Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chương 42: Nữ tử lạ mặt






Trời về đêm, gió càng miên man thổi mang theo hơi thở lạnh lẽo thấm vào da thịt.

Màn đêm đen dường như đã đậm màu thêm một tầng, những chiếc đèn hoa đăng vẫn lần lượt bay lên tỏa sáng rực rỡ.

Khi nàng cùng Hoắc Noãn Bách đi qua một đoạn đường phố vắng vẻ hơn đường lớn, bỗng từ trong một con ngõ nhỏ tối tăm không có người qua lại truyền đến tiếng kêu cứu thất thanh của nữ tử:

“Cứu ta với! Có ai không, mau cứu ta với! Các ngươi mau tránh ra.”

Cảnh Như Đình giật mình, Hoắc Noãn Bách bảo nàng đứng ở một chỗ chờ hắn xem xét tình hình, dặn dò nàng nhất định không được đi theo ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm rồi lập tức đi đến nơi âm thanh phát ra.

Con ngõ kia không hề có đèn chiếu, chỉ le lói một chút ánh sáng yếu ớt hắt vào, Hoắc Noãn Bách đi vào một đoạn thì thấy thấp thoáng có mấy bóng đen cao lớn đang vây quanh một bóng người nhỏ nhắn.

“Mau dừng tay lại!”

Một đám nam nhân đang vây lại định giở trò với một nữ tử thì bị Hoắc Noãn Bách bắt gặp, có người xuất hiện phá hỏng chuyện tốt, đám người đó đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nữ tử kia vừa thấy người xuất hiện liền chớp thời cơ đẩy mấy tên gần mình ra chạy thẳng về phía Hoắc Noãn Bách, thu mình nấp sau lưng hắn, giọng nói yếu ớt cầu xin:

“Xin hãy cứu ta!”

Đám nam nhân kia đang dàn hàng xung quanh Hoắc Noãn Bách, chuẩn bị sẵn sàng xử lý kẻ không biết điều, nhưng chút võ công mèo cào đó đâu thể làm nên chuyện.

Đám người này căn bản không xứng làm đối thủ của một nam nhân lớn lên trong quân doanh như Hoắc Noãn Bách, hắn chỉ cần tung vài đường võ công, tất cả đều lần lượt ngã ra đất, mình đầy vết thương.

Nhận thấy sức lực kẻ kia không tầm thường, từng tên một lảo đảo đứng dậy bỏ chạy.

Thấy người đã đi hết, nữ tử kia lúc này mới cúi đầu cảm tạ: “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp!”

Hắn đỡ lấy hai tay nữ tử nói: “Cô nương không cần đa lễ. Ta vừa hay đi qua đây nghe được tiếng người kêu cứu, sao có thể trơ mắt đứng nhìn. Cô nương có bị thương ở đâu không?”

Cảnh Như Đình đứng đợi bên ngoài một lúc lâu không có động tĩnh gì có hơi lo lắng, định chạy vào trong xem thử thì có tiếng nói vang lên:

“Muội định chạy đi đâu? Chẳng phải ta dặn muội phải đứng yên ở đây sao? Nhỡ muội gặp nguy hiểm thì ta biết làm thế nào?”

Từ trong bóng tối Hoắc Noãn Bách bước ra cùng một nữ tử lạ mặt. Nữ tử này thoạt nhìn chững chạc hơn nàng, tuổi tác xem chừng tương đương với Hoắc Noãn Bách, phong thái lại đoan trang, gương mặt xinh đẹp đang hiện lên vẻ kinh hãi.

“Vị cô nương này là ai đây?”

Hoắc Noãn Bách giải thích: “Vừa rồi ta đi vào trong đó thì thấy cô nương bị bắt nạt nên ra tay cứu giúp.”

Cảnh Như Đình nắm lấy tay nữ tử, hỏi: “Cô nương có bị làm sao không? Có bị thương ở đâu không?”

“Ta không sao. May là có vị công tử này đã cứu giúp.”

Nàng mỉm cười: “Ta là Cảnh Như Đình. Cô nương khuê danh là gì?”

“Ta là Lý Sở Lộ. Còn công tử là……” Ngữ khí nhỏ nhẹ chần chừ chờ câu trả lời từ nam nhân kia.

Cảnh Như Đình nhanh nhẹn đáp “Huynh ấy là Hoắc Noãn Bách.”

Có lẽ là vừa rồi gặp phải chuyện kinh sợ, Lý Sở Lộ vẫn chưa hoàn hồn được, đôi tay trắng mịn màng vẫn khẽ run lên, hô hấp không đều, cuối cùng ngất đi.

Cảnh Như Đình hoảng hốt kêu lên: “Lý cô nương!”

Hoắc Noãn Bách một tay đỡ lấy thân mình nàng ta, tay kia nâng đôi chân lên ẵm lấy nữ tử đưa đi.

Ngày hôm sau, Lý Sở Lộ tỉnh lại. Mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên nàng ta thấy chính là một gian phòng xa lạ bày trí tao nhã, xung quanh hơi nồng mùi thuốc.

Cảnh Như Đình ngồi bên cạnh hỏi: “Cô nương tỉnh rồi?”

“Đây là đâu?” Lý Sở Lộ nhìn xung quanh phòng một lượt.

Nàng điềm tĩnh trả lời: “Cô nương đang ở y quán Khả Tịnh. Hôm qua cô nương đột nhiên ngất đi làm ta lo lắng quá. Noãn Bách ca ca và ta đã đưa cô nương đến đây, đại phu nói rằng cô nương vì bị kinh sợ quá mức nên mới ngất đi, tạm thời tịnh dưỡng vài ngày sẽ không sao nữa.”

Lý Sở Lộ bước xuống giường, đứng đối diện với nàng nói: “Đạ tạ Cảnh cô nương và Hoắc công tử. Ta cảm thấy mình nên về nhà thôi, vắng mặt từ tối qua đến giờ hẳn là phụ mẫu trong nhà đang không an tâm chút nào.”

“Cô nương vừa mới tỉnh lại, để ta bảo Noãn Bách ca ca đưa cô nương về.”

Lý Sở Lộ lắc đầu từ chối: “Vẫn là ta tự về thì hơn. Hai người đã giúp ta nhiều rồi, ta đâu thể cứ làm phiền hai người mãi như vậy.”

Nàng ta bước ra khỏi y quán thì tình cờ gặp được Hoắc Noãn Bách vừa xuống xe ngựa.

“Lý cô nương muốn về nhà sao? Hay là cô nương lên xe ngựa với ta, ta đưa cô nương về?”

“Vậy phiền công tử quá!”

Mặc dù đã từ chối, Hoắc Noãn Bách vẫn cố gắng ngỏ lời đưa Lý Sở Lộ về.

Dẫu sao nàng ta cũng là nữ tử, lại vừa gặp phải chuyện kinh sợ, nam nhân như hắn nên đưa nàng ta trở về nhà cẩn thận.