Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 34




Nghị sự chính điện ở Thái Cực điện rộng lớn, có sức chứa ngàn người. Lúc này, Đạm Thai Mục ngồi ở ngự tọa cao, mở quân báo khẩn cấp, yên lặng mà nhìn. Quần thần phía dưới đứng trang nghiêm, không một tiếng động.

Xem xong tin cấp báo, Đạm Thai Mục ý bảo tổng quản thái giám: “Đưa cho Ninh nguyên soái và Vân đại nhân truyền đọc.”

Ninh Giác Phi nhận lấy quân báo được bảo vệ đưa về triều, chậm rãi nhìn những hàng chữ viết ngoáy trên đó.

Khu vực mà hắn vẫn lo lắng quả thật đã xảy ra chuyện, mấy quận huyện biên cảnh tây bộ cùng bị tập kích, quân báo chắc là được viết bởi một sư gia nào đó nên tâm trạng cá nhân cũng được thể hiện qua đó, nhưng không có số liệu xác thực, nhân số địch nhân bao nhiêu, trang bị làm sao, chiến thuật tiến công thế nào, không được viết đến.

“… Cường địch từ núi tuyết đến, cướp của đốt nhà, vô ác bất tác. Bách tính hoảng loạn, cửa nát nhà tan, quan quân thế đan lực bạc, không chống địch quân. Tây cảnh khắp nơi gió lửa, kỵ binh địch một ngày trăm dặm, tiến công vào phía đại lục, thế không thể ngăn… Khẩn cầu bệ hạ phái quân cứu viện, bảo toàn quốc thổ, giữ an bình cho bách tính.”

Tây cảnh có tổng cộng 3 châu, đây là Thứ sử Nhạc châu phương Bắc gửi tấu, cấp báo của Túc châu, Hân châu còn chưa đến. Ninh Giác Phi không cần xem tấu của họ cũng có thể tưởng tượng ra tình hình nơi đó như thế nào. Đổi một góc độ khác mà nhìn, nếu như là hắn chỉ huy xâm lược, dưới tình huống nhân lực sung túc, đối mặt biên cảnh địch quốc phòng thủ bạc nhược, chắc chắn sẽ phát động tấn công toàn diện. Làm thế sẽ khiến quân địch không kịp ứng phó, khó điều quân cứu viện trong thời gian ngắn, còn mình thì sẽ có cơ hội chiếm lĩnh hơn 10 đại vực, sau đó, có thời gian kiến tạo hệ thống phòng ngự kiên cố.

Hắn xem xong tấu chương thì đưa cho Vân Thâm, rồi nhanh chóng suy nghĩ cách ứng phó.

Vân Thâm im lặng xem, sau đó trả lại cho tổng quản thái giám bên cạnh, ngẩng đầu tâu: “Bệ hạ, sự tình trọng đại, trong lúc cấp thiết khó mà định đoạt, thần cho rằng nên giao việc này cho Bộ Binh, để họ ngày mai đưa ra đối sách ứng phó, mong bệ hạ suy xét.”

Đạm Thai Mục nhìn về phía Ninh Giác Phi: “Ninh ái khanh nghĩ như thế nào?”

Ninh Giác Phi lập tức đáp: “Thần tán thành.”

Đạm Thai Mục gật đầu: “Chuẩn tấu, việc này giao cho Bộ Binh, ngày mai Ninh ái khanh thượng tấu kế sách.”

Ninh Giác Phi ôm quyền đáp: “Thần tuân chỉ.”

Đạm Thai Mục nhìn về phía các quan viên khác: “Các khanh gia, có việc tấu trình không?”

Có mấy người đưa mắt liếc nhau, một quan viên đứng ra: “Khải tấu bệ hạ, đêm qua trong thành Lâm Truy xảy ra hỏa hoạn, thiêu hủy chín tháp Phi Hoa lâu, lan sang mười nhà dân kế bên. Khiến bách tính không nhà để về, tử thương vài người, tài vật tổn thất vô số. Ngọn lửa phải đến hừng sáng mới dập được, phồn hoa cẩm tú ngày xưa chỉ trong nháy mắt biến thành phế tích, mãn thành nhân tâm hoảng sợ, đảng phản loạn thường cơ tác loạn. Trong khi, Kế quốc ta mới vừa lập, lễ dời đô chỉ mới qua không lâu, liền xảy ra đại sự như thế, đủ thấy phòng vệ hoàng thành có điều sơ hở, mong bệ hạ minh xét.”

Đạm Thai Mục dù lòng kinh hãi nhưng mặt vẫn cố giữ nét bình thản, nhìn qua những người khác, trầm ổn hỏi: “Các khanh có gì cần nói?”

