Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 77: Đùa chết phế vật này




Edit: thu thảo



Màn đêm buông xuống, sắc trời dần dần tối, một tia sáng cuối cùng ở phía tây bầu trời cũng biến mất trong tầng mây.



Dạ Đô, đèn đuốc dày đặc như sao; bên tai, tiếng hoan hô và tiếng nói cười rất náo nhiệt.



Lạc Vân Hi ngồi ở một chiếc bàn vuông bên trong cùng quán, lặng im nhìn người chung quanh nói giỡn.



Bọn hắn đến từ tầng thấp nhất trong xã hội, chỉ mặc quần áo bằng vải thô, không có đồ trang sức quý giá, nhưng bọn hắn, cùng ngồi với bằng hữu, mang theo thê tử, trong lúc nói cười, giữa hai lông mày toát ra niềm hạnh phúc làm lây sang cả nàng, cũng làm lòng nàng đau nhói.



Có người thân, thật sự rất tốt!



Mà nàng, từ khi sinh ra, luôn chỉ có một mình, xuyên không tơi một thế giới xa lạ, cũng chỉ như cô hồn dã quỷ bình thường mà thôi.



Nàng thích náo nhiệt, không thích im lặng, thích người khác náo nhiệt, mà bản thân cũng chỉ có im lặng.



Náo nhiệt như vậy, không phải nàng có thể hòa mình vào được.



Tuy kiếp này nàng có nhà, nhưng đây là không phải là một gua đinh mà nàng khát vọng, ở đây dù tình thân hay gia đình nàng đều cảm thấy chán ghét, còn không bằng không có như kiếp trước.



May mà, còn có Tam di nương.



Nghĩ tới đây sắc mặt nữ tử dịu dàng, ấm áp hơn nhiều, quay đầu nhìn về phía Trung Sơn Vương.



Trung Sơn Vương ngồi ở đấy, hai tay đan lấy nhau, khửu tay chống trên bàn vuông, để chống cằm, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn bốn phía. Hắn chọn vị trí đối diện ngọn đèn, ánh nến trong suốt, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn bị một phần bóng tối che mất, thế cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn một phần mặt mũi hắn.



Dù vậy, cũng không phải bất kỳ người nào cũng nhận ra được đây là Trung Sơn Vương mặc thường phục, người đứng ở vị trí cao cao tại thượng như vậy, quả thực khá thần bí.



Dù không ai nhận ra hắn, Trung Sơn Vương vẫn hết sức không dễ chịu.



Một ánh mắt sáng quắc quét mạnh tới, hắn cũng lập tức cúi đầu. Lạc Vân Hi nhìn hắn, bất ngờ cười, hỏi: "Cửu Sát không tới sao?"



Trung Sơn Vương theo thói quen liếc mắt về hướng Cửu Sát đứng, nói: "Hắn không ăn."



Lão chủ cùng bà chủ một trước một sau bưng ba chén chao tới, bỏ lên trên bàn, cười nói: "Mời khách quan từ từ dùng."



"Ba chén?" Trung Sơn Vương ngạc nhiên.



"Cửu Sát không ăn, ngươi ăn luôn hai chén đi." Lạc Vân Hi đẩy hai chén chao lên trước mặt hắn, cười khanh khách nói.



"Khẩu vị của bổn vương không lớn như vậy!" Nhìn hai chén chao đang bốc hơi nóng, hắn mở miệng.



Lạc Vân Hi đạp hắn một cước dưới mặt bàn, thấp giọng nói: "Vẫn còn xưng bổn vương cơ đấy!"



Quả nhiên, một câu nói của Trung Sơn Vương vừa nói xong, chung quanh không thiếu ánh mắt tò mò nhìn về phía họ, hắn nhíu mày, không nói nữa, cúi đầu múc chao trong chén ăn.



Chao nhỏ, mềm nhũn, cắn trong miệng, nước ấm trao ra, cả miệng thơm ngát.



Đối với Trung Sơn Vương mà nói, chao này cũng không phải là loại ngon nhất, nhưng là một bữa tối có ấn tượng sâu nhất.



