Tần Ly trở lại học viện, phải đi tìm Vệ Khanh. Tần gia tuy rằng đã thành công gia nhập vào gia tộc nhất lưu, nhưng nàng cũng không quên hai nhà Tô Liễu có mâu thuẫn với mình. Vừa rồi lúc trao đổi công việc, Tô Thái và Liễu Nguyên rõ ràng không đồng ý, nàng cũng không có xem nhẹ. Nàng biết sở dĩ bọn họ không phản đối, đơn giản là vì mình đã đánh bọn họ một cái trở tay không kịp. Tuy rằng nàng vừa mới lấy thực lực của mình dọa bọn họ, nhưng dù sao nàng không thể ở chỗ này mãi, nhất định phải không còn gì lo lắng mới được. Hiện tại tìm Vệ Khanh, cũng để thương nghị vấn đề này một chút.
Tần Ly đi đến cửa tiểu viện của Vệ Khanh, gõ cửa hỏi: "Vệ ca ca, huynh ở trong đó không?"
Vệ Khanh đang ngồi trong phòng tu luyện, nghe thấy tiếng Tần Ly, xuống giường đi ra mở cửa. Mở chốt cửa, chỉ thấy Tần Ly đang đứng ở cửa. Tần Ly đã lâu không chủ động tìm đến hắn, khiến trong lòng hắn là vừa mừng vừa sợ. "Sao muội lại tới đây? Tìm ta có việc?"
Tần Ly cười nói: "Quả thật có chuyện muốn tìm huynh thương lượng, huynh sẽ không không chào đón chứ?"
"Làm sao có thể chứ, muội có thể tới tìm ta, ta cầu còn không được. Đúng rồi, hôm nay không phải trao đổi vấn đề phân chia sản nghiệp dưới chướng Lôi gia sao? Nhanh như vậy đã bàn xong rồi?" Vệ Khanh nhường đường cho Tần Ly, để Tần Ly vào nhà.
"Ừ, bàn xong rồi, hôm nay ta tới tìm huynh có liên quan tới chuyện Tần gia. Huynh cũng biết, Tô Liễu hai nhà từng có mâu thuẫn với ta, hiện tại dù đồng ý Tần gia gia nhập ngũ đại gia tộc, ngày sau khó bảo đảm không giở thủ đoạn sau lưng. Hôm qua ta suy nghĩ một đêm, quyết định cử hành một buổi bán đấu giá ở khu đấu giá Phong Vân, liền bán đấu giá nguyên tinh. Bọn họ không phải luôn muốn có cấp linh thạch sao? Nguyên tinh còn dụ hoặc hơn linh thạch cao cấp." Tần Ly hai mắt híp lại cười nói.
Vệ Khanh suy tư một chút hỏi: "Muội muốn động thủ trong nguyên tinh?"
"Không sai, ta muốn hai lão già Tô Liễu đều bị ta quản chế, như vậy bọn họ cũng không dám ở sau lưng giở trò. Mặt khác, ta sẽ thực hiện hứa hẹn lúc trước, cung cấp một ít nguyên tinh và đan dược cho hai nhà Vệ Hàn. Thực lực hai nhà các huynh tăng lên, đến lúc đó địa vị trong ngũ đại gia tộc sẽ được nâng cao, tựa như Lôi gia lúc trước. Cho dù bọn chúng sau lưng không phục, cũng không dám không nghe ý kiến Lôi gia." Tần Ly hiện tại muốn một mặt khống chế hai nhà Tô Liễu, một mặt nhờ hai nhà Vệ Hàn bảo vệ Tần gia, như vậy nàng có thể yên tâm.
Hiện tại Nguyệt Diệu hoàng tộc có làm ăn với nàng, mình kiếm tiền, bọn họ cũng có lợi. Tin tưởng Nguyệt Diệu hoàng cũng không phải ngốc tử, tự nhiên sẽ không dễ dàng đắc tội nàng. Huống hồ nàng là đệ tử Nguyệt Diệu Thương, cái này là một bảo đảm. Về phần chuyện Nguyệt Diệu Thiến, nàng không nói, dù hoàng tộc hoài nghi cũng không có biện pháp. Hiện tại toàn bộ thế cục đã ổn định, chỉ cần thu phục hai nhà Tô Liễu là được.
Vệ Khanh không nghĩ tới Tần Ly đã lo lắng chu toàn như vậy, vì thế nói: "Được, ta sẽ mau chóng giúp muội sắp xếp buổi bán đấu giá!"
"Vậy cám ơn huynh! Đến lúc đó huynh đừng quên nói cho Vệ bá bá, lúc đấu giá nhất định phải tham dự, coi như giúp ta biểu diễn một màn kịch cho hai nhà Tô Liễu xem." Tần Ly biết Tô Thái cùng Liễu Nguyên đều là lão hồ li, nếu đến lúc đó người hai nhà Vệ Hàn không đi, bọn họ nhất định sẽ có điều hoài nghi.
"Làm gì khách khí như vậy? Ly nhi, tốc độ tăng tu vi của muội cũng quá nhanh, mới có bao lâu đã quá tầm với của ta rồi." Vệ Khanh cảm thấy khoảng cách giũa mình và Tần Ly càng ngày càng xa, hắn không thích loại cảm giác này, gần đây đang liều mạng tu luyện.
Tần Ly đột nhiên có một ý tưởng, nếu để bằng hữu vào Huyền giới tu luyện, tốc độ tiến cảnh sẽ nhanh hơn. Có điều vấn đề này nàng cần phải thương lượng với Khuynh Nhan một chút, bây giờ còn chưa phải thời điểm.
"Kỳ thực huynh tiến cảnh đã rất nhanh. Thôi, ta đi về trước, đến lúc đó sắp xếp xong nói với ta một tiếng là được." Tần Ly đứng dậy rời tiểu viện Vệ Khanh.
Lúc trở về, thấy cửa viện của Minh Dạ mở, Tần Ly liền đẩy cửa tiến vào. Minh Dạ đang ngồi trong tiểu viện, Minh Nhất đứng phía sau.
