Nguyệt Diệu Cẩn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tần Ly một thân bạch y, tao nhã thanh lệ như bạch liên trong hồ, làm cho người ta có cảm giác như thấm vào ruột gan. Từ nhỏ hắn lớn lên trong hoàng cung, các loại mỹ nữ cơ bản đều đã gặp, hắn cho rằng nữ tử trên thế gian dù đẹp cũng chỉ là vài loại kia. Nữ nhân trong mắt hắn cũng chỉ là phấn hồng khô lâu, câu không nổi một gợn sóng trong lòng hắn. Nhưng hôm nay hắn phát hiện bản thân mình sai rồi, hoá ra trên đời này vẫn còn một loại nữ tử, thanh nhã cao thượng như tiên nữ, khiến người ta nhìn một lần khó quên.
Tần Ly thấy nam tử áo đen quay đầu nhìn nàng, một đôi mắt hận không thể treo trên cơ thể nàng, nàng cũng không quá để ý, chỉ hơi nhíu mày, rồi đi đến chỗ ngồi của mình.
Liễu Hàn Vân biết Nguyệt Diệu Cẩn, là thái tử đương triều, ở trong kinh thành vô cùng nổi danh. Có điều hắn ta trở lại học viện làm gì? Quả thật có chút kì quái. Thấy đôi mắt hắn ta sáng rực nhìn chằm chằm Tần Ly, một bên người chặn tầm mắt của hắn ta.
Khuôn mặt phía sau mặt nạ của Minh Dạ nổi lên một tầng hàn sương, nữ nhân này sao lại câu người như thế chứ, chẳng lẽ mình cũng nên bảo nàng đeo mặt nạ? Cứ thế này thì một thời gian nữa, một con hai con ruồi bọ đều bâu đến, đuổi cũng không đi. Bản thân mình vất vả lắm mới làm quan hệ với nữ nhân gần một chút, tuyệt đối không thể để đám ruồi bọ này quấy rối, xem ra hắn cần phải thanh lý đám ruồi bọ này.
Hắn ngồi ở chỗ bên cạnh Tần Ly, hai mắt như kiếm nhìn chằm chằm Nguyệt Diệu Cẩn. Tuy rằng bây giờ hắn đeo mặt nạ, nhưng cả người tản ra khí tức cường đại, mãnh liệt như đao như kiếm, làm bọn họ muốn xem nhẹ cũng khó.
Nguyệt Diệu Cẩn cũng cảm thấy ánh mắt của mình cũng quá mức rõ ràng, vội vàng thu hồi tầm mắt. Hắn hơi xoay người, liền trông thấy Minh Dạ cũng một bộ áo bào đen. Hơi thở trên người nam nhân này thật sự quá mạnh mẽ, cả người tản ra khí chất vương giả, hơn nữa đối với mình rõ ràng là địch ý, khiến hắn không thể không chú ý. Bỏ qua một loại những suy tư trong lòng, khoé miệng kéo lên một độ cong. Thú vị, có đối thủ thì thế nào, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết, trò chơi chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Nguyệt Diệu Thiến biết Nguyệt Diệu Cẩn tới đây làm gì, nhưng đối với ánh mắt hắn nhìn Tần Ly không khỏi có chút hờn giận. Tuy rằng an ủi chính mình tất cả chỉ là giả tưởng, nhưng vẫn ho nhẹ một tiếng: "Hoàng huynh, huynh đến chỗ muội ngồi đi."
Chương trình học buổi sáng rất ít, chỉ có một tiết. Kết thúc tiết học, Tần Ly thu dọn đồ đạc xong rồi đứng lên. Nguyệt Diệu Cẩn thấy Tần Ly đứng dậy, đã nghĩ muốn lên tiếng gọi lại, nhưng nhìn thấy Minh Dạ và Liễu Hàn Vân bên người nàng, thân thể cũng dừng lại không tiến lên, xem ra nếu mình muốn làm quen với nàng cần có một thời cơ thích hợp.
"Hai huynh về trước đi, muội có một chút chuyện." Tần Ly nghĩ đến lát nữa phải cùng Vệ Khanh tới Vệ gia, liền nói với hai người bên cạnh.
Minh Dạ không động, chỉ nói với Tần Ly: "Nàng muốn đi đâu? Cần ta đi cùng không?"