Hắn ưu nhã thổi hơi nóng đi, nhấp môi thử độ nóng, bờ môi khẽ cắn chặt chao, động tác không nhanh không chậm, cho tới khi ăn sạch bách hai chén chao, cuối cùng còn múc mấy muỗng nước canh thưởng thức.



Lúc nhìn Lạc Vân Hi, nàng tỉ mỉ nếm chao, ăn còn chậm hơn so với hắn, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía chỗ đông đang vui cười, trong mắt có sự cô đơn không nói ra được.



Tay Trung Sơn Vương nắm cái muỗng hơi run lên, ánh mắt lạnh lẽo vắng lặng như vậy, giống mình biết bao!



Biết bao nhiêu lần, hắn cũng ngu ngốc như vậy, nhớ kỹ một người không nên lo nghĩ...



Xem ra, bọn hắn đều là loại người trong trẻo nhưng lạnh lùng.



Lạc Vân Hi còn chưa ăn chao xong, đã có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, tiếng vó ngựa nện xuống mặt đất càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dày, tiếng xé gió gào thét, cuối con đường vài con ngựa không thấy rõ màu sắc chạy như bay tới, phá tan bóng đêm, cắt ngang ánh nến, người đi đường nhanh chóng tránh đi, sợ rước họa vào thân.



"Người nào mà phách lối như vậy?" Lạc Vân Hi châm chọc nói, nhìn ra phía ngoài.



"Rầm!" Một sạp hàng bán chè trôi nước đối diện bị móng ngựa mang theo gió mạnh làm lật ra, nước canh nóng bỏng giội về đường phố, bánh trôi vừa trắng vừa trơn lăn khắp nơi, chủ hàng bán chè trôi nước đau lòng hét to một tiếng.





Con ngựa đầu tiên kia đột nhiên dừng lại, chàng thanh niên trên lưng ngựa tay cầm roi, quay người nhìn thẳng về hướng người ông chủ kia rồi vung roi đánh tới.



"Gào cái gì gào!"



Giọng nói của nam tử tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn, lập tức liền khiến người khác cảm thấy khó chịu.



Đi theo phía sau hắn cũng có vài người cưỡi ngựa xông lên trước, mở một bức họa để trên tròn trước mặt ông chủ, lớn tiếng hỏi: "Từng thấy người này không?"



"Không, chưa từng thấy." Ông chủ bị người kia nắm chặt vai, làm gì còn dám cãi lại nữa chứ?



Bọn họ lại hỏi mấy người, đều nhận được câu trả lời là "chưa từng thấy", người thanh niên giơ roi ngựa lên, nói "Đi chỗ khác!" Móng ngựa lại tung lên lần nữa, chạy như bay tới hướng quán chao bên này.



Chủ quán chao và bà chủ không ngừng bận rộn chuyển sạp hàng tránh xa con đường.



Giọng nói không có bất kỳ tình cảm nào của Trung Sơn Vương vang lên: "Là Vinh Bân."



Lạc Vân Hi nhíu mày, Vinh Bân là ai? Họ Vinh, chẳng lẽ là —— "Người của Vinh gia sao? "



"Đó là người bên ngoại nhà ngươi, ngươi không quen biết sao?" Trung Sơn Vương liếc mắt nhìn nàng một cái, "Lẽ nào ngươi chưa tới nhà người thân sao?"



Lạc Vân Hi có chút buồn bực: "Đó cũng chẳng phải là người thân của ta!"




Trung Sơn Vương nhìn nàng thật sâu một cái, gật đầu: "Đúng vậy, ta quên, ngươi chẳng qua là một thứ nữ, không có thân phận gì, nhà người thân như hộ bộ thị lang này tất nhiên là ngươi không trèo nổi."



"Ta nói này, ngươi đừng có suốt ngày châm chọc, khiêu khích ta như vậy có được không?" Gân xanh trên trán Lạc Vân Hi nổi hẳn lên.



"Ta đâu có châm chọc, ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Trung Sơn Vương cười phá lên, "Lời ta nói cũng sự thật, lẽ nào ngươi không phải thứ nữ? Lẽ nào Vinh Bân không phải con trai của hộ bộ thị lang? Lẽ nào ngươi đã tới nhà hắn nhận người thân?"



