Thiên Sứ Của Gió

Chương 5




Một ngày vừa nhàm chán, lại cũng vừa ấm áp trôi qua, đặt một cánh tay xuống làm gối, lại đặt một cánh tay lên trán ra vẻ suy tư, Thiên Thanh nhớ tới hai ông bà chủ quán cháo, cùng với những nụ cười của cô Hoài, thời gian lúc đó như ngừng lại, khoảnh khắc đó, đẹp quá, khiến cô mong thời gian hãy ngừng trôi,...nghiêng mình sang một bên, đổi tư thế khác cho thoải mái nhưng cô chẳng thể nào tạo cho mình cảm giác buồn ngủ, lúc này đây, trong đầu cô vọng về một tiếng thì thầm nho nhỏ như vọng lại từ một thế giới khác, những giai điệu xa xăm, lại như quen thuộc, một bài hát cũ, ngân nga, ngân nga,....

"Tsuyu no man naka. Kyou wa ameagari. Namanurui kaze. Shizukana yomichi wo. Toori nukeru natsu ga chikai. Hikari kagayaki. Kono me wo ubai. Te ni shitaku naru. Furete mitaku naru. Anata wa kono hotaru no you. Mou ii kai mada mitai. Mou ii kai sono kokoro. Anata no kimochi ga mienai. Nozomu hodo kurushiku naru. Soredemo kirai ni narenai..." (Hotaru-Hotarubi No Mori E)

Thiên Thanh cũng chẳng hề biết rằng mình đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ trong cơn mơ, từng chuỗi ký ức lại hiện về, mờ nhạt, ẩm hơi nước, nhưng thật dễ chịu...

Cô Hoài ngồi trong phòng của mình, hơi cười, theo dõi người con gái đã yên lặng thiếp đi trên màn hình, lâu lắm rồi người con gái ấy mới có thể yên bình ngủ đến vậy... Mọi việc đều có lý do của nó, lúc chiều, cô để cho Thiên Thanh ở khu vườn đó lâu như vậy mà không đánh động đến khi ánh mặt trời khuất núi, bóng đêm dần bao trùm trên mọi thứ mới làm cho Thiên Thanh tỉnh giấc cũng là vì muốn cùng Thiên Thanh đi dạo, để Thiên Thanh ngắm nhìn đường phố ban đêm mà đã rất lâu rồi cô không thấy, cũng là để đưa Thiên Thanh về với miền kí ức nhỏ bé ngọt ngào của ba mẹ mình, cũng là hai người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời cô...bản nhạc Thiên Thanh đang nghe là do cô bí mật hỏi hai ông bà chủ quán...giai điệu đó thật dễ chịu...có lẽ hôm nay không cần đến chút hương mê an thần mà thường thường cô vẫn đặt một ít trong phòng của Thiên Thanh, khuôn mặt đó, thanh thản qua, cũng khiến cô an tâm được phần nào.

-Trước khi phải đảm nhận trọng trách nặng nề trên vai, cô sẽ làm hết mọi cách để tìm lại nụ cười cho cháu, Thanh Thanh, cháu không tìm lại giọng nói cũng được, nhưng nụ cười thì không thể đánh mất, cuộc đời của cháu, là do cháu tự lựa chọn, cháu phải mỉm cười với số phận của mình, ...chắc chắn, chờ đợi cháu phía trước là một con đường rất đẹp, cô thì không thể bước tiếp cùng cháu, đây sẽ là món quà cuối cùng mà cô tặng cháu, cháu gái nhỏ của cô...!

Cố gắng lắm cô mới có thể gắng gượng nói hết câu, khóe miệng cô tràn ra một dòng máu, ấm, nóng, từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt bàn giá lạnh,...thời gian của cô, không biết có thể kéo dài đến khi nhìn thấy Thiên Thanh bước vào tuổi mười tám hay không, nhưng trước lúc mình gục xuống, cô chắc chắn sẽ phải giúp đứa trẻ ấy cười được, không phải một nụ cười méo mó, mà là một nụ cười hoàn chỉnh, một nụ cười tươi sáng, rạng sỡ như ánh mặt trời. Và cô không tự chủ được, đổ gục xuống mặt bàn, trước khi mất dần đi ý thức, cô vẫn cố thu vào trong mắt mình hình ảnh người con gái nhỏ bé, yên lặng ngủ, khóe mắt khẽ cười...

Thiên Thanh không dưng rùng mình khe khẽ, nhưng vẫn ngủ ngon lành, chẳng có ai biết rồi ngày mai sẽ ra sao, cũng chẳng có ai rõ, ngày mai ấy, cô có thể nở một nụ cười tươi màu nắng, rực rỡ như đóa hướng dương khoe sắc hay không, có khi nào, ngày mai ấy, cô có thể vui vẻ như một chú chim non, sải rộng đôi cánh bay trên bầu trời xanh màu Thiên Thanh xinh đẹp, tìm lại niềm hy vọng sống, và sống như một đứa trẻ thực sự, không vướng bận điều gì...