Edit: _QiuYue_
Trì Ưng Dương vừa mới xuống núi, đã 300 năm chưa từng gặp qua bạc, bị đồng tiền làm khó dễ, nay thoáng cái nhìn thấy 30 lượng bạc, niềm vui sướng tựa như thủy triều hoàn toàn chiếm trọn nội tâm Trì Ưng Dương.
Hiện tại Trì Ưng Dương đang khoái trá mặc sức tưởng tượng cuộc sống hắn dẫn các đồ đệ nhỏ của mình mỗi ngày ăn cơm, có tiền ăn đậu hũ hoa, được bận quần áo mới, hắn đi lại đặc biệt nhẹ nhàng theo chân trưởng thị vệ đến thư phòng của Lão Vương gia.
"Đang ở bên trong đó." Trì Ưng Dương nhận được tiền trinh(*), khóe môi nhếch lên mãi không đè xuống được: "Hoặc là ngươi phá cửa thư phòng đi, hoặc là Lão Vương gia đến mở cửa."
Trưởng thị vệ cau mày nói: "Không có khả năng ở đây, sáng nay Lão Vương gia đã đọc sách ở đây."
Trì Ưng Dương phản bác: "Chính vì các ngươi nghĩ không có khả năng cho nên mới không cách nào tìm được đó."
Trưởng thị vệ chỉ còn cách hồi bẩm với Lão Vương gia, ông ta nhanh chân chạy tới, liếc mắt nhìn Trì Ưng Dương một cái rồi một thân một mình vào thư phòng. Ông ta vừa vào liền đóng cửa thư phòng ngay lập tức.
Lão Vương phi sau đó cũng tới, bà đi tương đối gấp gáp, nha hoàn bên người phải đỡ thật chặt. Lão Vương phi chống gậy đứng trước cửa thư phòng, ánh mắt tràn đầy sự cầu khẩn.
Trì Ưng Dương nhìn bà vài lần, nói rằng: "Mẫu thân An Nam Vương à con trai bà vẫn còn sống, bà đưa cho ta bát tự cùng tên của ngài ấy thì ta có thể tính chuẩn xác vị trí ngài ấy đang ở, để có thể sớm ngày đón người trở về."
Lão Vương phi nghe vậy quay đầu qua đây, đưa mắt nhìn trên xuống đánh giá người, môi mỏng mấp máy, nói khẽ: "Tiểu tử, dung mạo ngươi cũng ổn, đừng lừa gạt bà già đây chứ."
Bình thường nếu người khác không nghe hắn cũng không tích cực cho quẻ như vậy nhưng hiện tại thì khác Trì Ưng Dương nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ bản thân: "Ta không có lừa gạt bà, An Nam Vương còn sống, bà xem đi, nội gián nhà các người cũng là ta bắt được, tiểu thế tử cũng là ta chỉ đường tìm, đứa bé trong bụng Vương phi là nam hay nữ ta đều nhìn ra được, không phải là lừa gạt bà."
Lão Vương phi nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu: "Lão Vương gia nói, nếu không phải ngươi là đồng lõa, làm thế nào biết được nhiều sự tình như vậy."
Trì Ưng Dương: "..."
Lão Vương phi lại nói: "Thế nhưng nể tình ngươi cuối cùng có chút lương tâm, Vương phi cũng sắp sanh, chúng ta cũng không muốn tạo nhiều tội ác, nếu tiểu thế tử bình an vô sự, chúng ta sẽ châm chước mà bỏ qua cho ngươi."
Trì Ưng Dương: "... Ta là người tu đạo, nào phải kẻ đồng phạm, ta biết xem bói, tìm người tìm vật đối với ta mà nói là điều đơn giản."
