Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 69: Hôn Đấy, Có Ghét Không?




Trương Tiểu Đạo nhìn chằm chằm mấy con số trên điện thoại, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời. Hai người Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh dựa nhau ngồi phía sau ngủ gà ngủ gật, có lẽ là chơi đầu địa chủ làm cho thể xác và tinh thần được thả lỏng, cho nên vẫn có thể ngủ được trong căn phòng bị quỷ ám này... Đương nhiên điều quan trọng là trong phòng mát mẻ như bật điều hoà vậy, quá thoải mái.



57, 58, 59...



"Đã đến giờ!"



Hai người Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh đột nhiên tỉnh lại, vừa ngẩng đầu đã thấy Trương Tiểu Đạo nhìn thẳng vào khoảng trần nhà trên chiếc giường gần cửa sổ kia. Hai người nhìn theo, trống rỗng, không có gì cả.



Nhưng mà không biết vì sao, chỗ đó giống như thật sự treo mười mấy cái thi thể, động tác đồng loạt quay đầu nhìn bọn họ chằm chằm. Hai người sợ hãi đứng sau Trương Tiểu Đạo, nơm nớp lo sợ hỏi: "Đại sư, mấy thứ đó... tới rồi à?"



Trương Tiểu Đạo gật đầu: "Các cậu muốn thấy không?"



Hai người lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết từ chối.



Trương Tiểu Đạo hơi tiếc nuối, chỉ có một mình cậu nhìn thấy thì hơi bị cô đơn.



Cậu tiến lên phía trước, muốn bò lên cái giường trên đó, Thái Quân Minh cản cậu ta: "Cậu cứ thế bò lên à? Ý tôi là không cần bùa hay kiếm đồng tiền gì hả?"



Trương Tiểu Đạo xua tay: "Cậu nghĩ nhiều quá, tôi đến để thông linh."



Từ từ bò lên trên, lạnh lẽo xâm nhập từ lòng bàn chân, chờ đến khi cậu bò đến nơi thì đôi chân đã bị lạnh đến cứng đờ. Ngồi xếp bằng xuống, Trương Tiểu Đạo ngẩng đầu chào hỏi với mấy cái thi thể xung quanh: "Hi."



Mười mấy cái thi thể hư thối bỗng quay đầu âm lãnh nhìn chằm chằm Trương Tiểu Đạo, có một khối thi thể rơi xuống, dán lên mặt Trương Tiểu Đạo, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào cậu ta.



Trương Tiểu Đạo bị giật mình, hơi lùi về sau một chút, nuốt một ngụm nước miếng. Cậu không sợ mấy con quỷ chết thảm này, không phải chỉ là thi thể thôi sao? Cậu có Mắt Âm Dương, thấy được mấy thứ này, nhìn từ nhỏ đến lớn rồi.



Nhà cậu ta ở nông thôn phía Nam, nơi đó mỗi năm đều có người chết. Những người đó lúc chết đều có hình dạng kỳ quái, có đôi khi đi vào thành phố nhìn thấy người bị xe tông chết. Cả người bị cuốn vào bánh xe, đầu bay ra ngay tại chỗ.



Tử trạng của mấy người đó khủng khiếp hơn mấy con quỷ trước mắt này gấp trăm lần, cậu còn không sợ, có lẽ là vì quen rồi.



Nhưng mà nói thế nào đây? Có đôi khi sợ hãi chỉ là kích thích thị giác, có những thứ mà bản thân nó vốn đã tràn ngập tính nguy hiểm, có thể tự nhiên làm cho người khác thấy sợ hãi.



Mười mấy con quỷ thắt cổ trước mắt này tràn ngập tính nguy hiểm như thế, Trương Tiểu Đạo có cảm giác, nếu không phải cậu mở miệng trước thì sợ là bọn họ sẽ trực tiếp nhào lên cắn chết cậu ta. Nếu cậu ta nói ra những lời bọn họ không thích thì có lẽ cũng sẽ bị treo cổ ở đây luôn.



