Đoàn người lái xe đếnbiệt thự Hương Sơn, trong lòng Tiêu Lỗi nóng như lửa đốt, thỉnh thoảng hối thúcTạ Vũ Dương lái xe nhanh lên một chút. Bởi vì Tiểu Lê mang đến một xấp giấythông hành, bọn họ chạy thông suốt không bị ngăn trở. Sau khi mọi người xuốngxe, mới phát hiện xe Tần Tuyển theo sát phía sau, chỉ chốc lát, Tần Tuyển cũngbước từ trên xe xuống.
Không thèm nói chuyện,mọi người cùng nhau đi vào phòng khách Tần gia."Mẹ tôi ở đâu?" TầnTuyển hỏi người giúp việc. Người giúp việc nói, Tần phu nhân và cô Lâm đangcùng nhau ở trong hoa viên của biệt thự.
Bọn họ chạy nhanh đếnhoa viên, quả nhiên nhìn thấy Trữ Sương Khiết đang ngồi trên xe lăn, đứng bêncạnh là Lâm Yến Vũ. Tiêu Lỗi quên hết tất cả, chạy vội về phía Lâm Yến Vũ,không xem ai ra gì, ôm chặt cô vào lòng. Trong nháy mắt, ba hồn bảy vía đềuquay về vị trí cũ, cuối cùng cũng tìm được cục cưng yêu quý của anh.
"Yến Vũ, em khỏekhông? Cục cưng khỏe không?" Tiêu Lỗi hôn lên mặt của Lâm Yến Vũ khôngngừng, bàn tay thăm dò vuốt ve bụng cô, hỏi thăm tình hình. Mắt Lâm Yến Vũ đỏhồng, trên mặt đầy nước mắt, nức nở nói: "Dẫn em rời khỏi đây đi, em khôngmuốn nhìn thấy bọn họ nữa." "Đi, đi thôi." Tiêu Lỗi dìu cô thậtcẩn thận.
Mà bên kia, Trữ SươngKhiết hệt như một tượng gỗ, ngồi ngây ngốc ở chỗ đó, mặc cho con trai của bàgọi như thế nào, bà cũng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, giống như đã chết,không có biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào cả.
Tần Tuyển bổ nhào vềphía Lâm Yến Vũ, chụp lấy bả vai của cô mà lay, hỏi cô: "Cô đã nói gì vớimẹ tôi? Cô đã nói gì với mẹ tôi?" "Tôi chỉ nói với bà ấy, tôi tên làDiệp Mộ Tình." Lâm Yến Vũ bình tĩnh đáp.
"Cô chính là maquỷ, người phụ nữ như cô chính là ma quỷ!" Tần Tuyển gào lên như điên, lạinhào qua chỗ Trữ Sương Khiết mà quỳ gối xuống, nỗ lực thức tỉnh mẹ hắn.
Phụ nữ mang thai khôngthể cõng chỉ có thể ẵm, Tiêu Lỗi ẵm ngang Lâm Yến Vũ lên, Lâm Yến Vũ ôm cổ anh,khuôn mặt chôn vào ngực anh, âm thầm khóc nức nở.
Diệp Tiểu Hàng cùng TạVũ Dương đi theo phía sau hai người họ, trong lòng đều nghi ngờ, đến tột cùngLâm Yến Vũ đã nói gì với mẹ của Tần Tuyển- Trữ Sương Khiết? Vì sao Trữ SươngKhiết lại có biểu cảm như là mất hết hy vọng vậy.
Ngồi trên xe, Tiêu Lỗilại hỏi về đứa nhỏ, lúc này Lâm Yến Vũ mới nói với anh: "Cục cưng khỏelắm, mỗi ngày em có thể ăn lại có thể ngủ, nên nó rất khỏe mạnh mà." TiêuLỗi nắm tay cô: "Em có biết mấy ngày nay anh lo lắng nhiều lắm không, anhcũng lo lắng tới sắp chết rồi."
