Sáng sớm ngày thứ hai, sương sớm đọng trên từng nhánh cây ngọn cỏ. Đống lửa đã tàn từ khi nào không biết, mấy người Tần Ly bị hơi lạnh đánh thức. Đôi mắt Tần Ly lim dim buồn ngủ, vừa tỉnh dậy nàng liền thấy giá gỗ trống không.
"Phượng Tiêu, đêm hôm qua ngươi ăn hết thịt à?" Trán Tần Ly nổi ba đường hắc tuyến, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Vốn dĩ nàng muốn giữ lại ít thịt để ăn sáng, bây giờ chẳng còn chút thịt nào.
"Ta không có, tối hôm qua ta ăn no rồi lập tức ngủ, chờ buổi sáng lại ăn tiếp." Phượng Tiêu nhìn Tần Tiêu Vũ, trong lòng hắn buồn bực vô cùng.
Tần Tiêu Vũ xua tay, vội vàng nói: "Tối hôm qua chúng ta nằm nghỉ ngơi cùng một lúc, không phải ta ăn đâu."
Tần Ly quan sát bốn phía, không phát hiện ra dấu chân của động vật, kì quái nói: "Thật sự là kì quái, vậy thì là ai ăn?"
Ba người đều khó hiểu, không còn cách nào cả, chung quanh họ không có vết tích để lại, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.
Đi được một canh giờ, trên đường đi vô cùng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh nào, thỉnh thoảng có thể thấy một vài dải hào quang phiêu đãng.
Tần Ly nhìn hài cốt khổng lồ còn nguyên vẹn trước mặt, hình dáng khối hài cốt này rườm rà vô cùng, nhìn thế nào cũng không giống chết theo tự nhiên, dường như mỗi khối xương đều mang vết thương vô cùng thương tâm. Tuy rằng trong bãi tha ma bỏ hoang này có không ít chủng tộc huyền linh thú, nhưng bây giờ, huyền linh thú chết theo tự nhiên sẽ có bãi tha ma riêng, sẽ không hỗn tạp giống nơi này, hơn nữa, trên cơ bản thú cốt ở đó luôn khá đầy đủ, không giống như nơi này, đa phần xác huyền linh thú không được trọn vẹn. Xác huyền linh thú này có phần giống cá, lại có phần giống rồng, làm cho nàng nhớ tới truyền thuyết được lưu truyền ở kiếp trước là rồng chín đuôi.
"Phượng Tiêu, ngươi có phát hiện được hài cốt này rất bất thường không?" Tần Ly đi qua đi lại, vuốt ve một đốt xương đầy vết trầy, khẽ nhíu mày.
Phượng Tiêu quan sát tình huống chung quanh một chút: "Không lẽ chúng ta đã bắt đầu bước vào chỗ mai táng của bộ tộc Ly Vẫn? Nghe mấy lão già trong tộc nói hơn năm trăm năm trước, một trận đại chiến diễn ra giữa bộ tộc Ly Vẫn và bộ tộc Long Tước. Cuối cùng bộ tộc Ly Vẫn bị diệt, còn bộ tộc Long Tước thì mai danh ẩn tích."
(1)Ly Vẫn: là con rồng không sừng.
Lúc hai người đang nói chuyện, mặt đất chấn động dữ dội, xương của hài cốt cọ sát vào nhau vang lên vài tiếng "Khanh khách". Vừa nãy không có một chút gió, nhưng lúc này lại đột ngột nổi một cơn lốc. Cát đá bị cuốn lên cao tạo thành một dòng xoáy, bụi bay mịt mù làm bọn họ không cách nào mở mắt ra được.
"Không tốt, năng lượng gió xoáy!" Phương Tiêu không nói nhiều lời, hắn lập tức hóa thành bản thể của mình, một con phượng hoàng rực rỡ to lớn xuất hiện, đuôi phượng phát ra ánh sáng rực đỏ như mặt trời mùa hạ, lông phượng mang màu đỏ tiên diễm dường như không ai muốn mạo phạm vẻ đẹp đó hòa cùng màu vàng đầy uy quyền khiến người ta không nhịn được mà muốn quỳ xuống thần phục, toàn thân sáng bóng phát ra hào quang mê người. Phượng hoàng nhấc Tần Ly và Tần Tiêu Vũ lên, nhanh chóng lao về một hướng, cách xa cơn lốc xoáy. Đến khi bay đủ xa, ba người nhìn lại, chỉ thấy nơi mình vừa đứng đã trở thành một mảng mông lung, không nhìn thấy rõ được nữa.
Sau khi xác định vùng này an toàn, Phượng Tiêu thả Tần Ly và Tần Tiêu Vũ xuống mặt đất, sau đó biến về hình người: "May mắn tới kịp, nếu không chúng ta sẽ biến thành tro bụi. Kỳ quái, nơi này là bãi tha ma bỏ hoang, tại sao lại có thần thú ở chứ?"
Tần Tiêu Vũ khiếp sợ trước năng lượng cường đại của lốc xoáy, lại càng khiếp sợ với bản thể xinh đẹp của Phượng Tiêu, hắn nhất thời ngây ngốc còn chưa lấy lại phản ứng được. Tần Ly giơ ngón cái với Phượng Tiêu thật lâu cũng không bỏ xuống: "Rất không tồi, rất xinh đẹp."
