Suốt trên đường đi, LâmYến Vũ rất im lặng, chỉ là thỉnh thoảng, theo bản năng cô nhìn chiếc nhẫn ở taytrái Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi chú ý tới ánh mắt của cô, chủ động nói: "Nếu emsợ, sau này tôi sẽ không đeo nó." Lâm Yến Vũ không biết anh nói như vậy làcó dụng ý gì, liếc nhìn anh, buồn bã nói: "Đeo nhẫn là quyền tự do củaanh, huống chi lại là vật có ý nghĩa kỷ niệm."
"Thật sự là ý củatôi, nếu như em sợ, tôi sẽ không đeo nữa." Tiêu Lỗi ôn hòa dừng tầm mắt ởtrên khuôn mặt cô, thu hết vẻ mặt bồn chồn lo lắng của cô vào trong mắt.
Chỉ trong chốc lát, vẻmặt của cô bỗng lạnh lùng thờ ơ: "Điều này không liên quan đến tôi."Cô duy trì sự lạnh lùng kỳ lạ này đến lúc rời khỏi, không nói với anh quá mộtcâu, xuống xe liền đi về phía nhà mình. Tiêu Lỗi nhìn thân ảnh của cô biến mấttrong bóng tối, đánh xe quay lại.
Lúc chờ đèn đỏ, anhtháo chiếc nhẫn đá quý trên tay xuống, tiện tay bỏ vào túi. Khi đó, Diệp TiểuPhảng mang tro cốt về, căn bản không phân biệt được đâu là của Diệp Hinh Nhiên,đâu là của Diệp Mộ Tình, người của Diệp gia cũng sẽ không cho anh mang tro cốtcủa hai mẹ con đi, cái gọi là chiếc nhẫn tro cốt, cũng chỉ là đạo cụ mà thôi.
Biểu hiện của Lâm YếnVũ cũng không nằm ngoài dự đoán của anh. Bình thường mà nói, phụ nữ khi nghenhững chuyện chết chóc chắc chắn sẽ có chút sợ hãi. Nếu tồn tại một chiếc nhẫntro cốt, anh cũng không dễ dàng đem ra đeo, anh chính là muốn thử dò xét cô,muốn biết được rốt cuộc cô là ai. Trong sâu thẳm trong trái tim, anh luôn luôncảm thấy Lâm Yến Vũ và Mộ Tình quá mức tương tự, ngoài dung mạo ra, giữa họ còncó tâm linh tương thông, khiến anh vừa nhìn thấy cô, sẽ không nhịn được mà nhớtới Mộ Tình.
Lâm Yến Vũ về đến nhà,thấy đèn sáng trong phòng khách, Tần Tuyển ngồi trên ghế sô pha xem ti vi,trong tay cầm nửa cốc rượu Brandy màu hổ phách.
Tần Tuyển nghe tiếng mởcửa, quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Yến Vũ trở về, đảo mắt từ trên xuống dưới:"Ăn mặc xinh đẹp quá." "Em luôn luôn xinh đẹp như vậy mà."Lâm Yến Vũ mỉm cười.
“Vào đi, ngồi xuốngđây!” Tần Tuyển vẫy tay ra hiệu với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ đi tới, vừa địnhngồi xuống bên cạnh hắn, liền bị hắn kéo vào trong lòng. Tần Tuyển ôm cô, ngửimùi hương trên vai cô, cười nói: "Đi ăn lẩu? Trên cơ thể toàn là hương vịcủa lẩu."
"Cái mũi của anhđúng là thính thật, chờ một chút, em đi thay quần áo." Lâm Yến Vũ cườiđánh vai hắn một cái, trở về phòng. Một lúc sau, cô mặc chiếc áo ngủ dài màuđen đi ra.
Tần Tuyển vuốt ve máitóc mềm mại của Lâm Yến Vũ, bàn tay đặt trong tóc cô, hôn lên má cô: "Ngàymai anh trở về Mỹ xử lý một số công việc kinh doanh, có thể ở lại hơn nửatháng, tối nay cố ý đến gặp em. Gần đây như thế nào, việc kinh doanh ở phòngtrưng bày có tốt không?"
Mỗi lần hắn trở về nướcđều rất bận rộn, giải quyết công việc xong thì cũng bận rộn xã giao, hắn họpmặt bạn bè cô cũng lười đi cùng, thời gian hai người gặp mặt cũng không nhiều.