Lâm Yến Vũ nhìn thấytay anh bị thương, hỏi: "Tay anh bị làm sao vậy? Tay bị thương à?""Lái xe không cẩn thận nên bị cọ quẹt thôi mà, khâu hai mũi, đừng lo, haingày nữa sẽ khỏi thôi." Tiêu Lỗi không muốn làm cho Lâm Yến Vũ lo lắng.
Lâm Yến Vũ nắm chặt tayanh: "Tại sao anh lại không cẩn thận, không phải em đã nói lúc anh lái xephải cẩn thận hay sao? Tại sao anh lại không cẩn thận, ngày nào em và cục cưngcũng trông ngóng anh đến cứu. Anh có biết hay không, em và cục cưng đều là vìanh mà tiếp tục sống, tính mạng của hai mẹ con em đều cho anh hết." Nóixong lời này, cô khóc to lên. Mấy ngày nay trái tim chua xót phài chịu đựng ủykhuất và sợ hãi, nháy mắt bùng nổ, cô khóc không thành tiếng. Ở trước mặt ngườikhác, cô có chết cũng phải chống đỡ, ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn không chốngđỡ được.
"Được rồi, đừngkhóc nữa, hiện tại em là phụ nữ đang mang thai, không thể khóc." Tiêu Lỗiôm chặt cô, ôn nhu an ủi cô, giống như bảo vệ kho báu sợ lại bị mất nữa. Lúcnày, Diệp Tiểu Hàng nhận được điện thoại, ra hiệu với mọi người đừng nên lêntiếng.
Sau khi gập điện thoạilại, Diệp Tiểu Hàng nói với Tiêu Lỗi: "Anh họ gọi điện đến báo, ông đãbiết chuyện của Mộ Tình, muốn gặp côấy, trước tiên chúng ta hay dẫn cô ấy đến gặp ông."
Ông cụ muốn gặp cháungoại gái, đạo lý hiển nhiên. Tiêu Lỗi không có ý kiến gì, nhìn Lâm Yến Vũ,thấy trên nét mặt Lâm Yến Vũ có chút lo sợ nghi hoặc, nắm tay cô: "Đừngsợ, anh cùng đi với em."
Ngọc Tuyền Sơn, nhàDiệp gia. Diệp Tiểu Phảng đứng trong sân, nhìn thấy xe của DiệpTiểu Hàng chạy vào. Sau khi dừng xe lại, Tiêu Lỗi dìu Lâm Yến Vũ bước xuống xe,Diệp Tiểu Hàng chạy xe đến chỗ đậu xe.
"Ông đang ở lầuhai, muốn gặp em một mình." Diệp Tiểu Phảng nói với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũvẫn nắm chặt tay Tiêu Lỗi, có chút sợ hãi ."Đi đi! Anh ở dưới lầu."Tiêu Lỗi vỗ thắt lưng Lâm Yến Vũ. Một mình Lâm Yến Vũ đi lên lầu.
"Tuyển thế nàorồi?" Diệp Tiểu Phảng hỏi hai người còn lại. Diệp Tiểu Hàng hừ một tiếng:"Bị loạn thần kinh." "Đợi qua vài ngày anh sẽ đi tìm hắn, khuyênnhủ hắn, chuyện này không thể trách em gái hận gia đình hắn, cô chết thảm nhưvậy, cho dù là ai cũng không thể không động lòng." Diệp Tiểu Phảng khôngdám nói sự thật với ông của anh, tính tình của ông cực kỳ nóng nảy, bác sĩ dặn,nhất thiết không thể để cho ông tức giận được.
"Em nói này, anh,đứa em gái này của chúng ta, không phải nhân vật tầm thường, không biết cô ấynói gì đó với mẹ của Tuyển, bà ấy liền giống như bị ngớ ngẩn." Diệp TiểuHàng vẫn lạnh nhạt thờ ơ, cảm thấy Lâm Yến Vũ thực sự rất lợi hại.
