng như tiên có ấn tượng không tệ.
Đôi mắt Bách Lý Hạo Nhiên luôn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng tên Quan Mạn Vân, nàng từng nói qua, nàng là một đóa mây bay, tiêu sái ngao du trong thiên địa, vô câu vô thúc. Nhưng sau khi gặp được ta, thì dừng lại ở vùng Hạo Nhiên trong thiên địa."
Tần Ly gật đầu, nhớ tới thời gian mình vào đã không ngắn, sợ Minh Dạ ở bên ngoài chờ sốt ruột, nói với Bách Lý Hạo Nhiên: "Hạo Nhiên, thời gian chúng ta vào cũng không ngắn, trước đi ra ngoài đi!"
Bách Lý Hạo Nhiên thấy Tần Ly có hơi sốt ruột, cười cười nói: "Xem ra ngươi sốt ruột, được rồi, chúng ta trước đi ra ngoài đã, đừng để người trong lòng ngươi chờ lâu."
Tần Ly liếc hắn một cái nói: "Không ngờ tiên nhân như ngươi bình thường còn có thể trêu ghẹo người khác."