Trương Tiểu Đạo nói rõ ý định của mình khi đến đây, sau đó cẩn thận dò hỏi tâm nguyện của bọn họ.



Mấy thứ này không mở miệng, đang quan sát cậu ta, dường như cảm thấy ngạc nhiên đối với một kẻ không phải đồng loại nhưng lại có thể nhìn thấy và đối thoại với chúng. Nhưng loại ngạc nhiên này không phải chuyện gì tốt.



Trương Tiểu Đạo cười khổ nghĩ, bị mười mấy cái thi thể vây xung quanh đánh giá đúng là một chuyện rất thử thách trái tim. Lúc còn ngồi ở thư viện Mao Cửu đã đưa cho cậu một bức ảnh để cậu nhìn cho kỹ.



Nhắc nhở rõ ràng như thế đương nhiên là cậu có thể hiểu được, sau khi nhìn kỹ cậu cũng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ. Cậu cũng nghĩ đến chuyện báo thù, nếu thật là báo thù thì những thứ này sẽ rất khó để siêu độ.



Có thù báo thù, nhân quả báo ứng.



Thiên lý luân thường, đây không phải là chuyện mà cậu có thể can thiệp.



Nếu muốn đưa bọn họ đi siêu độ thì cũng chỉ có thể tìm đến hung thủ năm đó đã hại chết bọn họ, khiến bọn họ tự đi báo thù. Nhưng những ghi chép lúc trước đã sớm mất đi rồi, không còn được bao nhiêu tư liệu. Cậu cũng không dám vừa vào đã hỏi chuyện năm đó, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm giao tiếp với quỷ hồn thì một khi cậu tuỳ tiện nhắc đến chuyện năm đó, tuyệt đối sẽ kích thích bọn họ, làm cho bọn họ biến thành lệ quỷ trong nháy mắt.



Anh Cửu dặn cậu chỉ cần hỏi rõ chấp niệm của bọn họ là được. Nói cách khác là phải hỏi rõ chân tướng chuyện năm đó, ai là hung thủ hại chết họ. Nhưng mà hỏi về một hồi ức oán hận nhất của quỷ sẽ vô cùng kích thích bọn họ.



... Ai mượn đạo thuật của cậu không ra gì.



Trương Tiểu Đạo chỉ có thể cố gắng ổn định mấy thứ chuẩn bị biến thành lệ quỷ trước mắt, đầu tiên là dò hỏi một chút, phát ra tín hiệu rằng mình có thể giúp đỡ chúng nó. Cậu phải làm cho chúng cảm thấy cậu vô hại, nhưng cũng cần phải uy hiếp được chúng nó.



Quỷ khinh thiện sợ ác, nếu không thể làm chúng nó kinh sợ sẽ bị chúng hại chết. Nhưng cũng không thể làm chúng nó sinh ra đề phòng và địch ý, cho nên cậu phải nắm chắt được điểm này.



Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh ở dưới nhìn mà run sợ trong lòng, mắt thường của bọn họ không thể thấy được mấy thứ đó, nhưng có thể thấy được Trương Tiểu Đạo đang làm gì.



Hai người thấy Trương Tiểu Đạo múa máy tay chân, lầm bầm lầu bầu, nói ra những âm tiết mà bọn họ nghe không hiểu, sau đó lại cảm thấy mấy âm tiết đó thật quỷ dị, làm cho bọn họ hoảng hốt tâm thần, giống như cảm giác hồn phách muốn rời khỏi thể xác vậy.



Nhưng hai người không biết cảm giác hồn phách muốn rời khỏi thân thể là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có lẽ là loại cảm giác lúc này đây.



Sau đó bọn họ thấy sắc mặt Trương Tiểu Đạo càng lúc càng tái nhợt, lạnh lùng sắc bén, bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Đến khi cậu ta lớn tiếng nói một câu, nhiệt độ trong ký túc xá đột nhiên giảm xuống mấy độ, tựa như rơi vào hầm băng.



Nhiệt độ lạnh lẽo thoải mái lúc trước biến mất, thay thế là rét lạnh.



Trên trán Trương Tiểu Đạo chảy mồ hôi lạnh, biểu cảm đau đớn.



Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh nhìn mà thấy lo lắng, nghĩ một lúc, Thái Quân Minh đẩy Lưu Trường Nhuận, lặng lẽ chỉ lên cái giường bên cạnh. Trên giường có một cái ba lô, trong ba lô là máy ảnh.



Máy ảnh là cái lúc trước đã mượn, người bạn kia vội vàng về nhà, chưa kịp lấy máy đi. Có lẽ sẽ không cần nữa, dù sao thì máy này đã từng chụp những thứ đen đủi như thế.



Thái Quân Minh rón ra rón rén đi qua, Lưu Trường Nhuận giữ chặt cậu ta, không tiếng động lắc đầu. Thái Quân Minh bẻ tay Lưu Trường Nhuận ra, kiên trì đi lấy cái máy ảnh đó, sau đó giơ máy lên chụp khoảng không phía trên giường mình.



Đèn flash nháy mắt chiếu sáng ký túc xá, Trương Tiểu Đạo bỗng quay đầu lại, sắc mặt thay đổi: "Không xong rồi!"



Thái Quân Minh cúi đầu nhìn ảnh mới vừa chụp, mười mấy con quỷ thắt cổ, động tác nhất trí quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn về phía cậu. Cách một cái màn hình cũng không thể ngăn cản được cơn tức giận của chúng.



Thái Quân Minh và Lưu Trường Nhuận kinh hãi, bị doạ rồi.



Trương Tiểu Đạo hô to: "Mau chạy đi!"



Chạy? Chạy đi đâu?



Lúc hai người phản ứng lại, muốn xoay người chạy đi thì đã không còn kịp nữa. Hai sợi dây thừng đột nhiên giáng từ trên trời xuống, nhanh chóng bay tới dùng sức thắt cổ của hai người, hai người chỉ có thể vô lực phản kháng, mãnh liệt đạp đá tay chân giữa không trung.



Trương Tiểu Đạo hoảng hốt, cậu nhớ đến dặn dò của Mao Cửu, phải giữ được mạng của Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh. Cậu quýnh lên, cắn ngón trỏ vẽ bùa trong lòng bàn tay, "Đuổi mây gọi sấm... khai kỳ cấp triệu, cấp cấp như luật lệnh... Nhanh!"



*Tui cũng không biết dịch thế nào cho mượt nữa QAQ



Lấy máu vẽ bùa, hiệu quả gấp đôi. Nếu dùng máu của thiên sư, hiệu quả sẽ càng khả quan. Nhưng Trương Tiểu Đạo vẽ thần phù Dẫn Lôi Bộ, đây là bùa đuổi quỷ cao cấp, không phải loại bùa mà cậu ta có thể khống chế được lúc này.



Thuộc về loại giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng mà bây giờ cũng chỉ đành phải thế.



Ánh chớp màu lửa đỏ bắn ra từ lòng bàn tay của Trương Tiểu Đạo, sau đó cửa bị đá văng ra, một bóng người nhanh chóng nhào tới nhảy lên giường, đạp hai ba bước chạy về phía ban công, lúc đi ngang qua Thái Quân Minh và Lưu Trường Nhuận bị treo giữa không trung, không có chút ngập ngừng nào chém kiếm đồng tiền trong tay, chặt đứt dây thừng.




Hai người ngã xuống, trong không khí dường như có tiếng kêu rất thảm thiết.



Mao Cửu nắm cổ tay Trương Tiểu Đạo quay về phía cửa, bên ngoài là ban công, phía ngoài ban công là một cái cây cao lớn đã trồng mấy mươi năm. Tia chớp bắn về phía cây, đánh rơi tất cả cành lá của nó xuống đất.



Sau đó cậu cắn rách ngón trỏ, chấm trên trán của Trương Tiểu Đạo vẽ một lá bùa Trấn Hồn. Trương Tiểu Đạo vừa thấy là Mao Cửu thì muốn đứng dậy, Mao Cửu đè vai cậu ta lại: "Không muốn biến thành kẻ ngốc thì đừng có động đậy."