"Bàn xong rồi à?" Minh Dạ thấy Tần Ly tiến vào, quay đầu nhìn nàng hỏi.
Tần Ly đi đến đối diện Minh Dạ ngồi xuống. "Bàn xong rồi. Mấy ngày nay ta sẽ trở về Tần gia một chuyến, hiện tại người Tần gia không ít, muốn chuyển đi cần phải chuẩn bị một chút. Đúng rồi, tòa nhà hỏi thăm thế nào?"
"Nữ nhân, nàng đi theo ta!" Minh Dạ từ lúc ba tháng trước liền bắt đầu làm chuyện này, muốn tạo bất ngờ cho Tần Ly. Hiện tại nàng hỏi đến, hắn liền mang nàng đi xem.
Tần Ly liếc Minh Dạ một cái nói: "Làm gì thần thần bí bí vậy? Huynh muốn mang ta nhìn cái gì?"
Minh Dạ cười không nói, đầu tiên đứng dậy thả người bay lên trời cao. Hắn cảm thấy từ trên cao nhìn xuống sẽ càng hoàn mỹ. Tần Ly tuy rằng không biết Minh Dạ muốn mang nàng nhìn cái gì, vẫn phi thân lên theo.
Đây không phải khu phố ngũ đại gia tộc sao? Hắn rốt cuộc làm cái trò gì? Tần Ly trong lòng có chút buồn bực, đi theo Minh Dạ bay đến chỗ Lôi gia ngày trước mới ngừng lại.
Tần Ly nhìn phía dưới một mảnh kiến trúc, cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Vốn một bãi đất trống Lôi gia, hiện tại đã xây dựng lại thành đại trạch. Đại trạch sử dụng vật liệu gỗ đều là gỗ tử đàn tốt nhất, trước cửa có hai thạch sư điêu khắc từ ngọc thạch, toàn bộ kiến trúc được thiết kế vô tinh xảo. Bên trong viện chia làm đông tây nam bắc tứ uyển, ở giữa có hành lang gấp khúc tương thông, dưới hành lang gấp khúc là một dòng sông, bên trong nuôi cẩm lí (cá chép). Dòng sông thông đến trung tâm hoa viên, trong hoa viên có một tòa đình đài màu đỏ, bốn phía là hoa cỏ rực rỡ. Đường nhỏ dải đá cuội, từ đình kéo đi bốn phía.
"Đây là?" Tần Ly nhìn thấy toà nhà này, đã không biết dùng từ gì để hình dung, trong đầu chỉ loé ra hai chữ "Hoàn mỹ". Nàng quay đầu lại nhìn Minh Dạ, trong lồng ngực chảy qua một dòng nước ấm, có cảm động cũng có kinh hỉ. Thì ra hắn đã sớm chuẩn bị chuyện này sao? Vậy mà mình hoàn toàn không biết.
Kỳ thực lúc Minh Dạ xây toà nhà này, tứ đại gia tộc đều biết. Có điều bọn họ đều tưởng Minh Dạ xây cho mình, căn bản không nghĩ nhiều.
Minh Dạ nhìn Tần Ly nói: "Thích không?"
Tần Ly gật đầu nói: "Thì ra huynh đã sớm nghĩ tới? Minh Dạ, ta......" Tần Ly bỗng nhiên không biết nói cái gì cho phải, nam nhân này là thiên chi kiêu tử, khiến người kính sợ, nhưng vì nàng, lại có thể làm được như thế này này. Ở chung lâu như vậy, vào thời điểm mình cần nhất hắn luôn xuất hiện, an ủi lúc mình hoảng hốt, thậm chí cẩn thận đến việc nhỏ này cũng tự mình làm, nàng còn có thể nói cái gì chứ?
"Nữ nhân, không cần nói cái gì, nàng biết ta muốn nghe không phải cảm tạ. Nàng thích là tốt rồi, tâm tư bản thiếu cuối cùng không uổng phí. Định khi nào trở lại Tần gia?" Minh Dạ cười khẽ nói.
Tần Ly vốn định mua một toà nhà rồi để mọi người đến ở. Hiện tại phòng ở cũng có, nàng cũng không có gì cần chuẩn bị. "Ta ngày mai trở về Tần gia, tranh thủ trở về sớm chút."
"Ừ, cũng tốt. Ngày mai ta với nàng cùng nhau trở về, dù sao cũng không có chuyện gì làm." Minh Dạ đã tính toán xong xuôi, chờ chuyện Tần Ly bên này đều xong hết, hắn sẽ rời đi. Sớm đến nơi đó thì sớm tăng lên thực lực. Con đường của Tần Ly về sau còn rất dài, hắn muốn bảo vệ nàng thì phải càng mạnh mới được. Hiện tại hắn không muốn rời Tần Ly một chút một khắc nào, nàng trở về Tần gia ít nhất cũng phải vài ngày, hắn cũng không muốn ở đây chờ vô ích.
Lần này Tần Ly không cự tuyệt, mà nhẹ nhàng gật đầu. Tần Ly nghĩ tới Mặc Nha, hỏi: "Thương thế của Mặc Nha thế nào rồi?"
"Đã không còn đáng ngại, chỉ là chưa hoàn toàn khôi phục."
"Không bằng như vậy, huynh cho hắn vào trong Huyền giới dưỡng thương đi! Để lâu quá cũng không tốt, trong Huyền giới linh khí dư thừa, hiện tại có nguyên tinh trì, càng lợi cho hắn khôi phục." Tần Ly nghĩ hiện tại thương thế Mặc Nha đã tốt hơn nhiều, vừa vặn có thể một bên tu luyện một bên dưỡng thương, như vậy khôi phục nhanh, còn có thể tiến cảnh.
Minh Dạ suy tư một chút, hiểu ý Tần Ly. Liên hệ với Mặc Nha một chút, hắn liền đi ra từ không gian huyền linh. Hắn hiện tại đã có thể bảo trì hình người, chỉ là nhìn qua vẫn có chút suy yếu. Hắn hướng về phía Tần Ly gật đầu, đã bị Tần Ly thu vào bên trong Huyền giới.
