Thiên Nga Đen

Chương 22




Tiêu Lỗi nói với LâmYến Vũ, anh không chỉ thông qua bạn bè là cảnh sát điều tra cặn kẽ thân thế củacô, mà còn từ chỗ Diệp Tiểu Phảng lấy đi rất nhiều tài liệu và hình ảnh củahiện trường nổ gas năm đó, tỉ mỉ nghiên cứu và phân tích, mới phát hiện ra manhmối.

"Mặc dù phía cảnhsát cung cấp hình ảnh chỉ có bóng lưng của người chết, nhưng anh khẳng định, đókhông phải là em." Tiêu Lỗi nghĩ đến những hình ảnh của hiện trường bithảm kia, trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Có thể cho em xemnhững hình ảnh đó một chút hay không?" Cho tới bây giờ Lâm Yến Vũ vẫn chưaxem qua những tấm ảnh đó, Lâm Lệ Sinh không cho cô xem.

"Không được!"Tiêu Lỗi trả lời rất kiên quyết. Ngay cả anh khi nhìn những tấm ảnh kia còn cóchút không chịu nổi, huống chi là cô, cô nhìn thấy nó sẽ bị kích thích như thếnào, anh thật không dám tưởng tượng.

"Em chỉ là xem quamột chút."

"Anh nói khôngđược là không được, anh đã trả hình lại cho Diệp Tiểu Phảng rồi."

Lâm Yến Vũ không có nóigì nữa, cầm bàn tay của Tiêu Lỗi lật qua lật lại tìm kiếm, thấy trên tay anhtrống trơn, ngẩng đầu nhìn anh: "Chiếc nhẫn tro cốt của anh đâu rồi?"

"Cái gì mà chiếcnhẫn tro cốt, đó là lừa gạt em, cho dù là có, em nghĩ anh có thể lấy ra đeosao?" Tiêu Lỗi thông minh cười, tay kia sủng nịnh vuốt tóc cô.

Lâm Yến Vũ cúi đầu hônlên mu bàn tay anh, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, mỉm cười, rất đángyêu. Trước kia cô thường có vẻ mặt như thế, nếu anh làm chuyện xấu bị cô pháthiện thì cô sẽ nhìn anh như vậy, Tiêu Lỗi nhìn chăm chú, khẽ vuốt khuôn mặt cô.Tay của hai người đan vào nhau không xa rời, như thể trở lại cuộc sống khôngbuồn không lo trước kia.

Giữa họ có quá nhiều kỷniệm, chỉ thuộc về hai người, chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với anh, Lâm YếnVũ mới có thể quên đi những điều kinh khủng kia trong trí nhớ, trở lại là chínhmình như xưa.

Thậm chí có một khắc,trong lòng cô muốn, nếu thời gian có thể dừng lại, cứ cùng anh tiếp tục ngồinhư vậy thì thật là tốt. Nhưng dần dần, bóng ma từ đâu lại chạy lên não, nếukhông giải quyết được tâm kết của mình, cô vĩnh viễn không thể có được hạnh phúcchân chính nữa.

"Mộ Tình, chúngta..."

"Đừng gọi cái tênnày nữa." Anh còn chưa nói hết, cô liền cắt đứt. Anh ngạc nhiên chốc lát:"Tốt. Em thích anh gọi em là gì, anh sẽ gọi như vậy. Yến Vũ, em đói bụngkhông, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?" Cô đứng lên, cùng anh rời đi.

Tiêu Lỗi dẫn Lâm Yến Vũđến Vạn Thọ Đường ở Hải Điến- chi nhánh Đông Lai Thuận ăn thịt cừu xỏ xâu, nơinày gần nhà anh, là nơi trước kia họ thường xuyên đến nhất.

Người phục vụ mang thựcđơn lên, Lâm Yến Vũ gọi vài món ăn, ngoại trừ thịt cừu, còn có vài món điểm tâmmà bình thường anh thích ăn. Trong khi chờ thức ăn được dọn lên, Tiêu Lỗi nắmtay của cô: "Có lạnh hay không?" "Không lạnh, máy sưởi khá ấm áp." Lâm Yến Vũ cảm thấy chán nên cầm đũa lên gõ trên mặt bàn, Tiêu Lỗi thìcầm điện thoại để xem tin tức.

