Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 6 - Chương 27




Tiểu ca:anh bạn nhỏ.

Sa hùng:gấu cát. (Con gấu ở quyển 4 bạo loạn 1 trận rồi bị bé Triệt thu phục được í)




“Điều kiện gì?”

“Đúng, chỉ cần có thể giúp chúng ta rời đi, điều kiện thế nào cũng nghe theo ngươi.” Tên lão đại cùng tên lão nhị thực sự bị nhốt ở chỗ này lâu quá mức rồi, nghe được có người đủ khả năng mở cái động này ra, còn quản Thiên Nguyệt Triệt ra điều kiện cái gì nữa chứ.

“Điều kiện thứ nhất, hai người phải nghe theo ta. Điều kiện thứ hai, phải giải thích cho ta biết vì sao hai người lại ở chỗ này?”

“Tất cả nghe theo ngươi?” Lão nhị chống cằm, cảm thấy vấn đề này còn phải chờ để nghiên cứu đã, cơ mà nếu không đáp ứng thì?? Tiểu quỷ này đúng là một sinh vật đơn thuần, hoàn toàn không biết trên thế giới này còn có một thứ được gọi là đổi ý hay sao.

“Nghe lời ngươi.” Lão đại vỗ vỗ lồng ngực, “Tộc dân Ám Dạ bọn ta nói là giữ lời, tiểu………tiểu ca, ngươi cứ yên tâm.”

Tiểu ca? Thiên Nguyệt Triệt lục lọi trong tầm hiểu biết của mình,Tiểu ca ư? Tại sao nghe xong lại cảm thấy không có địa vị gì thế nhỉ?Nghĩ tới nghĩ lui, Thiệt Nguyệt Triệt muốn cải chính, “Các người cứ kêu ta là đại ca đi.”

“Đại đại đại……….Đại ca?” Lão nhị nghe mà lắp bắp, tên tiểu quỷ mắc toi này cư nhiên lại muốn bọn chúng tôn hắn làm đại ca?Đừng hòng.

“Hay thôi.” Thiên Nguyệt Triệt vẻ mặt ung dung tự tại, “Ta phải đi, sau này phỏng chừng cũng không có ai tới nơi này nữa, hai vị cứ ở đây phân lớn phân bé với nhau……đời đời kiếp kiếp đi nhé.” Nhìn cả vùng đất đã dậy lại sức sống, bầu không khí thực mát mẻ, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy, bọn họ sẽ còn sống lâu a.

“Không muốn……” Lão nhị xông lên ôm lấy cánh tay Thiên Nguyệt Triệt, “Đại ca, đừng để chúng tôi ở lại chỗ này.”

Thiên Nguyệt Triệt dùng sức muốn rút tay ra nhưng lão nhị bám rõ chắc, căn bản hắn không cựa quậy được, “Buông tay.” Siết thêm một chút nữa thì cánh tay mảnh khảnh sẽ gãy mất không biết chừng.

“Buông ta? Ờ ờ, buồng tay.” Khuôn mặt lão nhị tươi cười vô cùng ngây ngô, “Đại ca, ngươi có thể mang bọn ta ra rời khỏi đây sao?”

“Đương nhiên có thể. Không phả ta đã nói sao, có hai điều kiện, cái thứ nhất từ giờ về sau phải nghe lời ta, cái thứ hai là nói cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở nơi này? Sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?” Nếu như dám để hắn lặp lại thêm một lần nữa thì hắn tuyệt đối sẽ dùng dây buộc mồm hai tên này lại.

“Để ta nói, để ta nói.” Lão đại giơ tay, “Điều kiện thứ nhất, hai huynh đệ chúng ta nhất trí, tuyệt đối nghe đại ca. Điều kiện thứ hai, chuyện này nói ra thực phức tạp.”

“Không sao, ta có dư thời gian để lắng nghe.”Với đầu óc của các ngươi, có chuyện gì mà không phức tạp?Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ

Lão đại cởi áo ngoài xuống trải trên mặt đất, “Đại ca, mời ngồi, nghe ta từ từ nói.”

Thì ra, vốn dĩ hai người bọn họ đều là tộc dân Ám Dạ xếp vào hàng nhất đẳng, nhưng vì một sai lầm mà bị bề trên trừng phát nhốt trong kết giới này, nếu như có người lạ xông vào kết giới, phải bẩm báo lại cho bề trên. Thế mà cả trăm năm nay, mọi thứ đều an bình. Hai người họ cũng dần dần quên đi mục đích ban đầu, tự do tự tại mà sống, cho đến khi Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện, bọn họ mới thử chọc xem, còn tưởng Thiên Nguyệt Triệt chẳng qua là một đứa trẻ tộc người bình thường, cho nên không có lễ phép, giờ thì đã biết, bọn chúng nghĩ sai rồi.

