Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 24




Sáng sớm, Ninh Giác Phi đã chờ ở cửa nam ngoài thành, Độc Cô Cập và Độc Cô Yển cũng đến cách đó không lâu.

Ninh Giác Phi đề nghị thay đổi hành trình, không đi về phía thần sơn ở phía tây mà chuyển sang hướng đông, cách năm mươi dặm có một con sông lớn, bờ sông có một cây đại thụ ngàn năm độc nhất vô nhị, nên cả ba coi đây là đích, người tới trước sẽ thắng.

Huynh đệ Độc Cô không có ý kiến gì.

Độc Cô Cập chỉ một vệ sĩ phát lệnh, ba người liền giục ngựa lao ra, từ thảo nguyên chạy thẳng hướng đông.

Ngựa của cả ba đều là thần tuấn mã, tùy tùng phía sau miễn cưỡng bám theo được nửa đường rồi cũng bị bỏ lại.

Ninh Giác Phi vẫn như trước, mặc một thân huyền sam, nhưng không phải trang phục giống kiểu trước đây, cũng không phải kiểu Tây Vũ, mà là kiểu Bắc Kế làm cơ sở kết hợp với Nam Sở, cổ áo, cửa tay áo, vạt áo đều dùng tơ bạc thêu đồ đằng chim ưng tinh mỹ, vạt áo gấm ẩn hoa văn chìm phi dương trong gió, nhiều qua vừa phiêu dật vừa hoa mỹ.

Đây là đồ Vân Thâm mang theo, mấy ngày này, sóng trước chưa dứt sóng sau lại ập tới, y không nhớ ra, hôm nay mới lấy ra cho Giác Phi mặc. Ninh Giác Phi đã quyết tâm trở về Bắc Kế, tự nhiên không từ chối tâm ý của y. Thay y phục xong, Ninh Giác Phi ra khỏi cửa trong ánh mắt vui sướng của Vân Thâm.

Độc Cô Cập cũng chú ý tới sự thay đổi trên y phục của hắn, nhưng không nói gì. Độc Cô Cập mặc long bào màu nâu xám, đầu đội mũ lông ngắn, khí thế mười phần.

Độc Cô Yển vẫn như trước giờ, mặc đồ hoa lệ quý giá, rực rỡ muôn màu, vừa nhìn liền biết phi phú tức quý.

Ba người như tên rời dây cung, bay nhanh về phía trước. Độc Cô Cập ở chính giữa, kém Ninh Giác Phi ở bên phải nửa thân ngựa, còn Độc Cô Yển ở bên phải thì kém tới một đầu ngựa. Chênh lệch rất ít, ba người đều ra sức lao đi.

Liệt Hỏa, Xích Long, Truy Phong đều là thiên lý câu trong ngàn tuấn mã, không đợi cố chủ dùng sức thì chúng đã bị khơi dậy tính hiếu thắng, vó như tung bay, ganh đua với nhau.

Hôm nay trời không có nắng, mây đen đầy trời như sắp sa xuống, vạn lý thảo nguyên càng thêm mênh mông, một đàn bò lớn xuất hiện bên cạnh họ, chỉ chốc lát đã bị cả ba bỏ lại sau lưng. Một vài mục dân vung roi, thét to trợ hứng, nhiều người cũng muốn vào giúp vui, lên ngựa chạy theo, càng chạy càng xa nhưng cuối cùng không đuổi kịp, đành dừng lại.

Ba người ngươi chạy ta đuổi, trên đường đua bất phân thắng bại. Khi bọn họ cùng thấy đại thụ to cao thì cả ba càng kẹp chặt bụng ngựa, miệng thét to giục ái mã tăng tốc.

Trong nháy mắt cả ba lướt qua đại thụ, ba con ngựa chạy song song với nhau, không phân biệt được con nào trước, con nào sau.

Ninh Giác Phi lanh trí nhất, vừa phi qua thân cây thì đã nhẹ kéo cương ngựa, để Liệt Hỏa chạy sát bờ sông thêm nửa cung tròn nữa rồi thả chậm tốc độ, dừng lại.

Độc Cô Cập phi một vòng khá lớn, ào tới tận bờ sông, chạy xuống mép sông một đoạn mới quay lại lên bờ được.

Độc Cô Yển chỉ lo lao tới trước, không nghĩ gì khác nên đến khi ngựa chạy ào xuống nước, y mới có phản ứng lại mà cố sức kéo cương.

