Thiên Nương Tư Phàm

Chương 49: Thành thân




Hôm nay Đế Lư lại có chuyện vui. Giờ Thìn* vừa chuẩn, đoàn người ngựa đã xuất phát, từ Lục gia đến Phí gia, cả đường đi đều kèn trống náo nhiệt, hoa tươi tung đầy trời. Bá tánh đang vây xem vừa nói vừa cười, vài người cho rằng Nhị tiểu thư Phí gia trèo cao, số còn lại thì bảo thiếu gia nhà họ Lục cuối cùng cũng nghiêm túc được một lần.

Đội trống kèn đi phía trước, Lục Phàm mặc hỷ phục đỏ ung dung cưỡi trên lưng ngựa, khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ theo sau, nối tiếp theo đó là một đoàn dài bao gồm người khiên kiệu hoa và người bê lễ vật.

Cửa Phí gia rộng mở, khách đến cũng rất đông, hai huynh đệ Phí Trường Cung và Phí Nhã Khương hiếm khi ở nhà nay cũng có mặt đầy đủ. Tân Nương đeo mạng che mặt được trường tỷ Phí Uyên Châu dẫn ra ngoài, cùng với tân lang bái phụ mẫu rước khi rời nhà.

Hắn nhìn nàng mà nụ cười trên môi càng dịu dàng, ánh mắt ngoài vui vẻ thì còn kèm theo một tia hãnh diện. Là hãnh diện vì bản thân có thể khiến nàng thay đổi suy nghĩ cam tâm tình nguyện gả cho hắn hoặc là vì tân nương xinh đẹp trước mặt chính là của mình.

“Tân lang cùng tân nương dâng trà cho phụ mẫu.”. Truyện Hot

Hắn cùng nàng đón lấy tách trà cẩn trọng dâng lên cho Phí Vân Đình và Lộ Kiều. Khuôn mặt lạnh tanh như cá chết thường ngày của ông ta hôm nay phá lệ dãn ra một chút, còn Lộ Kiều thì sớm đã trang điểm chỉnh chu, vẫn luôn giữ nét mặt hòa nhã.

Phí Bảo Nhiên cẩn thận nhìn hắn, rồi nở một nụ cười ý vị, không khéo lại bị nàng bắt gặp. Xem ra vị muội muội này thực sự đã bán đứng nàng từ lâu, bắt tay với người ngoài đá nàng ra khỏi nhà.

Trông thấy Thiên Nương nhìn mình nàng chẳng kiêng dè mà nhướng mày, khiêu khích nhị tỷ của mình. Dù gì chuyện đã thành, nàng cũng chẳng sợ gì nữa.

Phần lễ đã xong, chưa để các vị trưởng lão lên tiếng Lục Phàm đã cúi người ôm tân nương của mình lên dứt khoát và nhanh nhẹn đi ra cửa trong tiếng xì xào của mọi người trong điện.

“Thật là không ra thể thống gì mà!” Không biết vị nào không nhịn được mà đã nói như vậy.

Thiên Nương được bế lên cũng bất ngờ, nàng hạ thấp giọng nói nhỏ: “Chân ta đâu có vấn đề, chàng không cần làm như vậy.”

Đáp lại nàng là tiếng cười khúc khích của hắn.

Đám thuộc hạ của hắn cùng đoàn người đi theo gấp gáp mà gọi với theo: “Thiếu gia, chậm đã!”

Nhưng hắn nào quan tâm, bỏ lại tiếng gọi sau lưng, hắn bế nàng lên ngựa phi một mạch về Lục gia.

Dã Minh nhìn theo hình ảnh người ngựa đang dần khuất xa, thuận thế dựa vào Vãn Sinh bên cạnh: “Ngươi nói xem, thiếu gia gấp như vậy làm cái gì hử?”

“Vãn Sinh nhìn đỉnh đầu của y, giọng nhẹ tênh: “Làm sao ta biết được, ngươi có gan thì hỏi ngài ấy đi.”

Y giọng điệu tiếc nuối nhìn cổ kiệu hoa được trang trí rực rỡ chói mắt: “Hay ta và ngươi lên kiệu ngồi đỡ đi, đi đi về về hoài cũng mệt lắm. Nếu không ngồi thì lại phí một cái kiệu đẹp như vậy. Chậc.. chậc..."

Vãn Sinh im lặng một lúc rồi cốc đầu y một cái, không rõ ý tứ mà để lại một câu: “Ngươi bớt suy nghĩ vớ vẩn đi”, sau đó để y một mình ngây ngốc mà chạy theo chủ nhân của mình.

