Thiên Tài Huyền Linh Sư

Quyển 3 - Chương 22: Thu phục huyền hoả




"Đến đây đi, Vệ Kiều ta lớn như vậy chưa từng sợ ai, liền xem ngươi có bản lĩnh gì!" Vệ Kiều nghe xong lại bắt đầu ngưng tụ chiến khí, chuẩn bị một lần nữa sử dụng Kình Thiên Chưởng.

Tần Ly biểu cảm nghiêm túc, hai tay vừa lật, hai ngọn lửa liền xuất hiện. "Tốt, hôm nay ta liền thay ca ca ngươi hảo hảo quản giáo ngươi!"

Vệ Kiều lớn như vậy, chưa từng có người quản nàng, đều là nàng muốn cái gì thì làm cái đó. Nghe Tần Ly muốn quản giáo nàng, tức giận xuất ra một chưởng.

Tần Ly hiện tại bàn tay hỏa diễm nhỏ hơn so với lúc trước nhưng linh lực bên trong nồng hậu không chỉ gấp đôi. Vốn lửa đỏ trong hỏa diễm, bên ngoài thanh quang nhàn nhạt xoay tròn, trông rất đẹp mắt.

Thấy Kình Thiên Chưởng của Vệ Kiều xé gió "vù vù" hướng về phía nàng, nàng nhanh chóng hợp hai ngọn lửa, trong miệng thong thả phun ra bốn chữ: "Liệt Diễm Cuồng Tiêu!"

Đây là kỹ năng Tần Ly thay đổi, ngọn lửa tách ra làm ba theo ba hướng khác nhau gào thét bay về phía cự chưởng, sau đó gắt gao quấn quanh trụ nó, mắt thường có thể thấy cắn nuốt chiến khí bên trong cự chưởng, thẳng đến khi toàn bộ cự chưởng đều bị hỏa diễm bao phủ mới thôi.

Vệ Kiều ngây ngốc, nàng luôn cho rằng vũ kỹ gia truyền của mình đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ngờ sẽ dễ dàng bị đánh tan như vậy. Tần Ly thừa dịp Vệ Kiều ngây người, vận khởi Mê Tung bước vọt tới bên người nàng, nắm chặt lấy cổ nàng.

Một bên Vệ Trang thấy Vệ Kiều bị Tần Ly bắt giữ, định đi cứu. Tuy rằng hắn không thích Vệ Kiều ương ngạnh, nhưng không thể để nàng chết ở chỗ này. Huống hồ hắn thật thích đứa nhỏ Tần Ly này, không muốn nàng vì giết Vệ Kiều mà bị toàn bộ Vệ gia đuổi giết.

Minh Ngũ đứng ở bên cạnh tựa như xem diễn, thấy Vệ Trang muốn động thủ, lập tức ra tay ngăn cản: "Đừng nóng vội, tiểu nha đầu tự có chừng mực!"

Tần Ly cười lạnh nói với Vệ Kiều: "Sao, không phải muốn xem ta có bản lĩnh gì sao? Hiện tại thỏa mãn ngươi đi!"

"Ngươi, ngươi buông ta ra!" Vệ Kiều hơi sợ hãi, nàng không ngờ mình sẽ thua trong tay Tần Ly, hiện tại sinh mệnh bị uy hiếp, nàng mới nhận thấy Tần Ly đáng sợ. Gian nan xoay đầu, mắt loé lệ quang nói với Vệ Trang: "Trang thúc, cứu ta!"

Vệ Trang đã lâu chưa nghe Vệ Kiều xưng hô với mình như vậy, hồi nhỏ Vệ Kiều đáng yêu như vậy, lúc nàng tập đi, liền thích kề cận mình. Khi tập nói mỗi lần nhìn thấy hắn sẽ ngọt ngào gọi "Trang thúc". Không biết bắt đầu từ mấy tuổi, đứa nhỏ này đã thay đổi, biến thành bộ dạng kiêu ngạo ương ngạnh như hiện tại.

Thấy Vệ Kiều cầu cứu, Vệ Trang không đành lòng, nói với Tần Ly: "Tần tiểu thư, xin ngươi buông tha tiểu thư nhà ta đi!"

