Cố lau nhanh khóe miệngđang dính kem, Lâm Yến Vũ nhìn hắn cảnh giác, một vẻ mặt tự vệ. Tần Tuyển điđến trước mặt cô, ngồi xổm bên cạnh đầu gối cô, nhìn cô: "Hôm nay em rấtđẹp." Lâm Yến Vũ không để ý tới hắn, tiếp tục đưa bánh ngọt lên miệng, bộdạng đang ăn rất đáng yêu.
Tần Tuyển giơ tay laukem trên khóe miệng cô, đặt vào miệng mút một cái: "Rất ngọt." LâmYến Vũ vẫn không để ý tới hắn, nhưng biểu tình cũng không còn thoải mái nữa.Muốn hỏi hắn vào đây bằng cách nào, nhưng cảm thấy có hỏi cũng vô dụng, với bảnlĩnh của hắn, muốn có thiệp mời đi vào trong khách sạn là một việc không quákhó.
"Làm cho em đitheo anh, khẳng định em sẽ không đồng ý, nhưng anh vẫn muốn hỏi rõ em, nếukhông anh sẽ không cam lòng, em có nguyện ý đi theo anh hay không?" TầnTuyển ngồi kế bên cô.
"Tôi chỉ yêu mộtmình Tiêu Lỗi." Lâm Yến Vũ cố gắng duy trì khoảng cách với hắn. Tần Tuyểngật đầu, lại hỏi: "Nếu không có hắn, người mà em gặp trước là anh, lựachọn của em có thể không giống với hiện tại hay không?"
Lâm Yến Vũ nghe nói nhưthế, tâm tình vô cùng phức tạp: "Quan hệ huyết thống là không có cách nàothay đổi được." "Nếu chúng ta không có quan hệ huyết thống gìcả?" Tần Tuyển lơ đãng nắm tay cô đặt trong tay mình. Lâm Yến Vũ khẩn trươngkhông biết nói vậy là tốt hay không nữa, lén cầm điện thoại, muốn gọi cho TiêuLỗi.
Tần Tuyển như đã đoántrước được tâm tư của cô, giơ tay đoạt lấy điện thoại, ánh mắt dừng ở trênngười cô: "Đừng gọi người đến, anh chỉ muốn một mình nói vài câu với em,nói xong anh sẽ đi ngay." Lâm Yến Vũ không biết làm thế nào, than thở:"Tôi đã kết hôn, anh còn bức tôi, tôi cũng đã nói với anh, đời này tôi chỉyêu một mình Tiêu Lỗi thôi."
"Em nói cho anhbiết đi, anh thua kém hắn chỗ nào, hắn đối xử tốt với em, anh đối với em khôngtốt sao? Em đã... Em ở sau lưng anh có thai với người đàn ông khác, anh cũngchưa hề làm hại em? Lúc em sống trong biệt thự, nếu không phải anh ngày đêmcanh gác, em có thể tiếp tục sống dưới mắt mẹ anh cho tới tận hôm nay cũng khómà nói được." Cuối cùng Tần Tuyển cũng đem khúc mắc nghẹn trong lòng thậtlâu nói ra hết.
Mắt thấy vẻ mặt kinhngạc của Lâm Yến Vũ, Tần Tuyển quyết tâm đem toàn bộ những chuyện mà hắn biếtnói hết cho cô, nghe được lời nói của hắn, nước mắt Lâm Yến Vũ như chuỗi hạtchâu bị đứt, không ngừng tuôn rơi.
Lúc Diệp Tiểu Khả đẩycửa bước vào, nhất thời bị giật mình. Lâm Yến Vũ ngơ ngác ngồi trên sô pha, cómột người đàn ông nửa quỳ bên cạnh chân cô, mặt chôn giữa đầu gối cô, bả vaikhông ngừng run rẩy, như là đang khóc.
"Yến Vũ..."Diệp Tiểu Khả kêu lên một tiếng. Lâm Yến Vũ cũng giàn giụa nước mắt, đẩy TầnTuyển ra: "Anh đi nhanh đi, có người đến anh muốn đi cũng khôngđược." Tần Tuyển không nhúc nhích, vẫn đang khóc. Ai nói đàn ông không dễdàng khóc, chẳng qua là đau lòng chưa tới mà thôi. Từ lúc thân phận của Lâm YếnVũ bị công bố, trong gia đình hỗn loạn, Tần Tuyển cảm thấy sự nhẫn nại củachính mình đã đến cực hạn.