"Làm chuyện tráivới lương tâm, đương nhiên thấy người sẽ sợ hãi thôi." Diệp Tiểu Phảng lạikhông cảm thấy Trữ Sương Khiết chỉ vì mấy câu nói của Lâm Yến Vũ liền trở nênngớ ngẩn, có lẽ lòng của bà vẫn còn khúc mắc ở chuyện đã làm hại người khác.Con người nếu không chiến thắng được tâm ma của chính mình, tùy lúc tùy nơi đềucó khả năng sẽ ngã quỵ.
Trong phòng ở lầu hai,tướng quân Diệp Nhất Dân tuổi đã cao chống gậy ngồi ở trên sô pha, thấy ngườigiúp việc dẫn Lâm Yến Vũ vào, kiềm chế không được kích động. Đứa nhỏ này quágiống với Hinh Nhiên, ông vừa nhìn thấy cô, nước mắt già nua lưng tròng.
Lâm Yến Vũ bước lênphía trước, nhìn ông lão râu tóc bạc phơ trước mắt này, không biết xưng hô vớiông cái gì cho phải, nên không lên tiếng. Cô từng vụng trộm xem qua album củamẹ, để biết ông bà ngoại trông như thế nào. Nhìn lướt qua, Diệp Nhất Dân trônggià hơn so với mấy tấm ảnh. Khi đó ông cũng đã 70 tuổi, hiện tại cũng đã ngoài90 tuổi.
"Lại đây, để ôngngoại nhìn xem nào!" Diệp Nhất Dân run run vươn tay về phía Lâm Yến Vũ, ýbảo cô ngồi vào bên cạnh ông. Sau khi Lâm Yến Vũ ngồi xuống, nước mắt tràn đầy,gọi ông một tiếng.
Diệp Nhất Dân vội nắmchặt tay của cháu ngoại gái, nhìn cô: "Mẹ con... Mẹ con..." Lâm YếnVũ nức nở, giọt nước mắt tràn đầy rơi xuống trên tay lốm đốm đồi mồi của DiệpNhất Dân: "Mẹ mất rồi." Nói về Diệp Hinh Nhiên, hai ông cháu tươngđối im lặng, thật lâu sau đó mới bắt đầu tiếp tục nói chuyện.
Tiêu Lỗi ở dưới lầu đợiđã nhiều giờ, hơi sốt ruột, anh có nhiều thắc mắc muốn hỏi Lâm Yến Vũ, ắt phảilàm cho cô đem toàn bộ tình hình kể rõ ràng rành mạch, không để cô giấu diếm gìnữa.
Lúc Lâm Yến Vũ xuốnglầu, lên tiếng gọi Tiêu Lỗi, nói với anh, cô muốn ở lại đây, Diệp Nhất Dân muốncô ở lại đây sống với ông một thời gian.
"Nhưng cái bụngcủa em như vậy, chúng ta phải nhanh chóng kết hôn." Tiêu Lỗi nhìn bụng cô,mới hơn một tháng, cũng không có thay đổi gì rõ rệt. Lâm Yến Vũ dạ một tiếng:"Anh về bàn bạc trước với cha mẹ đi, sau đó bàn bạc đến chuyện của chúngta cũng không muộn."
Tiêu Lỗi suy nghĩ, cũngcảm thấy sắp xếp cô ở chỗ này khá thích hợp, không nói đến chuyện bất cứ lúcnào anh cũng có thể đến thăm cô, nhà của lão tướng quân bảo vệ ngiêm ngặt, chodù là Tần Hạc An, không được mời cũng không tiện đến nhà thăm viếng, càng khỏinói đến Tần Tuyển.//////////////////
"Tiểu Hàng, nhàông của cậu có phòng dành cho khách hay không, anh có chuyện muốn nói với YếnVũ." Tiêu Lỗi quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Hàng. Diệp Tiểu Hàng gọi nhânviên cần vụ tới, dẫn hai người họ đi đến phòng dành cho khách nói chuyện.
Đóng cửa lại, Tiêu Lỗilại ôm Lâm Yến Vũ vào lòng, sau khi hôn thắm thiết, mới bắt đầu đặt câu hỏi.