Tần Ly vốn không định giết Vệ Kiều, quay đầu hỏi: "Ngươi biết sai rồi sao? Đừng ỷ vào bản thân có bối cảnh mà thiên hạ vô địch, trên thế giới này có rất nhiều người muốn mạng ngươi! Nếu ngươi cứ ương ngạnh như vậy, sớm muộn sẽ chết trong tay người khác. Vệ đại thúc thật tâm bảo hộ ngươi, ngươi lại đến kêu đi hét với hắn. Hiện tại xin lỗi cho ta!

Tần Ly càng nói càng lãnh lệ, khiến người Vệ Kiều run lên, nước mắt theo đó rớt xuống. Nhưng nàng vẫn không phục, quật cường nói: "Không cần, ngươi dựa vào cái gì mà muốn giáo huấn ta!"

Tần Ly nhíu hượng mâu, truyền âm cho Bạch Diễm: "Bạch Diễm, về sau giao cho ngươi, chỉ cần không giết nàng, ngươi muốn chơi thế nào thì chơi!"

Bạch Diễm nghe được mệnh lệnh, cơ thể không ngừng bành trướng, bỗng chốc biến thành Bạch Hổ to lớn. Bạch Diễm ngậm lấy Vệ Kiều, bay về phía bầu trời.

Tuy Vệ Kiều tiến vào võ tông, nhưng không có năng lực đứng giữa không trung. Thấy tiểu hổ bỗng chốc trở lên lớn như vậy, lại nhe răng nanh liền dọa nàng sợ chết khiếp. Lại bị nó ngậm lôi lên trời, trong lòng sợ hãi cái gì cũng quên, "oa oa" khóc lớn.

Vệ Trang nhìn Vệ Kiều khóc lớn, thở dài. Hắn cũng biết Tần Ly muốn giáo huấn Vệ Kiều một chút, cũng không muốn đả thương nàng, nhưng xem nàng khóc thê thảm như vậy, vẫn nhịn không được muốn đi cứu nàng.

"Đại thúc, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết nàng. Nàng bị Vệ gia chiều hỏng rồi, nếu hiện tại không sửa chữa nàng, khó bảo đảm về sau không bởi vậy mà đánh mất tính mạng. Ta và Vệ Khanh tốt xấu cũng là bằng hữu, cũng không định làm khó nàng. Nhưng nàng ương ngạnh kiêu ngạo như vậy, nếu không để nàng triệt để sợ ta, còn có thể tới tìm ta phiền toái, ta cũng không có thời gian chơi đùa cùng nàng."

Tuy Tần Ly không để Vệ Kiều vào mắt, nhưng nếu nàng cứ tìm nàng gây phiền phức, quả thật khiến người ta phiền lòng.

Một lát sau, liền nhìn thấy Bạch Diễm ngậm Vệ Kiều bay trở về. Vệ Kiều khóc đến độ thiếu dưỡng khí, vừa rơi xuống đất liền thở hổn hển.

Bạch Diễm ghét bỏ, đi trở về bên người Tần Ly. "Tiểu Ly, nàng thật sự dễ dọa, ta còn chưa có làm gì đâu!"

Tần Ly đi đến bên người Vệ Kiều, ngồi xổm xuống hỏi: "Cảm giác được không? Có cần thêm lần nữa?"

Vệ Kiều liên tục lắc đầu, Tần Ly ở trong lòng nàng đã ngang bằng với kẻ biến thái. Nàng thề, cả đời này không nghĩ gặp lại cô gái này, cũng không dám trêu chọc nàng!

"Hỏi lại ngươi lần nữa, muốn xin lỗi hay không?" Tần Ly lớn tiếng hỏi.

Vệ Kiều bị nàng rống, thân mình lại run lên, khóc nức nở nói:"Ô ô, Vệ... thúc,... Thật xin lỗi!"

Vệ Trang đi qua, ngồi xổm xuống vỗ lưng Vệ Kiều nói: "Aiz, tiểu thư, đừng khóc! Tần tiểu thư sẽ không giết ngươi!"

"Oa" một tiếng, Vệ Kiều nhào vào lòng Vệ Trang, khóc càng thêm kinh thiên động địa: "Ta...... ta muốn về nhà!"

Tần Ly kéo khoé miệng, không cần khóc kinh thiên động địa như vậy chứ? Nàng khủng bố như vậy sao?

