Người nói chuyện là nữ hài ngồi bên cạnh Nguyệt Diệu Thần, thân hình cao dong dỏng nhưng không đánh mất sự hoa mỹ của trang phục, nàng ta xông ra, sấn cả người lại gần Nguyệt Diệu Hinh. Trong mắt không che dấu địch ý.
"Lôi Ngạo San, ngươi câm miệng cho ta!" Bình thường nhìn Nguyệt Diệu Thần có chút ngốc, không ngờ lại gầm lên một tiếng, khiến nữ hài nhi vô cùng sửng sốt, nhưng lửa giận lập tức bùng nổ lớn hơn.
Nàng ta quay người nhìn Nguyệt Diệu Thần, chỉ tay vào Nguyệt Diệu Hinh: "Huynh vì nàng mà quát ta? Ta nói sai cái gì? Nàng là một công chúa thất sủng, dựa vào cái gì lại được huynh và Hi Bạch chú ý nhiều như vậy? Nàng chỉ là học đồ luyện dược, thực lực chỉ dừng ở trung cấp huyền linh sư, dựa vào cái gì theo chúng ta ra ngoài lịch lãm? Một người như nàng không chỉ khiến chúng ta đi chậm tiến độ, còn là gánh nặng của chúng ta! Bây giờ nàng lại tự chủ trương để cho hai người xa lạ đi theo chúng ta, huynh không biết ở trong rừng nguy hiểm lắm hay sao?"
Dường như Nguyệt Diệu Hinh rất sợ Lôi Ngạo San, bộ dạng hoạt bát sáng sủa vừa rồi không còn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên tái nhợt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. "Đúng, là ta không nên đi ra ngoài cùng các người, là ta không đúng. Hàn ca ca, ca ca, Tần ca ca, Tiểu Ly, thực xin lỗi! Là ta khiến các người khó xử!" Nói xong liền quay đầu chạy đi.
Tần Ly không quan tâm đến Lôi Ngạo San, nàng xoay người đuổi theo Nguyệt Diệu Hinh.
Dù sao cấp bậc của Nguyệt Diệu Hinh thấp hơn Tần Ly rất nhiều, vì thế tốc độ chạy của nàng cũng chậm hơn Tần Ly, một lát sau Tần Ly đã đuổi kịp.
Thấy Tần Ly chẳng mất bao nhiêu sức lực đã nhanh chóng đuổi kịp mình, nàng không chạy nữa, úp mặt vào một gốc cổ thụ, rấm rứt khóc, Tần Ly lại gần vỗ lưng nàng. "Khóc không thể giải quyết được vấn đề, nó chỉ tạm thời giúp ngươi giải tỏa cảm xúc. Ở trong mắt ta, bản tính của ngươi là sáng sủa, hoạt bát, không phải là người bị hạ gục chỉ vì một câu nói, không phải là một nữ hài chỉ biết khóc trong tự ti."
Nguyệt Diệu Hinh dần dần ngừng khóc, lau thật khô nước mắt mới xoay người lại nhìn Tần Ly, nói: "Thực xin lỗi, ta khiến cho ngươi thất vọng rồi. Ta thật sự rất nỗ lực để bản thân trở nên sáng sủa, hoạt bát nhưng lại thất bại. Có hứng thú nghe chuyện xưa của ta hay không?"
Tần Ly ngồi xuống ở một tảng đã gần đó, Nguyệt Diệu Hinh ngồi ngồi bên cạnh nàng.
"Ngươi cũng vừa nghe thấy đấy, ta là một phế vật công chúa bị thất sủng. Mẫu phi của ta vốn đã không được sủng ái, sau khi ta ra đời, phụ hoàng càng thêm lãnh đạm đối với bà ấy, thậm chí tất cả mọi người cho rằng phụ hoàng đã quên mẫu phi. Mẫu phi ta càng thêm đau khổ, sau đó không lâu thì bà ấy qua đời. Từ nhỏ ta đã bị các ca ca, tỷ tỷ chê cười, bắt nạt, chỉ có nhị ca đối xử tốt với ta. Cho nên trong lòng ta, huynh ấy là ca ca duy nhất của ta. Sau này, thông qua nhị ca, ta quen biết Hàn ca ca, huynh ấy cũng đối xử tốt với ta như nhị ca."