Sau khi hai người trở về học viện, Tần Ly liền chuẩn bị đi tìm Nguyệt Diệu Thương xin nghỉ vài ngày. Vào tiểu lâu, Nguyệt Diệu Thương dùng một cái Vòng linh quang đánh úp lại. Tần Ly bĩu môi, nói: "Sư phụ, người lại thế?" Nàng cũng không xin giúp đỡ từ Khuynh Nhan giống lần đầu tiên, mà lợi dụng không gian lực trực tiếp né qua. Nguyệt Diệu Thương kinh ngạc, tâm tư đùa giỡn nổi lên, lúc này bốn vòng linh quang từ tứ phía đánh úp về phía Tần Ly. Tần Ly bất đắc dĩ, chỉ có thể biến ra vài ngọn huyền hỏa, đánh nát vòng linh quang.
"Sư phụ, ta có việc nới với ngài, đừng đùa nữa." Tần Ly bất đắc dĩ vỗ vỗ quần áo, phủi hết bụi đánh nhau vừa nãy.
Nguyệt Diệu Thương chắp tay sau lưng đi ra, dạo một vòng quanh Tần Ly nói: "Tiểu đồ đệ, tu vi của con lại tăng rồi à? Con là đồ biến thái, sư phụ ta sống cả bó tuổi rồi mới tu tới huyền linh tôn đỉnh phong, con mới có bao lâu, vậy mà cũng bước vào cảnh giới huyền linh tôn. Ta là sư phụ của con chịu kích thích lớn mà, hu hu, con phải an ủi sư phụ ta mới được!"
Tần Ly bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới nguyên tinh trong Huyền giới, lấy ra một lọ đưa tới trước mặt Nguyệt Diệu Thương. "Sư phụ, đây là linh thạch nguyên tinh tìm được trong không gian Minh Tưởng, có trợ giúp trong việc tu luyện của ngài."
Nguyệt Diệu Thương trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới vận khí đồ đệ mình tốt như vậy. Hắn tiếp nhận bình sứ, mở ra nhìn coi, quả thật là linh thạch nguyên tinh tinh thuần, lập tức coi như bảo nói bỏ vào không gian giới chỉ. Có điều nếu hắn biết cả viên nguyên tinh thạch đều bị Tần Ly chiếm được, không biết sẽ nói như thế nào.
"Tiểu đồ đệ, vận khí của con tốt quá mà. Đúng rồi, con tìm vi sư có chuyện gì thế?"
"Sư phụ, ngày mai con phải về Tần gia, đại khái sẽ đi vài ngày. Ngài có thể quan tâm mấy bằng hữu của con một chút được không? Ngài cũng biết, lần trước Lam Tiêu Tiêu bị Lôi gia bắt đi. Con sợ mấy ngày nữa con không ở đây, Tô gia và Liễu gia sẽ ra tay với bọn họ." Tần Ly hỏi.
"Ừm, được rồi, con yên tâm đi, ta giúp con để ý là được. Tiểu đồ đệ, vi sư lại nghĩ ra một loại đan dược, con lại xem hộ ta chút." Nguyệt Diệu Thương cười hắc hắc, đi vào bên trong.
Tần Ly đi theo Nguyệt Diệu Thương, hai người lại cùng nhau nghiên cứu nửa ngày, Nguyệt Diệu Thương mới để Tần Ly trở về.
Đến buổi tối, Tần Ly cùng Lam Tiêu Tiêu, Liễu Hàn Vân mọi người cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm. Tần Ly dặn mấy người: "Ngày mai ta phải về Tần gia một chuyến, khả năng phải đi mấy ngày, mấy ngày này mọi người đừng rời học viện, để tránh Tô gia cùng Liễu gia có hành động gì."
"Ly nhi, muội phải đi đón mấy người gia gia sao?" Tần Nguyệt cùng Tần Giác nhìn nhau liếc mắt một cái hỏi.
"Ừ, hiện tại Tần gia chúng ta cũng thuộc ngũ đại gia tộc, không thể mãi ở Nguyên thành. Huống hồ Hàn gia, Vệ gia đều ở trong này, đến kinh thành cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Liễu Hàn Vân luôn không nói chuyện, hiện tại vừa nghe Tần Ly phải về Tần gia, hỏi: "Cần ta về với nàng không?"
Tần Ly nhìn Minh Dạ nói: "Không cần, Minh Dạ sẽ về với ta!"
Liễu Hàn Vân cảm thấy có chút mất mát, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi. Hắn thấp giọng nói: "Vậy nàng cẩn thận chút, không cần quá nóng vội." Hắn luôn nỗ lực tu luyện, hi vọng một ngày có thể đuổi theo bước chân Tần Ly. Nhưng mà chính là bởi vì luôn tu luyện, hắn bỏ lỡ cơ hội trợ giúp Tần Ly. Nhưng hắn cũng không hối hận, bởi vì khi đó hắn căn bản không thể giúp được cái gì. Hắn hi vọng mình có thể đứng phía sau Tần Ly, cùng nàng đi xa hơn. Cách đây không lâu hắn đã đột phá huyền linh tôn, hiện tại cũng có thể giúp đỡ Tần Ly chiếu cố.
Tần Ly gật đầu với hắn, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Nguyệt nói: "Chờ gia gia bọn họ đến, vừa vặn có thể cử hành hôn sự của tỷ với Hi Tuấn ca. Tam trưởng lão gia gia nếu biết tỷ gả cho phu quân tốt như vậy, nhất định sẽ thật cao hứng."
Tần Nguyệt đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Tần Ly một cái nói: "Sao lại nói tới ta rồi! Muội là cái nha đầu hư đốn, chỉ biết bắt nạt tỷ tỷ."
"Muội nào dám! Đây cũng không phải ý của muội, có phải không Hi Tuấn ca?" Tần Ly cười nhìn Hàn Hi Tuấn.
