Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 54




"Ngươi đây là... Đây là...?" Trong mắt lão đạo sĩ tràn đầy kích động, ấp a ấp úng nói được một nửa, nhưng thế nào cũng không thể mở miệng, Kim Mang trường kiếm, hắn chưa từng thấy qua, nhưng lần đầu tiên thấy, hắn liền biết trong tay hài tử này là Kim Mang trường kiếm.

Bội kiếm của Quang Minh thần tử.

"Lão đạo sĩ, cần phải cẩn thận." Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên trở nên sắc bén, không còn đùa cợt như lúc nãy, loại khí thế này chỉ cường giả chân chính mới có.

"Lão lĩnh giáo cao chiêu." Lão đạo trưởng tĩnh tâm, đối mặt cường địch trước mắt, nghi ngờ tạm thời để xuống.

Hai người bắt đầu đánh từ giữa trưa tới lúc mặt trời xuống núi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, đỉnh đầu trụi lủi của lão đạo trưởng không nhìn ra cái gì, tóc đen của Thiên Nguyệt Triệt càng rối loạn.

Tiếng thở của lão đạo sư tương đối vội vàng, sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt thì hồng nhuận, biểu thị thể lực dần tiêu tẫn, cả hai người cũng cực độ mỏi mệt, đều dựa vào ý chí mà chiến đấu với nhau.

Vỏ hạt dưa Nặc Kiệt gặm rơi đầy đất, động tác gặm hạt dưa kế tiếp càng lúc càng nhanh, nhưng không phải hắn buông lỏng, mà là hắn bắt đầu lo lắng.

A Nô vẫn ngủ chảy nước miếng, nhưng nhìn kỹ dưới còn có thể phát hiện, khóe mắt hắn khẽ híp lại.

Liệt La Đặc và Kim nắm chặt tay của mình, Đàn Thành đã chuẩn bị trợ giúp Thiên Nguyệt Triệt bất kì lúc nào, Thụy Miện nhìn sư phụ, rất sợ lão nhân gia đột nhiên phát bệnh, dù hắn biết thân thể sư phụ rất khỏe mạnh.

Những đạo sĩ khác của Cực quang chi điện đều lo lắng cho điện trưởng của mình.

Địch Trạch vẫn giữ nét mặt việc không liên quan đến mình, nhưng từ ánh mắt của y có thể nhận thấy được, trận này đánh nhau y quan sát vô cùng cẩn thận.

Tay Mạc Tà có chút ngứa ngáy, nhìn trận đánh này, mình cũng kích động, Thiên Nguyệt Triệt... Mạc Tà thầm hô tên Thiên Nguyệt Triệt, hôm nào nhất định phải đấu với hắn.

Duy nhất yên tâm vẫn là Thiên Nguyệt Thần, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nét mặt, nếu phải nói chính xác, thì là ánh mắt y càng ngày càng nóng bỏng.

Triệt nhi, cho bọn họ biết, ngươi không phải búp bê được phụ hoàng bảo vệ, ngươi là hoàng tử của phụ hoàng, nói cho mọi người, ngươi không cần được phụ hoàng hậu thuẫn, bởi vì ngươi đủ để phá vỡ thiên hạ.

"Ngươi rất tin tưởng hắn." Mạc Tà đi tới bên người Thiên Nguyệt Thần, nhìn nam nhân tràn đầy tự tin.

"Ngươi cảm thấy Triệt nhi sẽ thua ư?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, mặt nghiêng nhìn qua lại càng tuấn mỹ vạn phần, huống chi trong mắt còn tản ra nhu tình.

Mạc Tà không đáp lời, thực tế, trận đánh này, hai người không ai bại.

"Triệt nhi sẽ thắng." Thiên Nguyệt Thần tin chắc.

Phảng phất vì chứng thực lời của y, trên người lão đạo sĩ phát ra quang mang thanh thiển.

"Là nguyên thần." Thụy Miện sợ hãi kêu.

"Có ý gì?" Thiên Nguyệt Thần quay đầu lại hỏi.

"Là bổn mạng nguyên thần, người học đạo có hai mạng, một là bổn mạng, chính là chỗ phó thân thể mệnh, một là bạch liên kết tinh sau khi tu đạo, các ngươi nhìn, linh lực trên người sư phụ tạo thành hình hoa sen, nói cách khác, hắn đem hai linh lực ngưng tụ một chỗ, lực lượng của hắn đã tăng gấp đôi." Nhưng như vậy, sư phụ, tính mạng của ngươi cũng chỉ có một, cả đời sư phụ đều tìm kiếm đối thủ cường đại, Thiên Nguyệt công tử xuất hiện hoàn thành tâm nguyện của ngươi sao?