Nghe vậy, Trương Tiểu Đạo không dám nhúc nhích nữa.



Sau khi cậu vẽ bùa xong thì vô cùng mệt mỏi, cảm thấy ba hồn bảy phách không còn chịu khống chế nữa. Lúc này vừa nghe mới biết tình hình rất nghiêm trọng, cho nên không dám lộn xộn, yên lặng nghe theo Mao Cửu sắp xếp.



Mao Cửu ngưng thần vẽ bùa Trấn Hồn cho cậu ta, vẽ trên trán, trên lưng, bả vai và cánh tay, phong bế ba hồn bảy phách đang ngo ngoe rục rịch của Trương Tiểu Đạo. Mất hơi nhiều máu, hơn nữa vẽ bùa Trấn Hồn cũng rất mất sức, chỉ trong chốc lát thì sắc mặt của Mao Cửu đã tái nhợt.



Bởi vì Mao Cửu tự tiện xông vào, cũng cứu hai kẻ đã chọc giận mấy thứ kia là Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh, cho nên bọn chúng bây giờ rất phẫn nộ, giờ phút này chúng đã gần như mất đi lý trí, vì vậy muốn nhào lên cắn xé cậu.



Nhưng Lục Tu Giác gỡ kiếm đồng tiền gần 300 năm lịch sử trên cửa sổ xuống, đập cho mười mấy con quỷ thắt cổ trên trần nhà một trận.



Bây giờ tâm trạng của hắn vô cùng không tốt, bạn trai của hắn bây giờ đang mất máu quá nhiều vì cứu đồ đệ. Vốn tất cả những chuyện này đều do mấy thứ khốn nạn trước mặt bày ra, bây giờ còn dám nhảy nhót lung tung trước mặt hắn, không đập cho bọn họ thiếu tay gãy chân thì bọn họ sẽ không biết hai chữ "hối hận" phải viết như thế nào.



Mười mấy con quỷ thắt cổ bị đập tàn nhẫn, Lục Tu Giác đi gỡ hồ lô trên cửa, thu hết bọn chúng vào bên trong, miễn cho chúng nó nhảy nhót lung tung, phiền muốn chết!



Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh đồng loạt giật mình kinh ngạc nhìn Lục Tu Giác làm xong hết mấy chuyện đó, tuy là bọn họ không thấy được, nhưng dựa vào việc trong phòng khôi phục lại thời tiết nóng nực bình thường thì mấy thứ kia hẳn là bị thu vào hồ lô trong tay Lục Tu Giác rồi.



Cảm thấy... đại lão chân chính ở ngay trước mắt!



Nhưng mà kiếm đồng tiền và hồ lô trên tay Lục Tu Giác ở đâu ra thế? Vì sao hai người chỉ thấy hắn giơ tay lên cửa sổ và cửa chính thì có ngay? Đây là pháp thuật gì thế?



Mao Cửu buông Trương Tiểu Đạo, sắc mặt mỏi mệt.



Lục Tu Giác đóng nút hồ lô thấy vậy vội vàng bước đến đỡ Mao Cửu xuống. Nếu không phải Mao Cửu kháng nghị, kiên quyết không chịu thì hắn đã ôm công chúa rồi chứ không phải ôm eo để cậu dựa vào người mình đâu.



Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mao Cửu, đau lòng nói: "Về nhà phải nấu canh huyết heo cho em uống."



Sắc mặt Mao Cửu khó chịu: "Khó ăn lắm."



Lục Tu Giác trừng cậu: "Ăn gì bổ nấy biết không?" Hắn nghĩ chút, lại dịu giọng: "Bảo đảm khử được mùi tanh."



Mao Cửu: "Không ăn gừng, hành với rau cần."



Sao lại có thể như vậy được?!



Nhưng mà nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Mao Cửu, Lục Tu Giác lập tức mềm lòng.



"Được, bảo đảm không để em ngửi đến mùi vị."