Truy Phong hí dài một tiếng, cả người đứng trên hai chi sau. Thuật cưỡi ngựa của Độc Cô Yển cũng không tồi, nép sát vào lưng ngựa, không bị hất xuống.

Độc Cô Cập quay đầu thấy thế, cười ha ha: “Lão nhị, không biết bơi phải cẩn thận đó. Nếu rớt xuống sông, Truy Phong còn có thể bơi lên còn ngươi thì khó nói a.”

Độc Cô Yển trấn an Truy Phong, xoay người lên bờ, đắc ý nói: “Ta nắm đuôi Truy Phong, đạp nước là lên được.”

Lời này mà y cũng nói ra được làm Độc Cô Cập cười đến ngửa nghiêng, Ninh Giác Phi cũng hết nhịn nổi mà phì cười.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trong không khí có tiếng rít rít vang lên, những mũi tên phá không mà đến, bắn thẳng đến bọn họ.

Bọn họ đều là kiêu tướng dàn dạy kinh nghiệm, gặp nguy không loạn, song song rút đao bên hông, chém về phía tên đang bắn tới.

Mới đầu còn chém được không ít, sau đó, tên bay như mưa, đổ ập xuống cả ba.

Độc Cô Yển ở trong nước, chuyển động bất tiện, vai trái trúng một tên, tiếp theo lại có một mũi tên găm vào sườn trái, y kêu lên đau đớn, đao trong tay vẫn không dừng, nhanh chóng cản tên.

Độc Cô Cập và Ninh Giác Phi song song phóng ngựa về phía trước, ào vào trong nước che chở cho y.

Độc Cô Yển lớn tiếng: “Hoàng thượng, ngươi đi trước, lấy thân cây mà chắn, Giác Phi, ngươi che chở hoàng thượng, đừng lo cho ta.”

Ninh Giác Phi không nghe: “Ngươi và hoàng thượng đi trước, ta yểm hộ.”

Độc Cô Cập lại nói: “Lão nhị, ngươi đi trước, ta và Giác Phi sẽ lên sau. Ngựa chúng ta nhanh, bọn họ đuổi không kịp.”

Trong lúc nói chuyện, ngựa của cả ba đã nhảy lên bãi sông, chạy về phía đại thụ.

Lúc này Độc Cô Cập mới ra tay, tay phải vung đao, tay trái từ túi da bên hông lấy ra một chiếc sừng trâu, đặt lên môi mà thổi.

Tiếng u u u vang vọng khắp thảo nguyên.

Cũng vì thế, phòng thủ của hắn có kẽ hở, vài mũi tên xuyên qua, găm thẳng vào mặt và ngực hắn.

Ninh Giác Phi tay mắt lanh lẹ, phi thân nhào qua, ôm lấy Độc Cô Cập lăn xuống yên ngựa, lăn mấy vòng trên bãi sông đầy cát, tránh được mũi tên vào chỗ hiểm.

Nhưng lại nghe tiếng Xích Long hí dài một tiếng, Ninh Giác Phi và Độc Cô Cập quay đầu nhìn lại.

Mưa tên bắn về phía hai tuấn mã màu đỏ, Xích Long phóng qua, che trước người Liệt Hỏa, những mũi tên xuyên thẳng qua người nó. Nó vẫn kiên cường chịu đựng, đến một lúc sau thì một chân khuỵa xuống, chậm rãi ngã ra đất.

Độc Cô Cập đau đớn đến đỏ bừng cả mắt, đẩy Ninh Giác Phi ra, vung đao tiến lên, ngăn cản những mũi tên bắn về phía Xích Long.

Ninh Giác Phi cũng chạy tới, vung đao hỗ trợ Độc Cô Cập. Ưng đao sắc bén, những mũi tên vừa chạm vào liền đứt lìa, rớt xuống đất.

Lúc này, dưới đất rung lên, tựa như thiên quân vạn mã từ bốn phương tám hướng đang ùa tới.

Rất nhanh, đội thiết kỵ từ phía chân trời xuất hiện, bọn họ đến từ hai mặt đông tây, theo vòng cung bọc tới, vạn mã phi nước đại, tốc độ cực nhanh, khắp trời đất cát bụi mù mịt, cuồn cuộn không ngừng.

Người đánh lén cũng trốn không được nữa, hai mươi người từ cồn cát bên kia bờ nhảy lên, định bụng lên ngựa chạy trốn. Bọn họ đều mặc phục sức dân chăn nuôi Tây Vũ, giả vờ đến đây chăn dê để yểm hộ đánh lén, tùy thời phục kích.