Chính là bởi vì đó là lời nói thật, bị hắn nói toạc ra như vậy, Lạc Vân Hi rất khó chịu, khó chịu nhất là giọng điệu của hắn! Một cú đạp mạnh mẽ được gửi tới chiếc giày đen nhánh của hắn dưới bàn.



Trung Sơn Vương hít một hơi, mắng: "Ngươi, đồ không có lương tâm!"



Lạc Vân Hi hừ một tiếng, quay đầu, không phải nói nam nhân này trưởng thành trong chiến trường sao? Hán còn sợ nàng một cước này sao?



Trung Sơn Vương thấy nàng đắc ý vênh váo quay đầu, khóe mắt lại chứa đầy ý cười.



Vinh Bân cưỡi ngựa vọt tới, tay phải Lạc Vân Hi hơi di chuyển, rút đai lưng ra, tiện tay ném đi, đai lưng sát với mặt đất trượt về bên đường, con ngựa màu đỏ đạm kia rất hoàn mỹ, từ lúc bắt đầu chạy bốn chân đã rất có lực, dĩ nhiên là nó đã nhảy lên, vượt qua đai lưng.



Ánh mắt Lạc Vân Hi sáng ngời, đúng là một con bảo mã! Nhưng trên tay cũng không buông lỏng chút nào, cổ tay vừa nhấc, đai lưng đã cuốn lấy móng trước của con ngựa, kéo về sau, con ngựa không thu chân được, nâng cao móng trước, xoay vài vòng tại chỗ.



"A!" Một tiếng thét sợ hãi, Vinh Bân mặc áo đen lại bị ngã xuống khỏi ngựa lưng, "đùng" Một tiếng ngã trên mặt đất, đau đến thét lên.



Lạc Vân Hi thu hồi đai lưng, mở rộng tầm mắt, chỉ có ngần ấy kỹ thuật cưỡi ngựa, lại còn dám điều khiển con bảo mã này sao? Vừa rồi thấy hắn đánh ngựa chạy rất nhanh, cũng có chút dáng vẻ, không ngờ chỉ là trò mèo.



Trung Sơn Vương ở bên cạnh cười lạnh nói một câu: "Xích Điện Bôn Tiêu cũng là ngựa của hắn thì phải?"



"Xích Điện Bôn Tiêu?" Con ngựa này Lạc Vân Hi vẫn chưa từng gặp.



"Ừm." Trung Sơn Vương móc ra một thỏi bạc đặt lên bàn, cầm lấy tay nàng đứng dậy, Lạc Vân Hi hiểu ý, cùng hắn lui ra phía sau.



Nén bạc kia giá trị rất lớn, có thể ăn chao mấy năm, người bình thường đều sẽ không mang theo số bạc lớn như vậy bên người.



Bàn Trung Sơn Vương và Lạc Vân Hi ngồi không có người bên cạnh ngồi chung, ông chủ và bà chủ đặc biệt lo lắng chú ý đến bọn người Vinh Bân bên ngoài. Người trẻ tuổi ngồi gần nhất cách đó một bàn lặng lẽ thò tay tới.



Thế mà, hắn tay còn chưa động đến chỗ ngân lượng, cổ tay bỗng nhiên bị cái chủy thủ lạnh như băng chặt.



"Cũng không nhìn một chút xem đó là bạc của ai, ngươi nghĩ là mình có thể trộm sao?"



Giọng nói của Cửu Sát lạnh lẽo vang lên, lập tức được tất cả mọi người chú ý.



Sắc mặt người trẻ tuổi đỏ bừng lên, bỏ qua tay của nam tử kia, chạy như bay ra ngoài.



Ông chủ và bà chủ vô cùng vui vẻ, trong lòng chỉ nói không ngờ may mắn gặp đưuọc khách quý, vội vàng cất bạc đi.




"Bắt hắn lại!" Giọng nói tức giận của Vinh Bân vang lên.



Người trẻ tuổi còn chưa chạy vài bước, rất nhanh bị bắt lại.



