Ngón tay chạm vào tóccủa Lâm Yến Vũ không muốn rời xa, rốt cuộc Tiêu Lỗi cũng bất chấp cả lý trí, ômchặt cô vào lòng, cúi xuống hôn cô. Đôi môi cô đỏ mọng mềm mại, mang theo vịngọt, anh càng hôn càng sâu.
Cảm xúc của anh từ mộtkhắc nhìn thấy cô đã không thể đè nén hơn nữa, như thể thời điểm núi lửa bộcphát, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phun ra nham thạch nóng chảy, nụ hôn nồngnhiệt muốn hòa tan cô, để anh và cô kết hợp lại làm một.
Lâm Yến Vũ phục tùngnhắm mắt lại, cảm giác được thỉnh thoảng môi của anh vuốt ve trên khắp khuônmặt và bên tai mình, cô muốn giãy giụa, nhưng cô không thể cưỡng lại sức mạnhcủa anh, thần trí chùn xuống dần dần u mê, loại cảm giác này làm tan vỡ lòngcô, khiến tâm trí cô trống rỗng, bất cứ cái gì cũng không muốn nhớ, không muốnđối mặt. Đối diện là muôn trùng sóng cả, một mảnh bao la hùng vĩ, mà cô chínhlà một chiếc thuyền lá, được biển cả ôm ấp mà nhàn nhã rong chơi.
Cơ thể của cô đầy đặnhơn Mộ Tình, mềm mại khi ôm vào lòng, cảm giác rất tốt, tay anh nhẹ nhàng thamlam thăm dò, chạm vào bộ phận mềm mại nhất trên người cô, tay bao phủ lên đó,chậm rãi mút vào, dùng lời lẽ an ủi cô, muốn nuông chiều thì nuông chiều, thìthầm bên tai cô: "Đi đâu vậy? Để tôi phải chờ em”.
Trái tim Lâm Yến Lũđang run rẩy, nghe được câu hỏi của anh, khôi phục được một chút ý thức, thởgấp: "Hương Sơn”. Vẫn còn say mê, vẫn còn khát vọng nụ hôn sâu của anh,hơi thở trên người anh khiến cô bị cuốn hút.
"Đi cùng ai?"Anh hơi buông cô ra, nhìn hai má đỏ bừng và ánh mắt mê ly của cô, nhẹ nhàng hôncắn vành tai cô, tiếp tục câu hỏi. Cô không trả lời, cánh tay ôm cổ anh làmnũng, cọ vào gáy của anh. Căn bản không cần suy nghĩ nhiều, cô lập tức có thểtìm được nơi phù hợp với anh.
Trong phút chốc, TiêuLỗi có chút ý loạn tình mê, trước kia thích Mộ Tình làm nũng như vậy nhất, côthích cọ cọ vào cổ anh giống như một con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu. Hành độngquen thuộc mà thân mật này đã phá hủy toàn bộ lý trí của anh, anh bắt đầu luồntay vào trong quần áo cô mà vuốt ve, mê sảng mà gọi: "Mộ Tình… Mộ Tình…”
Ngay khi nói ra, anhbỗng nhiên cảm thấy người trong lòng đang sử dụng một lực rất mạnh để hất anhra. Anh không thể không dừng lại hành động, mở mắt nhìn cô. Chỉ thấy cô nghiêngđầu, khuôn mặt xinh đẹp căng ra, đôi môi bị hôn đến đỏ au vừa cười lập tức phátcáu, trong đôi mắt không hề che giấu sự tức giận.
"Tôi không phải làDiệp Mộ Tình, Diệp Mộ Tình đã chết rồi!" Lâm Yến Vũ không kiềm chế được sựtức giận, kéo cửa muốn xuống xe. Kéo thế nào cũng không ra, cô liền đập cửa xe,đập đến đau tay cũng không chịu ngừng.
Tiêu Lỗi bị thái độcuồng loạn của cô thức tỉnh, ôm cô lại chặt chẽ đặt trên đùi mình: "Emmuốn như thế nào mới có thể thừa nhận? Không cần ngụy trang nữa, căn bản emkhông phải là Lâm Yến Vũ”.
Vô số lần anh phỏngđoán, nguyên nhân khiến Lâm Yến Vũ không nhận ra anh, có thể là do cô bị mất đimột phần trí nhớ. Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà anh có thể nghĩ ra.