Y không hiểu bản thân đã nói gì sai mà Vãn Sinh lại nói vậy, còn cốc đầu y một cái rõ đau.

Người ngựa đã về tới Lục gia, nhưng chưa kịp vui mừng thì mấy cái thị vệ trong nhà đã ùa ra, quỳ phục xuống dưới chân hắn.

Bên trong nhà, khách khứa đông đủ nhưng không khí có chút không đúng, tất cả đều đang nháo nhào cả lên, số thị vệ gác trong phủ hình như cũng giảm xuống một nửa, Đường Kính Tư cũng Nhạc Lâm cũng không ra cửa đón, chỉ có mỗi tên thị vệ này là hớt hãi chạy ra trước.

“Có chuyện gì?” Lục Phàm đanh mặt, lạnh giọng hỏi. Thiên Nương được hắn ôm trong lòng cũng cảm thấy có sự bất thường, nỗi bất an đột nhiên dâng lên như sóng trào.

“Bẩm thiếu gia, trong cung truyền tin biên ải đột nhiên xuất hiện phản quân, tướng quân cùng phu nhân đều được triệu gấp vào cung. Tướng quân có lệnh, ngài cũng phải lập tức tiến cung.”

“Ha—” Hắn đột nhiên bật cười nhưng giọng cười lại lạnh đến tận xương tủy. Lại quan sát kỹ vẻ mặt thâm trầm kia, hắn vậy mà chẳng thấy bất ngờ.

“Ngươi mau đi đi.” Thiên Nương không chút do dự vén màng che mặt, xuống khỏi người hắn, kiên định nói.

Thảo nào mấy ngày nay nàng cứ cảm thấy mọi chuyện quá sức thuận lợi, Lữ Linh công chúa trước kia một mực muốn cướp hôn cũng chợt im hơi lặng tiếng.

Biên ải?

Nhớ không lầm thì tứ hoàng tử, đệ đệ nàng ta, Phùng Lương hình như cầm quân trấn giữ biên ải đã mấy năm liền, lại thêm thái độ của nàng ta, nói không chừng phản quân lần này thực sự là y. Việc này mà thành thật, há chẳng phải Thục Phi nương nương và Lữ Linh công chúa đều là kẻ đứng sao tiếp tay cho phản quân hay sao? Đây là tội lớn sẽ bị tru di cửu tộc đó.

Dù sao tình hình sức khỏe của lão hoàng đế dạo gần đây đã yếu đi rất nhiều, chờ thêm vài tháng nữa, có khi người thực sự sẽ băng hà, tại sao không chờ đến lúc đó mới hành động mà lại mạo hiểm ra tay vào lúc này?

Phùng Lương đã chớp được thời cơ gì? Đã nhận được sự hậu thuẫn to lớn nào đó sao?

Lục Phàm dịu dàng giúp nàng vén mấy sợi tóc mai ra sau tai, trấn an nàng: “Nàng yên tâm ở đây chờ ta, ta sẽ về nhanh thôi.”

Thiên Nương nhìn hắn, môi cũng vẽ một nụ cười ấm áp như gió xuân, ánh mắt tin tưởng. Một chữ "được" của nàng khiến hắn thêm phần tự tin không chút do dự mà thúc ngựa phi nhanh.

Tuy là nói vậy nhưng nàng cũng không rõ hắn có thực sự “đi nhanh về nhanh” được hay không. Nếu hắn thực sự vô năng như lời đồn thì lão tướng quân chắc chắn sẽ không bảo hắn tiến cung, nhưng nếu hắn không phải… vậy có lẽ sẽ bị giữ lại ít lâu. Nhớ lại những việc ở Thược Dược trấn, nàng càng thêm khẳng định vị tướng công chưa kịp bái đường này của nàng không phải kẻ vô dụng.

Thị vệ thấy thiếu gia nhà mình đã phóng ngựa rời đi thì liền quay sang phía nàng, cung kính mời: “Thiếu phu nhân chắc cũng đã mệt, thuộc hạ đưa người vào trong nghỉ ngơi.”

Nàng sực nhớ ra chuyện gì đó: “Ta có thể trở về Phí gia được hay không?”

“Thiếu phu nhân vẫn nên ở lại Lục gia thì hơn, Phí lão gia chắc cũng bị triệu vào cung rồi.”

Nàng cụp mắt, không thể yên tâm. Nghĩ tới vẻ mặt háo hức ngóng chờ ngày nàng thành thân của Bảo Nhiên, nàng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“A… ngươi có biết Lưu Nhan cô nương ở đâu không? Ta muốn đến gặp nàng ấy một chút.”

