Mộ Tình chưa từng tớidoanh trại quân đội, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, hết nhìn bên trong đến nhìnbên ngoài phòng của anh, một hồi cũng không nghỉ, Tiêu Lỗi muốn ôm cô, cũngkhông được, buộc lòng phải đi theo sau lưng cô.
“Hiện tại điều kiện cănphòng của anh còn tốt hơn nhiều so với ở Học Viện Quân Sự nha, có phòng riêng,còn có nhà vệ sinh nữa.” Sau khi Mộ Tình kiểm tra một lượt hoàn cảnh sống củađơn vị thì rất hài lòng.
“Ừ, đây là khu cảnh vệcủa bọn anh, điều kiện tốt, đã là cấp trên thì có thể có phòng riêng.” Tiêu Lỗicó chút đắc ý nói. Khi anh còn chưa tốt nghiệp, ba anh đã giúp anh sắp xếp rồi,xuống cơ sở học tập rèn luyện trước, sau đó mới đến bộ phận then chốt của TrungƯơng.
Mộ Tình nhoẽn miệngcười, tầm mắt rơi vào quân hàm trên vai anh, ngón tay chạm vào ngôi sao trênquân hàm, ngẩng đầu nhìn râu mép của anh, ngạc nhiên nói: “Chuyện gì xảy ra vớirâu mép của anh vậy, tại sao một bên có một bên không thế này?”
Lúc này Tiêu Lỗi mớinhớ tới đang cạo râu mép giữa chừng, cười to: “Còn không phải đều tại em sao,anh đang cạo một nửa thì nhận được điện thoại của em, nôn nóng gặp em.” Ôm cô,dùng bên có râu cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gặp lại người yêu nhỏ bé xacách đã lâu, phải thân thiết nhiều một chút, cùng nằm ở trên giường ôm chặtnhau, không tách ra, thế nào cũng không tách ra.
“Mộ Tình…”
“Dạ?”
“Người con gái xinh đẹpcủa anh ơi, lần này em về sao anh lại thấy em xinh đẹp đến vậy, quay lại cởiquần áo để anh kiểm tra xem nào.” Tiêu Lỗi cười xấu xa. Mộ Tình bấu chặt lưnganh: “Đồ chó con, anh càng ngày càng tệ đó, còn là sĩ quan nữa, vừa mở miệng làbộc lộ ra bản tính rồi, giống một tên lưu manh.”
Mỗi lần Mộ Tình về nướcđều sẽ mua nhiều đồ cho Tiêu Lỗi, có quần áo, có đồ dùng cá nhân, tuy rằng anhở trong nước không thiếu thứ gì, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ thương, vừa nhìnthấy cái gì thích hợp với anh, cô liền mua để đem đến cho anh.
Có lúc là một cái khănquàng cổ, một cái áo len, có lúc là một quyển tiểu thuyết thú vị, gạt tàn thuốcbằng bạc, bình rượu, hộp xì gà, tất cả cũng không đáng giá lắm, nhưng mỗi mộtcái đều là cô tự mình lựa chọn kỹ lưỡng.
Buổi tối, lúc cô giúpanh thu dọn lại quần áo, anh ôm máy tính lên mạng, cô nói chuyện với anh, anhbao giờ cũng ừ một câu, không một câu, không khỏi khiến cô có chút giận dỗi, côtừ xa đến để thăm anh, cả ngày anh cũng không thèm tâm sự với cô.
“Em đói bụng, anh chuẩnbị cho em chút đồ ăn đi.” Mộ Tình nhanh trí, muốn làm khó Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗivẫn đang tán gẫu với bạn học trong trường quân đội và bộ đội trong mạng nội bộ,cũng không quay đầu lại: “Không phải mới vừa ăn cơm tối xong à, làm sao lại đóibụng?”
“Nhưng em đói.” Mộ Tìnhmuốn đuổi anh đi ra ngoài một lúc. “Được rồi, anh xuống căn tin mua cho em mấycái bánh bao.” Tiêu Lỗi mặc quân trang vào. Mộ Tình lắc đầu: “Em không muốn ănbánh bao, anh đến tiệm tạp hóa mua mỳ ăn liền cho em đi, em muốn ăn, lúc emđến, em thấy ở có tiệm tạp hóa mà.”
“Muốn đến tiệm tạp hóađó phải đi hơn 10 phút, hay ăn bánh bao nhé.” Trời tối rồi, Tiêu Lỗi cũng khôngmuốn đi xa như vậy. Mộ Tình lắc đầu, làm nũng, không phải mỳ ăn liền thì khôngđược. Tiêu Lỗi không có cách nào, đành phải đi ra tiệm tạp hóa mua mỳ ăn liềncho cô ăn.