"Cũng tạm được,khách hàng lui tới đều là bạn thân của anh hoặc bạn của cha em, ra tay đều rấtrộng rãi." Lâm Yến Vũ nhìn sang một bên, tránh ánh mắt của hắn.
Tầm mắt Tần Tuyển vẫndừng lại ở trên mặt cô, tỉ mỉ phát hiện trên mặt cô có hai luồng ửng đỏ, khiếncho sắc mặt vốn hơi tái nhợt trông kiều diễm hơn rất nhiều, không nhịn đượcnói: "Mở phòng trưng bày là để cho em giải sầu, không trông cậy vào nó đểkiếm tiền. Em cũng không cần đầu tư quá nhiều, sức khỏe không tốt nên nghỉ ngơinhiều hơn."
"Em không phải làbúp bê sứ, vừa chạm vào thì vỡ. Em thích hội họa mới mở phòng trưng bày, anhnói giống như em không có việc gì làm nên muốn giết thời gian." Lâm Yến Vũhờn dỗi nói, đôi mắt trong trẻo hết sức thông minh. Tần Tuyển cười nhẹ mộttiếng, ôm cô khẽ hôn.
"Đêm nay anh khôngđi, được không?" Tần Tuyển giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Yến Vũ hỏi. Mộtgiây trước Lâm Yến Vũ vẫn còn thân thiết với hắn, một giây sau vẻ mặt liền biếnhóa, chỉ nghe cô nói: "Anh cũng quá nôn nóng rồi, chúng ta chỉ mới biếtnhau vài ngày, bất quá chỉ ba bốn tháng, còn chưa hiểu rõ lẫn nhau."
Đối với Tần Tuyển babốn tháng kết giao với phụ nữ cũng không phải là quá ngắn, nhưng kể từ lúc cônói như vậy, Tần Tuyển chỉ cười nhàn nhạt, không miễn cưỡng cô. Hắn không thiếuphụ nữ, bất cứ nơi nào cũng có thể giải quyết vấn đề sinh lý, không nhất địnhphải là cô.
Có lúc hắn cũng cảmthấy cô có chút ý “lạc mềm buộc chặt”, còn thật sự tình nguyện dung túng cô,không thể nói rõ cô đặc biệt ở điểm nào, chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy côliền cảm thấy như trước đây đã từng gặp cô, cảm giác vô cùng thân thiết. Có lẽđây chính là duyên phận trong cuộc sống, hắn sẵn lòng nâng niu cô trong lòngbàn tay để cưng chiều.
"Chừng nào anh đi,em tiễn anh." Lâm Yến Vũ kịp thời chuyển chủ đề khác. Tần Tuyển uể oải, điềuchỉnh tư thế cứng ngắc của mình: "Buổi sáng ngày mai bay thẳng đến NewYork, anh phải đi sớm, em không cần tiễn, buổi sáng nên ngủ lâu thêm mộtchút." Lâm Yến Vũ biết hắn có hai chiếc máy bay tư nhân, dễ dàng bay đếnkhắp nơi trên thế giới, nên không hỏi nhiều nữa.
"Khi nào anh dẫnem đi gặp cha mẹ của anh?" Lâm Yến Vũ ở trong lòng hắn ngẩng đầu hỏi. TầnTuyển có thể đoán được cô đang nghĩ gì, véo hai má cô: "Không thể chờ đợinữa?" Lâm Yến Vũ chu môi.
Lúc này, Tần Tuyển mớikhông đùa với cô nữa: "Công việc của cha anh đặc biệt bận rộn, quanh nămsuốt tháng không ở nhà, anh cũng hiếm khi gặp được ông. Sức khỏe của mẹ anhkhông được tốt, luôn ở biệt thự Hương Sơn để tịnh dưỡng, nhiều năm rồi khôngtiếp khách, chờ anh từ Mỹ về, sẽ an bài cho em gặp bà."
Phải nói Tần gia là giađình như vậy, con trai không được dễ dàng dẫn phụ nữ về nhà, một khi đã dẫn vềnhà thì trên cơ bản đồng nghĩa với việc chính thức ra mắt, thời gian hai ngườihọ quen biết không lâu, vì vậy Tần Tuyển chỉ nói là dẫn cô về gặp mẹ hắn màthôi.
"Theo như anh nóithì bác gái có sức khỏe kém, em nghĩ khi anh không có ở đây em có thể đi gặpbác, cùng trò chuyện với bác, thay anh báo hiếu, một năm thì hơn nửa năm anh ởnước ngoài, căn bản không có thời gian chăm sóc tốt cho bác gái." Lâm YếnVũ nũng nịu ôm cổ Tần Tuyển, đáng yêu mà nhìn hắn.
