Thiên Sư, Giảm Giá Không?

Chương 86




“Vậy thì gọi một phần đi.” Lục Chinh chậm rãi nói.

Cái cảnh một người đàn ông giỏi giang anh tuấn mà miệng thì ngậm một miếng thịt kho tàu mỡ màng thật là…

Dù Lục tổng không sợ mất fan, nhưng lại lo sẽ dọa chết mấy nhân viên của mình.

“Vâng ạ.” Trần Hi rất thích ăn thịt kho tàu, vội vàng kêu một suất, còn giới thiệu với Lục Chinh, “Món thịt kho tàu của quán này cực kỳ ngon, là món nổi tiếng của quán.”

Đôi mắt cô cười vui vẻ đến nỗi cong tít lên, đôi mắt đen trầm sắc bén của Lục Chinh chợt dừng trên gương mặt tươi cười ấy, anh đột nhiên mở miệng hỏi, “Em cảm thấy nơi này vui vẻ thoải mái hơn ở nhà hàng Tây à?”

Anh vừa mở miệng, Trần Hi đã có phần giật mình, có chút ngại ngùng, cảm thấy mình phí hoài lòng tốt của Lục Chinh, nhưng vẫn thật thà nói ra, “Em thích mấy chỗ đơn giản hơn.” Chỗ như nhà hàng kia, giống như từng sợi tóc cũng rụt rè vì quy tắc, có lẽ nơi Lục Chinh đưa cô tới quá cao cấp, Trần Hi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Cô thích cuộc sống đơn giản, mộc mạc hơn.

Mặc dù rạng rỡ tươi đẹp* cũng rất tốt, nhưng cô cảm thấy như vậy sẽ rất mệt.

*bản gốc là quang tiên lượng lệ.

“Vậy lần sau tới quán này ăn.” Lục Chinh dừng một chút, thấy Trần Hi gọi thêm 2 ly nước trái cây, anh mới từ tốn nói, “Anh cũng không thích môi trường như vậy.”

Trông anh rất nghiêm túc, Trần Hi chớp chớp mắt, nhưng chỉ cười một cái, không đáp lại câu này.

Cô cảm thấy Lục Chinh chắc chắn đang muốn chiều theo mình, trong lòng có chút cảm kích, rồi nhanh chóng chia sẻ những gì mình gặp được trong trường cho anh cùng nghe. Khi nói tới đoạn chủ nhiệm tới tìm cô, nói là muốn hỏi xem giờ cô muốn thi vào ngành nào, Lục Chinh từ từ để ly nước trên tay xuống.

“Em thích học ngành nào?”

“Khoa học máy tính ạ.” Trần Hi nói (1)

“Là vì lương cao à?”

Trần Hi gật đầu, cảm thấy Lục tống đúng là hiểu mình ghê.

“Nếu chỉ là vì lương cao, em không thấy việc bán bùa bắt quỷ kiếm được nhiều tiền hơn sao?” Lục Chinh tạm dừng, thấy Trần Hi nhìn mình với vẻ kinh ngạc, lúc này anh mới lạnh nhạt nói tiếp, “Bây giờ em đã có thể kiếm rất nhiều tiền, cho nên không cần suy xét vấn đề tiền lương. Trần Hi, tự em thích ngành nào thì em thi vào ngành đó. Gánh nặng cuộc sống sau này, đối với em đã không còn gấp gáp nữa rồi, em nói xem?” Anh nhìn vào mắt Trần Hi, cô lại càng hoang mang hơn, thế là chần chừ một lúc rồi nói, “Em chưa bao giờ nghĩ về chuyên ngành mà mình thích.”

“Ví dụ như mỹ thuật, hoặc chẳng hạn như tài chính, hay em có nghĩ ra ngành nào mình thích không?”

“Không có. Em cảm thấy vẫn thích máy tính hơn.” Trần Hi thấy vẫn nên có một kỹ năng hữu ích nhất, ai mà biết sau này liệu cô có còn cơ hội bắt quỷ kiếm tiền hay không?