Hàn Hi Tuấn cầm tay Tần Nguyệt nói: "Ly nhi nói rất đúng, ta đợi cưới nàng lâu rồi. Lúc này mấy người gia gia nàng đến, vừa vặn tiến hành chuyện của chúng ta."
Tần Nguyệt xấu hổ cúi gằm mặt, muốn rút tay ra lại càng bị Hàn Hi Tuấn nắm chặt.
Bên cạnh đám người Lam Tiêu Tiêu cùng Hàn Hi Bạch cũng phụ họa nói: "Đúng đó, thành thân nhanh chút, chúng ta còn đang đợi uống rượu mừng nè!"
Ngay lúc bọn họ trêu ghẹo Tần Nguyệt và Hàn Hi Tuấn, Minh Dạ luôn ngắm Tần Ly đối diện. Nữ nhân này đối chuyện người khác luôn nhiệt tâm như vậy, đến nàng thì không dứt khoát, không biết khi nào hắn mới có thể cưới cô gái này. Trong lòng nghĩ, ánh mắt nhìn Tần Ly liền càng thêm đám đuối. Tần Ly bị ánh mắt Minh Dạ nhìn có hơi không thoải mái, vừa quay đầu vừa vặn chống lại tầm mắt hắn. Trên mặt nàng có chút nóng, không tự giác cúi đầu.
Sự chú ý của Vệ Khanh và Liễu Hàn Vân cũng tập trung trên người Tần Ly, chỉ là không biểu hiện rõ ràng như Minh Dạ. Thấy trên mặt Tần Ly hồng hồng, hai người đồng thời nhíu nhíu mày.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ly ra tiểu viện thì thấy Minh Dạ đang đợi ở ngoài. Nàng cười với Minh Dạ: "Sao huynh dậy sớm vậy? Đợi lâu chưa?"
"Không, ta cũng mới đến không lâu." Kỳ thực Minh Dạ đã tới được một lúc, hắn sợ Tần Ly bỏ lại hắn nên mới dậy sớm như vậy.
"Ồ, chúng ta phi hành nhé. Bay trên không vừa tiện lại nhanh hơn nữa." Tần Ly đề nghị nói.
"Nàng nói thế nào thì thế đi!" Minh Dạ nói xong, hai người liền cùng nhau thả người bay lên bầu trời.
Hai người bay ở trên trời, chân đạp hư không, như giẫm trên đất bằng. Tần Ly lần đầu tiên phi hành, cảm thấy như vậy quả thật rất tiện. Đây là thực lực huyền linh tôn sao? Loại cảm giác này thật sự rất tốt.
Tần Ly hỏi Minh Dạ bên cạnh: "Minh Dạ, tới bây giờ ta chưa từng nghe huynh kể chuyện mình bao giờ, ta cảm thấy hiểu biết của mình với huynh thật sự là quá ít. Huynh luôn thấy ta yếu ớt, không chịu nói với ta, hiện tại có thể nói với ta chưa? Huynh có phải đến từ Minh gia ở tây đại lục?"
"Trong nhà ta không có gì hay để nói, đơn giản là phong cảnh bề ngoài mà thôi. Trong mắt người đời, ta là thiếu chủ gia tộc lánh đời, trên thực tế cũng không tốt như những gì họ thấy. Kỳ thực có đôi khi ta cũng sẽ hâm mộ đứa nhỏ tiểu gia tộc, mỗi ngày vô ưu vô lự, không phải lo lắng cái gì, chỉ cần sống được vui vẻ là tốt rồi." Minh Dạ nói xong, trong mắt xẹt qua một chút ám thương.
"Kỳ thực huynh không cần để ý, có thể tâm sự với ta." Tần Ly nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Dạ, nàng liền cảm thấy trên người hắn có một loại hơi thở lãnh liệt, tựa hồ vứt bỏ tất cả mọi người ở ngoài. Xem ra đây đều do trải nghiệm từ nhỏ, thì ra cuộc sống của hắn cũng không vui vẻ.
Minh Dạ nhìn Tần Ly nói: "Hôm nay sao thế, sao lại đột nhiên quan tâm tới gia đình ta? Nhưng mà nàng muốn biết, ta cũng không có gì không thể nói. Cho tới nay ta chưa từng được gặp cha mẹ ta, vào lúc ta còn rất nhỏ họ đã bị ám sát. Ta được gia gia nuôi lớn, ông luôn nghiêm khắc với ta, hi vọng tương lai ta có thể giúp ông điều hành Minh gia. Giống các đại gia tộc khác, Minh gia chi thứ cũng không thiếu, nhiều người, phân tranh sẽ nhiều. Huynh đệ họ hàng đều muốn vị trí gia chủ Minh gia."
"Minh Dạ, cho tới nay đều là huynh giúp ta, kỳ thực ta cũng muốn giúp huynh. Chúng ta là bằng hữu đúng không? Bằng hữu phải giúp đỡ lẫn nhau. Trong lòng ta huynh chính là Minh Dạ, không phải thiếu chủ Minh gia gì đó. Tuy rằng bây giờ ta chưa đủ mạnh, nhưng ta sẽ nỗ lực cường đại hơn. Kỳ thực trong lòng ta luôn có một nghi vấn, huynh từng nói, trợ giúp ta là bởi vì ta lớn lên giống bằng hữu huynh." Tần Ly nói.
Tần Ly nhớ được mình từng tưởng tượng dáng vẻ của cha mẹ Minh Dạ, còn tưởng có lẽ có một ngày có thể trông thấy, không nghĩ tới bọn họ vậy mà đã đi về cõi tiên. Nàng nhìn Minh Dạ trong mắt có đau lòng, trong lòng nghĩ về sau mình nhất định phải đối hắn tốt một chút, quan tâm nhiều hơn.
Minh Dạ mấp máy môi nói: "Không phải ta không nói, chuyện này vẫn nên để gia gia và cha nàng nói thì tốt hơn. Hiện tại nàng quá yếu, nếu lúc này nói với nàng, nàng nhất định muốn tới Tây đại lục, nhưng tu vi nàng còn chưa đủ."
