"Tiểu Ly, mau cho ta ra ngoài hít thở không khí, sống trong cái Huyền giới này của ngươi thật đúng là nhàm chán. Mỗi ngày gặp những con người nhàm chán này khiến ta buồn muốn chết." Tần Ly vừa vào phòng, Phượng Tiêu không chịu nổi tịch mịch mà càu nhàu.
"Ly, ta cũng muốn đi ra." Đây là thanh âm của Lam U, thời điểm Tần Ly hôn mê ba năm, hắn đã học nói chuyện để nàng nghe hắn nói khi nàng tỉnh, để nàng biết hắn không phải kẻ câm điếc.
Tần Ly không nghe thấy Bạch Diễm nói liền biết hắn vẫn còn đang tu luyện, vì thế nàng cho Lam U và Phượng Tiêu đi ra. Phượng Tiêu vẫn mang bộ dáng hoạt bát hiếu động không hề thay đổi, mà Lam U lớn hơn lúc trước nhiều lắm, bởi vì Sinh mệnh chi tinh, bộ dáng của hắn hiện tại giống như một đứa trẻ chín tuổi, đôi mắt bảo thạch dài hơn, sắc sảo hơn.
"Tiểu Ly, chúng ta theo ngươi được không? Ở Huyền giới nhàm chán lắm." Phượng Tiêu bất mãn nói.
Tần Ly lắc đầu, nàng cũng rất bất đắc dĩ. Ai bảo bọn họ có ngoại hình quá mức đặc thù, vừa nhìn đã biết họ không phải là nhân loại. Thực lực của nàng còn rất yếu, để bọn họ bên cạnh rất dễ bị các cường giả nhớ thương. Nàng suy tư một chút rồi nói: "Chờ thêm một ít thời gian nữa, đến lúc ta luyện được lục phẩm đan dược, ta sẽ luyện cho các ngươi một loại đan dược tên Long Tức đan, công dụng là có thể biến bộ dáng của các ngươi thành bộ dáng của nhân loại."
Long Tức đan là lục phẩm đan dược cao cấp, chỉ cần lấy một chút máu người dùng đan làm thuốc dẫn khi luyện chế là có thể biến ngoại hình của họ giống hệt ngoại hình của nhân loại. Nhân loại muốn trà trộn vào huyền linh thú hoặc ngược lại huyền linh thú muốn lẩn vào trong nhân loại thì Long Tức đan là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nó cũng không phải vạn năng, đụng phải nhân loại và huyền linh thú cấp cao cũng rất dễ bị lộ tẩy.
Phượng Tiêu đưa ngón tay tỏ ra tao nhã nâng lấy một lọn tóc, mặt bi thương, thở dài nói: "Ai, ta chỉ còn cách chờ đợi, nhưng nghĩ tới việc biến thành dáng vẻ nhân loại ta lại luyến tiếc ngoại hình xinh đẹp này."
Tần Ly và Lam U đồng thời quay mặt đi, lựa chọn không nghe không thấy sự tự kỷ của Phượng Tiêu, cả hai thà rằng ngước nhìn quang cảnh chẳng có gì ngoài cửa sổ chứ không cần để ý ai kia đang cố tỏ ra đau đớn.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng "thùng thùng", Tần Ly đoán là họ đưa cơm tới, vì thế nàng đưa Phượng Tiêu và Lam U trở lại Huyền giới.
Mở cửa ra, quả nhiên là đưa cơm tới, đại hán đặt cơm của Tần Ly lên bàn, quay đầu lại nói với nàng: "Tần đại sư, lam bào trưởng lão bảo tôi tới thông tri cho ngài ngày mai vào giờ thìn sẽ bắt đầu lên đường, ngài hãy chuẩn bị đi ạ."
"Liễu di muốn đi kinh thành cùng chúng ta?"