Lâm Yến Vũ vung cánhtay lên, không ngừng đánh vào người Tiêu Lỗi, không khống chế được cảm xúc.Tiêu Lỗi không khách khí đem hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, buộc cô phải ngồitrên đùi anh. Lâm Yến Vũ có cảm giác cổ tay mình đang bị anh ta bóp nát, đauđớn làm cho trong mắt cô nổi lên một tầng sương mù.
Anh vẫn chưa buông thacô, dùng một tay kéo khóa áo khoác của cô, như không thể chờ đợi hơn nữa, xérách nút áo sơ mi của cô, cho đến khi đồ lót ren màu đen bày ra toàn bộ trướcmắt anh.
Anh tiện tay bật đèn ởmui xe, dưới ánh sáng lờ mờ, làn da trắng mềm mại của cô nổi bật trong đồ lótmàu đen càng thêm trong suốt, đường cong phập phồng mê người. Nhìn thấy trongmắt cô sự bướng bỉnh và tuyệt vọng, anh hít một hơi thật sâu, đè nén ngọn lửađang chạy loạn trong cơ thể xuống, nhẹ nhàng tháo dây áo lót bên vai tráixuống.
Nhưng mà nằm ngoài dựkiến của anh, khuôn ngực trái đầy đặn đến dưới nách Lâm Yến Vũ hoàn toàn trắngmượt, không có vết bớt hồng như anh nghĩ, anh có chút sốt ruột, lật người côlại, sau lưng cũng không có, chẳng lẽ bản thân mình nhớ nhầm?
Không thể nào, tuyệt đốikhông thể nào, mỗi một chi tiết trên cơ thể của Mộ Tình anh đều nhớ rất rõràng. Từ nhỏ cô đã có vết bớt này, nằm ở ngực trái đến gần dưới nách, mỗi lầnhọ âu yếm nhau, anh khẽ cắn cái bớt đáng yêu này của cô, cô sẽ hưng phấn khôngthôi.
"Anh đang làm gìvậy?" Cuối cùng Lâm Yến Vũ nhịn không được nữa khóc lên, đáng thương lấytay che trước ngực, nhưng làm sao che được. Tiêu Lỗi có cảm giác đầu mình sắpnổ tung. Tại sao lại không phải là cô ấy, rõ ràng chính là cô ấy mà.
"Trước kia ở chỗnày của em có vết bớt hay không?" Tiêu Lỗi chỉ tay vào khuôn ngực xinh đẹpcủa Lân Yến Vũ. Lâm Yến Vũ ủy khuất cắn môi, tuyệt vọng lắc đầu, trên mặt toànlà nước mắt.
"Nói cho tôi biết,rốt cuộc là có hay không?" Tiêu Lỗi nóng nảy. "Không có là không có!Đồ vô lại!" Lâm Yến Vũ khóc và la mắng anh. Tiêu Lỗi cảm thấy thất bại,tất cả sức lực sụp đổ trong nháy mắt, giống như bị hút hết linh hồn, mất hếttinh thần, ánh mắt không có chút sinh khí đáng sợ đến dọa người.
Lâm Yến Vũ bị bộ dạngcủa anh làm cho sợ hãi, không biết phải làm gì, cố gắng cài lại nút áo sơ mi,vội vã nắm chặt áo khoát, mở cửa xuống xe. Cửa bị khóa, vẫn mở không được. LâmYến Vũ vừa kinh vừa sợ, quay lại nhìn Tiêu Lỗi, Tiêu Lỗi lấy chìa khóa xe ấnnút một cái, cửa xe được mở, lúc này cô mới có thể xuống xe.
Cô vừa đi vừa khóc, mấtnửa ngày Tiêu Lỗi mới phục hồi lại tinh thần, đầu ong ong, từ chỗ ngồi phía sauxe, mở cửa xe ngồi lên ghế trước, lái xe rời đi.
Lâm Yến Vũ đứng ở bệcửa sổ, nhìn xe của anh chạy đi, trong ánh mắt xẹt qua một tia ưu thương, nướcmắt từ hốc mắt rới xuống lã chã. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối ngồi ởgóc tường, mặt chôn vào giữa đầu gối, âmthầmnức nở. Khóc đủ rồi, cô nhắm mắt một lúc, sau đó mở mắt ra, đôi mắt đen sâuthẳm, nhưng không còn thấy vẻ u oán.
