Editor: tiểu mao
Beta: Linh Phương
Trần Hi cụp mắt.
“Cháu đấy.” Nhìn bộ dạng này của cô, bà Lý thở dài một hơi, xua xua tay, rồi nhìn chiếc xe thể thao đỏ ngoài kia, nhẹ nhàng nói với Trần Hi, “Hi Hi à, bà biết cháu là đứa bé ngoan, cũng biết giờ cháu chỉ còn một mình. Nhưng nếu người này thật sự tới tìm mẹ cháu thì cháu phải nhớ kỹ. Năm đó mẹ cháu đau khổ thế nào. không thể tha thứ. không thể tha thứ.”
Bà run rẩy nhắc lại từng chữ cho Trần Hi, cô nhẹ nhàng gật đầu, cười với bà lão quan tâm tới mình kia, trịnh trọng nói, “Bà yên tâm. Ngoại trừ ông ngoại và mẹ, cháu không có người thân nào.” Cho dù có là ai cũng không liên quan đến cô.
“Vậy là tốt rồi. Có những chuyện không thể tha thứ, cháu nhất định phải nhớ kỹ.”
“Vâng.” Trần Hi ngọt ngào đáp lại, dỗ bà Lý đang cằn nhằn về nhà.
cô cúi đầu nhìn đôi bàn tay mảnh mai của mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cầu thang, bước chầm chậm lên lầu.
Hành lang rất tối, không có ánh sáng nhưng Trần Hi vẫn có thể đi lên lầu mà không bị vấp.
Bởi vì cầu thang này đã quá quen thuộc với cô, cô đã đi trên nó suốt bao nhiêu năm.
Dẫu cho không còn ông ngoại bầu bạn, thì cô cũng có thể một mình bước lên cầu thang, không tịch mịch cũng chẳng cô đơn, càng không cần người khác giả vờ giả vịt, quay lại thêm lần nữa cùng mình đi qua con đường mà họ vốn quá quen thuộc.
cô hạ mắt đi lên lầu, bước tới lầu bốn, cửa vừa mở đã thấy một tờ giấy nho nhỏ bay xuống đất.
cô nhặt lên, bật đèn trong nhà lên thì thấy đó là một tấm danh thiếp được thiết kế vô cùng tinh xảo, thoang thoảng mùi hương nước hoa của đàn ông, hơi thở chững chạc trang nhã, vừa mạnh mẽ vừa ung dung. Tấm danh thiếp này vô cùng đẹp đẽ, trên đó còn ghi tên và chức vụ, phông chữ rất đẹp.
Triệu Viễn Đông.
Triệu thị...Phó Giám đốc.
Chỉ là phó Giám đốc.
Trần học bá đây còn từng ăn cơm với đại boss tiêu chuẩn đây này.
Trần Hi bĩu môi ghét bỏ, mở rộng cửa, ánh đèn mờ ảo trong phòng khách chiếu sáng đầu cầu thang tối tăm, cô hạ mắt từ tốn xé tấm danh thiếp kia thành từng mảnh nhỏ, không muốn nó ở trong nhà mình chút nào, thế là tiện tay vứt ra ngoài hành lang.
Dường như có một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, thổi những mảnh nhỏ kia rơi tứ tán, chớp mắt đã chẳng còn lại gì. Trần Hi cong cong mắt, không quan tâm tấm danh thiếp bị mình vứt bỏ kia, đóng cửa phòng khách, chạy lạch bạch ra ngoài ban công, vẫy vẫy tay với Lục Cảnh đang ngẩng đầu đợi mình, cười một cái thật tươi.
Lục Cảnh lúc đó đang siết chặt áo khoác, rụt cổ lo lắng nhìn quanh.
nói ra thì anh chàng cũng thấy kỳ lạ.
Chỗ này không hiểu sao lại làm anh chàng thấy hơi lạnh.
rõ ràng mặc khá dày mà.
anh chàng nhìn thấy lầu bốn sáng đèn, lần này mới thực sự là Trần Hi đang vẫy tay với mình, giờ anh chàng mới yên tâm, lái chiếc xe thể thao đỏ đắt tiền rời đi.
Trần Hi nhìn chiếc xe dần đi xa, ngơ ngác đứng bên ban công chống cằm, mãi một lúc sau mới lẩm bẩm, “Hôm nay mình gặp lại anh tiểu Đường. Cuộc sống của anh ấy bây giờ rất tốt, là phó tổ trưởng tổ trọng án, rất tài giỏi, nhưng mình lại thấy có chút xa lạ.”
cô lẩm bẩm hai câu rồi không nói nữa, xoay người quay về phòng.
Tuy là có hơi mệt, nhưng Trần Hi vẫn lấy linh vị và ảnh của ông ngoại với mẹ xuống lau một lần.