Tiêu Lỗi cùng nhữngngười khác nghe tiếng thì đi vào phòng liền nhìn thấy tình hình này, kinh ngạctột đỉnh, không đợi Tiêu Lỗi hành động, Diệp Tiểu Hàng bước nhanh đến kéo TầnTuyển đang bên cạnh Lâm Yến Vũ ra chỗ khác, Tần Tuyển hất tay anh ra, tự mìnhđứng lên.
Tiêu Lỗi không tiếngđộng tiêu sái đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Yến Vũ, ôm Lâm Yến Vũ đang khóc khôngngừng vào trong lòng, không hỏi gì cả, chỉ che chở cô.
"Cậu mẹ nó vẫnkhông để yên à, em gái tôi cũng đã kết hôn, cậu còn quấy rầy con bé." DiệpTiểu Hàng vô cùng bực bội, xô đẩy Tần Tuyển. Sắc mặt Diệp Tiểu Phảng cũng khákhó coi.
Tần Tuyển trầm mặc, ánhmắt tha thiết nhìn Lâm Yến Vũ chằm chằm, thấy cô không còn sức tựa vào tronglòng Tiêu Lỗi, nhắm chặt mắt lại, im lặng giống như không còn hơi thở.
"Yến Vũ... YếnVũ... Tỉnh lại, đừng làm anh sợ." Tiêu Lỗi ôm chặt vợ yêu, gọi tên của cô.Diệp Tiểu Khả cầm lấy mặt nạ dưỡng khí đã sớm chuẩn bị cho Lâm Yến Vũ thở, mộthồi lâu, Lâm Yến Vũ mới mở mắt.
Nhìn đến Diệp Tiểu Hàngcùng Chu Tiều Tiều muốn bắt Tần Tuyển đưa ra ngoài, Lâm Yến Vũ thở dài suy yếu,mấp máy môi: "Thả anh ấy đi đi." Tiêu Lỗi nghe được giọng nói của cô,đoán được tâm tư cô, gật đầu với Diệp Tiểu Hàng và Chu Tiều Tiều. Nếu hai vợchồng họ không muốn truy cứu Tần Tuyển, người ngoài tất nhiên cũng không nhiềuchuyện, để cho Tần Tuyển đi.
Sau khi mọi người rờikhỏi, Tiêu Lỗi ôm Lâm Yến Vũ vào lòng, mặt dán vào khuôn mặt có chút lạnh củacô, nói mê: "Đừng sợ, ngoan, đừng sợ, nhìn anh đi, anh ở ngay đây, ở bêncạnh em, vĩnh viễn bảo vệ em."
"Anh ấy điênrồi." Lâm Yến Vũ thống khổ chảy nước mắt. Hốc mắt Tiêu Lỗi ướt át, hôn lênmặt cô: "Bảo bối, đừng như vậy được không, em như vậy khiến anh rất đaulòng, mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, anh yêu em, anh mãi mãi yêu em."
Lâm Yến Vũ vẫn khôngnói lời nào, Tiêu Lỗi nghe cô ho khan một tiếng, nhìn về phía Diệp Tiểu Khả,Diệp Tiểu Khả nói: "Con bé vẫn có khúc mắc, không đối mặt thì vĩnh viễncũng không thể giải thoát được, cậu phải nghĩ biện pháp để con bé nói ra hếttâm sự."
Tiêu Lỗi đau lòng khôngnguôi, cúi đầu nhìn Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ dán khuôn mặt vào lòng anh, giốngnhư ngại ngùng không dám nói gì cả. Diệp Tiểu Khả nói: "Yến Vũ, ngày maichị và em cùng đi tảo mộ cô được không? Cũng để cho cô nhìn thấy, hiện tại emthật sự quá hạnh phúc, em có một người chồng rất rất yêu thương em, còn có haicục cưng sắp chào đời nữa."
Lâm Yến Vũ nghe nói nhưthế, từ Tiêu Lỗi trong lòng quay sang, ừ một tiếng. Diệp Tiểu Khả cười nhẹ,nhường chỗ đó cho hai người họ: "Hai người nói chuyện đi, chị ra ngoài ănchút gì đó, cái bụng của chị cũng nhanh đói ghê."
