Lúc này, trong lòngTiêu Lỗi cũng đang nóng như lửa đốt đi tìm cô, chẳng qua anh chỉ gọi một cuộcđiện thoại, đã không thấy tăm hơi cô đâu, ngộ nhỡ bị thất lạc mất, phải làm saobây giờ? Ở Cáp Nhĩ Tân cô không quen ai cả, lỡ như gặp phải kẻ xấu...
Trong đám đông có dángngười cao gần giống với Lâm Yến Vũ, thật sự có nhiều cô gái mập ốm lắm, trờithì tối, tầm nhìn lại không rõ, Tiêu Lỗi tách đám người ra nắm lấy vai của côgái đó, xác nhận đối phương không phải là Lâm Yến Vũ mới buông ra.
Tính khí bạn trai củacô gái đó nóng nảy, thấy Tiêu Lỗi nắm lấy vai của bạn gái mình nên hất ra, bựcbội nhưng không đánh anh, chỉ không khách sáo đẩy anh một cái: "Anh bịbệnh thần kinh à."
Tiêu Lỗi thấy cô gáikia không phải Lâm Yến Vũ, vội vàng nhận lỗi: "Rất xin lỗi, tôi bị lạc mấtbạn gái, tôi đang đi tìm cô ấy." Đối phương thấy vẻ mặt anh sốt ruột,không giống như đang nói dối, cũng không truy cứu nữa. Tiêu Lỗi mất hồn đứngtrong đám đông, cảm giác trong đầu vang lên tiếng ong ong, trái tim giống nhưsắp nhảy ra ngoài.
Đúng lúc này, trên bầutrời truyền đến tiếng nổ, Tiêu Lỗi và rất nhiều người theo bản năng ngẩng đầulên nhìn, nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện pháo hoa hình trái tim rất lớn, màusắc rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, như có một tia chớp lóe lên trong đầu, hướng vềmột nơi nào đó chạy đến.
Lúc này Lâm Yến Vũ đangngồi ở trước tượng băng đăng hình thiên nga nhìn lên không trung, những mànpháo hoa xinh đẹp này làm cho cô xem không hết, gần như mỗi một tiếng nổ vangđều là hình trái tim, trong lòng nghĩ, không biết ai có tâm tư như vậy, chọnpháo hoa thế này để bắn. Nhưng âm thanh kia thật lớn, như tiếng sấm nổ trênđỉnh đầu, cô bịt tai lại, nhưng mắt vẫn cứ nhìn.
Trong lúc vô ý, cô cảmgiác được có đôi tay ấm áp đặt lên tai của mình, ý thức được gì đó, nhanh chóngquay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấyTiêu Lỗi. Anh đang đứng ở phía sau cô, điềmđạm nhìn cô.
"Anh chạy đi đâuvậy, em tìm cả nửa ngày vẫn không thấy anh, di động lại hết pin, em bị dọa đếnchết, đành phải ngồi đợi ở đây." Lâm Yến Vũ nhảy dựng lên, nhào vào lònganh.
Tiêu Lỗi ôm lấy cô:"Anh biết gì đâu, chẳng qua anh chỉ gọi một cuộc điện thoại, đã không thấytăm hơi của em, hại anh phải đi tìm. Còn em thì rất thông minh, biết ôm cây đợithỏ." "Hai người mù quáng tìm nhau, ngộ nhỡ đi chệch hướng lại càngkhông tìm được." Khi nói chuyện Lâm Yến Vũ vẫn nhìn lên không trung.
"Thấy đẹpkhông?" Tiêu Lỗi ôm cô. Lâm Yến Vũ gật đầu: "Đẹp lắm. Pháo hoa thìlàm sao có thể xấu được." "Em xem tiếp đi!" Tiêu Lỗi chỉ vàocách đó không xa. Lâm Yến Vũ nhìn qua, trước mắt là một vùng đèn hoa rực rỡ,như một thác nước ánh vàng, ngôi sao rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.