"Không cần đâu, huynh còn có nhiều việc mà!" Tần Ly thấy Vệ Khanh đi đến cửa phòng học, đứng dậy đi ra ngoài.
Thời điểm Vệ Khanh đi đến cũng thấy Nguyệt Diệu Cẩn trong phòng học. Trong lòng có chút buồn bực, không phải hắn ta đã tốt nghiệp rồi sao? Sao lại quay trở lại lớp học? Có điều kinh ngạc cũng chỉ trong chớp mắt, hiện tại hắn không có thời gian lo lắng vệ việc này.
"Ly nhi, có thể đi chưa?" Vệ Khanh chào hỏi Tần Ly đang đi về phía mình.
"Ừ, đi thôi!" Tần Ly gật đầu, đi tới bên cạnh hắn.
Hai người sóng bước rời học viện, Vệ Khanh nghĩ rồi nói: "Tí nữa đến Vệ gia, nếu cha ta nói mấy lời kì quái, muội không cần để trong lòng."
"Lời kì quái ư? Nói cái gì?" Cả đầu Tần Ly đều nghĩ làm sao để trao đổi chuyện hợp tác với Vệ gia chủ, bên tai bỗng nghe thấy lời của Vệ Khanh, có chút không kịp phản ứng.
Vệ Khanh lắc đầu: "Không có việc gì, đi thôi!"
Phủ Vệ gia ở trong kinh thành cũng không cách quá xa những nhà khác, đều ở một con đường cách hoàng cung không xa. Trên con đường kia không phải là gia đình phú thì cũng là quý, nhất là ngũ đại gia tộc, bởi vậy trên đường phố cũng tương đối trên tĩnh, hiếm người đi lại. Trên đường rộng lớn lúc này ngoài hai người Vệ Khanh và Tần Ly, chỉ có vài người đi ngang qua, có vẻ hiu quạnh không bình thường.
Hai người đi đến một cánh cửa sơn màu đỏ, Tần Ly nhìn trên mặt bảng hiệu viết hai chữ 'Vệ gia' biết đã đến nơi. Cánh cửa Vệ phủ trang trí không phiền phức, xa hoa như Liễu gia, nhìn qua rất đại khí, lại không mất vẻ đẹp đẽ, quý giá.
Vào Vệ phủ, hạ nhân đi ngang qua đều nhìn chằm chằm Tần Ly, còn có hai ba người ở phía dưới thì thầm to nhỏ. Tuy bọn hạ nhân đều biết đại thiếu gia của bọn họ thường xuyên lưu luyến bụi hoa, nhưng người luôn tá túc ở bên ngoài, tới bây giờ chưa từng mang nữ nhân về nhà.
"Bộ dáng cô nương này rất thông minh, vừa nhìn là biết không phải cô nương ở địa phương đó. Thiếu gia chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, chắc không lâu nữa trong phủ sẽ có chuyện vui à nha."
"Ngươi nói nhỏ một chút đi, thiếu gia bọn họ đều là người có tu vi, đừng để bị nghe được, cẩn thận đuổi ngươi ra ngoài đó."
Tu vi hiện tại của Tần Ly đã đạt đến huyền linh tông thất giai, những gì bọn họ nghị luận đương nhiên không tránh khỏi lỗ tai nàng. Càng nghe càng thấy quá đáng, đầu nàng đầy hắc tuyến, tốc độ đi không khỏi nhanh hơn nhiều.
"Vệ ca ca, phụ thân huynh biết vì sao muội đến đây không?"
"Ừ, chắc cũng biết ít nhiều." Vệ Khanh cũng không ngờ tới bọn hạ nhận sẽ bàn tán như vậy, hắn quả thật chưa từng mang cô gái nào về nhà, bị hạ nhân hiểu lầm cũng có thể hiểu. Có điều hắn cảm thấy có chút hơi xấu hổ, đồng thời có chút vui vẻ.
Hoá ra tuy Vệ Khanh thường lưu luyến bụi hoa, nhưng uy vọng ở nhà vẫn rất cao. Làm người thừa kế gia chủ Vệ gia tương lai, ngày thường hắn làm việc hay nói chuyện đều rất ổn thỏa, cũng không giống người ăn chơi trác táng, ngoài chơi bời chính là một bụng bao cỏ.
