Thiên Sư Lộ

Chương 31: Thất Đức 2




Tôi rất tức giận, tức giận không phải vì hôm nay gặp người đàn bà này, mà bởi vì sao một kẻ không có phẩm đức lại làm thầy phong thủy được cơ chứ? Tại sao lại nói vậy? Bởi vì phong thủy do trời định, nhưng thầy phong thủy có thể thay đổi khiến nó tốt hơn, giúp người ta đông con đông cháu, thăng quan phát tài, nhưng nếu phong thủy xấu cũng có thể sẽ khiến người ta tan cửa nát nhà, chết không có chỗ chôn.

Có thể nói, ngành phong thủy học này là con dao hai lưỡi, nếu dùng tốt, sẽ giúp được người, nhưng dùng không tốt, thì sẽ hại người.

Nó không giống với trừ tà. Kể cả có làm sai thì cũng chỉ là không thu phục được tà vật, cùng lắm thì tổn hại đến bản thân, chứ không dẫn đến hậu quả gì thảm hại. Nhưng phong thủy thì khác, nếu như phạm sai lầm, sẽ hại đến tính mạng của người ta.

Năm đó ông ngoại từng dặn đi dặn lại tôi, nếu đạo chưa sâu thì tuyệt đối không được xem phong thủy cho người ta, nếu không sẽ hại mình hại người.

Có thể thấy, ông tôn trọng, thành kính với phong thủy học biết bao. Nhưng tên Trấn Nam này thì lại khác, ông ta chính là loại người mà ông ngoại ghét nhất.

Chỉ là tôi vẫn chưa dám chắc nên vẫn lựa chọn yên lặng, theo dõi tình hình.

Đầu tiên gã Trấn Nam tiên sinh quét mắt nhìn đám người, đáy mắt thoáng vẻ đắc ý, khi nhìn tới Hồ phu nhân, ánh mắt ông ta tỏ ra nghiêm nghị, nhàn nhạt nói: “Hồ phu nhân, tại sao bà lại mang quan tài đến cửa nhà bần đạo?”

Hồ phu nhân không ngờ ông ta còn bình tĩnh như vậy, nước mắt thi nhau rơi lã chã, mắng chửi: “Đương nhiên là đưa người chồng đã mất của tôi đến đây, đến xem tên khốn kiếp táng tận lương tâm nhà ông!”

Trấn Nam tiên sinh không tức giận mà cười nhạt: “Tôi vẫn không hiểu ý bà.”

Hồ phu nhân giận run người: “Chính ông hại nhà tôi tan cửa nát nhà, ông còn không thừa nhận?”

Trấn Nam tiên sinh lắc đầu, dứt khoát phủ nhận.

Hồ phu nhân không giỏi ăn nói, chẳng qua là tức giận mà chửi mắng thôi, căn bản không đưa ra được chứng cứ khiến người ta tin phục.

Dù sao vấn đề phong thủy này người bình thường cũng không biết, bà ấy làm sao tìm được sơ hở của tên Trấn Nam tiên sinh kia chứ?



Dần dà, người xung quanh đều chửi mắng Hồ phu nhân vô lí, từ đầu đến cuối đều lễ phép với Trấn Nam tiên sinh, kẻ thể hiện được phong độ.

Đám người vây xem còn tưởng rằng có thể chứng kiến màn tranh cãi nảy lửa, ai ngờ chỉ có cảnh tượng này nên cảm thấy thất vọng, chẳng mấy hứng thú nữa.

Trấn Nam tiên sinh cười khẽ một tiếng: “Nếu như bà không đưa ra được chứng cứ thì mời đem quan tài đi nơi khác, nếu không bần đạo sẽ báo cảnh sát.”

Hồ phu nhân biến sắc, phẫn hận nhìn ông ta, lấy một dải lụa đỏ từ trong ngực ra: “Ai bảo ta không có chứng cứ, ông nhìn xem đây là cái gì?”

Ánh mắt Trấn Nam tiên sinh thoáng thay đổi, nhưng vẫn không nói gì.

Hồ phu nhân giơ tấm lụa đỏ về phía mọi người: “Đây là dải lụa bình an, sau khi sửa lại phong thủy tôi đã lấy lụa bình an treo ở giữa nhà, nhưng làm thế nào cũng không treo lên được, chưa nổi một phút là lại rơi xuống đất. Điều này chứng tỏ nhất định phong thủy có vấn đề!”

Lụa bình an?

Trong đám người có không ít kẻ biết thứ này, rối rít hùa theo: “Đúng rồi. Nếu như không treo được lụa bình an lên thì quả thực là phong thủy có vấn đề.”

Áp lực lập tức nghiêng về phía Trấn Nam tiên sinh, nhưng ông ta vẫn không hề hoảng loạn, chỉ liếc nhìn dải lụa bình an, ánh mắt lóe lên vẻ tàn độc: “Lụa bình an rơi xuống đất tất nhiên có liên quan đến hướng gió. Mà gió thuộc về tốn vị, nhà bà đang ở thuộc khôn vị, tốn vị và khôn vị không thể dung hòa, chính là do người vợ thất đức. Phong thủy có thể thay đổi người, nhưng người cũng có thể ảnh hưởng đến phong thủy. Cho nên bà nhà tan cửa nát cũng không phải là do bần đạo đổi sai phong thủy, mà là do bà thất đức, mới hại chồng chết thảm, tiền tài tiêu tán!”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hồ phu nhân.

Đàn bà thất đức, nói dễ hiểu chính là không giữ đạo làm vợ, đối với phụ nữ mà nói đó là một tội danh rất lớn, nhất lại là vào lúc này.

Sắc mặt Hồ phu nhân phờ phạc, run rẩy chỉ về phía ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông còn không biết xấu hổ, dám nói tôi thất đức. Rõ ràng là ông, muốn bắt tôi ngủ cùng!”