"Vì sao em khôngnói với anh, em đã sớm biết Tần HạcAn chính là cha em?" Tiêu Lỗi chất vấn, Lâm Yến Vũ không tín nhiệm anh làmanh nổi cáu, nhưng cô đang mang thai, không thể chịu xúc động cùng kích thích,anh chỉ có thể tận lực làm giọng nói của mình ôn hòa hơn.
"Em nói với anh,anh sẽ biết ngay mục đích về nước của em, em không muốn anh bị cuốn vào nhữngchuyện thị phi." Lâm Yến Vũ ngồi trên sô pha, hai tay nắm chặt.
Tiêu Lỗi cũng ngồixuống, tay vịn lên vai cô, nhìn biểu cảm trên gương mặt cô: "Làm sao em biếtđược?" "Trước khi mẹ em sinh em ra luôn luôn thư từ qua lại với ôngấy, tất cả thư đều đặt trong một cái rương khóa lại, sau khi xảy ra sự cố, chúLâm đem cái rương giao cho em, em đã xem qua những bức thư này." Lâm YếnVũ kể chi tiết.
"Vụ nổ lần đó ởLuân Đôn có phải có liên quan đến người của Tần gia hay không?" Tiêu Lỗicảm thấy suy đoán này là khả năng cuối cùng, nếu không cô sẽ không hận TrữSương Khiết như vậy.
Lâm Yến Vũ im lặng mộtlát. Tiêu Lỗi cầm lấy bả vai cô, gia tăng âm lượng: "Em phải nói cho anhbiết, không được giấu diếm gì cả!" Lúc này Lâm Yến Vũ mới nói: "ChúLâm đã tìm thám tử tư điều tra qua, vụ nổ lần đó không phải là sự cố ngoài ýmuốn, chú Lâm là người làm việc rất có phương pháp, lại có tiếng, ngay từ đầuchú đã nghi ngờ đây không phải là sự cố, cho nên lúc ấy liền thay đổi thân phậncho em, sau này lại điều tra được chứng minh phán đoán của chú là đúng."
Lâm Yến Vũ nói với TiêuLỗi, có một lần Lâm Lệ Sinh ra ngoài, cô lén đến thư phòng của Lâm Lệ Sinh,trong thư phòng của ông phát hiện một chồng hồ sơ, đều là điều tra có liên quanđến sự cố nổ khí gas đó, trong tài liệu có nói, là một người Trung Quốc muachuộc hai sát thủ trong hắc bang Hoa kiều, tỉ mỉ vạch ra sự cố nổ khí gas lầnđó.
Dự vào tính cách củaLâm Lệ Sinh, tất nhiên phải dối gạt Lâm Yến Vũ chuyện này, để tránh cô chịu đảkích, nhưng ông lại không bố trí phòng vệ với Lâm Yến Vũ, cho nên Lâm Yến Vũnhân lúc ông không có ở nhà mà vào thư phòng của ông, ông không nghĩ tới, đứacon gái nuôi này của ông cũng đã sớm hoài nghi vụ nổ này không phải là ngoài ýmuốn.
"Vì sao em lại ngingờ?" Tiêu Lỗi khó hiểu."Bởi vì chú thay đổi thân phận cho em, vội vãđưa em sang Mỹ, em cảm thấy chú làm như vậy rất kỳ lạ, vì thế đã bắt đầu chúý." Lông mày Lâm Yến Vũ nhíu lại, dường như không muốn nhớ lại chuyện đãtrả qua trước kia.
"Em có biết em làmnhư vậy là rất nguy hiểm hay không, hai mẹ con Trữ Sương Khiết và Tần Tuyểnkhông phải chỉ dựa vào một mình em là có thể đối phó được, ngộ nhỡ em bị thươngtổn, anh và cha nuôi em đều sẽ không chịu nổi." Tiêu Lỗi cảm thấy Lâm YếnVũ mạo hiểm như vậy thật sự là rất không sáng suốt, cô đâu biết rằng Tần giathâm sâu khó lường đến cỡ nào. Với sự khôn khéo và năng lực của Lâm Lệ Sinh,cũng lựa chọn giấu kín, cô là một cô gái yếu đuối, lại muốn báo thù, quả thựcđây là lấy trứng chọi đá.