Cho tới tấm cuối cùng, nhìn người con gái tươi cười đẹp đẽ ấy, cô thoáng ngơ ngẩn, ngón tay mảnh khảnh từ từ vươn tới, nhẹ nhàng phác họa gương mặt xinh đẹp đó. Giọng của bà Lý vọng lại bên tai.
“Nếu là mẹ, chắc cũng không tha thứ đâu.” Tuy cô chưa từng gặp mặt mẹ, nhưng ông ngoại đã nói bà là một người con gái vừa quật cường vừa cố chấp.
Nếu không quật cường thì sao có thể nhất quyết sinh đứa bé ra chứ?
cô cười một cái, từ tốn đặt bức ảnh ở một góc thật tốt, nhẹ giọng nói: “không ai có thể thay mẹ tha thứ cho ông ta. Con cũng vậy.” cô cảm thấy mọi tâm trạng tốt đẹp hôm nay đều vì ông ta mà hóa u ám, cô uể oải bước tới ghế sofa, mở hộp bánh kem, lấy bánh kem được nướng thơm ngọt kia ra, ăn từng miếng từng miếng một.
cô ăn một lát rồi bỗng đưa tay lau mặt, chợt phát hiện ra trên gương mặt lạnh buốt đều là nước mắt.
“không, không sinh con ra thì tốt rồi.” cô đột nhiên để bánh kem xuống, tựa trán vào tấm hình người con gái đang cười rực rỡ kia, thì thầm, “không sinh con ra, mẹ sẽ không chết.”
Nếu bà còn sống, bà nhất định sẽ có một cuộc sống tốt hơn, cũng không bị tình cảm trong quá khứ rằng buộc, sẽ tìm được một người đàn ông thật tốt, sống một cuộc sống thật tốt, sau đó sinh ra một đứa bé đáng yêu hơn Trần Hi. Bà là cô gái xinh đẹp ưu tú như thế, nhưng cuối cùng vì muốn sinh một đứa bé không ai mong đợi, đem thời gian dừng lại ở tuổi xuân đẹp nhất.
Cuộc sống tươi đẹp của bà thậm chí còn chưa kịp bắt đầu.
“Con không khóc. Phải sống thật tốt.” Trần Hi sụt sịt vùi mặt vào áo đồng phục, nhẹ giọng nói, “không để cho mẹ và ông phải lo lắng.”
cô cố gắng học tập, kiếm tiền, sau đó sống một cuộc sống tốt nhất, để ông và mẹ không thấy tiếc nuối, cũng không cần lo lắng cho cô.
Nhưng lòng cô lại vô cùng khó chịu.
Cảm giác khó chịu đã bị cô nén trong lòng từ lâu, lúc ông ngoại mất không phát ra, trải qua biết bao khó khăn cũng không phát ra, nhưng đúng lúc này, người đàn ông tên Triệu Viễn Đông đó làm như mọi tổn thương đều chưa từng xảy ra, xuất hiện một lần nữa như lẽ đương nhiên, đã khiến cô không thể kìm lòng nữa.
Sao ông ta còn dám xuất hiện ở đây, sao còn dám dùng bộ dạng bình tĩnh đó tìm tới cửa?
Sao lại có thể như thế?
trên đời này sao có thể tồn tại kẻ xấu xa đến thế?
Trần Hi nức nở hai tiếng, chỉ thấy căn phòng trống rỗng, làm cô thấy bản thân chẳng còn nơi nào để tựa vào. cô bất giác bước vào phòng ngủ, thấy trên giường là con gấu bự, tràn đầy cảm giác an toàn, dường như có ai đã từng nói với cô, ôm nó sẽ thấy rất an toàn. cô lau mặt một phen, từ từ bò lên giường, ôm chặt con gấu to kia vào lòng, cọ cọ, cảm giác ấm áp thêm chút lông xù xù khiến lòng cô bình tĩnh lại. Lòng cô vẫn còn buồn, nhưng đã có thể nở một nụ cười nho nhỏ, thì thầm, “Cảm ơn mày đã ở bên tao.”
Lúc cô đang cô đơn, hóa ra thực sự vẫn còn một con gấu bự bên cạnh.
Là Lục Chinh tặng nó cho cô.
Lục Chinh là một người rất rất tốt.
Khi ôm con gấu này, Trần Hi thấy lòng mãn nguyện hơn rất nhiều. Đêm nay cô mơ thấy nhiều thứ, có ông ngoại, có người mẹ mà cô chưa từng gặp mặt, thế là trái tim từng thấy sợ hãi trong câm lặng kia dường như đã được lấp đầy, không còn cảm giác trống rỗng.