"Chắc ngươi biết, những người chân chính thống trị Nguyệt Diệu hoàng triều là ngũ đại gia độc, mà Lôi Ngạo San chính là đích nữ của gia tộc đứng đầu – Lôi gia. Từ nhỏ, nàng đã thích nhị ca ta, mà Hàn ca ca cũng đã từng rất thích chơi với nàng. Không biết khi nào thì nàng biết ta khá thân với nhị ca và Hàn ca ca, nàng bắt đầu chán ghét ta, lúc nào cũng chĩa mũi nhọn vào ta. Nàng uy hiếp ta, muốn ta cách xa bọn họ một chút, nói ta không xứng để đi cùng với bọn họ, ta chỉ làm liên lụy tới bọn họ. Còn nói chỉ có nàng mới có thể giúp nhị ca lên ngôi hoàng đế, nàng là hoàng hậu tương lai."
"Ta không dễ dàng từ bỏ chỉ vì sự uy hiếp của nàng, thân thể ta yếu kém, không thể trở thành võ giả, nên ta bắt đầu tu luyện linh lực, nhiều năm như vậy ta vẫn dừng lại ở trung cấp huyền linh sư. Ta hứng thú với luyện dược, nhưng cho tới bây giờ vẫn chỉ là một học đồ luyện dược. Thực xin lỗi, ta đã lừa ngươi, kỳ thực ta chẳng phải là luyện dược sư chân chính. Ta không dám nói thật với ngươi, sợ ngươi khinh thường ta, sẽ tránh xa ta."
Nguyệt Diệu Hinh càng nói càng khổ sở, cắn môi anh đào, gương mặt cam chịu, nước mắt lại ứa ra.
"Ta sẽ không khinh thường ngươi chỉ vì cấp bậc của ngươi, nhưng ta sẽ khinh thường ngươi vì sự nhu nhược đó. Muốn được tôn trọng thì ngươi phải tự nỗ lực dành lấy sự ngưỡng mộ của họ, chứ không phải cầu xin người khác bố thí cho ngươi. Nếu cả chính ngươi cũng không thể tôn trọng bản thân ngươi, thì đừng trông mong người khác tôn trọng ngươi! Ta tin rằng Hàn ca ca và nhị ca của ngươi cũng muốn ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, thực ra ta rất thích tính cách của ngươi khi ta mới gặp ngươi, rất thẳng thắn, sáng sủa!" Tần Ly lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng.
"Thật sự ta có thể mạnh mẽ hơn sao? Vậy ngươi nguyện ý làm bằng hữu với ta sao?" Nguyệt Diệu Hinh chớp đôi mắt to tròn nhìn Tần Ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.
"Đương nhiên có thể! Nói cho ngươi cái bí mật, thật ra ta......" Tần Ly ghé vào tai Nguyệt Diệu Hinh, nói bí mật nàng là con gái cho tiểu nữ hài nghe.
Nguyệt Diệu Hinh nghe xong giật mình lấy tay chen miệng nhỏ đang há hốc ra vì ngạc nhiên, nhưng nàng lập tức tiếp nhận sự thật này. Nàng không thể tưởng tượng được người nàng luôn sùng bái lại là nữ nhi giống mình, bây giờ còn là bạn tốt của mình.
Khi hai người trở lại doanh trại, Lôi Ngạo San cảm thấy Nguyệt Diệu Hinh tựa hồ có chút gì đó khác biệt. Nhưng cho dù có khác biệt gì đi chăng nữa thì bản chất phế vật vẫn không thể thay đổi! Hừ, ở đây có rất nhiều cơ hội diệt bỏ cái gai này!