Lúc này, trên bầu trờixuất hiện một quả pháo hoa, là tạo hình thiên nga, bỗng nhiên Lâm Yến Vũ hiểura mọi chuyện: "Là anh yêu cầu họ bắn?" Tiêu Lỗi ừ một tiếng:"Anh vừa mới gọi điện thoại chính là gọi họ chuẩn bị bắn pháo hoa, vậy màkinh ngạc vui mừng không thành, biến thành hoảng sợ, chỉ chớp mắt làm lạc mấtem."
Lâm Yến Vũ vô cùng cảmđộng, dựa đầu vào vai anh: "Anh thật là, tại sao anh không nói cho embiết. Anh có biết rằng vừa rồi em không tìm thấy anh, sốt ruột gần chết haykhông."
"Anh cũng sốt ruộtmuốn chết, tìm em khắp nơi, thấy ai có dáng cao xấp xỉ em, quần áo cũng gầngiống vậy liền chạy qua xem có phải là em hay không, người ta cho là anh bị tâmthần, thiếu chút nữa đã đánh anh." Tiêu Lỗi đang giữ khuôn mặt nhỏ nhắntrắng như tuyết của Lâm Yến Vũ và hôn lên đó.
Một hồi sợ bóng sợ gió,cũng may không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ôm nhau đứng đó, yên lặng nhìn nhữngđóa hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, mỗi một hình trái tim màu đỏ kia, chói lọinhư thế tuyệt vời như thế...
Sáng sớm hôm sau, TiêuLỗi dẫn Lâm Yến Vũ rời khỏi Cáp Nhĩ Tân ngồi xe đi Y Xuân. Dọc đường gió tuyếtđầy trời, đường cao tốc bị phong tỏa, chỉ có thể đi đường tỉnh, tốc độ xe luônluôn không cao, đến Y Xuân thì trời đã tối hẳn.
"Nhà của dì Thườngcách khách sạn chúng ta ở không xa, sáng mai chúng ta cùng nhau đến đó."Tiêu Lỗi nhìn Lâm Yến Vũ cởi áo khoác ngoài ra treo vào trong tủ âm tường, đemlộ trình đã sắp xếp nói với cô.
"Khi nào thì trởvề Bắc Kinh?" Lâm Yến Vũ hỏi. Cô không nói với Tiêu Lỗi, cô nhận được điệnthoại của Tần Tuyển, trong điện thoại anh tahỏi cô có phải đã rời khỏi Bắc Kinh không, cô nói dối là đi xuống địa phươngthăm bạn bè.
"Còn phải xem tìnhtình nữa, hai ngày nay ở Y Xuân đều có tuyết, cho dù có vé máy bay, cũng phảiphụ thuộc vào điều kiện thời tiết." Tiêu Lỗi có ý định riêng của mình, nếuđã đến đây, sẽ không dễ dàng trở về.
"Em không thể rờikhỏi Bắc kinh thời gian quá lâu, nói cách khác, khi trở về sẽ không có cách nàolấp liếm được." Lâm Yến Vũ đành ăn ngay nói thật. Tiêu Lỗi trầm tĩnh nhìnlướt qua: "Vậy thì em nói là đã ở bên anh, xem anh ta có thể làm gì."
"Chúng ta đã thếnày rồi, em còn không định nói rõ ràng với anh ta?" Tiêu Lỗi mất hứng,ngồi đó tức giận. Lâm Yến Vũ đành phải đi qua an ủi anh, ôm anh, để anh tựa vàotrong lòng cô, mặt dán vào ngực cô, khẽ vuốt ve cổ anh: "Em còn có chútviệc không thể không làm, nói cách khác, em không thể an lòng được. Chỉ cần anhbiết rằng, em vĩnh viễn sẽ không phản bội lại anh."
Tiêu Lỗi biết, cô vẫnluôn muốn tìm ra cha mình, nhưng tìm cha thì có liên quan gì với Tần Tuyển, vìsao không ở bên cạnh anh ta thì không thể được? Những nghi vấn này ở trong lònganh, trước sau gì anh cũng sẽ tìm hiểu cho rõ ràng.
Lâm Yến Vũ đã suy nghĩ,từ chỗ dì Thường có thể tra được những gì, trực giác nói với cô, trước kia vớitính cách của mẹ cô- Diệp Hinh Nhiên, căn bản sẽ không nói quá nhiều sự tìnhvới người bên ngoài, còn về thân phận của cha cô, lại càng là bí mật của bímật.
