Thiên Nga Đen

Chương 11




Xe chạy về đến dưới nhàLâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi xuống xe thay cô mở cửa, yêu thương nắm lấy tay cô. LâmYến Vũ đứng đó, do dự một lúc rốt cục nhìn lên, dùng một giọng rất nhẹ nói:"Anh đừng đi tìm tôi nữa, được không?"

Tiêu Lỗi sửng sốt, tráitim giống như là bị vũ khí đâm trúng, hít một hơi: "Tại sao?" Lâm YếnVũ rũ mắt, dường như không biết nên diễn đạt thế nào, hồi lâu mới nói:"Tôi căn bản không phải là người trong trái tim anh, dù bề ngoài giốngnhau thì cũng không phải, chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau."

"Làm sao em biếtđược trong lòng tôi đang nghĩ gì, có lẽ tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ muốngặp em, điều đó làm tôi thấy rất hạnh phúc." Tiêu Lỗi thẳng thắn nói, cóchút thổ lộ ý tứ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt chiếc má thơm ngát mềm mại của cô.

Lâm Yến Vũ nhẹ nhànglắc đầu, chôn cằm trong khăn choàng cổ, để tránh đi bàn tay của anh: "Tôichỉ là một nơi để anh ủy thác, và tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này vớianh, chuyện đó làm tôi cảm thấy có lỗi với Tần Tuyển."

"Em thích anh taư, sao tôi không cảm nhận được." Tiêu Lỗi không phải là một người phản ứngchậm chạp. Lâm Yến Vũ không có dụng tâm nhiều đối với Tần Tuyển, anh có thể cảmgiác được điều đó.

"Dù sao đi chăngnữa, hiện tại tôi là bạn gái của anh ấy, tôi không thể phản bội anh ấy được.Tôi cũng không muốn vì tôi mà các anh tranh chấp với nhau." Lâm Yến Vũ nóixong lời này, xoay người rời đi. Nếu không đi, cô sợ mình sẽ khóc trước mặtanh, trong trường hợp đó, chắc chắn cô không thể đi được nữa.

Tiêu Lỗi không đuổitheo cô, cảm thấy có chút buồn bã, nhưng lại không hoàn toàn thất vọng, Lâm YếnVũ nói những lời này với anh mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dựliệu của anh, điều này nói lên việc cô đã cảm giác được mối quan hệ của họ đãphát triển vượt qua khỏi phạm vi kiểm soát của cô, cô bắt đầu muốn trốn tránh.

Trên đường lái xe vềnhà, Tiêu Lỗi một tay tiếp tục lái xe, một tay nhét tai nghe gọi điện thoại choem trai Tiêu Miểu, kêu nó về nhà gấp, anh có chuyện muốn nói với nó.

"Anh, anh tìm đượcchị ấy ở đâu vậy, giống chị Mộ Tình y như đúc." Tiêu Miểu vừa vào thưphòng liền lớn tiếng. Tiêu Lỗi nói: "Em cũng cảm thấy cô rất giống MộTình?" "Đúng vậy, thật là quá giống, như thể được nhân bản vôtính." Tiêu Miểu không thể nào tin được, trên thế giới lại tồn tại một ngườigiống y chang như vậy.

Tiêu Lỗi không nói gì,chìm vào suy tư. Tiêu Miểu lại nói: "Có khi nào chị ấy chính là chị MộTình hay không, em thấy khi chị ấy đứng chung với anh, mang giày cao gót đứngcao hơn bả vai anh một chút, chiều cao đó rất giống với chị Mộ Tình.""Em cảm thấy đó là cô ấy sao?" Tiêu Lỗi nhìn Tiêu Miểu.

Tiêu Miểu không chút dodự: "Em cảm thấy chính là chị ấy, các giáo sư đều nói, trên thế giới khôngthể nào có hay chiếc lá cây hoàn toàn giống nhau, huống chi là người, đặc điểmtrên gương mặt và vóc dáng thì có thể tương tự, nhưng không thể hoàn toàn chínhxác như nhau, còn chị ấy và chị Mộ Tình thì giống hệt nhau như đúc."

