Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 83




Cung điện của Cẩm phi được xem là xa hoa, đãi ngộ không thua kém Trữ quý phi, đương nhiên trước kia là Tinh Linh hoàng, nhưng bây giờ...

Thiên Nguyệt Triệt tò mò đi tới Cẩm Hoa cung, thủ vệ thấy Thiên Nguyệt Triệt, sửng sốt, thật lâu mới phản ứng, đây là... Đây là...

Vừa chuẩn bị hành lễ, Thiên Nguyệt Triệt khoát tay cự tuyệt.

"Tình hình bên trong thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, vì hắn nghe được dị âm.

Bảo bảo ngoan, mẫu phi thương ngươi...

Con bướm bay a... Bay a...

Thanh âm này, Thiên Nguyệt Triệt xa lạ, nhưng gần như vô thức, Thiên Nguyệt Triệt biết, đây là Cẩm phi thanh âm.

"Hồi tiểu điện hạ, Cẩm phi nương nương... Cẩm phi nương, nương năm trước, lúc tắm rửa, vô ý trượt chân, đầu bị chấn thương, tỉnh lại thì... Thì..." Thị vệ nhìn sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt, không dám nói tiếp.

"Liền điên điên khùng khùng?" Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, chắc chắn nó là kiệt tác của Tinh Linh hoàng.

"Dạ... Dạ..." Thị vệ run rẩy, nào dám nói tiếp, dù Thiên Nguyệt Triệt không tức giận, nhưng thị vệ vẫn vô cùng sợ hãi, ngày thường tiểu điện hạ tùy hứng là chuyện ai cũng biết, lúc này, e rằng không giống vẻ bình tĩnh bên ngoài.

"Chuyện này, có bao nhiêu người biết?" Chuyện xảy ra năm năm trước, vì sao không ai trong cung nhắc tới?

"Hồi tiểu điện hạ, báo lên cho bệ hạ, chuyện này do Nặc tổng quản xử lý." Nặc Kiệt cũng biết?

Nữ nhân hậu cung tranh quyền đoạt lợi, hắn là nhi tử phụ hoàng sủng ái nhất, theo lý mà nói, mẫu phi lại an tĩnh kỳ lạ, Tinh Linh hoàng có năng lực kia, chẳng lẽ mẫu phi phát điên cũng có sao?

Hoặc là...

Thiên Nguyệt Triệt đi vào cung nội, một số cung nữ, thái giám đang quét dọn, nhìn thấy hắn, giống hệt thị vệ, đầu tiên sửng sốt, sau vội vàng hành lễ, Thiên Nguyệt Triệt lướt qua bọn họ, bước tới viện tử.

Nữ nhân một thân lam y đánh đu qua lại như thiếu nữ trong hoa viên, miệng khe khẽ hát, ngực ôm búp bê vải, Thiên Nguyệt Triệt không thể không nhận ra, búp bê vải chính là hắn.

Tựa hồ bị xúc động, Thiên Nguyệt Triệt tiến lên mấy bước, nữ nhân sửng sốt, không ngờ sẽ có người xa lạ xuất hiện ở đây, thân thể lảo đảo rơi xuống.

Thiên Nguyệt Triệt vô thức chạy tới, tiếp được nữ nhân.

Phần rung động này ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ràng.

Nữ nhân tựa vào lòng Thiên Nguyệt Triệt, tay đặt trước ngực hắn, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn.

Thiên Nguyệt Triệt biết, nàng không nhận ra mình, tựa hồ có chút mất mát, hắn định mở miệng nói, nữ nhân đã lên tiếng trước.

"Triệt nhi." Thanh âm rất nhẹ, như mộng như ảo, "Là Triệt nhi sao?"

Thân thể Thiên Nguyệt Triệt có chút run rẩy, hắn nghe được gì chứ, nữ nhân này gọi tên của hắn, không giống phụ hoàng gọi hắn Triệt nhi, lúc này, Thiên Nguyệt Triệt phảng phất thấy được mẫu thân kiếp trước, nữ nhân can trường kia.

Cẩm phi bắt đầu rơi lệ, khóc trong lòng Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi... Ô ô ô... Triệt nhi..."

Ý thức rất mãnh liệt nói với Thiên Nguyệt Triệt, nàng không phải người điên, nữ nhân mệt mỏi, mới ngưng khóc.