Người đang đến là thân vệ của Độc Cô Cập, cũng là đội quân tinh nhuệ nhất của hắn. Đội vững vàng như tường sắt, bắt đầu đuổi theo thích khách.

Lúc này, tùy tùng của cả ba đều chạy tới, chắn ngang bảo vệ trước người họ.

Độc Cô Yển cũng không chống đỡ nổi, nằm té trên mặt đất, hộ vệ của y lập tức tiến lên cứu hộ.

Độc Cô Cập ngồi bên cạnh ái mã, vừa dịu dàng an ủi, vừa kiểm tra thân thể nó.

Liệt Hỏa cứ vòng quanh Xích Long, dùng đầu mình đẩy đẩy đầu phụ thân nó, vươn đầu lưỡi khẽ liếm vết thương của Xích Long.

Độc Cô Cập kiểm tra xong thì mới biết không thể cứu nổi Xích Long. Tên đã găm sâu vào bụng nó, tổn thương nội tạng, không thể cứu được. Hắn vừa đau đớn vừa phẫn nộ, hoắc mắt đứng dậy, dùng tiếng Tây Vũ cao giọng thét: “Bắt sống cho ta, ta muốn thiên đao vạn quả bọn chúng, báo thù cho Xích Long.”

Hai mươi tên thích khách bị đại quân vây lấy, nhưng không hề sợ hãi, đao kiếm trong tay không ngừng nghỉ, chiến đấu đến chết. Nhưng sĩ tốt Tây Vũ nghe hoàng đế hạ chỉ bắt sống, nên tự nhiên không ra sát chiêu, cũng chỉ vây lại, dự định khiến bọn thích khách kiệt sức thì bắt lại.

Bọn thích khách thấy không thể thoát đựa thì đưa mắt nhìn sau, sau đó gật đầu, rồi cùng kêu to: “Ninh Giác Phi, tên chó phản bội, quân bán nước, thiên thiên vạn vạn nhiệt huyết con dân Nam Sở chắc chắn lấy mạng chó của ngươi.” Nói xong, chúng liền tự vẫn, rồi nặng nề rớt khỏi ngựa.

Mấy câu nói ấy, đều dùng tiếng Nam Sở nói ra.

Ninh Giác Phi như bị sét đánh, đứng thẳng bất động, không nói nổi một lời.

Độc Cô Cập xoay người phân phó đội trưởng đội thị vệ: “Ngươi đi xem coi còn tên nào còn sống hay không? Nếu có, lập tức cứu trị, ta muốn thẩm tra.”

“Tuân lệnh.” Đội trưởng thân hình cao to xoay người, phi đi.

Độc Cô Cập xoay người lại vỗ vỗ vai Ninh Giác Phi, trầm giọng nói: “Giác Phi, mang Liệt Hỏa đi đi.”

Lúc này Ninh Giác Phi mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại.

Xích Long nằm trên mặt đất, nó đang co giật liên hồi, đôi mắt to hiền lành chảy dài nước mắt. Liệt Hỏa dùng đầu cọ cọ nó, mõm khẽ hí như nức nở, nước mắt chảy ra.

Ninh Giác Phi tiến lên, kéo dây cương, bắt Liệt Hỏa ra sau đại thụ, đưa tay ôm lấy cổ nó, không ngừng an ủi.

Độc Cô Cập nhặt bội đao trên đất, đến bên ái mã đang hấp hối, vươn tay trái nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, lẩm bẩm nói: “Bảo bối, bảo bối, xin lỗi, ngươi hãy đi thôi, ta sẽ đem ngươi chôn ở cạnh lăng tẩm của ta, khắc ngươi thành tượng đá, để ngươi vĩnh viễn làm bạn với ta.”

Xích Long khẽ ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay hắn.

Tay phải Độc Cô Cập ra sức, đem mũi đao xuyên vào ngực Xích Long, chuẩn xác đâm vào tim.

Xích Long co giật một hồi rồi nằm im ở đó, con mắt thật to dần dần không tiêu cự.

Độc Cô Cập yên lặng nhìn nó.

Người chung quanh không ai nói gì, chỉ nhìn bảo mã trên mặt đất.

Một lúc lâu, Độc Cô Cập mới đứng dậy, ra lệnh: “Đi tìm hai chiếc xe đến đây, một chiếc chở Hữu Xương vương, một chiếc chở Xích Long.”

“Tuân lệnh.” Hai hộ vệ liền lên ngựa, chạy đi.

