Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 99: Ai đưa Tuyết Cẩm




Edit: thu thảo



Tề Sính Đình đang buồn bực, phía sau một giọng nói điếc tai nhức óc vang lên: "Tề Sính Đình, ngươi làm bản cung thật sự thất vọng!"



Tim Tề Sính Đình run lên, nàng đã hiểu, giọng nói này là của thái tử!



Còn chưa hiểu gì, bóng màu xanh vọt tới trước mặt nàng, xanh mặt hỏi: "Ngươi lại vậy mà lại biết mắng người, chưa bao giờ biết, Tề gia tiểu thư thanh danh tốt như vậy vậy mà cả một chút tu dưỡng cũng không có!"



Thái tử vô cùng tức giận, giọng nói rất lớn, thần sắc khó coi.



Lúc này Tề Sính Đình mới hiểu, chẳng trách Lạc Phi Dĩnh lại khóc, thì ra nàng sớm nhìn thấy Thái tử ở sau lưng mình, trong lòng phát lạnh, Lạc Phi Dĩnh thực sự là biết diễn trò.



"Thái tử điện hạ." Lạc Phi Dĩnh gạt lệ, vội vàng nói: "Không có chuyện gì, ta và Tề muội muội chỉ đùa chút thôi."



"Được rồi, ngươi đừng nói chuyện giúp nàng, ta đã nghe thấy rồi." Thái tử đau lòng liếc nhìn nàng ta, lúc ánh mắt chuyển sang người Tề Sính Đình, mang theo sự căm ghét, rồi nhanh chóng tăng thêm, "Mau rời khỏi đây đi, bản cung không muốn gặp lại ngươi."



Tề Sính Đình nhớ tới lời Lạc Vân Hi từng nói, không khỏi mở miệng nói: "Thái tử đã thích lạc đại tiểu thư như vậy, vì sao không nạp nàng làm phi chứ?"



Nói vậy đã dẫm vào đuôi thái tử, hắn bước đến một dài bước, "bốp" một tiếng quăng một bạt tai cho Tề Sính Đình.



"Ta đã nhìn lầm ngươi, cút!"



Nếu như nàng không phải dòng chính nữ của Tề gia, hắn sẽ lập tức tìm mẫu hậu từ bỏ hôn sự này!



Tề Sính Đình vừa lo vừa sợ, lần đầu tiên nàng bị tát, nàng từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều từ nhỏ cũng chưa bị người khác đối xử như vậy bao giờ, nước mắt không nhịn được xông lên, nàng vẫn đè xuống.



"Dạ, thần nữ xin cáo lui." Nàng nhanh chóng lui ra phía sau, xoay người chạy đi.



Đáy mắt Lạc Phi Dĩnh hiện lên ý cười, rất nhanh đã biến mất: "Thái tử, người ra mặt vì ta như vậy, hình như không ổn."



"Dĩnh nhi, đây là ta cam tâm tình nguyện, không nên nhiều lời!" Hắn nhìn nàng thật sâu, nhăn chặt mày lại, trong lòng còn vì chuyện Tề Sính Đình mà buồn phiền.



Khi Lạc Vân Hi tìm tới, đã nhìn thấy Tề Sính Đình từ trong hoa viên chạy đến, vừa chạy, vừa dùng ống tay áo lau mắt, như bị gió thổi, bước chân lảo đảo.



Nàng giật mình, lớn tiếng kêu lên: "Đình nhi, ta ở đây."



Tề Sính Đình dừng bước lại, có chút xấu hổ không biết có nên tới hay không.



Lạc Vân Hi đã đến đón, ánh mắt sắc bén chú ý tới sự khác thường của nàng, lạnh giọng hỏi: "Ai ức hiếp ngươi?"



Tề Sính Đình do dự một chút, nói: "Là Thái tử." Liền nói thẳng chuyện phát sinh trong đình ra.



Lạc Vân Hi lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Lạc Phi Dĩnh, nàng lại dám có ý đồ với ngươi!" Gây xích mích với nàng thì thôi, thậm chí ngay cả Thái tử cũng muốn kéo vào, nữ tử cổ đại coi phu quân là trời, cách làm của Lạc Phi Dĩnh như thế không thể nghi ngờ là vô cùng đáng ghét.