Lâm Yến Vũ vẫn đau đớnôm mặt, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt tàn nhẫn: "Emmuốn bọn họ phải trả cái giá thật đắt." "Chuyệnnày không phải em muốn thì đơn giản như vậy, ngay cả chú Lâm cũng án binh bấtđộng, em có năng lực gì để đi báo thù, đến lúc đó chẳng những không đạt đượcmục đích, còn đem bản thân mình đi nộp mạng." Tiêu Lỗi đau lòng nắm lấyvai cô, bóp chặt vai cô đến đau.
"Mục đích em vềnước, chú Lâm chỉ giả vờ không biết thôi, trên thực tế rất nhiều chuyện đều dochú âm thầm an bài giúp em, nhà em ở là chú ấy mua, trong nhà cũng có nhiều vệtinh, có thể tùy thời ứng phó với các loại tình huống." Lâm Yến Vũ đem tấtcả mọi chuyện nói với Tiêu Lỗi.
Bây giờ Tiêu Lỗi mớihiểu được, vì sao cô căn bản không sợ mời anh và Tần Tuyển về nhà, hóa ra côkhông phải chỉ có một mình, không đến nỗi vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ khôngkinh động đến người mà Lâm Lệ Sinh an bài.
"Tại sao em nóitất cả mọi chuyện cho anh biết sớm một chút, tại sao muốn gạt anh? Lúc Tần HạcAn dẫn em về biệt thự Hoài Sơn, em vẫn còn gạt anh!" Tiêu Lỗi nhìn vào mắtcủa Lâm Yến Vũ, muốn nhìn cho rõ ràng rốt cuộc cô còn có bao nhiêu bí mật.
Lâm Yến Vũ cúi đầu,dường như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới trả lời: "Mục đích em trở lạiBắc Kinh chính là để tiếp cận người của Tần gia, không nghĩ tới sẽ gặp lại anh,anh là quân nhân, có tiền đồ và cuộc sống tốt đẹp, em không muốn để anh bị cuốnvào. Trữ Sương Khiết hận mẹ em và em như vậy, em sợ bà ta sẽ liên đới mà đốiphó với anh."
Cô ngẩng đầu, bàn taynhẹ nhàng vuốt ve lên mặt và cổ của Tiêu Lỗi: "Lỗi à, những điều em nóiđều rất thật lòng, bản thân em thế nào cũng không quan trọng, nhưng em khôngthể nhìn thấy anh chịu liên lụy, nếu vậy, thà rằng em chết đi."
Tiêu Lỗi thấy trong mắtcô có nước mắt, vẻ mặt đau khổ, trong lòng không khỏi cảm động, nhẹ ôm lấy cô:"Tần Hạc An đã biết thân thế của em, em có muốn nhận lại ông ấy haykhông?" Lâm Yến Vũ lắc đầu: "Em không muốn nhắc lại chuyện này nữa.ông ta đã có vợ và con, chuyện của ông ta không liên quan gì tới em cả."
Nhớ tới lúc nãy nhìnthấy tình hình của Trữ Sương Khiết ở biệt thự Hương Sơn, Tiêu Lỗi lo lắng, lạihỏi: "Em đã nói gì với mẹ của Tần Tuyển, vì sao bà ấy lại có biểu tình nhưvậy?" "Em không nói gì hết." Lâm Yến Vũ không thừa nhận.
"Không thể nào,chắc chắn em đã nói gì đó với bà ấy." Tiêu Lỗi hiểu rõ tính cách của LâmYến Vũ, lúc cô tàn nhẫn, khẳng định sẽ tìm đúng nhược điểm trí mạng của đốiphương mà hung hăng đánh trả.