Đi đến chính sảnh, phụ thân và mẫu thân Vệ Khanh Vệ Văn Hồng và Triệu Vân Hân đã chờ ở bên trong. Hai người vừa thấy Tần Ly và Vệ Khanh đều nở nụ cười, dường như rất vừa lòng.
Vệ Văn Hồng tuy đã trung niên, nhưng lại không có vết tích tuổi già, cả người có một loại cảm giác nhỏ nhã, nhìn qua rất thân thiết. Hoàn toàn khác với Liễu Nguyên âm trầm hay Tô Bằng giả nhân giả nghĩa, lưu lại ấn tượng không tệ với Tần Ly.
Tần Ly vừa thấy Triệu Vân Hân bên cạnh Vệ Văn Hồng, liền hiểu rõ Vệ Khanh yêu nghiệt và Vệ Kiều xinh đẹp là di truyền từ ai. Không thể không nói, tuy bà không còn trẻ nhưng khí chất vẫn còn, nhất là đôi mắt hoa đào kia, bao quyến rũ, ngàn vạn phong tình đều ẩn giấu trong đó.
Không biết vì sao hiện tại trong đầu Tần Ly lại nghĩ tới Minh Dạ. Không biết mẫu thân hắn phải là mỹ nhân thế nào, phụ thân hắn oai hùng ra sao. Nàng hiện tại cảm thấy cảnh tượng hiện giờ có chút quỷ dị, tựa như con dâu ra mắt cha mẹ chồng. Có ý tưởng này, nàng nhanh chóng lắc đầu. Tự mình suy nghĩ không đâu, làm sao lại suy nghĩ linh tinh rồi? Vẫn nên nghĩ về chính sự đi, tí nữa mình nên nói như thế nào để thuyết phục Vệ Văn Hồng hợp tác bây giờ?
"Vị này chính là Tần Ly cô nương đi, mau ngồi đi."
Triệu Vân Hân nhìn bộ dáng Tần Ly, càng xem càng thích, trong lòng đã nghĩ nếu có nàng dâu như vậy thật tốt.
"Chào Vệ bá bá, Vệ bá mẫu." Cấp bậc lễ nghĩa nên có đều phải có, Tần Ly nói xong liền ngồi vào vị trí, lúc này có nha hoàn đi lên dáng trà.
"Thôi, thôi, mọi người cứ bàn chuyện, ta không quấy rầy nữa." Triệu Vân Hân vừa lòng cười nói, ra khỏi đại sảnh. Bà còn phải đi phân phó chuẩn bị cơm chưa, phải giữ người ở lại ăn bữa cơm mới được.
Vệ Văn Hồng gập đầu với Tần Ly, trong lòng rất vừa lòng với nàng. Từ khi biết Vệ Kiều trở nên ngoan ngoãn là do Tần Ly, ông luôn muốn tìm cơ hội để gặp nàng, hiện tại nhìn thấy người rồi, so với trong tưởng tượng của ông còn vừa lòng hơn. Trên người đứa nhỏ này không có khí chất nhu nhược như nữ tử tầm thường, ngược lại có một loại cảm giác lạnh nhạt.
Tần Ly cảm thấy mình đi thẳng vào vấn đề vẫn tốt hơn, bàn xong chuyện liền rời khỏi Vệ gia. "Vệ bá bá, chúng ta có nên đổi chỗ bàn bạc, chỗ này dường như không tiện cho lắm."
Trong ngoài đại sảnh không ít hạ nhân, hơn nữa bởi vị trí ở ngay chính giữa, người lui tới cũng không ít.
Vệ Văn Hồng cười nói: "Tần cô nương, cháu đi cùng ta tới thư phòng nói đi! Khanh nhi, con đi xuống xem mẹ con thế nào."
Tần Ly theo Vệ Văn Hồng đến thư phòng của gia chủ Vệ gia, ngồi xuống đối diện ông.