"Không cần gả cho Thái tử, nam nhân kia có cái gì tốt chứ?" Lạc Vân Hi nhìn ánh mắt Tề Sính Đình hơi sưng nói: "Dùng thân phận tài mạo của ngươi, gả cho ai không được, cứ phải tiến cung sao? Hơn nữa, thái tử này cũng không phải vật trong ao."



Câu cuối cùng, nàng đè thấp giọng.



Tề Sính Đình giương mắt, nghiêm túc nhìn nàng: "Kỳ thực ta cũng biết, tối đó chỉ là nhất thời kích động, nhưng hiện tại, ván đã đóng thuyền, hôn sự hoàng gia không được phép thay đổi, nếu không thì sẽ liên lụy đến gia tộc."



"Kích động, cô nương, kích động là ma quỷ đó." Lạc Vân Hi xem thường.



Tề Sính Đình cười khổ sở: "Được rồi, hôn sự này là bỏ không xong, ta cũng không sao cả, gả cho ai cũng là gả, ta sẽ không thích một nam tử nữa, mặc dù Thái tử không thích ta, cuộc sống của ta cũng sẽ không có gì thay đổi, không uất ức."





Lạc Vân Hi nắm tay nàng, xoa nhẹ mấy lần hỏi: "Nếu trong lòng ngươi có nỗi khổ gì, có thể nói với ta."



Tề Sính Đình không nói, đi chầm chậm về phía trước, Lạc Vân Hi đuổi tới, hai người bước chậm trên đường đá cuội nhỏ tại ngự hoa viên, gió thổi nhẹ nhàng, như một bàn tay to, vuốt lên lòng người nặng nề. Đi một đoạn đường rất dài, Tề Sính Đình mới chậm rãi mở miệng: "Trước đây, có một tiểu cô nương, nàng ngu ngốc thích một thiếu niên xuất thân tốt hơn nàng, thiếu niên kia cũng thích nàng, hai người ước định chung thân. Mười năm sau, thiếu niên trưởng thành thanh niên, nữ hài cũng trở thành cô nương đợi gả trong khuê phòng, xưa nay không lo chuyện lập gia đình. Sau này, thanh niên đi theo Trung Sơn Vương tới biên cảnh đánh trận, sau khi trở lại, bên người là một cô nương khác, hắn nói, muốn lấy cô nương kia làm thê tử, nên chỉ đành có lỗi với cô nương này." Lạc Vân Hi nghe được trợn mắt há mồm, không nhịn được ngừng bước, lòng đầy căm phẫn hỏi: "Là Tần Thế tử Hầu phủ sao?"



Việc tại tiểu viện Tần gia lần lượt hiện ra trong đầu.



Tề Sính Đình cười, ánh mắt bi thương: "Vậy nên Thái tử tuyển phi, ta có được tin tức này, ngơ ngác, bất chợt liền muốn tìm một người gả cho họ."



"Ta đi tìm hắn!" Sắc mặt Lạc Vân Hi tái xanh, bỏ qua tay Tề Sính Đình.



"Không cần!" Tề Sính Đình giữ chặt nàng, "Ta không muốn có chút quan hệ nào với hắn nữa, thực ra, hắn nói, phụ thân của Tào Thiến là phó tướng trong quân, vì hắn mà chết, trước khi chết đã khóc cầu xin hắn chuyện này, về tình về lý, hắn đều không thể để Tào tướng quân chết không nhắm mắt, đành phải... đồng ý."



Lạc Vân Hi cười lạnh: "Tuy vậy cũng không thể tha thứ! Một câu chết không nhắm mắt, có thể trốn tránh trách nhiệm, có thể để một nữ nhân chờ hắn mười năm sao?"



"Hi nhi, ta không truy cứu, ngươi còn để ý làm cái gì chứ?" Tề Sính Đình thấy Lạc Vân Hi cáu kỉnh, cố nén đau đớn trong lòng, ngoài mặt giữ bộ dạng bình thường không coi ra gì.