Đuổi anh đi, cô lập tứctriển khai hành động, lấy điện thoại ra tải một bức ảnh màn hình bị vỡ về, lạidùng bluetooth gửi đến máy tính của Tiêu Lỗi, thay đổi hình nền máy tính củaanh, cứ như vậy, biểu hiện của anh sẽ giống như chiếc bình bị vỡ nát, làm xonghết thảy, cô cười trộm không ngớt.
Nghe thấy tiếng bướcchân của anh từ hành lang truyền tới, cô cố ý làm ngã cái ghế, tin chắc anh sẽnghe được tiếng động, k“Á-----“ để thật hơn, cô kêu lên một tiếng. Quả nhiên,lúc Tiêu Lỗi nghe được tiếng kêu, chạy ào thật nhanh vào trong phòng xem cóchuyện gì.
“Xin lỗi.” Mộ tình chỉvào màn hình máy tính. Tiêu Lỗi thấy màn hình máy tính bị vỡ thành từng mảnglớn như vậy, vẻ mặt vô cùng ỉu xìu, tiêu tùng cái máy tính Apple mới mua rồi,hơi tiếc một chút, nhưng cũng không thể trách cô, cười khổ: “Không sao đâu, lạiđây, coi chừng bị mảnh vỡ đâm trúng.”
Trò đùa của Mộ Tình đãđược thực hiện, cười đến khom lưng, Tiêu Lỗi liền cảm thấy khả nghi, chạy đếnxem, lấy tay sờ vào, căn bản là màn hình không bị vỡ. Con nhóc gian xảo này,chắc chắn là chuyện tốt của cô làm, đầu tiên là điệu hổ ly sơn, tiếp theo làđùa dai, cố ý trêu chọc anh.
“Nhóc con hư hỏng, emdám chọc anh.” Đẩy ngã tên đầu sỏ, đặt ở dưới thân, Tiêu Lỗi trả thù cô mộtphen. Mộ Tình cười khanh khách không ngừng: “Ai bảo anh ngốc như vậy, đạingốc.”
Tiêu Lỗi hung hắng cắnvào cổ cô: “Nhóc, em còn rất đắc ý nữa, anh sợ em bị mạch điện trong màn hìnhmáy tính giật cho.” Mộ Tình tránh trái tránh phải, cơ thể xoay tới xoay lui,thừa dịp anh không để ý, từ trên giường nhảy xuống chạy về phía phòng tắm.
Tiêu Lỗi đuổi theo quađó, bắt được cô ở trước gương, ôm vào lòng, hai người cùng nhau nhìn chiếcgương, đối mặt với chiếc gương làm mặt xấu, cô đẩy mũi của anh lên, khiến anhnhư một Trư Bát Giới, anh cũng đẩy mũi cô, hai người đều là Trư Bát Giới.
Trong phòng tắm, vòinước ấm chảy xuống ào ào, Tiêu Lỗi nhìn chiếc gương từ từ bị hơi nóng làm chonhìn không rõ nữa, lấy tay lau, lặng lẽ lấy dao cạo râu ra đặt lên mặt, từngchút từng chút chăm chú cạo râu, sự đau đớn trong lòng, có tăng chứ không hềgiảm.
Đến trưa, Tiêu Lỗi dẫnmẹ anh đến nhà ăn dành cho khách để ăn cơm, phu nhân tư lệnh hiếm khi đến, nhómlãnh đạo vốn định nhường phòng ăn lại, mẹ Tiêu nhiều lần từ chối, không muốnnhân viên gặp phiền phức, nhà ăn cũng theo ý của bà, không làm gì đặc biệt.
Nhìn đĩa cá chưng tươngtrên bàn, Tiêu lỗi có chút sững sờ. Mộ Tình cũng thích ăn cá, lần trước cô đếndoanh trại, cũng nói căn tin làm món này. Tuy rằng, nguyện liệu nấu khá phổbiến, cái khó chính là tay nghề của đầu bếp phải tốt, cá chiên ngon vô cùng.
Lặng lẽ gắp một đũa bỏvào trong chén, Tiêu Lỗi tỉ mỉ lấy xương cá ra, đưa thịt cá cho mẹ Tiêu. Nướcmắt của mẹ Tiêu thoáng trào ra, rốt cục con trai cũng đã lớn, cũng biết thươngmẹ rồi, khi anh còn nhỏ, mẹ cũng gắp xương cá ra thế này, cho anh thịt cá, hôm nayđến phiên con trai hiếu kính với mẹ.
