Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 84: Bất công




Edit: thu thảo



"Thập nhị hoàng tử sao lại tới đây?" Tề Sính Đình vừa mừng vừa sợ, nàng cũng không ngờ cũng sẽ có người hoàng thất tới tham gia tiệc rượu.



"Vừa nãy là hai vị tiểu thư này đánh nhau." Lạc Vân Hi duỗi tay chỉ ra.



Sắc mặt Đoan Mộc Kỳ hơi trầm xuống: "Thật là một chút bộ dạng của thiên kim tiểu thư cũng không có, còn không mau rời khỏi đây! Thật là làm bản hoàng tử bẩn mắt!"



Tằng Thủy tiên chỉ vào Lạc Vân Hi nói: "Là nàng mắng chúng ta trước."



"Hả, nàng mắng các ngươi cái gì?" Đoan Mộc Kỳ tò mò hỏi.



"Nàng mắng chúng ta là chó!" Tằng Thủy tiên oán hận nói.



Đoan Mộc Kỳ cười ra tiếng, rồi nhanh chóng nhịn xuống: "Có ai nghe thấy không, các ngươi nghe thấy hả?"



Tề Sính Đình và Lạc Nguyệt Kỳ lắc đầu lia lịa: "Chúng ta không nghe thấy."



Cốc Hân Kỳ trầm ngâm một lát, nói: "Ta nghe thấy." Hai người kia đều là tỷ muội tốt của nàng.



Tằng Thủy Tiên vui vẻ lớn tiếng: "Đúng vậy, nàng nghe thấy được!"



Đoan Mộc Kỳ âm u nhìn Cốc Hân kỳ: "Bản hoàng tử nghe nói, lỗ tai Cốc tiểu thư vẫn luôn có vấn đề, xem ra quả nhiên là thế, không bằng sau này ta nói với phụ hoàng để người cho thái y xem lỗ tai cho Cốc tiểu thư."



Cốc Hân kỳ nghe vậy, sợ hãi, tâm nhảy "rầm" mấy lần.



Thập nhị hoàng tử vậy mà lại giúp đỡ phế vật này!



Nàng lập tức không nói được câu nào.



Tằng Thủy Tiên cũng cảm thấy, lập tức cắn răng nói: "Phế vật, ngươi chờ đó, Tăng gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"



"Bốp!" Một bàn tay đánh vào trên gương mặt nõn nà của nàng ta, hiện ra năm đầu ngón tay đỏ như máu trên mặt. Lạc Vân Hi thu tay về, nói: "Thập nhị hoàng tử, ngươi nghe thấy chứ? Nàng mắng ta là phế vật, ta chỉ đánh trả mà thôi."



Tằng Thủy Tiên đau đến bắp thịt trên người bắt đầu vặn vẹo, nàng quả thực không ngờ, Lạc Vân Hi dám can đảm đánh nàng ở ngay trước mặt thập nhị hoàng tử!



Tề Sính Đình cũng ngẩn ngơ.



Đoan Mộc Kỳ mày khẽ cau, đang định lên tiếng, Tề Sính Đình bất chợt kinh ngạc thốt lên một tiếng, ánh mắt nhìn ra đình ngoài.



Tất cả mọi người không khỏi nhìn qua, lập tức toàn bộ đều trợn tròn mắt.



Chỉ thấy cuối đường, có hai nam nhân đang đứng.



Một người mặc áo gấm màu xanh sẫm, tóc dài bị gió thổi tung, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, một cặp mắt hờ hững nhìn tất cả xảy ra trong đình.



Người còn lại thì mặc áo màu đen, vạt áo buông xuống mặt đất, tôn lên vóc người cao lớn của hắn, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng sâu thẳm, ánh mắt thâm sâu khó đoan định, cũng đang nhìn bọn hắn.



Thực ra lúc này trong triều Lục hoàng tử thân phận cao quý và Trung Sơn Vương nắm giữ quyền thế đều là người đứng đầu.



Hai nam nhân đứng ở đó, không nói một lời, chỉ có ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn tới cũng đã giống như thiên đao vạn kiếm bay tới rồi, nắng hè chói chang lại càng làm tôn lên bọn họ, mọi người chỉ cảm thấy trong đình rét căm căm.