Người đi đường đều nhìn Tần Ly như quái vật, tiểu cô nương này thực bưu hãn, lại có thể dọa đại tiểu thư Vệ gia thành như vậy, bọn họ lắc đầu, quyết đoán duy trì khoảng cách với Tần Ly.

Vệ Trang quay đầu nói với Tần Ly: "Tần tiểu thư, ta đưa tiểu thư về nhà trước."

"Đại thúc, ngươi đưa nàng trở về đi! Aiz, xem ra hôm nay không thể luận bàn với ngươi, thật đáng tiếc!" Tần Ly nhìn Vệ Trang, bĩu môi nói.

"Ha ha, ngày khác lại cùng ngươi luận bàn, Tần tiểu thư, ta đây đi trước!" Nói xong, Vệ Trang liền mang Vệ Kiều đi.

Tần Ly nghĩ rằng, sau lần này nàng hẳn sẽ không đến tìm mình gây phiền toái nữa đi? Bản thân không có tâm tư lại ứng phó nàng lần nữa!

"Vệ đại thúc đi rồi, không có người cùng ta luận bàn, Minh Ngũ, chúng ta ra ngoài thành tìm một chỗ luận bàn một chút đi!" Tần Ly thấy Minh Ngũ xem náo nhiệt, đôi mi thanh tú nhếch lên nói.

Minh Ngũ lắc đầu, vừa mới xem náo nhiệt, như thế nào lại không nghĩ tới điểm này? Xem ra mình chạy không thoát, vì thế cùng Tần Ly đi ra ngoại thành.

Hai người ra khỏi thành, đến một khu đất nhỏ trong rừng. Tần Ly thấy nơi này tương đối trống trải, lại không có người qua lại, rất thích hợp để luận bàn. Vì thế nói với Minh Ngũ: "Ta có chiêu thức chưa hiểu thấu đáo, cần điểm kích thích."

"Tiểu nha đầu, ta đem tu vi áp chế đến võ tông nhất giai thế nào?" Minh Ngũ là sợ không cần thận làm bị thương Tần Ly, đến lúc đó điện chủ biết, hắn khẳng định không sống tốt.

Tần Ly cũng biết hắn có điểm cố kỵ, gật đầu nói: "Được, liền nhất giai đi, nhưng ta muốn ngươi dùng toàn lực, nếu ngươi trêu đùa ta, thật không có ý nghĩa!"

Minh Ngũ cười hắc hắc, chiến khí màu xanh bùng nổ, "Yên tâm, nhất định sẽ không! Tiểu nha đầu, chuẩn bị tốt chưa?"

Minh Ngũ thi triển địa giai kim phẩm vũ kỹ Phong Thứ, hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra hoàng phẩm thánh khí màu bạc Song Thứ (gần giống trường thương hai đầu), hét to một tiếng hướng Tần Ly phóng tới.

Tần Ly cảm giác được uy áp đến gần, vận khởi vòng Như Ý nghênh đón.

Minh Ngũ là đâm, né, chém, quét, một động tác tiếp một động tác, căn bản không cho Tần Ly thời gian trốn tránh. Tần Ly còn lại là chắn, xung, lui, nghiêng người xoay tròn tránh thoát một loạt công kích.

Mỗi khi Song Thứ muốn đâm Tần Ly đều bị nàng tránh né, khiến trong mắt Minh Ngũ có chút hưng phấn. Không ngờ tiểu nha đầu này thật có khí chất. Người bình thường đối mặt với uy áp cao cấp khác, hành động đều trở lên chậm chạp, nàng tựa hồ căn bản không bị ảnh hưởng.

Hắn không biết là Tần Ly đã ở trong phòng tu luyện thích ứng với uy áp cao nhất của cấp bậc tương đương mình, hơn nữa là hai uy áp, đã sớm miễn dịch với uy áp của Minh Ngũ.

"Tiểu nha đầu, được lắm! Kế tiếp ta sẽ ra tay thật sự, ngươi cần chú ý đấy!" Minh Ngũ nói xong liền biến hoá chiêu thức, rõ ràng vẫn là chiêu kia nhưng động tác liên tục bất đồng, uy lực cũng lớn hơn rất nhiều.

