Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 4 - Chương 2: Đi Hắc Chiểu




Lại một ngày đi qua, hôm nay đúng là ngày Tần Ly chuẩn bị luyện chế bát phẩm đan dược Thanh Linh Huyết Tinh đan. Trong Lâm gia có mười mấy luyện dược sư, còn có mấy lão giả mới tới từ nội và trung vực. Bọn họ nghe nói ngoại vực có người muốn luyện chế bát phẩm đan dược, đều rất hiếu kỳ, có điều thời điểm thấy Tần Ly ít nhiều đều có chút hoài nghi.

Tần Ly vốn chuẩn bị luyện dược ở trong phòng mình, nhưng bởi vì người vây xem tương đối nhiều, nơi luyện dược đổi sang trong đình viện. Vì phòng ngừa một lát sắc trời tốt dần ảnh hưởng tầm mắt, trong viện treo mười mấy ngọn đèn.

Khương Vân Lưu cùng mười mấy luyện dược sư phân biệt đứng ở hai bên Tần Ly, cũng không dám đứng gần quá, sợ ảnh hưởng đến nàng. Lâm gia gia chủ Lâm Phong cũng đi tới trong đình viện, ngày hôm qua nữ nhi hắn bẩm báo nói có nữ tử trẻ tuổi có thể luyện chế đan dược trị liệu cho Lâm Sùng, hôm nay vừa vặn tới gặp nàng.

Tần Ly chuẩn bị dược đỉnh, bắt đầu kiểm tra dược liệu. Lâm Phong thấy cô gái muốn luyện dược chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi, mày hơi nhíu lại, mím môi khoanh tay đứng nhìn. Sắc mặt Tần Ly lạnh nhạt, ánh mắt chăm chú vào dược liệu, không để ý người xem xung quanh.

"Bắt đầu luyện chế, tiểu cô nương này có thể được không?"

"Suỵt, nhìn kỹ hẵng nói!"

Người xung quanh không ngừng nhỏ giọng bàn luận, có điều thấy Tần Ly lật tay phải, biến ra một ngọn lửa màu trắng ngà, tiếng nói chuyện im bặt, tất cả mọi người cả kinh. Bọn họ đều là luyện dược sư, tự nhiên nghe nói qua một ít hỏa diễm đặc biệt, thấy ngọn lửa của Tần Ly ngoài lạnh trong nóng, thập phần hi hữu, hẳn là thiên địa dị hỏa trong truyền thuyết.

Tiểu cô nương đến cùng có lai lịch gì? Đầu tiên là phán đoán đúng bệnh tình của Lâm Sùng, sau còn nói mình có thể luyện chế bát phẩm đan dược, hiện tại lại dùng dị hỏa để luyện dược, khiến ánh mắt Khương Vân Lưu càng trở nên nóng rực. Hắn đã hạ quyết tâm, nếu Tần Ly thật sự có thể luyện chế ra bát phẩm đan dược, nói cái gì hắn cũng muốn cùng kết giao với nàng. Thiên phú như vậy tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên. Nếu có thể quan hệ tốt với nàng, bản thân về sau được lợi tuyệt đối không ít.

Tần Ly châm dược đỉnh, bắt đầu bỏ dược liệu vào trong dược đỉnh. Dược liệu nàng cho vào đỉnh chưa nghiền nát, trực tiếp bỏ vào, mới bắt đầu loại bỏ rồi dung hợp. Luyện dược sư nơi này luyện chế đan dược đều sẽ nghiền dược liệu trước, sau đó mới có thể tiến hành các bước tiếp theo. Thủ pháp của Tần Ly khiến hai mắt mọi người đều nhìn đăm đăm.

Thời gian từng chút trôi qua, sắc trời bắt đầu tối dần. Trong viện đèn đã châm, ngọn lửa trong đỉnh lúc to lúc nhỏ, trong viện lúc sáng lúc tối, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm động tác trong tay Tần Ly. Thấy nàng đột nhiên gia tăng linh lực, trên dược đỉnh hiện lên một tầng ánh sáng xanh biếc, sau đó một cỗ dược hương từ trong đỉnh nhẹ nhàng bay ra.

"Ấy, dược hương. Ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa được ngửi dược hương thuần khiết nồng đậm như vậy." Một lão giả trong đó nhắm mắt lại, hưởng thụ.

Một người khác nói: "Mau nhìn, bắt đầu ngưng đan!"

Nói xong, liền nhìn Tần Ly thêm linh lực vào dược đỉnh càng ngày càng nhiều, đan dược từ chất lỏng dần dần ngưng tụ thành một đoàn, sau đó nhanh chóng xoay tròn, càng ngày càng tròn, tốc độ xoay tròn cũng càng lúc càng nhanh. Trong đỉnh phát ra tiếng "Ong ong", bắt đầu có năng lượng tinh thuần từ trong đỉnh bay ra, khiến mọi người trong viện đứng ở bên cạnh đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Đan dược màu vàng tinh thuần, bề ngoài bóng loáng mượt mà. Bao quanh đan dược là một tầng linh quang nhàn nhạt, nhìn qua rất là khả quan.

Tần Ly không chút hoang mang từ bên cạnh lấy một cái bình nhỏ, sau đó mở bình, linh lực vừa thu lại, hai viên đan dược liền bay vào trong bình. Tần Ly lau mồ hôi trên trán, đưa lọ đan dược cho Lâm Diên. "Xong rồi, ngươi cho hắn ăn đi thôi! Nhớ kỹ, năm ngày một viên, mười ngày sau là có thể khỏi hẳn."

Dược liệu luyện chế đan dược còn lại tự nhiên thuộc về Tần Ly, tuy rằng trong Huyền giới không thiếu dược liệu, nhưng nàng cũng sẽ không ngại nhiều.