"Đúng vậy, lam bào trưởng lão hiện tại là trưởng lão của Đan viện thuộc Nguyệt Diệu học viện." Đại hán nói xong chào Tần Ly rồi bước ra khỏi phòng.
Giờ thìn hôm sau, Tần Ly và Trần lão ra cửa lớn cửa Liên Minh Luyện Dược, trước cửa có một con sư thứu (1) chờ ở cửa.
(1): là một sinh vật nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp với tên khác là griffin, nó có cánh, đầu đại bàng mình sư tử và khá to lớn.
Không lâu sau, Liễu Thấm và Liễu Hàn Vân cũng ra khỏi cửa, Liễu Thấm nhìn Tần Ly, mỉm cười nói: "Tiểu Ly à, hôm nay sẽ khởi hành đến kinh thành, ngươi có tin tưởng đối với vòng hai không? Liễu di còn phải chờ ngươi vào học viện, bắt ngươi làm đệ tử của ta nữa."
Tần Ly không trả lời, nàng nở một nụ cười thật tươi với Liễu Thấm, Liễu Hàn Vân đứng bên người Liễu Thấm thủy chung không ngẩng đầu lên.
Đi hết một ngày, con sư thứu lớn bay vào phạm vi kinh thành, Tần Ly đang tìm vị trí của Nguyệt Diệu học viện trong phố xá phồn hoa và dòng người qua lại nhộn nhịp.
Bởi vì Nguyệt Diệu học viện chiêu sinh nên trong thành có rất nhiều dân cư từ bên ngoài vào.
Có người cưỡi huyền linh thú phi hành (bay trên không), có người đi kiệu do huyền linh thú kéo, bọn họ đổ dồn vào một phương hướng mà đi.
Bởi vì có quan hệ với Liễu Thấm, bọn họ trực tiếp cưỡi sư thứu đi vào quảng trường, đó là nơi giữ tọa kị và chăm sóc thú dùng để kéo xe hoặc phi hành của học viện.
"Tiểu Ly à, ngày mai mới bắt đầu vòng hai, hôm nay hãy để Hàn Vân mang ngươi cùng vị bằng hữu này (Trần lão) đi dạo kinh thành một chuyến, Liễu di có chút việc bận, sợ là không thể đi cùng các ngươi. Buổi tối các ngươi sẽ ở trong tổng bộ của Liên Minh Luyện Dược, Liễu di đã an bài ổn thỏa rồi." Liễu Thấm lộ vẻ xin lỗi, nói.
Tần Ly đưa mắt nhìn Liễu Hàn Vân vẫn đang cụp mắt không cảm xúc, nàng nói: "Liễu di không cần khách khí, chúng ta tự mình đi dạo là được rồi." Tần Ly đại khái cảm thấy Liễu Vẫn Hàn này có gì đó là lạ, khiến nàng cảm thấy nguy hiểm. Không phải thực lực của hắn tạo áp lực cho nàng mà chính khí tức âm hàn tối tắm đó khiến nàng không thoải mái.
"À, vậy được rồi, ngày mai đừng quên tới tham gia vòng hai là được rồi." Liễu Thấm nhìn cháu mình, cũng không có nói cái gì, nhưng trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, nàng quay đầu nhìn Trần lão và Tần Ly đang dần biết mất khỏi tầm mắt.
Tần Ly cùng Trần lão băng qua quảng trường đi về phía đại môn. Học viện lúc này không nhiều người, trên đường ra cổng nàng ngẫu nhiên thấy vài để tử qua lại, quang cảnh vô cùng thanh tịnh.
Lúc này ở một góc gần cửa học viện, có mấy thiếu nữ vây quanh một thiếu nữ, trong đó có một người mắt cao hơn đầu, nàng là đầu lĩnh của đám người bọn họ, tên Lôi Ngạo Thanh, là đệ tử bàng hệ (không phải dòng chính) của kinh thành Lôi gia, lúc trước nàng ta đi theo Lôi Ngạo San. Sau khi Lôi Ngạo San bị hủy tu vi, đều là nàng ta thay Lôi Ngạo San làm việc.