“Ồ, tại sao phải để hai ngươi trông chừng bên trong kết giới này?” Thiên Nguyệt Triệt nghi ngờ,Nếu giăng kết giới, vậy thị họ e ngại điều gì?

“Bọn ta sống ở đây hoài, cũng chẳng rõ, hồi đầu, quả thực nơi này có một nữ tử xông vào.” Lão đại giải thích.

“Đúng đúng, là một cô nương cực kì xinh đẹp, cũng cực kì độc ác ấy.” Lão nhị câu sau sửa câu trước, mới nhớ tới thôi là đã cảm thấy kinh khủng lắm rồi, “Người đàn bà kia xông vào kết giới, bọn ta lập tức đi báo với bề trên, họ có gửi người tới, sau thì cùng cô ta đánh tới đất trời long lở, chẳng biết bọn ta bị thứ gì táp trúng, sau đó liền hôn mê. Trước khi bất tỉnh, còn nghe được cái gì mà………nơi này là đường thông với địa giới Thánh Linh quốc.”

“Đúng đúng đúng.” Lão đại phụ họa, “Có điều, sau khi chúng ta tỉnh lại, thì không thấy cô ta đâu, chỉ có bề trên còn ở lại, dặn chúng ta tiếp tục trông giữ nơi này.”

“Bề trên ư? Là ai?” Thiên Nguyệt Triệt vội vàng nói.

“Giao nhiệm vụ cho bọn ta tất nhiên cũng là người của tộc Ám Dạ, nhưng mà……….đó là ai, thật ra bọn ta cũng không rõ. Mọi mệnh lệnh đều được sứ giả truyền lại cho, trên sứ giả có hộ pháp, trên hộ pháp chính là bề trên a.” Lão đại nói chi tiết.

“Tộc dân Ám Dạ các ngươi không phải cũng nghe theo phân phó của Ám Dạ Vương nữa sao?” Phụ hoàng đường đường là Ám Dạ Vương, tại sao bọn họ lại không nhận biết.

“Ám Dạ Vương biến mất đã lâu rồi, con dân trong tộc cũng rối loạn, hơn nữa……….có những người là tộc dân Ám Dạ lưu vong thì sẽ không thuộc địa phận quản hạt của Ám Dạ vương nữa.”

Cái này Thiên Nguyệt Triệt biết, với những người phạm sai lầm rồi lưu vong sẽ không còn là con dân của Ám Dạ nữa, phụ hoàng đã nói.

“Đúng đúng.” Lão nhị nói tiếp, “Còn cả những hậu sinh là con của tộc dân Ám Dạ với Nhân tộc, Ma tộc, Tinh Linh tộc các loại, chúng đều bị gọi là tạp chủng và không được tộc Ám Dạ thừa nhận. Cũng không được Thần Tộc, Tinh Linh tộc, Ma tộc thu nạp. Tộc nào cũng muốn giữ dòng dõi thuần khiết, cho nên tất cả những tạp chủng kia tụ hợp lại gọi là Hỗn tộc.”

Hỗn hợp tộc?Thiên Nguyệt Triệt nhịn không được muốn cười, …….Vị nào ‘văn hay chứ tốt’ mà nghĩ ra được cái tên khó nghe quá?

“Nói thế tức là các ngươi cũng không phải là tộc dân thuần chủng của tộc Ám Dạ?” Nhưng mà nãy bọn chúng vẫn tự xưng mình là con dân Ám Dạ cao quý nha.

“Chúng ta vẫn là tộc dân Ám Dạ a, chỉ là ba mẹ bọn ta một là tộc dân Ám Dạ lưu vong, một là tộc dân Tinh Linh tộc, cho nên………. “ Lão nhị suy sụp, cho dù bọn họ có hình dáng của tộc dân Ám Dạ nhưng vì lớn lên thật xấu xí, cho nên bị những tộc dân Ám Dạ lưu vong khác xem thường.

Chỉ có thể dùng được đôi mắt – Ở chỗ này bảo vệ kết giới mà thôi.

Gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt đã hoàn toàn hiểu rõ. Nơi này là cánh cửa duy nhất tiến vào Thánh Linh quốc, kết giới được giăng ra là để che dấu sự tình. Năm đó kẻ đoạt mất viên hồng ngọc trong tay ngũ ca, đích thực là người của bộ tộc Ám Dạ.