Nhưng những lời này vào tai Lão Vương phi là biết bao hờ hững dối trá. Lão Vương phi chẳng hề để ý mà nở nụ cười: "Con ta mất tích đã tròn tám tháng, trong khoảng thời gian này có vô số đạo sĩ hòa thượng tìm đến cửa nào làm pháp sự, chiêu hồn, tìm tung tích của nó, nhưng đều không thu được gì. Bọn họ ai cũng nhìn lớn tuổi hơn ngươi, thế mà đến bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác, ngươi còn trẻ tuổi như vậy làm sao có thể lợi hại hơn bọn họ cho được."
Trì Ưng Dương: "Ta đã hơn 300 tuổi rồi!"
Lão Vương phi cười khúc khích, rõ ràng bà không hề tin. Bà khuyên nhủ: "Tuổi ngươi còn trẻ, lớn lên lại anh tuấn, nếu còn chút lương tâm, bà lão ta khuyên ngươi nên nhanh quay đầu là bờ, về với chính đạo, đừng có tiếp tay làm loại chuyện hại người này nữa."
Trì Ưng Dương: "..."
Thôi quên đi, đạo pháp phải dựa vào tự nhiên.
Trì Ưng Dương thầm nghĩ quên đi, Lão Vương phi thì trầm mặc một lúc, hai mắt to tròn ngầm mang ý mong đợi mà nhìn hắn, cặp mắt hơi đục chứa đầy sự không cam lòng: "Ta không thể tin được nhất là một người trẻ tuổi chưa từng gặp mặt mà nhất là hắn còn có hiềm nghi là đồng phạm của kẻ xấu."
Trì Ưng Dương bất lực nói: "...Ta không phải đồng phạm, nếu không ta làm một cái phép tiên cho bà xem có được không."
Lão Vương phi lắc đầu, bà nói: "Không cần, ý ta đã quyết, ta muốn gặp lại con trai, cho dù là bị lừa cũng được, chỉ cần có một chút hi vọng ta cũng không muốn buông tha. Ngươi nói con ta còn sống, ngươi cũng có thể xem bói tìm người, có thật vậy chăng?"
Tâm nguyện của người mẹ to lớn bậc này khiến Trì Ưng Dương tha thứ cho sự xoắn xuýt khi nãy của bà, hồi đáp: "Đương nhiên là thật, việc tìm người chính là nghề của ta."
Lão Vương phi lại hỏi: "Có thể xác định vị trí cụ thể không? Không phải là hướng đông, đông nam hàm hồ như vậy mà cụ thể chính xác hơn."
Trì Ưng Dương đáp lời: "Có thể."
Lão Vương phi mấp máy môi, cuối cùng cũng nói ra tên và bát tự của đứa con trai số khổ của mình. Vì cẩn thận, Trì Ưng Dương còn lấy ra Thái Ất Cửu Cung Phi Tinh la bàn mà sư phụ đã trao cho mình, nhìn một chút, hắn lại hỏi bà bản đồ và bút."
Bản đồ được đưa tới rất nhanh, Trì Ưng Dương vẽ một vòng tròn nhỏ chỉ một huyện nhỏ ở phía nam nước Ninh, Lão Vương phi vừa nhìn thấy nhân tiện nói: "Đây chẳng phải là nơi lưu đày của tù nhân hay sao."
Trì Ưng Dương nói: "Mạng của ngài ấy có kiếp nạn này, hẳn là dáng dấp ngài ấy trông giống tên tù nhân bị lưu đày nào đó nên nửa đường đã bị đánh tráo. Bà vẫn nên nhanh chóng cho người cùng đại phu đi giải cứu con trai mình thì hơn, tình huống thân thể của ngài ấy không được tốt cho lắm đâu."
Chắc hẳn là trúng độc câm, dung mạo cũng bị hủy hoại.
Theo thời gian An Nam Vương gia bị lưu đày, việc hoán đổi người này đã khiến An Nam Vương gia bị câm và hủy dung chịu hết khổ cực, Vương phủ không tìm được người chẳng còn cách nào khác phải thỉnh sắc phong con trai nhỏ của ngài thành tiểu thế tử.
