Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chương 61: Tỉnh lại






Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Cảnh Như Đình hôn mê, nàng vẫn luôn nằm yên trên giường không tỉnh.

Từ sau đêm náo loạn hôm ấy, Đường Thiên Hàn sai Đỗ Phùng mang tất cả sổ sách văn thư chuyển đến phòng nàng. Chỉ cần là sau khi trở về từ trên triều, hắn đều tìm ngay đến Ngọc Thần điện không rời một giây một khắc nào.

Càng về cuối năm tiết trời càng thêm lạnh lẽo, Đường Thiên Hàn vừa từ trên triều trở về liền đi thẳng đến Ngọc Thần điện.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy đôi bàn tay nữ nhân.

Ấm hơn rồi. Nhiệt độ thân thể nàng đã tăng lên nhiều, so với cái lạnh giá không có chút hơi ấm của người sống vào ngày mà nàng phát độc, đúng là có tiến triển tốt hơn.

Chỉ là nàng bất tỉnh quá lâu, cho dù tình trạng cơ thể tốt lên nhưng người vẫn cứ lẳng lặng nằm ở nơi đó, đôi mắt nhắm chặt lại không chịu mở.

Đường Thiên Hàn ân cần nắm bàn tay nàng, khẽ đưa đến sát môi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Đình Đình, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ hạ độc nàng, khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.”

Hắn nhìn nữ tử đang nằm trên giường bằng ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, không ai có thể biết được hắn đang nghĩ gì.

Nam nhân này trước nay vẫn luôn như vậy, tâm tư quá mức thâm sâu, khiến cho người bên cạnh cũng không nhìn thấu được. Người như thế, liệu sẽ thật sự có kẻ bước chân được vào trái tim hắn, khiến cho hắn vì mình mà điên đảo cả một đời?

Thế nhưng thời khắc này, nhìn nàng bị kẻ khác tính kế trúng độc đến hôn mê mất đi ý thức, từ tận đáy lòng hắn lại trào dâng một loại tư vị kỳ lạ, khó chịu vô cùng. Cho dù hắn từng cố gắng trấn tĩnh chính mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến đêm ấy nàng đau đớn tột cùng nôn ra một bụng máu, thần sắc nhợt nhạt dựa vào lòng hắn mê man, hắn liền không kiểm soát được chính mình, hận không thể lập tức giết chết kẻ dám ra tay hạ độc nàng.

Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho ánh mắt hắn tràn ra tia lửa giận dữ, tơ máu hiện rõ rệt trong đôi mặt.

“Đình Đình, nàng nhất định sẽ tỉnh lại.”

Hắn nhất định sẽ không để mặc nàng như vậy. Hắn sẽ có cách để khiến nàng tỉnh dậy, đến lúc đó nàng lại có thể mỗi ngày đều nở nụ cười tươi rạng rỡ tựa vầng trăng sáng, vừa dịu dàng lại vừa trong trẻo, hoạt bát.

Đúng lúc này, bóng dáng Đỗ Phùng in trên cửa gọi vọng vào trong: “Điện hạ, chuyện người sai thuộc hạ điều tra đã có kết quả rồi ạ.”

Đường Thiên Hàn trong nháy mắt thay đổi trạng thái, hắn ân cần đặt tay nàng vào trong chăn rồi bước ra ngoài.

………….

Cảnh Như Đình lâm vào hôn mê đến nay cũng được nửa tháng. Hắn mỗi ngày vẫn đều đặn ở lại bên cạnh nàng, chăm sóc nàng từng chút một.

Nàng dần dần lấy lại được ý thức, đôi mắt luôn nhắm nghiền lại hơi thoáng chuyển động, chậm rãi mở ra.

Không gian trong phòng thực sáng, còn rất ấm nữa.

Bởi vì nằm yên một chỗ quá lâu nên Cảnh Như Đình không thể lập tức ngồi dậy, nàng cố xoay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống ngay chỗ án thư chất đầy sổ sách, còn có người đang ngồi đọc sách rất chăm chú.

“Điện hạ!” Giọng nói yếu ớt cất lên, rất khó nghe nhưng vẫn đủ để gây sự chú ý đến đối phương.

Đường Thiên Hàn sửng sốt, hắn đứng bật dậy chạy đến bên nàng.

“Đình Đình, nàng….. nàng tỉnh lại rồi!”

Hắn nhất thời không kiếm chế được chính mình nắm chặt lấy tay nàng, nở nụ cười yên lòng. Suốt nửa tháng qua, hắn mỗi ngày đều trông ngóng nàng, lo lắng đến mất ăn mất ngủ, đến bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lòng được tâm trạng.

“Điện hạ, thiếp đã nằm đây bao lâu?”

“Nàng hôn mê hết nửa tháng, đến nay mới chịu tỉnh lại.”

Nửa tháng.

Nàng lại đưa mắt nhìn ra đống văn thư chồng chất trên án thứ đằng xa kia.

Hắn vẫn luôn ở bên nàng suốt khoảng thời gian qua sao?

Trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy Đường Thiên Hàn là kẻ lạnh lẽo vô tình, mặc cho hắn đối với nàng không tệ nhưng căn bản là không có chút chân tình nào.

Thế nhưng trong khoảng thời gian nàng bất tỉnh, hắn luôn luôn ở cạnh bên nàng, thậm chí còn mang hết văn thư đến đây, vừa giải quyết việc triều chính vừa chăm sóc nàng.

Nàng lúc này đã không còn nhìn ra được hắn đối với nàng tốt như vậy là vì điều gì nữa.

“Thời gian qua đã phiền điện hạ chăm sóc cho thiếp, hẳn đã mệt mỏi không ít. Hiện giờ thiếp đã không còn gì đáng lo ngại nữa, điện hạ hãy quay về nghỉ ngơi tránh ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Đường Thiên Hàn không chịu đồng ý, vẫn một mực muốn ở lại với nàng đến khi nàng hoàn toàn bình phục. Nàng cũng chẳng thể nói thêm được nữa, đành nghe theo hắn.

Thuốc của nàng sau đó được Cầm Nhi mang đến, Đường Thiên Hàn ôn nhu đỡ nàng ngồi dậy, múc một thìa thuốc đưa đến sát môi nàng.

Cảnh Như Đình chưa kịp hiểu được tình cảnh hiện tại là như thế nào, nàng giật mình quay mặt đi, vô tình làm thìa thuốc kia đổ xuống y phục.

“Nàng có sao không?”

Đường Thiên Hàn vừa nói, một tay đặt chén thuốc xuống bàn, tay kia lấy ra một chiếc khăn nhỏ màu lam nhạt lau lau chỗ thuốc vừa đổ xuống.

Cảnh Như Đình rối rít: “Thiếp xin lỗi, là thiếp bất cẩn quá. Điện hạ để thiếp tự uống là được.”

Nhưng lời đề nghị của nàng lập tức bị hắn gạt bỏ.

“Nàng vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu lắm. Để ta giúp nàng.”

Cảnh Như Đình không cách nào khước từ được nữa, ngoan ngoãn há miệng để hắn đút từng thìa thuốc.

Suốt cả quá trình, nàng đều cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện, cho đến khi hắn đột nhiên hỏi nàng:

“Vị đại phu lần trước khám cho nàng, là bằng hữu của nàng à?”