"Vậy được rồi." Lạc Vân Hi chịu thua, trong lòng lại ghi nhớ việc này, họ Tần này và Tào tướng quân cũng cùng Trung Sơn Vương ra ngoài đánh giặc sao? Vậy nàng trước tiên có thể hỏi thử Trung Sơn Vương xem đến cùng sự việc có phải là như vậy không phải.



Nếu như không có việc này, thì là tên họ Tần kia thay lòng, cố ý tạo nên lời nói dối đó, lúc đó thì nam nhân này nên xuống địa ngục!



Tề Sính Đình nói chuyện này đã xảy ra là không thể ngăn cản, nói chuyện với Lạc Vân Hi cũng mất tập trung, hai người đi tới đi lui, không ngờ đến chỗ sâu ngự hoa viên.



"Trở về thôi." Lạc Vân Hi thấy nơi đây tất cả đều là cây cối và la khô sơ xác, như chưa từng được quét tước, liền biết là nơi bị bỏ quên trong cung.



Tề Sính Đình sững sờ, đánh giá bốn phía, quả nhiên, nơi đây hoang vu, không có người ở, không nên ở lâu.



Hai người vừa muốn đi, cách một bức tường truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Người nào?"



Ánh mắt Lạc Vân Hi lập tức thay đổi, nhanh như tia chớp đưa tay, kéo Tề Sính Đình về phía sau mình, đồng thời kéo Tuyết Cẩm ra, múa nửa vòng tròn giữa không trung, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, thắt lưng gấm mềm mại trắng muốt, cực kỳ dễ nhìn.



Từ bức tường ngăn trong viện, bốn tên thị vệ rút ra kiếm vượt qua tường đến, Đoan Mộc Triết đuổi sát theo sau, dáng người cao to nhảy lên đầu tường, áo trăng tung bay, giống như một bạch điêu ưu nhã, mắt ưng bắn về phía hai người ngoài tường.



Tề Sính Đình thấy thế, bị doạ chân cũng mềm nhũn.



Tình huống này, nàng có thể đoán bảy tám phần, Lục hoàng tử dẫn theo một đám thủ hạ ở cung điện bị bỏ hoang này, nhất định là thương nghị chuyện bí mật, mà các nàng bị coi như thích khách nghe lén.



"Lục hoàng tử, chúng ta mới tản bộ từ kia đầu tới, đang định quay đầu lại." Tề Sính Đình vội vàng giải thích. Đoan Mộc Triết thấy là Lạc Vân Hi, sắc mặt nghiêm nghị hoãn lại, bất chợt, ánh mắt hắn căng thẳng, tập trung vào Tuyết Cẩm trong tay Lạc Vân Hi, nhíu mày hỏi: "Ở đâu ra?"



Lạc Vân Hi nhất thời không biết trả lời thế nào, Đoan Mộc Triết biết thắt lưng gấm này sao? Hắn biết là của Đoan Mộc Ly?



Hai ngón tay phải thon dài sạch sẽ của Đoan Mộc Triết nhanh nhẹn kẹp chặt một đầu Tuyết Cẩm, nheo mắt nhìn một lúc, sắc mặt dần xanh lại, giương mắt, tròng mắt cực kỳ tối tăm: "Của Trung Sơn Vương, hay là Đoan Mộc Ly?"



Lạc Vân Hi nhướn mày lên, trong mắt chứa ý cười: "Khẳng định như vậy sao?"



Đoan Mộc Triết không cười, mặt vặn chặt: "Đây là Thiên Sơn Tuyết Cẩm, thế gian chỉ có ba cái, hiện nay hai cái ở Dạ Đô đều đã trong tay hai người."



"Thiên Sơn Tuyết Cẩm sao?" Tề Sính Đình kinh ngạc thốt lên một tiếng, xem ra nàng cũng biết một hai điều.



"A, Đình nhi, ngươi biết sao?" Lạc Vân Hi cảm thấy hứng thú hỏi.