Ác hơn nữa chính là người ta còn muốn làm cho tiểu thế tử mất tích, chẳng những thế còn muốn hãm hại luôn cả An Nam Vương phi cùng đứa trẻ chưa chào đời trong bụng nàng.
Lúc này Lão Vương gia cuối cùng cũng mang tiểu thế tử trong thư phòng đi ra.
Lão Vương phi vừa thấy nhóc liền nhào tới người bé, dùng khăn tay lau bụi lấm lem trên mặt. Lão Vương gia thấy thế "Hừ" một tiếng, bực tức nói: "Tự con nói đi, tại sao trốn trong thư phòng lâu như vậy?"
Tiểu thế tử nho nhỏ dùng 2 tay áo che mặt mình, cảm thấy thẹn nói: "Mai tỷ tỷ nói muốn chơi trốn tìm cùng con, bởi vì con chiếm vị trí thế tử của cha nên cha mới không thể về. Mai tỷ tỷ có thể làm phép tiên, nếu không tìm thấy con thì nội trong hôm nay cha có thể quay về nhà rồi, nên con mới trốn ở mật thất trong thư phòng. Nhưng mà --- Oaaa huhu --- con bị tìm ra rồi, cha sẽ không quay về được nữa ---"
Lão Vương phi vừa nghe, bà liền ôm chặt cháu ngoan của mình vào ngực, tay bà không ngừng vuốt ve đầu của tiểu thế tử. Lão Vương gia nhất thời nói không nên lời nào chỉ đành trừng mắt.
Trì Ưng Dương ngồi xổm trước mặt tiểu thế tử mỉm cười nói: "Cha của đệ có thể trở về đó, ta đã làm phép rồi."
Tiểu thế tử nghe vậy liền ngừng khóc, hai mắt ướt nhẹp nhìn hắn, hỏi han chân thành: "Ca ca, huynh lớn lên thật đẹp mắt, huynh là thần tiên sao?"
Trì Ưng Dương suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "So với thần tiên thì còn thiếu một chút."
Lão Vương gia: "!!!"
Lão Vương gia đang muốn sai người bắt cái tên lừa trên gạt dưới, nói dối trẻ con này nhưng Lão Vương phi nhanh hơn đã dùng ánh mắt ngăn chặn hành động của ông.
Lão Vương gia: "..."
Lão Vương phi vỗ vỗ vai của tiểu thế tử, bà hỏi Trì Ưng Dương: "Cảm tạ sự giúp đỡ của tiểu thần tiên, nếu có thể tìm được tung tích của cha tiểu thế tử, ta nhất định đền đáp hậu hĩnh, không biết ngài đây muốn thu bao nhiêu tiền quẻ?"
Trì Ưng Dương nghe xong vui mừng rạo rực giơ tay phải vươn ra năm ngón đáp: "Muốn năm lượng bạc."
Tiểu thế tử vốn có thể mất mạng thời điểm Vương phi bị hại, thừa dịp trong phủ hỗn loạn mà bị sát hại. Tiểu thế tử nhỏ như vậy cùng với Vương phi và tiểu thư còn nằm trong bụng mẹ ba mạng người, tiền thù lao là ba mươi lượng bạc.
An Nam Vương gia thì khác, ngài ấy chỉ là mất tích mà thôi vẫn còn sống, lấy năm lượng là được rồi.
Trì Ưng Dương cảm giác mình ra giá quá tốt nhưng mà vẻ không thể tin tưởng được của Lão Vương phi lại hiện lên trên mặt bà.
Chỉ chỉ muốn có từng đó sao?
Mất nhiều thời gian tìm người trong Vương phủ thế mà chỉ tốn có năm lượng bạc?
Có phải hắn không đáng tin cho lắm không?
Trì Ưng Dương thấy vẻ mặt đó của bà liền dò xét nói: "Tiền thù lao như vậy hẳn là hợp lí đúng chứ?"
Lão Vương phi hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng gật đầu: "Hợp lý."
Lão Vương gia: "..."
Được rồi, Vương phi nhà ông lại bị gạt, nhưng mà lần này bị gạt chỉ là năm lượng bạc.