"Không gạt huynh, có một số việc ta đã biết rồi. Tần gia hoá ra là một trong tam đại gia tộc lánh đời, nhưng bị tiểu nhân ám hại, mới lưu lạc đến Đông đại lục. Ta sớm muộn gì sẽ đi Tây đại lục, thù Tần gia ta sẽ báo!" Tần Ly nói tới đây, trong lòng lại trào ra một cỗ thù hận.
Minh Dạ không nghĩ tới Tần Ly đã biết đến việc này, có điều suy nghĩ, vẫn không nói những chuyện còn lại.
Hai người một đường tán gẫu, rất nhanh đã rời kinh thành. Chưa tới hai ngày, Tần Ly liền nhìn thấy Vệ thành cách đó không xa.
"Phía trước là Vệ thành, ta có bằng hữu ở đây, dù sao cũng đến, chúng ta cùng nhau tới thăm nhé!" Tần Ly nói xong, liền bay xuống.
Hai người đến trên đường, người trên đường đều chăm chú nhìn hai người. Phố xá Vệ thành vẫn náo nhiệt như vậy, người lui tới không ít, lúc này đều dừng lại xem hai người. Hai người đi cùng một chỗ, nam thần bí lãnh liệt, nữ tiên tư yểu điệu, vô cùng đẹp mắt. Tu luyện giả đi đường cũng không thiếu, thấy bọn họ từ trên trời bay xuống, biết tu vi bọn họ cường đại.
Tần Ly dẫn Minh Dạ tới hội đấu giá Duyệt Bảo, vừa vào cửa thì thấy một nam tử tuổi còn trẻ đứng ở cửa. Người này nàng gặp qua, chính là người ban đầu tiếp đãi Tiết Ngưng Ngọc - Lí Thanh. Nhớ lại lần đầu tiên vào Duyệt Bảo, cho tới hôm nay vậy mà đã qua hơn ba năm.
Lí Thanh thấy Tần Ly cùng Minh Dạ vào cửa, tiến lên mỉm cười nói: "Hai vị tới tham gia đấu giá hội sao?"
"Ha ha, làm phiền một chút, Thịnh Thiến ở đâu?" Tần Ly khách khí hỏi.
Lí Thanh thấy Tần Ly biết Thịnh Thiến, nói: "Thịnh tổng quản đang ở trên lầu bàn việc làm ăn."
"Ồ, như vậy à, ngươi có thể giúp ta đi thông báo một tiếng? Nói Tần Ly đến thăm nàng."
Lí Thanh vừa nghe nàng là Tần Ly, không khỏi nhìn nàng nhiều hơn. Thì ra nàng chính là người lập ra lính đánh thuê Ly Phong, hiện tại toàn bộ Nguyệt Diệu ai chẳng biết đại danh lính đánh thuê Ly Phong! Hắn không nghĩ tới Tần Ly trẻ như vậy, mỉm cười nói: "Được, hai người vào đại sảnh chờ chút, ta đi thông báo hộ hai người."
"Ừ, thật sự là phiền ngươi!" Tần Ly nói xong, khách khí gật đầu, cùng Minh Dạ vào đại sảnh bán đấu giá Duyệt Bảo.
Chỉ chốc lát sau, hai người bước xuống. Phía trước Thịnh Thiến thanh lệ lỗi lạc, phía sau là Tần Như Phong mặc cẩm bào màu lam. Hai người đều bước nhanh đi xuống lầu, tìm kiếm Tần Ly quanh đại sảnh.
Tần Như Phong phát hiện Tần Ly trước, dẫn Thịnh Thiến đi qua. "Ly nhi, sao muội lại tới đây?" Đã mấy ngày hắn không gặp Tần Ly, thấy nàng mặc một thân váy dài trắng ám hoa, mặt mày như họa, so mấy tháng trước đẹp hơn không ít, dáng người cũng càng thêm cao gầy, lại có chút không dám nhận.
Tần Ly nghe thấy có người gọi nàng, vừa ngẩng đầu thấy Tần Như Phong và Thịnh Thiến đi tới. Không nghĩ tới cùng Thịnh Thiến bằng chuyện làm ăn là Tần Như Phong, nàng cũng lập tức nở nụ cười nghênh đón. "Như Phong, thì ra cùng Thịnh tỷ tỷ bằng chuyện làm ăn chính là huynh? Thịnh tỷ tỷ, đã lâu không gặp!"
Thịnh Thiến đi tới, nhìn thấy Tần Ly hiển nhiên cũng thật cao hứng. "Chúng ta vừa bàn chuyện xong, nghe Lí Thanh nói có cô gái Tần Ly muốn gặp ta, ta lập tức chạy xuống dưới. Nha đầu muội đó, như thế nào lâu như vậy cũng không đến thăm ta?"
"Ha ha, không phải muội đến rồi sao? Thịnh tỷ tỷ, tỷ không bận chứ? Vừa vặn đến buổi trưa, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa cơm đi!" Tần Ly đề nghị nói.
"Được, nha đầu muội lâu như vậy không đến thăm ta, ta cần phải ăn hết của muội mới được." Thịnh Thiến cười nói.
Bốn người đi ra cửa lớn Duyệt Bảo, vào Thiên Hương cư đối diện.
"Như Phong, còn nhớ rõ ba năm trước chúng ta ở trong này ăn cơm không? Thời gian qua thật là nhanh!" Tần Ly cảm thán nói.
Tần Như Phong cũng nhớ lại tình cảnh lúc ấy nói: "Đương nhiên là ta nhớ, còn nhớ rõ muội phát biểu phượng hoàng và gà mái ở trong này đó!"
Bốn người lên nhã gian lầu hai, gọi một bàn đồ ăn, ngồi hàn huyên với nhau. Chính xác mà nói là ba người đang nói chuyện, Minh Dạ ở một bên nghe.
Tần Như Phong gắp đồ ăn cho Tần Ly, hỏi: "Ly nhi, sao muội trở lại vậy?"