"Vệ bá bá, không biết ngài đối với địa vị Vệ gia hiện giờ có suy nghĩ gì? Trong ngũ đại gia tộc, Vệ gia chỉ có thể xem như trung đẳng, tin tưởng ngài cũng mong Vệ gia tốt hơn đúng chứ ạ? Theo cháu biết, vài năm nay Lôi gia không ít lần đoạt mối làm ăn của đại gia tộc khác, trên chỉnh thể mấy đại gia tộc có vẻ kém hơn Lôi gia. Tuy ngũ đại gia tộc xem như liên minh, mà lúc này rõ ràng Lôi gia một nhà độc đại. Hiện tại Tô gia và Liễu gia đang có thế liên hợp, cùng Lôi gia đã quyết liệt, liên minh gia tộc của các ngài sợ là sẽ có biến hoá đúng chứ ạ?"
Vệ Văn Hồng luôn cười nhạt không nói, nghe Tần Ly nói tới đây, hỏi: "Lão phu đối với việc này tự nhiên có chút lo lắng, có điều cái này có liên quan gì đến tiểu nha đầu cháu đâu?"
Tần Ly thấy thái độ của Vệ Văn Hồng lạnh nhạt, lại cười nói: "Cháu nghĩ lỡ may liên minh xuất hiện vấn đề gì, tổn thất lớn nhất rất có khả năng là Vệ gia và Hàn gia đó ạ? Ngài hẳn là biết chuyện nguyên tinh rồi đúng không, vậy tác dụng của nguyên tinh chắc ngài cũng biết. Cháu không hi vọng chỉ hợp tác với Vệ gia về việc làm ăn, ở mặt khác cũng có thể giúp đỡ nhau. Không gạt ngài, quan hệ giữa cháu với Lôi gia đã rất gay gắt rồi, quả thật cần một hậu thuẫn cường đại bảo vệ. Đương nhiên cháu sẽ không để Vệ gia chịu thiệt, có thể cung cấp trợ giúp cháu sẽ cung cấp."
Tần Ly nói rõ lập trường và quyết định của mình, giờ chỉ đợi Vệ Văn Hồng cho nàng một câu trả lời thuyết phục.
Vệ Văn Hồng thấy bộ dạng lạnh nhạt của Tần Ly trước mặt mình, ha ha cười nói: "Được, lão phu có thể cho Vệ gia hợp tác với cháu, nhưng còn có một điều kiện."
"Điều kiện gì ạ?" Tần Ly truy vấn hỏi.
"Cháu định lấy nguyên tinh trợ giúp ta đúng không? Không sai, nó xác thực có thể nâng cao thực lực chỉnh thể của Vệ gia, nhưng nếu vậy sẽ đối lập với Lôi gia, lão phu có chút thiệt! Nhưng nếu cháu thành con dâu Vệ gia, vậy khác rồi, Vệ gia khẳng định sẽ đứng kết phía sau cháu, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cháu." Vệ Văn Hồng luôn có ý này, giờ thấy Tần Ly lại càng vừa lòng, hận không thể gả Tần Ly cho Vệ Khanh ngay lúc này.
Tần Ly một đầu hắc tuyến, bị lời Vệ Văn Hồng nói có chút như sấm đánh ngang qua, nàng đang nói đến chuyện hợp tác, sao lại đến quan hệ giữa nàng và Vệ Khanh rồi? Nàng hiện tại hiểu lời nói kì quái mà Vệ Khanh nói lúc đi đường là gì rồi, hoá ra là cái này.
Tần Ly cự tuyệt: "Vệ bá bá, cháu rất có thành ý, mong ngài có thể suy nghĩ kĩ. Về phần con dâu, thứ cháu không thể đáp ứng. Không dối gạt ngài, cháu còn rất nhiều việc riêng chưa thể giải quyết, tương lại không biết sẽ thế nào, thật sự không có tâm tư lo mấy vấn đề này. Huống chi hiện tại cháu còn nhỏ, cũng chưa đến lúc bàn việc cưới gả."
"Không sao, lão phu cũng không bảo cháu ngay bây giờ gả cho Khanh nhi. Chuyện nam nữ, lão phu cũng biết không thể cưỡng ép, có thể từ từ suy xét. Cháu đừng cự tuyệt ngay như thế, ta tin tưởng con mình không tệ, cháu hiện tại cũng không có ý trung nhân sao?" Vệ Văn Hồng đối với việc Tần Ly cự tuyệt không bực mình, ngược lại lấy lùi làm tiến, khiến Tần Ly không thể cự tuyệt.