Trì Ưng Dương lại nói: "Được rồi, ta lại tặng cho Lão Vương gia một câu, ta chỉ muốn thêm ba phần bánh Hạnh Hoa làm thù lao."
Lão Vương gia: "Thôi, thôi ta không muốn nghe, bánh Hạnh Hoa ngươi muốn thì cứ lấy."
Lão Vương gia quả thật rất muốn may cái miệng của Trì Ưng Dương lại cho rồi.
Ông đoán được, cái chuyện hắn muốn nói chính là cái chuyện Trì Ưng Dương đã đề cập khi ở Tàng Thư Các, chính là cái chuyện thận hư của ông!!!
Đúng vậy, Lão Vương gia đoán trúng rồi, Trì Ưng Dương là một đạo sĩ tốt có trách nhiệm, nhận thù lao thì sẽ trả quẻ, hắn nói rằng: "Ta mà đã thu thù lao thì ắt phải nói, Lão Vương gia ngài miệng cọp gan thỏ, bình thường dùng thuốc sói cao hổ gì đó cùng với chuyện phòng the quá độ, nay tiểu thiếp đã bị bắt giam không còn ai tiếp tục dùng thuốc với ngài nữa nên thân thể chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Trong nửa tháng, Lão Vương tất bị ảnh hưởng tốt nhất nên tìm đại phu nam khoa khám xem."
"..." Lão Vương gia thật sự thật sự không muốn nghe, càng không muốn Trì Ưng Dương nói ra trước mặt mọi người như vậy!
Trì Ưng Dương mặc kệ, Lão Vương gia vốn không tôn trọng mà còn vô lễ với hắn, đương nhiên hắn phải có gì nói đó rồi!
Nhá nhem tối, Trì Ưng Dương vui vẻ cầm ba mươi lăm lượng bạc và một hộp gỗ chứa bánh Hạnh Hoa rời khỏi Vương phủ.
Phía sau vẫn còn truyền đến tiếng mắng chửi cao vút của Lão Vương phi và tiếng Lão Vương gia "ai da, ai da" kêu la thảm thiết.
Trì Ưng Dương nghe tiếng thét thảm khốc của ai kia mà tâm tình khoái trá vô cùng, hắn ngâm nga vài bài hát, tiện đường ghé nhận tiền thưởng của quan phủ rồi mới về nhà tranh.
Vừa nhìn thấy nhà tranh nụ cười của Trì Ưng Dương vụt tắt.
Hai đồ đệ nhỏ nhu thuận khả ái nghe được sư phụ trở về đều chạy ra đón hắn. Đại đệ tử Trì Cẩn Ngôn thấy sắc mặt sư phụ không tốt nhỏ giọng nói: "Sư phụ ơi, có bị đuổi ra ngoài cũng không sao, bọn con đã hỏi thăm thôn dân ở gần đây rồi họ nói chúng ta có thể đi đào đậu phộng cùng bọn họ để ăn."
Trì Ưng Dương đau lòng nói: "Không phải, con đừng lo lắng việc ăn uống, đậu phộng có thể mua, sư phụ kiếm được tiền."
Đệ tử nhỏ Trì Thận Hành không nhìn được, nhưng từ giọng nói của sư phụ bé có thể đoán được một hai: "Sư phụ gặp chuyện buồn gì hay sao, không sao đâu ạ, chuyện gì chúng ta cũng có thể vượt qua được hết."
Trì Ưng Dương che mặt nói: "Đúng thế, cái gì cũng có thể vượt qua được, tốt xấu gì sư phụ cũng kiếm được bạc để mua đồ ăn và quần áo."
Thế nhưng, hắn quên béng tiền để mua phòng ở rồi!!!
Trước đây phải cùng các đồ đệ nhỏ nhà mình sống trong nhà tranh ở ngoại ô, chẳng phải vì bản thân hắn không có tiền mua nhà, à không ngay cả tiền thuê một căn phòng nhỏ cũng không có nữa là.