Phủ doãn Lâm Truy ở trong triều địa vị không cao, tự nhiên không dám xuất đầu nói chuyện, huống chi việc này ông cũng chẳng biết đầu đuôi rõ ràng, lúc chạy đến hiện trường thì lửa đã sắp tàn, chỉ làm theo phân phó của Ninh Giác Phi và Vân Thâm mà an trí nạn dân, những chuyện khác đều không biết, ông cúi đầu, không dám nói lấy một câu.

Ninh Giác Phi tiến ra phía trước, ôm quyền bẩm: “Thần đã đến hiện trường đầu tiên…” hắn khách quan tường thuật lại sự việc, đem toàn bộ tình hình lúc hỏa hoạn nói rõ ra. Nhưng lại không kể một chữ đến hành vi chạy vào hỏa hoạn cứu người của mình, chỉ nhắc đến vệ đội hoàng thành và đội cấm quân. Về phần bàn bạc với Đại Đàn Sâm thảo luận truy tra, hắn không nói gì. Chuyện này không liên quan đến tin hay không tin mà là ý thức bảo mật đã ăn sâu vào máu hắn. Dù sao đi nữa, hắn sẽ không dễ dàng đem chuyện này nói trước đám đông.

Đạm Thai Mục nghe hắn nói xong, khẽ gật đầu, bình tĩnh hỏi: “Các khanh gia, Ninh ái khanh nói như vậy, có gì quên không?”

Toàn triều im lặng.

“Có.” Đại Đàn Sâm đứng ra, nói rõ. “Ninh nguyên soái nói về tình hình mọi chuyện nhưng lại quên hành động dũng cảm của mình.”

Ông đứng ra nói mạch lạc, rõ ràng, đem tất cả chi tiết mà thuộc hạ thu thhập được từ dân chúng nói hết.

Nếu như không có Ninh Giác Phi đúng lúc chạy tới, quả đoán chỉ huy, mạo hiểm tự mình xong vào đám cháy, thì có thể ngọn lửa đã lan sang nhà dân khác, thiêu hủy cả nửa thành.

Khi bách tính đang than khóc cho thân nhân còn kẹt trong đám cháy thì Ninh Giác Phi không để ý thuộc hạ khuyên can, mấy lần chạy ào vào đám cháy, cứu ra mười một người, khiến nạn dân cảm động đến rơi nước mắt, xưng tụng hắn là “Bồ Tát sống”.

Ninh Giác Phi ra lệnh phủ doãn Lâm Truy lập tức an trí bách tính gặp tai hoạ, khiến cho bọn họ không những không oán hận quan phủ mà còn rất cảm kích…

Ông nói sinh động như thật, có nhân chứng vật chứng hẳn hoi, ai muốn tường tận thì cứ đến nha môn mà xem.

Đạm Thai Mục nghe xong, trầm giọng nói: “Đại Đàn đại nhân nói như vậy, các vị khanh gia có gì muốn nói?”

Ninh Giác Phi không nói, Vân Thâm cũng không hé răng. Đạm Thai Tử Đình đứng khỏi hàng, cất cao giọng nói: “Thiên tai nhân họa, thế sự khó lường, sao có thể quy tội cho người? Ninh nguyên soái thâm cư cấm thành, lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc, đúng lúc chạy tới, thế mới biết lòng luôn lo lắng cho an nguy hoàng thành, không hề ngơi nghỉ. Ninh nguyên soái lấy thân nhập hiểm, cắt đứt hỏa hoạn, cứu bách tính, khiến mãn thành bình yên vô sự, khiến người khác kính nể. Ninh nguyên soái có công, xin hoàng thượng minh xét.”

Lập tức, Đại Đàn Minh, Tiên Vu Ký, Kinh Vô Song, Lý Thư…, các võ tướng liên can đều đứng ra phụ họa, không ít văn thân với Vân Thâm cũng đứng ra bẩm tấu, đều là ca tụng Ninh Giác Phi, cho rằng hắn có công chứ không có sai.

Đạm Thai Mục nghe xong, nói ngay: “Ngọn lửa này, rốt cuộc là thiên tai hay nhân họa còn chưa thể xác định. Thế nhưng, Ninh ái khanh xử sự quả đoán. Chỉ huy đúng lúc, tự mình phạm hiểm, cứu dân trong hỏa hoạn, là tấm gương cho bách quan. Các quan lại cần truy tra rõ căn nguyên sự việc, nhanh chóng bẩm báo. Ninh ái khanh cứu hoả có công, ban thưởng một đôi ngọc bích, hưởng song bổng một năm. Việc này không cần bàn nữa.”