Tề Sính Đình gật đầu, liếc nhìn Đoan Mộc Triết, thấy hắn cũng không có biểu hiện không thích hay cái gì khác, nên nói tiếp: "Từ thế hệ bậc cha chú của chúng ta, tứ đại thế gia sinh ra ba vị nữ tử thanh danh vô cùng lớn, không ai không biết, các nàng xuất thân danh môn, tướng mạo khuynh thành, tài hoa hơn người, nhất thời bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị tiên đế khen là ba đóa tuyết liên của Thiên Dạ. Thiên Sơn Tuyết Cẩm là trân phẩm rất nhiều năm trước trong cung, tiên đế đã sai làm ba cái Tuyết Cẩm, đưa cho ba vị nữ tử hiếm thấy này."




Lạc Vân Hi "hả" một tiếng: "Vậy làm sao lại nằm trong tay Trung Sơn Vương và Đoan Mộc Ly?"



Đoan Mộc Triết thấp giọng nói: "Bởi vì, ba nữ tử này, một người gả cho phụ hoàng, chính là Lê Đình Phi mẫu thân thân sinh của Đoan Mộc Ly, một vị gả cho Trung Sơn Vương lúc đó, là đương nhiệm Minh Vương phi, mẫu phi của Trung Sơn Vương."



"Vậy một ngừoi khác đâu?" Lạc Vân Hi tò mò hỏi.



Đoan Mộc Triết cúi xuống, khe khẽ gật đầu, chuyển đề tài câu chuyện: "Tuyết Cẩm này là ai cho ngươi?"



Loại trân phẩm này, tuyệt đối không phải thứ Lạc Vân Hi có thể giành được, hai nam tử kia đều chẳng phải người đơn giản, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để bảo vật gia truyền bị người khác đoạt đi.



"Là….Trung Sơn Vương." Lạc Vân Hi cảm thấy, nếu nói là Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Triết nhất định sẽ vô cùng tức giận, chuyện về những thứ này chắc chắn sẽ truy hỏi, không biết sẽ làm gì.



Đoan Mộc Triết nhíu mày, mặt đầy nghi ngờ, muốn hỏi cái gì, lại e ngại Tề Sính Đình ở đây không tiện hỏi, mặt đầy buồn rầu.



Lạc Vân Hi thấy thế liền chào từ biệt, cùng Tề Sính Đình đi trở về, Đoan Mộc Triết nói: "Ta đi cùng các ngươi." Những thị vệ kia cũng thu kiếm, đi theo.



Một đoàn người đi tới ngự hoa viên, người ở đây đều ăn vận xinh đẹp như cành liễu, quây quanh một cái bàn, Lương quý phi đang đàng hoàng ngồi trên ghế dựa nhấp trà, váy lụa mỏng màu vàng nhạt càng làm nổi bật lên khuôn mặt tuyết trắng của nàng, hai cung nữ đứng sau ghế, quạt phe phẩy có tiết tấu cho nàng.



Nàng nghe người ta nói Lạc Vân Hi vào ngự hoa viên, đặc biệt ở đây chờ, không ngờ, Lục hoàng tử cũng đi cùng Lạc Vân Hi.



"Quý phi nương nương." Tề Sính Đình lôi Lạc Vân Hi đi qua hành lễ.



Đoan Mộc Triết nhạt nhẽo thấy cảnh này, Lương quý phi khách khí hàn huyên với hắn một phen, nàng không có con, rất kiêng kỵ Lục hoàng tử đang nắm giữ quyền lực lớn này. Lúc này mới nhấp nước trà nói: "Hai vị tiểu thư nói chuyện với bản cung một chút đi." Một cung nữ lập tức chạy thật nhanh đi lấy ghế, không cho hai người cự tuyệt.



Đoan Mộc Triết hờ hững nói: "Thái hậu truyền Tề tiểu thư qua đó, không biết là đã xong chưa, ta dẫn các nàng qua đó, miễn cho người nhà tìm không ra."



Lương quý phi mỉm cười: "Không sao đâu, vừa rồi ta đã hỏi qua, hứng thú của thái hậu rất tốt, không thưởng ngoạn gần cả canh giờ sẽ không tan cuộc đâu. Lục điện hạ dẫn theo Tề tiểu thư qua đó đi, để Lạc tiểu thư nói chuyện cùng bản cung một lát."



Ánh mắt Đoan Mộc Triết hơi trầm xuống, như vậy thì thật sự không còn lý do gì để phản bác nàng, bây giờ hắn còn có nghi hoặc muốn hỏi Hi nhi, có liên quan đến chuyện Trung Sơn Vương và Tuyết Cẩm.