Ánh mắt anh tập trunglàm người ta mê muội, sống mũi thẳng, đường cong sườn mặt rất nam tính, Lâm YếnVũ vô tình nhìn anh đến mê mẩn. Cảnh này, giống y như trong giấc mộng của cô.Anh và Tần Tuyển rất khác nhau, mặc dù Tần Tuyển cũng thích cô, nhưng sẽ khôngđặt cô ở vị trí ưu tiên hàng đầu, anh thì khác, chuyện gì anh cũng lấy cô làmđầu.

"Tíc te (I)… Tíctíc te te (L)... Te te te (O)… Tíc te te tíc (V)... Tíc (E).. . Te tíc te te(Y)... Te te te (O)... Tíc te tíc (U)." (Tín hiệu Morse khi sử dụng thápMorse)

Tiêu Lỗi nghe chuỗi tínhiệu giống như giai điệu dài ngắn, nên lắng tai nghe, là tín hiệu Morse câu"I Love You", để điện thoại xuống, chống cằm nhìn Lâm Yến Vũ:"Anh dạy tín hiệu Morse cho em, em vẫn còn nhớ?"

"Những thứ anh dạyem, em đều nhớ rõ, rất có ích cho chức năng tăng cường trí nhớ của não bộ.” LâmYến Vũ dùng một loại ánh mắt sùng bái để nhìn anh, lại cầm chiếc đũa gõ mấycái, lúc này là gõ chữ “Stone”, Tiêu Lỗi không nhịn được cười rộ lên.

"Chờ có thời giananh sẽ dẫn em đi khám Trung Y, điều trị bằng cách châm cứu, hiệu quả phục hồilại như cũ đối với tổn thương về xương vô cùng tốt." Tiêu Lỗi nhớ tới lờicô nói lúc trước, nhìn cô đề nghị. Lâm Yến Vũ nói: "Bác sĩ cũng khuyên emnên làm nhiều Ôn Tuyền Thuỷ Liệu Pháp (*)." Tiêu Lỗi thấy đôi mắt trongsáng của cô, cúi xuống hôn lên trán cô.

(*): là dùng nước cóchất lượng tốt để tiến hành phương pháp trị liệu và nâng cao sức khỏe một cáchtự nhiên.

"Mọi người đangnhìn kìa." Lâm Yến Vũ nở nụ cười, chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt bị hơinước của nồi lẩu phản chiếu lên hồng hồng. "Không sợ, anh không có mặcquân trang." Tiêu Lỗi cười xảo trá. Lâm Yến Vũ nhăn mũi: "Xem ra khikhông mặc quân trang anh sẽ không kiêng dè gì, có thể xem thường quân kỷ, muốn làmgì thì làm. Sớm biết như vậy, mới vừa rồi ở trong xe em chụp lại bộ dạng củaanh, tố cáo anh, sắc lang đội lốt cừu non."

Thời gian ở bên nhauluôn trôi qua thật nhanh, trải qua một đêm, Tiêu Lỗi đưa Lâm Yến Vũ về nhà. Haingười tạm biệt nhau, Tiêu Lỗi hỏi: "Anh có thể lên nhà được không?"Lâm Yến Vũ bĩu môi: "Sau này đi, hôm nay em hơi mệt."

"Vậy em phải đồngý với anh, sau này không được từ chối tiếp điện thoại của anh, lúc anh muốn gặpem, hãy ngoan ngoãn ra ngoài gặp anh. Nếu không, cái gì anh cũng nói cho TầnTuyển biết." Tiêu Lỗi sợ cô lại thay đổi, muốn cô phải cam đoan.