Đoan Mộc Kỳ phe phẩy quạt giấy, sắc mặt bình thường, không có hành động gì.



Hai chân Tề Sính Đình mềm nhũn, không nghĩ đến những nhân vật lớn đều đến. Nàng muốn đi qua nghênh đón, tuy nhiên thế nào hai chân cũng không có cảm giác để bước đi, nàng không khỏi nắm chặt vạt áo Lạc Vân Hi, vừa rồi trong đình thực sự quá hỗn loạn.



Tằng Thủy Tiên đột nhiên che mặt, "rầm" quỳ xuống.



Bất chợt bước chân Trung Sơn Vương hơi động, không ai nhìn thấy hắn đi như thế nào, sau một khắc cả người đã ở trước chòi nghỉ mát.



"Ba!" Hắn nhấc chân, đá ngã Tằng Thủy Tiên, làm những người khác trong đình đều dọa sợ.



"A!" Bả vai Tằng Thủy Tiên đụng vào cột đình, nàng ta gào lên một tiếng đau đớn, lời hung bạo muốn nói cũng nuốt vào.



Trung Sơn Vương cũng không thèm nhìn người khác, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói uy nghiêm đáng sợ: "Trong Thiên Dạ điều quan trọng nhất của nữ tử là lời nói, không ngờ, Tằng gia tiểu thư lại có thể há mồm liền mắng ra cái từ phế vật này, quả là tội không thể tha!"



Tiếng nói của hắn cực kỳ lạnh lẽo, lời nói hùng hồn để bất luận người nào cũng cảm thấy khiếp sợ.



Dù cho, lúc này hắn nói không phải sự thật, người khác cũng không có dũng khí phản bác, hơn nữa, hắn nói rất có lý.





Nước mắt Tằng Thủy Tiên rơi xuống như mưa, nức nở tới một chữ cũng chẳng nói ra được.



Nàng muốn nói, Lạc Vân Hi còn đánh nàng đây này!



Lạc Vân Hi cũng ngẩn ngơ, không ngờ Trung Sơn Vương ra tay nhanh như vậy, sau đó chậm rãi phản ứng kịp.



Phế vật? Cái từ này họ Quân nhà hắn không biết nói nàng bao nhiêu lần, nói như vậy, chính hắn cũng nên đánh sao? Nàng không khỏi châm chọc như vậy trong lòng.



Sắc mặt Đoan Mộc Triết cũng hơi thay đổi, nhanh chân đi tới.



Tằng Thủy tiên nhìn thấy hắn, nhanh chóng tránh về phía hắn, chỉ lo lại bị Trung Sơn Vương đánh.



Đoan Mộc Triết sợ là Trung Sơn Vương lại muốn ra tay giáo huấn Lạc Vân Hi, nhanh chóng đứng ở trước người Lạc Vân Hi, nói: "Vừa rồi Tăng tiểu thư nói bậy hại người, thật sự là không đúng, Lạc tiểu thư tát chả, cũng là hợp tình hợp lý, không trách nàng được."



Trung Sơn Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hắn không phải là không biết lần này Đoan Mộc Triết sẽ giúp Lạc Vân Hi, chỉ là nghe hắn nói ra lời này trong lòng rất khó chịu.



Thấy Đoan Mộc Triết vậy mà cũng có ý che chở cho Lạc Vân Hi, Tề Sính Đình và Lạc Nguyệt Kỳ, Cốc Hân kỳ, Đoạn Tâm Vũ đều vô cùng kinh ngạc.



Trung Sơn Vương lạnh lùng nói: "Bổn vương tất nhiên cảm thấy Lạc tiểu thư có lý, nàng cũng không sai một chút nào, người sai là Tăng tiểu thư."



Lạc Vân Hi không nói gì.



Đoan Mộc Triết thấy Trung Sơn Vương hiểu vì sao lại che chở Lạc Vân Hi, trong lòng tức giận, lẽ nào hắn phát hiện mình và Hi nhi có quan hệ, cố ý như vậy sao? Nhìn Lạc Vân Hi đang đánh giá mặt Trung Sơn Vương, ghen tuông không ngừng dâng lên, hắn tiến lên dùng một cước đá văng Tằng Thủy Tiên, oán hận nói: "Cũng là do nữ tử này không giữ mồm giữ miệng, khiến văn hóa của Thiên Dạ Quốc chúng ta hỏng mất!"