Về đến nhà, Tiêu Lỗitắm rửa sạch sẻ, để vòi hoa sen phun nước nóng lên mặt mình, anh lắc đầu, muốncho đầu óc tỉnh táo, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mệt mỏi, nên trở về phòngngủ nghỉ ngơi sớm. Em trai Tiêu Miểu ở bên ngoài gõ cửa”.Vào đi, cửa khôngkhóa”. Tiêu Lỗi mở cái chăn đang đắp trên mặt ra.
Tiêu Miểu đi tới trướcgiường anh trai, đảo mắt một vòng, nhìn kỹ trái phải, như không phát hiện rađiều gì mới, ngạc nhiên hỏi: "Anh, gần đây anh luôn luôn kỳ lạ, bây giờ làmấy giờ mà anh lại buồn ngủ”.
Tiêu Lỗi không để ý đếncậu ta.
"Anh. . . . . “.
Cũng không để ý.
"Anh anh anh anh.. . . . “.
Vẫn như cũ không thèmđể ý tới.
"Anh, anh nóichuyện với em một chút”.
"Ngươi muốn tìmcái gì, đi ra ngoài!" Tiêu Lỗi không có tâm tư cùng em trai tán gẫu, thiếukiên nhẫn quát lớn. Tiểu tử Tiêu Miểu này chưa đến hai mươi tuổi, nghịch ngợmgây sự, làm xằng làm bậy, là một phức hợp nổi danh trong quân khu. Cũng do chamẹ quá nuông chiều, từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, vậy mà bất cứ ai Tiêu Miểu cũngkhông sợ, chỉ sợ mỗi anh trai, anh trai hắn hừ một tiếng, hắn cũng không dámcãi lại.
Tiêu Miểu cười toetoét, xấu hổ với anh trai: "Anh, cho em ít tiền tiêu vặt đi, chỉ tiêutháng này mẹ cho em em đã dùng hết rồi”. Cả ngày Tiêu Miểu không có việc gìlàm, tiêu tiền như nước, vì kiềm chế tật xấu tiêu tiền bậy bạ của con trai, bàTiêu không thể không khống chế tiền tiêu vặt của hắn lại, mỗi tháng chỉ cho hắnmột số nguyên, tiêu hết cũng không cho thêm. Lúc không có tiền, hắn liền lénxin anh mình, anh trai hiểu rõ hắn nhất, yêu cầu của hắn luôn luôn được đápứng.
"Không phải mấyngày trước mới đưa cho ngươi năm vạn sao, thế nào lại xin thêm”. Tiêu Lỗi caumày, ngồi dậy. Tiêu Miểu thấy anh trai không hài lòng, vội vàng nói:"Tháng trước không phải là đã mua chiếc xe mới sao, đặc biệt chạy bằngdầu, mẹ và anh cho em chút tiền, tiền dầu còn không đủ, em cùng thằng Ben rangoài chơi, cũng không thể ăn mãi của người khác được”.
"Anh đã nói vớingươi bao nhiêu lần rồi, không nên giao du với đám thằng Ben, ngươi luôn nghetai này thì lọt qua tai kia, thằng nhóc đó không phải là người tốt, sớm muộn gìcũng làm hư ngươi. Anh không có tiền, muốn tiền thì xin mẹ đi”. Tiêu Lỗi lạinằm xuống, không để ý đến em trai nữa.
Thằng em trai này,không thể nào bớt lo được, cả ngày cùng với đám con cháu quân nhân nhàn rỗitrong quân khu sống phóng túng, đi khắp nơi gây họa, không biết bao nhiêu lầnbị người ta tìm tới nhà, đôi khi ông bà Tiêu tức giận đến nản lòng, muốn đưahắn ra nước ngoài du học, nhưng không bỏ được con trai sống một mình ở bênngoài, sau cùng vẫn dung túng hắn.
"Anh không cho em,em sẽ đi xin chị Nhạn Linh, nhà chị ấy nhiều tiền lắm”. Tiêu Miểu cố tình nóikhích anh trai. Quả nhiên, Tiêu Lỗi mở mắt, vỗ vỗ đầu mình: "Tiểu tử nhàngươi lại bị ngứa da phải không, ngươi dám xin cô ta, ta sẽ đá chết ngươi”.Tiêu Miểu nhảy lên, toàn bộ ngũ quan xinh đẹp tập trung lại một chỗ, hai tayđáng thương chắp lại giả làm động tác ăn xin: "Vậy xin anh bố thí cho emít tiền”.