Kỳ thực Tần Ly còn có thể luyện chế ra nhiều đan dược hơn, nhưng mà nàng cũng không muốn quá mức chói mắt. Phải biết rằng, mỗi lần thành đan tổng số lượng đan dược là một tiêu chí để đánh giá trình độ luyện dược sư. Hai viên đan dược nàng luyện chế đã là phẩm chất cao cấp, nàng cũng không muốn mỗi ngày bị luyện dược sư nào đó quấn lấy.

Nhưng nàng không biết là, rất nhiều luyện dược sư ở đây đều là cao thủ ở trung vực và nội vực, tuy rằng không tính là cao nhất, nhưng đều có tiếng tăm. Đại bộ phận trong số họ chưa từng luyện chế bát phẩm đan dược, càng đừng nói là phẩm chất cao cấp. Huống chi dẫu có thể luyện chế bát phẩm đan dược, cũng không chỉ một lần có thể thành công, nàng hiện tại đã thành cái bánh thơm ngon trong mắt luyện dược sư, một đám đều muốn lấy lòng nàng.

Lâm Phong lấy bình đan dược Tần Ly luyện chế, mở bình ra xem, rồi đưa cho Lâm Diên. "Con mau cho ca ca ăn đi." Nói xong, bước đi đến trước mặt Tần Ly nói: "Tiểu cô nương, ngươi không phải người ngoại vực?"

"Ừm, ta không phải người ngoại vực. Kỳ thực ta cũng không biết chỗ kia thuộc loại nào, sư phụ cùng ta luôn sống lánh đời." Tần Ly vì không muốn để người khác hoài nghi, mới nói như vậy.

Khuynh Nhan nói cho nàng, người nơi này không chào đón ngoại nhân cho lắm, bởi vậy nàng chưa muốn bại lộ thân phận vào lúc này.

Lâm Phong gật đầu, nói với mọi người xung quanh: "Từ hôm nay trở đi, Tần Ly cô nương chính là ta khách khanh trưởng lão Lâm gia ta, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, sau này sẽ đáp ứng một yêu cầu của nàng."

Lâm Diên cũng không có thái độ tương đối xa cách như lúc đầu, hiện tại thấy Tần Ly thật sự có thể luyện chế bát phẩm đan dược, đi qua cười nói với nàng: "Cám ơn ngươi."

Tần Ly nhìn ra nàng ấy rất quan tâm ca ca mình, vì thế cũng không để ý thái độ nàng ấy chuyển biến, gật đầu với nàng ấy.

Tần Ly không cần vị trí trưởng lão, dù sao nàng cũng sẽ không ở trong này lâu dài. Chỉ cần thực lực của nàng đến vương cấp, nàng có thể rời đi.

Trải qua một ngày luyện dược, danh tiếng Tần Ly bắt đầu lan rộng ở ngoại vực, trung vực thậm chí nội vực, có luyện dược sư muốn lấy lòng nàng, có vẫn khinh thường nhất cố. Luyện dược sư trên cơ bản đều cống hiến sức lực cho một số đại gia tộc, cũng không thành lập liên minh giống bên ngoài.

Lâm Diên cầm đan dược đi vào tiểu viện của Lâm Sùng, đầy mặt tươi cười nói: "Ca, bệnh của huynh được cứu rồi. Huynh không thấy được vừa nãy thủ pháp nữ hài nhi Tần Ly kia luyện dược có bao nhiêu tinh diệu đâu. Đan dược đã luyện xong, huynh mau ăn đi!"

Lâm Sùng nằm ở trên giường, nghe giọng nói kích động của Lâm Diên, chậm rãi mở to mắt, nhìn muội muội nói: "Nữ hài nhi kia thật sự luyện chế thành công?"

"Dạ, huynh mau ăn đi! Nàng nói, mười ngày sau huynh có thể khỏi hẳn." Lâm Diên đi lên phía trước, mở mành, đỡ Lâm Sùng ngồi dậy. Sau đó đổ ra một viên đan dược, đút cho Lâm Sùng.

Lâm Sùng ngậm đan dược, cảm thấy một mùi vị ngọt lành trong miệng. Ngay sau đó đan dược ở trong miệng hòa tan, có một dòng nước ấm chảy qua trong lồng ngực, chảy về phía tứ chi bách hải. Từ khi bị bệnh, hắn chưa bao giờ được thoải mái, đã bao lâu rồi không có cảm giác thoải mái này.

"Ca, cảm giác thế nào?" Lâm Diên nhìn chăm chú vào biểu cảm của Lâm Sùng, thấy hắn nhắm mắt lại, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, tò mò hỏi.

Lâm Sùng mở mắt, trong mắt có ý cười thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Không tệ."

Một cạnh giờ sau khi ăn đan dược, Lâm Sùng đột nhiên nôn ra rất nhiều máu đen, khiến hạ nhân hầu hạ hoảng sợ, chạy nhanh đi thông báo cho Lâm Diên. Lâm Diên sốt ruột hoang mang chạy đi tìm Tần Ly, tiến vào phòng ở vội la lên: "Ca ta vừa mới ói ra rất nhiều máu đen, trên mặt lúc trắng lúc đen, đây là có chuyện gì?"

Tần Ly thấy nàng rõ ràng hoài nghi đan dược mình luyện chế, bất đắc dĩ nói: "Ca ngươi trong chướng khí nhiễm phải kịch độc như thế, hắn không chết tất cả đều là dựa vào tu vi của mình. Hiện tại độc giải, tự nhiên sẽ có chút phản ứng, ngươi nóng vội cái gì?"

Có điều để Lâm Diên an tâm, Tần Ly vẫn đi theo nàng nhìn xem. Tần Ly bắt mạch cho hắn nói: "Mạch tượng vững vàng, đã không có việc gì. Tu vi của ngươi thâm hậu, khôi phục nhanh hơn so với ta tưởng, phỏng chừng không đến mười ngày có thể khỏi hẳn."

Lâm Diên ngồi ở bên giường, luôn cau mày, vẫn vô cùng lo lắng. Lâm Sùng vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Diên, lắc đầu nói: "Ta không sao!"