"Em nói với bà ta,Tần Hạc An đã nói với em rằng, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu bà ta, ngườimà ông ấy yêu mãi mãi là mẹ của em, em mới là người thân duy nhất của ôngấy." Lâm Yến Vũ nói chậm rãi."Còn gì nữa?" Tiêu Lỗi không tinchỉ đơn giản như vậy. Cô còn giấu diếm.
Anh tấn công dữ dội, côkhông còn cách nào giấu diếm nữa, chỉ phải bất chấp nói hết: "Em cònnói... Đứa nhỏ này là của Tần Tuyển, em muốn làm cho hai mẹ con họ vĩnh viễnkhông thể yên lòng, mãi cho đến chết!"
Vẻ mặt Tiêu Lỗi khó cóthể tin được, dường như không thể tin vào lỗ tai của chính mình, Lâm Yến Vũ lạicó thể nói như vậy với Trữ Sương Khiết, cô lại có thể nói như vậy... Cô lại cóthể đem đứa con của anh mà nói thành con của Tần Tuyển! Điều này khiến anhkhông thể nhịn được nữa.
Lâm Yến Vũ nhìn thấyanh nắm thật chặt tay lại, sắc mặt u ám dọa người, nhưng càng làm cô khiếp sợhơn chính là trong ánh mắt ôn hòa của anh giờ đây tràn đầy ủy khuất cùng cămphẫn, kéo cánh tay anh: "Lỗi à, em biết em sai rồi, em sẽ không bao giờnói như vậy nữa, em không phải muốn làm tổn thương trái tim anh, anh tha thứcho em... Em không bao giờ nói như vậy nữa đâu!"
"Tôi từ trước đếnnay luôn không nỡ làm tổn thương em, thế nhưng em đây, em ỷ vào việc tôi yêuem, muốn làm gì thì làm, em đã bao giờ nghĩ tới vì sao tôi lại dung túng em nhưvậy, bao dung sự thay đổi thất thường của em? Đó là bởi vì tôi tin tưởng rằngem cũng yêu tôi, sâu sắc giống như tôi yêu em, kết quả hiện tại tôi phát hiệnra tôi đã sai rồi, em của bây giờ, không có trái tim cũng không có tình yêu,thù hận đã làm thất lạc mất bản tính của em rồi, em không còn là em chân thậtđáng yêu của trước kia nữa, chỉ còn lại có một thể xác thảm hại."
Tiêu Lỗi nói một hơimột tràng dài, sự phẫn nộ mãnh liệt làm cho anh không rảnh để bận tâm đến sựbiến hóa biểu tình của Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ khóc, liều mạng lắc đầu:"Không phải không phải... Em không phải như anh nói... Em thực sự rất yêuanh... Nhưng em vừa nhìn thấy Trữ Sương Khiết liền không khống chế được, nhớtới mẹ em đã chết thảm như vậy... Lỗi à, em sai rồi, em biết em sai rồi..."
Tiêu Lỗi đứng đậy đi rangoài, Lâm Yến Vũ vẫn đi theo anh, nhưng anh nhẫn tâm xua tay cô ra, cô khôngbỏ cuộc, khóc lóc đuổi theo anh: "Lỗi à... Anh hãy tha thứ cho em, em sẽkhông bao giờ nói như vậy nữa..." Tiêu Lỗi cũng không thèm để ý đến cô,bước nhanh ra khỏi cửa.
Lâm Yến Vũ khóc đếngiàn giụa nước mắt, ngã ngồi xuống đất.
Cô trăm phương ngàn kếtrở về báo thù, kết quả đổi lại được gì? Người cô yêu nhất không còn tin tưởngcô, chính cô đã bị thù hận làm mất phương hướng, cô cố chấp tổn thương đến mọingười, cũng sâu sắc làm tổn thương chính cô.
Nghĩđến đây, lòng Lâm Yến Vũ đau khôn xiết, bụng một trận quặn đau, đành phải vộivã rung chuông gọi nhân viên cần vụ. Nếu cục cưng xảy ra chuyện gì, chắc chắnTiêu Lỗi sẽ hận cô suốt đời, cô không thể để cho cục cưng xảy ra chuyện được.