Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 1 - Chương 26




Nương theo thanh âm thấy bóng dáng nho nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt từ cửa bước vào, phía sau là cái đầu thấp sắp đụng mặt đất của Nặc Kiệt.

Thấy một thân trang phục của Thiên Nguyệt Triệt, đầu tiên Thiên Nguyệt Thần sửng sốt.

Ha ha…

Sau đó là tiếng cười sảng lãng, mọi người buông lỏng, bọn họ có nên cất cây gậy đi?

Thiên Nguyệt Thần vượt qua cung nữ, thái giám cùng thị vệ quỳ trên mặt đất, tiến đến ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong ngực: “Triệt nhi thật thích làm phụ hoàng vui mừng a.” Lúc đôi mắt nghiêng qua nhìn Nặc Kiệt, nhíu lại bén nhọn.

Thân thể Nặc Kiệt run lên, trong lòng nhịn không được oán giận chính mình mệnh khổ: lớn nhỏ giống nhau, khó khăn hầu hạ…

Ngồi vào trên ghế, đưa tay lấy xuống mắt kiếng che đi mục mâu của Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu kim sắc thật là xinh đẹp a, chẳng qua là lúc tay tiếp xúc với mắt kiếng thì một trận hàn quang xoẹt qua trong mắt của hắn.

Mặc dù rất nhanh, nhưng Thiên Nguyệt Triệt thấy được.

“Nếu phụ hoàng thích, Triệt nhi làm một bản phác thảo nữa, hôm nào để Nặc Kiệt cũng đi đặt làm cho phụ hoàng.” Ngoan ngoãn oa trong ngực Thiên Nguyệt Thần, tay nhỏ bé đùa bỡn y phục trước ngực Thiên Nguyệt Thần.

“Triệt nhi tự mình họa ?” Cúi đầu nhìn gương mặt thủy nộn, Thiên Nguyệt Thần như có chút suy nghĩ, mở miệng.

Thiên Nguyệt Triệt không có trực tiếp trả lời: “Triệt nhi thích vẽ tranh.”

Thật lâu không nghe được thanh âm của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt từ trong ngực của hắn ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lại phát hiện mục mâu sâu thẳm lấp lánh hữu thần của Thiên Nguyệt Thần đang nhìn hắn.

“Phụ hoàng?” Thanh âm trong trẻo lộ ra nghi ngờ không giải thích được, mục mâu kiền tịnh (sạch sẽ) không sợ hãi nhìn cặp mắt sắc bén kia.

Một tay Thiên Nguyệt Thần nâng lên cằm của Thiên Nguyệt Triệt: “Triệt nhi tựa hồ còn chưa nói cho phụ hoàng, hôm nay Triệt nhi xuất cung có thể cao hứng vui đùa?”

Tay nắm cằm khẽ dùng chút lực đạo, khiến Thiên Nguyệt Triệt có chút bị đau, nhăn lại chân mày, nhưng hiển nhiên là Thiên Nguyệt Thần biết rõ vẫn cố tình phạm phải.

Nam nhân này thực ích kỉ a.

“Cao hứng, trên đường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, đương nhiên đầu tiên Triệt nhi muốn cám ơn phụ hoàng ân chuẩn Triệt nhi xuất cung.” Ánh mắt vô tội mở to nhìn khuôn mặt bí hiểm của Thiên Nguyệt Thần, tay nhỏ bé xoa bàn tay của Thiên Nguyệt Thần nắm dưới cằm mình.

“Ân chuẩn? Trẫm ân chuẩn Triệt nhi xuất cung sao, Triệt nhi nên cám ơn chính mình, lá gan càng ngày càng lớn.” Thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần lại bắt đầu lạnh xuống: “Nhìn thấy những người quỳ trên mặt đất không?”

“Nhìn… Nhìn thấy.”

“Bọn họ lập tức sẽ bị đánh chết, Triệt nhi cũng biết tại sao?” Thanh âm không nặng không nhẹ rõ ràng truyền vào tai mỗi người, những người quỳ trên mặt đất lại bắt đầu run run.

Ánh mắt sáng ngời của Thiên Nguyệt Triệt xoẹt qua một tia nghi ngờ: “Là Triệt nhi phân phó bọn họ không nói cho phụ hoàng .”

“Vấn đề ở chỗ này, đây là hoàng cung, Triệt nhi ra lệnh tất nhiên bọn họ phải nghe, nhưng bọn họ tựa hồ quên hoàng cung là nơi có quy tắc, mà trẫm là vua của một nước.” Thanh âm lãnh ngạo của nam nhân mang theo khí chất cao cao tại thượng, khuôn mặt tuấn mỹ tản ra uy nghiêm cao quý.

Cho đến giờ phút này Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, hắn quên nơi này không phải là hiện đại, mà là hoàng cung, là nơi có quy củ nhiều nhất, cũng là nơi phức tạp nhất, mà giờ khắc này nam nhân đang ôm hắn cũng là kẻ có đầy đủ mọi thứ nhất. Hoàng cung hết thảy đều xoay xung quanh hắn, quy củ đều là bởi vì hắn mà định ra.