"Lần này ta trở về là muốn đón mấy người gia gia tới kinh thành, ta còn chưa nói với mấy người, tổng bộ lính đánh thuê cũng chuyển đến kinh thành đi." Tần Ly nói.
Tần Ly kể lại chuyện mình đàm phán với tứ đại gia tộc với Tần Như Phong, sau đó nói với Thịnh Thiến: "Thịnh tỷ tỷ, tỷ cũng đừng nói muội không lương tâm, muội lần này đặc biệt đến thăm tỷ đó."
"Ừ thì nha đầu muội có lương tâm." Thịnh Thiến cười nói.
Bốn người cùng nhau ăn cơm, Tần Ly nói với Tần Như Phong: "Như Phong, ta cùng Minh Dạ đi về trước, huynh gọi mấy người kia trở về đi! Đã lâu không gặp mấy người họ, vừa vặn thừa dịp giờ phút này chúng ta hảo hảo tụ họp."
"Được, các ngươi đi về trước, ta qua gọi bọn họ cùng nhau trở về." Tần Như Phong gật gật đầu nói.
Tần Ly cùng Minh Dạ lại bay lên trời, chỉ trong hai ngày, hai người liền đáp xuống Nguyên thành. Nguyên thành so ba năm trước đã phồn hoa rất nhiều, bởi vì Tần Ly, có rất nhiều cường giả đều gia nhập Tần gia, làm trưởng lão khách khanh Tần gia. Trong thành chính có một đội thị vệ đi qua, Tần Ly nhìn trang phục liền nhận ra bọn họ, là đồng phục của đội hộ về Tần gia.
Tần Ly cùng Minh Dạ từ lúc trên trời đáp xuống, lập tức có người chạy hướng về phía Tần gia. Người đội hộ vệ cũng không nhận thức Tần Ly và Minh Dạ, chỉ biết là có cường giả đến.
Tần Vinh Hải hiện nay đã tiến vào võ tông, thực lực hiện tại đã là võ tông nhị giai, trong ba năm thực lực ông cùng vài vị trưởng lão đều tăng lên. Mấy người đang ở trong sảnh uống trà tán gẫu, thì một hộ vệ chạy vào nói: "Bẩm báo gia chủ, Nguyên thành vừa mới có hai vị cường giả. Bọn họ có thể ngự không phi hành, hẳn là tôn cấp cường giả."
Tần Vinh Hải và hai trưởng lão nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt biểu cảm có chút ngưng trọng. Ông buông chén trà nói: "Đi dò xem, xem bọn họ là ai, là đi qua Nguyên thành hay là có mục đích khác."
"Gia gia, không cần dò xét, là con đã trở lại." Tần Ly cùng Minh Dạ đi vào Tần gia, chợt nghe tiếng Tần Vinh Hải.
Tần Vinh Hải nghe giọng nói, ngỡ mình nghe lầm. Sao giống giọng cháu gái ông vậy? Ông bỗng chốc chưa thể phản ứng. Nhưng mà rất nhanh, ông biết không phải ông sinh ra ảo giác, bởi vì hai trưởng lão khác đều nhìn phía bên ngoài.
Sau khi Tần Ly cùng Minh Dạ đi vào đại sảnh, Tần Vinh Hải mới xác định thật là Tần Ly đã trở lại, trong mắt lóe ra ánh sáng kích động, nhưng không lập tức đứng lên.
"Gia gia, Ly nhi đã trở lại!" Tần Ly tiến lên hành lễ với Tần Vinh Hải, cười nói.
Đường cong uy nghiêm cương nghị trên mặt Tần Vinh Hải, nháy mắt nhu hòa đi. "Tốt, tốt, trở lại là tốt rồi." Sau đó thấy Minh Dạ đeo mặt nạ, trong mắt có nghi vấn.
Minh Dạ tháo mặt nạ xuống, nói: "Tần gia chủ, còn nhớ rõ ta không?"
Tần Vinh Hải khẽ nhếch miệng, không nghĩ tới thiếu niên bên cạnh Tần Ly vậy mà chính là Minh Dạ ba năm trước. Ông ngược lại mỉm cười nói: "Hoá ra là Minh công tử, lão phu đương nhiên nhớ được." Sau đó nói với Tần Ly: "Ly nhi, con đi thăm cha con, sau đó dẫn Minh công tử đi nghỉ ngơi một chút."
"Gia gia, chúng con cáo lui." Tần Ly hành lễ với hai vị trưởng lão, sau đó cùng Minh Dạ cáo lui.
Thành viên đội hộ vệ vẫn ngây ngốc đứng đó, chưa kịp phản ứng. Bọn họ tuy rằng chưa gặp Tần Ly, nhưng đều nghe qua tên Tần Ly. Không nghĩ tới cường giả vừa nãy chính là đại tiểu thư bọn họ chưa gặp mặt, không được, hắn phải nhanh thông báo cho các huynh đệ, đại tiểu thư đã trở lại!
Tần Ly cùng Minh Dạ lui xuống, đưa hắn trở lại viện ba năm trước. "Huynh ở tạm nơi này, dù gì cũng từng ở, vẫn quen hơn."
"Ở đâu cũng giống nhau. Nàng muốn đi gặp Tần thúc thúc? Đừng quên cho ta gửi lời hỏi thăm." Minh Dạ trả lời.
"Ừ, huynh nghỉ ngơi một chút đi, ta đi trước." Nói xong, Tần Ly liền xoay người trở lại viện mình.
Tần Ly cùng Tần Dịch Dương ở cùng một viện, giờ phút này cha nàng đều trong thư phòng đọc sách. Nàng đi đến cửa thư phòng, gõ gõ cửa nói: "Cha, cha ở bên trong ạ?"
Tần Dịch Dương đang ở trong phòng đọc sách, chợt nghe tiếng đập cửa. Hắn buông sách đi đến cửa, mở cửa thấy Tần Ly đang cười nhìn hắn. Thì ra lúc Tần Ly mỗi ngày ở nhà hắn còn chưa cảm thấy tịch mịch như vậy, Tần Ly đi rồi, tuy rằng hắn mỗi ngày cũng vội vàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vắng vẻ. Lâu như vậy không thấy nữ nhi, hắn rất nhớ.