Khi trước còn tu luyện, hắn vẫn luôn ở trong đạo quán, chưa bao giờ cân nhắc đến việc phải mua nhà ở.
Trở về thấy gian nhà tranh rách nát mình đang ở, Trì Ưng Dương mới nhớ ở đây dù là một căn nhà nhỏ cũng phải tốn hơn một ngàn ba trăm lượng một gian.
Còn muốn thuê nhà thì 30 lượng này chỉ đủ thuê hai tháng.
Nhưng mà cái loại cho thuê ngắn hạn như này rất hiếm, người bình thường đều phải thuê dài ngày hơn.
Tại sao tiền phòng ở lại mắc như vậy hả trời!
Ở đây là phía nam, chiến tranh hiếm khi lan đến tận đây, thổ nhưỡng khoáng vật dồi dào, tương truyền mười năm trước Bắc Quốc xâm lấn, hoàng đế suýt chút đã dời đế đô đến đây, đủ để thấy được sự trù phú của nơi này, nên giá cả phòng ốc cũng cao.
Trì Ưng Dương đương nhiên không kham nổi, nếu đưa hai đồ đệ đi ăn nhờ ở đậu đạo quan cũng được nhưng căn bản hắn không muốn, tự mình làm chủ vẫn tốt hơn bao nhiêu.
Thế nhưng bạc của quý nhân làm gì dễ kiếm như vậy, một mạng người 10 lượng bạc, chí ít phải cứu được một trăm ba mươi người mới đủ tiền mua một phòng.
Còn cách nào nữa đâu, chỉ có thể tiếp tục cố gắng kiếm tiền thôi!
Mong đến lúc đó tiền phòng ở không tăng quá nhiều.
Trì Ưng Dương không nói nguyên nhân việc không đủ bạc để mua phòng ngói ở cho các đồ đệ, hẳn chỉ đem hộp gỗ của An Nam Vương phủ đặt lên bàn, hắn cười tươi híp mắt nói: "Ăn đi, đây là thức ăn sư phụ lấy được từ nhà giàu đó, mỗi người một phần nha."
"Sư phụ cực khổ rồi." Cẩn Ngôn cùng Thận Hành vô cùng cảm động, hai đứa bé vẫn còn nhớ như in trong lòng việc lúc sáng sư phụ bị người ta đuổi khỏi Vương phủ.
Sư phụ quá khó khăn rồi. TAT
Thầy trò ba người trong cái khổ có cái vui mà ăn đồ ngon, buổi tối đến rốt cục cũng được ăn thịt như ý nguyện.
Trì Ưng Dương nhìn hai đồ đệ nhỏ nhà mình sướng rơn ăn thịt ăn bánh, tấm lòng người cha già cảm thấy rất là thỏa mãn.
Ăn uống no đủ, Cẩn Ngôn cùng Thận Hành lại chăm chỉ học tập tâm pháp của phái Diễn Nhất, phối hợp tâm pháp cùng với chú pháp gia trì, luyện thêm võ công, hai đạo sĩ nhỏ tự nhủ với lòng sẽ học tập đạo thuật cho thật giỏi để tương lai có thể cùng gánh vác với sư phụ.
Ngày thứ hai.
Có tiền rồi Trì Ưng Dương vui sướng dắt hai đồ đệ đi ăn điểm tâm sáng.
Hôm nay họ ăn đậu hũ hoa, nhưng mà nó khác trước kia rồi không còn như 300 năm trước giá 5 đồng tiền nữa mà là 10 đồng một chén! Mắc gấp đôi đó!!!
Trì Ưng Dương cũng muốn tăng phí coi bói thì nghe được đám người đang ăn đậu hũ mồm năm miệng mười buôn chuyện hôm nay có bảng vàng mới:
"Nghe nói gì chưa hoàng thượng đã kén rể cho Tam Vương gia rồi đó! Bất luận là thân phận gì miễn là người có nhan sắc khắp cả nước đều có thể ứng tuyển làm vị hôn phu của Tam Vương gia."