"Anh lại uy hiếpem." Lâm Yến Vũ nhếch miệng, nhưng vẫn đáp ứng. Tiêu Lỗi thản nhiên cười,thế nào cũng luyến tiếc không muốn buông tay để cô đi, tựa hồ sợ rằng nếu buôngtay, cô sẽ lập tức biến mất.

"Ngày mai anh phảigặp được em."

"Ừ."

"Ngày kia cũngmuốn gặp."

"Đồ ngốc."

"Tối mai anh đếnphòng trưng bày đón em tan tầm, chúng ta cùng đi ăn cơm tối, sau đó đi."Tiêu Lỗi khẽ vuốt ve gương mặt Lâm Yến Vũ, hôn rồi lại hôn.

"Đừng đến phòngtranh, Tuyết Nhi sẽ báo cáo với Tần Tuyển. Anh đợi em ở cổng công viên TriềuDương nhé, em sẽ đến tìm anh." Lâm Yến Vũ rất cẩn thận.

Tiêu Lỗi gật đầu, sauđó lại nói: "Mau chóng nói rõ ràng chuyện của chúng ta cho Tần Tuyểnbiết." Lâm Yến Vũ có chút khó xử, cô mới vừa ra mắt cha của Tần Tuyển, sựtình mới có chút chuyển biến, anh liền vạch trần thân phận của cô, điều nàykhiến cô không biết phải làm gì bây giờ?

Tiêu Lỗi thấy cô khôngnói lời nào, cũng không tiện ép buộc cô, thương yêu xoa đầu cô, dặn dò cô lênnhà thì điện thoại cho anh. Lâm Yến Vũ ngoan ngoãn đáp ứng.

Anh nắm tay cô thậtchặt, vì vậy cô tự nhiên vòng cánh tay quanh cổ anh, đặt hai nụ hôn lên khuônmặt anh, chiếc môi mềm mại ngọt ngào hôn anh, cuối cùng anh cũng buông tay,nhìn cô xuống xe rời đi, tảng đá đè nặng trong lòng đã lâu nay rốt cục cũng rơixuống, khiến anh cảm giác được một loại ấm áp dễ chịu không nói nên lời.

Ở một nơi khác, TầnTuyển đang cùng với mẹ là Trữ Sương Khiết ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay.Trữ Sương Khiết ngủ một giấc, tỉnh lại thấy con trai đang ngồi xem tạp chí bêncạnh, hỏi: "Còn bao lâu mới đến nơi?". "Còn chưa tới một tiếngnữa." Tần Tuyển để tạp chí xuống, đưa mắt nhìn nữ tiếp viên hàng không bêncạnh, ý bảo cô mang một chút sữa tươi cho Trữ Sương Khiết.

"Mẹ nghe nói hômqua con đã dẫn con bé kia đến gặp cha con?" Trữ Sương Khiết đột nhiên nhắcđến chuyện này. Trong lòng Tần Tuyển trầm xuống, nhanh như vậy mẹ của hắn đãbiết, thái độ có vẻ là không cho phép, rầu rĩ ừ một tiếng.

"Cha con cảm thấythế nào?" Trữ Sương Khiết thấy con trai không nói lời nào, lại hỏi. Lúcnày, Tần Tuyển mới nói: "Cha nói không tệ, cha rất vừa lòng." TrữSương Khiết gật đầu, mấy năm nay bạn gái của đứa con trai này không ít, nhưng dẫnvề ra mắt cha nó, chỉ có một mà thôi, chắc là vô cùng xem trọng cô ta.

"Điều tra rõ ràng,gia thế trong sạch thì không thành vấn đề." Trữ Sương Khiết cũng khôngquan tâm những thứ khác, chỉ cần con trai bà thích, gia thế trong sạch, bà cũngkhông nói gì."Cô ấy sống cùng với cha, cha cô ấy làm kinh doanh, thànhviên gia đình rất đơn giản." Tần Tuyển cũng đã điều tra qua thân thế củaLâm Yến Vũ, không cảm thấy có gì không ổn.