Tiêu Lỗi thực sự khôngcó biện pháp với đứa em trai này, đành phải kéo ngăn tủ, lấy ra một tấm thẻngân hàng, ném cho hắn: "Chỉ cho phép rút năm vạn, nếu rút nhiều hơn ta sẽkhông tha cho ngươi”. Tiêu Miểu vui vẻ cầm tấm thẻ chạy mất, Tiêu Lỗi thở dài,lại nằm xuống lần nữa.
Ngủ một lát, mở mắt ra,anh muốn gọi điện thoại cho Lâm Yến Vũ, nhưng kìm lại. Không còn gì nghi ngờ,hành động tối nay của anh đã xúc phạm cô, cô mới khóc mà chạy xuống xe. Tuynhiên, nghi vấn chôn sâu trong lòng anh lại không vì cử chỉ đó của cô mà daođộng. Trên cơ thể cô, nhất định là có chuyện mà anh không biết.
Lúc ôm cô, cái cảm giácquen thuộc đó làm cho anh tin chắc rằng, trái tim của họ hòa hợp vào nhau, nếunhư không phải do anh kích động mà gọi ra cái tên đó, bọn họ nhất định tiếp tụcdây dưa.
Tiêu Lỗi ngồi dậy, kéongăn tủ đầu giường ra lần nữa, lấy ra khung hình của Mộ Tình, ngón tay nhẹnhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của cô, suy nghĩ xa xôi.
"Anh, anh giốngnhư một người góa vợ cả ngày đều xem hình của chị ấy, chị ấy sẽ không quay trởlại nữa đâu”. Tiêu Miểu như một hồn ma bay tới trước giường Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗingẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tránh sang một bên”.
Tiêu Miểu không đi, mởlòng bàn tay ra, để Tiêu Lỗi nhìn một vật gì đó trong bàn tay của hắn."Lúc nãy quên đưa cho anh, Đại Miêu đi lu lịch ở Nam Mỹ, được một pháp sưHatti cho hắn, nghe nói là khối tinh thể này có sức mạnh cải tử hồi sinh, em đãdùng một chai Louis XIII để đổi với hắn”.
Đại Miêu là bạn đồngtrang lứa với hắn, là con trai của Tham mưu trưởng Bộ tư lệnh quân khu Bắc Kinh- Điền Tế Sinh, thích đi du lịch khắp nơi, kiến thức rộng rãi, Tiêu Miểu vẫnluôn sùng bái hắn.
Tiêu Lỗi nhìn khối tinhthể, đen thui, nửa điểm đặc biệt cũng không có, vừa định nói nhất định TiêuMiểu bị người ta gạt, nhưng nghĩ lại, đây là tâm ý của em trai, cầm lấy hắctinh thể trong tay hắn. Tiêu Miểu vui vẻ cười toe toét, chạy mất.
Y như con nít! Tiêu Lỗilại thở dài. Tiêu Miểu đã hai mươi rồi, lại giống như một đứa trẻ, không chịutrưởng thành, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác tương thông giữa anh emruột thịt với nhau, rất kỳ diệu.
Suốt mấy ngày, gọi điệnthoại cho Lâm Yến Vũ không được, đến phòng trưng bày tìm cô, thì Tuyết Nhi nóivới Tiêu Lỗi, chị Lâm cảm thấy không khỏe, muốn nghỉ ngơi vài ngày mới đi làmlại. Tiêu Lỗi muốn đi thăm, nhưng lại không tiện. Dưới lầu nhà Lâm Yến Vũ anhthấy xe của Tần Tuyển ở đó.
Tối nay, anh hết giờlàm từ tòa nhà đơn vị đi ra, chiếc xe thể thao màu đỏ của Đoạn Nhạn Linh chạyđến chặn anh lại: "Lên xe đi, em có chuyện tìm anh”. "Tôi khôngrảnh!" Tiêu Lỗi thẳng thừng từ chối.
"Liên quan tới LâmYến Vũ, anh có thời gian để nghe một chút hay không?" Đoạn Nhạn Linh rađòn trí mạng. Trán Tiêu Lỗi nhăn lại, nhìn Đoạn Nhạn Linh cũng không giống nhưđang nói dối, lên xe của cô.