Thấy trên bàn có đặtmột quyển album, Tiêu Miểu mở ra xem, tất cả đều là hình của Mộ Tình, chỉ vàotrong đó nói: "Anh thấy đó, trên thế giới sẽ có hai người tương tự như thếsao?"

"Nhưng cô ấy nóilà không phải." Tiêu Lỗi yếu ớt thở dài. Tiêu Miểu hừ một tiếng: "Chịấy cố ý lừa anh đương nhiên nói không phải, nếu không thì có thể chị ấy bị mấttrí nhớ, nên đã quên anh." "Anh thấy cô ấy không giống như bị mất trínhớ, chẳng qua là cô ấy không muốn thừa nhận." Tiêu Lỗi nhớ tất cả mọi cửchỉ của Lâm Yến Vũ, cảm thấy cô không giống bị mất đi trí nhớ, ngược lại, tưduy của cô rất rõ ràng.

"Chị ấy sợ cái gìmà không thừa nhận, có khi nào đó là cách để xác minh danh tính, tình cảm củahai người tốt như vậy, em không tin anh không biết được đặc điểm của chị ấy,coi như ngay cả điểm đặc biệt chị ấy cũng không có, anh cũng có thể dẫn chị ấyđi xét nghiệm nhóm máu hoặc kiểm tra DNA." Tiêu Miểu cảm thấy điều nàythực sự không phải là vấn đề gì khó khăn, y học ngày nay phát triển hiện đạinhư vậy, muốn chứng thực một người là một chuyện quá đơn giản.

Tuy nhiên, Tiêu Lỗi lạitừ chối ý kiến đó. Tiêu Miểu nghi hoặc nhìn anh trai, bình thường anh traikhông phải là người không quyết đoán, làm sao lúc này lại có vẻ do dự như vậy.

"Anh, anh còn muốncái gì, dẫn chị ấy đi hóa nghiệm là được. Xác suất nhỏ như vậy cũng bị anh gặpđược, anh còn không nhanh chóng nắm bắt." Tiêu Miểu khuyên nhủ.

"Anh sợ cô ấykhông phải." Tiêu Lỗi lại yếu ớt thở dài, rốt cục nói ra suy nghĩ tronglòng của mình với em trai. Vô số lần anh nghi ngờ Lâm Yến Vũ chính là Mộ Tình,nhưng cuối cùng khi thời khắc mấu chốt gần kề, anh lại cẩn thận suy nghĩ, bảnthân không dám ôm quá nhiều hy vọng, khi bị mất đi hy vọng anh sẽ bị đả kíchkhông thể chịu đựng nổi.

Tiêu Miểu nói:"Không đúng thì thế nào, bề ngoài chị ấy và chị Mộ Tình giống hệt nhau,ngay cả khi nếu thực sự chị ấy không phải, em thấy anh đã thích chị ấy rồi, nếuchị ấy là chị Mộ Tình thì không phải vừa vặn hay sao, kể từ lúc chị Mộ Tình quađời, anh cả ngày đều nhớ đến chị ấy, cũng sắp mắc bệnh tương tư rồi." Ýthức được mình lỡ lời, Tiêu Miểu thè lưỡi. Trước mặt anh trai kiêng kỵ nói chuyệnMộ Tình qua đời, thường ngày mọi người trong gia đình luôn luôn dặn dò nhiềulần.

Đúng vậy, người bênngoài nhìn vấn đề rất đơn giản. Có phải là Mộ Tình hay không không quan trọng,quan trọng là anh muốn giữ cô bên cạnh, cho dù là một sự an ủi, cô cũng có thểcho anh, việc mà người khác không thể nào làm được.

Nhưng trong lòng TiêuLỗi, vẫn luôn hy vọng cô chính là Mộ Tình sống sót sau tai nạn đó, loại tìnhyêu và đau lòng này, không phải chỉ một hình dáng tương tự là có thể thay thếđược. Từ nhỏ, Mộ Tình đã không có cha, nên rất ỷ lại vào anh, anh làm tất cảnhững gì có thể cho cô, cô ấy chính là bộ phận không thể thay thế của cuộc đờianh.

Gọi điện thoại cho DiệpTiểu Phảng, Tiêu Lỗi nói có chuyện vô cùng quan trọng tìm anh ta, hẹn thời gianvà địa điểm gặp mặt.

