Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 6 - Chương 3




“Thơm quá a.”

Đang mang thức ăn lên, Liệt La Đặc nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt đi ra, vội vàng thay hắn kéo ra một cái ghế: “Đây là thuốc y liệu sư đưa tới, thuộc hạ lo chủ tử khó tiếp nhận cho nên mới phối vào đồ ăn chẳng ngờ công dụng cũng không sai biệt lắm.” Lúc trước Thiên Nguyệt Thần đã phân phó, Thiên Nguyệt Triệt cũng một ngày chưa ăn cơm, chắc hẳn sẽ đói, cho nên Liệt La Đặc nấu như vậy làm nhẹ đi vị thuốc mà dinh dưỡng thì vẫn nguyên vẹn.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: “Phụ hoàng đâu?” Trước kia nếu như mỗi lần bản thân cảm giác không thoải mái khi thức dậy đã luôn thấy có người kia bồi ở bên, hôm nay tại sao lại không thấy.

“Bệ hạ vừa mới đi ra ngoài, trước đó cũng bồi bên chủ tử thật lâu mà chưa thấy chủ tử tỉnh lại nên người nghĩ thủ tử hẳn là cần nghỉ ngơi, bệ hạ hồi cung để bên này chủ tử tỉnh dậy ăn uống dưỡng sức.” Liệt La Đặc nói thật chi tiết, “Cổ chân chủ tử lại đau ?” Nhìn thấy bộ dáng Thiên Nguyệt Triệt bước đi có chút không bình thường, Liệt La Đặc nghĩ, có phải liên quan đến cổ chân hay không.

Chữa bệnh bằng ma pháp cũng không phải là cách trị bệnh toàn năng, Thiên Nguyệt Triệt lúc nhỏ bởi vì băng tằm ám thân mà khi chữa trị phải dùng dao cắt qua cổ chân, mặc dù ma pháp trị liệu đã giúp xóa đi vết sẹo nhưng Thiệt Nguyệt Triệt lúc đó còn quá nhỏ đã phải chịu đả thương cùng tàn dư hàn khí lưu lại trong cơ thể, đem so với viêm khớp thỉnh thoảng phát tác cũng sẽ giống nhau.

“Ân” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, đôi mày thanh tú hơi hơi khóa lên, phụ hoàng hẳn lúc này đang tìm tới Thương Khung đi.

Trong một căn phòng khác có hai đại nam nhân đang mặt đối mặt, không khí lưu chuyển ở giữa tản ra sự nguy hiểm không ngừng, tình địch gặp mặt hẳn là muốn sát một trận cho hả dạ.

Thương Khung khiêu mi, thanh âm ưu nhã có phần cười nhạo: “Thế nào, ngươi muốn cùng ta tỷ thí ?” Tinh Linh vốn là loài có thanh âm rất dễ nghe, đặc biệt là Tinh Linh hoàng, đó là âm thanh hòa tựu của vạn vật, thanh âm của hắn tự nhiên là dễ chịu nhất. Nhưng ngay lúc này đây, âm thức du dương đó phát ra lại mang theo dư vị khinh thường rõ rệt.

Mặc dù có như thế nam nhân này vẫn không hề mất đi nửa phần ưu nhã.

Thiên Nguyệt Thần lãnh ngạo đưa mắt nhìn tự tiếu phi tiếu, thân ảnh đẹp đẽ sang quý từng bước tiến tới trước mặt Thương Khung, tay phải bắt lấy cằm hắn: “Không, ta không nghĩ sẽ tỷ thí với ngươi”

Nam nhân đột nhiên tới gần khiến cho Thương Khung sửng sốt, thanh âm trầm thấp không hề giống với sự ôn nhã mọi khi, tựa hồ mang theo một tia gợi cảm đầy áp bức, chết tiệt, người nam nhân này muốn làm gì ?

“Ta muốn giết ngươi.” Đôi con ngươi Thiên Nguyệt Thần đột nhiên bén nhọn, tay giữ cằm Thương Khung đã xuất vài phần linh lực.

“Ngươi …” Thương Khung cả kinh, bởi sát ý trong mắt Thiên Nguyệt Thần hoàn toàn rõ ràng, song hắn chưa kịp thấu triệt mọi thứ thì Thiên Nguyệt Thần đã buông lỏng tay ra, đáy mắt thoáng đã hàm chứa sự ôn nhuận như trước, “Cho nên, đừng để cho ta tìm được cơ hội”

“Hừ, ta sẽ sợ ngươi ? Ngàn vạn năm trước ta đã không e sợ ngươi thì ngàn vạn năm sau ta cũng sẽ không đem ngươi đặt vào mắt.” Thương Khung thu hồi tầm thái bất cần đời của mình, khiêu khích giương mắt “Ngươi không xứng đáng cùng hắn chung một chỗ, cho tới bây giờ cũng không xứng đáng.”

“Ha ha … .” Thiên Nguyệt Thần đột nhiên phá lên cười, nhìn Thương Khung với ánh mắt chăm chú “Ta cùng hắn, cho tới bây giờ cũng không cần được người khác đồng ý hay là …” Thiên Nguyệt Thần rũ tầm mắt xuống, “Ta xứng với ngươi ?” Mị thái phong tình toát ra từ ánh mắt mang theo ác ý trêu chọc, âm thanh từ tính phảng phất chút dụ dỗ đen tối.