Tuy có người bất mãn Ninh Giác Phi quyền khuynh triều dã, lại được quân vương ân sùng nhưng lúc này, họ nào dám mở miệng ra nói.

Rất nhanh, đề tài thảo luận liền thay đổi, thượng thư các bộ đều dâng tấu bẩm báo. Mỗi người trong chính giới đa phần đều có người đối địch, gặp chuyện thì lôi nhau ra chỉ trích, cãi lại, giữ gìn lợi ích của bản thân. Đạm Thai Mục luôn kiên trì lắng nghe, sau đó hỏi ý kiến Vân Thâm. Vân Thâm cực kỳ ổn trọng bình tĩnh, lời nói rất đơn giản đã khiến sự tình trở nên mạch lạc, kết thúc, trạng thái dây dưa không rõ.

Ninh Giác Phi chưa bao giờ biện luận với bọn họ, chỉ tự mình nghĩ trong lòng về tình hình biên cảnh tây bộ và kế sách dụng binh có thể dùng.

Chẳng mấy chốc là đến buổi trưa, triều tan. Bách quan nối đuôi nhau rời khỏi đại điện, tốp năm tốp ba mà đi xuống bậc thang.

Đạm Thai Mục tuyên Ninh Giác Phi, Vân Thâm, Đạm Thai Tử Đình và Đại Đàn Sâm vào ngự thư phòng, hỏi han tình hình lúc hỏa hoạn, rồi hỏi đại thể đối sách của Ninh Giác Phi với vấn đề tây bộ.

Ở đây đều là người có thể tin được, Ninh Giác Phi liền đem những suy nghĩ của mình nói thẳng ra, trưng cầu ý kiến của họ.

Dựa vào ký ức, hắn dùng bút lông vẽ đại thể địa hình tây bộ lên giấy, rồi nói ra những cách mà mình đã nghĩ.

Nói tới chuyện dùng binh, đây chính là chuyện sở trường của hắn, cả gương mặt Ninh Giác Phi như bừng sáng, thần thái phi dương, thậm chí tiện tay lấy ly trà, giá bút, ấn hạp trên bàn bày làm thế trận, biến hóa không ngừng để thể hiện suy nghĩ của mình cho họ hiểu.

Đạm Thai Mục cũng là tướng đã từng mang binh, Đạm Thai Tử Đình cũng hiểu tình hình, vừa nghe hắn nói vừa gật đầu, thấy gì khó hiểu liền hỏi ngay, Ninh Giác Phi nhất nhất trả lời.

Vì phối hợp hành động của hắn, vấn đề lương thảo hậu cần phải đảm bảo yêu cầu rất cao, Đạm Thai Mục nhìn về phía Vân Thâm: “Ngươi xem, Bộ Hộ có thể làm được không?”

“Ta thấy làm được.” Vân Thâm tính toán nhanh như chớp, khẳng định gật đầu.

Đạm Thai Mục trầm ngâm rồi nói: “Giác Phi, kế sách của ngươi rất tốt, nhưng chỉ có một điều không được, ngươi không thể tự mình xuất chinh. Những thứ khác chúng ta không có nhiều chứ danh tướng thì như mây, đại tướng thiện chiến cũng không ít. Ngươi phải quản lý quân sự thiên hạ, không thể dễ dàng ra trận.”

Ninh Giác Phi ngẩn ra: “Bệ hạ, những chuyện này ta đều phải tự mình chỉ huy, bằng không chỉ cần xê xích chút xíu, sẽ đi xa ngàn dặm, thậm chí thất bại, khiến quân địch tiếp tục tiến công, áp sát đến đây.”

Đạm Thai Mục khoát tay áo: “Ta không quan tâm được mất nhất thời. Ngươi là thiên hạ binh mã đại nguyên soái, hiện tại tây cảnh mặc dù nguy nhưng không đủ để dao động nền tảng lập quốc, không cần Ưng vương ngươi tự mình xuất chinh. Ta thấy, Trấn Nam tướng quân Lý Thư rất quen thuộc với tình hình nơi đó, để y làm phó, Hộ Quốc tướng quân Kinh Vô Song làm chính, suất quân chinh phạt, vậy là được rồi.”

Ninh Giác Phi suy nghĩ một hồi: “Như vậy cũng được, ta sẽ đem một phần Ưng quân và Nhạn Kỵ cho Kinh tướng quân, thêm mười vạn bộ quân, hai mươi vạn kỵ binh, hỗ trợ cho nhau, trục xuất quân địch ra khỏi lãnh thổ.”