"Hinh nhi, không được tùy ý rời khỏi đội ngũ như thế nữa. Ở ngoài rừng rất nguy hiểm." Nguyệt Diệu Thần thấy hai người trở về, không nhịn được mà dặn dò nàng một hai câu.
"Ca ca, huynh yên tâm, Hinh nhi sẽ không để huynh phải lo lắng nữa." Khi nói chuyện, Nguyệt Diệu Hinh đưa mắt nhìn Tần Ly.
"Được rồi, đồ ăn sắp chín rồi, có thể ăn được! Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, qua đây ăn thịt nướng." Hàn Hi Bạch thấy hai người bình an trở về, tâm cũng buông lỏng, nên vô cùng thoải mái.
Hai nam hài bên cạnh Lôi Ngạo San ân cần lấy thịt cho nàng, nàng cũng không có ý kiến gì nữa. Một đội mười mấy người đều ngồi quanh đống lửa an tĩnh dùng bữa tối.
Sáng sớm hôm sau, tiểu đội trưởng Nguyệt Diệu Thần gọi mọi người thức dậy, đoàn người bắt đầu thu thập hành trang, chuẩn bị tiếp tục đi vào khu vực trung bộ(*).
(*): khu rừng này chia làm ba phần: rìa, trung bộ, trung tâm.
"A Thần, hai người bọn họ còn tiếp tục đi theo chúng ta nữa sao? Huynh có biết trung bộ nguy hiểm không? Để hai kẻ trói chân chúng ta đi theo, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Ta thấy tách ra vẫn tốt hơn." Lôi Ngạo San bởi vì chán ghét Nguyệt Diệu Hinh, nên cũng ghét lây hai người Tần Ly.
"Ngươi có thể im đi có được không? Tiểu huynh đệ để ta lo được rồi, không cần ngươi quan tâm." Hàn Hi Bạch liếc Lôi Ngạo San một cái, quay đầu nhìn hai người Tần Ly.
Tần Ly cũng vừa lúc trông thấy một màn này, không khí bắt đầu có chút xấu hổ, nàng nói với Nguyệt Diệu Thần và Hàn Hi Bạch: "Hai vị ca ca, chúng ta tách ra vẫn hơn, ta cũng muốn hái một chút thảo dược trên đường đi, sợ là sẽ làm chậm chân mọi người."
"Ha, đừng nói với ta là lại có thêm một học đồ luyện dược nữa nhé! Quả là vật họp theo loài." Lôi Ngạo San nói xong, liền ngoảnh mặt đi cùng đám nam hài phía trước, không có nói thêm cái gì nữa.
Tần Tiêu Vũ muốn tiến lên giáo huấn nàng ta một chút, lại bị Tần Ly giữ chặt, nàng lắc đầu.
Sau khi hai người Tần Ly tách ra, Tần Tiêu Vũ tức giận bất bình nói: "Ly nhi, vì sao ngươi không để ta giáo huấn nàng ta?"
"Ngươi không phải đối thủ của nàng, nàng đã là đại huyền linh sư nhị giai. Hơn nữa, nếu nháo lớn chuyện nhỏ nhặt này, chỉ càng khiến bọn Hàn Hi Bạch khó xử, không bằng chúng ta chủ động rời đi."
Hai người rất nhanh đã đi đến vùng trung bộ, phía trước được phủ bởi một màn sương trắng sữa, không thể nhìn thấy bên kia màn sương là gì, giống như là một cánh cửa lớn che phủ mọi thứ bên trong.
Khuynh Nhan ra khỏi Huyền giới, bảo hai người Tần Ly dừng lại, hắn đi tới gần màn sương. "Nhân gia quả nhiên không có nhìn lầm, sương này là độc. Tiểu Ly Ly, xem ra ngươi cần thăng cấp ở đây, chỉ có luyện chế đan dược tứ phẩm Tránh Độc Đan, mới có thể đi qua, nếu không sẽ trúng độc mà sinh ra ảo giác."