Tiêu Lỗi không nói lờinào, Lâm Yến Vũ cũng không nói nữa. Tất cả những lời an ủi đều có hạn, cái anhmuốn chính là trái tim của cô, nhưng trước mắt trái tim cô vẫn không có cáchnào không tạp niệm.
Nửa đêm, hai người ngủtrên một cái giường, Lâm Yến Vũ nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, trên người cảm thấyhơi lạnh, xoay qua nhìn sang bên cạnh hướng Tiêu Lỗi ngủ, thấy anh đang đưalưng về phía cô để ngủ.
Anh làm sao vậy? LâmYến Vũ có chút cảm giác không tốt, mấy ngày nay, có tối nào mà anh không ôm cô,sao bỗng nhiên cho cô một cái lưng lạnh nhạt như thế?
Tay lần mò đi qua, trênngười anh rất ấm áp, cô nhích lại gần anh, thế nhưng anh không đáp lại, cũngkhông biết vì sao, cô có cảm giác là anh chưa ngủ. Cô kéo chăn lên trên, ở phíadưới chăn thì bò qua người anh, cả người ghé vào trong người anh, anh vỗ nhẹmông cô, cất giọng trầm thấp: "Sao ngủ còn không có nề nếp?"
"Trên người anh ấmquá." Lâm Yến Vũ thoải mái ôm anh, cảm thấy thỏa mãn."Em xem anh làtúi chườm nóng? Trời không lạnh thì không cần anh ." Tiêu Lỗi hừ lạnh mộttiếng, không cần nhìn cũng biết vẻ mặt không được tốt.
Lâm Yến Vũ nghe ragiọng điệu bị tổn thương, thấy khó chịu trong lòng, vùi đầu vào ngực anh:"Vì sao lúc nào anh cũng phải suy nghĩ như vậy, em không thể có chút bímật sao?"
"Không thể! Cái màem gọi là bí mật thật ra chính là đang giấu diếm anh." Giọng điệu của TiêuLỗi chân thật đáng tin. Lâm Yến Vũ sờ soạng lên trên, dán mặt mình vào mặt anh:"Cho dù em có bí mật, cũng không phải bởi vì không yêu anh." Tiêu Lỗithở dài một tiếng, Lâm Yến Vũ gắt gao ôm anh, rốt cục anh cũng mệt mỏi tựa vàotrong lòng cô mà ngủ.
Đêm nay, cũng khôngbiết là ai đang dựa vào ai.
Nhà của dì Thường ở nộithành Y Xuân trong một tiểu khu có phong cảnh tao nhã, khi Lâm Yến Vũ và TiêuLỗi gõ cửa, ra mở cửa là một cô gái mập mạp.
"Xin chào, xin hỏiđây có phải là nhà của Thường Diệc Bình không?" Lâm Yến Vũ chủ động chàohỏi cô gái kia. Cô gái gật đầu: "Dì Thường, có người tìm." Nghe giọngđiệu chắc là người giúp việc ở Thường gia.
Tiêu Lỗi âm thầm nắmtay Lâm Yến Vũ, cho cô một lời an ủi trong im lặng. Tâm tình Lâm Yến Vũ vừa ổnđịnh, nhìn thấy dì Thường đi tới, hốc mắt lại ươn ướt.
"Cô là..." DìThường nhìn thấy Lâm Yến Vũ đứng ở cửa, có chút không nhận ra."Dì Thường,con là Mộ Tình." Lâm Yến Vũ kiềm chế kích động.
"Mộ Tình... Ôitrời, con thật sự là tiểu Mộ Tình... Dì không phải đang nghe lầm chứ, mau vàođây vào đây." Dì Thường nhanh chóng mời Lâm Yến Vũ và Tiêu Lỗi vào trongnhà.
Chứng kiến Mộ Tình cònsống đứng trước mặt bà, dì Thường cầm tay cô đánh giá từ trên xuống dưới, nhịnkhông được nước mắt rơi xuống lã chã: "Dì còn tưởng rằng con cùng HinhNhiên... Mộ Tình, con phải kể lại sự tình với dì."