“Con trai, chuyện quákhứ để cho nó qua luôn đi, đừng suy nghĩ nữa.” Mẹ Tiêu tận tình khuyên bảo,Tiêu Lỗi dạ một tiếng, cúi đầu ăn không nói lời nào. Mấy ngày nay, anh không cóăn bữa cơm nào cho ra hồn, nhớ đến Mộ Tình liền nuốt không vô, nhưng mà đờingười có đôi khi là như thế, ăn không vô cũng phải ăn, con người sống khôngphải chỉ có một mình, còn có cha mẹ người thân nữa.
Giống như con cá chưngtương này, tên khoa học là cá thờn bơn, trong sách cổ thì gọi là cá bơn, nghenói là lúc trưởng thành hai mắt dần dần di chuyển đến một bên đầu, cho nênkhông thể đi một mình, phải tìm một con cá khác để kết bạn, cái gọi là kiêmđiệp tình thâm, chính là chỉ chim liền cánh và cá thờn bơn. Hôm nay đây lại trởthành một món ăn ở trên bàn, không biết con cá kết bạn với nó sống ở nơi nào.
Tiễn mẹ Tiêu đi thìtrời cũng đã tối, một mình Tiêu Lỗi ở lại nơi đóng quân, một nhóm chiến sĩ đangchơi bóng rổ ở cách đó không xa, trái bóng bay qua bay lại đúng lúc rơi xuốngchân anh, anh ngồi xổm xuống nhặt lên.
Một chiến sĩ đuổi bóngchạy đến, nhìn thấy Tiêu Lỗi đầu tiên là đứng nhìn, sau đó lập tức khép nămngón tay lại chào theo nghi thức quân đội: “Chào Tham Mưu Tiêu.” Tiêu Lỗi gạtbỏ sự đau khổ mà mỉm cười, trả trái bóng rổ lại cho anh ta. Người chiến sĩ thấyvẻ mặt của anh có hơi lạ, có chút kỳ quái, gãi gãi ót, ôm bóng đi.
Bên cạnh sân bóng, TiêuLỗi tìm một nơi không người ngồi xuống, mở điện thoại ra tìm hình của Mộ Tình,có một hai trăm tấm, mỗi tấm đều vô cùng đẹp, bắt đầu từ lúc cô 14 tuổi, trong7 năm, anh giúp cô chụp vô số hình và quay phim, chọn những tấm thật đẹp lưuvào trong điện thoại, đã xem vô số lần.
Trong ảnh, vẻ mặt củacô hoặc là khả ái hoạc là an tĩnh, ai khi xem cũng nói, vừa nhìn qua nhất địnhlà một cô gái dịu dàng thông minh. Tiêu Lỗi không dám nhắm mắt lại, sợ gặp phảihình ảnh cô bị nổ tung máu thịt lẫn lộn, người con gái xinh đẹp như thế, chỉtrong chớp mắt đã bị tước đoạt đi mạng sống.
Mở ra tấm ảnh anh chụplúc cô luyện múa, cô gái thon thả mặc bộ trang phục múa trắng toát, cánh taython dài xòe ra, hai chân thẳng tắp, tư thế của cô duyên dáng hệt như một conthiên nga.
Anh còn nhớ rõ ngày đó,anh thấy cô và một tên con trai cùng nhau luyện múa, hắn thừa cơ hội luyện tậpthì đặt tay lên chiếc mông tròn trịa của cô khẽ vuốt, lúcđó anh lập tức nổi giận, tiến lên đánh thằng đó một trận, thằng đó bị anh đánhđến nỗi gãy xương mũi, lúc được người ta đem ra ngoài thì mặt đã đầy máu me.
Rồi người bạn nhảy thứhai cũng cô cũng bị anh đánh đến nỗi chạy mất, vì thế cô rất tức giận, mấy ngàyliền không thèm để ý đến anh. Anh đi theo phía sau năn nỉ cô suốt hai ngày, côcũng ngó lơ.
“Anh đưa em về nhà.”Tiêu Lỗi thấy Mộ Tình tan học, ân cần đến đón. Mộ Tình không để ý đến anh, đeoba lô lên lưng quay đầu đi. Tiêu Lỗi đi theo sau lưng cô, muốn cầm ba lô giúpcô, ba lô rất lớn, chắc là rất nặng, cô gầy như vậy, có thể đeo mới là lạ.