Phù phù …

Không biết chuyện gì xảy ra, Thương Khung tự cảm thấy tin mình đập rộn lên: “Ngươi càn rỡ.”

“Càn rỡ ?” Thiên Nguyệt Thần cúi người xuống, hai tay đặt ở hai bên tay ghế Thương Khung đang ngồi, “Cho tới bây giờ cũng chưa có người nói cho ta biết cái gì là càn rỡ, vậy thì ngươi có muốn biết ta như thế nào càng thêm càn rỡ không?”

“Ngươi …”

“Hư” Thiên Nguyệt Thần đưa tay che môi Thương Khung, tiếp xúc với nhiệt độ nơi lòng bàn tay khiến Thương Khung lại sửng sốt, “Ta vẫn luôn tò mò, ngươi vạn năm liên tục đuổi theo hắn, không ngừng thương tổn hắn, rõ ràng là nói cho người khác biết ngươi thương hắn, nhưng là …” Thiên Nguyệt Thần đưa tay vuốt ve ngực trái Thương Khung – nơi bộc lộ rõ lòng hắn đang nảy lên không dứt “Nhưng là ngươi hận ta, vậy thì tại sao chưa từng có một lần nào chân chính giao đấu mà giết ta, thời điểm ở tại Linh Sơn ngươi kiềm hãm linh lực của ta, bằng công lực của ngươi, đó là lúc ngươi thừa sức khiến ta thần hồn tan nát nhưng ngươi đã giữ lại cho ta một tia hơi thở cuối cùng. Lúc chuyển thế tái sinh, ngươi rõ ràng biết ta là Ám dạ chi chủ, là nam nhân ngươi thấu hận kia nhưng vì sao lại chưa từng đối ta xuất thủ, khi đó một nhân loại như ta cho dù có được Ám dạ chi châu, cùng Triệt nhi bị phong ấn Ám dạ linh lực căn bản chưa hồi phục được, ngươi vì sao lại không động thủ với ta ?”

“Ngươi… .” Thương Khung hô hấp dồn dập, người nam nhân này thật là khủng khiếp, không còn là Ám dạ chi chủ lãnh đạm như xưa, hắn so với Ám dạ chi chủ kia mạnh hơn gấp nhiều lần, cũng càng lúc càng mạnh … Chết tiệt, Thương Khung lắc đầu, tản ra trong đầu ý nghĩ, hắn thậm chí còn cảm thấy ở người nam nhân này còn có chút gì đó mị lực.

“Nhìn bộ dáng của ngươi là ta hiểu rõ.” Thiên Nguyệt Thần lui lại, thân ảnh thon dài phản chiếu lên viên dạ minh châu dưới ánh sáng, bờ môi mỏng khẽ câu lên một nụ cười, “Có đôi khi ta nghĩ, cái mà ngươi vẫn tưởng là thương hắn, có phải hay không thực chất là ghen tị với hắn, ghen tị hắn có được ta, nhưng thật ra … .”

“Câm miệng.” Thương Khung đỏ mặt đứng bật khỏi ghế, “Toàn là nói bậy, thực sự là nói bậy.” Gương mặt tuyệt mỹ đỏ lên từng trận, ánh mắt lộ vẻ tàn bạo chăm chăm nhìn thẳng vào Thiên Nguyệt Thần.

“Không sao cả.” Thiên Nguyệt Thần xoay người rời đi, vượt qua cánh cửa, âm thanh chầm chậm thả lại phía sau, “ Đời đời kiếp kiếp ta chỉ muốn hắn, cho nên đừng có đả thương hắn rồi cho ta lý do để giết ngươi, dù ngươi có là ca ca của hắn đi chăng nữa ta cũng sẽ không bởi vậy mà lưu tình.” Dứt lời, thân ảnh người nọ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt Thương Khung.

Trong phòng, Thương Khung thật lâu sau vẫn không cách nào hoàn hồn, cái tên nam nhân chết tiệt kia, tên nam nhân hắn hận thấu xương đó vừa nói cái gì chứ ?

Nói hắn thích y, làm sao có thể, người trước giờ hắn thích chính là Quang a, vẫn luôn là Quang, tên nam nhân kia ….. Tên nam nhân kia …..

Cuối cùng, không chịu được sự đả kích này, Tinh Linh hoàng đành treo trên mặt một màu gan heo mà rời khỏi hoàng cung.

Từ rất xa đã cảm nhận được hơi thở của Thiên Nguyệt Thần, rồi trong nháy mắt thân ảnh nam nhân rơi vào đáy mắt Thiên Nguyệt Triệt, hắn hướng nam nhân vẫy vẫy tay, Thiên Nguyệt Thần tiến lên đem Thiên Nguyệt Triệt từ trên ghế ôm lấy, đặt lên đùi mình.

Thiên Nguyệt Triệt nghe mùi vị trên người y rồi lại nhăn nhăn cái mũi nhỏ: “Phụ hoàng, trên người ngươi có mùi vị của Thương Khung.”