"Cha, nữ nhi đã trở lại!" Tần Ly quơ quơ tay trước mặt Tần Dịch Dương: "Cha, cha có nghe nữ nhi nói không ạ?
"Nha đầu con, sao trở về cũng không thông báo trước một tiếng. Qua đây để cha xem nào, cao hơn nhưng mà gầy rồi! Có phải ở học viện ăn không ngon hả?" Tần Dịch Dương luôn vừa là cha vừa là mẹ, nhìn thấy nữ nhi trở về, nhịn không được bắt đầu lải nhải.
Tần Ly cười nói: "Cha, nữ nhi làm sao gầy? Chỉ cao hơn mà thôi! Ở học viện rất tốt, quen không ít bằng hữu. Nữ nhi nhớ cha nên trở lại." Tần Ly kiếp trước chưa từng có được cha thương, nhưng ở đây một đời, Tần Dịch Dương dành tất cả yêu thương cho nàng. Nàng luôn cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, thề về sau nhất định phải hảo hảo hiếu kính hắn, không không để hắn lo lắng.
"Còn chưa ăn cơm hả? Buổi tối cha cho người làm món con thích ăn. Mau đi nghỉ đi, lát ăn cơm cha gọi con." Tần Dịch Dương nghĩ đến Tần Ly đi đường dài chắc là mệt mỏi.
Tần Ly lắc đầu nói: "Nữ nhi không mệt. Cha, nữ nhi hiện tại tu vi đã tới huyền linh tôn nhị giai, một đường đều là ngự không phi hành, rất nhanh đã đến, một chút cũng không mệt."
Tần Dịch Dương cảm thấy có điểm kinh hách, cho rằng bản thân nghe lầm. Ba năm trước nữ nhi mình còn chưa vỡ lòng, thời gian hơn ba năm thế nhưng tấn chức đến huyền linh tôn, mặc cho ai nghe xong đều sẽ cảm thấy không thể tin.
"Cha, người không nghe lầm đâu, nữ nhi quả thật đã tấn chức đến huyền linh tôn nhị giai." Tần Ly thấy Tần Dịch Dương không tin nổi, hơi buồn cười.
Trong mắt Tần Dịch Dương có chút ướt át, Nhân Toàn, nữ nhi chúng ta đã cường đại như vậy rồi! Vốn ta đã tuyệt vọng, có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại nàng, hiện tại nữ nhi chúng ta lại cho ta hi vọng. Có lẽ đời này, chúng ta còn có thể gặp nhau rồi.
Tần Ly gặp Tần Dịch Dương trong mắt rưng rưng, vội hỏi: "Cha, người sao thể? Nữ nhi chẳng qua vừa mới đến huyền linh tôn, ngài không cần kích động như vậy chứ?"
"Không sao, con mau đi xuống nghỉ ngơi đi!" Tần Dịch Dương xoa xoa khóe mắt, nói với Tần Ly.
Tần Ly gật đầu nói: "Dạ, con đi xuống trước." Nói xong, nàng liền xoay người đi về phòng mình. Nàng cảm thấy Tần Dịch Dương có chút không thích hợp, tựa hồ có việc gạt nàng. Có điều nàng biết cha cũng là người mạnh mẽ, lúc hắn muốn nói thì sẽ nói cho nàng.
Tần Dịch Dương đóng cửa lại, liền chuẩn bị đi tìm Tần Vinh Hải. Hắn cảm thấy có một số việc phải nói cho Tần Ly, hiện tại đã đến lúc.
Buổi tối cơm nước xong, Tần Vinh Hải cũng không rời đi. Hắn vừa mới đã cùng Tần Vinh Hải thương lượng, hai người đều cảm thấy có thể nói mọi chuyện cho Tần Ly.
"Cha, ngài có chuyện gì thì nói đi, Ly nhi nghe." Tần Ly cảm thấy vừa rồi Tần Dịch Dương còn có chút không bình thường, hiện tại bộ dạng muốn nói lại thôi đến tám phần có chuyện muốn nói với nàng.
Tần Dịch Dương thật sâu thở dài, ánh mắt nhìn Tần Ly tựa hồ xuyên thấu qua nàng nhìn về phía một người khác. "Ly nhi, cho tới nay cha chưa bao giờ nhắc đến mẹ với con. Kỳ thực, nàng cũng chưa chết."
Tần Ly vốn đã chuẩn bị tốt, biết cha nàng nhất định nói chuyện rất quan trọng. Không nghĩ tới dĩ nhiên là nói mẹ nàng, mẹ nàng không phải đã sớm đi về cõi tiên sao?
"Mẹ con tên Lăng Nhân Toàn, là tiểu thư Lăng gia một gia tộc lánh đời. Thời điểm nàng đến đông đại lục du ngoạn, cùng ta quen biết. Mẹ con rất đẹp, bộ dạng của con hiện tại rất giống bà ấy. Nàng biết ta là người Tần gia, nhưng không có ghét bỏ ta, ngược lại luôn luôn cổ vũ ta. Nàng thật thiện lương, bình thường có chút cổ linh tinh quái, rất đáng yêu."
"Khi đó, gia gia con vốn cũng không đồng ý chúng ta ở cùng nhau, bởi biết nhà nàng nhất định chướng mắt Tần gia hiện tại. Nhưng hai người chúng ta đã yêu nhau sâu đậm, ai cũng không rời ai, mẹ con lại đang mang thai. Không có biện pháp, gia gia con mới mới cử hành một hộ lễ nhỏ cho chúng ta. Trong hôn lễ không có tân khách, chỉ có gia gia con cùng vài vị trưởng lão. Có điều mẹ con cũng không cảm thấy tủi thân, nàng nói chỉ cần có thể ở cùng ta, thế là được rồi."