Tằng Thủy Tiên không ngờ tới lại gặp phải một cước của Lục hoàng tử, ủy khuất lớn tiếng khóc.



"Dẫn đi." Trung Sơn Vương chán ghét đứng xa.



Lập tức có thị vệ áo đen bay đến, xách Tằng Thủy Tiên đi.



Đoan Mộc Kỳ khó nhìn Trung Sơn Vương chớp mắt, lại nhìn thử Đoan Mộc Triết, không nhịn được nói: "Lục ca —— "



Trung Sơn Vương chắp tay rời khỏi đình nghỉ mát, Đoan Mộc Triết cũng xoay người đi ra khỏi đình, kêu lên: "Thập nhị đệ, đi theo ta."



Đoan Mộc Kỳ vội vàng đuổi theo, thật cẩn thận hỏi: "Lục ca, Tăng tiểu thư hình như đã đắc tội gì với huynh và Trung Sơn Vương phải không?"



"Vì sao lại hỏi ta như vậy?" Đoan Mộc Triết bước nhanh rời khỏi đó, ánh mắt liếc về phía nữ tử trong đình kia.



"Rõ ràng các ngươi đều thấy Lạc Vân Hi đánh người, vì sao đều làm như không thấy?" Đoan Mộc Kỳ nói ra ý nghĩ trong lòng.



"Trung Sơn Vương không nhìn thấy, nếu ta nhìn thấy, đấy chính là hoài nghi mắt hắn có vấn đề sao?" Một câu nói của Đoan Mộc Triết đã chặn miệng hắn lại.



Còn Trung Sơn Vương vì sao giả vờ không nhìn thấy, chính Đoan Mộc Kỳ cũng không dám hỏi.



Trong đình hoàn toàn yên tĩnh.



Lạc Vân Hi ngồi xuống lần nữa, nói: "Chó đi rồi, quả nhiên yên tĩnh hơn nhiều."



Tất cả mọi người theo những lời này mới chậm rãi bình tĩnh lại.



Cốc Hân kỳ cau mày nói: "Lạc tiểu thư, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, Trung Sơn Vương và Lục hoàng tử đều nói không thể tùy tiện mắng người, sao ngươi dám như thế? Lẽ nào bọn họ vừa đi, ngươi lại quên giao huấn đó sao?"



Đoạn Tâm Vũ làm lệ, cũng lớn tiếng đáp lời: "Trung Sơn Vương và Lục hoàng tử, còn có thập nhị hoàng tử vừa mới đi, những lời này của ngươi chỉ rốt cuộc là ai?"



Lạc Vân Hi liếc nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc, thật sự coi mình là trái hồng mềm muốn bóp sao cũng được ư? Trung Sơn Vương, Lục hoàng tử, Thập nhị hoàng tử thì là cái gì? Nàng ở ngay trước mặt bọn hắn cũng dám mắng bọn hắn là chó, cần gì trốn ở chỗ này nói?



"Ta vừa nói chó chính là chỉ Trung Sơn Vương, ngươi đi nói đi." Lạc Vân Hi nghĩ đến buổi trưa hắn nói mình là chó, lập tức miễn cưỡng nói cho mọi người thấy nàng có thể trực tiếp nói ra, nàng giám chỉ thẳng tên Trung Sơn Vương vui buồn thất thường nói hắn là chó, mà sắc mặt cũng không thay đổi.



Đoạn Tâm Vũ sợ hãi liếc nhìn nàng, quả nhiên là đã nhanh chân chạy ra khỏi đình.



Tề Sính Đình bị doạ đến mức cả người đều đang run rẩy, đưa tay bấm Lạc Vân Hi một cái: "Lạc tiểu thư, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Các ngươi đều không nghe thấy phải không?"



Lạc Nguyệt Kỳ ngẩn người không trả lời.



Cốc Hân Kỳ đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Vân Hi: "Ngươi không phải phế vật, ngươi là kẻ điên mới đúng."



Nói xong, nàng cũng vội vàng rời khỏi đó.




"Phải làm sao đây?" Tề Sính Đình bị doạ đến mức sắp khóc.