Lâm Diên nghĩ đến bản thân vừa mới khẩu khí không tốt, vì thế quay đầu nói với Tần Ly: "Thực xin lỗi, vừa rồi ta sợ hãi, khẩu khí có chút không tốt, ngươi đừng để trong lòng nhé!"

"Không sao, ta không để trong lòng. Ngươi cùng ca ca ngươi cảm tình thật tốt, thực làm cho người ta hâm mộ." Nói tới đây, Tần Ly bỗng nhiên nghĩ tới ca ca mình, nếu nàng và ca ca ở với nhau, quan hệ chắc cũng rất tốt nhỉ!

Lâm Diên cười nói: "Ừm, mẹ ta mất sớm, cha ta lại bận, từ nhỏ đều là ca ca chăm sóc ta. Trong nhà ngươi chỉ có mình ngưoi sao?"

"Không phải, ta còn có ca ca, nhưng mà thất lạc đã lâu. Ta lần này đi, vì tìm kiếm hắn." Tần Ly lắc đầu nói.

"À, ngươi yên tâm, chúng ta có thể tìm giúp ngươi, tin tưởng rất nhanh có thể tìm được." Lâm Diên tính tình tương đối ngay thẳng, có gì nói nấy, nàng hiện tại đã coi Tần Ly là bằng hữu, tự nhiên sẽ quan tâm.

Tần Ly im lặng không nói, chỉ cười với nàng. Ca ca nàng lại không ở phương diện này, làm sao có thể tìm được? Nhưng mà nàng ấy nói giống suy nghĩ của nàng, nàng tin tưởng mình nhất định có thể gặp được ca ca.

Bởi vì Tần Ly luyện chế đan dược cứu thiếu chủ Lâm gia, Lâm gia cao thấp đều rất cảm kích nàng. Bây giờ vẫn là nha đầu Tiểu Linh hầu hạ nàng ăn ở ngủ nghỉ, vốn Lâm Phong muốn phái vài nha hoàn nữa cho nàng, nhưng đều bị nàng cự tuyệt.

Lần này ở đây đã hơn chín ngày, Tần Ly ở Lâm gia chuyện gì cũng không cần làm, bình thường đại bộ phận thời gian nàng đều có thể dùng để tu luyện. Nàng thích thanh tĩnh, bởi vậy Lâm gia chủ lệnh cưỡng chế người khác không được đến quấy rầy Tần Ly nghỉ ngơi. Sáng sớm, Tiểu Linh bưng nước ấm vào cửa hầu hạ Tần Ly rời giường, Tần Ly thấy nàng tươi cười đầy mặt, lại hỏi: "Có việc vui sao? Sao cao hứng như vậy?"

"Hôm nay thiếu chủ xuất môn, nói là muốn gặp ngài! Thiếu chủ khí sắc tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn có chút gầy yếu, nhưng so với trước đó khỏe mạnh hơn. Lần này thiếu chủ có thể khỏi hẳn đều là công lao của ngài."

Tần Ly bất đắc dĩ cười, tiểu nha đầu này xem ra rất thích thiếu chủ nhà mình, bằng không sao chỉ gặp mặt đã có thể cao hứng thành như vậy?

Tần Ly vừa rửa mặt xong, Lâm Sùng bước vào tiểu viện. Hắn thấy Tần Ly đang nằm trong viện phơi nắng, híp mắt nằm trên phản, tựa như một con mèo nhỏ lười nhác. Nàng mặc một thân bạch y, biểu cảm hưởng thụ điềm đạm, cả người được ánh mặt trời chiếu sáng, khiến hắn chói mắt.

Lúc Lâm Sùng đi vào Tần Ly đã cảm giác được, nhưng nàng không muốn mở mắt. Ánh mặt trời nơi này thật sự quá mức trân quý, nàng cảm thấy mình mỗi ngày nếu không phơi phơi nắng, rất nhanh sẽ mốc meo. May mắn Lâm Sùng cũng không quấy rầy nàng, chỉ yên tĩnh ngồi ở một bên, nàng cũng mặc kệ.

Hai người cứ ngồi như vậy, qua khoảng một canh giờ, sắc trời dần tối, Tần Ly mới mở mắt.

Nàng nhìn Lâm Sùng mỉm cười nói: "Ngồi rất lâu sao? Ngại quá, vừa rồi nằm phơi nắng rất thư thái."

"Không sao. Dù sao ta cũng không có chuyện quan trọng, chỉ đến xem ngươi ở đây có quen hay không thôi, không có gì khác. Mặt khác chính là tự mình đến cám ơn ngươi, ta có thể khỏi hẳn tất cả đều là công lao của ngươi."

Lâm Sùng vóc người cao gầy, hơn nữa luôn có bệnh, cả người có chút gầy yếu, lúc này vừa thấy, có vẻ vóc người rất cao. Hắn hôm nay mặc một thân cẩm bào màu đen, làm làn da hắn càng thêm trắng nõn. Có thể do đã khỏi, trên mặt có chút huyết sắc. Không giống con ma ốm nữa, nhìn qua người có tinh thần rất nhiều.

Có điều không biết vì sao, trong đầu Tần Ly hiện ra một thân ảnh, nam tử lãnh liệt như một vị thần. Nàng hơi nhíu mày nói: "Kỳ thực màu đen không thích hợp ngươi, ngươi mặc màu lam sẽ càng đẹp hơn."

Quả thật, Lâm Sùng nhìn qua là một thiếu niên sạch sẽ thuần túy, màu đen đích xác không quá thích hợp với hắn.

Lâm Sùng cúi đầu nhìn quần áo mình, đem lời Tần Ly ghi tạc trong lòng. Bởi vì câu này, Lâm Sùng không mặc quần áo màu khác nữa, tất cả quần áo của hắn đều là màu lam. Sau khi hắn lên làm gia chủ Lâm gia rất lâu mới cưới vợ, nhưng hắn cùng thê tử của mình cả đời tương kính như tân, hơn nữa hắn cũng không cho phép thê tử của mình mặc quần áo màu trắng. Đương nhiên, đây là nói sau.