Lâm Yến Vũ đem tìnhhình nói đơn giản với dì Thường, lại giới thiệu Tiêu Lỗi với bà, dì Thường thấyvẻ mặt Tiêu Lỗi sáng láng, trong lòng sớm có thiện cảm, lại nghe anh nho nhã lễđộ với người khác, nói năng không tầm thường, càng yêu mến, nghĩ đứa nhỏ MộTình này tuy rằng mệnh khổ, cũng may gặp được một nơi gửi gắm tốt, Diệp HinhNhiên trên trời có linh thiêng cũng có thể yên tâm.
"Dì, dì có biếtrốt cuộc cha của Mộ Tình là ai không?" Tiêu Lỗi quan tâm nhất chính là vấnđề này, cũng biết Lâm Yến Vũ quan tâm nhất cũng chính là chuyện đó.
Người làm Thường giabưng khay trà đến, rót cho mỗi người một tách trà. Dì Thường uống một ngụm trà,thấm ướt cổ họng, cố gắng nhớ lại mỗi một chi tiết vào năm đó, bắt đầu kể lạichuyện năm đó của Diệp Hinh Nhiên.
Lúc đó đàn ông theođuổi Diệp Hinh Nhiên nhiều không kể xiết, nhiều người có điều kiện khá tốt,nhưng cô ấy cũng không để vào mắt. Cô ấy từng nói với bạn bè rằng, trừ phi làcó một người đàn ông làm trái tim cô vô cùng rung động, nếu không ninh khuyếtvô lạm (thà thiếu không ẩu).
"Nhưng có mộtngày, cô ấy bỗng nhiên đến bệnh viện tìm dì, nói với dì rằng cô ấy đang mangthai, muốn chuyển ra khỏi nhà, dì hỏi cô ấy khi nào kết hôn, thì cô ấy khôngnói. Sau đó dì tiếp tục truy vấn, cô ấy mới nói, cha của đứa nhỏ này đã có giađình. Dì khuyên cô ấy nên bỏ đứa nhỏ đi, nhưng cô ấy không nghe." Nói tớiđây, dì Thường thở dài.
Nhìn thấy Lâm Yến Vũcắn khóe miệng, dì Thường nói: "Mẹ con khi đó vẫn là cô gái chưa lập giađình, sinh con nuôi con quả thực không dễ dàng, lúc sinh con ra, chính dì làngười đến bệnh viện để chăm sóc cô ấy. Từ đầu tới cuối chưa từng thấy cha conđi thăm, dì đoán chắc có lẽ hắn không biết mẹ con mang thai."
"Vậy dì có thể cốgắng nhớ lại, ngoại trừ dì và chú Lâm, năm đó mẹ con có qua lại với người nàokhác không?" Lâm Yến Vũ hỏi. Dì Thường cố gắng suy nghĩ, nhíu mày:"Việc này thực sự dì không có ấn tượng, dì không nhớ rõ trong số bạn bècủa cô ấy có người họ Lâm, con nói chú Lâm có phải là Phùng Khiên hay không? Dìđã từng nghĩ ông ta chính là cha của con, sau này mới biết là không phải."
Phùng Khiên là ai?Trong đầu Tiêu Lỗi và Lâm Yến Vũ đều hiện lên nghi vấn. Cái tên này cả haingười họ cũng chưa từng nghe nói qua.
Lâm Yến Vũ đoán PhùngKhiên có thể chính là cha nuôi hiện tại của cô- Lâm Lệ Sinh, vì thế nói:"Chú Lâm là thanh mai trúc mã với mẹ con, ở chung một đại viện, nếu chú ấylà cha của con, làm sao có thể không kết hôn với mẹ con, hai người họ lúc ấyvẫn chưa lập gia đình mà."
“Nói thật chuyện này dìcũng không rõ ràng lắm, dì chỉ biết Phùng Khiên là cán bộ quân nhân, hình nhưcấp bậc không thấp. Ông ta rất thích mẹ của con, thường xuyên chiếu cố cả haimẹ con. Sao ông ta có thể mang họ Lâm được, rõ ràng là họ Phùng. Hai con chờmột chút, dì cho các con xem ảnh chụp.” Dì Thường suy nghĩ một chút, đứng dậytrở về phòng lấy một bức ảnh mỏng manh.