"Cha con và conđều đã đồng ý rồi, vậy con hãy kiềm chế lại tính rong chơi của mình, thành gialập thất đối với một người đàn ông mà nói rất quan trọng." Trữ Sương Khiếtnói xong lời này, nhắm mắt lại.

Tần Tuyển không nghĩtới mẹ của hắn lại nói chuyện tốt như vậy, có chút không thích ứng. Hắn biếttính khí của mẹ mình, không có chuyện dễ dàng như vậy, thái độ hiện tại của mẹhắn, chẳng qua là chưa nắm giữ bằng chứng chính xác có cái gì không tốt, mộtkhi mẹ đã bắt được cái chuôi, Lâm Yến Vũ muốn vào cửa Tần gia cũng không dễdàng như vậy.

Lúc trước, hắn ở Mỹ cókết giao với một bạn gái, tình cảm của hai người cũng không tệ lắm, nhưng TrữSương Khiết điều tra ra được cô gái kia trước khi quen Tần tuyển từng có rấtnhiều bạn trai, ngay lập tức tỏ vẻ không đồng ý cho bọn họ qua lại với nhau.

"Cô gái muốn gảvào Tần gia, nhất định phải trong sạch, người tùy tiện giống như cô ta, về saucũng sẽ không tốt." Lúc ấy Trữ Sương Khiết đã nói với hắn như vậy, bà luônluôn không ưa cái loại con gái nước ngoài đặc biệt chủ động, có tác phong hàophóng.

Tần Tuyển và cô gái gáikia vốn cũng không có tình cảm đặc biệt sâu đậm, thêm vào việc mẹ hắn ngăn trở,sau đó cũng chia tay. Sau này, hắn quen rất nhiều bạn gái mới cũng chỉ giữtrong lòng, không dễ dàng nói cho mẹ hắn biết.

Vài ngày sau, khi LâmYến Vũ đang ở phòng trưng bày bàn bạc hợp đồng với một vị hoạ sĩ, nhận đượcđiện thoại ngoài ý muốn của Lý Học Chu. Trong điện thoại, Lý Học Chu nói vớicô, đã phái xe tới đón cô, thủ trưởng muốn gặp cô.

"Được." Bênmôi Lâm Yến Vũ nở một nụ cười quỷ dị, đi vào phòng nghỉ bên trong thay váy,khoác một chiếc áo nhung da dê màu trắng kiểu dáng đơn giản, thoạt nhìn thanhlịch trang nhã, tiện tay cầm lọ nước hoa xịt một ít trên cổ. Ngón tay mảnhkhảnh lướt qua chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, cô ngắm mình tronggương, rất hài lòng với bộ dạng của mình.

Lúc này, Tần Hạc Anđang ở trong thư phòng tại biệt thự Hoài Sơn chờ Lâm Yến Vũ đến. Những ngày quaông liên tục nhận được phong thư màu lam nhạt giống y như lần trước đó, làm nộitâm của ông hết sức bất an, cảm thấy như có một màn sương mù bao quanh mình, đểcho bản thân không phân biệt rõ đây là sự thật hay trong mơ.

Trong bức thư cuối cùngnày, trên giấy viết thư dính đầy máu, chữ viết trên thư cũng dùng máu để viết,thoạt nhìn thấy rợn người. Tần Hạc An vừa mở phong thư ra, đã ngửi thấy mùi máutươi nồng đậm, nhìn giấy viết thư lại càng thêm sợ hết hồn. Theo bản năng, ôngsai Lý Học Chu mời Lâm Yến Vũ đến, hy vọng có thể từ chỗ cô lấy được chút manhmối. Không biết tại sao, trực giác nói cho ông biết, chuyện này có liên quanvới cô.

Lúc Lâm Yến Vũ đi vàothư phòng của Tần Hạc An, tiện tay đóng cửa lại. Thấy Tần Hạc An nhìn mìnhkhông chớp mắt, tâm tư cô chuyển biến, gọi ông ta: "Bác Tần, bác tìm cháucó việc gì?"

