Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 41




Đùa bỡn?

Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng cười một tiếng, từng bước tới gần Thiên Nguyệt Triệt, mỗi một bước đều khiến Thiên Nguyệt khẩn trương vạn phần, phụ hoàng muốn xử lý hắn thế nào chứ?

Hắn chỉ trộm mộ mà thôi, đâu có phạm pháp, phụ hoàng nói luật pháp không hơn nhân tình mà?

Thân thể Thiên Nguyệt Triệt trần trụi nên lui không được mà tiến cũng không xong, chỉ có thể cầu xin, "Phụ hoàng, có chuyện gì thì thương lượng, ngàn vạn đừng ra tay a."

Nhớ có một lần phụ hoàng cấm hắn nói tục, kết quả hắn không nghe, bị đánh tiểu PP, khi đó tuổi nhỏ nên không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thì khác.

"Phụ hoàng, bình... Bình tĩnh một chút." Hai tay nhanh chóng ôm lấy tiểu PP phía sau, nhưng động tác này càng thêm phong tình.

Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần trầm xuống, vươn tay kéo Thiên Nguyệt Triệt tới, sau đó ném hắn vào dục dũng, khóa chặt giữa hai tay mình.

"Triệt nhi và hồng mao kia đùa rất vui vẻ phải không? Hả?" Hơi thở nóng rực mang theo nguy hiểm, phả mạnh vào gáy Thiên Nguyệt Triệt.

Đùa?

"Phụ hoàng, ta không chơi đùa." Thiên Nguyệt Triệt cường điệu, hóa ra nam nhân này ăn dấm, khó trách, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên tươi cười, "Phụ hoàng, quá chua, ta còn ngửi thấy."

Nói xong tóe nước vào Thiên Nguyệt Thần.

Khẽ nhíu mày, tiểu tử cũng học bộ dáng này?

"Đúng, rất chua." Thiên Nguyệt Thần dứt khoát thừa nhận, "Nhưng đừng tưởng như vậy ta sẽ bỏ qua cho ngươi, xoay người."

Xoay người? Làm gì? Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được, đầu phụ hoàng bị hỏng ư? Nhưng, nhìn phụ hoàng ánh mắt tựa hồ có cảm giác muốn trả thù, chẳng lẽ...

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt kiên quyết, đùa gì chứ, hắn không muốn đã lớn như vậy còn bị đánh tiểu PP, quá mất mặt, "Phụ hoàng, ta đã là người lớn."

"Người lớn?" Thiên Nguyệt Thần chê cười: "Triệt nhi chớ quên Triệt nhi mới mười ba tuổi, vì được phụ hoàng sủng nên Triệt nhi quên mất số tuổi sao?" Cứ cho là đã lớn đi, khóe mắt Thiên Nguyệt Thần liếc nhìn thứ phấn phấn kia, thật đáng yêu.

Cả người Thiên Nguyệt Triệt run lên, nhanh chóng lấy tay che đi, "Phụ hoàng, phi lễ chớ nhìn, ngươi nhìn nơi nào chứ?" Nhìn còn chưa tính, lại dùng ánh mắt khinh thường, cái này càng khiến Thiên Nguyệt Triệt chịu đả kích.

Thiên Nguyệt Triệt xoay người, tức giận đưa lưng về phía Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, ngươi đánh đi." Nhếch tiểu PP lên, đánh đi đánh đi, tốt nhất đánh cho ta đau chết, khiến ngươi đau lòng chết.

Nhìn hành động đáng yêu như thế của tiểu đông tây, dù Thiên Nguyệt Thần có tức giận hơn nữa cũng hết giận, huống chi y vốn không tức giận, chẳng qua mục mâu hắc sắc chợt lóe quang mang hồng sắc.

Bàn tay ấm áp mà rộng rãi dần dần mất đi không chế, vô cùng hiểu rõ những nơi mẫn cảm trên thân thể Thiên Nguyệt Triệt, tự nhiên hưởng thụ, "Triệt nhi, để cho phụ hoàng kiểm tra, Triệt nhi có bị thương ở đâu không?"