Trương Tiểu Đạo cô đơn chiếc bóng chậm rãi bò xuống, sắc mặt nghẹn khuất. Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh hiểu cảm giác của cậu ta, cảm giác mọi lúc mọi nơi bị dồn cẩu lương khó chịu giống như bị dao đâm vào trong tim từng nhát từng nhát vậy.



Lục Tu Giác đối mặt với Mao Cửu thì ôn nhu, nhưng đối diện với Lưu Trường Nhuận, Thái Quân Minh và Trương Tiểu Đạo lại là vẻ lạnh lùng sắc bén, tựa như bão táp cuồn cuộn trên biển.




Hắn âm trầm hỏi: "Sao lại thành thế này? Tôi đứng ở ngoài nghe, ban đầu vẫn còn ổn, sau đó có tiếng động quấy nhiễu mới làm cho chúng nó kích động... Các cậu chụp ảnh? Lén chụp?"



Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh im lặng như ve sầu mùa đông, đối diện với Lục Tu Giác khí thế mạnh mẽ lại không thể cãi lại nửa câu.



Bọn họ dường như vẫn luôn xem nhẹ Lục Tu Giác lúc nào cũng đi theo bên cạnh Mao Cửu, không nói chuyện nhưng lúc nào cũng dính lấy Mao Cửu, giọng đối phương chất vấn bọn họ cũng không lớn, là âm lượng của người bình thường, thậm chí còn hơi thấp hơn một chút.



Nhưng không biết vì sao lại giống như lực lượng thiên quân vạn mã, áp bách làm cho bọn họ không dám đáp lời, trong lòng cũng áy náy vô cùng.



Loại tâm lý may mắn, cho rằng có Mao Cửu chống đỡ và sự thả lỏng khi tránh được một kiếp bây giờ đều bay sạch sẽ, biến thành hồi hộp sợ hãi.



Nhìn hai người bọn họ run bần bật co lại như chim cút, Trương Tiểu Đạo bỗng thấy không đành lòng, mở miệng: "Bọn họ cũng là vì cứu em... Ặc, lúc ấy em hỏi đến hung thủ hại chết chúng nó, làm cho chúng kích động, nếu không phải bọn họ kịp thời chụp ảnh hấp dẫn sự chú ý thì có thể em đã bị bóp chết rồi ---"



Lục Tu Giác cũng không hài lòng về Trương Tiểu Đạo: "Nếu là loại tình huống nguy hiểm như thế thì tại sao lại không kêu cứu? Tôi và A Cửu đều đứng ngoài cửa, kêu cứu một tiếng rất khó à?"



Trương Tiểu Đạo sửng sốt, vội vàng giải thích: "Nhưng, nhưng mà không phải đã nói là... em phải bảo vệ hai người bọn họ..."



Lời giải thích của Trương Tiểu Đạo từ từ nhỏ lại dưới ánh mắt bình tĩnh của Lục Tu Giác và Mao Cửu, mãi đến khi chột dạ nói không nên lời.



Cậu muốn mở miệng giải thích cãi lại mấy lần, nhưng lại bỗng thấy chột dạ. Rõ ràng là cậu không biết tại sao mình lại phải chột dạ, cậu cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng cũng cảm thấy hình như mình làm sai gì đó rồi.



Mao Cửu thở dài, nói với Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh: "Hai người nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng tôi sẽ đến nói chuyện này. Tiểu Đạo, đi thôi."



Trương Tiểu Đạo đi theo sau Mao Cửu và Lục Tu Giác, Lưu Trường Nhuận với Thái Quân Minh muốn tiễn bọn họ ra cổng trường nhưng bị ngăn cản.



"Không cần, đến đây thôi. Các cậu cũng mệt mỏi rồi, có lẽ ngày mai còn cần các cậu tra tư liệu, vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút đi."



Ra đến cổng trường, Lục Tu Giác gọi một chiếc xe, chờ đưa Trương Tiểu Đạo về nhà, còn hắn và Mao Cửu thì tự lái xe đến.



Mao Cửu nói với Trương Tiểu Đạo vẫn còn nghĩ không thông: "Cậu còn nhớ trước đó tôi đã hỏi cậu, nếu thông linh thất bại thì phải làm gì không?"