"Ngươi lại dám giở trò với ngựa của bản công tử, ngươi có biết ta là ai không?" Vinh Bân giận đỏ cả hai mắt, sờ Xích Điện Bôn Tiêu từ trái qua phải, xem nó có bị thương không, đối với việc mình bị thương thì không để ý.



"Không phải ta, không phải ta!" Người trẻ tuổi vội vã kêu lên: "Ta chỉ muốn trộm tiền của người kia, là bọn hắn vứt, ta nhìn thấy nha đầu kia ném đi một sợi dây, sau đó đi cùng nam nhân kia, ta chỉ muốn trộm tiền của bọn hắn mà thôi."



Nói nhắc nhở đại gia trước mặt như vậy, hắn cũng phải thấp giọng khi nói chuyện.



"Hả, sao bọn hắn không còn ở đây?"



"Đi nhanh thật, cũng thật trùng hợp!"



"Theo ta nhìn thì bọn hắn không phải người thường, mặc quần áo chất lượng rất tốt, ăn chao xong cũng trả nhiều bạc như vậy, ông chủ này cũng kiếm được bộn tiền."



"Đúng vậy, ta không thấy rõ mặt nam tử kia ra sao, nhưng vẫn có thể cảm giác khí thế của hắn, đại khái là con nhà giàu trong kinh thành!"



Vinh Bân nghe vậy, lông mày vặn lại với nhau, lạnh lùng hỏi: " Một nha đầu vứt dây lưng sao, không phải nam nhân kia à? nha đầu đó đâu?"



"Là nha đầu kia, ta vốn là là trộm, đang muốn trộm đồ của bọn hắn, thì thấy chuyện này, nhưng ta không biết bọn hắn." Người trẻ tuổi khóc không ra nước mắt.



Hắn vốn không biết nha đầu kia vứt dây lưng làm gì, cũng không quan tâm, bây giờ mới phản ứng lại.



Vinh Bân không nhìn hắn nữa, lạnh mặt quát lên: "Người đâu, tìm ra hai người kia cho ta!"



Mấy tên thị vệ sau lưng lập tức hành động.



Ông chủ và bà chủ vì bị dọa sợ mà sắc mặt trắng bệch.



Bất chợt, một tiếng cười "khanh khách" từ chỗ tối truyền tới, Lạc Vân Hi không nhanh không chậm đi ra, giọng nói mềm dẻo: "Biểu ca, ngươi đang tìm ta sao?"



Vinh Bân kinh ngạc, nheo mắt nhìn thiếu nữ vừa bước ra.



Dáng người gầy yếu, khoảng 12, 13 tuổi, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, thanh lệ vô cùng, nhất là cặp mắt kia, dù cho đại biểu muội là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Dạ quốc, ánh mắt cũng không trong suốt óng ánh như nàng.



"Chính là nha đầu này!" Người trẻ tuổi kêu lên.



Vinh Bân nhìn nàng chằm chằm, không thể tin được hỏi: "Ngươi là Lạc Vân Hi?"



Lạc Vân Hi dám nói chuyện với hắn như thế sao? Trước đây nàng gặp hắn thì y như chuột thấy mèo, chỉ lo tâm trạng hắn khó chịu, sẽ ném nàng vào hồ nuôi cá cảnh.



Việc này, hắn cũng đã làm.




"Đúng vậy, biểu ca, Xích Điện Bôn Tiêu thật sự là ngựa tốt, không biết huynh có được từ đâu?" Ánh mắt Lạc Vân Hi sáng quắc bắn về con ngựa quý giá kia.



Dạ Ngọc Sư Tử của Trung Sơn Vương cũng rất tốt, nhưng nàng thích con ngựa đỏ như lauwr này hơn, đủ chói mắt, đủ xuất sắc!



Sắc mặt Vinh Bân lập tức thay đổi, quát lên: "Nha đầu bẩn thỉu, sao dám nói chuyện với bản công tử? Ngươi lại còn dám hỏi con ngựa này từ đâu ra, ta thấy ngươi ở Dương Thành ba năm đầu óc có vấn đề rồi phải không?"