Lời này khiến Tần Tuyểnnghe qua rất hài lòng, cô gái này thực không tệ, rất khôn khéo, biết bắt đầu từchỗ của mẹ hắn, đúng như lời cô nói, hắn rất bận rộn không có thời gian dànhcho cha mẹ, để cô dành thời gian chăm sóc mẹ hắn,thật là một ý tưởng tốt.
Lâm Yến Vũ thấy khóemiệng hắn giật giật, biết lời nói của mình làm cho hắn rất hài lòng, chẳng qualà hắn luôn luôn không dễ dàng biểu hiện vui buồn ra bên ngoài mà thôi, lặng lẽchuyển tầm mắt.
Tần Tuyển từ trong túilấy ra một danh thiếp bằng vàng đưa cho cô: "Lúc anh không có ở đây, nếuem gặp phải chuyện không thể giải quyết, có thể cầm danh thiếp của anh đi tìmthư ký trưởng của cha anh là Lý Học Chu, chuyện lớn đến đâu ông ta cũng có thểgiải quyết cho em. Nếu chỉ là chuyện nhỏ nhặt, em hãy tìm trợ lý của anh - KiềuDương. Đưa anh cây bút, anh ghi lại số điện thoại của họ cho em."
Hắn tiện tay cầm tờgiấy ghi chú trên bàn trà, Lâm Yến Vũ tìm bút cho hắn, hắn viết vài số điệnthoại, kéo cô ngồi xuống: "Cho dù em gặp phải vấn đề gì, hai người này đềucó thể giải quyết được." "Em gọi điện thoại cho anh không được sao,anh giải quyết cho em." Lâm Yến Vũ cười cười, nhận lấy danh thiếp.
"Anh luôn có cuộchọp hoặc không tiện nghe điện thoại, trong trường hợp đó em sẽ không tìm đượcanh đâu. Em cầm lấy đi, em sẽ cần nó." Tần Tuyển vỗ vỗ vai Lâm Yến Vũ,đứng lên sửa sang lại quần áo, chuẩn bị rời đi.
"Anh đi bây giờà?" Lâm Yến Vũ cũng đứng lên tiễn hắn. Tần Tuyển nháy mắt: "Em khônggiữ anh lại à?" Lâm Yến Vũ nhếch môi: "Đi đi, đi nhanh lên mộtchút." Hắn bị đẩy tới cửa, hai người hôn nhau thắm thiết, lưu luyến khôngrời.
Chờ hắn đi khỏi, LâmYến Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, đến nhà vệ sinh đánh răng, đánh đến nỗi nướu răngchảy máu, cô mới súc miệng. Đi tới phòng khách, cô nhặt danh thiếp lên nhìnmột chút, theo tay vung lên, ném vào hồ cá. Cá vàng trong hồ sợ đến mức bơi tứtán, danh thiếp lảo đảo chìm xuống đáy.
Điện thoại trong phòngngủ chợt reo vang, Lâm Yến Vũ ngồi xuống giường nghe điện thoại, là cha cô- LâmLệ Sinh gọi đến, quan tâm hỏi thăm cô đã uống thuốc chưa.
"Còn chưa uống,Tần Tuyển vừa mới đến đây, con nói chuyện với anh ta một chút." Lâm Yến Vũbỏ đôi dép thêu hoa ra, ngồi hẳn lên giường."Con phải uống thuốc đúng giờ,tránh để tái phát. Bác sĩ Davis nói, tốt nhất con nên có thói quen thường xuyênđến bệnh viện kiểm tra định kỳ." Lâm Lệ Sinh dặn dò con gái trong điệnthoại.
Lâm Yến Vũ cười khẽ mộttiếng: "Con biết rồi, cha, gần đây thân thể con rất tốt, có thể quay vềBắc Kinh làm con vui vẻ lên rất nhiều." "Ta thấy con vẫn nên sớm trởvề và quên đi, ta không yên tâm để con một mình ở Bắc Kinh." Lâm Lệ Sinhkhông khỏi lo lắng, Lâm Yến Vũ không chấp thuận: "Cha ơi, cha không thểbảo vệ con cả đời, con muốn có cuộc sống độc lập."