Nghe hai người đốithoại, trong đầu Tiêu Lỗi nhớ lại, hệ thống quân đội có gia tộc họ Phùng haykhông, chung một đại viện với họ Diệp, đáng tiếc là, anh suy đi nghĩ lại, thếnào nghĩ cũng không ra, xem ra gia đình thế lực này đã sớm ẩn lui khỏi quânđội.
Đột nhiên, trong đầuTiêu Lỗi chợt lóe sáng, hiểu ra, nếu Phùng Khiên dùng tên giả khi phục vụ trongquân đội, mọi thứ liền được giải thích thông suốt, Phùng Khiên đích thực manghọ Lâm, về phần tên có phải là Lâm Lệ Sinh hay không, thì không thể biết được.
Người dùng tên giả đểcông tác trong quân đội, kỳ thật không ít, bản thân Tiêu Lỗi cũng có vài cáitên giả, vì để thuận tiện trong việc giữ bí mật công tác. Phùng Khiên, cũng chínhlà Lâm Lệ Sinh, chức vụ trong quân đội của ông chắc chắn có liên quan với việcbảo mật công tác, cho nên khi ông rời khỏi quân đội, không chỉ thay tên đổi họ,còn xóa hết thảy tư liệu của chính mình. Đây là một thực tế khá phổ biến tronghệ thống bảo mật quân sự.
Từ trong phòng dìThường lấy ra một quyển album, đưa cho Lâm Yến Vũ xem.”Đây đều là ảnh chụp nămđó của chúng ta và vài bạn cùng lớp thời trung học, đây là mẹ con, đây là dì,đây là Trữ Sương Khiết, đây là… Lúc ấy dì mới từ Đông Bắc đến Bắc Kinh, có quanhệ tốt nhất với mẹ của con.”
Tầm mắt Lâm Yến Vũ dừnglại ở khuôn mặt của một cô gái trong bức ảnh, chứng thực nghi ngờ chưa có kếtquả từ lâu trong lòng, sắc mặt âm trầm. Đáng tiếc là, vô luận là Tiêu Lỗi haydì Thường, đều không chú ý tới vẻ mặt đáng sợ này của cô.
Dì Thường chỉ vào mộttấm ảnh khác: “Nhìn nè, đây là mẹ con và Phùng Khiên, khi đó con vừa tròn 1tuổi, hai người họ ôm con chụp ảnh. Ôi, giá như đây thật sự là một nhà ba ngườithì thật tốt, đáng tiếc.”
Lâm Yến Vũ nhìn bức ảnhkia, trong lòng muôn vàn cảm động, vào thời đại đó chất lượng phim chụp hìnhphổ biến không cao, màu sắc cũng không tươi sáng lắm, thế nhưng hai người trongbức ảnh vô cùng đẹp mắt.
Diệp Hinh Nhiên xinhđẹp dịu dàng, trong lòng ôm một đứa trẻ không mập mạp, trên người đưa trẻ mặcmột chiếc áo len hồng nhạt, trên cổ áo len có treo hai quả bóng len màu vàngnhạt, Diệp Hinh Nhiên đang cầm một quả bóng len trong đó đùa cho đứa trẻ cười.Cô ngồi bên cạnh một người đàn ông mặc quân trang, tuy rằng là tư thế ngồi,nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người khôi ngô, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, rấtđiềm đạm nhìn hai mẹ con cô.
“Đúng vậy, đây chính làchú Lâm.” Lâm Yến Vũ nghẹn ngào. Tiêu Lỗi thấy tâm trạng của cô không tốt, taygiữ lấy vai cô, ý bảo cô không cần cảm thấy quá khó khăn như thế.
Ngồitrong nhà dì Thường suốt cả buổi sáng, đều là nói chút chuyện vụn vặt, việcliên quan đến thân thế của Lâm Yến Vũ và quyển nhật ký kia, dì đều không biếtrõ. Mặc dù như thế, Lâm Yến Vũ vẫn có thể xác định, lần này cô đến không uổngcông.