Như vậy, cùng năm đó phải chăng cũng chính hắn đã ra tay hủy diệt Thánh Linh quốc để tìm cho được viên hồng ngọc thứ hai ư?

“Đúng rồi, bảo vệ kết giới của khu rừng này, chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”

“Phải, chỉ có hai chúng ta.” Lão đại, lão nhị cùng gật đầu.

“Cho nên, nếu như nơi này có người khác đi vào, các ngươi nhất định sẽ biết.”

“Chúng ta là tộc dân Ám Dạ, cũng là con cháu của Tinh Linh tộc, so với kẻ khác, bọn ta đối với hơi thở của người sống càng thêm nhạy cảm hơn, bọn ta xác định cũng chỉ có mình ngươi thôi.” Cả hai vô cùng tin tưởng.

Nói cách khác, phụ hoàng và bọn Liệt La Đặc căn bản không ở cùng không gian với hắn.

Nhưng rõ ràng là bọn họ cùng nhau tiến vào kia mà?

Thiên Nguyệt Triệt thoáng cái đã hiểu, hắn biết nguyên nhân là gì rồi, thì ra hắn bị trúng yêu pháp gây ảo giác cho nên vẫn cứ nghĩ hắn và phụ hoàng luôn ở cạnh nhau, kẻ kia đã ra tay lúc nào vậy nhỉ?

Nếu như không đụng phải hai tên này, Thiên Nguyệt Triệt sợ rằng bản thân sẽ mải miết kiếm tìm tung tích của Thiên Nguyệt Thần bọn họ ở nơi đây.

Bây giờ chưa phải là lúc tìm kiếm Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt tin tưởng, Thiên Nguyệt Triệt có dụng ý, nếu như kẻ địch cố ý muốn bọn họ tách ra, như vậy phải chờ bước kế tiếp xem hắn định làm gì.

“Các ngươi biết cánh cửa thông tới Thánh Linh quốc ở đâu không?”

…………….

Lại nói đến Nặc Kiệt, sau khi cứu được nữ tử đang gặp nạn dưới tay Thiên Nguyệt Triệt thì lập tức chạy trốn theo đường thủy, cùng ẩn nấp ở dưới đáy thuyền. Chờ đến khi Thiên Nguyệt Triệt bọn họ cập bờ, liền rời đi theo.

Nặc Kiệt nắm giữ ma pháp hệ thủy tương đối cao tay, ẩn mình dưới nước cũng là một trong những ngón nghề sở trường.

Mà nữ tử kia trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, người ra tay cứu mình lại chính là tên thái giám mập mạp này, khi đó vô tâm dụ dỗ, không ngờ nay lại biến thành cái phao cứu lấy một mạng, còn bỏ trốn? Ả trước đó đã bị ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt mê hoặc, hài tử kia………trong lòng vô thức run lên, khó trách chủ thượng từng nhắc nhở, chớ chọc đến nó.

“Cô nương……..cô nương……..” Nặc Kiệt gương mặt ửng hồng, mười ngón tay mập mập quơ quơ trước mặt nữ tử mấy cái, “Cô nương đang suy nghĩ gì vậy?”

Nữ tử đang hấp một ngụm nước suýt chút nữa thì phun ra, có điều thực sự cũng không phải mắc ói lắm. Nhìn tên thái giám này tuy mập mạp nhưng trắng hồng, tương đối dễ nhìn. Nữ tử đặt chiếc chén xuống buông một tiếng cười quyến rũ, “Huynh yêu thích ta sao?” Ả đứng lên tiến tới sát gần Nặc Kiệt, hai tay vòng quanh cổ hắn.

Chẳng qua là,……… nữ tử sờ thấy hết ngấn này đến ngấn nọ, trong bụng ả lại thầm nói, tên mập này, lớn lên chẳng động đậy gì hay sao mà béo quá.

“Cô nương…….” Nặc Kiệt xấu hổ, cười một tiếng, bạo gan dùng hai tay mình ôm lấy vóc dáng điệu đà nọ, “Ta…ta thích.”

“Thật ư?” Nữ tử tiến sát vào trong ngực Nặc Kiệt, chân khẽ cọ cọ bên đùi hắn, chỉ là……………cọ chẳng được mấy hồi mặt ả chợt cứng ngắc, đứng lên, ả thậm chí còn quên mất rằng, người nọ là một thái giám.