Hai cha con cô nóichuyện được một lát, Lâm Yến Vũ bước đến cửa sổ và kéo rèm lại, trong lúc vôtình nhìn xuống dưới lầu thấy có một người đàn ông đang lang thang dưới ánh đènđường, trong lòng cả kinh, là Tiêu Lỗi, sau đó nhìn kỹ lại, không phải anh ta,âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mấy giây sau, cô không nhịn được nhìn qua khe hở củarèm cửa lúc nãy, người kia đã đi rồi, cô mới nhẹ nhàng đóng rèm cửa lại.
Tần Tuyển ngồi xe rờikhỏi khu nhà của Lâm Yến Vũ, trong lòng luôn cảm thấy có khúc mắc mắc ở đâu đókhông bỏ xuống được, đơn giản cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
Tài xế lái xe đến mộttiểu khu cao cấp, cảnh vệ thấy xe và bảng số của Tần Tuyển, bật đèn cho phép điqua, ở tầng dưới có một hoa viên khuất sau nhiều căn hộ, một cô gái trẻ trungthon thả đã đứng đợi trước ở đó, thấy Tần Tuyển lái xe đến, bước lên chào đón.
Tài xế được phân phóxuống xe đi dạo một vòng, một mình Tần Tuyển ngồi ở ghế sau, sau khi cô lên xe,gọi một tiếng Tuyển thiếu. Tần Tuyển nói: "Ta còn có chút việc, chắc khônglên được rồi."
Cô gái thấy hắn tùytiện nằm dựa vào ghế sau, hiểu ý, chủ động ngồi xuống, ngón tay mềm mại trườnqua thành thạo cởi bỏ khóa quần của hắn, kéo quần lót hắn xuống một chút, sửdụng cùng lúc cả tay và miệng.
Tần Tuyển không hề daođộng, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của người đẹp, nhưng cho dù làcao trào, hắn cũng không liếc mắt nhìn qua người đẹp trước mặt lấy một lần, tâmtrí không tự chủ mà nghĩ đến cuộc đối thoại trước đó với Lâm Yến Vũ.
Nhớ tới lần đầu bất ngờgặp gỡ cô, cô mặc một bộ đồ màu đen đứng cùng với một vị họa sĩ gốc Hoa nổitiếng ở New York, tựa như viên ngọc trong đêm tối, cô sinh viên tươi cười rạngrỡ, quyến rũ động lòng người, vị hoạ sĩ giới thiệu hai người với nhau, thái độtự nhiên duyên dáng của cô làm tăng lên gấp bội ấn tượng tốt trong hắn.
Sau khi thuận lý thànhchương (dựa vào lý thuyết để ấn định một sự việc nào đó là đúng) kết giao, côcó gia thế tốt và nền tảng giáo dục tốt nên rất nhanh đã có thể dung nhập vàocuộc sống của hắn, hai người ở chung rất vui vẻ. Chẳng qua, cá tính của cô cóchút bướng bỉnh kiêu ngạo, cho dù là đối với hắn, cũng không chịu khuất phục,điều này làm cho hắn cảm thấy rất mới mẻ, đồng thời, cô lại thông minh lạnhlùng, biết giới hạn của hắn là gì, luôn luôn làm cho hắn cảm thấy bị khuấtphục.
Tần Tuyển nhẹ nhàng rênrỉ, thỏa mãn từ từ mở mắt, bên trong xe ánh sáng mông lung, cảm giác sự thưgiãn dễ chịu, luồn tay vào trong áo người đẹp vuốt ve. Biết hắn đến, cô ta từtrong nhà ra ngoài không có mặc nội y, chân không ra trận, hắn cũng thuận tiệnhơn.
Người đẹp rất tâm lý,cũng không kỳ vọng Tần Tuyển có thể đáp lại cho cô bao nhiêu, lấy thân phận vàđịa vị của hắn, căn bản không cùng giai cấp với cô, vì vậy cô cũng không ảotưởng hắn có thể cho cô thứ gì ngoài tiền tài. Vật chất và tiện nghi phong phú,là liên kết duy nhất duy trì mối quan hệ ràng buộc giữa họ.
Nhưng hôm nay hắn cóchút khác thường, người đẹp có thể cảm nhận được, dường như hắn có tâm sự. Côkhông dám hỏi, vì biết hắn sẽ không nói, tâm sự của hắn luôn được chôn rất sâu,rất sâu.