"Ngươi rất thích phơi nắng?" Lâm Sùng hỏi.

Tần Ly gật đầu, "Hiện tại mới cảm thấy ánh mặt trời tốt đẹp như vậy. Vẫn là thích ánh sáng, nơi này ánh mặt trời quá ít."

"Nơi này? Chẳng lẽ nơi ngươi sống không phải như thế sao?"

"Không phải!" Tần Ly không nói thêm gì, hỏi tiếp: "Đúng rồi, sao ngươi trúng chướng khí?"

Lâm Sùng nghĩ nghĩ nói: "Năm ta mười ba tuổi, nghe nói ở ngoại vực Hắc Chiểu là địa phương lịch lãm lí tưởng, liền đánh bạo đi. Khi đó cái gì cũng không hiểu, chỉ một lòng một dạ muốn tăng lên tu vi. Không ngờ ở đó suýt đánh mất tính mạng, ha ha!"

"Nơi đó thật sự có thể tăng lên tu vi sao?"

"Xem như thế, kỳ thực trong đó có rất nhiều huyền linh thú hung ác, đừng nói ngoại vực, trung vực cùng nội vực cũng không có mấy người dám đi vào. Nhưng mà nơi đó quả thật có thể tăng lên tu vi, không biết vì sao, tuy rằng chướng khí làm cho người ta trúng độc, nhưng cũng sẽ khiến thực lực tăng nhiều."

Tần Ly bắt đầu tính toán, nếu bên trong thật sự có thể tăng thực lực, như vậy mình có thể đi thử xem. Về phần chướng khí, mình chỉ cần chuẩn bị một ít đan dược là có thể.

Lúc này, bên ngoài một hạ nhân chạy vào, nói: "Thiếu chủ, người Đỗ gia trung vực tới, nói là muốn gặp Tần cô nương."

Lâm Sùng mi phong khẽ nhúc nhích, phất tay nói: "Đã biết, ngươi trước đi xuống đi!"

"Đỗ gia chú ý ngươi, cũng không phải là chuyện tốt." Lâm Sùng suy tư một chút hỏi: "Ngươi nói ngươi với sư phụ vẫn sống ẩn cư, sợ là còn không biết một ít thế lực ở ba nơi đi?"

Tần Ly điểm điểm nói: "Quả thật không quá hiểu biết, ngươi có thể nói cho ta một chút sao?"

"Diện tích ngoại vực là lớn nhất, nhưng hiểm địa nhiều, bởi vậy những nơi có thể ở không lớn. Trong ngoại vực có tam đại gia tộc, phân biệt là Lâm gia chúng ta, Lạc gia còn có Phan gia đối đầu với Lâm gia ta. Trung vực có tứ đại gia tộc, phân biệt là Đỗ gia, Dương gia, Thính gia cùng Hạng gia. Trong đó Đỗ gia xem như thực lực yếu nhất, lần này chắc là nghe thanh danh của ngươi, đến Lâm gia để mời người."

"Vậy nội vực?"

"Nội vực có tam đại thế lực, phân biệt là Thiên Lang cốc, Kim Xà môn cùng Vân Yến tông. Ba cái thế lực này xem như thế chân vạc, chia nhau cai trị, quản lý ba khu vực. Ngươi nói nơi ngươi sống, không ít ánh mặt trời như nơi này, vậy chắc là phạm vi ở trung vực hoặc là nội vực. Hoàn cảnh trung vực tốt hơn ngoại vực nhiều, nhưng tốt nhất phải là nội vực. Hàng năm đều sẽ có danh ngạch có thể từ ngoại vực tiến vào trung vực, hoặc là từ trung vực tiến vào nội vực. Nhưng người cạnh tranh rất nhiều, bởi vậy người trong hai vực cũng càng ngày càng ít."

"Thực lực tam vực như thế nào?" Tần Ly suy nghĩ một ít, liền hỏi.

"Người ở ngoại vực, tu vi phổ biến đều ở tôn cấp đến vương cấp, giống ta, tuy rằng bị bệnh nhiều năm như vậy, nhưng tu vi của ta vẫn tương đối cao ở ngoại vực, đã đến võ vương nhị giai. Trung vực thì từ vương cấp đến hoàng cấp, thực lực cao nhất ở nội vực là cốc chủ Thiên Lang cốc, môn chủ Kim Xà môn và tông chủ Vân Yến tông. Nhưng mà tu vi bọn họ không chênh lệch lắm, đều không thể đột phá đế cấp, bởi vậy bảo trì cân bằng. Nhưng mà tông chủ Vân Yến tông là huyền linh sư, thực lực vẫn cao hơn hai người kia."

Tần Ly phát hiện thực lực nơi này tương đương đông đại lục và tây đại lục, thật sự là địa phương tốt để nàng tu luyện. Chỉ cần thực lực của mình có tư cách tiến vào nội vực, nàng có thể đi tây đại lục.

Lâm Sùng từ trên ghế đứng lên, nói với Tần Ly: "Chúng ta đi gặp người Đỗ gia đi, để bọn họ chờ lâu cũng không tốt. Lần trước ngươi nhìn thấy người giúp ta trị liệu - Khương bá bá, chính là đến từ Đỗ gia, hắn hiện tại là thủ tịch luyện dược sư Đỗ gia. Luyện dược sư ba nhà kia đều ở thất phẩm đến bát phẩm. Đỗ gia và Lâm gia chúng ta quan hệ không tệ, lần này chắc là có chuyện tìm ngươi."

Tần Ly vặn thắt lưng, từ trên ghế đứng dậy. Dù sao cũng không phơi nắng nữa, phải đi gặp người Đỗ gia kia thôi!

Lâm Sùng ở phía trước dẫn đường, Tần Ly đi theo sau hắn, đi vào đại sảnh Lâm gia. Người Đỗ gia đến là một vị lão giả, người bên cạnh là Khương Vân Lưu.

