Lạc Vân Hi nghe vậy, lập tức cười hỏi: "Có thật không? Ngươi có thể thay ta làm chủ từ hôn với Lương Diệp Thu sao?"
Đoan Mộc Triết im lặng một chút nói: "Ta sẽ nghĩ cách."
Xe ngựa đi không nhanh không chậm, một người cởi ngựa từ hoàng cung chạy như bay đến, đến trước xe ngựa thì dừng lại, hướng vào trong bẩm: "Điện hạ, mọi người ở Lạc phủ đang ở trước cửa cung chờ Lạc tiểu thư."
Đoan Mộc Triết nhìn qua màn xe bị gió nhẹ thổi, nhìn về cửa cung nguy nga phía xa, chân mày cau lại cực nhanh, quay đầu lại nói với Lạc Vân Hi: "Hi Nhi, sợ là không có gì để nàng tới đó rồi."
Lòng Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, mở miệng cười nói: "Lạc Phi Dĩnh không có ở đây, ngươi sợ cái gì?"
Đoan Mộc Triết có vẻ tương đối lúng túng, bất đắc dĩ nhìn nàng, thở dài một tiếng, liền thò tay sờ lên mái tóc dài của Lạc Vân Hi, "Hi Nhi, có một số việc, ta thân bất do kỷ. Ta đã từng đồng ý với nàng, không sẽ lấy Lạc Phi Dĩnh. Nàng yên tâm là được."
Lạc Vân Hi tránh khỏi hắn tay, mặc kệ trước kia nàng là nghĩ như thế nào, nàng bây giờ, cần cả đời một đôi mà thôi.
Nàng muốn hỏi Đoan Mộc Triết hắn có thể không thể làm được không. Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt đầy quan tâm lo lắng của hắn, lời đến khóe miệng lại nuốt vào.
Hình như, như vậy là quá đường đột...... nàng đối với hắn, cũng không quen thuộc như vậy.
Nhưng nàng biết, trái tim của mình đối với hắn có một sự gần gũi rất tự nhiên.
Lạc Vân Hi vén rèm lên, nói: "Vậy ta đi đây."
Đoan Mộc Triết cũng nhảy xuống xe ngựa theo, nói: "Ta sẽ sai Lưu Quang bảo phu xe của nàng đánh xe ngựa tới đây, bọn nàng sẽ ngồi chiếc xe ngựa kia đi."
"Được." Lạc Vân Hi đứng ở bên đường.
Đoan Mộc Triết ngắm nhìn nàng thật lâu, một lần rồi lại một lần, trong ánh mắt tràn ngập rất nhiều tia phức tạp, khổ sở, tức giận, cuối cùng, hít sâu một hơi, hắn xoay người lên xe ngựa.
Đoàn người rời đi.
Lạc Vân Hi cẩn thận đánh giá cách xây dựng nội thành Dạ thành.
Chỉ một lát sau, A Đại quả nhiên đánh xe ngựa tới, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi có sự sợ hãi vô hạn.
Hắn không biết, Tam Tiểu Thư này vậy mà còn có thể thuần phục ngựa dễ dàng hơn so với mình!
Lạc Vân Hi cười với hắn một tiếng, ngồi lên xe ngựa, "kẽo kẹt" một tiếng, thân thể chợt rơi xuống dưới.
Nàng vội vàng cầm thành xe, giữ vững thăng bằng.
Thì ra là vừa rồi ngựa bị điện khiến buồng xe bị trọng lực đè sắp rách bể, lập tức rách ra.
Lần này bị tác động, dây thừng kéo xe khiến vết thương của con ngựa bị tác động, nó kêu rên một tiếng, ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
A Đại vội vàng nhảy xuống, trên mặt đầy lo lắng, "Tiểu thư, xe ngựa này và ngựa cũng không được, vào lúc này cách cửa hoàng cung còn có mấy ngàn mét! Xem ra, chỉ có chờ xem có chiếc xe nào đi qua tiện thể để ngài đi nhờ họ vậy."
Khóe miệng Lạc Vân Hi co rút, cũng chỉ đành gật đầu một cái, đứng ở dưới tán cây tránh ánh mặt trời chói chang mùa hạ.
Đợi không bao lâu, liền có lượng lớn bụi mù tự xa mà cuồn cuộn bay tới gần.
Vô số người cưỡi ngựa đỏ thẫm đạp bụi mà đến, người áo đen trên ngựa, mang cung tiễn bạc, thắt lưng có đeo lưỡi kiếm mỏng, sắc mặt nghiêm trang, mọi người hơi cong eo, mặc cho gió thổi lưng áo.
Trong đó có một người cưỡi trên một con Bạch Mã, bộ áo bào tím cao quý theo gió nâng lên thành hình vòng cung, mái tóc đen nhánh ở bên trong chiếc mũ tím, che trên khuôn mặt, da thịt Như Ngọc, con mắt híp lại, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh nhạt, cổ tay cầm cây roi màu đen, ánh mắt như điện, chính là Trung Sơn vương.
Một nhóm người đạp tung bụi mù, chạy qua trư