Giấc mơ này kéo dài cho tới khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô nằm trên giường, ngơ ngẩn ôm con gấu kia một lúc, rồi mới vội vàng mặc quần áo, đeo cặp sách lên chuẩn bị đi phát báo. Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi tòa nhà vô cùng yên tĩnh này, bỗng thấy một cái xe rất quen dừng trước tòa nhà, Lục Chinh đang dựa vào cửa xe, thấy Trần Hi đi ra liền bước tới cầm cặp giúp cô.
Đột nhiên người đàn ông nhíu mày, đôi tay to ôm lấy mặt Trần Hi.
“Sao mắt lại sưng thế này? Khóc à?” Lục Chinh cúi đầu nhìn đôi mắt sưng đỏ của Trần Hi, lạnh lùng hỏi.
Bọ dạng anh bỗng trở nên lạnh lùng, Trần Hi vội vàng lắc đầu, hơi hối hận mình vội ra cửa mà không soi gương nhiều thêm một chút, thế mà lại không chú ý tới hai mắt của mình.
Nhưng cô muốn cúi đầu không để Lục Chinh nhìn thấy, Lục Chinh lại giữ chặt gương mặt trắng trẻo của cô, nhìn xuống một hồi rồi híp mắt hỏi, “Là ai bắt nạt em?” Lục tổng nghĩ tới lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đơn giản của cô, từ tốn hỏi, “Có phải Lục Cảnh không?”
Bộ dạng lập tức muốn quân pháp bất vị thân này của anh làm Trần Hi phải vội vàng nói, “không phải!”
“không phải? Em không cần phải giấu. Nếu đúng là nó, tôi sẽ bảo nó xin lỗi em ngay.”
“Thực sự không phải. anh Lục Cảnh là người rất tốt, hôm qua còn đưa em về tận cửa nhà. Là người khác.” Trần Hi suy nghĩ, cảm thấy Lục Cảnh bây giờ liệu có phải hiệp sĩ đội nồi* trong truyền thuyết không?
*bối oa hiệp - hiệp sĩ đội nồi: đại loại ý là đang dưng phải gánh tội oan
anh híp mắt nhìn Trần Hi thật lâu, đột nhiên nói, “Trần Hi, tôi cho rằng chúng ta rất thân thiết.”
“Đúng vậy. Chúng ta coi như là...Bạn bè,” Trần Hi không hiểu sao anh lại nói vậy, bối rối đáp lại, rồi thăm dò hỏi thử, “Hay là quan hệ chủ tớ?”
cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Lục tổng không chỉ đơn giản là quan hệ tiền tài, bởi vì cô từng tới nhà anh ăn cơm mà. Nhưng cái mối quan hệ chủ tớ này vẫn khiến gương mặt anh tuấn của Lục tổng hơi vặn vẹo, anh vươn tay vỗ đầu Trần Hi, “Chúng ta đương nhiên là bạn bè.” Lục tổng nheo nheo mắt, thấy Trần Hi yên tâm cười với mình một cái, lúc này mới từ tốn nói, “đã là bạn bè thì nên biết nhiều hơn về nhau, em nghĩ sao?”
“Đương nhiên.” Trần Hi gật đầu, thấy sắp muộn giờ liền vặn vẹo góc áo hỏi, “Đợi em phát báo xong rồi tìm hiểu được không?”
Lục Chinh muốn hiểu thêm gì về mình? Bản thân cô rất đơn giản, là học sinh năm cuối cấp ba Thừa Đức, thành tích rất tốt, biết vẽ mấy tấm bùa linh tinh, năm nay 18 tuổi, từng giành được một hai giải thưởng thi đấu cấp thành phố, địa chỉ nhà Lục Chinh cũng biết rồi, cái này là toàn bộ thông tin của cô. Còn về số điện thoại, Trần Hi vốn không có.
cô cảm thấy mình đã biết gì nói đó cho Lục Chinh rồi, chợt nghe Lục Chinh mở miệng hỏi, “Em không có gì muốn hỏi tôi?”
Trần Hi ngẩng đầu, thấy Lục Chinh vẫn chưa mở cửa xe, không khỏi nghiêng nghiêng đầu, có hơi hoang mang.
“Em biết anh mà. Là tổng tài của Lục thị, trong nhà có một đứa em trai, hai người làm, là một người tốt.”
“không muốn hỏi thêm gì nữa?” Người đàn ông đứng ngược ánh nắng ban mai hỏi lại, sắc mặt anh có phần mờ mịt.
Trần Hi suy ngẫm rồi hỏi, “Biết chừng ấy vẫn chưa đủ ạ? anh chính là anh, dù bối cảnh của anh có ra sao thì trong lòng em, anh chỉ là Lục Chinh thôi, là một người bạn của em.”
Bộ dạng cô ngây thơ đơn thuần, Lục Chinh im lặng thật lâu, chỉ thấy trong lòng bực bội, rồi không hiểu sao lại thấy mềm mại vui mừng.
“Em đấy.”