Lạc Vân Hi nhìn trên má trái nàng vẫn là sưng đỏ, khẽ mỉm cười: "Ngươi lo cái gì chứ? Thực ra một cái tát kia, ngươi không cần chặn giúp ta, mau đi bôi thuốc lên mặt đi, đại phu ở đâu? Chúng ta cùng đi tới đó."



Tề Sính Đình giống như người mất hồn đi theo sát nàng, Lạc Nguyệt Kỳ cũng được ngơ ngác đi theo, trong đầu của nàng còn đang kịch liệt quanh quẩn câu nói—— "Ta vừa nói chó chính là chỉ Trung Sơn Vương, ngươi đi nói đi."



Đoạn Tâm Vũ hoảng hốt vội vàng đuổi kịp Trung Sơn Vương, nhìn thấy bóng lưng nam nhân tó lớn, nàng có chút do dự, nhưng lại nhớ tới câu nói kia của Lạc Vân Hi, nàng vội chạy thật nhanh tới.



Hai đầu gối gấp khúc, quỳ xuống trước mặt Trung Sơn Vương, giờ khắc này, chỉ có Trung Sơn Vương, Đoan Mộc Triết cũng không ở đây.



"Vương gia, ta có chuyện muốn nói!"



Trung Sơn Vương nhận ra là một tiểu thư vừa ở trong đình, sắc mặc không tốt cũng chẳng buồn mở miệng.



"Vừa rồi Lạc tiểu thư vô lễ." Đoạn Tâm Vũ thở ra một hơi cúi người xuống, "Nàng chửi ngài!"



"Nàng mắng ta sao?" Lực chú ý của Trung Sơn Vương lập tức tập trung lại, cả người đều căng thẳng, "Nàng mắng ta cái gì?"



Nàng có thể ở trước mặt nhiều người như vậy chửi mình? Đây chính là việc hiếm có!



Nếu Đoạn Tâm Vũ biết ý nghĩ thật sự trong lòng Trung Sơn Vương lúc này, nhất định sẽ phun máu ba lần.



"Nàng chửi ngài, chửi ngài là... chó." Đoạn Tâm Vũ nói chữ cuối cùng ra.



Sắc mặt Trung Sơn Vương lập tức đen lại, hai bàn tay nắm chặt lại, khiến từng đốt ngón tay vang lên, nhưng vẫn im lặng không nói gì.



Bầu không khí trên đỉnh đầu quỷ dị đến đáng sợ, lòng Đoạn Tâm Vũ không khống chế được mà nhảy dựng lên, cảm giác áp lực như thủy triều đang lên, hơi thở đều đều bị nghẹn lại ở họng, nàng nhanh chóng lớn tiếng nói: "Là chính miệng Lạc Vân Hi chửi, chúng ta đều nghe thấy!"



"Nàng chửi thế nào? Nói nguyên văn cho bổn vương." Trung Sơn Vương trầm giọng hỏi.



Đoạn Tâm Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Ta vừa nói chó chính là chỉ Trung Sơn Vương, ngươi đi nói đi."



Trung Sơn Vương lại im lặng.



Đoạn Tâm Vũ vội vàng nói: "Không phải ta chửi, là Lạc Vân Hi chửi, ta chỉ học dáng vẻ của nàng thôi."



"Tốt lắm, bổn vương biết, ngươi lui xuống đi." Trung Sơn Vương vòng qua nàng, nhanh chóng rời đi.



Đoạn Tâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, thẳng lên lưng, khóe miệng lộ ra ý cười, gan Lạc Vân Hi chẳng phải lớn lắm sao? Hừ, để rồi xem Trung Sơn Vương trừng trị nàng thế nào!



Ở chỗ đại phu của Tề phủ, đại phu bôi thuốc cho Tề Sính Đình, Lạc Vân Hi thấy ngón tay hắn khá thô ráp, đã tách hắn ra, nói: "Để ta."



Một cái tát này Tề Sính Đình nhận giúp nàng, giúp nàng ấy bôi thuốc cũng không phải việc gì lớn.