Sau khi Diệp Tiểu Khảđi khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Lỗi và Lâm Yến Vũ. Tiêu Lỗinói: "Tần Tuyển đến tìm em làm gì?" Lâm Yến Vũ không trả lời ngay,sau một lúc lâu mới nói: "Anh ấy điên rồi, giống như Trữ Sương Khiết, hoàntoàn điên rồi."
"Em thế nào, đãlàm gì em?" Lúc này Tiêu Lỗi lo lắng nhất chính là tinh thần trạng tháicủa Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ nói: "Em đã nói với anh ấy rất rõ ràng, em chỉyêu một mình anh." Tiêu Lỗi chau mày căng thẳng, đoán được mục đích TầnTuyển đến nơi này tìm cô. Rất dễ dàng nhận thấy, Tần Tuyển trước giờ chưa từ bỏý định với cô, cho dù biết rõ là anh em ruột, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lúc này Lâm Yến Vũ đãkhông còn nước mắt, thở dài: "Tần Tuyển nói cho em biết, anh ấy đã ngheđược đối thoại giữa cha mẹ, đã biết hết toàn bộ sự việc xảy ra. Sau lần gặp em,tinh thần của Trữ Sương Khiết càng ngày càng cáu gắt, Tần Tuyển không còn cáchnào, đành phải tìm bác sĩ khoa thần kinh giúp bà ấy làm kiểm tra toàn diện.
Bác sĩ kiểm tra ra đượcbà ấy đã dùng một loại độc dược mãn tính có thể kích thích hệ thần kinh trongmột thời gian dài. Biệt thự Hương Sơn canh phòng nghiêm ngặt, có thể kê đơn hạiTrữ Sương Khiết không có ai khác, khẳng định là Tần Hạc An, Tần Hạc An đã sớmbiết nguyên nhân mẹ em chết, luôn hận Trữ Sương Khiết thấu xương."
Quả thực Tiêu Lỗi khôngthể tin được, một mối tình ngoài giá thú có thể liên lụy ra nhiều ân oán nhưvậy, nghĩ đến Trữ Sương Khiết, trong lòng anh có chút bất an: "Hiện tạiTrữ Sương Khiết đang ở đâu?" Lâm Yến Vũ nói: "Tần Tuyển muốn đưa bàấy sang Mỹ an dưỡng, bác sĩ nói tế bào não của bà ấy đã bị tổn thương nghiêmtrọng, không còn sống được mấy năm."
Tiêu Lỗi im lặng khôngnói, trong đầu suy tư. Lâm Yến Vũ như nhìn ra sự nghi ngờ của anh: "Lỗi à,toàn bộ bí mật em đều nói hết với anh, trước mặt Tiểu Khả em không nói, là vìông ngoại em, ông ngoại em không biết chuyện mẹ em chết không phải là sự cố, bímật này, cả đời tốt nhất cũng đừng cho ông ngoại biết."
"Yến Vũ, anh rấtyêu thương em..." Tiêu Lỗi ôm chặt vợ yêu. Lâm Yến Vũ thất thần nói:"Em không muốn hại Tần Tuyển, nhưng hôm nay anh ấy biến thành như vậy, emcó một nửa trách nhiệm trong đó, cho nên anh ấy đến tìm em để nói những lờinày, anh cũng đừng trách anh ấy, anh ấy cũng giống như em, đều là người bị hại.Anh ấy nói với em, phải về Mỹ, cả đời này cũng không bao giờ quay về đây nữa.Từ nay về sau, em và anh ấy sẽ không còn bất kỳ ân oán nào nữa."
Tiêu Lỗi hiểu được ý tứcủa cô, đối với Tần Tuyển, cô không phải không áy náy, chẳng qua vẫn chôn giấuthật sâu ở tận đáy lòng, khoảng thời gian ở tại biệt thự Hoài Sơn kia, tuy nóilà Tần Tuyển tra tấn cô, chi bằng nói rằng bọn họ tra tấn nhau thì đúng hơn.
Nhưng cô thật sự có thểrộng lượng giống như cô đã nói? Tiêu Lỗi nhìn cô, thấy cô cầm miếng bánh ngọt ởtrên bàn tiếp tục ăn, như là chuyện trước đó chưa từng xảy ra, ôm vai của cô:"Chúng ta về nhà trước thôi." Lâm Yến Vũ lắc đầu: "Như vậy saođược, hôn lễ của chính mình, em phải kiên trì đến cuối cùng."