“Anh làm gì vậy.” MộTình rất giận dữ kêu lên. Tiêu Lỗi muốn lấy ba lô từ trong tay cô, khiến côkhông vui. Tiêu Lỗi cười cười: “Ba lô nặng quá, anh đeo giúp em.” “Không cầnanh lo.” Mộ Tình tức giận, trừng mắt liếc anh. Theo bản năng, Tiêu Lỗi đuổitheo cô.
Mộ Tình thấy Tiêu Lỗivẫn đi sau lưng mình, muốn gọi taxi, mới vừa mở cửa xe, đã bị Tiêu Lỗi cản lại,nhất định không để cô đi.
“Anh đưa em về.” TiêuLỗi chơi xấu, túm chiếc ba lô màu xanh của cô lại, ôm thật chặt. Mộ Tình tứcgiận: “Anh có biết là anh rất đáng ghét hay không? Anh đắc tội với toàn bộ bạnhọc của em, hiện tại không ai đồng ý làm bản nhảy với em, mẹ em còn phải đếnbệnh viện giúp anh nhận lỗi với gia đình người ta, em không muốn gặp lại anhnữa.”
Tiêu Lỗi thấy khuôn mặtcủa cô xị ra, biết là cô rất tức giận, lúng túng: “Thằng đó nó sờ em, anh nhìnthấy nên tức giận.” “Ai sờ em chứ, đó chỉ là tiếp xúc cơ thể không tránh khỏitrong lúc luyện tập. Hơn nữa, anh là người tốt gì chứ, anh vừa thấy em liền sờem.” Mộ Tình căm giận, nhớ tới chuyện này liền tức giận, nghĩ đến bình dấm chuaTiêu Lỗi, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy cũng ghen.
“Anh làm sao giống thằngđó chứ, anh là bạn trai của em, anh sờ em thì…. Là đạo lý hiển nhiên mà.” Lúcđó, Tiêu Lỗi chỉ mới 19 tuổi, là cái tuổi yêu đương, đánh nhau, gây sự.
“Em chính thức tuyên bốem ghét anh, anh không còn là bạn trai của em nữa, từ giờ trở đi, hai chúng takhông có bất cứ quan hệ gì nữa.” Mộ Tình giận dỗi hất tay Tiêu Lỗi ra, muốnchạy đến ven đường đón xe.
Tiêu Lỗi hổn hển, dùngsức cầm cánh tay cô kéo về, ôm chặt eo cô, muốn hôn cô. Mộ Tình liều mạng tránhné, nhưng mặt của cô chuyển tới chỗ nào, anh cũng đến chỗ đó, chỉ chốc lát sautrên mặt toàn là nước bọt của anh.
Hu hu… Mộ Tình tủi thânkhóc lớn, nước mắt nghẹn ngào. Tiêu Lỗi hơi lúng túng, bọn họ quen nhau lâu nhưvậy, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh.
Tiêu Lỗi cầm lấy khuônmặt nhỏ nhắn của cô, dùng tay lau đi nước mắt của cô, kề sát lại, hôn lên mặtcô: “Mộ Tình, đừng khóc nữa, em nói cái gì anh cũng nghe em hết, em đừng khócnữa được không?” Cô càng khóc càng lớn, anh dỗ dành thế nào cũng khóc, anh bốirối lo lắng đến nỗi không biết làm sao.
“Dì Diệp đến.” Dướitình thế cấp bách, Tiêu Lỗi gạt cô. Quả nhiên, Mộ Tình nghe nói như thế thì hếthồn, bị sợ hãi làm cho hết khóc. Từ lúc chuyện Tiêu Lỗi đánh người bị Diệp HinhNhiên biết, Diệp Hinh Nhiên đã cảnh cáo Mộ Tình, tính tình của tên nhóc TiêuLỗi không tốt, không muốn để hai người họ qua lại nữa.
Không thấy Diệp HinhNhiên, Mộ Tình ý thức được mình đã bị mắc mưu Tiêu Lỗi, tủi thân cắn môi nghẹnngào, tuy rằng tức giận, nhưng nước mắt cũng không chảy ra nữa.
Tiêu Lỗi vòng tay ômlấy cô, nói nhỏ vào tai cô: “Mộ Tình, là anh quá yêu em, mới không thể khốngchế được, mà thằng nhãi múa cặp với em, nhìn người khác bằng nửa con mắt, anhvừa nhìn là biết nó không phải là người tốt, không gạt em đâu, anh nhìn ngườivô cùng chuẩn xác, nó chính là nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của em. Nếu nhưanh không dạy dỗ nó, sau này nó cướp luôn em thì sao.”