Tần Ly quả thật không còn lý do cự tuyệt, người ta cũng đã nói như vậy, xem như đã phá hỏng đường lui của nàng. Nói đến ý trung nhân, trong đầu nàng loé lên khuôn mặt của Minh Dạ. Lắc lắc đầu, nàng dò hỏi: "Vệ bá bá, vậy ngài đồng ý với đề nghị của cháu chứ?"
"Nghe nói cháu là luyện dược sư? Cháu hiện giờ không đồng ý làm con dâu ta, vậy cung cấp đan dược cho Vệ gia không vấn đề gì chứ?" Vệ Văn Hồng cảm thấy ý tưởng của mình có chút đột ngột, sợ làm Tần Ly sợ hãi, vẫn nên từ từ thì hơn.
Tần Ly gật đầu: "Cái này có thể, trước mắt cháu có thể luyện được đan dược lục phẩm cao cấp, đan dược thất phẩm tin chắc không lâu nữa cũng có thể luyện chế. Ngoài đan dược, cháu có thể cung cấp một ít tinh nguyên. Như vậy hiện giờ chúng ta cũng tính là định rồi, Vệ bá bá cũng không thể đổi ý đâu." Hiện tại cấp bậc của nàng tăng lên nhiều như vậy, tinh thần lực cũng tăng lên, đan dược thất phẩm hẳn là không thành vấn đề.
Tần Ly một nửa nghiêm túc một nửa làm nũng, nói hết những thứ mình có thể trợ giúp, hiện tại Vệ Văn Hồng cũng không thể cự tuyệt. "Được, Vệ bá bá đã đáp ứng tự nhiên sẽ không đổi ý. Nghe nói cháu và Vệ Khanh còn hợp tác về việc làm ăn? Các cháu đều là người trẻ tuổi, có nhiều vấn đề chung, ngày thường tiếp xúc nhiều một chút. Tần nha đầu, hôm nay hãy ở đây ăn cơm trưa rồi hẵng trở về."
Xưng hô của Vệ Văn Hồng với Tần Ly cũng từ Tần cô nương thành Tần nha đầu, có thể thấy được ông đối với Tần Ly vô cùng vừa lòng.
Tần Ly cũng không thể cự tuyệt liền đồng ý. Hai người rời thư phòng, cùng nhau đi đến nhà ăn. Vệ gia hiện tại cũng chia thành hai viện, nội viện dành cho một số trưởng lão Vệ gia ở, ngoại viện dành cho Vệ Văn Hồng và chi thứ Vệ gia ở lại. Một nhà Vệ Văn Hồng ở chính viện Vệ gia, chi thứ ở thiên viện.
Vệ Văn Hồng chỉ có Trần Vân Hân là vợ, không cưới thêm thê thiếp. Thời điểm ngày thường Vệ Khanh và Vệ Kiều ở nhà, một nhà bọn họ đều cùng nhau ăn cơm. Thời điểm hai người đến nhà ăn, Vệ Khanh, Vệ Kiều và Trần Vân Hân đều ở bên trong. Trần Vân Hân đang bày đồ ăn, Vệ Kiều thấy Tần Ly tiến vào liền cúi đầu, bộ dáng hơi ngại ngùng.
Nàng bây giờ vẫn có chút sợ Tần Ly, tại lần trước đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu. Nàng không biết hiện tại có cảm giác gì với Tần Ly, tóm lại là tránh được thì tránh.
Vệ Khanh thấy Tần Ly tiến vào, cười nói: "Bàn bạc xong rồi à? Mau vào ăn cơm."
Không biết có phải cố ý hay không, Tần Ly được sắp xếp ngồi bên cạnh Vệ Khanh, năm người vây quanh bàn lớn, khoảng cách giữa nàng và Vệ Khanh thực sự rất gần.
"Nào, muội nếm thử món này, tay nghề mẹ ta không tệ đâu đó! Muội có lộc ăn lắm đấy, ngày thường ta ở nhà cũng không có đãi ngộ này đâu." Vệ Khanh vừa gắp thức ăn cho nàng, vừa nói.
Tần Ly thấy thức ăn trong bát sắp thành núi, mà bát của Vệ Khanh lại trống trơn, cười nói: "Ha ha, tự muội gắp được mà. Vệ ca ca, huynh đừng lo cho muội, huynh mau ăn đi."