"Anh sợ em chốngđỡ không được." Tiêu Lỗi nói. Lâm Yến Vũ nói: "Em chống đỡ không đượcthì anh có thể giúp đỡ em, hơn nữa, em còn có cục cưng mà, cục cưng cũng sẽ bảovệ em." Lúc này Tiêu Lỗi mới cười chua xót, bàn tay khẽ đặt lên bụng cô màvuốt ve.///////////////////////
Sau khi hôn lễ kếtthúc, Tiêu Lỗi nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Phảng. Trong điện thoại, DiệpTiểu Phảng hỏi anh, tình hình của Lâm Yến Vũ như thế nào, mọi người trong nhàrất quan tâm cô.
"Chúng ta đã quásơ sót, không nghĩ tới thằng nhóc kia lại trà trộn vào, Tiểu Hàng và Chu TiềuTiều vốn muốn đánh hắn một trận, nhưng Yến Vũ muốn thả hắn đi, nên anh liềnngăn cản." Diệp Tiểu Phảng đã đồng ý với Lâm Yến Vũ, buông tha Tần Tuyển.
Tiêu Lỗi ừ một tiếng:"Yến Vũ đã không có việc gì, chuyện này dừng tại đây, sau này em sẽ chú ý,không để cho cho bất cứ người nào của Tần gia tiếp cận cô nữa." Diệp TiểuPhảng nói: "Thật sự không có việc gì là tốtrồi, chúng ta đều sợ con bé chịu không nổi, anh thấy thằng nhóc Tần Tuyển kiachắc là điên rồi, không biết hắn nói gì đó với Yến Vũ, để Yến Vũ khóc thành nhưvậy."
"Không có chuyệngì, em sẽ từ từ khuyên bảo cô ấy, tin tưởng em, cô kiên cường hơn so với trongtưởng tượng nhiều." Tiêu Lỗi nói. Diệp Tiểu Phảng cười một tiếng:"Anh tin cậu, dù không tin ai nhưng không thể không tin cậu, những ngườilàm công tác đặc nhiệm như cậu, giỏi nhất chính là tẩy não."
"Yên tâm đi, giaocô ấy cho em, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Tiêu Lỗi cam đoan với DiệpTiểu Phảng. Diệp Tiểu Phảng nói: "Được, anh đại diện toàn thể gia đìnhgiao em gái cho cậu, cậu phải làm cho con bé khỏe mạnh và an khang, mở rộngtrái tim vui vẻ mà sống."
Gác máy, Tiêu Lỗi trởvề phòng tìm Lâm Yến Vũ, nhìn thấy cô đang bỏ nhật ký của Diệp Hinh Nhiên vàotrong một túi đựng hồ sơ, hỏi: "Chuẩn bị mang đi đốt à?" "Tạisao anh lại thông minh như vậy?" Lâm Yến Vũ quay đầu nhìn người chồng mới.
"Anh không biết emnghĩ gì sao?" Tiêu Lỗi ôm cô từ phía sau. Lâm Yến Vũ nói: "Khó tráchngười ta nói gần son thì đỏ, anh thông minh như vậy đều do em lây truyền sangcho anh."
"Vậy hai đứa nhóccủa chúng ta gọi là Thông Thông, Minh Minh, có được không?" Tiêu Lỗi đềnghị. Lâm Yến Vũ gật đầu, ôm anh làm nũng: "Được, tên này rất hay. Chồngyêu à, buổi tối lúc em không ngủ được, anh làm con gấu bông cho em nha, em muốnôm anh ngủ."
Hôm sau, trong nghĩatrang tĩnh mịch và trang nghiêm, Diệp Tiểu Khả cùng Lâm Yến Vũ đều đặt bó hoatrên tay xuống, đứng một bên, nhìn Tiêu Lỗi ngồi xổm bên cạnh mộ bia, đem mấyquyển nhật kí cùng thư từ, ảnh chụp của Diệp Hinh Nhiên tất cả đặt trước mộchâm lửa đốt, im lặng cầu khẩn, xin nguyện cho linh hồn người chết có thể thanhthản bay lên thiên đường.
Những trang giấy ố vàngnày, nhảy múa trong ngọn lửa một chút rồi hóa thành tro tàn, Lâm Yến Vũ khẽ laukhóe mắt, nhìn Tiêu Lỗi đứng dậy, đưa tay về phía anh, Tiêu Lỗi dìu cô, haingười cùng nhau cúi đầu trước mộ bia.