"Trước hết chúng ta đi qua đi." Lạc Vân Hi cười nhạt một tiếng, nàng nhìn ra hận ý trong mắt Lương quý phi, vào lúc này nàng ước gì Đoan Mộc Triết mau mang Tề Sính Đình đi, nàng rất muốn biết Lương quý phi lần này đào cho mình cái hố gì.



Đoan Mộc Triết chưa kịp trả lời, mấy tiếng bước chân từ ngoài ngự hoa viên truyền tới.




Cỗ rẽ ở bồn hoa, bóng người một cao lớn màu lam từ mơ hồ đến rõ ràng hiện ra, Quân Lan Phong chắp hai tay, như nhàn nhã tản bộ, nhìn thấy mấy người đang ngồi dưới tàng cây, đã bước tới.



Trái tim Lạc Vân Hi mạnh nhảy tới yết hầu, chết tiệt, hắn làm sao lại tới đây? Tuyết Cẩm thắt ở trên eo hắn, chỉ là bị quần áo che đi thôi, không thấy được, nhưng nếu Đoan Mộc Triết hỏi Quân Lan Phong việc này, không phải nàng bị vạch trần sao?



"Nương nương thật có nhã hứng." Quân Lan Phong cong mày, bước đến dưới tàng cây, thản nhiên nói một câu.



Lương quý phi đứng lên, cười nói: "Thì ra là Trung Sơn Vương, mới từ chỗ thái hậu tới sao?"



Lúc này, cung nữ vừa chạy ra ngoài dẫn người bày ra hai cái ghế, không nhiều không ít, là chuẩn bị cho Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình, cũng không có ý để Đoan Mộc Triết ngồi ở nơi này.



Lương quý phi tức giận mắng: "Không thấy vài vị quý nhân sao, mà lại bưng hai cái ghế đến, ngốc quá đi mất!"



Nếu như là lúc trước, Đoan Mộc Triết nhất định sẽ đi, vào lúc này hắn lại không có hành động gì, khóe miệng như gió thổi một chút ý cười, hỏi: "Trung Sơn Vương, vừa rồi trong lúc ta vô tình nhìn thấy Lạc tiểu thư lấy ra Thiên Sơn Tuyết Cẩm, cũng không biết ngươi lại cam lòng cho người khác mượn bảo bối như vậy."



Quân Lan Phong hơi run, mày kiếm nhíu lại, nhìn Lạc Vân Hi.



Lạc Vân Hi nhanh chóng cười nói: "A...Trung Sơn Vương, ta tưởng rằng đây là dây lụa bình thường, thì ra là Thiên Sơn Tuyết Cẩm, ngươi cũng không nói cho ta mà."




Nàng rút Tuyết Cẩm ra, bắp thịt khẽ run, dây lụa tinh khiết như tuyết vung vẩy mấy lần trước mặt hắn, tốc độ rất nhanh, lưu lại cái bóng mờ ảo trên không trung, đan xen ngang dọc. Lạc Vân Hi thừa cơ trừng mắt nhìn hắn.



Lương quý phi nhìn thấy Tuyết Cẩm, con ngươi liền không khống chế đưuọc giật mấy cái.



Thiên Sơn Tuyết Cẩm!



Đã bao nhiêu năm nàng chưa từng thấy sợi dây này!



Nhan Dung Khuynh, Lê Đình Phi, Tần Lê Đình, ba người kia như là một ngọn núi lớn đặt trong lòng nàng, từng bước từng bước nhảy bật ra. Sắc mặt nàng trở nên trắng, trước mặt ba mỹ nhân kia, nàng có thể tính gì chứ?



Quân Lan Phong nhìn thấy Tuyết Cẩm kia, sắc mặt lập tức trầm xuống, mắt nheo lại đầy vẻ tức giận, sau đó liếc về phía Đoan Mộc Triết, nói: "Ai nói Tuyết Cẩm này là ta đưa cho nàng? Thiên Sơn Tuyết Cẩm là bảo bối của bản vương, tuyệt không ban tặng người ngoài."