“Được.” Đạm Thai Mục mỉm cười. “Cứ như vậy đi, ngươi, Tử Đình và Đại Đàn Minh, Kinh Vô Song cùng nhau bàn bạc, đề ra kế sách tường tận, sau đó điểm binh điểm tướng, để cho họ nhanh chóng xuất phát.”

“Tuân chỉ.” Ninh Giác Phi và Đạm Thai Tử Đình cùng nhau hành lễ.

Đạm Thai Mục còn muốn Vân Thâm, Đại Đàn Sâm tiếp tục nghị sự. Ninh Giác Phi và Đạm Thai Tử Đình liền cáo từ đi về Bộ Binh.

Ăn qua loa cho xong bữa, họ liền ngồi xuống bàn bạc việc xuất binh.

Kinh Vô Song nghe nói để mình giữ soái ấn, Lý Thư làm phó soái thì không khỏi kinh ngạc. Hai người họ đều là hàng tướng Nam Sở, theo lý thuyết không thể giữ ấn soái được. Đem hơn ba mươi vạn tinh binh giao vào tay họ rất nguy hiểm, như họ có ý khác, cấu kết với địch hay tự mình nổi loạn thì Kế quốc liền rối loạn, từ nay về sau rung chuyển bất an. Thế mới biết, triều đình tin tưởng họ đến thế nào, điều này làm cho cả hai rất cảm động, lại đối lập hoàn toàn với thái độ nghi kỵ của triều đình Nam Sở với cha Kinh Vô Song năm xưa, khiến anh cảm khái không ngớt.

Trong lòng Đại Đàn Minh có nghi ngờ, nhưng đây là ý của hoàng đế, mà hai vị vương gia cũng tin tưởng Kinh Vô Song nên y cũng không nhiều lời, chỉ nghĩ cách về nhà nói chuyện một chút với phụ thân, nhờ ông nhắc nhở hoàng thượng, đề phòng vạn nhất.

Bàn bạc tường tận kế sách dùng binh, Kinh Vô Song chấp bút, viết tấu chương nói rõ cho hoàng thượng, viết xong đưa cho Ninh Giác Phi, sau đó, mọi người tự hồi phủ.

Lúc này trăng sáng sao tỏ, Ninh Giác Phi tắm táp xong, nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng ngủ, mệt mỏi nằm xuống.

Vân Thâm bên người vốn đang hô hấp đều đều như ngủ say bỗng xoay người chặn hắn lại, cắn răng, thấp giọng: “Giác Phi, ta rất tức giận.”

Ninh Giác Phi kinh ngạc: “Làm sao vậy? Ta làm gì sai sao?”

Vân Thâm tức giận đến cắn môi hắn một cái, hỏi lại: “Quân tử không đứng trước tường nguy, ngươi có biết hay không? Thiên kim chi tử, nhất định bảo trọng, ngươi có biết hay không?” (1)

Ninh Giác Phi bây giờ mới hiểu được, đưa tay ôm y, cười nói: “Hai câu này ta biết.”

Vân Thâm nhịn không được lại cắn cằm hắn: “Vậy mà ngươi còn tự mình ra trận, làm chuyện nguy hiểm như vậy? Ngươi nói coi, rốt cuộc ngươi có nghĩ tới, ngươi là một vương gia, là thống soái quân đội toàn quốc? Ngươi có nghĩ tới…. ta?”

Ninh Giác Phi than nhẹ: “Lúc ấy, không kịp nghĩ gì cả, tất cả chỉ làm theo bản năng mà thôi. Ta không thể mắt mở trừng trừng nhìn lửa thiêu rụi cả nửa thành trì, càng không thể mặc cho bách tính chết cháy. Vân Thâm, ta yêu ngươi, nếu như không thể ở bên ngươi, ta sẽ đau khổ, thế nhưng, điều đó không có nghĩa ta phải buông tha nguyên tắc của mình, đúng không?”

Vân Thâm đè lên người hắn, trong bóng đêm, y không nhìn thấy mặt hắn nhưng có thể nghe được giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn nói ra những lời tâm tình thành khẩn. Vân Thâm im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài, đem mặt vùi vào cổ hắn, rầu rĩ nói: “Ta rất sợ. Nghe nói những chuyện ngươi đã làm trong đêm hỏa hoạn ấy, ta quả thực không thể khống chế nổi chính mình. Sao ngươi có thể làm thế? Sao lại không để ý đến an toàn của bản thân? Ngươi là nguyên soái, chỉ cần chỉ huy là được, cần gì phải xông lên trước làm gương như thế?”