Hơn nữa cô thấy rất hứng thú với việc học tất cả các loại ngôn ngữ trong khoa học máy tính, mặc dù sẽ mệt lắm, bởi cô nghe nói những nhân tài đi ra từ ngành Khoa học máy tính đều rất vất vả, không chỉ ngày nào cũng phải làm việc, còn phải bắt kịp thời đại, mỗi ngày đều là người tiên phong trong việc học tập kiến thức mới, nếu không sẽ lạc hậu.

Cô cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt, không hoàn toàn thấy vất vả, cho nên khi đối mặt với vấn đề của Lục Chinh, cô nở một nụ cười với anh.

“Em biết là anh muốn tốt cho em. Chỉ là em thích làm…lập trình viên.” Cô cong mắt cười.

“Sẽ rất mệt đấy.”

“Em không sợ mệt.” Trần Hi nói.



“Không thích tài chính à? Nếu em đồng ý học ngành tài chính hoặc quản lý, sau này có thể làm trợ lý cho anh.” Lục Chinh hạ mắt, thấy món thịt kho tàu trên bàn bèn nâng đũa gắp cho Trần Hi rồi từ tốn nói, “Đến lúc đó chúng ta có thể cùng tới chỗ làm, em có thể bảo vệ anh, hơn nữa còn làm việc vì anh. Lương trăm vạn một năm cũng rất dễ với tới, thêm nữa là anh có thể chăm sóc cho em, giúp em giảm bớt việc đi đường vòng trên thương trường.”

Anh diễn tả rất có logic, Trần Hi lại hoang mang hỏi ngược, “Vì sao em phải giảm bớt việc đi đường vòng trên thương trường?”

Lục Chinh gõ gõ mặt bàn trước mặt.

“Anh sẽ thâu tóm một vài công ty con của Triệu thị.” Thấy Trần Hi trợn tròn mắt, Lục Chinh không để ý đến việc mình để lộ bộ mặt lạnh lẽo hung tàn trước cô, lạnh lùng nói, “Em chắc chắn sẽ không bao giờ là con gái của Triệu gia. Nhưng Triệu Viễn Đông đã nợ em và mẹ em, nên phải bắt ông ta trả nợ. Em nói xem? Công ty dưới quyền Triệu thị vốn nên thuộc về em. Trần Hi, anh cũng không nói em phải đi cướp đoạt thứ gì, mà cái này vốn là Triệu Viễn Đông nợ hai mẹ con em.”

Nhờ có Lục Chinh ra tay thu mua công ty con của Triệu thị, nên sẽ không có ai biết Trần Hi là con gái Triệu Viễn Đông.

Triệu Viễn Đông cũng sẽ không biết.

Sau đó Lục Chinh sẽ giao lại công ty cho Trần Hi, cái này để đảm bảo cho cuộc sống mai sau của cô.

“Em không muốn thứ gì từ Triệu gia.”

“Không phải Triệu gia tặng cho, mà là bọn họ không bảo vệ được tài sản của mình. Em cũng không phải đang kế thừa gia sản họ Triệu kia, bởi vì cái này do anh lấy về cho em.” Lục Chinh nhìn Trần Hi rồi chậm rãi nói, “Nhưng mà Trần Hi à, em có được công ty của mình, thì cũng nên học cách quản lý nó.”

Anh hy vọng có thể cho Trần Hi nhiều quyền lợi. Trước kia nhìn cảnh cô không nỡ bỏ món ăn nào, Lục Chinh mong rằng đời này mình không thấy cảnh đó nữa. Anh không biết Lục thị trong tay mình có thể mạnh mẽ đến lúc nào, nhưng ngay bây giờ, anh muốn cho Trần Hi thêm một ít sự bảo đảm.

“Nhưng mà không phải còn có anh à?” Trần Hi hạ mắt lầm bầm.

“Em nói gì cơ?”