"Ngươi... Biết ta sao?" Thiên Nguyệt Triệt cẩn cẩn dực dực hỏi.

"Biết?" Cẩm phi lắc đầu, vuốt khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt, "Là Triệt nhi, từng gặp, là Triệt nhi, hì hì, là Triệt nhi."

Từng gặp? Lúc nào?

"Ân..." Cẩm phi nâng cằm lên suy tư, như biết rõ suy nghĩ trong lòng Thiên Nguyệt Triệt, ngồi xổm xuống, đặt búp bê vải trên mặt đất, điều khiển búp bê vải bước đi, "Nho nhỏ, Triệt nhi như vậy."

Cẩm phi vừa làm động tác vừa nói: "Phụ hoàng, Triệt nhi có thể lấy phần lễ vật này chứ? Phụ hoàng, ngươi vẫn chưa đáp ứng Triệt nhi, sẽ cho Triệt nhi đồ vật này? Từng gặp, Triệt nhi như vậy, Triệt nhi nho nhỏ... ."

Cẩm phi học âm điệu Thiên Nguyệt Triệt khi còn bé, cười hồn nhiên.

Lòng tràn đầy rung động, Thiên Nguyệt Triệt nhớ kỹ, khi đó là sinh thần phụ hoàng, hắn năm tuổi.

Nữ nhân này... Nữ nhân này...

Dựa theo ý Tinh Linh hoàng, khi đó thông qua ánh mắt nàng nhìn mình chính là Tinh Linh hoàng, nhưng nữ nhân này... Nữ nhân này còn có ý thức, có lẽ hắn không khẳng định, năm đó dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn, có phải chỉ là Tinh Linh hoàng.

Tinh Linh hoàng không hoàn toàn khống chế được thân thể nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ một số chuyện.

"Tiểu Triệt nhi... Tiểu Triệt nhi... ." Cẩm phi vừa nói vừa ôm búp bê vải chạy, y phục phất phơ, một khắc kia, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian này.

Ra khỏi Cẩm Hoa cung, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cảm thấy vô cùng thư sướng, cảm giác như ở trên thiên đàng, không thể nói rõ ràng.

"Tiểu điện hạ, ngài hù chết nô tài, ngự thiện phòng vừa báo lại, bữa tối đã chuẩn bị xong, hỏi tiểu điện hạ lúc nào mở thiện?" Nặc Kiệt thở hổn hển chạy tới.

Thiên Nguyệt Triệt không cho người đi theo, ngự thiện phòng đến Kim Long điện tìm người không thấy, chuyện của Thiên Nguyệt Triệt lại không ai dám làm chủ, cho nên người trong Kim Long điện đi tìm Nặc Kiệt.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn Nặc Kiệt, chuyển đề tài: "Nặc Kiệt, chuyện Cẩm phi nương nương phát điên, ngươi xử lý thế nào?"

Nhàn nhạt một câu, bình thản không chút tình cảm, lại khiến Nặc Kiệt sợ hãi, Nặc Kiệt vội vàng quỳ xuống: "Tiểu điện hạ, nô tài... Nô tài...."

"Là ta muốn hắn xử lý như vậy." Thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần vang lên, phất tay cho Nặc Kiệt lui ra, Thiên Nguyệt Thần tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, hai người sóng vai đứng, đột nhiên khiến người ta cảm giác trong thiên địa chỉ còn đối phương.

"Ngươi nhìn quá Cẩm phi." Thiên Nguyệt Thần không cần hỏi cũng biết, "Nếu điên rồi, vậy để nàng điên đi, Triệt nhi, sẽ không ai quấy nhiễu ta và ngươi."

Đối với Thiên Nguyệt Thần, Cẩm phi chẳng qua chỉ có tác dụng sinh Thiên Nguyệt Triệt, nhưng với Thiên Nguyệt Triệt thì khác, Thiên Nguyệt Thần biết, trong lòng Thiên Nguyệt Triệt, hai chữ mẫu thân là sự tồn tại đặc biệt nhất, so với mình không hề thua kém.

"Phụ hoàng quá lo lắng, ta chỉ nhìn một lúc. Ta nghe Tinh Linh hoàng nói, lúc ta ra đời, Cẩm phi bị phụ hoàng hù dọa phát điên, sau đó hắn sống nhờ thân thể Cẩm phi, ta chỉ muốn xem, không có linh hồn của hắn Cẩm phi sẽ biến thành dạng gì, nhưng không ngờ phụ hoàng đã sớm biết Cẩm phi phát điên."