Lạc Vân Hi nhẹ nhàng xoa thuốc cho nàng ất, ánh mắt nghiêm túc nhìn má trái nàng ấy. Tề Sính Đình ngưng mắt nhìn hai mắt của nàng, trong lòng ám thầm than, mắt sinh ra đã đẹp như vậy, ánh mắt cũng đẹp như vậy, nữ tử thế này, sao lại là phế vật chứ?




Bôi thuốc xong, Lạc Vân Hi nhìn nàng một cái, nhếch môi cười.



Hai đôi mắt đối diện, ít đi sự xa lạ, nhiều hơn mấy phần ấm áp.



Khi hai người từ chỗ đại phu đi ra, Lạc Nguyệt Kỳ đang đứng dưới tán cây chờ các nàng.



Tề Sính Đình áy náy nói: "Ngũ tiểu thư, hôm nay không chiêu đãi các ngươi tốt, ta cảm thấy rất áy náy, chúng ta đi tiền viện xem hát kịch thôi."



Đợi tới tiền viện, đã có không ít tiểu thư ngồi sân khấu trước, Lạc Nguyệt Kỳ vừa ngồi xuống, Tề Sính Đình liền kéo tay Lạc Vân Hi muốn rời khỏi đó.



"Các ngươi đi đâu vậy?" Nàng hỏi.



Tề Sính Đình cười nói: "Ta và Hi nhi đi làm một số chuyện, một lát nữa sẽ quay lại."



"Hi nhi ư?" Lạc Nguyệt Kỳ rất kinh ngạc, xưng hô sao lại thay đổi được nhanh như vậy?



Lạc Vân Hi thấp giọng nói: "Ngũ muội, ngươi ngồi đây rất xem cho vui, nếu Lương Diệp Thu đến dây dưa, hãy tới tìm ta."



Lạc Nguyệt Kỳ cắn môi, "ừ" một tiếng.



Lúc Tề Sính Đình và Lạc Vân Hi đi ra tiền viện, trước mặt đã nhìn thấy vài người đi tới, cầm đầu chính là Trung Sơn Vương.




Nàng nhất thời sợ tới mức mặt trắng bệch, theo bản năng giữ chặt Lạc Vân Hi tiến lên hành lễ, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu.



Bước chân Trung Sơn Vương dừng lại, mắt chỉ chú ý thân hình gầy yếu kia, nhẹ nhẹ nhíu mày.



Đoạn Tâm Vũ đi ở phía sau đến, nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại vô cùng vui mừng.



Lúc này Lạc Vân Hi chết là cái chắc rồi!



Ai biết được, Tề Sính Đình và Lạc Vân Hi hành lễ xong cũng không ở lại, mà đi thật nhanh ra ngoài.



Nàng sốt ruột, lẽ nào Trung Sơn Vương quên chuyện vừa rồi? Con mắt hơi chuyển động, nàng vội vàng chạy tới, kêu lên: "Trung Sơn Vương, vừa rồi Lạc Vân Hi mắng ngài, ngai quên rồi ư?"



Chỉ lo Trung Sơn Vương không nhớ cái gì, nàng chỉ tay vào Lạc Vân Hi một cái.



Lạc Vân Hi nhíu mày, dừng bước lại.



Trung Sơn Vương "à" một tiếng: "Phải không? Lạc tiểu thư, Đoàn tiểu thư nói ngươi mắng bổn vương, không biết Lạc tiểu thư giải thích như thế nào đây?"



Nói rồi, hắn bước tới, đi tới hai bước, cách Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình rất gần.



Tề Sính Đình sợ tới sắc mặt trắng như tờ giấy trương, cuống quít nói: "Vương gia đừng nghe nàng nói bậy, Lạc tiểu thư nào có lá gan lớn như vậy chứ?"



Trung Sơn Vương cũng không thèm nhìn nàng, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Lạc Vân Hi: "Ta chỉ hỏi ngươi...ngươi vì sao phải chửi bổn vương? Bổn vương dường như không chọc giận ngươi."



Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, hơi mím môi, nhìn người đang đi tới, nói: "Vương gia, thần nữ thật sự không mắng người, cho thần nữ một trăm lá gan, cũng không dám nói Vương gia ngài là chó."



Nàng kéo thật dài chữ "chó", vẻ mặt hoàn toàn vô tội.