Trần Vân Hân chưa từng thấy con mình đối với ai nhiệt tình như vậy, phì cười một tiếng, cao hứng nói: "Tần cô nương, cháu ăn nhiều chút."
Một bữa cơm cả nhà Vệ gia vui sướng còn Tần Ly kì quái kết thúc, ăn xong bữa cơm, Tần Ly định đi về học viện.
Vệ Văn Hồng kéo Vệ Khanh qua một bên dặn dò: "Khanh nhi, con và Tần nha đầu là đồng học, lại lui tới vụ làm ăn, đây chính là cơ hội tốt. Ngày thường tiếp xúc nhiều hơn một chút, cha nhìn ra được tiểu tử con có ý với người ta. Những gì có thể nói cha cũng đã nói, còn lại chỉ có thể dựa vào nỗ lực của con thôi."
Vệ Khanh không nghĩ tới Vệ Văn Hồng nói thật, vội giương mắt nhìn Tần Ly đang nói chuyện với mẹ hắn. Thấy trên mặt nàng mỉm cười, không có dầu hiệu mất hứng mới yên tâm.
Tần Ly và Vệ Khanh đang trên đường trở về học viện, Tần Ly nghĩ nên nói suy nghĩ của mình vì vậy nói: "Vệ ca ca, muội luôn coi huynh là bạn bè, là ca ca. Bây giờ muội thật sự không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, cũng không muốn thay đổi quan hệ này, huynh hiểu chứ?"
Trong lòng Vệ Khanh có chút đau đớn, trong cặp mắt hoa đào có chút ảm đạm. Có điều cũng chỉ trong một cái chớp mắt, hắn lại nở một nụ cười yếu ớt: "Ly nhi, ta biết bây giờ muội còn nhỏ, cũng không nghĩ hiện tại cái đó. Muội không cần có áp lực tâm lý, chúng ta cứ như hiện giờ cũng tốt, mọi thứ để thuận theo tự nhiên được không?"
Tần Ly còn muốn nói gì đó, cuối cũng cũng không mở miệng. Sau đó hai người lại bàn về chuyện làm ăn, cũng không nhắc đến đề tài này nữa.
Sau khi trở lại học viện, Tần Ly nghĩ nên đi phòng tu luyện trước. Nàng hiện tại ban ngày không thể sử dụng Huyền giới, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian. Nói với Vệ Khanh: "Vệ ca ca, huynh đi về trước đi, muội muốn đi phòng tu luyện một lát."
Vệ Khanh hiện giờ cũng không có tâm tư tu luyện, vì thế gật đầu nói: "Vậy được rồi, có điều muội cũng không được quá miễn cưỡng bản thân, vẫn phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."
Sau khi hai người tách ra, Tần Ly đi đến phòng tu luyện.
Nguyệt Diệu Cẩn đi ở trong học viện, đến đâu cũng có vô số nữ sinh chú ý. Hắn đã sớm có thói quen với phản ứng này của ngược khác, mắt hắn vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Tần Ly.
Hắn vừa ngang qua tiểu viện, biết Tần Ly chưa về, dù sao hắn cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, muốn đi dạo quanh học viện, nhìn xem có thể có cuộc gặp gỡ bất ngờ không. Không biết có phải ông trời giúp hắn hay không, vừa mới đi đến phụ cận phòng tu luyện, liền thấy Tần Ly đi về bên này. Hắn đón nơi Tần Ly đến rồi đi qua, mở miệng trước: "Tần Ly đồng học, muội cũng đến tu luyện sao?"
Tần Ly nghe có người gọi nàng, vừa ngẩng đầu liền thấy Nguyệt Diệu Cẩn. Không biết vì sao hắn chào hỏi mình, nhưng mà cũng không thể không để ý hắn ta, liền gật đầu rồi đi qua bên người hắn, vào cửa phòng tu luyện.
Nguyệt Diệu Cẩn thấy thái độ thờ ơ của Tần Ly, trong lòng ngược lại có chút hưng phấn. Hắn quả nhiên không nhìn lầm, cô gái này quả nhiên không giống với loại động chi tục phấn, như vậy hứng thú của hắn lại càng đậm. Hắn nghĩ đã lâu chưa vào phòng tu luyện, cũng theo vào.