Tần Ly cong khoé miệng nói: "Trăm ngàn lần đừng lưu thủ, ta muốn đánh thực sự!" Nàng nghiêm cẩn quan sát từng biến hoá trong động tác của Minh Ngũ, phát hiện toàn bộ động tác của hắn mây bay nước chảy lưu loạt sinh động, một chút sơ hở đều không có.

Hai người chỉ lo đối chiến, lại đáng thương cây cối trong rừng, bị linh lực cùng chiến khí của hai người quét qua chặt đứt không ít. Trên đất gồ ghề, vừa thấy chính là trải qua một hồi ác chiến.

Cuối cùng hai người kết thúc chiến đấu, Tần Ly ngồi dưới đất, lau mồ hôi nói: "Đã lâu không chiến đấu thống khoái như vậy! Quả nhiên thực chiến mới có thể học được tri thức, hôm nay thực sự là thụ giáo!"

"Tiểu nha đầu, ngươi cũng khiến ta mở rộng tầm mắt!" Minh Ngũ áp chế thực lực xuống võ tông nhất giai, cao hơn nàng một giai, cuối cùng Tần Ly có thể đánh với hắn ngang tay, quả thật lợi hại.

Tần Ly bắt đầu tìm hiểu chiêu thức hai người vừa sử dụng, đây là thói quen sau khi chiến đấu của nàng. Chỉ có không ngừng suy tư, nàng phát hiện tài năng của mình không đủ, sau đó tìm cách cải tiến chiêu thức. Trong đầu tưởng tượng chiêu thức của hai người, chậm rãi tiến nhập trạng thái minh tưởng (suy nghĩ thâm trầm).

Minh Ngũ ở bên cạnh nhìn nàng, cũng không dám quấy rầy, sợ ảnh hưởng đến nàng tìm hiểu. Tiểu nha đầu quả nhiên không nhìn lầm, ngộ tính cực cao, tương lai thành tựu sợ là không thấp hơn điện chủ bọn họ.

Bất tri bất giác trời đã tối, ánh trăng trèo lên ngọn cây, Tần Ly mới từ trong minh tưởng tỉnh lại.

"Khuynh Nhan, hình như ta hiểu ra cái gì đó, có lẽ đây là lĩnh ngộ mà ngươi nói!" Tần Ly hưng phấn nói với Khuynh Nhan.

Khuynh Nhan cười nói: "Nhân gia đã biết, hiện tại ngươi thử thi triển linh kỹ kia xem!"

Tần Ly lúc này mới nhớ tới, bản thân vừa rồi thật sự là quá mức cao hứng. Vì vậy từ trên đất đứng dậy, tay phải bắt đầu ngưng tụ linh lực, linh lực màu xanh không ngừng hội tụ sau đó hình thành một đoàn hỏa diễm không ngừng xoay tròn, linh lực cuồng bạo không ngừng cắn xé khiến nàng cảm thấy trên tay cực nóng.

Hỏa diễm vừa rời khỏi bàn tay, phóng thẳng tắp ra ngoài, trong chớp mắt cây cối trong rừng ít đi rất nhiều, phía trước trở nên trụi lủi, đều bị hỏa diễm cắn nuốt. Hỏa diễm tựa như gió xoáy, lôi kéo không khí xung quanh, gào thét mà đi, đem bầu trời đỏ rực một mảnh.

Minh Ngũ nhìn xem hoả diễm, cho tới bây giờ chưa nhìn thấy linh kỹ kỳ lạ như thế, hơn nữa uy lực kinh người như vậy. Thật không riêng gì hắn, Tần Ly cũng xem ngây người, bất khả tư nghị nhìn bàn tay của mình. Nàng vừa rồi chỉ thử chiêu, cũng chưa xuất toàn lực, này cũng quá kinh sợ!

"Tiểu nha đầu, đây là linh kỹ ngươi mới lĩnh ngộ?" Minh Ngũ mở to mắt hỏi.

Tần Ly cười gượng nói: "Khụ khụ, ra ngoài cũng đã lâu rồi, cần phải trở về!"

Cùng Minh Ngũ trở về tiểu viện, nàng tiến vào phòng của mình trong Huyền giới, tính toán thừa dịp linh lực trong cơ thể đang ở trạng thái sinh động (dồi dào) tiến hành tu luyện.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Ly trừ bỏ đến phòng tu luyện tu luyện, buổi tối trở lại Huyền giới cũng tu luyện hoặc luyện dược, thời gian trống ứng phó Minh Dạ quấy rầy, trong chớp mắt vài ngày đi qua đã đến ngày khai giảng, lúc này Tần Ly đã đến cảnh giới huyền linh tông nhất giai.