Phượng Tiêu cắn răng nói: "Tình huống vừa rồi khẩn cấp nên chắc ngươi nhìn không kỹ. Ta oai hùng suất khí như thế, sao ngươi có thể sử dụng từ xinh đẹp để hình dung cơ chứ?"
Tần Ly không trả lời mà nhìn về phía đang mịt mù bụi đất.
"Hiện giờ không thể quay lại rồi, đành phải chờ đến ngày mai, đêm nay ở lại đây, ngày mai lại tiếp tục lên đường." Phượng Tiêu nói xong, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Tần Ly vẫn nhìn chăm chú mảng mịt mù kia thẳng đến khi trời sẩm tối mới thu hồi tầm mắt. Tần Tiêu Vũ kiếm chút củi gỗ ở xung quanh, chất thành một đống.
Thịt heo tối qua đã không cánh mà bay, Tần Ly lấy một con heo từ huyền giới ra, Tần Tiêu Vũ xử lí con heo. Còn Phượng Tiêu dùng hai tay nâng cằm chờ ăn thịt Tần Ly nướng.
Tần Ly cố ý nướng nhiều thịt một chút, Trước khi đi ngủ, nàng để cái giá qua một bên như hôm qua. Nàng nhắm mắt lại nhưng không ngủ xem thử đêm nay có phát sinh chuyện gì hay không.
Ba người vẫn nằm quanh đống lửa như cũ, đám củi cháy không ngừng phát ra tiếng "xèo xèo", ngoại trừ âm thanh đó, xung quanh chỉ có một mảng yên tĩnh.
Tần Ly hốt hoảng nghe động tĩnh xung quanh, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Đúng vậy, quả thật là tiếng bước chân. Chẳng lẽ còn có người khác ở trong bãi tha ma?
Tần Ly không lập tức mở mắt, mà nàng lẳng lăng chờ người nọ tới gần. Thẳng cho tới khi cảm thấy người nọ tới gần giá thịt nướng ở gần nàng, nàng mới mở mắt.
Một đứa trẻ nam nhỏ nhỏ có mái tóc dài màu xanh đang ngồi chồm hổm, đoán chừng hắn chỉ khoảng năm, sáu tuổi, thân nhỏ béo tròn lại trắng nõn, trước ngực là một cái yếm màu xanh, hắn đưa tay tính cầm lấy giá thịt. Tiểu nam hài dừng động tác giữa chừng, ngẩng đầu nhìn Tần Ly, đôi mắt xanh lam như ngọc ngập nước phản chiếu hình ảnh Tần Ly.
Hắn mở to mắt, trong mắt tràn ngập bối rối cùng sợ hãi, hắn muốn chạy đi ngay lập tức, Tần Ly thấy được ý đồ của hắn, một tay ôm lấy hắn, la to với hai người kia: "Các ngươi mau tỉnh dậy."
Phượng Tiêu đã sớm biết tính toán của Tần Ly, hắn căn bản không có ngủ, vừa nghe Tần Ly lên tiếng, hắn đã đứng phắt dậy: "Được lắm, thì ra tiểu tử ngươi đã ăn cắp thịt nướng của ta, hại ta sáng nay đói bụng."
Đứa trẻ nhìn thấy bộ dáng dương nanh múa vuốt của Phượng Tiêu, sợ hãi rụt đầu vào lòng Tần Ly, nước mắt trong suốt đong đầy vành mắt.
"Ngươi đừng có dọa hắn, hỏi hắn một số câu hỏi xong rồi nói tiếp." Tần Ly cảm giác bé trai trong lòng đang không ngừng run rẩy, vỗ vỗ lưng hắn, trấn an: "Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm ngươi đau. Tối hôm qua thịt của chúng ta bị mất, có phải là ngươi ăn không?"
Đứa trẻ nhìn Tần Ly, hình ảnh nàng hiện rõ mồn một trong con ngươi màu lam, nhìn nàng vô cùng chăm chú. Một lát sau, hắn khẽ khẽ gật đầu.
"Làm sao ngươi có thể một người tiến vào bãi tha ma của huyền linh thú? Ngươi cũng là huyền linh thú sao?" Tần Ly tiếp tục hỏi.
Đứa trẻ lắc đầu (trả lời câu hỏi 1) rồi lại gật đầu (trả lời câu hỏi 2), ánh mắt lại lia đến thịt nướng đang nằm trên giá.
Tần Ly biết hắn chắc là rất đói, nàng đem giá thịt để trên đống lửa còn liu riu: "Thịt nguội rồi, hâm nóng rồi hãy ăn."
"Tiểu Ly, sao ngươi đối xử với xú tiểu tử này tốt như vậy? Mỗi buổi sáng ta cũng phải ăn thịt nguội mà, phải không? Xú tiểu tử này là thần thú sáng nay xém hại chết ba chúng ta." Phượng Tiêu tức giận bĩu môi, vẻ mặt rất bất mãn.
Tần Ly kì thực cũng đoán được một hai, nhưng nghe được lời nói của Phượng Tiêu nàng vẫn là có chút giật mình, nàng nhìn đứa trẻ hỏi: "Chuyện lốc xoáy sáng nay là do ngươi tạo ra sao?"
Đứa trẻ gật đầu, lại đem thân nhỏ sà vào lòng Tần Ly, hắn vương bàn tay múp múp sờ mặt Tần Ly, chỉ chính mình, lại lắc đầu nhỏ, mắt mở to, nở nụ cười.