Khương Vân Lưu thấy Tần Ly, liền đầy mặt tươi cười nói: "Tần tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt!"

Ấn tượng Tần Ly với Khương Vân Lưu không tệ, bởi vậy cũng cười khẽ nói: "Khương bá bá, không biết các ngươi lần này tìm ta có chuyện gì?"

Khương Vân Lưu nhìn lão giả bên cạnh, lão giả nhẹ nhàng gật đầu với hắn. Khương Vân Lưu thu lại nụ cười nói: "Lần này thật là có chuyện muốn phiền ngươi! Xích U tháp sắp mở, lần này tứ đại gia tộc đều muốn đi vào lịch lãm một phen. Nhưng lần này nội vực danh ngạch hữu hạn, bởi vậy quyết định lấy tỷ thí để tiến vào danh ngạch."

"Ngươi sẽ không muốn ta thay Đỗ gia đi tham gia tỷ thí chứ? Ta có lợi gì?" Tần Ly nhíu mày nói. Bọn họ nghĩ tốt thật, thay bọn họ đi tỷ thí? Không có lợi nàng cũng không làm, nàng cũng không có thời gian lãng phí, nàng còn muốn đi hắc chiểu.

Khương Vân Lưu hắng giọng nói: "Tự nhiên là có lợi. Lần này danh ngạch tiến vào nội vực tổng cộng có mười tên. Gia tộc hạng nhất có thể chiếm đến bốn danh ngạch, thứ hai là ba danh ngạch, thứ ba là hai danh ngạch, thứ tư là một danh ngạch. Tỷ thí lần này chia thành hai phần là văn thử và võ thử. Võ thử chính là tỷ thí tu vi, văn thử chính là tỷ thí luyện dược. Ngươi cũng biết, Khương bá bá ta luyện dược bình thường, hắc hắc!"

"Chỉ cần ngươi có thể thắng trong tỷ thí luyện dược, Đỗ gia còn có hi vọng có thể đạt hạng hai, bằng không cũng chỉ có thể có một danh ngạch. Chỉ cần ngươi thắng được, một danh ngạch vào Xích U tháp cho ngươi như thế nào?"

Lâm Sùng cũng khuyên nhủ: "Tần cô nương, ngươi giúp Khương bá bá đi!"

Tần Ly nghe đến đó cũng có hứng thú, nếu mình có thể thắng được, chẳng phải là không cần tân tân khổ khổ đi tham gia tỷ thí tu vi? Huống hồ mình tham gia tỷ thí này, cũng không nhất định có thể thuận lợi có được danh ngạch. Nàng tự hỏi một chút nói: "Được rồi, tỷ thí này ta đáp ứng."

Khương Vân Lưu cao hứng nở nụ cười: "Biết Tần tiểu hữu nhất định sẽ đáp ứng mà. Đã như vậy, chúng ta đây sẽ không quấy rầy, đợi đến lúc chúng ta sẽ phái người đến dẫn ngươi vào trung vực."

Tần Ly gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. "Đúng rồi, không biết tỷ thí là lúc nào? Ta vốn định đi ra ngoài lịch lãm một chút, ngươi nói thời gian trước, bằng không đến lúc đó vạn nhất không thể về kịp sẽ không tốt lắm."

"Tỷ thí là ở ba tháng sau, ngươi định đi chỗ nào lịch lãm?"

"Còn chưa nghĩ xong, nhưng thời gian ba tháng cũng đủ rồi. Các ngươi yên tâm đi, ta đã đáp ứng rồi, đến lúc đó nhất định sẽ tham gia."

Khương Vân Lưu đi rồi, Tần Ly cũng trở về chỗ mình. Một lát sau, nàng phát hiện toàn bộ tòa nhà sáng hơn vừa nãy rất nhiều, liền đi ra ngoài nhìn xem. Hành lang và cạnh cửa đều treo đèn, có vài hạ nhân đang treo đen trên tường.

Lâm Diên nhìn thấy bọn hạ nhân treo đầy đèn lồng, cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi hạ nhân treo đèn: "Các ngươi làm cái gì vậy? Ai phân phó các ngươi treo đèn tường?"

"Là thiếu chủ, hắn nói trong nhà quá mờ, cả ngày cũng không thấy ánh sáng, bây giờ còn tối như vậy, hắn thấy không thoải mái."

Lâm Diên khóe miệng run rẩy, nghĩ như thế nào đều cảm thấy kỳ quái. Tìm được Lâm Sùng nói: "Ca, hiện tại bên ngoài đều giống nhau, mỗi nhà chúng ta sáng sủa, huynh không biết là kỳ quái sao? Huống chi trước đó huynh cũng không nói không thoải mái mà, hiện tại sao lại không quen?"

"Muội không biết là hiện tại tốt lắm sao?" Lâm Sùng nhìn ánh sáng bên ngoài, khóe miệng cong lên. Nàng hẳn là sẽ thích......

Tần Ly nhìn đèn đuốc rực rỡ bên ngoài, cảm thấy có chút tò mò, đã gọi Tiểu Linh vào hỏi: "Sao lại treo nhiều đèn vậy? Chẳng lẽ là có chuyện vui?"

"Không phải, là thiếu chủ phân phó. Kỳ thực nô tì cũng cảm thấy có chút kỳ quái, thiếu chủ nói trong nhà quá mờ, liền phân phó nô tài ở trong viện treo đầy đèn." Tiểu Linh trả lời.

Tần Ly nghĩ rằng, hắn phỏng chừng là luôn buồn ở trong phòng, đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, không thích cảm giác u ám. Nhưng cũng không cần treo nhiều đèn vậy chứ? Cảm giác là lạ. Nhưng người ta đã treo đèn lên rồi, nàng cũng không thể bảo người ta tháo xuống. Vì thế nói: "À, không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi!" Nàng nhắm mắt lại, ngồi xuống tu luyện.

