Tần Ly đã tìm ra một ít manh mối trong lượt thử vừa rồi, nàng tưởng rằng con đầu đàn là mắt trận, nhưng sau đó nàng phát hiện trận pháp này không đơn giản như vậy. Không thể phủ nhận trận pháp này thật ảo diệu: điểm thứ nhất, người bình thường chắc chắn không nhìn ra đây là trận pháp, nếu không phải nhờ những kiến thức nàng gom nhặt từ kiếp trước, nàng sẽ không dễ dàng phát hiện như vậy; điểm thứ hai chính là nằm ở mắt trận, cho dù người khác có phát hiện đây là một trận pháp, nhưng đoán chắc đa số bọn họ đều nghĩ rằng mắt trận chính là con đầu đàn, sẽ không ai chú ý đến sự quái dị của hướng gió.
Nàng bốc một nắm cát, một vài hạt cát nhỏ rớt ra từ kẽ tay nàng, nàng nói: "Liễu Hàn Vân, bây giờ ngươi công kích bầy sói."
Liễu Hàn Vân nghe thấy Tần Ly phân phó, linh lực màu xanh lục tràn ra, bao phủ toàn thân hắn, linh lực không ngừng dây dưa, chia ra rồi lại tái hợp, cuối cùng tụ trên hai tay hắn. Hai tay hắn nhẹ nhàng chập lại, rồi lại tách ra, ở giữa hai tay xuất hiện một quả cầu năng lượng màu xanh lục đậm, quả cầu không ngừng xoay tròn, chung quanh không ngừng xuất hiện những tia sáng trắng xoẹt qua như tia chớp.
Linh lực áp súc? Tần Ly cả kinh! Đến bây giờ nàng chỉ có thể áp súc linh lực trong cơ thể mà thôi, nàng không nghĩ rằng linh lực có thể áp súc bên ngoài cơ thể. Một chiêu này đánh ra tuyệt đối có uy lực mạnh hơn bình thường, ít nhất là mạnh hơn gấp đôi. Kinh ngạc thì kinh ngạc, nàng vẫn không ngừng chuẩn bị tốt bổn phận của mình, sau đó chờ Liễu Hàn Vân xuất chiêu.
Liễu Hàn Vân thấy Tần Ly nhìn về phía hắn, biết nàng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn lập tức đẩy mạnh quả cầu ra ngoài. Năng lượng quả cầu không ngừng chèn ép không khí quanh nó, nó đi đến đâu, độ ấm ở đó giảm mạnh, so với băng tuyết còn muốn lạnh hơn, thậm chí có thể dùng mắt thường nhìn thấy hàn khí khuếch trương ra ngoài. Ngay lúc quả cầu năng lượng bay ra ngoài, Tần Ly cũng lập tức hành động, nàng thừa dịp lực chú ý của bầy sói tập trung trên người Liễu Hàn Vân, nàng nhanh chóng đến chỗ mắt gió, hét to một tiếng: "Liệt Diễm Khiếu, phá cho ta!"
Tần Ly nhìn thấy không khí gần đó bắt đầu trở nên vặn vẹo, dần dần trở nên hư ảo, nàng hiểu ngay linh lực vừa rồi chưa đủ, vì thế nàng tiếp tục ngưng đọng hỏa hầu, so với ngọn lửa vừa rồi càng thêm mạnh mẽ: "Liệt Diễm Cuồng Phong, phá!"
Linh kỹ vừa phóng ra, nàng cũng nhanh chóng lùi về phía sau, ngay lúc nàng bước vào vùng an toàn, quả cầu năng lượng của Liễu Hàn Vân đã nối gót đi tới. Một tiếng nổ đinh tai vang lên cùng với một trận ánh sáng xanh lục lan tỏa vô cùng chói mắt, lan rộng đến mức gần như chạm đến nàng. May mắn nàng kịp thời rời khỏi địa phương kia, nếu nàng không kịp chạy đi mà nói thì vô cùng nguy hiểm. Nàng vung vẩy toàn thân để cát rơi xuống, nheo mắt nhìn quang cảnh mờ mịt ở phía trước, muốn xem thử trận pháp đã được phá chưa, đồng thời cũng bình ổn linh lực đang xao động trong cơ thể.
Nhờ có gió mà chỉ một lát sau, màn mờ do cát và khói tạo ra đã dần tản đi, Sa Mạc Cuồng Lang đã biến mất hoàn toàn. Xem ra trận pháp đã bị phá, Tần Ly than nhẹ trong lòng một hơi, trong lòng càng thêm kiên định.
Tần Ly không biết ngay lúc quả cầu năng lượng bùng nổ, Liễu Hàn Vân đã không có đứng yên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía nàng. May mắn nàng kịp thời rời khỏi chỗ đó, tâm Liễu Hàn Vân mới buông lỏng. Cảm xúc xao động kia làm hắn sửng sốt, trong lòng hắn dâng lên một cỗ tức giận mãnh liệt. Hắn nắm chặt hai tay, hít thật sâu hai hơi mới bình ổn được tâm tình của mình.
"Đồ điên!" Liễu Hàn Vân phun ra hai chữ rồi xoay người rời đi.
Tần Ly có chút mờ mịt, mình làm gì sai sao? Mới vừa rồi cồn vô cùng phối hợp với mình, sao bây giờ mặt mũi hắn lại đen như vậy? Người xưa có câu: nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn trở mình, những lời này dùng trên người Liễu Hàn Vân càng thêm chính xác.