Bạch liên nguyên thần, Thiên Nguyệt Triệt biết, lúc trước ở đảo, Thụy Miện đã dùng nó hạ kết giới, Thiên Nguyệt Triệt biết sự lợi hại của nó, tự nhiên sẽ không khinh thường, nếu không tốc chiến tốc thắng, thân thể của hắn sẽ không chịu nổi, rốt cuộc mới mười ba tuổi, nội lực không kinh người như lão đạo sĩ, nếu không phải trong tay có Kim Mang trường kiếm tràn đầy linh lực, thua trận này có lẽ là hắn.

"Lão đạo sĩ, đắc tội." Trận chiến này hắn nhất định phải thắng, không phải vì người khác, mà vì sự tin tưởng nam nhân dành cho hắn, hắn muốn mọi người biết, người xứng đáng đứng bên Thiên Nguyệt Thần, cũng chỉ có hắn.

Mũi Kim Mang trường kiếm chạm đất, quang mang màu vàng xoay tròn, một vòng lại một vòng, phi thường mỹ lệ.

Thân thể Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu bay lên trời, tóc đen dài ra tới gót chân, vẫn là màu đen như trước nhưng càng thêm xinh đẹp, phát ra quang mang rực rỡ.

Đối mắt kim sắc bắt đầu biến đổi, Bạch (Kim), Thanh (Mộc), Hắc (Thuỷ), Xích (Hỏa), Hoàng (Thổ), tượng trưng cho ngũ hành từ đáy mắt Thiên Nguyệt Triệt toả sáng. Ngón tay thon dài trắng nõn không tỳ vết, Hỏa Linh Châu từ trong tay Thiên Nguyệt Triệt vọt lên bầu trời, Kim Mang trường kiếm bay lên, linh lực Hỏa Linh Châu sáp nhập vào Kim Mang trường kiếm, nhất thời thân kiếm màu vàng liền biến thành màu đỏ.

Như là lửa.

Kiếm hai người từ đỉnh đầu bay lên, giao chiến với nhau.

Thiên Nguyệt Triệt cùng lão đạo trưởng đứng vững vàng giữa không trung.

"Bọn họ... Bọn họ sao vậy?" Đạo sĩ trẻ tuổi khó hiểu hỏi.

"Linh lực của bọn hắn đã phát huy đến tầng cao nhất, linh hồn của sư phụ và Thiên Nguyệt công tử đã thoát khỏi thân thể mà đánh nhau." Không có thân thể hạn chế, bọn họ đánh nhau càng thêm vô câu vô thúc.

Phanh...

Đó là thanh âm hai loại lực lượng va chạm, thân thể hai người bị bắn ra.

Phanh...

Thụy Miện tiến lên tiếp được thân thể lão đạo trưởng: "Sư phụ, ngài không sao chứ?" Thụy Miện lo lắng nói.

Lão đạo sĩ lắc đầu.

Ọc...

Máu tươi từ trong miệng tràn ra, hơi thở của lão đạo sĩ vô cùng yếu: "Không sao, không sao, ta đánh một trận vô cùng thống khoái, cả đời này ta không tiếc nuối." Nói xong, lão đạo trưởng nhắm hai mắt lại.

"Sư phụ..." Thụy Miện đau đớn kêu to.

Một bóng dáng khôi ngô chợt lóe, Mạc Tà cầm tay lão đạo trưởng, vòng phòng hộ lập tức triển khai, ma pháp chữa trị cấp sáu bao trùm, đi vào thân thể lão đạo trưởng.

"Sao vậy?" Thấy Mạc Tà thu tay, Thụy Miện hỏi.

Mạc Tà lắc đầu: "Sư phụ của ngươi chỉ ngất đi."

Thụy Miện thoáng cái tê liệt, mới vừa rồi thấy Mạc Tà lắc đầu còn tưởng sư phụ có chuyện: "Thiệt là, đã lớn tuổi như vậy, còn luốn khiến người ta lo lắng." Thụy Miện gọi sư đệ, để bọn họ mang lão đạo trưởng vào phòng.