Ở lễ nghi thức khai giảng, nàng gặp được mấy người ngày đó tham gia sơ thí. Trừ những người này, Vệ Liêu cũng thông qua thí nghiệm ảo cảnh, tiếp tục kề cận Lam Tiêu Tiêu. Thời điểm Trần Tường nhìn thấy nàng vẫn là bộ mặt cừu thị, nàng cũng mặc kệ. Vệ Kiều cũng ở đây, khi nhìn thấy Tần Ly trong mắt có điểm sợ hãi, khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ.

Trở lại tiểu viện, Tần Ly chuẩn bị trả kim linh tạp của Vệ Khanh lại cho hắn. Thấy Vệ Khanh mấy ngày trước bị thương giờ đã khỏi, trả kim linh tạp cho hắn: "Vệ ca ca, kim linh tạp trả lại cho huynh."

Hôm nay Tần Ly mới biết được, linh tạp cũng là có cấp bậc. Giống nàng được phát kim linh tạp, Lam Tiêu Tiêu bọn họ là ngân linh tạp, còn có đồng linh tạp. Kim linh tạp bên trong có nhiều linh điểm nhất, nếu muốn gia tăng dùng điểm tích phân khi thi đấu hoặc dùng Đan dược luyện chế để đổi. Giao dịch cùng học viện khác dùng linh điểm để giao dịch, còn trong học viện thông dụng tiền.

Vệ Khanh tiếp nhận linh tạp, cười hỏi: "Ly nhi, mấy ngày trước muội gặp Kiều Kiều?"

"Vâng, huynh biết? Sẽ không trách muội chứ?" Tần Ly vốn nghĩ ngày đó trở về sẽ nói cho Vệ Khanh nhưng lại quên mất.

Vệ Khanh "Phốc xuy" một tiếng bật cười: "Ly nhi, rốt cuộc muội làm như thế nào? Muội không biết đâu, ngày hôm qua ta vừa về nhà, cha ta liền gọi ta đến nói chuyện. Nói Kiều Kiều vừa trở về đã nhốt mình ở trong phòng, khi ra ngoài thì cả người như thay đổi. Hiện tại nhìn thấy ai đều rất lễ phép, nói cũng ít, ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Muội chớ nói, thậm chí ta còn không biết mình có muội muội này."

Tần Ly vốn đang sợ hắn bởi vậy mà giận mình, hiện tại thấy hắn có biểu hiện này có điểm không hiểu: "Cha huynh không nói với huynh cái gì khác sao?"

"Cha ta không biết là muội, là Tô Uyển Nhi nói cho ta. Cha ta còn nói ngày nào đó nhất định phải tới gặp muội, nói cảm tạ muội!"

Tô Uyển Nhi lần này ăn trộm gà còn mất nắm gạo, không chỉ không hại Tần Ly, còn khiến cha Vệ Khanh sinh hảo cảm với Tần Ly.

"Nói cảm tạ thì không cần, ha ha!" Tần Ly vốn nghĩ phụ thân Vệ Khanh nếu biết mình giáo huấn nữ nhi hắn nhất định sẽ đến tìm mình gây phiền toái, không nghĩ tới hắn muốn cảm tạ mình, rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào?

Vệ Khanh nói tiếp: "Muội đừng cho là cha ta là người mù quáng nuông chiều nữ nhi, kỳ thực hắn và mẹ ta sủng Kiều Kiều là có nguyên nhân. Thời điểm mẫu thân ta mang thai xảy ra chuyện ngoài ta muốn, đứa nhỏ tí nữa không giữ được. Sau này Kiều Kiều không đủ tháng đã được hạ sinh, người trong nhà thấy muội ấy yếu đuối nên phá lệ nuông chiều muội ấy. Sủng ái mười mấy năm khiến muội ấy hình thành tính cách như hiện tại. Hiện tại, muốn quản giáo muội ấy lại không biết quản giáo như thế nào, muội khiến muội ấy sinh biến hoá lớn như vậy, không thể nói là không công."

"Khụ khụ, thì ra là như vậy!"