Diệp Tiểu Khả đứng bêncạnh nói: "Cô, con gái cùng con rể đến tảo mộ cô, cô ở trên trời nhất địnhphải phù hộ Yến Vũ sinh một đôi cục cưng trắng trẻo mập mạp."
Sau khi hai vợ chồng họcúi đầu, Diệp Tiểu Khả hướng về phía mộ bia của người cô hồng nhan bạc mệnh nàycúi đầu ba cái. Ba người nhìn ngọn lửa trước mộ bia hoàn toàn dập tắt, cùngsánh vai đi xuống núi.
Tiết trời tháng Tư,trong không khí thoang thoảng mùi hoa không biết tên, Diệp Tiểu Khả đề nghị đếnNgọa Phật Tự gần đó xem vườn hoa anh đào.
"Đi qua Ngọa PhậtTự, chúng ta lại đến Ngọc Uyên Đàm xem cây anh đào, rồi đến Nguyên Đại thưởngthức hoa hải đường, ở tại đó dùng cơm trưa, hai người đồng ý không?" DiệpTiểu Khả là một cô gái cởi mở yêu đời.
Tiêu Lỗi chưa thốt nênlời, nhìn Lâm Yến Vũ, trong lòng Diệp Tiểu Khả biết đây là anh ta lo lắng LâmYến Vũ mệt nhọc quá mức sẽ động thai, khuyên nhủ: "Người mang thai tốtnhất nên đi lại nhiều, hít thở chút không khí thiên nhiên trong lành, khỏe hơnso với ở lâu trong nhà. Em rể à, em có thể yên tâm 100%, có tiến sĩ Y khoa làchị ở đây, cam đoan em gái sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Tiêu Lỗi cười, đồng ývới đề nghị của cô. Diệp Tiểu Khả hết sức phấn khởi, gọi điện thoại cho ChuTiều Tiều, nhân lúc anh ta còn chưa quay về Huệ Châu, rủ anh ta cùng ra ngoàidạo chơi.
Lâm Yến Vũ nhìn bóngdáng của Diệp Tiểu Khả, thấy cô vừa đi vừa nói chuyện phiếm với bạn trai, nhìnTiêu Lỗi nói: "Đến khi nào thì em mới có thể khôngbuồn không lo vui vẻ giống như Tiểu Khả?"
Tiêu Lỗi nói:"Cảnh tùy tâm sinh, nghĩ thoáng hơn, bỏ xuống hết mọi thứ, xem nhẹ đượcmất như một hiển nhiên, chỉ có người xem nhẹ được và mất, tâm tình mới cóthể thực sự cởi mởđược."
Cảnh tùy tâm sinh...Lâm Yến Vũ nghe lời của anh, có chút suy nghĩ. Tiêu Lỗi ôm thắt lưng của cô, lặnglẽ nói một câu với cô, Lâm Yến Vũ cười khanh khách, Tiêu Lỗi nhân cơ hội nàyhôn lên cổ cô.
Diệp Tiểu Khả vừa quayđầu lại, bắt gặp đôi vợ chồng mới cưới vô cùng ân ái, cười đến thoải mái, âmthầm thở dài, đến khi nào, cái hạnh phúc như vậy mới có thể đếnlượt cô đây?
Một ngày đi chơi vôcùng vui vẻ, về đến nhà, Lâm Yến Vũ cảm thấy hơi mệt, ăn cơm xong liền lêngiường nghỉ ngơi. Tiêu Lỗi vào thư phòng vẫn chưa ra ngoài, không biết làm trògì trong đó nữa, Lâm Yến Vũ xem tivi một lát, cảm thấy nhàm chán, gọi anh:"Lỗi ơi... Lỗi à..."
Tiêu Lỗi nghe giọng côgọi, nghĩ đến chắc là thân thể cô không thoải mái, từ trong thư phòng chạy qua,thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, có phải thấy khó chịu ở chỗ nào hay không?Ban ngày mệt mỏi?" Lâm Yến Vũ lắc đầu, ôm lấy cánh tay anh làm nũng:"Anh đừng làm nữa, ở lại với em đi, chúng ta mới kết hôn có hai ngày, màanh đã không ở cùng với em rồi."
"Một lát nữa nha,anh còn có chút việc phải giải quyết. Em ôm Tiểu Hùng ngủ trước đi." TiêuLỗi vuốt ve mái tóc cô, dỗ dành cô, đưa chú gấu Teddy mới mua cho côôm."Em không cần Tiểu Hùng, Tiểu Hùng cũng không thể thay thế anhđược." Lâm Yến Vũ giống như một đứa bé mè nheo không buông tha, ném TiểuHùng sang một bên.