Tiêu Lỗi không hề có ýhối cãi về hành vi đánh người của mình, cho dù đối phương có đến nhà hay đếntrường anh làm loạn, anh cũng không hối hận, cô gái của anh, ai cũng không thểđụng vào. Từ nhỏ đến lớn, anh đánh nhau vô số lần với người khác, coi như làthằng nhóc đó không may, không đánh trả được chút nào.
“Anh quá kích động rồi,điều này không tốt cho anh đâu.” Mộ Tình vừa khóc thút thít vừa nói. Anh cũnglà sinh viên rồi, lại còn là Học Viện Quân Sự, đánh người là phạm phải kỷ luật,ngộ nhỡ bởi vì chuyện này mà bị nhà trường đuổi học, người trong nhà anh nhấtđịnh sẽ trách cô, đạo lý này Diệp Hinh Nhiên cũng đã từng nói với cô.
“Anh bảo đảm với em,sau này sẽ không bao giờ đánh người nữa.” Tiêu Lỗi thề thốt. Mộ Tình nghi ngờnhìn anh, bĩu môi: “Em không tin anh đâu, anh động một chút thì lại bảo đảm bậybạ, giống như con sói hoang dã, nói nhiều nhưng không tin được bao nhiêu.”
Tiêu Lỗi vừa nghe xongthì nổi nóng: “Anh bảo đảm bậy bạ khi nào, anh nói được nhưng làm không đượcvới em sao?” Mộ Tình liếc anh một cái: “Nói chung, anh là mẫu người không đángtin.”
“Anh không đáng tin thếnào, em nói xem, anh sao mà không đáng tin chứ, hễ em nói ra được thì anh khôngcó cách nào bác bỏ, anh lập tức dập đầu với em.” Tiêu Lỗi cũng là một người tâmcao khí ngạo, người khác không được phép nói anh cái gì cả, nhất là cô gái màanh thích.
Mộ Tình khịt mũi vớianh: “Anh chính là một người không đáng tin, em mà tin anh thì em mới là kẻngốc, suốt ngày anh nói yêu em, động một chút là không phải thề thốt thì cũngxin thề, thầy em nói, một người mà chỉ nói thì không nên quan tâm, quan trọnglà làm như thế nào, anh hả… Hừ, cũng không khác biệt với nam sinh khác, mồm méptép nhảy.”
Tiêu Lỗi không ngờ côsẽ nói như thế, nghĩ không ra tuổi cô còn nhỏ như vậy mà cũng hiểu rõ những đạolý này, cười xòa: “Anh cũng không kém mà, anh hiểu lòng em mà không cần dùngnhiều lời, anh nói anh yêu em cũng không phải là gạt em, lẽ nào em không thíchanh nói với em rằng anh yêu em sao? Em đã thích nghe, tại sao anh không thể nóinhiều hơn một chút chứ.”
Mộ Tình cười, cô nghenhiều lời ba hoa của anh chàng này rồi, bởi vậy Tiêu Lỗi nói một tràng dài, côcũng không rõ cái nào là thật cái nào là giả. Quen biết anh lâu như vậy, anhvẫn càng lúc càng yêu thương cô hơn, bởi vậy cho dù cô có tức giận, cũng khôngphải muốn chia tay với anh thật.
Tiêu Lỗi thấy viền mắtcô hồng hồng, trong lòng sinh ra thương tiếc: “Có đói không, chúng ta đi ăn mónNhật đi, ăn xong rồi anh sẽ dẫn em đi ra biển chơi.” “Dạ.” Mộ Tình vừa nghe nóiđược ra biển chơi, thật vui vẻ.
Chuyện quá khứ còn rõràng trước mắt, người ấy cũng đã ngọc nát hương tan. Không bao giờ có thể nuôngchiều khi cô làm nũng nữa; không bao giờ có thể ôm cô, dỗ dành cô ngủ nữa;không còn trao đổi suy nghĩ; không còn độ ấm khi hô hấp; trong lòngTiêu Lỗi nhưcó dao, từng nhát từng nhát lăng trì bộ phận mềm nhất trong đó.
Cái ngày mà chôn cất mẹcon Diệp Hinh Nhiên, Diệp Tiểu Phảng báo cho Tiêu Lỗi. Từng là một cô gái trẻtrung xinh đẹp, bây giờ đã thành một linh hồn lạnh lẽo trong hủ tro cốt, TiêuLỗi nhìn hủ tro cốt sắp bị đặt tron huyệt mộ, trong lòng trái lại có một chútbình tĩnh. Bất luận là linh hồn của cô về đâu, trọn kiếp này, tâm trí của anhchính là chốn trở về cuối cùng của cô.
Không rời, không bỏ.
Khôngoán, không hối hận.
HẾT