Toàn bộ ngoại vực Lâm gia là sáng nhất, tựa như ngọn đèn trong bóng đêm. Phan gia tự nhiên cũng chú ý tới ánh sáng trong Lâm gia, nhưng bọn họ trừ bỏ cảm thấy chói mắt, vẫn là chói mắt. Bọn họ cũng đều biết Lâm gia có một bát phẩm luyện dược sư chữa khỏi bệnh cho Lâm Sùng. Gia chủ Phan gia Phán Trung Thiên và thiếu chủ Phan Cao Phi nghiến răng nghiến lợi, vốn Lâm gia lập tức sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không ngờ lại thành bọt nước.

"Cha, xem Lâm gia đắc ý như vậy, con thật sự nghẹn thở." Phan Cao Phi âm ngoan trừng mắt hướng Lâm gia.

"Hiện tại Lâm Sùng khỏi bệnh, bọn họ đương nhiên đắc ý. Con gần đây cẩn thận một chút, trước đó Lâm Sùng là một con ma ốm, không thể phát huy toàn bộ thực lực, nói như thế nào hắn cũng là võ vương nhị giai, hiện tại không ốm đau sẽ không có gì cố kỵ." Phan Trung Thiên dặn dò.

Phan Cao Phi không cho là đúng, mình hiện tại cũng là huyền linh vương nhất giai đỉnh phong, tới huyền linh vương nhị giai cũng không xa, giờ mình đấu với Lâm Sùng, cũng không nhất định sẽ bại bởi hắn. Chẳng qua lần trước châm ngòi Lạc Bân quyết đấu với hắn, thế mà không lấy mạng hắn, thật sự là đáng tiếc.

Ở Tử Vong chi vực, tỷ thí quyết đấu là quá bình thường, ai cũng không có thể bởi vì quyết đấu thua thì ghen ghét đối phương, gia tộc cũng không thể bởi vì người chết trong quyết đấu mà khoa dễ đối phương, đó xem như một quy định bất thành văn, nếu ai phá hủy quy định, thì sẽ có người xử phạt hắn. Bởi vậy, Lâm Sùng ở quyết đấu bại bởi Lạc Bân, cũng không thể bởi vậy tìm Lạc gia hoặc là Lạc Bân phiền toái.

Ngày thứ hai, Tần Ly chuẩn bị đi Hắc Chiểu lịch lãm, nàng từ biệt Lâm Phong, nói là muốn ra ngoài dạo, rời Lâm gia.

Dù sao đến ngày tỷ thí luyện dược còn có ba tháng, thời gian ba tháng cũng đủ để lịch lãm. Mình có Huyền giới, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm. Nàng mới vừa đi ra Lâm gia không rất xa, Lâm Sùng cũng đi ra. Hắn nhìn Tần Ly phía trước, chạy nhanh tới.

"Ngươi muốn đi đâu?" Lâm Sùng hỏi.

Tần Ly vừa quay đầu thì thấy Lâm Sùng, cười nói: "Cách tỷ thí không phải còn ba tháng sao? Ta muốn đi dạo, thuận tiện lịch lãm một phen. Ngươi yên tâm, ta sẽ không quên thời gian, trước lúc đó ta nhất định sẽ trở về."

"Có phải ngươi muốn đi Hắc Chiểu?"

Tần Ly cảm thấy cũng không cần gạt hắn, đáp: "Quả thật có ý này, nhưng mà cũng chưa nghĩ xong, có thể sẽ đi nơi khác trước."

"Ngươi không thể đi Hắc Chiểu, nơi đó quá mức hung hiểm." Lâm Sùng vô cùng lo lắng cho Tần Ly, tuy rằng nàng luyện dược cấp bậc rất cao, nhưng thực lực không nhất định rất cao.

Tần Ly cười yếu ớt nói: "Ngươi yên tâm đi, ta biết bên trong tương đối hung hiểm, ta sẽ cẩn thận. Đừng quên ta là luyện dược sư, chướng khí này không làm khó được ta. Huống hồ ta đã dám đi, còn có thủ đoạn bảo mệnh, ngươi không cần lo lắng."

"Không được, nếu ngươi cứ đi, ta đi cùng ngươi." Lâm Sùng kiên quyết không chịu để Tần Ly một mình đi Hắc Chiểu, không ai biết bên trong hung hiểm như thế nào hơn hắn. Lúc trước nếu không hi sinh hai cao thủ trong nhà, hắn cũng không thể còn sống trở về.

Tần Ly có chút mất hứng, mình với hắn cũng đâu thân quen gì? Mình đi chỗ nào, hắn dựa vào cái gì can thiệp? Nếu không phải hắn có lòng tốt, nàng khẳng định sẽ không giải thích với hắn nhiều như vậy.

Nàng hơi nhíu mày, ngữ khí cũng lạnh đi. "Lâm thiếu chủ, ta chính là khách khanh trưởng lão Lâm gia các ngươi, vị trí này của ta cũng không phải rời đi không được. Huống hồ ta với ngươi không thân quen, ngươi có phải quản nhiều quá rồi không?"

Nói xong, Tần Ly liền xoay người đi. Hiện giờ nàng thầm nghĩ nhanh tăng tu vi, cái khác nàng cũng lười quản. Thậm chí nàng không chú ý tới, hôm nay Lâm Sùng mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc.

Lâm Sùng bị lãnh ý trong mắt Tần Ly làm trái tim băng giá, hắn hạ mắt che kín bi thương trong mắt, cảm thấy ngực cứng lại, có chút đau đớn. Nhưng hắn cũng biết Tần Ly nói đều là sự thật, hắn quả thật không có tư cách hạn chế hành động của nàng. Chẳng qua là vài ngày ở chung, thì ra nàng đã khắc sâu vào tim hắn rồi sao?

Nhưng mà hắn nghĩ lại, mạng mình do Tần Ly cứu, như vậy Tần Ly có ân cứu mạng với hắn, mình quan tâm ân nhân thì cũng không có gì sai? Nghĩ đến đây, mắt hắn sáng lên, giương mắt nhìn Tần Ly đi phía trước không xa, chạy theo.