Trong nháy mắt, Tần HạcAn phục hồi lại tinh thần, mệt mỏi dụi mắt, hướng về Lâm Yến Vũ phất tay, ý bảocô ngồi xuống, ôn hòa hỏi: "Trước kia cháu từng đến biệt thự Hoài Sơnchưa?" "Dạ chưa. Nơi này ra vào đều phải có giấy thông hành đặc biệt,cháu không có khả năng vào được." Lâm Yến Vũ cười xảo quyệt.

Thái độ duyên dáng tựnhiên của cô làm Tần Hạc An có chút bất an, chỉ đành tìm lời để nói: "TiểuTuyển đưa mẹ nó đi phẫu thuật, có thể nó còn phải ở Thụy Sĩ chờ hơn nửatháng..."

"Anh ấy đãnói với cháu rồi, sức khỏe của bác gái quan trọng hơn, anh ấy không muốn cháulo lắng." Lâm Yến Vũ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tần Hạc An.

Trực giác nói với TầnHạc An, cô bé này tuy rằng bên ngoài ôn nhu khả ái, trong ánh mắt lại có mộtloại ý đồ gì đó không thể diễn tả, rất lạ, tựa hồ có thể đâm thẳng vào lòngngười.

"Mẹ cháu... Cha mẹcháu đều ở Mỹ sao?" Tần Hạc An muốn hỏi cái gì, cuối cùng sửa miệng lại.Lâm Yến Vũ gật đầu: "Cha cháu luôn luôn ở Mỹ lo việc kinh doanh, còn mẹcháu... Lúc cháu còn rất nhỏ, hai người họ đã ly hôn."

Tầm mắt Tần Hạc An luôndừng lại ở trên người Lâm Yến Vũ, ánh mắt giống như là giằng co, một chút cũngkhông chịu dời đi. Con bé cùng người trong trí nhớ kia của ông thật sự quágiống, tư thế dáng đi, thần thái mỉm cười, đều giống như người đó tái sinh.

Lâm Yến Vũ đã sớm chú ýtới ánh mắt không bình thường của ông ta, lại giả bộ như không biết, ngón taynghịch tóc: "Bác Tần, cháu biết gia đình bác tương đối đặc thù, bác và bácgái nếu không hài lòng việc cháu quen với Tần Tuyển, vậy cháu liền tuân theo ýcủa hai bác... Bất kể nói thế nào, hai bác là cha mẹ của anh ấy, cháu sẽ khônglàm mọi người khó xử."

Nhìn vẻ mặt vô tội củacon bé, Tần Hạc An nghĩ rằng cô đã hiểu lầm dụng ý mình khi tìm cô đến, cườiyếu ớt: "Chuyện của Tiểu Tuyển, bác và mẹ nó luôn luôn không can dự vào,người trẻ tuổi bọn cháu tự mình làm chủ là được, trưởng bối chúng ta làm sao cóthể không đồng ý được."

Lâm Yến Vũ hơi cười,tỉnh bơ chuyển ý định, tầm mắt rơi vào mái tóc hoa râm của ông, cố ý nói:"Bác so với cha cháu nhỏ hơn hai tuổi, thế nào mà tóc đã bạc?"

"Có thể tâm tìnhcủa bác đã già, trên thực tế tuổi của bác cũng không còn trẻ nữa, đã qua nămmươi, sống một ngày thì tính một ngày." Tần Hạc An hòa ái cười cười, vẻmặt thoạt nhìn sáng ngời mạnh mẽ, không thấy chút nào hoàng hôn nặng nề. Nếunhư không phải vì màu tóc, nhìn bề ngoài của ông tuyệt đối không giống vớingười ở tuổi 52.

"Không đâu, bácTần, cháu cảm thấy bác không già chút nào cả." Lâm Yến Vũ mở to mắt, cườikhẽ đáng yêu. Tần Hạc An vừa cười, che giấu cảm xúc: "Buổi tối bác còn cótiệc xã giao, trước hết để tài xế đưa cháu về nhà."