"Không." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, "Trẫm chẳng qua chỉ cảm thấy nghi ngờ, nữ nhân này khác hẳn trước kia, nhưng vô luận thế nào, nếu nàng không làm gì nguy hiểm, trẫm cũng lười để ý, cho đến năm trước Nặc Kiệt báo lại, nàng phát điên, trẫm để trị liệu sư xem qua, chứng thực không giả, mới hạ lệnh giữ bí mật, không ngờ Triệt nhi lại nói, Tinh Linh hoàng chiếm thân thể Cẩm phi."

Chuyện này, Thiên Nguyệt Thần không biết, nhưng hiện nay đã biết, không nói đến những người khác, Tinh Linh hoàng có thể trà trộn sống an nhàn trong hoàng cung, lại không động thủ, nếu muốn mạng Triệt nhi, sợ là đã sớm ra tay.

Khó trách lúc trước Triệt nhi nói, Tinh Linh hoàng tạm thời không giết hắn, điều này không phải không có lý.

"Phụ hoàng làm vậy, không sợ người có tâm biết được, sẽ chẳng hay ho." Thiên Nguyệt Triệt hiểu, Thiên Nguyệt Thần phải đối phó với thế lực ngoại thích của hắn, nếu biết Cẩm phi phát điên, không chỉ hoàng cung loạn, người phía Cẩm phi cũng truy cứu.

"Triệt nhi, ta rất ích kỷ." Thiên Nguyệt Thần thành thực nói, hai người chầm chậm đi vào Mạn La các, vừa lúc thức ăn được mang lên.

Người tụ tập rất nhiều, trừ Liệt La Đặc, Địch Trạch, Mạc Tà, Kim, Thổ, còn có Thiên Nguyệt Thiên Hâm và Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, hơn nữa, nhìn biểu hiện của bọn họ, hẳn đã làm quen với nhau.

Mọi người thấy Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt liền hành lễ, dù gì đây cũng là hoàng cung, không thể so với bên ngoài.

Thiên Nguyệt Thần hào sảng nói: "Toàn bộ hoàng cung chỉ có Mạn La các không cần lễ nghi, tối nay coi như mọi người liên hoan, hết thảy lễ nghi đều miễn."

Có lễ nghi liền có bận tâm, có bận tâm không tiện nói thẳng, Thiên Nguyệt Triệt đã dự kiến trước, nên mới chọn nơi này.

Bữa tối, mọi người rất an tĩnh, bất quá, sau bữa tối, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai vô cùng kinh sợ, y cố gắng trấn định, duy trì bộ mặt lạnh lùng, nhưng tin tức y là ngũ thần tướng Thuỷ chuyển thế, đúng là quá mức rung động.

Liệt La Đặc đùa giỡn nói: "Chậc chậc, đại nhân vật như ngươi còn nghi ngờ, nhớ ngày đó ta biết chuyện này, thật không thể tin tưởng, cảm thán trời cao cho ta vận khí quá tốt."

Tính cách của Liệt La Đặc không câu nệ, thoải mái tiếp nhận, bởi vì Mộc Linh châu là minh chứng tốt nhất.

Đương nhiên so với hắn, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai tiếp thu nhanh hơn.

Trở lại hoàng cung, hết thảy không có gì thay đổi, trừ ngày đầu tiên giải quyết chuyện Trữ quý phi và một số tần phi, phảng phất trở lại như trước, Thiên Nguyệt Triệt cũng có chút khó hiểu, sao gần đây Trữ quý phi an tĩnh thế.

Vì chuyện của Trữ quý phi, Thiên Nguyệt Thiên Hâm thường xuyên thay mặt xin lỗi Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng mà qua, hắn không hẹp hòi toan tính.

Hơn nữa, khách quý từ Anh Túc đế quốc vẫn chưa tới, việc Thiên Nguyệt Triệt khôi phục trí nhớ và lực lượng đành hoãn lại, mấy ngày qua Liệt La Đặc tranh thủ dẫn đám người Mạc Tà du ngoạn một vòng quanh đế đố Mạn La đế quốc.

Chẳng qua, xuất hiện một người khiến Thiên Nguyệt Triệt ngoài ý muốn.

Hoàng cung Mạn La đế quốc nhiều năm an tĩnh đột nhiên dậy sóng.