"Đúng rồi, muội và Tô Uyển Nhi đã có chuyện gì vậy?" Vệ Khanh tò mò hỏi.

Tần Ly mở miệng nói: "Ba năm trước quả thật từng xảy ra chuyện!"

"Trang thúc nói với ta, Kiều Kiều nhằm vào muội đều là do Tô Uyển Nhi châm ngòi, nàng ta không ít lần nói bậy ở sau lưng muội. Muội đừng thấy Kiều Kiều ương ngạnh kiêu căng, thật ra muội ấy rất đơn thuần, không có nhiều tâm tư."

"Tô Uyển Nhi? Ha ha, không nghĩ tới nàng không an phận, xem ra nên tính sổ với nàng!"

"Nữ nhân này còn vọng tưởng gả cho ta, Vệ gia chúng ta làm sao có thể chấp nhận con dâu như nàng? Muội đừng nhìn ngũ đại gia tộc bề ngoài đồng khí liên chi (không khí hoà hợp, gắn bó), trên thực tế tranh đấu gay gắt cũng không thiếu. Phải rồi, nếu cha ta tới có nói với ngươi một số lời kì quái, muội không cần để trong lòng!" Vệ Khanh nhắc nhở.

Tần Ly hỏi: "Lời nói kì quái?"

"Ta cũng không biết, tóm lại nói với muội một tiếng trước."

"À, muội đã biết. Lần trước huynh tìm giúp muội hai loại dược liệu như thế nào?"

Vệ Khanh nghe Tần Ly nhắc tới mới nhớ chuyện này, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái hòm màu đen nói: "Vận khí muội không tệ, mấy ngày trước có một khách nhân đến gửi bán Huyền Băng Thảo ta lập tức mua thay muội."

Tần Ly nhận hòm mở ra, một cỗ hàn khí đập vào mặt. Quả nhiên trong góc hòm đặt một gốc cây nhỏ màu xanh biếc, mặt ngoài lá lưu chuyển một tầng linh khí, quả thật là Huyền Băng Thảo.

"Ngọc Cơ Cốt còn chưa có tin tức sao?"

"Không có, ta sẽ giúp muội chú ý, nếu có ta sẽ lấy giúp muội."

Tần Ly cất chiếc hòm vào trong Huyền giới, hỏi: "Huyền Băng Thảo bao nhiêu bạc, ta trả lại cho huynh?"

Vệ Khanh cả giận nói: "Chúng ta không phải bằng hữu sao, giữa bằng hữu còn nói chuyện tiền nong. Huyền Băng Thảo coi như ca ca ta tặng lễ vật cho muội."

Tần Ly hơi do dự, vẫn nghĩ trả tiền cho hắn. Huyền Băng Thảo rất trân quý, giá khẳng định sẽ không thấp. "Bằng hữu là bằng hữu, huynh cũng không nên tặng lễ vật trân quý như vậy! Không được, hay muội đem tiền cho huynh. Nếu huynh không thu tiền, muội cũng không dám nhờ huynh tìm đồ nữa!"

Vệ Khanh thấy Tần Ly bướng bỉnh như vậy, không có biện pháp, vẫn nhận tiền.

Linh tạp trả lại, Huyền Băng Thảo tới tay, Tần Ly lập tức rời tiểu viện của Vệ Khanh, trở về viện mình.

"Tiểu Ly, có nhớ tới ta hay không?" Tần Ly vừa vào cửu liền thấy Tần Như Lăng tựa cửa chờ nàng.

Tần Ly nói: "Ha ha, sao ngươi lại đến đây? Mau vào! Gần đây ca ca ngươi bọn họ tốt chứ?"

Tần Như Lăng nói: "Rất tốt. Lần này ta cùng ca ca cùng nhau đến, lần trước không phải ngươi thông báo muốn hợp tác với khu bán đấu giá Phong Vân sao? Chúng ta tới để bàn chuyện làm ăn. Hôm nay tới tìm ngươi là đưa cho ngươi cái này."

Tần Như Lăng nói xong từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái bình trắng và một cái túi miệng nhỏ, nói: "Trong cái bình nhỏ là Ngọc Cơ Cốt ngươi muốn tìm, trong túi là mầm mống Huyền Băng Thảo. Ca ta nói hiện tại không tìm được Huyền Băng Thảo thành thục, đợi khi tìm được lại đưa cho ngươi."