Lạc Vân Hi nhíu mày, vừa rồi nàng vì Vinh Bân ra tay hại người mà làm hắn ngã ngựa, không hề để ý, lại không nghĩ rằng hắn ghét mình như vậy.



Ha ha, cũng phải thôi, người của Vinh gia còn thù hận nàng ấy chứ.



Vậy nàng càng không cần khách khí với bọn họ làm gì.



Người chung quanh cực kỳ kinh ngạc, Lạc Vân Hi? Nha đầu này lại chính là phế vật của Lạc phủ sao? Chuyện nàng là phế vật ai cũng biết, chỉ là có ít người nhìn thấy khuôn của nàng thật sự, lập tức mọi người không ngừng đánh giá Lạc Vân Hi.



Trung Sơn Vương đứng trong bóng tối, sắc mặt tái xanh, chẳng qua Lạc Vân Hi không cho hắn ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể đứng yên không nhúc nhích.



Khóe môi Lạc Vân Hi nhếch lên một độ cong nhất định, chậm rãi đi về hướng Vinh Bân, miệng lại nói: "Biểu ca —— "



"Ta nhổ vào! Ai là biểu ca ngươi! Không thấy xấu hổ sao?" Vinh Bân chê bai, một mặt xoa bả vai bị đau, một mặt nói: "Các ngươi đều nhu hết rồi sao? Bắt con nha đầu không biết tốt xấu này lại cho ta, ta muốn đáp nàng từ trên lưng ngựa xuống bảy lần tám lần!"




Chân Lạc Vân Hi vốn còn đang đi về trước, sau khi nghe đến lời này hơi dừng lại, nụ cười trên khóe miệng trở nên quỷ dị, trong nháy mắt, hóa thành vẻ mặt sợ hãi, lui về phía sau: "Không muốn, ta không muốn té từ trên lưng ngựa xuống, ta sợ ngựa nhất, ta không cần ngồi đến trên lưng ngựa!"



Trán Trung Sơn Vương đen lại, nếu như không phải hiểu rõ Lạc Vân Hi, hắn chắc chắn cũng bị nàng lừa!



Cửu Sát sau lưng liền le lưỡi: "Gia, Lạc tiểu thư là hồ ly biến thành, không phải người phải không? Nàng quá giảo hoạt rồi!"



Được tận mắt thấy tối đó Lạc Vân Hi điều khiển gia xe ngựa, vào lúc này lại nhìn nàng mặt đầy vẻ sợ hãi, hắn thật sự là có thêm kiến thức.



Huyết Ưng ở chỗ tối không biết cũng đi ra khi nào, khẽ cười: "Hồ ly biến thành sao? Lòng của nam nhân có thể dễ dàng bị hồ ly quyến rũ nhất nhất, nhất là nam nhân đã có chủ, dễ dàng bị câu đi nhất."



Trung Sơn Vương nghe vào lại đặc biệt chói tai, trong mắt xẹt qua ý lạnh, giọng nói lạnh như băng: "Huyết Ưng, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, cút xa một chút!"



Huyết Ưng cười, không quan tâm chút nào, lui xuống.



Sắc mặt Cửu Sát khó coi nói: "Gia, Huyết Ưng nói tới cũng không phải người...người đừng như vậy."



Trung Sơn Vương trầm giọng quát nói: "Ngươi cũng cút cho ta!"



Cửu Sát không giải thích được vì sao mình bị đuổi đi, Huyết Ưng cười nói: "Ta nói ngươi nghe này, trái tim chủ tử đã bị hồ ly tinh cướp mất rồi, ta chưa nói gì khác cả, trời xanh minh giám."



"Huyết Ưng, ngươi đừng gây sự. " Cửu Sát khuyên nhủ.



Lạc Vân Hi người là rất được, có dũng có mưu, mấy lần trước, Huyết Ưng cũng không thấy bản lĩnh của nàng, nếu hắn có thêm chút kiến thức, có thể sẽ không quá nhằm vào Lạc Vân Hi!



Hơn nữa, chủ tử có thêm một cô gái cũng chẳng phải chuyện xấu mà.



Nam nhân, nên tam thê tứ thiếp, không phải sao?