“Nhưng mà còn có anh mà, anh quản lý công ty không tốt à?” Trần Hi khẩn trương nắm chặt chiếc đũa trong tay, nhẹ giọng nói, “Anh lấy công ty về cho em, em không cảm thấy anh đang xen vào chuyện người khác. Bởi vì em biết, anh Lục Chinh, anh đều vì muốn tốt cho em. Nhưng em không hiểu về quản lý, cũng không có hứng thú. Chi bằng để công ty này vào tay anh, anh giúp em quản lý có được không?” Cô cảm thấy công ty đó để lại cho Lục Chinh là đủ rồi, nhưng Lục Chinh lại hơi nhướng mày, cười hừ một tiếng, “Lương một năm của anh cao lắm đấy, em không mời nổi đâu.”

“Tiền công ty thu được đều cho anh hết.” Trần Hi vội lấy lòng đáp lại.

“Cho anh hết, vậy em thì sao?”

“Em có thể bán bùa nuôi sống mình. Còn nữa, mặc dù anh thu vào, nhưng công ty là của em cơ mà.” Cô gái nhỏ thấy bàn tính của mình gảy thật giỏi.

Lục Chinh lại thấy cô ngốc quá đi.

Nếu gặp phải kẻ lòng dạ khó lường, người ta lừa cô đến nỗi táng gia bại sản cũng không chừng.

Chỉ là Lục Chinh lại bị sự tin tưởng cùng Trần Hi lấy lòng mất rồi.

“Em có mắt nhìn đấy.”Anh khen ngợi cái quyết định đem công ty giao vào tay mình của Trần Hi, thấy cô cười ngô nghê, hiển nhiên là vẫn muốn học về máy tính, anh ngẫm nghĩ, thôi không ép cô thay đổi chủ ý nữa.

Anh hy vọng cô có thể trôi qua vui vẻ tự tại, mà không phải là miễn cưỡng làm việc mình không thích. Còn về ngành khoa học máy tính, nếu sau khi đi học phát hiện không thích, tới lúc đó xin chuyển khoa là được, giờ vẫn chưa vội. Bởi vậy Lục tổng mang tâm trạng không tồi cũng Trần Hi ăn một bữa cơm tối thật phong phú.

Bởi vì Trần Hi rất thích quán cơm này, nên cô gọi bốn món, thêm hai phần cơm chiên, thế mà Lục Chinh ăn hết sạch.

“Tiên sinh, ngài muốn tính tiền ạ?” Thấy người đàn ông mặc vest đi giày da, khí thế mạnh mẽ và cô bé xinh đẹp ngồi đối diện đã ăn xong, phục vụ lịch sự đi tới.

Lục tổng đưa mắt nhìn Trần Hi.



Ánh mắt phục vụ hướng về phía Trần Hi theo bản năng.

Cô gái nhỏ từ tốn lấy thẻ của mình ra đưa cho anh ta.

Ánh mắt phục vụ trợn to.

Anh ta như đang đi trong cơn mơ, chân như dẫm lên bông đi quẹt thẻ, sau khi đợi Trần Hi tính tiền xong, nhân viên phục vụ dùng ánh mắt một lời khó nói hết mà nhìn người đàn ông ngạo nghễ yêu cầu Trần Hi trả tiền kia.

Lục tổng đương nhiên đâu phải người đàn ông bình thường.

Nhớ trước đây tới cửa hàng điện thoại mà mặt không đổi sắc, thì đối với ánh mắt có phần kỳ dị của phục vụ, anh hoàn toàn không để bụng, còn vươn tay về phía phục vụ lạnh lùng nói, “Đưa cho tôi.”

“Đưa ngài cái gì ạ?” Phục vụ dại ra hỏi.

“Hóa đơn.” Lục Chinh không hiểu sao cái loại chậm tiêu đến mức giận sôi như nhân viên phục vụ này thế mà lại tìm được việc, quán ăn này sớm muộn cũng đóng cửa, lạnh lùng gọi phục vụ cầm hóa đơn tới, vừa nhận vừa đưa Trần Hi ra cửa, trong miệng còn bình tĩnh nói, “Đợi anh về công ty lấy tiền trả.”

Anh dùng giọng điệu thờ ơ để nói về việc vét tiền công ty mình, hiển nhiên là kẻ tái phạm, Trần Hi cứ thấy chỗ nào sai sai, phục vụ lại thấy không tốt tí nào. Anh ta còn quá trẻ, đã từng gặp nhân vật nào như Lục tổng đây đâu, thế là đành dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo người đàn ông vừa keo kiệt vừa giàu có đưa cô gái ngồi lên siêu xe nghênh ngang rời đi.