"Đợi chút, ta chưa hiểu lắm, kén rể cho Tam Vương gia? Ngài ấy là song nhi sao?"
"Tam Vương gia ngươi không biết nhưng Trấn Quốc tướng quân ngươi chắc biết đúng chứ! Chính là việc mười năm trước khi Bắc Quốc tấn công xâm lược, hoàng thượng bị ép dời đô xuôi phương nam, người người chạy nạn nhiều vô số kể, nhưng ngài ấy thân là song nhi đã dũng cảm tòng quân, phản công lại kẻ địch, đánh cho quân địch tan tác không còn manh giáp, là Lăng đại tướng quân tiếng tăm vang dội đó!"
"Chà tiếng tăm Lăng đại tướng quân hiển hách suýt chút ta quên người ta là song nhi. Ngài ấy vì nước Ninh chinh chiến khắp nơi nhiều năm như vậy, hoàng thượng vì y kén rể cả nước cũng là chuyện tốt mà thôi."
"Không biết Lăng đại tướng quân thích người như thế nào, theo lý mà nói trong quân doanh có nhiều người cường tráng võ nghệ cao cường, trong kinh thành lại không thiếu những thiếu niên thiên tài tuổi trẻ tài cao, chẳng lẽ y không hài lòng một ai mà phải kén rể cả nước như thế."
"Ngươi nghe không rõ rồi. Lăng đại tướng quân là Vương gia, phu quân của y phải ở rể."
"A, ở rể à, thì ra là vậy, chẳng trách kinh thành không ai nguyện ý mà phải chọn hôn phu cả nước."
...
Trì Ưng Dương ở phía sau nghe không hiểu lắm, tò mò hỏi người đàn ông trung niên đang ngồi ăn đậu hũ kế bên: "Ở rể là sao?"
Người kia đáp: "Ở rể chính là biến mình thành vị hôn phu của người ta, sau đó được phu lang song nhi bao ăn bao ở, còn có bạc tiêu vặt."
Trì Ưng Dương ngạc nhiên nói: "Có chuyện tốt như vậy trên đời sao."
Có phu lang lợi hại, được bao ăn bao ở, còn được phát bạc để tiêu xài.
Trì Ưng Dương hỏi: "Muốn xem bảng vàng ở đâu thế, bạc được cho có nhiều hay không?"
Người kia nói: "Cái gì mà bao nhiêu bạc chứ, kinh đô nơi bọn họ ở toàn dùng đũa vàng chén vàng thôi, giường chiếu nệm chăn cũng làm bằng vàng, làm gì chỉ cho ngươi chút bạc vụn chứ."
Chà quý giá đến vậy sao.
Trì Ưng Dương lại hỏi: "Cái vị tướng quân kén rể kia hắn có nhà ở không?"
Người kia cười nói: "Đương nhiên có rồi! Trấn quốc tướng quân có tước vị có đất phong còn có cả vương phủ, làm sao mà không có nhà ở chứ. Ta bình thường nghe người ta nói, nhà ở của quý nhân kinh thành đều rực rỡ xanh vàng, xanh là ngọc bích còn có vàng lấp lánh, nói cách khác, nhà giàu ở kinh thành đều làm từ vàng và ngọc bích so với nhà gỗ như chúng ta đều quý giá hơn ngàn vạn lần."
Trì Ưng Dương há hốc mồm ngốc nghếch.
Đạo quan sư môn hắn cũng chỉ được làm từ gỗ mà thôi.
An Nam Vương phủ là nhà giàu số một số hai ở phía nam này mà nhà cũng chỉ được làm từ gỗ mà thôi.
Thật không ngờ kinh thành phú quý giàu có đến vậy!
Hắn nhanh chóng ăn hết phần đậu hũ hoa còn dư lại trong bát rồi dẫn theo hai đồ đệ nhỏ đến chỗ dán bảng vàng.
- ----
(*) tiền trinh: món tiền nhỏ