“Lưu Nhan? Thiếu phu nhân có quen biết với nàng sao?”

Thị vệ vừa dẫn đường vừa nói chuyện với nàng.

“Đã từng gặp qua.”

“Hôm trước Lưu Nhan cô nương đã được Nhạc Lâm đại nhân hộ tống rời kinh rồi, người không gặp được đâu.”

Bên cạnh hắn có bốn cái thuộc hạ thân cận, hai người kia thì cùng hắn đến Phí gia đón nàng, Nhạc Lâm thì đưa Lưu Nhan rời kinh, vậy còn Đường Kính Tư? Y ở đâu?

“Vậy còn…”

“Thiếu phu nhân, đến nơi rồi, ta trở về trước đây.”

Thị vệ kia vừa đưa nàng đến trước cửa tân phòng thì liến xoay người rời đi, dường như không muốn tiếc lộ quá nhiều chuyện cho nàng. Thiên Nương nhìn cửa khòng được dán chữ cắt từ giấy tuyên thành đỏ rực, nỗi bất an lại càng lớn dần.



Phí Vân Đình vừa nhận lệnh vào cung, thì Lộ Kiều cũng bắt đầu hoang mang, từ lúc dâng trà xong, Bảo Nhiên đã không còn bên cạnh bà nữa.

“Đã tìm thấy tiểu thư chưa?”

“Bẩm phu nhân, vẫn chưa ạ.” Lệ Vi cố gắng khống chế cơ thể, không để nó rung rẩy trước mặt bà.

“Nó lại chạy đi đâu rồi chứ?! Tiếp tục tìm nó về đây cho ta.”

“Dạ.”

Nếu người Phí gia đương bận rộn đi tìm tam tiểu thư nhà mình thì ngoài cổng thành một chiếc xe ngựa cũ lại ung dung rời đi. Nhưng đến cổng lại bị quan sai chặn lại.

“Người ở đâu thì ở yên đấy, bên trên có lệnh tạm thời không được phép ra vào.”

Thiếu niên cưỡi tuấn mã bên cạnh chậm rãi rút từ thắt lưng ra một tấm thẻ của Tướng quân phủ: “Ta phụng lệnh Lục tướng quân, đưa những người này đến nơi an toàn.”

“Lục tướng quân? Đại nhân, thứ cho ta nói thẳng, nơi an toàn nhất bây giờ chính là trong thành rồi, các ngài định đi đâu?”

Đường Kính Tư nhíu mày: “Chuyện của phủ tướng quân, ngươi cũng muốn quản sao?”

Quan sai nhanh chóng tránh sang một bên, luôn miệng nói “không dám” rồi lại quay sang hạ lệnh cho mấy lính gác: “Mở cổng!”

Sau khi ra khỏi cổng, người bên trong nhịn không được mà vén rèm lên: “Đường đại ca, tại sao quan sai kia lại nói như vậy? Có chuyện gì sao?”

Đường Kính Tư rất điềm nhiên trả lời nàng: “Nghe nói có phản quân sắp vào thành, chuẩn bị giết tam tiểu thư. Thế nào? Có sợ không?”

Bên trong lại vang lên một giọng nam cảnh cáo y, bảo vệ nàng: “Ngươi đừng dọa nàng ấy.”

“Ta mới không thèm dọa các ngươi, phản quân là thật, vừa mới bắt đầu hành động ở biên ải, đang đánh vào thành.”

“Vậy còn nhị tỷ? Tỷ ấy ở lại sẽ không sao chứ?”

“Ta nói này tam tiểu thư, cô có thể lo cho bản thân trước được không? Thiếu phu nhân đang ở Lục gia thì nào có thể xảy ra nguy hiểm gì, ngược lại là đôi tình nhân trẻ trốn nhà chạy theo hạnh phúc riêng các ngươi mới có khả năng bị phản quân bắt đó.” Nói xong, y không quên làm vẻ mặt nghiêm trọng.

“Không phải ngươi nói bọn chúng đang ở biên ải sao?”

Đường Kính Tư lại làm mặt quỷ: “Giờ chúng ta đang đến biên ải đây. Chẳng phải tam tiểu thư bảo chủ nhân của ta đưa người đi càng xa càng tốt à?”

Điền Tâm bên trong không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nữ tử bên cạnh biểu cảm không ngừng biến đổi từ phấn khích, tò mò, lo lắng, đến sợ hãi rồi tức giận mà cười thầm trong lòng. Hóa ra suy nghĩ của một người đôi lúc có thể viết rõ trên mặt đến như vậy.