Một người đàn ông vừa thấy đã biết là nhiều tiền, thế mà đến hai trăm tệ cũng không tha.

“Vẫn không cần trả đâu anh.” Trần Hi cảm thấy hơi ngại, nói với Lục Chinh, “Vốn là em mời anh. Nếu để anh trả vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.”

“Lần sau anh sẽ mời em.” Lục Chinh ném hóa đơn vào một góc xe, gật đầu nói.

“Anh Lục Cảnh liệu có chờ cơm chúng ta không?” Trần Hi lập tức nhớ tới chuyện Lục Cảnh hôm nay vẫn chưa biết cô và Lục Chinh ăn cơm ở ngoài.

“Hôm nay nó đi ăn cơm với đạo diễn, phim sắp khai máy rồi.” Phim điện ảnh của Lục Cảnh sắp quay, dù anh chàng là nhị thiếu gia của Lục thị, nhưng trong mắt đạo diễn nổi tiếng kia thì chẳng có thiếu gia này hay thiếu gia nọ, kỹ thuật diễn và sự nổi tiếng mới là quan trọng nhất.

Cho nên hôm nay anh chàng đặc biệt mời đạo diễn ăn bưa cơm, kéo gần một chút quan hệ đôi bên, Lục Chinh nói với vẻ thản nhiên nên Trần Hi nghe thấy cũng không để tâm lắm, thậm chí Lục nhị thiếu cũng cảm thấy bữa cơm này đúng là tôi tốt anh tốt mọi người cùng tốt, trừ việc ông chú đẹp trai Hà Phương đặc biệt tới mời mình một ly trà tỏ vẻ lúc mọi người ở đoàn làm phim đều là bạn tốt, thì không có chỗ nào không ổn.

Thậm chí khi biết Trần Hi muốn nhờ Hà Phương ký tên cho Khương Noãn, Lục Cảnh còn đặc biệt nhờ ông chú đẹp trai kia ký thêm cho Trần Hi mấy tấm hình.

Anh chàng tính tiền, mang tâm trạng vui vẻ tạm biệt mọi người, lái chiếc xe màu đỏ yêu quý về nhà.

Xe lướt qua ánh đèn đêm khuya như một cơn gió, Lục Cảnh đang hưởng thụ khoái cảm tốc độ, nháy mắt đã đi tới một nơi thân quen.

Là nơi mà lần đầu anh gặp Trần Hi.

Đây là con đường nhất định phải đi qua để về nhà, Lục Cảnh vừa lái vừa mang theo tâm tình hồi tưởng chuyện xưa thuở đầu gặp gỡ, đang thấy chuyện cũ thật đẹp, đột nhiên trước mắt có một bóng người lướt qua.

Xe thể thao phát ra tiếng kít phanh thật lớn, một bóng người té lăn quay trước xe.

Tâm tình nhàn nhã của Lục Cảnh bị dọa bay, sợ xảy ra tai nạn giao thông nên anh chàng vội vàng xuống xe, bước nhanh tới trước đầu xe.

Một cô gái mặc váy đỏ đang ngồi dưới đất, nhìn anh chàng rồi lại nhìn chiếc xe màu đỏ.

(1) Khoa học máy tính (Computer Science) là một trong những ngành đào tạo công nghệ thuộc lĩnh vực CNTT (IT) và liên quan một chút tới các kỹ thuật về máy tính. Ngành này nghiên cứu cách ứng dụng các thuật toán vào các chương trình của máy tính. Bằng cách sử dụng các thuật toán và toán học cao cấp, nhà khoa học máy tính sẽ sáng tạo ra những cách mới để điều hành và truyền đạt thông tin. Cụ thể, họ nghiên cứu về các phần mềm, hệ thống quản lý và các tập lệnh. Sinh viên ngành Khoa học máy tính được đào tạo về ngôn ngữ lập trình, thuật toán, cách thiết kế, phát triển phần mềm.