“Nếu là như vậy, ngược lại Triệt nhi muốn cảm tạ bọn họ?” Thanh âm thanh thúy lại một lần nữa từ trong miệng Thiên Nguyệt Triệt truyền ra: “Bởi vì bọn họ bảo vệ tốt quy củ, tuân theo ý chỉ phụ hoàng mà nghe theo ta lời nói, không có đem chuyện ta xuất cung nói cho phụ hoàng.”

“Ân? Triệt nhi nên cảm tạ bọn họ, bởi vì bọn họ mạo hiểm tính mạng không cần sự đồng ý của trẫm để cho Triệt nhi xuất cung.” Đôi môi hơi mỏng nổi lên một tia cười nhạo, mắt lạnh nhìn hài tử trong lồng ngực của hắn cùng những người quỳ trên mặt đất: “Mang xuống.”

Ngay cả như vậy, tâm Thiên Nguyệt Thần vẫn là hưng phấn, bởi vì hắn đồng dạng cảm nhận được Tiểu đông tây chảy cùng dòng máu với hắn, không phải bởi vì máu của Tiểu đông tây, mà là từ linh hồn phát ra trong máu.

Tiểu đông tây, ngươi có từng phát hiện, lòng của ngươi cùng trẫm lãnh giống nhau, ngươi mở miệng cũng không phải là thay bọn họ cầu tình, mà là đang thử dò xét điểm mấu chốt của ta, điểm mấu chốt để ta dễ dàng tha thứ cho ngươi.

“Dừng tay.” Thiên Nguyệt Triệt từ trong ngực Thiên Nguyệt Thần đi xuống, thân thể nho nhỏ đứng thẳng tắp đối diện với Thiên Nguyệt Triệt: “Phụ hoàng làm như vậy, đối với Triệt nhi không công bằng, Triệt nhi thân là hoàng tử của Mạn La đế quốc, thân là nhi tử của phụ hoàng, chẳng lẽ quyền lợi tự mình du ngoạn đế đô cũng không có sao? Phụ hoàng không biết hôm nay ta vui vẻ đến cỡ nào, nếu như không phải là ta tùy hứng muốn xuất cung, ta cho tới bây giờ cũng không biết mình đang sinh sống tại một đế quốc giàu có và huy hoàng như thế, cho tới bây giờ ta cũng không biết con dân của ta hạnh phúc và thông minh như thế, hay là phụ hoàng cho rằng ta vĩnh viễn chỉ là chim hoàng yến trong lồng, cất tiếng hót làm vui lòng những kẻ không hề hiểu rõ tiếng hót đó sao?”

Những câu nói đơn giản, rung động tâm Thiên Nguyệt Thần, cảm giác rung động thật sâu này không cách nào dùng vài ba câu đơn giản để hình dung, đứng ở bên cạnh đế vương nhưng khí chất vương giả cùng phong độ không chút nào thua kém, dưới ánh đèn bóng dáng từ từ kéo dài trên mặt đất, thậm chí có thể tưởng tượng được thịnh thế phồn cảnh ngồi trên vạn người sau này.

Thiên Nguyệt Thần lại một lần nữa đem bé đứng trên mặt đất ôm vào trong ngực, ánh mắt hai người thật sâu đan vào nhau.

Thật lâu thanh âm đế vương tản đi lạnh lùng, nhưng mang theo một cỗ tà ác cùng hơi thở ma mị: “Triệt nhi, muốn làm thái tử sao?”

Thiên Nguyệt Triệt bởi vì vấn đề của Thiên Nguyệt Thần mà đồng dạng rung động, không phải nói lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển sao? Nhưng tâm đế vương tâm cũng như khí trời tháng sáu, đa thường mà vô thường.

Mục mâu đen nhánh như hắc diện thạch lóe sáng nhìn hắn, chẳng qua là quá sâu, cũng quá đen, cho nên ánh mắt rất đẹp, cũng không thấy đáy .

Chỉ là trong chốc lát, Thiên Nguyệt Thần đem ngàn vạn loại thần thái của tiểu gia hỏa trong ngực thu vào mắt, Triệt nhi a, hứng thú này có lẽ phải dùng cả đời để xem xét.

Môi khẽ mở ra, mang theo thanh âm nhè nhẹ mềm mại mà toan tính vạn phần: “Triệt nhi chỉ làm Triệt Nhi của phụ hoàng.”

Tâm chấn động, không phải là không có cảm giác, mà là cảm giác ngoài dự liệu, hưng phấn nói không ra lời, đôi môi khêu gợi cũng mở ra , hôn nhẹ lê khuôn mặt tiểu đông tây: “Triệt nhi cũng biết hàm nghĩa của Thần Triệt?”

Giống như là thì thầm giống như là thăm dò, nhưng thanh âm kia cực kỳ ôn nhu.