Buổi tối, Tần Tuyển đếnnhà Lâm Yến Vũ, vừa vào nhà đã nghe mùi thuốc Đông y nồng đậm, tò mò hỏi LâmYến Vũ: "Em đã đi khám Trung Y sao?" Lâm Yến Vũ thay hắn treo áokhoát lên, gật đầu: "Một người bạn của cha em giới thiệu, nghe nói là bácsĩ Trung Y nổi tiếng ở Bắc Kinh, thân thể em mấy ngày nay không được tốt, nênđã đi tìm ông ta bắt mạch, ông ấy bốc cho em mấy thang thuốc Đông y, để cho emuống trước."

Tần Tuyển đi theo phíasau cô, bất thình lình ôm lấy cô, đôi môi cọ vào tai cô, thì thầm: "Em đicùng ai?" "Em đi một mình." Lâm Yến Vũ bình tĩnh trả lời.

"Một mình em đi?Bệnh nặng sao không gọi điện thoại cho anh, một mình đi ra ngoài, không sợ téxỉu ở ngoài đường sao?" Tần Tuyển hơi hoài nghi hỏi. Lâm Yến Vũ xoayngười, cố ý phàn nàn: "Anh bận rộn như vậy, cả ngày cũng không thấy thìlàm thế nào để quấy rầy anh được, bất quá anh có bí mật gì đó không thể cho aibiết."

"Trách anh lạnhnhạt với em? Không phải mấy ngày nay, ngày nào cũng tới thăm em sao?" TầnTuyển cưng chiều nhéo cái mũi tinh tế của LâmYến Vũ. Lâm Yến Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng cáu giận trông rất là quyếnrũ.

Một lát sau, Tần Tuyểnlại nói: "Nghe nói Tiêu Lỗi thường đi tìm em, hai ngươi rất thân vớinhau?" Lâm Yến Vũ không nghĩ tới hắn bỗng nhiên nhắc đến Tiêu Lỗi, rấtngạc nhiên, nhưng vẫn chống chế: "Ai nói, cái gì gọi là thường đi tìm em,em mở phòng trưng bày để kinh doanh, người mua tìm tới cửa cho dù là ai cũngkhông cự tuyệt."

Cô nghe ra được TầnTuyển chỉ đang thử dò xét, chưa chắc nắm giữ được bao nhiêu chứng cớ, nhưngngười này làm việc gì cũng luôn luôn điềm tĩnh, lại tuyệt đối độc ác, nếu đãhỏi, ít nhất cho thấy trong lòng hắn đã có mối nghi ngờ.

"Tốt nhất là khôngphải, em là của anh, bất cứ ai cũng đừng nghĩ sẽ cướp đi sự chú ý của em, dù làbạn bè cũng vậy, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho hắn." Lúc nói lời này,giọng điệu của Tần Tuyển rất bình thản, nhưng mỗi chữ làm cho người ta hoảngsợ.

Lâm Yến Vũ hừ lạnh:"Anh đang uy hiếp em? Hừ, em muốn yêu ai thì yêu, muốn ở chung với ai thìở, anh cho rằng em sợ anh! Em nói cho anh biết, trên đời này không có ai haychuyện gì có thể làm em sợ hết." Cô muốn hất cánh tay hắn ra, lại bị hắnôm lấy, không tình nguyện, chỉ đành đánh vào vai hắn.

"Tốt tốt, coi nhưanh nói sai, bảo bối, đừng giận, tức giận không xinh đẹp, ngoan, không tức giậnnữa a." Tần Tuyển ngang bướng ôm cô, hôn vài cái trên mặt cô, coi cô nhưmột đứa trẻ mà dỗ dành. Lúc này cô mới không làm loạn nữa, cánh tay quàng lêncổ hắn, đầu tựa vào vai hắn.

"Bị bệnh cũngkhông trung thực, xem ra anh phải trông chừng em mỗi ngày mới được, hai ngàynay không được phép ra ngoài chạy loạn nữa, có nghe không." Tần Tuyển ngồitrên sô pha, ôm Lâm Yến Vũ, hôn vào mặt cô. Trong vòng tay của hắn Lâm Yến Vũbối rối không biết làm thế nào, giống như không được thoái mái lắm. Tần Tuyểncảm thấy được sự căng thẳng của cô, nghĩ rằng cô đang bị bệnh nên không đượcthoải mái, nới lỏng tay một chút, nói sang chuyện khác.