Lâm Yến Vũ gật đầu. Côvốn cho rằng Tần Hạc An sẽ giữ cô lại ăn cơm, nhưng không có, làm cho cô khôngkhỏi hơi thất vọng, nảy ra một ý: "Bác trai, cháu có thể tham quan nơi nàymột chút rồi về được không?" "Có thể." Tần Hạc An nói xong lờinày, gọi điện thoại cho Lý Học Chu, để ông ta đi an bài.

Chỉ chốc lát sau, LýHọc Chu đi vào, tự mình dẫn Lâm Yến Vũ đi tham quan xung quanh biệt thự. LâmYến Vũ đi theo sau ông ta, cẩn thận dò xét biệt thự này.

Trong nhật ký của mẹ đãnhiều lần nhắc tới nơi này, thời kỳ huy hoàng những năm 60-70, nơi này từng làmột trong những văn phòng tạm thời của Quân Ủy trung Ương, Diệp Hinh Nhiên làcon gái út ở trong nhà, rất được cha mẹ thương yêu, khi Diệp Nhất Dân tới nơinày để họp, thường dẫn Diệp Hinh Nhiên theo.

Khi những nhân vật caocấp đang họp trong phòng hội nghị ở tầng một, trẻ em sẽ được an bài trong phòngở tầng hai, đọc sách hoặc là được chăm sóc đặc biệt. Biệt thự Hoài Sơn có đầubếp và chuyên gia phân phối thức ăn, trước kia ở đây vật chất thiếu thốn, bâygiờ thì đã cải thiện được một chút về thức ăn.

Tay vịn cầu thang thônglên tầng hai trông rất cồng kềnh, mang bóng dáng phong cách kiến trúc của đầuthế kỷ trước, Lâm Yến Vũ nhớ tới, trong nhật ký của mẹ có viết qua, nhóm đạinhân vật thường tổ chức hội nghị bí mật trong phòng họp bên phải của tầng một,bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy, khi đó mẹ cô nhiều lắm chỉ 4-5 tuổi,thường xuyên ngồi ở cầu thang trước cửa phòng họp cùng với chú Lâm chờ cha họpxong ra ngoài, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của món thịt bò hầm khoaitây, hội nghị thường xuyên diễn ra đến tận khuya, đôi lúc họ đói bụng đến ngủthiếp đi, cha mới họp xong ra ngoài.

Từ nhỏ, chú Lâm và mẹđã biết nhau, nhưng hết lần này tới lần khác mẹ không yêu chú, chú đợi nhiều nămnhư vậy, mẹ vẫn không yêu, có lúc Lâm Yến Vũ nghĩ mãi mà không hiểu, chú Lâm cócái gì không tốt, tại sao mẹ tình nguyện yêu một người đàn ông không thể cho mẹhạnh phúc, cũng không yêu chú Lâm.

Hành lang lầu hai rấtdài, mỗi cánh cửa đều đang đóng, tựa hồ có vô số bí mật ẩn giấu bên trong, LâmYến Vũ biết nơi này có một cửa ngầm, có thể không cần đi lên cầu thang vẫn trựctiếp vào được mật đạo ở tầng một, mật đạo thông với hầm trú ẩn dưới đất.

Lúc trước thiết kế nhưvậy là vì thời chiến cần phải có, có thể để cho nhân viên trong toàn nhà rútlui đến nơi an toàn trong thời gian ngắn nhất. Về phần hầm trú ẩn kia thông vớinơi nào, trong nhật ký của mẹ cũng không có đề cập tới, chẳng qua là mẹ nhớmang máng rồi viết ra, có một ngày cùng chú Lâm thám hiểm bên trong toà nhà ,đến một nơi rất kỳ quái, cuối cùng bị người lớn bắt trở lại, hung hăng tráchmắng một trận, vài trang nhật ký phía sau bị xé mất, cho nên tình huống đến tộtcùng diễn biến ra sao thì không biết.

Mỗimột cánh cửa đều không sai biệt lắm, không nhìn ra có chút nào khác thường, LâmYến Vũ tỉ mỉ nhìn hồi lâu, cũng không thấy cái gì không ổn.