Nói xong, tay phải của hắn lôi kéo, một tia sáng trắng cắt trước mắt mọi người, như hồ nước khẽ xao động, đẩy ra tầng tầng sóng gợn lăn tăn, trong không khí truyền đến tiếng "bành bạch" nhẹ vang lên, hắn lại dùng một cái xoay tròn duyên dáng thu hồi Tuyết Cẩm, mắt lạnh lùng.



Lạc Vân Hi há miệng thở dốc, lời gì cũng nói không ra, em gái ngươi Quân Lan Phong, lão nương nhớ kỹ!



Nghênh đón ánh mắt đau khổ kinh ngạc của Đoan Mộc Triết, Lạc Vân Hi cảm giác trong lòng có chút bối rối, ai, cỗ thân thể này đại khái là có cảm tình đối với Đoan Mộc Triết, bớt đi tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau là không thể.



Nàng trấn định nói: "Trung Sơn Vương, làm sao ngươi có hai cái Tuyết Cẩm chứ? Ôi chao, ta nhớ rõ, Thiên Sơn Tuyết Cẩm chẳng phải có ba cái sao? Không phải cái thứ ba cũng ở trong tay ngươi chứ?" Sắc mặt Đoan Mộc Triết hơi bình tĩnh lại, khóe mắt nhìn chằm chằm Quân Lan Phong.



"Cái thứ ba cũng không ở trong tay bổn vương, Lạc tiểu thư, Tuyết Cẩm này của ngươi, là Nhị hoàng tử đưa cho ngươi sao?" Quân Lan Phong thản nhiên hồi nói.



Tay Lạc Vân Hi thu thành quả đấm, sắc mặt hơi trầm xuống, thật muốn cầm Tuyết Cẩm trong tay nện vào gương mặt kia.



Đoan Mộc Triết lạnh giọng nói: "Bổn điện hạ còn có chút việc, xin cáo từ trước."



Nói xong, hắn nhanh chân đi ra ngoài ngự hoa viên.



Lạc Vân Hi rất băn khoăn, Đoan Mộc Ly là kẻ thù của Đoan Mộc Triết, là cái gai trong lòng hắn, mà bản thân và Đoan Mộc Triết lại dây dưa, làm như vậy, không thể nghi ngờ là đâm một kiếm trong lòng hắn.



Nàng bây giờ cũng chẳng phải nàng trước kia, cho nên cảm giác áy náy này càng đậm, tức giận với Quân Lan Phong càng nhiều hơn.



Lương quý phi vẫn cứ chìm đắm trong ký ức, ánh mắt phập phù, Tề Sính Đình cảm thấy tất cả đều kỳ quái.



Rốt cuộc này Tuyết Cẩm là ai đưa cho Hi nhi? Nếu như không phải Trung Sơn Vương, nàng làm sao dám nói dối ngay trước mặt Trung Sơn Vương chứ? Có thể nếu là thật, tại sao Trung Sơn Vương lại có phản ứng như thế này? Nhưng mà Tuyết Cẩm bảo bối này, sao lại trong tay Hi nhi?



Quân Lan Phong liếc nhìn bóng lưng hắn rời đi, độ cong khóe miệng sâu thêm một chút, nói: "Bổn vương cũng đi."



"Cút xa một chút." Lạc Vân Hi mặt lạnh chửi một tiếng.



Giọng nói của nàng không lớn, người ở dưới tán cây đều có thể nghe rõ ràng.



Tề Sính Đình cảm giác hai chân mềm nhũn liền muốn quỳ xuống, vội vàng chống vào cây đại thụ to lơn, Lương quý phi cho rằng nghe lầm, từ trong ký ức tỉnh lại, kinh ngạc nhìn về phía Lạc Vân Hi.



Tính nết Quân Lan Phong có tốt hơn nữa, cũng để ý mặt mũi, bị chửi ngay mặt và chửi sau lưng không giống nhau, hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói cái gì?"



Lạc Vân Hi nâng giọng lên: "Ta nói ngươi cút xa một chút!" Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi ngự hoa viên.



Nói ra lời này, Quân Lan Phong nhất định sẽ nổi giận, không muốn cho lửa giận liên lụy đến Tề Sính Đình, nàng nhanh bước rời khỏi đó.