"Nghe nói hôm qua ngươi luyện thành nhất phẩm cao cấp đan dược Chỉ Huyết đan (đan dược cầm máu) rồi, đưa nó cho ta nhanh!" Bóng dáng cao lớn của Lôi Ngạo Thanh không ngừng áp bách thiếu nữ phía trước, hung hãn ra lệnh.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch phẫn hận trừng mắt với Lôi Ngạo Thanh: "Dựa vào cái gì, cho dù ta không được sủng ái nhưng không tới lượt các ngươi làm càn. Nhất định là Lôi Ngạo San sai các ngươi tới có phải không? Rốt cuộc nàng ta muốn cái gì?"
Người trừng mắt Lôi Ngạo San không ai khác chính là công chúa thất sủng của Nguyệt Diệu hoàng triều, và là người mà Tần Ly đã không thấy suốt ba năm, nàng ấy là Nguyệt Diệu Hinh.
Ba năm trước đây, đám người Nguyệt Diệu Thần không đợi được Tần Ly, đành phải mang theo lo lắng mà đi về học viện. Sau khi trở về, Nguyệt Diệu Hinh càng thêm cố gắng học tập luyện dược, tuy rằng tiến bộ rất chậm, nhưng nàng cuối cùng cũng trở thành nhất phẩm luyện dược sư trong ba năm nay. Vốn mọi thứ đều đang hết sức thuận lợi, nhưng Lôi Ngạo San lại đẩy hết mọi hận thù lên người nàng. Mặc dù có Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch che chở, nhưng chỉ cần có một ngày hai người bọn họ không ở cạnh nàng, nàng vẫn bị bọn họ bắt nạt như cũ. Sự tình bị cướp đan dược như ngày hôm nay xảy ra như cơm bữa.
"Ha ha, ta có nghe lầm không? Phế vật hỏi ta dựa vào cái gì? Nói cho ngươi biết, phế vật như ngươi chỉ xứng đáng trốn chui trốn nhủi trong góc phòng mà thôi. Nếu ngươi ngoan ngoãn rời khỏi học viện, trốn ở trong nhà thì may ra còn có thể giữ được mạng chó nhà ngươi, nếu không, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết rất khó coi." Lôi Ngạo Thanh dữ tợn cười to.
Nếu không có Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần bảo hộ thì tiện nhân này đã sớm chết trên tay Lôi gia bọn họ, sao còn có thể sống đến bây giờ? Nghĩ đến đây, hai mắt Lôi Ngạo Thanh lóe lên sát khí.
Nguyệt Diệu Hinh trừng mắt nhìn Lôi Ngạo Thanh, sát khí trong mắt của Lôi Ngạo Thành nàng thấy rất rõ ràng.
"Ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, cùng lắm thì hôm nay cả ta và ngươi ngọc nát đá tan!" Nói tới đây, đôi mắt Nguyệt Diệu Hinh lộ ra kiên định cùng bất khuất.
Cho tới bây giờ, nàng không hề sợ chết, thậm chí đối với nàng, chết là một loại giải thoát. Nhưng mỗi lầm nghĩ đến nhị ca và Hàn ca ca luôn yêu thương nàng, nàng cảm thấy luyến tiếc. Nghĩ đến người bằng hữu ở cùng nàng vỏn vẹn vài ngày, sợ rằng hôm nay sẽ phải cô phụ sự kì vọng của vị bằng hữu ấy, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Phế vật chính là phế vật, chỉ biết khóc nhè! Ngọc nát đá tan? Ngươi xứng sao? Hôm nay cho ngươi một cái kết thúc xem như là rửa đi vết bẩn cho hoàng tộc!" Vẻ mặt Lôi Ngạo Thanh cuồng vọng, chiến khí màu vàng của võ sư đỉnh phong bạo phát.