Tần Ly cho rằng mình đã nói như vậy, Lâm Sùng nhất định sẽ rời đi. Không nghĩ tới một lát sau, hắn lại đi theo. Có điều nàng cũng không có quay đầu, hắn nguyện ý đi theo liền đi theo đi, dù sao nàng cũng không có quyền hạn chế hành vi của người ta.

Tần Ly tìm một quán mua chút thức ăn nước uống, rồi hỏi đường tới Hắc Chiểu. Từ nơi này đến Hắc Chiểu cũng có một khoảng cách không nhỏ, nàng mua một linh mã màu đen đã thuần hóa ở chỗ mua bán huyền linh thú, cưỡi nó đi về phía Hắc Chiểu. Trên người Linh mã có gắn một công cụ chiếu sáng đặc biệt, có thể chiếu sáng đường phía trước.

Từ mua đồ ăn đến mua huyền linh thú, Lâm Sùng luôn đi theo nàng. Thấy nàng mua huyền linh thú, hắn cũng mua một huyền linh thú đi theo.

Phan Cao Phi từ trong thanh lâu đi ra, ngẫu nhiên bắt gặp Lâm Sùng. Hắn có chút buồn bực, Lâm Sùng mua huyền linh thú tọa kỵ làm gì? Chẳng lẽ chuẩn bị xuất môn? Hắn tò mò đi theo Lâm Sùng, sai gã sai vặt về gọi thêm cao thủ, hiện tại là cơ hội tốt, Lâm Sùng không mang theo thủ hạ.

Theo một lát, phát hiện Lâm Sùng luôn đi theo một cô gái mặc bạch y, hắn cũng không dám đến gần, bởi vậy không thấy diện mạo Tần Ly. Lâm Sùng chẳng lẽ là động xuân tâm? Bằng không đi theo con gái nhà người ta làm cái gì? Nghĩ đến đây, Phan Cao Phi cười có chút đáng khinh. Phan gia xuất ra hai gã võ vương, theo Phan Cao Phi đi theo sau Lâm Sùng.

Đi một đoạn đường, cách khu dân cư một khoảng. Phan Cao Lhi tin tưởng đã không có người sẽ phát hiện hành vi của hắn, ra hiệu cho hai gã võ vương, để bọn họ lên chặn Lâm Sùng.

Hai gã võ vương nhận được chỉ thị của Phan Cao Phi, hiểu rõ gật đầu, sau đó ra lệnh huyền linh thú chạy lên trên.

Lực chú ý của Lâm Sùng luôn đặt trên người Tần Ly, căn bản không ngờ Phan Cao Phi sẽ theo hắn. Thấy hai tên võ vương Phan gia đi lên, hắn dừng lại huyền linh thú nhíu mày. "Các ngươi là người Phan gia?"

"Lâm Sùng, ngươi nói ngươi không ở nhà mà dưỡng bệnh, cố tình chạy đến để bản thiếu chủ thấy được. Ngươi tự mình muốn chết, chẳng trách ta." Phan Cao Phi chỉ huy huyền linh thú đi tới, ánh mắt ngoan độc nhìn Lâm Sùng phía trước.

Lâm Sùng vừa thấy là Phan Cao Phi, ánh mắt cũng trở nên lạnh thấu xương. "Dĩ nhiên là ngươi?"

"Ha ha, thật sự là đã lâu không gặp. Vốn lần trước nếu ngươi ngoan ngoãn chết trong tay Lạc Bân, không chừng thù hận hai nhà chúng ta sẽ được giải. Ngươi lại cố tình còn sống, xem ra là ông trời cho ta cơ hội tự mình giải quyết ngươi!" Phan Cao Phi âm hiểm cười nói.

Lâm Sùng lấy ra thánh khí là một loan đao màu đen, chỉ vào Phan Cao Phi nói: "Muốn giết ta? Vậy thì cùng ta quyết đấu một chọi một!"

"Hừ, ngươi còn chưa có tư cách này! Lên, giết Lâm Sùng!" Phan Cao Phi nói xong, ra lệnh.

Hai thủ hạ Phan gia đều là võ vương ngũ giai, liếc mắt nhìn nhau xông lên tấn công từ hai phía. Lâm Sùng động chân, nhảy khỏi huyền linh thú xông tới.

Tần Ly tuy rằng luôn đi về phía trước, nhưng vẫn chú ý động tĩnh phía sau. Trong Huyền giới Phượng Tiêu nói: "Tiểu Ly, tiểu tử đi theo ngươi hình như gặp rắc rối!"

"Ly, ngươi chuẩn bị đi giúp hắn sao?" Lam U cũng hỏi.

"Các ngươi cho rằng ta sẽ đi hỗ trợ sao? Nhưng mà cũng phải, ta phí nửa sức lực mới cứu được hắn, mới được mấy ngày hắn đã phải chết, vậy ta lại mệt rồi?" Tần Ly khẽ cười nói.

"Tiểu Ly, ta sắp tấn chức!" Lúc này, trong Huyền giới xuất hiện tiếng Bạch Diễm.

Tần Ly trong lòng cao hứng, không nghĩ tới Bạch Diễm nhanh như vậy liền tấn chức! Thực lực hiện tại của hắn là tôn cấp ngũ giai, xem ra mình cũng có thể tăng thêm một giai! Nàng hiện tại đã là huyền linh tôn tam giai, lại thăng cấp chính là huyền linh tôn tứ giai.

Nàng nói với Phượng Tiêu và Lam U trong Huyền giới: "Hai người các ngươi đi ra ngoài giúp ta trông coi một chút, chỉ cần đừng để Lâm Sùng bị giết là được."

Nói xong, chính nàng tìm nơi tương đối ẩn nấp, chuẩn bị tấn chức.