"Không cần, Huyền Băng Thảo ta đã có, tiểu Lăng ngươi tới thật đúng lúc." Tần Ly mở bình nhỏ, bên trong có một bông tuyết nhỏ giống xương cốt. Ngọc Cơ Cốt là dược liệu, kỳ thực là loại xương cốt huyền linh thú hiếm thấy, có thể tìm thấy một khối nhỏ đã đủ luyện chế Băng Cơ Đan, hôm nay nàng sẽ bắt đầu luyện chế.

Tần Như Lăng thấy đồ vật đã đưa đến, nói với Tần Ly: "Ta và ca ca hiện ở khách điếm Vân Lai, ngày mai ngươi nhớ tìm chúng ta!"

Tần Như Lăng đi rồi, Tần Ly liền khẩn cấp tiến vào trong huyền giới, "Khuynh Nhan, dược liệu ta đã tìm đủ, hôm nay có thể luyện chế Băng Cơ Đan!"

Khuynh Nhan nhìn dược liệu trong tay Tần Ly, nói: "Được, vậy bắt đầu đi!"

Băng Cơ Đan là lục phẩm cao cấp đan dược, Tần Ly chưa luyện chế được. Bởi vì dược liệu tương đối trân quý, không thể thất bại, vì thế Khuynh Nhan tự tay luyện chế. May mà một lần liền luyện chế thành công, còn là cực phẩm Băng Cơ Đan.

Tần Ly nhìn đan dược màu lam, trong lòng hơi kích động. Khuynh Nhan nói: "Ngươi hiện tại ăn Băng Cơ Đan đi, sau đó nhân gia đánh huyền hỏa tới cơ thể ngươi, nhất định phải vượt qua bằng không sẽ rất nguy hiểm."

Tần Ly khoanh chân ngồi xuống, nuốt đan dược vào, nháy mắt liền cảm thấy kinh mạch và máu mình đều đông lại, trên mặt bỗng toát ra một tầng hàn sương. Khuynh Nhan ngồi ở phía sau nàng, trong cơ thể phân ra một đoàn hỏa chủng, huyền hỏa màu trắng bao phủ nhè nhẹ thanh quang, đúng là kết quả của dung hợp Sinh mệnh chi tinh.

Khuynh Nhan bỗng chốc đánh hỏa chủng vào trong cơ thể Tần Ly, nói: "Đem huyền hỏa lên phía trên Linh Hải!"

Tần Ly hơi hiểu lời nói của Khuynh Nhan, hiện tại nàng chính là băng và hỏa giao chiến ở trong cơ thể. Một khi nàng có điểm khống chế không tốt, không phải bị huyền hỏa thiêu cháy, cũng là bị hàn băng đông chết. Nàng khép lại hai mắt, tận lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nỗ lực cân bằng hai loại lực lượng trong cơ thể.

Khuynh Nhan luôn chú ý Tần Ly, thấy nàng một lát bị bao phủ bởi băng hàn lãnh khí, một lát cực nóng có thể thiêu hủy hết thảy, trong lòng hơi lo lắng: "Tập trung tinh thần, trăm ngàn lần đừng phân tâm!"

Tần Ly nghĩ rằng, bản thân nhiều khó khăn như vậy đều đã vượt qua, chút đau đớn này không làm khó được nàng. Tuy rằng trên người thực sự rất đau đớn, nhưng nghĩ đến lập tức có thể phát ra huyền hỏa, trên người lại tràn ngập sức mạnh.

Khiến nàng vui vẻ là, thống khổ băng hỏa lưỡng trọng thiên không chỉ rèn luyện ý chí, còn thay đổi thể chất của nàng. Nàng rõ ràng cảm thấy thân thể mình biến hoá, kinh mạch mở rộng không ít, hơn nữa càng thêm cứng cỏi, thân thể cũng được cải tạo.

Nhưng nàng không biết, loại biến hoá này không chỉ biểu hiện ở trong cơ thể, dung mạo nàng cũng đã phát sinh biến hoá. Mái tóc đen tuyền bởi vì huyền hỏa mà có vài sợi màu bạc, làn da càng trở lên trắng nõn trong suốt, toàn bộ diện mạo càng thêm xuất trần thoát tục, cao quý thanh nhã.