Ninh Giác Phi cũng hiểu tâm tình của y, nhận thấy người trên mình đang run lên, hắn không khỏi thương tiếc. Ninh Giác Phi ôm lấy con người đó, dịu dàng nói: “Là ta khiến ngươi lo lắng, đều là lỗi của ta. Nào, ngươi tới phạt ta đi.”

Vân Thâm nghe không hiểu, hỏi lại: “Cái gì?”

Ninh Giác Phi nở nụ cười, nghiêng đầu hôn trán y, hỏi nhỏ: “Không muốn sao? Tối nay ngươi tới, được không?”

Mặt Vân Thâm nóng lên, lòng lại tràn đầy vui mừng. Việc cứ thế mà tự nhiên thành, y vươn tay, vói vào vạt áo Ninh Giác Phi, đôi môi lành lạnh chạm vào làn da nơi cổ hắn, cuối cùng bao trùm lấy môi hắn.

Ninh Giác Phi nồng nàn đáp trả lại nụ hôn của y, tay không ngơi nghỉ, giúp cả hai cởi bỏ y phục.

Hai thân thể xích lõa dán sát nhau, ấm áp đến nóng hổi, lửa tình dấy lên, khiến cả hai kìm lòng không được.

Ninh Giác Phi mở rộng bản thân, nghênh tiếp Vân Thâm đi vào. Cái loại trùng kích dồi dào, thăm dò dịu dàng, nhiệt tình đưa đẩy này, làm hắn không ngăn được rên rỉ. Cảm nhận vui sướng như sóng biển cuốn tới, lôi tuốt hắn ra khơi, phiêu du giữa đất trời, lúc nổi lúc chìm.

Vân Thâm vui sướng ôm siết lấy hắn, không ngừng đẩy mạnh, lại đẩy mạnh, muốn vùi bản thân vào chốn vui sướng, truy tìm đỉnh vui sướng cực hạn. Kích tình trẻ trung như bài sơn đảo hải tuôn ra, khiến y run rẩy, rồi lại làm y mê say.

Vân Thâm thiếu niên đắc chí, lại quá cảnh giác, bình thường trước mặt người khác luôn luôn mang dáng dấp lão luyện thành thục, sau khi được phong làm quốc sư thì sự nhẫn nại càng lô hỏa thuần thanh, luôn là tấm gương cho bách quan trong triều,  chỉ có những đêm vắng như thế này, đối mặt với người mình yêu, y mới không cần kiềm chế, nhiệt tình cứ như vậy mà dâng trào. Bản thân hắn thích sự tao nhã thường ngày của y, sự thiện nhân hiểu ý của y, nhưng càng yêu cái phong tình mà ban đêm y vì mình hiển lộ.

Hai người ôm lấy nhau, dây dưa thật lâu, trầm mê trong thế giới cực lạc không gì sánh kịp, thật lâu không thể lắng lại.

Đến tận khi mõ canh ba đã gõ, rốt cục bọn họ mới dừng lại, ôm lấy nhau kịch liệt thở dốc, cảm nhận khoái cảm lan ra toàn thân.

Ninh Giác Phi nắm lấy chăn gấm sớm bị bọn họ vùi ở dưới thân, phủ cho Vân Thâm và mình, sau đó, thích ý duỗi thẳng tay chân, căng người ra một hồi rồi mới thả lỏng toàn thân. Hắn vui sướng thở dài, lơ mơ trả lời: “Buồn ngủ quá, mau ngủ đi.”

Vân Thâm phủ thêm áo, đứng dậy đốt đèn, ra bếp lò ở gian ngoài lấy thau đồng, lấy nước ấm, dùng khăn sạch thanh lý thân thể cho Ninh Giác Phi.

Ninh Giác Phi vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên nói: “Vân Thâm, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ bảo trọng, ngươi cũng phải bảo vệ tốt chính ngươi.”

Vân Thâm vốn đang mỉm cười, chăm chú lau người cho hắn, nghe hắn nói thế, tay không khỏi dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ninh Giác Phi đã ngủ say, dung nhan an tĩnh như một đứa trẻ ngây thơ.

Vân Thâm cười càng thêm sung sướng, tay cũng thêm dịu dàng. Lau khô thân thể cho Giác Phi, Vân Thâm thay hắn ém góc chăn, sau đó mới cúi đầu, chỉ nói một chữ: “Được.”

Hết chương 34

(1): Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: câu nói này là của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi.

Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường: thành ngữ trích trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên thời Tây Hán – nghĩa đen: người có thân thể đáng giá ngàn vàng, không ngồi dưới hiên nhà – nghĩa bóng: thân thể của người có tiền thì cực kỳ đáng quý.)