Trương Tiểu Đạo gật đầu.



Mao Cửu: "Làm gì?"



Trương Tiểu Đạo: "Chém giết!"



Mao Cửu: "Vậy cậu cho rằng vì sao phải chém giết?"



Trương Tiểu Đạo: "... Ngăn chặn quỷ hồn trở thành lệ quỷ làm hại người khác."



Cậu trả lời nhưng không tự tin lắm, Mao Cửu nói: "Cậu nói không sai, cậu cũng nằm trong phạm vi "người khác", chém giết chúng nó là vì ngăn chặn chúng nó biến thành lệ quỷ hại người, đồng thời cũng là vì giữ mạng, đương đoạn bất đoạn tất thụ kì loạn*. Bó tay bó chân thì người chết là cậu đấy."



*Đương đoạn bất đoạn, tất thụ kì loạn (当断不断,必受其乱): Lúc nên đưa ra quyết định lại chần chừ không dứt khoát, tất phải gánh lấy hậu quả. Ý nói làm việc phải quyết đoán, dứt khoát.



"Cậu cho rằng thiên sư là người chấp pháp thì không có nguy hiểm sao? Trên tay cảnh sát cầm súng thì cũng sẽ gặp tội phạm lợi hại. Nếu không thể đánh được đòn phủ đầu, lúc cần mà không đánh chết tội phạm thì kẻ chết sẽ là bản thân mình. Bọn họ cũng là người chấp pháp, nguy hiểm họ gặp phải càng nhiều, càng lớn hơn người bình thường. Thiên sư cũng thế, lúc nào cũng phải đặt tính mạng con người lên hàng đầu, dù là mạng của mình hay mạng của người vô tội khác. Nếu có cách tốt nhất có thể giải quyết mấy thứ kia, còn giữ được tánh mạng của mình thì nhất định phải lựa chọn biện pháp tốt nhất. Tiểu Đạo, cậu phải hiểu, chúng ta đang giao tiếp với quỷ."




Quỷ là thứ đáng sợ, không có lý trí, tình cảm, không thể dùng luân lý của con người và đạo đức để ước thúc chúng nó.



Trước đây, trước khi Mao Cửu làm thiên sư, bài học đầu tiên là trảm tà trừ ma, học cách tự ước thúc mình, phải có tâm tính chính trực. Sau khi trở thành thiên sư, bài học đầu tiên là phải biết yêu quý sinh mệnh, bất luận là ai thì cũng cần phải lấy "tồn tại" làm tiền đề.



Xe Lục Tu Giác gọi đã đến, hắn tiễn Trương Tiểu Đạo, sau đó đỡ Mao Cửu lên xe về nhà.



Trương Tiểu Đạo ngồi trong xe trầm tư, sau đó tỉnh ngộ.



Cậu nghĩ cậu đã hiểu vì sao mình rõ ràng đã làm theo lời của anh Cửu dặn, bảo vệ Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh, nhưng anh ấy vẫn còn thất vọng. Mao Cửu thất vọng là vì rõ ràng anh ấy và Lục Tu Giác đứng ở ngoài cửa, chỉ cần cậu kêu lên một tiếng là bọn họ có thể đá văng cửa vào để cứu.



Nhưng mà cậu lại chỉ muốn qua được bài kiểm tra của Mao Cửu, vẽ ra một lá thần phù Dẫn Lôi Bộ không thể khống chế, làm cho thần hồn của mình bất ổn. Nếu không phải Mao Cửu kịp thời vào trấn hồn cho cậu thì có lẽ ba hồn bảy phách của cậu đã bị tổn thương rồi, chân chính biến ngốc.



Nghĩ đến loại tình huống như thế, Trương Tiểu Đạo vậy mà cảm thấy sợ hãi.



Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu gặp phải tình huống như thế, cậu không thể khống chế thần phù Dẫn Lôi Bộ, làm cho mình trở thành người ngốc, không thu hết đám quỷ thắt cổ, như vậy thì khả năng rất lớn là sẽ còn hại chết Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh.