Trung Sơn Vương nghe ra sự châm chọc của nàng, nhưng không tức giận, ngược lại Đoạn Tâm Vũ sốt ruột nói: "Lạc Vân Hi, ngươi dám đổi trắng thay đen, rõ ràng là ngươi nói để cho ta đi nói cho Vương gia!"



"Đoàn tiểu thư, không biết ta nói cái gì để ngươi đi nói với Vương gia, ngươi nói như vậy mà nghe được à. Vậy bây giờ ta bảo ngươi học chó sủa, ngươi sủa không?" Lạc Vân Hi nở nụ cười hỏi.



Phu nhân, tiểu thư vây lại xem khá nhiều, đều bắt đầu cười trộm.



Đoạn Tâm Vũ tức giận đến mức gương mặt đỏ hồng: "Ngươi...ngươi —— "



Trung Sơn Vương nhìn Lạc Vân Hi không chớp mắt, chậm rãi nói: "Đoàn tiểu thư sau này đừng có truyền tin bậy bạ, ngày hôm nay là bổn vương, nếu ngày mai là hoàng thượng, không chừng còn định tội cho Đoàn tiểu thư đấy!"



Nói xong, hắn nghênh ngang rời đi, để lại vẻ mặt sợ hãi của Đoạn Tâm Vũ.



Lạc Vân Hi đi lướt qua tới, ghé vào lỗ tai nàng, hạ thấp giọng: "Đã nghe chưa? Chính ta nói Trung Sơn Vương là ch, ngươi có thể làm gì được ta?"



"Ngươi, ta—— " Giọng nói của Đoạn Tâm Vũ không lưu loát như lúc trước nữa.



"Đi thôi." Lạc Vân Hi cười rất sung sướng, mắt đảo qua khuôn mặt không biết làm của nàng ta sao, trong môi phun ra lời nói lạnh lùng, "Cho dù ta nói một trăm lần, ngươi đi nói đi, Trung Sơn Vương cũng không tin ngươi." Nói xong, nàng thoải mái lui lại, kéo tay Tề Sính Đình: "Đi thôi."



Tề Sính Đình khó hiểu, muốn thảo luận nguyên nhân cùng chuyện này Lạc Vân Hi một chút, nhưng rõ ràng Lạc Vân Hi đối việc này không có hứng thú.



Đến khu nhà ở sau phủ, Tề Sính Đình lấy ra từ trong phòng ngủ một bao vải vàng đựng quần áo, hơi ngượng ngùng nói: "Mẫu thân ngươi chắc là luôn ghét ngươi, mới để cho ngươi mặc những bộ quần áo cũ kia. Ngày ấy sau khi dự tiệc quay ta đã làm hai bộ áo mới, ngươi thử xem!"



Nàng nói chuyện thẳng thắng, Lạc Vân Hi cũng không ghét, tay mở túi quần áo ra, bên trong có hai bộ quàn áo mới.



Một bộ là màu vàng nhạt có áo mỏng phối hợp với váy hoa sen Bạch Tú, một bộ là áo mỏng màu trắng phối với váy dài thêu hoa thủy tiên, đường thêu cẩn thận, tỉ mỉ tùng chút một, hoa thêu trông rất sống động, so với thêu thùa bằng máy móc ở hiện đại còn đẹp hơn.



Lạc Vân Hi cười nói: "Nghe nói nữ công của Tề tiểu thư nổi danh, không ngờ ta lại có vinh hạnh được ngươi tự tay may xiêm y cho."



Mặt Tề Sính Đình hơi đỏ lên: "Đều là hư danh người khác đồn thôi. Ngươi là ân nhân cứu mạng ta, ta vốn định làm để cảm ơn ngươi, bây giờ chúng ta lại là bạn tốt, sau này ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi."



Trong lòng Lạc Vân Hi cảm động nrrn không có cự tuyệt ý tốt của nàng, cầm quần áo, nói cám ơn.



Hai người cười nói đi ra phòng.



Lạc Vân Hi bỗng nhiên nói: "Người đi về trước đi, ta đi tiểu tiện cái đã."



Tề Sính Đình thấy nàng cố ý để cho mình đi trước, không tiện đi cùng nàng, nên đi trước.



Lạc Vân Hi lúc này mới nói: "Lương Diệp Thu, ngươi lén lút ở đây làm gì?"