Phụ nữ mang thai nữnhân vui buồn thất thường, hơn nữa từ trước đến nay anh luôn ngoan ngoãn phụctùng cô, đành phải thỏa hiệp: "Được được, em chờ anh 2 phút, anh đi tắtmáy tính, ngoan, đừng làm loạn nữa, 2 phút là được rồi." Tiêu Lỗi rút tayra, đi đến thư phòng. Lâm Yến Vũ đành phải nằm trong chăn đợi.
Chỉ chốc lát sau, TiêuLỗi đi ra , cùng cô nằm ở trong chăn, ôm cô, cùng cô nói chuyện, ngón tay ăn ýdây dưa cùng một chỗ.
Lâm Yến Vũ nói:"Ngay kia cha em sẽ trở về Mỹ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đến sân baytiễn cha có được không?" "Một mình anh đi cũng được, bụng em đã lớnnhư vậy rồi, đừng chạy khắp nơi nữa." Tiêu Lỗi không đồng ý để cô đi cùng.
"Em không sao mà,cũng không phải là không thể vận động." Lâm Yến Vũ kháng nghị. Chuyến trởvề này của Lâm Lệ Sinh, hai cha con không biết khi nào thì mới có thể gặplại nhau, về tình về lý đều phải đến tiễn ông."Được rồi, đến lúc đó bànsau." Tiêu Lỗi không muốn tranh cãi với cô, chỉ là một chút việc nhỏ thôimà.
Tay Lâm Yến Vũ ôm lấycổ đang đeo nhẫn của anh, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại. Anh là quân nhân,lúc mặc quân trang thì không thể đeo bất kỳ trang sức gì, cho dù là nhẫn kếthôn cũng không được, vì thế cô đã suy nghĩ ra một biện pháp, dùng một sợi dâychuyền bạch kim lồng chiếc nhẫn cưới vào để đeo, như vậy anh có thể đem theonhẫn mỗi ngày mà không bị người khác phát giác.
Nhà mới xinh đẹp, ngườichồng ôn nhu, cục cưng sắp chào đời, mọi thứ tốt đẹp hệt như truyện cổ tích,vừa thực vừa hư, Lâm Yến Vũ mở to mắt, thấy ở bên cạnh Tiêu Lỗi đang cầm quyểnsách xem dưới ánh đèn. Từ lúc cô mang thai, anh bỏ thuốc lá và rượu, trước mặtcủa cô cũng rất ít dùng điện thoại di động và máy tính, trước kia khi anh nhànrỗi liền lên mạng, hiện tại chỉ có thể đọc sách.
Lâm Yến Vũ nhìn anh,đường cong sườn mặt anh tuấn rõ rệt, tự đáy lòng nói: "Cám ơn anh đã choem tất cả mọi thứ." "Gì?" Tiêu Lỗi khó hiểu ghé mắt nhìn cô mộtcái. Lâm Yến Vũ cười tươi như hoa: "Em nói cám ơn anh, chồng yêu, anh choem mọi thứ, làm cho em nhìn thấy hy vọng của cuộc sống."
Trái tim Tiêu Lỗi xúcđộng, ôm cô, dán vào mặt cô: "Anh cũng cám ơn em, bởi vì em đã giao em choanh, là một không hai trên thế giới này, có em ở bên cạnh anh, anh rất hạnhphúc."
Trên đời còn cái gì cóthể so với một người hiểu mình lại là người yêu thân thiết của mình? Cảm xúcthăng trầm, sự đời vui vẻ khó lường, nhiều năm như vậy, bên cạnh không thiếunhững người khác phái ưu tú lui tới, nhưng không ai có thể giống như anh hoặcnhư cô, đem lại cho đối phương nhiều rung động, cùng nhau trưởng thành, cùngnhau trải qua mọi chuyện, chia sẻ vui buồn yêu ghét, vốn dĩ đối phương đã sớmtrở thành một dấu ấn trong thể xóa nhòa trong cuộc sống lẫn nhau.
Trong cuộc đời của mỗingười, tình yêu có thể đến vài lần, nhưng thực sự yêu thì chỉ có một. Không cóanh hay cô, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, thời gian cũng sẽ luân chuyển nhưthường, chẳng qua là đóa hoa trong lòng kia sẽ héo úa không bao giờ có thể nởrộ lần nữa.