Lúc hắn nói chuyện, tầmmắt Lâm Yến Vũ rơi vào trên cổ hắn, chỗ sâu bên trong cổ áo, lờ mờ hiện ra dấuhôn nhàn nhạt, đưa ngón tay vào trong cổ áo hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Góc độ rấtchếch, có lẽ chính hắn cũng không để ý đến, cô biết điều đó có ý nghĩa là gì,nhưng giả vờ như không nhìn thấy, cũng không vạch trần hắn.

"Hai tháng nay chaanh đều ở ngoài đi thanh tra tại các tỉnh, chờ sau khi ông trở về, anh sẽ dẫnem đến gặp." Tần Tuyển tình cờ đem tin tức này nói với Lâm Yến Vũ. Cô hơingạc nhiên: "Gặp bác trai một lần, quả thật không dễ dàng, còn phải xếplịch hẹn với thư ký của ông."

"Điều đó là đươngnhiên, xưa nay vẫn vậy, lúc anh còn nhỏ, trừ phi ngày đó cha anh về nhà, nếukhông anh hầu như không gặp được ông. Mấy năm nay, nếu muốn gặp ông thì phảichào hỏi với thư ký của ông trước, để xem ông có thời gian hay không, tâm trạngcó được tốt hay không." Tần Tuyển khi nói lời này thì trong ánh mắt hiệnlên một tia u ám.

Từ khi hắn bắt đầu hiểuchyện, cha hắn luôn luôn rất bận rộn, thỉnh thoảng trở về nhà, cùng mẹ hắn nóikhông được mấy câu liền cãi vã, thời thơ ấu của hắn chính là trải qua cùng vớitiếng cãi nhau ầm ỹ của cha mẹ và sự ảmđạm.

Đều là con em của cánbộ cao cấp, ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống phú quý mà người bên ngoài khócó thể với tới được, hắn cũng chưa bao giờ thiếu người chăm sóc, nhưng ngườichăm sóc hắn lại không phải là cha mẹ, mà là bảo mẫu và người giúp việc.

Lâm Yến Vũ như có thểhiểu được lời nói của hắn, đưa tay lên vuốt mi tâm hắn. Hắn mỉm cười với cô,cánh tay thân mật vòng qua người cô, mong đợi: "Yến Vũ, trong tương lainếu chúng ta có con, anh nhất định phải tự mình chăm sóc, sinh mà không dưỡng,chi bằng không sinh ra thì tốt hơn, em nói có phải không?"

Sinh mà không dưỡng,chi bằng không sinh?

"Đúng vậy, ai nóikhông phải đâu, sinh ra một đứa trẻ trên đời này, lại không làm tròn nghĩa vụcủa bậc cha mẹ, người như vậy không xứng đáng làm cha làm mẹ người khác."Giọng nói Lâm Yến Vũ lạnh lùng.

"Anh đã ăn cơmchưa?" Lâm Yến Vũ chợt nhớ tới chuyện này. Tần Tuyển cười cười: "Chưaăn, anh cũng quên mất anh còn chưa ăn cơm, anh vốn định đến dẫn em ra ngoàiăn."

"Để em nấu cho anhăn." Lâm Yến Vũ đứng lên. Tần Tuyển kéo cô: "Cơ thể em còn khó chịu,vẫn là không nên làm, để anh làm cho." "Anh biết nấu ăn?" LâmYến Vũ không tin tưởng lắm, cậu ấm như hắn mà biết nấu ăn.

Tần Tuyển cười:"Thế nào, em không tin anh biết nấu ăn? Anh sống ở Mỹ mười năm, nấu ăngiặt giũ anh đều biết." Lâm Yến Vũ ấn hắn ngồi xuống: "Vẫn là để emlàm, anh nhiều nhất cũng chỉ nấu mỳ gói thôi. Lúc này em cảm thấy tốt hơn nhiềurồi, xào hai ba món ăn không thành vấn đề, ngồi xuống đi, trong tủ lạnh có sẵnđồ ăn rồi."