Sau khi Tần Ly thăng cấp nhờ Tinh lọc chi tinh, cũng chưa kịp tu tập bí kíp huyền hỏa đệ ngũ trọng, đúng lúc có thể tu luyện trong phòng tu luyện. Nàng lên tầng ba, sau khi tiến vào hình thức tu luyện, phát hiện thân thể sau khi trải qua rèn luyện, có thể chịu được uy áp mạnh hơn không ít. Lần trước lúc nàng thức dậy, đối với uy áp tam trọng còn cảm thấy có chút cố hết sức, nhưng bây giờ có thể thừa nhận được rồi. Hoá ra Ngũ hành huyền hỏa tinh không chỉ giúp nàng tăng tu vi, còn có thể rèn luyện cường độ thân thể của nàng, thậm chí có thể so sánh với một số huyền linh thú, và võ giả cấp bậc võ giai.
Linh kỹ đệ ngũ trọng trong bí kíp huyền hỏa nàng đã hiểu rõ, nhưng chưa thể thể luyện tập được. Tu luyện trong phòng tu luyện khoảng nửa ngày, nàng cẩm thấy thời gian không sai biệt lắm liền phá huỷ linh quang màng. Thời điểm nàng ra khỏi cửa thì thấy Nguyệt Diệu Cẩn đi gần về phía mình, tựa hồ vừa mới tu luyện xong.
"Tần Ly đồng học, thật khéo quá! Muội muốn trở về tiểu viện sao? Chúng ta cùng nhau trở về đi!"
Cả người Tần Ly đầy mồ hôi, muốn trở về tiểu viện thấy quần áo. Trên mặt Nguyệt Diệu Cẩn luôn treo một nụ cười yếu ớt, khiến nàng không biết phải nói lời cự tuyệt thế nào, đành phải cam chịu.
"Tần Ly đồng học, muội không phải người kinh thành đúng không?" Nguyệt Diệu Cẩn vừa đi vừa hỏi.
"Ừ, ta là người Nguyên thành."
"Con gái rất ít người liều mạng tu luyện giống như muội, như hoàng muội của ta cũng không chăm chỉ như muội. Nghe nói các người lúc trước có chút hiểu lầm, nếu hoàng muội của ta có gì không phải, mong muội thông cảm."
"Hiểu lầm hay không thì nàng ta hẳn là biết rõ."
Nguyệt Diệu Cẩn cười nói: "Ha ha, thế này được không, tối nay ta mời muội ăn cơm, muội có thể gọi thêm bạn bè đến, coi như là ta thấy hoàng muội xin lỗi được không?"
"Không cần." Tần Ly đối với tên Nguyệt Diệu Cẩn này không có hảo cảm, cũng chẳng có ác cảm, tóm lại là không muốn tiếp xúc với hắn ta quá nhiều.
"Được rồi, vậy không nói chuyện xin lỗi nữa, chúng ta kết giao bằng hữu được không?" Nguyệt Diệu Cẩn đối với việc Tần Ly cự tuyệt không tức giận, ngược lại cười càng thêm sáng lạn.
Đều nói không thể đánh người trên mặt tươi cười, Tần Ly thấy Nguyệt Diệu Cẩn lúc nào cũng cười, cũng không thể nói lời cự tuyệt. Nhưng nàng cũng không gật đầu, mà lực chọn im lặng.
Nguyệt Diệu Cẩn biết nàng sẽ không mở miệng từ chối mình, liền nói tiếp: "Muội không nói, coi như đáp ứng rồi. Ta tên Nguyệt Diệu Cẩn, về sau muội có thể gọi ta một tiếng ca ca, ta gọi muội là Ly nhi được không?"
"Rất xin lỗi, ta nghĩ chúng ta không thân quen đến thế, về sau ngươi cứ gọi trên ta là được rồi." Tần Ly không tiếp tục cam chịu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến tiểu viện, Nguyệt Diệu đang đứng ở trước tiểu viện của Tần Ly.
Minh Dạ thấy Tần Ly cùng Nguyệt Diệu Cẩn trở về, đáy mắt xẹt qua tia sáng âm u. "Nữ nhân, ta có việc tìm nàng." *_*