Lâm Sùng dù sao chỉ là võ vương nhị giai, cho dù có linh khí trong tay, vẫn như cũ bị thương không nhỏ. Hai tên võ vương căn bản không hạ ngoan thủ, chỉ muốn hắn bị thương nhưng không muốn mạng của hắn, bởi vì Phan Cao Phi muốn tự mình giết Lâm Sùng. Thấy Lâm Sùng té ngã, loan đao bị đánh văng một bên, Phan Cao Phi từ trên huyền linh thú xuống, đến trước mặt Lâm Sùng.

"Thế nào? Tư vị đổ máu dễ chịu không? Nếu ngươi quỳ lạy van xin ta, nói không chừng ta sẽ nhân từ một chút." Phan Cao Phi cười nói với Lâm Sùng.

Lâm Sùng cắn chặt răng, phi một tiếng nói: "Nếu ngươi muốn giết ta thì động thủ nhanh đi, muốn ta cầu ngươi? Ngươi nằm mơ!"

Phan Cao Phi gật đầu nói: "Không tệ! Có điều ta cũng không muốn giết ngươi nhanh như vậy, bản thiếu chủ còn chưa chơi đủ đâu!"

Lúc này, Phượng Tiêu cùng Lam U bắt đầu phóng thích uy áp, khiến huyền linh thú chạy tới, trên trời cũng bay đầy huyền linh thú. Tất cả huyền linh thú đều hướng về Phan Cao Phi, hai võ vương Phan gia nhìn một đống huyền linh thú, cảm thấy da đầu có chút run lên. "Thiếu chủ, huyền linh thú xung quanh hình như đều hướng về phía chúng ta!"

Vừa nói xong, một loạt huyền linh thú phi hành lao xuống xuống dưới, ba người Phan Cao Phi đều nỗ lực giết huyền linh thú, không chú ý tới Lâm Sùng trên đất đã bị mang đi.

Chờ sau khi Lâm Sùng biến mất, huyền linh thú cũng đều tán đi, trên đất chỉ để lại một ít thi thể huyền linh thú.

Phan Cao Phó nhìn mặt đất trống trơn, ánh mắt trợn tròn. "Đây là có chuyện gì? Lâm Sùng như thế nào không thấy? Hai người các ngươi có thấy không?"

Hai tên võ vương đều lắc đầu, lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người huyền linh thú, căn bản không chú ý tới Lâm Sùng trên đất.

Phan Cao Phi thấy hai người lắc đầu, tức giận đến chửi ầm lên: "Các ngươi hai tên phế vật, một người sắp chết cũng không trông nổi?"

Hai tên võ vương tốt xấu ở Phan gia địa vị cũng không thấp, lại bị hắn nhục mạ như vậy, trong lồng ngực cũng nghẹn một hơi, vô cùng bất mãn với Phan Cao Phi. Nhưng dù sao hắn cũng là thiếu chủ Phan gia, bọn họ dẫu bất mãn cũng không có biện pháp.

"Chủ nhân, vừa nãy phụ cận có uy áp của hai thần thú. Huyền linh thú chính là bị hai thần thú kia ra lệnh đến công kích chúng ta." Huyền linh thú trong huyền linh không gian nói với Phan Cao Phi.

Tại sao có thể như vậy? Phan Cao phi nổi giận gầm lên một tiếng, dưới linh quang kiếm, trước mặt "Ầm vang" một tiếng, xuất hiện một cái hố sâu.

Tần Ly lúc này đã về trong Huyền giới, Lâm Sùng bị Phượng Tiêu đặt trên đất, hắn đã bởi vì mất máu quá nhiều nên hôn mê rồi. Nàng nhìn Phan Cao Phi nổi trận lôi đình ở bên ngoài, khóe miệng có chút run rẩy.

Tần Ly cầm máu cho Lâm Sùng, để hắn trong một gian phòng. Thế này cũng tốt, hắn cũng không cần đi theo mình.

Phan Cao Phi với hai người khác ở bên ngoài tìm một ngày, cũng không tìm được Lâm Sùng. Tuy rằng cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng không có biện pháp khác.

"Thiếu chủ, chúng ta đi về trước đi! Tìm không thấy Lâm Sùng không quan trọng, hắn sớm muộn gì cũng trở lại Lâm gia, chúng ta chờ là được." Một võ vương nói.

Phan Cao Phi cực kì buồn bực, sớm biết rằng sẽ như vậy, vừa rồi hắn nên giết Lâm Sùng nhanh chút. Giờ thì tốt rồi, cơ hội tốt như vậy lại bỏ lỡ. "Phan Xương, ngươi cùng ta trở về. Phan Bình, ngươi tiếp tục lưu lại. Ngày mai ta sẽ phái người đến nơi này, Lâm Sùng đã đi ngang qua nơi này, như vậy lúc trở về nhất định sẽ đi qua nơi này. Nếu phát hiện hắn, giết không tha!"

Tần Ly hiện tại đã thành công tấn chức đến huyền linh tôn tứ giai, nàng từ trong Huyền giới đi ra ngoài, ẩn thân đi trên đường. Hiện giờ nàng không thể cưỡi linh mã, nên để Phượng Tiêu triệu hồi một huyền linh thú phi hành.

Huyền linh thú phi hành nhanh hơn linh mã kia nhiều, phi hành khoảng một ngày, Tần Ly thấy một đầm lầy lớn màu đen phía trước. Hạ xuống, để huyền linh thú kia tự trở về, còn mình đi lên trước mặt.

Phía trước sương mù lượn lờ, Tần Ly biết cái đó chính là chướng khí, lấy một cái bình nhỏ từ trong Huyền giới. Bên trong là Thanh Linh Huyết Tinh đan nàng dùng dược liệu còn lại sau khi luyện chế đan dược cho Lâm Sùng luyện chế. Đan dược này không những có thể loại trừ độc chướng, còn có tác dụng miễn dịch.

Nàng nuốt một viên đan dược, đi vào trong chướng khí. Chướng khí quá nồng, Tần Ly liền biến ra một đoàn huyền hỏa chiếu sáng. Mới vừa đi vào không xa, phát hiện mười cặp mắt màu đỏ tươi xuất hiện phía trước.