Tần Tuyển nhìn bónglưng của cô, trong lòng lờ mờ ấm áp. Cô không phải là loại con gái biết lấylòng đàn ông, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cô cũng khôngphải người để ý đến thân phận của hắn, vừa không cố ý xu nịnh cũng không giả đòthanh cao, ngược lại có một loại cảm giác điềm đạm, có khả năng liên quan đếnnền giáo dục ở nước ngoài, không giống các cô gái trong nước, vì gia thế củahắn mà lấy lòng, làm người ta sinh ra chán ghét.

Lâm Yến Vũ nấu xongthức ăn, gọi Tần Tuyển. Tần Tuyển nhìn qua, cá hun khói hoa hồng, rau xanh vànấm hương xào tôm, gà hầm đậu, salad sứa trộn ớt đỏ, còn có cháo kiều mạch, mónăn không nhiều lắm, nhưng rất tinh tế, cách phối hợp màu sắc làm người ta khôngkhỏi tán thưởng. Lâm Yến Vũ múc cho hắn một chén cháo, nhìn hắn ăn, bản thânthì không ăn.

"Sao em khôngăn?" Tần Tuyển ngẩng đầu lên hỏi Lâm Yến Vũ. "Em mới vừa uống thuốc,không muốn ăn." Tay Lâm Yến Vũ gõ nhịp, nhìn hắn.

Cô không có cảm giácngon miệng, chỉ là vì hắn mới xuống bếp, việc ở nhà nấu ăn khiến tình cảm tốthơn một món ăn ngon tại nhà hàng cao cấp, Tần Tuyển nghĩ, nếu mỗi ngày đều cóthể ăn món ăn do chính tay cô làm, thì đó chính là thú vui lớn nhất của cuộcsống, so với bữa ăn lộn xộn thì thích hơn nhiều. Khó trách lần đầu tiên gặp côở phòng đấu giá, như là bị thần Cupid bắn trúng, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn lại cô, như mộtcon mèo nhỏ nằm ở trên bàn ăn nhìn mình, đôi mắt như sóng nước lấp lánh, khuônmặt gầy đi, ốm yếu phần nào nhưng không làm giảm bớt đi vẻ đẹp của cô, ngượclại càng tăng thêm vẻ mềm mại đáng yêu khiến người ta thương tiếc, trong lòngTần Tuyển nhu tình lan rộng, nhìn cô cười.

Sau khi Tần Tuyển ravề, Lâm Yến Vũ đi vào thư phòng, ngồi xuống trước đèn bàn, kéo ngăn tủ, lấy ramột xấp giấy viết thư, và một phong bì.

Giấy viết thư rất sangtrọng, màu lam nhạt viền vàng, in chìm là một tiểu thiên sứ màu vàng, chỉ khiđược ánh sáng chiếu vào, mới có thể nhìn thấy, Lâm Yến Vũ viết hai dòng chữ,gấp giấy viết thư lại thành hình một con thiên nga, bỏ vào trong phong bì.

Phong bì cũng là màulam nhạt, sau khi dán lại, Lâm Yến Vũ đã chuẩn bị sẵn một con niêm phong, đóngvào nơi mới dán lại, con dấu được tạo hình theo điệu nhảy ballet của thiên ngađen Odile.

Viết xong bức thư, LâmYến Vũ đặt nó sang một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển nhật ký đã ốvàng, tỉ mỉ lật xem từng tờ.

Giấy của quyển nhật kývà giấy viết thư là cùng một dạng, đều là màu lam nhạt viền vàng, in chìm làtiểu thiên thần màu vàng, nhưng khổ giấy nhỏ hơn, chữ viết trên đó thanh tú,giống như bút tích của một người phụ nữ, Lâm Yến Vũ nhìn một lát, để chắc chắnrằng bút tích của chính mình và bút tích trên nhật ký là giống hệt nhau.

Trong một căn phòngriêng tại một câu lạc bộ cao cấp, Tiêu Lỗi và Diệp Tiểu Phảng hẹn nhau gặp mặt.

Tác giả nói ra suynghĩ của mình: xin hãy đón xem chương tiếp theo, chân tướng chỉ có một.