Độc Cô Cập đi tới kiểm tra thương thế Độc Cô Yển. Tuy rằng nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hộ vệ đã rút tên ra, bôi thuốc cầm máu, băng bó tốt vết thương. Độc Cô Cập nói với Độc Cô Yển hai câu, bảo y nằm yên đừng nhúc nhích, sẽ cho xe đến chở y ngay. Sắc mặt Độc Cô Yển trắng bệch, lại không để ý đến mình mà cười: “Ta không sao, cũng không phải cái bọn thư sinh văn nhược, trúng một hai mũi tên là nằm bẹp ra đó, chừng vài ngày là sinh long hoạt hổ, lên ngựa giết địch được ngay ấy mà.”

Độc Cô Cập vừa mất ái mã, tâm trạng đang xuống dốc, nghe vậy miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy, người Độc Cô gia chúng ta đều là hảo hán không thể suy sụp.”

Nói xong, hắn đang muốn đứng dậy đi xem Ninh Giác Phi thì đội hộ vệ của hắn đã chạy tới bẩm báo: “Hoàng thượng, thích khách còn có một người sống, là một thằng nhóc, lúc tự vẫn thì chậm một bước, bị người của chúng ta đánh bay đao, bắt được rồi.”

“Tốt.” Mặt Độc Cô Cập âm trầm. “Mang về thẩm vấn.”

Ninh Giác Phi lập tức nói với bọn họ: “Ta muốn nhìn người đó.”

Độc Cô Cập gật đầu với đội trưởng đội hộ vệ, người nọ lập tức “Tuân lệnh”, lên ngựa quay trở lại. Không lâu sau, vài con ngựa chạy đến.

Một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi cả người đầy máu, hai tay bị thừng bằng da trâu trói sau lưng, đặt ngang trên lưng ngựa. Tới gần Độc Cô Cập, kỵ binh Tây Vũ nhấc cậu lên rồi ném ra đất.

Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt môi, phẫn hận mà nhìn bọn họ chằm chằm.

Ninh Giác Phi đi qua, đưa tay muốn nâng cậu dậy: “Ngươi là người Nam Sở?”

Thiếu niên rất kháu khỉnh, đôi mắt tròn to đen nhánh nhìn hắn trừng trừng, bỗng nhiên nhổ một ngụm, câm hặn vô cùng: “Ngươi đừng chạm vào ta, kỹ nam.”

Độc Cô Cập giận dữ, vung roi quất thẳng lên đầu thiếu niên.

Ninh Giác Phi đưa tay nắm lấy roi, bình tĩnh đứng dậy, nói với Độc Cô Cập: “Đại ca, dẫn cậu ta trở lại, trị liệu cho cậu ta đã, đừng gây khó dễ cho cậu ta.”

Độc Cô Cập cau mày, trách cứ: “Huynh đệ, đệ vẫn còn nhân từ quá, cho nên mới bị người đạp lên đầu như thế. Hôm nay, chúng không chỉ ám sát ngươi ở Tây Vũ mà còn tập kích ta, thích vương sát giá là tội lớn diệt cửu tộc. Tây Vũ ta cũng có luật pháp, không thể buông tha cho nó. Nếu như nó ngoan ngoãn khai ra đồng đảng, ta có thể tha cho nó khỏi chết….”

Lời hắn còn chưa nói xong, thiếu niên nọ đã hừ lạnh một tiếng: “Đừng có mơ.”

Độc Cô Cập đi tới trước mặt cậu, hơi cúi người, gằng từng tiếng: “Người nước Nam yếu nhược, ta còn chưa thấy qua mấy người xương cứng, tiểu tử, ngươi biểu hiện cho ta xem đi.”

Thiếu niên phẫn nộ trừng mắt, nhìn thẳng hắn, quật cường đáp trả: “Ta sẽ thế. Dù có chết, ta cũng không nói với các ngươi một chữ.”

“Sao có thể chết dễ thế được?” Độc Cô Cập cười nhạt. “Trên thế giới này, có rất nhiều phương pháp làm cho người ta sống không bằng chết, không tin chúng ta cứ chờ coi.”

Thiếu niên thẳng lưng lên, nghiêm nghị không hãi sợ.

Ninh Giác Phi ở một bên nói: “Chúng ta trở về đi, Yển đại ca bị thương cần chẩn trị.”

“Được.” Độc Cô Cập không cùng đấu võ mồm với thiếu niên nữa mà xoay người cưỡi Truy Phong của Độc Cô Yển.

Ninh Giác Phi đi trở về sau đại thụ, xoay người lên ngựa, chạy về trong thành.

Hết chương 24