Huyết Ưng không nói gì, nhàn nhạt đáp: "Ta còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, đi trước, ta sẽ để Phi Vũ tới." Nói rồi không một tiếng động biến mất tại chỗ.



Cuộc đối thoại của bọn hắn nói rất nhỏ, cũng không có ảnh hưởng đến bên này.



Vinh Bân thấy Lạc Vân Hi bị doạ lùi bước lại, rất thoải mái, ai cũng có tâm lý này, kẻ địch sợ gì nhất, lại càng muốn dùng thứ này để đối phó nàng. Nhất thời không suy nghĩ nhiều như trước muốn Lạc Vân Hi ngồi lên con ngựa này.



Lúc này, hắn khẽ quát một tiếng: "Mang nàng lên trên lưng ngựa đi!"



Mấy tên thị vệ phía sau cười lạnh tiến lên, dường như muốn nhìn thấy trò đặc sắc sắp diễn ra.



"Không cần, ta không cần ngồi lên lưng ngựa, ta không nên tới gần ngựa!" Lạc Vân Hi hoảng sợ kêu to.



Những người bên cạnh đều có chút không nhìn nổi, cảm thấy hơi quá đáng! Tuy thanh danh của phế vật Lạc gia không tốt, nhưng Vinh Bân này cũng có gì tốt đâu? Bắt nạt một thiếu nữ chưa trưởng thành hư vậy, quả nhiên là đáng ghét!



Chỉ là, đối mặt với một đám thị vệ đeo đao, không ai có dũng khí đứng ra.



Những thị vệ này tưởng rằng nhấc Lạc Vân Hi lên là chuyện dễ dàng, không ngờ tới tiểu nha đầu này cực kỳ quật cường, thân thể gầy yếu còn cực kỳ linh hoạt, bắt mấy lần đều không thể giữ chặt.



"Một đám ăn hại!" Vinh Bân tức giận chửi nhỏ một tiếng, nhanh chân tiến lên, "Tránh ra, để ta!"



Một cánh tay của hắn liền kẹp chặt cánh tay Lạc Vân Hi, "kéo" nàng đến cạnh Xích Điện Bôn Tiêu, giày đạp vào bàn đạp, trước tiên lật cả người lên lưng ngựa, rồi mới tơi Lạc Vân Hi.



Bọn thị vệ cảm thán không thôi, công tử đúng là công tử, vừa ra tay là không người nào có thể địch lại!



Lạc Vân Hi vốn muốn chờ đến khi hắn tự động thủ, cho nên mới tương đương phối hợp. Vừa ngồi lên lưng ngựa, lập tức thoải mái tinh thần. Nàng rất thích ngựa, thuần phục ngựa là kỹ thuật không thể thiếu được đào tạo trong tổ chức, không biết bao nhiêu lần, nàng phóng ngựa tại thảo nguyên mênh mông bát ngát, cất giọng ca, cảm giác kia tương đối vui vẻ, thoải mái!



Cho nên, tuy là bị Vinh Bân ép lên ngựa, nhưng nàng lại không ngừng cảm ơn hắn trong lòng.



Trở tay kéo giây cương, nàng dùng hai chân kẹp vào bàn đạp, rồi kẹp chặt chỗ mềm mại nhất ở bụng ngựa, Xích Điện Bôn Tiêu hí dài một tiếng, chạy như bay ra ngoài.



Bọn thị vệ chỉ nghe được tiếng thét của Lạc Vân Hi xuyên qua bóng đêm, thoải mái cười ha hả.



Vậymà, công tử lại muốn chơi lớn một chút, còn muốn mang phế vật này ra ngoài thành chơi, đã như vậy, bọn hắn cũng không lo lắng, chờ chủ nhân đùa chết phế vật này rồi mới tìm người cũng không muộn. Bọn hắn đi tới chỗ quán chao, kêu lên: "Cho mấy bát chao!" Ngồi một bàn cười hi hi ha ha.



Trung Sơn Vương đã sớm không còn thấy nữa, trong bóng tối, một tuấn mã như tuyết đuổi theo Xích Điện Bôn Tiêu.