Thanh âm trầm thấp đã trở nền khàn khàn, nghe được khiến tâm Thiên Nguyệt Triệt cũng sôi trào, phía sau lại càng không tự chủ mà co rút lại.

Chết tiệt, tiểu tử vô thức dụ hoặc y.

Trút bỏ y phục trên người, đợi Thiên Nguyệt Triệt hồi thần thì sau lưng đã bị người nhẹ nhàng ôm lấy, nước ấm nhanh chóng làm tăng nhiệt độ thân thể hai người.

Đã lâu chưa làm, lần này càng thêm khát vọng lẫn nhau.

Tiếng rên rỉ nho nhỏ trong phòng truyền ra, minh vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh đã sớm rời xa mấy chục thước, canh giữ nơinayf.

Trên giường lớn, hai thân thể trần truồng ôm nhau, tóc đen quấn quít, trong phòng tràn ngập hơi thở hạnh phúc.

Thiên Nguyệt Triệt dùng chân đá đá nam nhân bên cạnh, "Phụ hoàng, ta đói bụng, mau rời giường." Nam nhân này vừa ăn hắn sạch sẽ, bây giờ đừng nói xương sống thắt lưng đau không dứt, ngay cả động một cái cũng có cảm giác chất lỏng phía sau chảy ra.

"Vừa rồi chưa uy Triệt nhi ăn no sao? Ta sờ sờ xem cái miệng nhỏ nhắn đã ăn no hay chưa." Vừa nói, tay Thiên Nguyệt Thần đang đặt bên hông Thiên Nguyệt Triệt vừa hướng xuống phía dưới.

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt nhanh chóng bắt lấy tay Thiên Nguyệt Thần, "Không phải miệng phía dưới, thị miệng phía trên, ta đói bụng rồi."

Lộ ra nét mặt ủy khuất đáng thương, ý đồ khiến nam nhân đồng tình, lại không biết nét mặt như thế trong mắt nam nhân càng thêm động lòng người.

Nhưng... Nhìn dấu hôn khắp người tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần luôn yêu thương nhi tử bảo bối, hiển nhiên không muốn làm hắn mệt nữa, "Ngoan ngoãn nằm yên, ta phân phó người chuẩn bị."

Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thịt của tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần vén chăn bông lên, phủ thêm ngoại y, đẩy cửa phòng bước ra, "Đàn Thành, lấy một ít thức ăn vào."

Không cần nghĩ cũng biết người nọ ở bên ngoài, người nọ là cái bóng của Triệt nhi, đương nhiên y rõ ràng.

"Vâng." Thanh âm đáp lại từ cách đó không xa.

Thiên Nguyệt Thần bước vào phòng lần nữa, phát hiện tiểu tử đã nhắm mắt ngủ, chạy trên núi một ngày, vừa rồi còn bị y lôi kéo, cơm lại chưa ăn, quả thật rất mệt mỏi.

Thiên Nguyệt Thần ngồi trên giường, thương tiếc vỗ về khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt.

Tay xẹt qua trán hắn, lông mày, lỗ mũi, cái miệng nhỏ nhắn, mỗi một chỗ đều khiến y nhớ nhung không dứt, có những lúc thành thục làm đau lòng người, có lúc đáng yêu khiến người yêu mến, lại tùy ý không biết chừng mực khiến y vui vẻ.

Triệt nhi...

Có ngươi, mới khiến ta lưu luyến hồng trần, ngươi biết không?

Mắt vốn nhắm chặt của Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên mở ra, ánh vào mắt hắn là đôi mắt thâm tình của Thiên Nguyệt Thần, những lúc thế này, Thiên Nguyệt Triệt luôn không tự chủ mà đỏ mặt.

Lúc trước hắn chưa từng nghĩ tới, hắn lại ở bên cạnh một nam nhân, mà nam nhân này là phụ thân của hắn.

Cho dù quan niệm ở hiện đại rất thông thoáng, nhưng hắn không hề nghĩ đến, mới đầu trong lòng rất phức tạp, lo lắng, sợ hãi, nét mặt lạnh lùng chỉ là mặt nạ.