Tần Ly nhún vai, lười so đo với hắn, chỉ lặng lẽ đi sau Liễu Hàn Vân.
Các vị lão sư cùng trưỡng lão lúc này gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu Hàn Vân và Tần Ly. Áp súc linh lực của Liễu Hàn Vân khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn chưa tỉnh lại thì lại bị hai lần phóng xuất linh lực không nghỉ ngơi của Tần Ly làm cho tim dâng tới cổ, cuối cùng, nhìn thấy Tần Ly và Liễu Hàn Vân phá giải trận pháp, bọn họ thật sự hoảng sợ rồi. Thật sự là đáng sợ vô cùng, bọn họ cuối cùng đã được cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là hậu sinh khả úy, các trưởng lão tự hỏi: thật sự là mình đã già rồi ư?
"Không được, ta nhất định phải thu đệ tử này." Tô trưởng lão vỗ đùi hạ quyết tâm. Liễu Hàn Vân là người Liễu gia, hắn không đụng được, chỉ có thể trông cậy vào Tần Ly.
"Ngươi thu sao? Buồn cười, ngươi dựa vào cái gì mà thu? Nghe nói hiệu trưởng đã coi trọng hai người này rồi, ngươi hớt được tay trên sao?" Lôi trưởng lão cũng có chút động tâm, tư chất như thế thật sự là thiên tài hiếm có. Hắn đã sớm biết hiệu trưởng sớm đã hứng thú với Tần Ly và Liễu Hàn Vân, hắn có chút khinh thường, nhưng bây giờ chứng kiến năng lực của hai người bọn họ, hắn có chút mất mác. Từ trước tới giờ, hắn với Tô trưởng lão không ngồi cùng bàn, không ăn cùng mâm, nghe thấy lời nói của Tô trưởng lão, nhìn không được mà móc một câu.
Tô trưởng lão đập bàn "rầm" một tiếng, hung hăng trừng mắt Lôi trưởng lão, nói: "Lão thất phu kia, ta thấy ngươi chính là không ăn được nho thì chê nho xanh, muốn phân thắng bại một trận sao?"
"Ai nha. Quê e đi quên đi, nếu bọn họ được hiệu trưởng coi trọng, tất nhiên tư chất bọn họ vốn đã bất phàm, hai người các ngươi đừng gây nữa. Làm cộng sự cùng nhau lâu như vậy, sao có thể gây chiến vì một chuyện nhỏ như thế?" Vệ trưởng lão thấy hai người bọn họ giương cung bạt kiếm, vội vàng khuyên nhủ.
Hàn trưởng lão cùng Liễu trưởng trao nhau một cái liếc mắt, có chút khinh thường đối với hành vi của ba vị trưởng lão kia.
Năm đại gia tộc này cũng kỳ quái, cho tới nay, bọn họ vẫn luôn tồn tại hình thức liên minh, mặt ngoài nhìn như bọn họ cùng hưởng vinh quang, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự bất hòa tồn tại bên trong. Chính là ở tại đây – Nguyệt Diêu học viện cũng luôn tranh chấp không ngừng, đều mang tâm tư riêng. Mặt khác, các lão sư khác cũng biết về tình huống của Ngũ đại gia tộc, nên đối với sự tranh chấp của các vị trưởng lão, bọn họ cũng đã sớm thông suốt.
Trên màn ánh sáng, Tần Ly và Liễu Hàn Vân, một trước một sau đi trong sa mạc, trên màn sáng đột nhiên xuất hiện một người. Sau lưng người này đeo một cái túi, nhìn chật vật vô cùng, thấy hai người bọn họ, nhanh chóng hô to: "Này, Tần Ly, Liễu Hàn Vân, các người chờ ta."
Trông cậy Liễu Hàn Vân quay đầu lại nhìn là không thực tế, Tần Ly quay đầu nhìn thoáng qua, người gọi bọn nàng lại là Lam Tiêu Tiêu. Quần áo nàng có chút tả tơi, đầu tóc rối bù. Tần Ly nhướng mày, đứng lại chờ Lam Tiêu Tiêu.
"Tần Ly, các ngươi không có việc gì chứ?" Lam Tiêu Tiêu nhìn hai người hỏi.
Tần Ly nhướng mày, nhìn Lam Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới, nói: "Xem ra ngươi mới chính là người có việc."
"Đúng vậy, có chút xúi quẩy, ha ha." Lam Tiêu Tiêu cười khổ hai tiếng.
"Sao lại biến thành như vậy?"
"Sau khi vào đây, ta và Vệ Liêu bị truyền tống vào trong rừng. Nửa đường lại gặp một đám huyền linh thú, chúng ta đánh không lại nên chúng ta chạy trốn, ta lập tức chạy vào sâu trong rừng. May mắn gặp được các ngươi, bằng không, ta cũng không biết sẽ ra sao."
Tần Ly nhìn Lam Tiêu Tiêu có chút mệt mỏi và hoảng sợ, biết nàng cần nghỉ ngơi một chút, nên cũng không đi nhanh. Liễu Hàn Vân tuy rằng không quay đầu lại, nhưng hắn cũng dừng bước chân. Ba người tìm một chỗ thích hợp gần đây dựng lều nghỉ ngơi.