"Mệt mỏi?" Thiên Nguyệt Thần dùng khăn lụa tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên trán Thiên Nguyệt Triệt, sắc mặt hồng nhuận khiến Thiên Nguyệt Triệt càng thêm mê người, chẳng qua thân thể suy yếu tựa vào lòng Thiên Nguyệt Thần.

"Hoàn hảo, chỉ dùng lực lượng Hỏa Linh Châu mà thôi, lực lượng thánh linh châu vẫn chưa dùng." Không dùng thánh linh châu là không tôn trọng lão đạo trưởng, nhưng một khi khởi động lực lượng thánh linh châu, Mộc linh châu trên người Liệt La Đặc, Kim linh châu trên người Kim sẽ tập trung sức mạnh trên thánh linh châu, như vậy lão đạo trưởng sẽ càng thua nhanh hơn.

"Triệt nhi thích lão đạo sĩ kia?" Thiên Nguyệt Thần ôm lấy hắn, Thụy Miện để người dẫn bọn hắn về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó cùng nhau dùng bữa tối.

"Uh, lão đạo sĩ kia thật đáng yêu." Thiên Nguyệt Triệt lười nhiều lời, dứt khoát nhắm mắt ngủ trong lòng Thiên Nguyệt Thần.

Tiểu đạo sĩ đã chuẩn bị nước ấm, Thiên Nguyệt Thần cởi y phục cho Thiên Nguyệt Triệt, da thịt trắng noãn bóng loáng, dù người đầy mồ hôi, nhưng vô cùng dễ ngửi.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt vào dục dũng, giúp thân thể hắn buông lỏng, sau đó ngồi bên cạnh, thay Thiên Nguyệt Triệt xoa bóp.

"Phụ hoàng, cám ơn ngươi." Thanh âm khàn khàn phi thường mỏi mệt, Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt nói nhỏ.

"Ta và ngươi cần gì nói cảm ơn." Mơn trớn sợi tóc hắn, Thiên Nguyệt Thần ôm lấy thân thể đã lau khô của Thiên Nguyệt Triệt, để hắn nằm trên giường, dùng nội lực hong khô mái tóc dài của hắn, vốn nhuộm đen, nhưng đổ mồ hôi và tắm rửa nên trở về thủy phấn sắc, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ bé phi thường khả ái.

"Nhưng ta muốn nói, ta vẫn muốn nói, cám ơn phụ hoàng, luôn muốn nói, cám ơn phụ hoàng bao dung sự bướng bỉnh của ta, để ta tùy hứng." Thiên Nguyệt Triệt lật người nửa híp mắt, lười biếng nhìn nam nhân ngồi bên cạnh.

Mục mâu hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần dần dần hiện lên quang mang băng lam, còn bất chợt hiện sắc đỏ, trong mắt đều là hình ảnh Thiên Nguyệt Triệt.

Cổ họng hơi khô, hô hấp của Thiên Nguyệt Thần cũng trở nên dồn dập.

"Phụ hoàng khát?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi dậy, dán lên lồng ngực nam nhân, hai tay xẹt qua cổ Thiên Nguyệt Thần, cổ nhỏ trăng noãn đung đưa trước mắt y.

"Triệt nhi."

Đau đớn bén nhọn qua đi, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác máu toàn thân không ngừng đi phiên động, mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn trong phòng.

Mùi máu tươi?

Đạo sĩ phía ngoài vội vàng theo mùi vị đi tới.

Đàn Thành và Nặc Kiệt canh giữ trước của chặn đường bọn họ.

"Thật xin lỗi khách quý, huynh đệ chúng ta có trách nhiệm, đại sư huynh bảo chúng ta tới chiếu cố, chúng ta ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, không biết... " Ánh mắt liếc về gian phòng của Thiên Nguyệt Triệt.

"Chủ tử và thiếu gia đang ở trong tắm rửa, tình hình vừa rồi các ngươi cũng biết, bằng võ công của thiếu gia ta, ai có thể đả thương hắn?" Đàn Thành không chút biểu cảm nói.

Này...

Đạo sĩ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nhưng mùi máu tươi là chuyện thực, nhưng nếu người ta nói không sao, vậy bọn họ cứ xem như không có chuyện gì, dù sao bọn họ canh giữ phía ngoài, có chuyện xảy ra thì xông vào.

Máu dọc theo cổ Thiên Nguyệt Triệt chảy xuống, trên thân thể trắng nõn của hắn tạo thành hoa văn mỹ lệ, cho đến khi Thiên Nguyệt Thần thỏa mãn nhắm mắt lại.