Rõ ràng là có cách giải quyết tốt nhất, nhưng lại vì hành động theo cảm tính và quá tự tin vào bản thân suýt chút nữa đã hại chết cả ba người.



Chẳng trách anh Cửu tức giận.



Trương Tiểu Đạo nghĩ sau khi trở về gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn xin lỗi, nhưng ngẫm lại thì thấy hơi không có thành ý, lại nói, Mao Cửu về rồi còn phải nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy. Cậu đành soạn một cái tin nhắn, bày tỏ thái độ mình đã biết sai, ngày mai lại tỉnh táo xin lỗi đường hoàng hơn.



Mãi đến khi xe chạy đến tiểu khu nhà Dư Tiêu Hồn, Trương Tiểu Đạo mới nhận được lời đáp của Mao Cửu: Không sao, nghỉ ngơi cho tốt.



Trương Tiểu Đạo xuống xe đi vào thang máy, lúc mở cửa nhà thì phát hiện phòng khách đang bật đèn, đi vào thì thấy Dư Tiêu Hồn đang ngồi xem báo cáo. Nghe thấy tiếng mở cửa của cậu, Dư Tiêu Hồn không ngẩng đầu, cũng không hỏi thêm gì, chỉ ôn hoà nói: "Về rồi à? Trong phòng bếp có bữa tối đã hâm nóng cho em rồi, lấy ra ăn đi."



Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, Trương Tiểu Đạo lắp bắp cọ tới bên người Dư Tiêu Hồn: "Anh, xin lỗi."



Nghe vậy, Dư Tiêu Hồn ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu: "Sao đột nhiên lại xin lỗi?"



Trương Tiểu Đạo: "Chỉ bỗng cảm thấy em đã làm phiền anh rất nhiều."



Dư Tiêu Hồn cười, vỗ vị trí bên người mình ý bảo Trương Tiểu Đạo ngồi xuống. Sau khi cậu ngồi xuống thì giơ tay đặt lên đầu cậu, dùng sức xoa, nói: "Làm phiền gì chứ? Những lời như thế anh không thích nghe đâu. Em đến đây ở thì nơi này trở nên náo nhiệt hơn, giống nhà nhiều hơn. Anh rất vui."



Trương Tiểu Đạo mím môi, nghiêng đầu nói: "Em luôn cảm thấy mình làm phiền anh, em không biết nấu cơm, cũng không làm việc nhà... Ngay cả quần áo cũng không biết giặt, còn luôn về nhà trễ như thế, bắt anh phải chờ em."



Ngay từ đầu, trong lòng cậu vẫn có chút kiêu ngạo. Cậu là thiên sư, có thể chất đặc biệt, là một thiên tài, cho dù trong nhà không thể dạy được cậu. Nhưng cậu vẫn có kiêu ngạo của mình, dù cho cũng có chút tôn kính đối với một Dư Tiêu Hồn, người duy nhất đậu đại học ở đế đô trong gia tộc lại không tin vào quỷ thần, nhưng cậu vẫn có kiêu ngạo của cao nhân. Tuy sau này thật lòng nhìn nhận Dư Tiêu Hồn cũng tự cảm thấy mình không kém hơn hắn.



Nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra đã đả kích niềm tin của cậu, dưới sự dạy dỗ của Mao Cửu, cậu phát hiện những chuyện cơ bản nhất trong giới thiên sư cậu cũng không biết, liên tiếp mắc sai lầm, bị giáo huấn.



Bây giờ cậu chân chính ý thức được kiêu ngạo của mình trước đây buồn cười biết bao nhiêu, điều cơ bản nhất để kiêu ngạo là bản thân phải có năng lực đó, giặt đồ cậu còn không biết thì kiêu ngạo bằng cái gì?



Dư Tiêu Hồn buồn cười nhìn Trương Tiểu Đạo uể oải giống như một con mèo con bị mắc mưa, nói: "Anh cũng cảm thấy mình làm phiền em."



Trương Tiểu Đạo ngẩng đầu: "Hả?"