Trước đây cô cũng thửhỏi qua một hai lần, bị hắn trách mắng, nên không dám hỏi nữa. Thân phận của côlà gì, chỉ là một tình nhân được bảo dưỡng, không tự mình hiểu rõ thì không thểlâu dài được. Dù sao cũng còn trẻ, kim chủ không có khuynh hướng ngược đãi nhưvậy rất khó tìm.
Sau khi xong việc,người đẹp cầm khăn giấy ướt thay Tần Tuyển lau sạch sẽ, sửa sang lại quần chohắn, ngón tay khẽ vuốt ve cơ bụng gợi cảm rắn chắc, không nhịn được nhẹ hôn lênđó. Tuy rằng người đàn ông này sống sung sướng an nhàn, nhưng lại có một thânhình cân đối, cô cảm thấy ở chung một chỗ với hắn là một loại hưởng thụ, khôngđơn giản chỉ là bán rẻ chính mình.
Tần Tuyển cúi đầu nhìnthấy hành động của cô ta, đẩy đầu cô ta ra, không phải là tức giận, mà không cóthời gian cùng cô ta dây dưa nữa, lấy trong túi ra một viên kim cương, thả vàotay cô, miệng hơi cười cười. Người đẹp buông tay ra xem một chút, là một viênkim cương màu hồng, ít nhất cũng hai Carat.
Hắn luôn luôn ra tayhào phóng, cô ta rất hài lòng tiếp nhận, kiềm chế xúc động muốn nhào tới ôm cổhắn hôn, giống như một con mèo xinh đẹp kêu một tiếng: "Cám ơn Tuyểnthiếu." "Đi đi." Tần Tuyển điều chỉnh tư thế ngồi, gọi điệnthoại cho tài xế.
Người đẹp vui vẻ bướcxuống xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Năm phút sau, tài xế lên xe khởiđộng chạy ra ngoài, Tần Tuyển ngồi ở chỗ ngồi phía sau, bật máy tính bảng xemlịch trình, suy nghĩ phải an bài thế nào sau khi về Mỹ.
Lâm Yến Vũ luôn luôn ởtrong thư phòng nghe âm thanh trong máy tính truyền đến tai nghe, từ khi ngườiđẹp bắt đầu lên xe, đến lúc tiếng động trên xe kết thúc, suốt nửa giờ, tất cảcô đều nghe được rành mạch.
Trên đời này không phảimèo luôn thích trộm đồ tanh sao? Trước vẫn còn ở trước mặt mình thề sonsắt, quay người lại cùng cô gái khác chơi đùa trên xe, lời nói ma quỷ của đànông có mấy câu có thể tin cậy được? Lâm Yến Vũ nở nụ cười mỉa mai, nghĩ tớiviệc tìm cơ hội lấy lại thiết bị nghe lén càng sớm càng tốt. Tần Tuyển luônluôn cẩn thận, nếu để hắn phát hiện điều gì thì không tốt lắm.
Chạng vạng hôm nay,Tiêu Lỗi từ đơn vị về sớm một chút, muốn đến Black Swan Gallery tìm Lâm Yến Vũcùng ăn cơm tối. Đã một tuần anh không đến, không biết cô nhìn thấy anh có vuimừng hay không.
Điện thoại reo, anh cầmlên nhìn, bất ngờ là số điện thoại của cô, nhấn phím trả lời.
"Tiêu Lỗi, anh làmviệc xong chưa, có thể đến phòng trưng bày một chút hay không, tôi gặp phải mộtít rắc rối." Giọng nói Lâm Yến Vũ có vẻ rất lo lắng, xung quanh dường nhưcó giọng nói của đàn ông.
"Được, mười phútsau tôi đến, em chờ tôi một lát." Tiêu Lỗi cúp máy, tăng tốc độ xe. Giờtan tầm tất cả con đường Bắc Kinh đều đông, cũng may không ai dám giành đườngcủa xe quân dụng, anh đã rất nhanh chóng đến gần phòng trưng bày.
Xuống xe phía trước,anh cởi bỏ quân trang, cà vạt cũng tháo xuống, mở 2 cúc áo sơ mi, xắn tay áolên, điện thoại đặt vào túi quần, mở cửa xuống xe đi đến phòng trưng bày củaLâm Yến Vũ.
Tác giả nói ra suy nghĩcủa mình: con nhện tinh ở Động Bàn Tơ chờ anh sa lưới…
PS: Tần tiểu thiếu giatặng kim cương cho tình nhân nhỏ, lạm phát, ngài nên ăn uống chi tiêu ít lạimới được