"Mười tháng sau, đứa nhỏ đầu tiên của chúng ta cất tiếng khóc chào đời, chúng ta đặt tên nó là Tần Cảnh, cũng chính là ca ca của con."
Tần Ly nghe đến đó cả kinh, hỏi: "Con còn có ca ca?"
Tần Dịch Dương gật đầu nói: "Đúng vậy, con còn có một ca ca. Cách một năm, mẹ con lại mang thai, lần này chính là con. Một nam một nữ, ta cùng mẹ con cảm thấy này đã là hạnh phúc lớn nhất thiên hạ. Mẹ con quyết định không trở về tây đại lục, liền cùng ta ở đây sống cả đời. Có lẽ ông trời cũng cảm thấy ta rất hạnh phúc, năm thứ hai sau khi có con, người tây đại lục đến, hắn là biểu ca mẹ con."
Dừng một chút, biểu cảm của Tần Dịch Dương dần từ hạnh phúc trở nên có chút đau khổ tột độ. "Hoá ra mẹ con và biểu ca bà ấy có hôn ước, hơn nữa luôn ái mộ mẹ con. Hắn không đồng ý mẹ con gả cho ta, khuyên bảo không có hiệu quả, thì dẫn người Lăng gia tới đưa mẹ con và ca ca đi. Vốn đang muốn mang con đi, nhưng mẹ đau khổ cầu xin bọn họ, có thế này mới giữ được con. Kỳ thực ta biết, mẹ con sợ ta sẽ tự sát, lưu lại con để ta tưởng niệm."
"Bởi vì có con, tuy rằng khi đó tràn ngập tuyệt vọng, nhưng ta vẫn cắn răng chống đỡ. Vốn ta căn bản không muốn nói chuyện mẹ và ca ca cho con, chỉ cần con có thể bình an lớn lên, cuộc sống vui vui vẻ vẻ là tốt rồi. Cái nhẫn trên cổ con, chính là mẹ con để lại cho con. Hiện tại con lại cho cha hi vọng, cha thật sự rất muốn cuối đời được gặp lại mẹ con, cho dù chỉ nhìn mặt cũng tốt. Ly nhi, con trách cha không?" Tần Dịch Dương tha thiết nhìn Tần Ly nói.
Tần Ly lắc lắc đầu, trong mắt ẩn nước mắt. "Cha, Ly nhi làm sao có thể trách cha chứ? Nhiều năm vậy rồi, cha rất nhớ mẹ đúng chứ? Cha yên tâm, thù Tần gia con sẽ báo, mẹ cùng ca ca con cũng sẽ đi tìm. Một ngày nào đó, con sẽ khiến những kẻ bắt nạt Tần gia trả giá đại giới!"
Tần Dịch Dương vuốt đầu Tần Ly, nói: "Đều là cha vô dụng, năm đó không bảo vệ được mẹ con, hiện tại lại không giúp được con, haizz!"
"Cha, ai nói người vô dụng? Nhiều năm như vậy, người dành hết tình thương cho Ly nhi, Ly nhi đã là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời. Hiện tại Ly nhi trưởng thành, nên đến phiên Ly nhi đến báo đáp người." Tần Ly phát ra từ nội tâm nói. Cha, nếu người biết nữ nhi người đã sớm chết, nhất định sẽ rất thương tâm phải không? Thực xin lỗi, con không thể nói bí mật này cho người. Về sau con chính là nữ nhi người, nguyện vọng của người con sẽ thực hiện.
Tần Dịch Dương kích động nói: "Con ngoan, cha biết con hiếu thuận. Hôm nay nói chuyện này cho con, cũng là cảm thấy con có quyền biết. Đừng có gấp, cha còn có thể chờ, chờ con thật sự cường đại, lại đi tìm mẹ và ca ca con. Địa vị Lăng gia ở tây đại lục tương đương Minh gia, cũng không phải con hiện tại có thể đối phó."
Tần Ly cũng hiểu rõ, gật đầu nói: "Cha, con hiểu. Kỳ thực Minh Dạ chính là thiếu chủ Minh gia tây đại lục, chắc huynh ấy quen ca ca." Tần Ly nhớ tới Minh Dạ từng nói, hắn nói mình lớn lên giống bằng hữu hắn, phải nói chính là ca ca mới đúng, dù sao tuổi bọn họ xấp xỉ.
"Ồ? Chẳng trách. Lúc trước cha cảm thấy hắn khí chất bất phàm, thì ra là thiếu chủ Minh gia."
"Cha, nữ nhi lần này về nhà, muốn đón Tần gia đến kinh thành. Hiện tại Tần gia gia nhập gia tộc nhất lưu, Nguyên thành dù sao quá nhỏ, đã không thích hợp tiếp tục ở lại. Nữ nhi còn muổn chuyển các mối làm ăn tới kinh thành, ngày mai con phải thường lượng với gia gia. Hiện tại nữ nhi có năng lực đưa Tần gia vào kinh, tương lai còn có năng lực khiến Tần gia trở về tây đại lục!"
Tần Dịch Dương liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo. Đây là nữ nhi Tần Dịch Dương hắn, không hề kém nam tử chút nào. Tần gia có thể đi đến bước ngày hôm nay, không thể không kể Tần Ly. Nếu không nhờ nàng, có lẽ hiện tại Tần gia vẫn là tiểu gia tộc tùy ý Nguyễn gia bắt nạt.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, con nghỉ sớm một chút, có gì ngày mai nói tiếp." Tần Dịch Dương nhìn nhìn bên ngoài, đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Ly tiễn Tần Dịch Dương nói: "Cha, ngài cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi!"
Tần Ly nhìn Tần Dịch Dương đi xa, đóng cửa lại. Một lát, hạ nhân đưa nước tới để nàng tắm rửa, nằm trong thùng gỗ nàng ngẫm lại lời Tần Dịch Dương nói. Thế giới này thật sự là kỳ diệu, trước kia nàng cứ nghĩ mình là một đứa trẻ không có mẹ, hiện tại chẳng những có mẹ, còn có một ca ca.