Dư Tiêu Hồn nói: "Lần trước anh gặp phải Cổ anh, còn trúng trùng cổ, nếu không có em thì anh đã chết mấy lần rồi. Là anh làm phiền em mới đúng."



Trương Tiểu Đạo liên tục xua tay lắc đầu: "Không phải, cũng đâu phải là em giải quyết trùng cổ đâu... Ài."



Trương Tiểu Đạo thở ngắn than dài, mặt ủ mày ê không giống như Trương Tiểu Đạo bình thường lười nhác lại có chút kiêu ngạo, nhưng mà Dư Tiêu Hồn phát hiện dù có là thế nào thì hắn đều cảm thấy rất đáng yêu, rất thích.



Dư Tiêu Hồn tâm tuỳ ý động, bóp cằm Trương Tiểu Đạo, thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng đã cúi người hôn lên môi cậu, trằn trọc triền miên, từ đầu đến cuối đôi mắt đều chứa đầy ý cười nhìn thẳng Trương Tiểu Đạo.



Trương Tiểu Đạo hoá đá.



Dư Tiêu Hồn búng tay một cái trước mặt cậu: "Choáng váng rồi sao?"



Trương Tiểu Đạo đồng thời sử dụng tay chân té lộn nhào lăn đến một chỗ khác trên sô pha, cánh tay ôm lấy đầu gối trừng mắt nhìn Dư Tiêu Hồn, giọng nói run rẩy: "Anh, anh, anh mới vừa... vừa nãy anh muốn an ủi em à?"



Dư Tiêu Hồn nghĩ một lúc, "Cứ xem là vậy đi."



Xem như vậy... Là sao?



Trương Tiểu Đạo cẩn thận: "Là... kiểu an ủi... giữa anh em hả?"



Dư Tiêu Hồn cười mà không nói.



Trương Tiểu Đạo nuốt nước miếng, cười cứng nhắc: "Nhất, nhất định là vậy rồi. Ha ha ha, em đang nói gì thế nhỉ... Em, em về phòng đây. Hẹn, hẹn gặp lại."



Dư Tiêu Hồn gọi cậu ta lại, hỏi: "Em thấy sao?"



"Cái, cái gì mà thấy sao?"



"Nụ hôn vừa rồi, em có ghét nó không?"



Trương Tiểu Đạo: "..."



Dư Tiêu Hồn thất vọng: "Em không thích à."



Trương Tiểu Đạo xúc động: "Không ghét mà!"



Dư Tiêu Hồn hớn hở mặt mày.



Trương Tiểu Đạo giật khoé mắt, xoay người chạy thẳng về phòng đóng cửa cái "rầm", cậu ngã xuống giường kéo chăn bao cả người mình lại. Trong đầu chỉ có một hàng chữ chạy qua chạy lại: Người anh có cùng huyết thống với mình hôn mình... hôn mình...



Dư Tiêu Hồn cười ra tiếng, bộ dạng bối rối tay chân hoảng loạn mà còn phải ra vẻ bình tĩnh của Trương Tiểu Đạo quá đáng yêu.



******************



Chậc, lại lên chương mới vào nửa đêm ròi:vvvvvvvvv



Mấy hôm trước con mèo nhà tui mất, tâm trạng hơi xuống một tí, hôm đấy tui khóc đến sưng cả mắt, nhìn chỗ nào trong nhà cũng nhớ đến lúc con mèo nằm đấy chờ tui, còn ngồi voice khóc lóc với lũ bạn nữa. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, tuy vẫn còn hơi buồn nhưng tỉnh táo lại thì đã trở về với bình thường. Tui chỉ muốn nhắn nhủ đến những ai có nuôi thú cưng rằng đừng xem thường bất cứ một biểu hiện bệnh tật nào của thú cưng nhà bạn, nếu có đưa nó đi thú y thì cũng nên hỏi kỹ trước khi cho chúng sử dụng bất kì một loại thuốc nào, dù là uống hay là chích, xem có tác dụng phụ không tốt gì hay không. Mất đi rồi mới thấy hối hận thì không kịp nữa đâu:"