Nhưng nam nhân trước mắt dùng lồng ngực ấm áp rộng lớn của y nói cho hắn biết, hắn có y, hắn hạnh phúc.

"Phụ hoàng..." Cầm bàn tay to lớn của Thiên Nguyệt Thần, ánh mắt trong suốt nhìn sâu vào mắt nam nhân, nơi đó cũng là nhớ nhung và yêu thương.

"Mệt muốn chết rồi sao?" Thiên Nguyệt Thần trở tay bao trùm bàn tay nhỏ bé của hắn.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, nằm trong lòng nam nhân, ngửi hương vị trên tóc Thiên Nguyệt Thần, "Chỉ cần phụ hoàng cảm thấy vui vẻ là được." Thanh âm của Thiên Nguyệt Triệt có chút khàn khàn.

Đó là thanh âm sau hoan ái, nhưng vô cùng dễ nghe.

"Không, không riêng gì phụ hoàng cảm thấy vui vẻ là được, nếu Triệt nhi cảm thấy không vui, phụ hoàng cũng sẽ không vui vẻ, biết không?" Thanh âm mập mờ nửa thật nửa giả nói, "Vừa rồi Triệt nhi vui vẻ không?"

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ: "Vui... Vui vẻ..." Lời như thế hắn khó mà nói ra miệng, nhưng cảm giác được người dịu dàng che chở rất tốt.

Không khí bình yên giữa hai phụ tử làm người ta hâm mộ, lúc này cửa truyền đến thanh âm của Đàn Thành, "Bệ hạ, chủ tử, đồ ăn đã được, có mang vào hay không?"

"Đi vào." Thiên Nguyệt Thần mở miệng, đồng thời kéo chăn tơ lên bả vai Thiên Nguyệt Triệt.

Đàn Thành bưng đồ ăn vào, Thiên Nguyệt Triệt ngoan ngoãn nằm trong lòng Thiên Nguyệt Thần, chỉ lộ hai con mắt đáng thương nhìn Đàn Thành.

Đàn Thành là loại người dù bão táp xảy ra cũng bất động, đặt đồ ăn trong tay lên bàn, sau đó hành lễ cáo lui.

Thấy Đàn Thành rời đi, Thiên Nguyệt Triệt mới vươn một cánh tay ra, "Người này thật vô vị, chút biểu cảm cũng không có." Tay gãi gãi khuôn mặt, cảm giác trên mặt có chút ngứa.

"Sao vậy?" Thiên Nguyệt Thần bắt lấy tay Thiên Nguyệt Triệt, "Mặt bị gãi đến đỏ lên." Cau mày, thổi thổi chỗ mà bị đỏ của Thiên Nguyệt Triệt.

"Không biết, rất ngứa, vừa rồi đâu có." Thiên Nguyệt Triệt cọ cọ trong lòng Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, rất ngứa... Rất ngứa... Ta rất ngứa, ngươi mau giúp ta gãi."

Thanh âm mềm nhũn mang theo tiếng nức nở, tay bị Thiên Nguyệt Thần giữ nên không thể động, nhưng thân thể liều mạng giãy dụa.

"Không sao, không sao, mặt chỉ đỏ lên một chút, để ta gọi y liệu sư đến xem, không được gãi, nếu rách da thì sao?" Thiên Nguyệt Thần an ủi Thiên Nguyệt Triệt.

"Nhưng rất ngứa, khó chịu." Tay không thể gãi, Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát dùng mặt cọ cọ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, thật sự rất ngứa, ngứa chết ..." Thiên Nguyệt Triệt sắp khóc tới nơi, khó trách người ta nói hành hạ thân thể có thể bức tử một người rắn rỏi.

"Rồi rồi, Triệt nhi đừng vội, ta gãi." Thiên Nguyệt Thần không nỡ để Thiên Nguyệt Triệt tự mình làm, đành nhẹ nhàng xoa chỗ đỏ lên trên mặt hắn.

Ngón tay mang theo thủy linh tử, cảm giác lành lạnh khiến mặt Thiên Nguyệt Triệt tốt hơn chút, thân thể cũng không giãy dụa.