Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 1 - Chương 36




Phanh…

Bên trong Trữ Phương Cung truyền đến một trận lại một trận thanh âm đồ vật bị ném xuống đất.

“Nương nương bớt giận.”

“Thỉnh nương nương bớt giận.”

Cung nữ hoảng sợ quỳ trên đất.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tiểu súc sinh kia có thể làm cho bệ hạ quan tâm như vậy, vừa nghĩ tới chuyện tình mới vừa rồi trong ngự hoa viên, Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai lại nổi trận lôi đình.

Ánh mắt chăm chú của Đế vương, ánh mắt mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, từ đầu tới cuối cùng chỉ nhìn hài tử kia.

Chỉ là hài tử có bộ dáng hơi xinh đẹp một chút mà thôi, hắn là cái gì, một hài tử mới năm tuổi đương nhiên phân phó đế vương thả hắn xuống như vậy, một hài tử năm tuổi đương nhiên giang hai tay ra yêu cầu đế vương ôm hắn.

Hắn phản.

Phanh…

Lại thanh âm của một bình hoa rơi xuống đất, ngoài cửa bóng dáng một thiếu niên thanh tú đi đến, không nhìn đại sảnh, đi tới gian phòng của mình, Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai nhất thời thét chói tai, cái gì khí chất, cái gì ưu nhã tất cả đều bị vứt sang một bên.

“Ngươi đứng lại.”

Thiếu niên thanh tú không phải ai khác mà chính là nhị hoàng tử Thiên Nguyệt Thiên Hâm, nghe được Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai kêu lên, Thiên Nguyệt Thiên Hâm chỉ là dừng lại trong chốc lát, lại tiếp tục đi đến bên trong.

Nhìn nét mặt lạnh lùng của Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai lại dâng lên một trận hỏa khí, cầm lấy chén ngọc quý báu một bên hướng phía Thiên Nguyệt Thiên Hâm ném đi.

Chén ngọc không lệch mà rơi trúng cái ót của Thiên Nguyệt Thiên Hâm, song hắn vẫn thờ ơ Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai.

“Lớn, nhỏ cả đám đều không có quy củ có phải không?” Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Thiên Nguyệt Thiên Hâm, ngón tay ngọc chỉ vào lồng ngực của Thiên Nguyệt Thiên Hâm: “Ta sinh ngươi ra là để cho ngươi làm ta tức giận sao? Ngươi nhìn tiểu tử ngu ngốc Thiên Nguyệt Triệt kia, năm tuổi, mới năm tuổi đã hiểu được cách lấy lòng đế vương, ngươi mười bảy , mười bảy tuổi, không thể làm một chuyện để cho ta hài lòng sao? Cả ngày ngốc ở trong phòng làm cái gì thuyền buồm, thật là một chút tiền đồ cũng không có.”

“Mẫu phi, chú ý dùng từ, chú ý lễ nghi, chú ý hình tượng.” Ánh mắt sắc lạnh của Thiên Nguyệt Thiên Hâm liếc qua Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai.

“Ha ha… Dùng từ? Ta dùng từ làm sao? Ta chửi ngươi không có tiền đồ là sai lầm sao?” Không biết tại sao khi bị nhi tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn, trái tim Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai lại cảm thấy có chút băng giá.

Đứa con trai này từ khi ra đời không đòi nàng yêu thương, năm năm trước lúc mang thai cho là còn có thể lại sinh ra nam tử, tuy nhiên lại sinh ra một nữ nhi, nữ nhi vừa ra đời liền mang theo bệnh nặng.

Những năm gần đây đối với Thiên Nguyệt Thiên Hâm nàng chẳng quan tâm, nhưng hôm nay này vừa nhìn, đứa con trai này bất tri bất giác đã lớn như vậy .

Càng xem càng cảm thấy quen thuộc.

Đầu xoẹt qua một trận linh quang, đúng rồi, ở trên người đứa con trai này nàng thấy được bóng dáng của phụ thân, ánh mắt lạnh như băng quả thực chính là phiên bản của phụ thân.

“Mẫu phi chớ quên, lục đệ có tên họ, không phải là tiểu súc sinh cũng không phải là hỗn tiểu tử.” Mặt Thiên Nguyệt Thiên Hâm vẫn là một bộ khối băng như cũ, mới vừa rồi hắn ở trong ngự hoa viên phơi nắng, nhưng đem nhất cử nhất động trong bụi cỏ thấy nhất thanh nhị sở.

Còn nhỏ tuổi mà trấn định như vậy, mẫu phi, đã định trước ngươi sẽ thua.

“Ngươi… Ngươi nói cái gì, ngươi nghiệt tử cư nhiên giúp đỡ tiểu súc sinh kia làm ta tức giận.” Ưu Cơ. Tư Đốn Phất Lai một hơi nghẹn ở cổ họng thế nào cũng không thể đi xuống.

“Mẫu phi cảm thấy hài nhi nói sai, có thể đi tới trước mặt phụ hoàng chứng thực.” Thiên Nguyệt Thiên Hâm cũng không thèm nhìn tới Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai một cái, đi vào nội viện.

“Ngươi… Ngươi… .” Lưu lại Ưu Cơ.Tư Đốn Phất Lai trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn.

Khác với Trữ Phương Cung, Ngọc Phương Cung là một mảnh hài hòa.

“Hôm nay tâm tình mẫu phi không tệ, là ở Ngự hoa viên xem đủ hí kịch sao?” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cầm trong tay trà ngon vừa pha rót cho Hoàng quý phi Ngọc Linh.Tả Lạp một chén.