Trên xe, Đoạn Nhạn Linhnói: "Trước đây vài ngày anh và Diệp Tiểu Hàng cùng nhau chỉnh đốn đámngười kia, Tần Tuyển đã biết”. "Làm sao cô biết?" Tiêu Lỗi hỏi vì tòmò. Đoạn Nhạn Linh làm chung đơn vị với Diệp Tiểu Hàng, quan hệ khá tốt, tintức của cô ta sẽ không bao giờ sai.
Đoạn Nhạn Linh đem chuyệncô biết toàn bộ nói hết cho Tiêu Lỗi, chuyện bọn họ chỉnh đốn đám người kia,đối phương cũng có chút bối cảnh, cậy vào quan hệ với thư ký của cha Lâm YếnVũ, thư ký đến tìm cô, muốn cô giúp đỡ tìm Diệp Tiểu Hàng cầu cạnh, hai bên dànxếp ổn thỏa, đừng gây sự nữa, kết quả Tần Tuyển không đồng ý, buộc phòng trưngbày kia phải đóng cửa.
"Anh nghĩ xem, TầnTuyển biết là các anh ra mặt, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Diệp Tiểu Khả có quan hệtốt với Tần Tuyển nên không tính, không đến nỗi đào góc tường của anh trai cô,còn anh, anh vì người phụ nữ kia ra mặt, chẳng lẽ không có mục đích khác?"Đoạn Nhạn Linh lạnh lùng liếc Tiêu Lỗi.
Tiêu Lỗi không đồngtình, hừ lạnh: "Cô cho rằng tôi có mục đích gì?" Đoạn Nhạn Linh nói:"Ai uy, còn không rõ ràng sao, anh xem trọng cô ta, không phải là em ghentuông gì, loại phụ nữ đó, không nói đến chuyện lai lịch không rõ ràng, thủ đoạncao minh, hai người đàn ông bị cô ta dụ dỗ xoay như chong chóng, chỉ sợ các anhcòn chưa phát hiện ra”.
Không thể nghe cô ta vukhống Lâm Yến Vũ, biểu tình của Tiêu Lỗi khống mấy hài lòng: "Cô ấy khôngphải là người như cô nói”. Đoạn Nhạn Linh nghe ra ngữ khí của anh, nhìn anh:"Anh không cho đó là sự thật sao? Không nói đến chuyện anh làm như vậy,tuy Tần Tuyển với anh không phải rất thân thiết, nhưng cũng chơi chung trongcùng một nhóm bạn”.
Tiêu Lỗi không nói lờinào, trong đầu cũng đang nghĩ đi nghĩ lại lời nói của Đoạn Nhạn Linh. Xem raTần Tuyển đã biết phòng trưng bày của Lâm Yến Vũ bị người khác đến gây rối, chonên quyết liệt thu mua đối phương. Trong lòng hắn ta có thể vì chuyện đó màsinh ra hiềm khích đối với Lâm Yến Vũ hay không? Nếu sinh hiềm khích, cuộc sốngLâm Yến Vũ nhất định sẽ không được dễ dàng, cũng có thể vì như vậy, cô có thểsẽ ngã bệnh? Nghĩ tới đây, trái tim của anh như bị bóp nghẹt đau đớn.
Đoạn Nhạn Linh lái xera biển đến một quán bar, hai người uống rượu. Tiêu Lỗi uống hơi nhiều, mộtchai lại một chai, giống như đang trút giận vào chính mình, hoặc là đang mượnrượu giải sầu. Đoạn Nhạn Linh cũng không khuyên anh, cô ta biết lúc này khuyênanh cũng vô ích, chi bằng để cho anh phát tiết một chút sẽ tốt hơn.
Đợi đến khi anh uốngsay, đi bộ bắt đầu loạng choạng, ánh mắt cũng bắt đầu nhắm lại, cô mới gọi bảovệ quán bar giúp đỡ dìu anh ra ngoài.
Đi đâu? Đoạn Nhạn Linhvừa lái xe vừa tính toán, trong đầu ảo tưởng vô số khả năng, giẫm chân ga,chiếc xe chạy nhanh ra ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩcủa mình: Cám ơn các vị bạn độc ủng hộ, còn có một điểm xuất hiện, tiếp tục duytrì.
Người đàn ông này nếulà lưu manh, cô ta căn bản không phải là đối thủ, khảo nghiệm phụ nữ nắm bắtthời cơ thích hợp…